Võng Du Chi Làm Gay Thật Tuyệt
Chương 49: Yêu tinh, lên xe liền không nhịn được

Editor: Jung Tiểu Kú

Ăn cơm ngày đó, vết thương trên môi còn chưa tốt hơn. Sau khi ra ngoài sắc mặt Tịch Lạc Ninh có chút khó coi.

Tịch Lạc Ninh cùng Địch Vân đến nhà hàng, Tiêu Duyệt cùng Diệp Quân Trì đã ngồi trong phòng. Ngay cả thức ăn cũng đã gọi xong rồi.

Diệp Quân Trì nhìn thấy vết thương trên miệng Địch Vân, vô cùng đau lòng, quan tâm nói: “Làm sao lại bị thương? Xức thuốc chưa?”

Địch Vân lãnh đạm nói: “Không có việc gì.”

Diệp Quân Trì sốt ruột nói: “Tại sao mà không có gì được. Anh chẳng quan tâm bản than gì cả! Em đi mua thuốc, anh chờ một chút nhé.” Sau đó hoàn toàn không để mọi người trở tay, đứng lên, chạy thẳng một đường như làn khói.

“…”

Sắc mặt Tịch Lạc Ninh đã khó coi lại càng khó coi hơn.

Tiêu Duyệt thích thú, hàm xúc hỏi: “Hai người làm gì thế?”

Tịch Lạc Ninh mặt lạnh ngồi bên cạnh, không nói chuyện.

Địch Vân nói: “Không có chuyện gì.”

Tiêu Duyệt nhìn chằm chằm vào Tịch Lạc Ninh, cười nói: “Nhà cậu khi nào thì nuôi mèo nhỏ thế. Chỗ bị cắn thực sự khiến người khác suy nghĩ sâu xa à nha?”

“Nhiều chuyện.”

“Tôi không nhiều chuyện mà. Chỉ là chú mèo nhỏ này giống như đang ghen nha.” Tiêu Duyệt cười nói.

Địch Vân nhìn về phía Tịch Lạc Ninh.

Tịch Lạc Ninh mặt đen hơn, mắng Tiêu Duyệt: “Cậu không nói nhảm sẽ chết à!”

“Sẽ không chết. Chỉ là sẽ vô cùng vô cùng… không thoải mái.” Tiêu Duyệt thỏa mãn nhìn Tịch Lạc Ninh vì lời của mình mà sắc mặt càng thêm khó coi.

Địch Vân cau mày cảnh cáo: “Tiêu Duyệt.”

Tiêu Duyệt: “Ai nha ai nha ông chồng khó chịu rồi kìa. Chậc chậc! Thật muốn để bọn Shin – chan nhìn thấy cái này. Chậc chậc!”

“Nuốt nước miếng vào rồi hãy nói tiếp.”

“Há” Tiêu Duyệt không nhịn được bật cười, “Thật đúng là Cà Phê. Tui rốt cuộc tin tưởng cậu chính là Cà Phê rồi.”

Mặt Tịch Lạc Ninh đã đen lại càng thêm đen: “Cậu nghi tôi lừa cậu?”

Tiêu Duyệt hắng hắng giọng, vô cùng đứng đắn nói: “Tôi tin cậu không phải người như thế. Nhưng trên tivi không phải vẫn thường chiếu mấy kiểu nữ diên viên vì tình yêu mà trở nên vô cùng âm hiểm sao?”

“Cậu mù rồi hả? Cậu cũng nói đó là nữ nhân.”

“Hự… Không cẩn thận quá nhập thần vào.” Tiêu Duyệt vô cùng vô tội nói.

Tịch Lạc Ninh nhìn về phía Địch Vân nói: “Cậu ta trở nên thần kinh như vậy từ khi nào thế?”

Địch Vân không chút biểu tình liếc Tiêu Duyệt một cái, nói: “Cậu ấy vẫn luôn như vậy.”

“Ô…” Tịch Lạc Ninh thích thú nhìn chằm chằm Tiêu Duyệt, cười nói: “Hóa ra vẫn luôn thần kinh vậy đó.”

“Chậc chậc, người anh em à!” Tiêu Duyệt rất bùi ngùi nhìn trần nhà.

Tịch Lạc Ninh cười nhạo nói: “Với diễn xuất mèo ba chân kia mà còn dám ở nơi này tự làm mất mặt à. Gần đây công ty nhiều việc lắm à?”

Tiêu Duyệt bị bắt nạt nhưng cũng chẳng cảm thấy gì nhiều lắm, chỉ hơi oán giận nói: “Đương nhiên. Ai

như ngài, một đại minh tinh thành danh chứ. Thời gian nghỉ phép cũng một tá như vậy.”

Tịch Lạc Ninh nói: “Thật muốn thay thầy giáo ngữ văn oánh cậu một trận. Thời gian mà dùng một tá hả!”

Tiêu Duyệt nhè nhẹ thở dài.

Địch Vân không khỏi nói hắn: “Cậu ở trước mặt vua màn ảnh múa máy tay chân cái gì chứ?”

“…Mới có bao lâu mà cậu đã giúp cậu ta rồi.” Tiêu Duyệt rất là không phục.

Tịch Lạc Ninh cười nói: “Cậu hâm mộ hay ghen tị vậy? Sớm biết thế sao không đi tìm một gã đàn ông đến yêu thương mình đi!”

Mặt Tiêu Duyệt lập tức đen như đáy nồi.

Tịch Lạc Ninh dùng giọng điệu đặc biệt thương tiếc: “Thật đáng tiếc.” Đừng thấy quan hệ giữa Địch Vân và Tiêu Duyệt rất tốt. Hắn quả thật là một thẳng nam không thể nào thẳng hơn được nữa.

“Cút.”

“Chú ý hình tượng, bang chủ! Coi chừng bọn tôi tổ chức thành đoàn thể đi vạch trần cậu đó.”

Tiêu Duyệt đột nhiên cảm thấy tính tình Tịch Lạc Ninh thay đổi rất nhiều, cũng trở nên tốt hơn rất nhiều. Nhưng cũng không phải chuyện tốt gì. Nhớ năm đó, nói chuyện với Tịch Lạc Ninh khiến hắn tốn không ít nước bọt. Bây giờ thật sự nói nhảm rất nhiều, mà lại toàn những lời không có ích gì cả.

Diệp Quân Trì từ bên ngoài đi vào, cười nói: “Nói gì thế, vui vậy.”

Tịch Lạc Ninh nhìn bàn tay Diệp Quân Trì đang cầm một tuýt thuốc cao, tâm trạng vui vẻ mới vừa rồi lập tức biến mất không còn một chút.

Ngược lại Tiêu Duyệt rất vui vẻ. Trước kia người theo đuổi Địch Vân rất nhiều nhưng cho tới bây giờ, Tịch Lạc Ninh ngạo mạn luôn coi như rác rưởi, hoàn toàn không đem những người đó để vào mắt. Bộ dạng kinh ngạc như vậy thật sự hiếm thấy.

“Em mua thuốc mỡ trước kia anh thường dùng.” Diệp Quân Trì ngồi bên cạnh Địch Vân, giải thích.

Địch Vân cau mày nói: “Đã bôi thuốc rồi.”

Diệp Quân Trì cũng rất sửng sốt, nhớ lại vừa nãy Địch Vân cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của mình chỉ là từ chối sự quan tâm của y mà thôi. Y có chút thất vọng nói: “Là em nhanh nhảu rồi. Không hỏi rõ mọi chuyện. Dù sao cũng sẽ ăn cơm bây giờ, ăn xong bôi cũng được.”

Địch Vân cau mày nhìn đi chỗ khác, không quan tâm đến y nữa.

Tịch Lạc Ninh nói: “Các cậu không phải đến từ sớm gọi đồ ăn rồi à? Sao những món kia còn chưa đưa lên nữa?”

Diệp Quân Trì cười giải thích: “Vừa rồi thấy Địch Vân bị thương, tôi đã bảo bọn họ làm lại một lần rồi. Chắc phải chờ thêm một chút. Dù sao cũng là bị trên mặt, cũng cần chú ý một chút.”

Tịch Lạc Ninh mắng: “Chú ý cái gì. Lại không chết được.” Thật ra thì đầu bếp trong nhà hang cũng đã chú ý rồi. Ra ngoài ăn cơm, Tịch Lạc Ninh không muốn phải làm mọi chuyện phức tạp như vậy.

Diệp Quân Trì tiếp tục cười nói: “Chờ thêm một chút thôi. Rất nhanh sẽ có mà.”

Tịch Lạc Ninh hừ một tiếng, mặt lạnh ngồi ở chỗ đó.

Địch Vân hỏi Tịch Lạc Ninh: “Có muốn về không?”

Tịch Lạc Ninh nghe vậy, sắc mặt hơi dịu xuống, nghĩ một chút vẫn là lắc đầu.

Chưa được vài phút, đồ ăn đã lục đục đưa lên.

Tịch lạc Ninh ăn hai bát cơm nhưng không ngon miệng chút nào. Cũng không phải không hợp khẩu vị mà là Diệp Quân Trì vẫn luôn chăm sóc Địch Vân, chẳng khác gì hầu hạ hoàng đế. Còn thiếu một cái là dùng tay đút cho Địch Vân ăn mà thôi.

Sắc mặt Địch Vân rất khó nhìn, cũng không biết Diệp Quân Trì học mặt dày từ chỗ nào. Mặc kệ Địch Vân mắng y như thế nào, y vẫn cứ cười, khiến Địch Vân hoàn toàn không làm gì được.

Tịch Lạc Ninh làm sao còn có thể nuốt trôi chứ.

Tiêu Duyệt ngồi ở bên cạnh, ngược lại ăn rất vui vẻ.

Tịch Lạc Ninh chửi hắn: “Heo, chỉ có biết ăn thôi.” Sớm biết Diệp Quân Trì có bản lĩnh như vậy, hắn nên quay lại.

Tiêu Duyệt cười tủm tỉm nói: “Lãng phí thức ăn sẽ bị thiên lôi đánh đó.”

Tịch Lạc Ninh bĩu môi khinh thường.

Trước khi Tịch Lạc Ninh bùng nổ, Địch Vân nghẹn mãi không được nữa rồi, rốt cuộc giận dữ ném đôi đũa xuống, đứng dậy, trực tiếp rời đi.

Tịch Lạc Ninh chưa từng cảm thấy tính xấu của Địch Vân lại thuận mắt như lần này. Dù sao nếu là người khác, thấy được sự chăm sóc nhiệt tình như vậy của Diệp Quân Trì, dù thế nào cũng sẽ nhịn xuống. Địch Vân lại không như vậy.

Diệp Quân Trì còn muốn đuổi theo, Tịch Lạc Ninh nhanh tay lẹ mắt nhìn thấy giữ chặt y lại, nói: “Cậu tiếp tục ăn đi. Kệ anh ta đó.” Sau đó vô cùng “quan tâm” đóng cửa lại cho hai người, còn mình thì đuổi theo Địch Vân.

Tiêu Duyệt rốt cuộc buông đũa, lạnh lùng nói: “Cậu định giở trò gì thế? Cố ý dẫn bọn họ đến để cãi nhau sao?”

Diệp Quân Trì sững sờ, cười nói: “Cần tôi cố ý chọc bọn họ sao?”

Tiêu Duyệt từ chối cho ý kiến: “Cậu muốn đào góc tường? Tôi nghĩ cậu đã bỏ đi rồi. Hơn nữa cậu có tư cách gì mà quay lại.”

“Tại sao không có tư cách?”

Tiêu Duyệt nhún nhún vai, đứng lên đi ra ngoài, đi tới cửa bỗng nhiên dừng lại nói: “Khuyên cậu một câu, tự giải quyết cho tốt.”

Tịch Lạc Ninh đi tới bãi đậu xe, Địch Vân đã mặt lạnh ngồi trong đó.

Tịch Lạc Ninh đen mặt ngồi vào trong xe, trừng mắt nhìn Địch Vân, quát: “Tại sao anh không ngồi im một chút chứ. Chỉ thích trêu hoa ghẹo nguyệt.”

Địch Vân: “…”

Tịch Lạc Ninh hừ lạnh nói: “Anh bày ra bộ mặt gì thế? Nói anh anh còn dám không nhận à?” Nói xong, chính anh cũng rất 囧. Hình ảnh này … hình như đã từng xảy ra!

Địch Vân ngó anh giống như nhìn thằng ngu, vội ho một tiếng: “Đi ăn cơm đi, hay là về nhà ăn?”

Tịch Lạc Ninh hừ lạnh, “Anh còn muốn ai hầu hạ mình nữa hả!”

Địch Vân bảo tài xế lái xe về nhà. Lúc này mới ôm eo anh nói: “Tôi không thích cậu ta. Cũng sẽ không ở cùng cậu ta.”

Tịch Lạc Ninh dừng lại, trong lòng lại rất kinh ngạc. Lấy thái độ của một người đứng xem, Diệp Quân Trì làm vô cùng tốt. Diệp Quân Trì dịu dàng, chăm sóc như thế mới kiềm chế được tính tình nóng nảy của Địch Vân. Rất xứng đôi với Địch Vân. Hơn nữa Diệp Quân Trì cũng rất nhớ nhung Địch Vân, thế mà tại sao anh ta một chút dao động cũng không có?

“Thật sự.” Địch Vân lại thêm một câu nữa.

Tịch Lạc Ninh cười cười. Trong lòng cũng không chút tức giận. Nói cho cùng thì Diệp Quân Trì cũng là đơn phương, “Tại sao?”

Địch Vân nói: “Không phải thì là không phải. Làm gì có nhiều lí do vậy.”

Tịch Lạc Ninh không tiếp tục hỏi chuyện này nữa. Địch Vân kiên định đẩy Diệp Quân Trì ra, trong lòng Tịch Lạc Ninh rất vui vẻ. Mặt ngoài lại hừ lạnh nói: “Hừ. Coi như anh tinh mắt.”

“Cậu cho mình là ai.” Địch Vân khinh thường nói. Tay nhưng lại dịu dàng vỗ nhẹ lưng anh.

Tịch Lạc Ninh khẽ vươn mình qua, hôn nhẹ lên cổ Địch Vân, cười mập mờ nói: “Anh nói tôi là ai?”

Địch Vân còn là phái hành động hơn Tịch Lạc Ninh, ép anh vào trong ngực mình, nhiệt tình hôn môi.

Hai người ở phía sau hôn nhau quá kịch liệt, tiếng vang cũng vô cùng mờ ám. Ông tài xế vẫn luôn lo lắng mình sẽ phân tâm vì màn trình diễn hạn chế tuổi tác của hai người, nhiều lần hơi run tay, thiếu chút nữa đi lấn vào làn xe khác.

May nhờ ông có kinh nghiệm lái xe mới tránh xảy ra bi kịch.

Lúc xuống xe môi hai người đều đỏ mọng, óng ánh. Tài xế vô tình nhìn thoáng qua, nét mặt già nua khẽ ửng lên, sau đó cũng không dám nhìn nữa.

Địch Vân xuống xe cười mắng: “Yêu tinh, vừa lên xe là không nhịn được.”

Tịch Lạc Ninh đổ mồ hôi, rốt cuộc người nào ôm anh không tha chứ?

Đầu bếp đã sớm chuẩn bị xong thức ăn cho hai người. Bọn Tịch Lạc Ninh vừa về liền ăn.

Ăn cơm xong Địch Vân lại vùi đầu vào làm việc, Tịch Lạc Ninh thì vào phòng chơi game. Bật máy tính lên lại không biết làm gì.

Anh không hỏi thẳng Địch Vân. Trong lòng vẫn có chút để ý. Thoạt nhìn cách Diệp Quân Trì ở chung với Địch Vân khá hòa hợp. Vậy tại sao hai người chia tay? Đến nỗi Diệp Quân Trì ra nước ngoài vài năm cũng không trở lại.

Là Diệp Quân Trì không muốn về, không về được hay không dám về?

Tịch Lạc Ninh định gọi điện cho Tiêu Duyệt nhưng nghĩ lại cuối cùng vẫn không gọi qua. Chuyện này hỏi chính chủ càng rõ ràng hơn nhưng cái tính không được tự nhiên của Địch Vân kia chỉ sợ sẽ không nói ra.

Tịch Lạc Ninh lòng vòng một hồi, vừa vặn thấy Khương Tá sai người pha cà phê cho Địch Vân.

Tịch Lạc Ninh khó được một lần chủ động ra tay pha cà phê, tự mình đưa cho Địch Vân.

Địch Vân thấy Tịch Lạc Ninh bưng cà phê vào cho mình có chút kinh ngạc. Nhưng nhìn qua là rất vui vẻ.

Tịch Lạc Ninh vô cùng tiêu chuẩn đặt tách cà phê lên bàn, giống như ban tặng nói: “Bổn vương hôm nay tự mình ra tay, quá lợi cho anh rồi.”

Lông mày Địch Vân giật giật. Vẻ mặt kia tựa như đang nói: uống chết người không?

Tịch Lạc Ninh khó chịu híp mắt, bưng cà phê uống một ngụm lớn vào miệng, rất bá đạo đè thẳng lên môi Địch Vân, hôn xuống, đem cà phê cùng nước bọt đều đưa vào trong miệng Địch Vân.

Địch Vân uống hết cà phê, mút lấy đầu lưỡi đỏ hồng kia cả buổi không buông, cho đến khi hô hấp của hai người đều có chút khó khăn.

Tịch Lạc Ninh thở hổn hển, hất hàm nói: “Ngon không?”

Địch Vân bưng cà phê lên miệng, uống một ngụm, vẻ mặt ghét bỏ nói: “Khó uống chết được.”

“Khó uống?” Tịch Lạc Ninh nâng cao âm lượng, “Khó uống thì đừng uống nữa.” Vừa nói xong định ném đổ tách cà phê.

Địch Vân ngửa đầu, uống sạch số cà phê trong tách.

Tịch Lạc Ninh im lặng nhìn chằm chằm Địch Vân: “Địch Vân, anh không tsun sẽ chết à!” Khó uống còn một ngụm nuốt hết vậy hả?

Mười ngón tay Địch Vân đan vào nhau, vẻ mặt thành thật nói: “Cậu là người bệnh. Bị độc chết thì làm sao bây giờ? Khó uống như vậy, về sau tập luyện nhiều thêm đi.”

Tịch Lạc Ninh giận dữ nói: “Tôi thấy anh mới là bệnh nan y ấy!”

“Sau này cậu pha cà phê đừng mang đi đầu độc người khác.” Địch Vân cũng phối hợp nói.

Tịch Lạc Ninh trừng mắt nhìn gương mặt anh tuấn của Địch Vân, đột nhiên cảm thấy cãi nhau với anh ta thật sự không có ý nghĩa. Địch Vân là người thế nào anh còn không hiểu sao?

Địch Vân lại nói: “Nếu cậu cô đơn, có thể mang máy vi tính đến đây chơi. Nhưng đừng làm ồn.”

“Rốt cuộc ai cô đơn chứ?” Tịch Lạc Ninh quát.

“Không nên ngượng ngùng.”

“…”

Tịch Lạc Ninh vội ho một tiếng, quyết định không thèm tranh luận với Địch Vân nữa, mà nói thẳng: “Vì sao anh với Diệp Quân Trì chia tay?”

Sắc mặt Địch Vân nháy cái thay đổi. Hai mắt thâm thúy khóa chặt Tịch Lạc NInh. Ngay cả màu sắc của đồng tử cũng càng ngày càng sâu. Giống như đám mây trước khi dông bão ập đến, khiến người ta không thể hít thở được.

Trong lòng Tịch Lạc Ninh không khỏi giật mình. Bình thường

Địch Vân tức giận thì tức giận, cũng chỉ thay đổi sắc mặt, giọng nói, điệu bộ, mặc kệ mắng người thế nào, cũng chỉ thay đổi vẻ bên ngoài, rất ít khi ngay cả ánh mắt cũng thay đổi.

“Cậu ta khăng khăng đòi chia tay.”

Tịch Lạc Ninh cho là Địch Vân sẽ không nói, xoay người muốn đi, không nghĩ tới Địch Vân lại nói ra. Hơn nữa còn dùng giọng điệu vô cùng bình tĩnh. Tịch Lạc Ninh xoay người nhìn về phía Địch Vân, mưa to gió lớn trong đôi mắt kia đã sớm biến mất sạch sẽ, còn lại cũng chỉ bình tĩnh.

Trong lòng Tịch Lạc Ninh căng thẳng, rất nhiều thắc mắc mắc ở trong lòng, nhưng không hỏi ra khỏi miệng.

Địch Vân cũng rất bình tĩnh nói: “Cậu muốn biết gì, tôi đều sẽ nói cho cậu.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương