Võng Du Chi Làm Gay Thật Tuyệt
-
Chương 29: Chúng con thiếu chút nữa không ngăn cản được chị dâu vì nhớ thương ngài mà sinh ra lửa giận tịch mịch
Hôm nay không luyện thanh, Tịch Lạc Ninh vào trò chơi trước giờ hẹn.
Kết quả Tịch Lạc Ninh login chưa chạy được ba bước, liền bị miểu sát, hoàn toàn không cho anh thời gian để phản ứng.
Giết anh chính là thích khách. Giết anh xong liền tàng hình luôn, không biết đã đi chưa nữa.
Tịch Lạc Ninh lật danh sách cừu hận, tên rất đặc biệt, gọi là Sát Thủ Số 1.
Tịch Lạc Ninh đối với các thể loại bang phái trong trò chơi cũng không để ý nhiều lắm. Nhưng đối với bang sát thủ vẫn có nghe thấy. Tên acc luôn thống nhất là sát thủ cộng số thứ tự, lấy việc giết người theo danh sách để kiếm tiền mà sống. Kĩ thuật của những người trong bang rất dũng mãnh nhưng tuyệt đối không chủ động PK.
Có người ra tiền mời người của bang Sát Thủ chuyên nghiệp giết anh sao?
Tịch Lạc Ninh luôn luôn là một hiệp sĩ cô độc, gần đây mới cùng người trong bang thăng cấp. Bạn bè bên ngoài rất ít, kẻ thù lại càng ít hơn.
Phần lớn kẻ thù là người trong bang Ngạo Thị. Người trong bang Ngạo Thị khó chịu, khẳng định hô to gọi nhỏ, nháo nhào xoát loa, rất sợ không ai biết đến sự tức giận của bọn họ, muốn kéo bè kéo lũ đánh nhau hoặc PK cũng đều rất trực tiếp gửi lời mời, thấy thế nào cũng không giống loại người ra tiền mời sát thủ.
Còn lại một người không tính là kẻ thù, nhưng quan hệ vô cùng xoắn xuýt. Đó chính là Lam Mộng Điệp.
Lòng ghen tị của con gái rất đáng sợ. Con gái làm việc càng không có quy củ, Tịch Lạc Ninh nghĩ tới nghĩ lui càng cảm thấy cô ta là khả nghi nhất.
Trong lòng đã có người chọn lựa, Tịch Lạc Ninh biết quy tắc trong bang Sát Thủ chính là không tiết lộ tin tức của người trả tiền. Tịch Lạc Ninh tự nhận không có biện pháp làm đối phương phá hủy quy tắc vì anh. Cũng không hỏi Sát Thủ số 1 có phải do Lam Mộng Điệp sai sử không.
Tịch Lạc Ninh trực tiếp chọn sống lại ở điện Diêm Vương. Trời mới biết tên sát thủ kia có tàng hình ở chung quanh hay không, trực tiếp sống lại tại chỗ không phải là tự chui đầu vào dọ, đi tìm chết sao!
Từ điện Diêm Vương ra ngoài, Tịch Lạc Ninh trực tiếp đi vào phó bản. Bên trong phó bản không cho phép cưỡng chế PK, ngoại trừ đồng đội thì không ai nhìn thấy, là chỗ hết sức an toàn.
Đương nhiên cùng là chỗ an toàn nhất trong lúc bị đuổi giết.
Tịch Lạc Ninh tìm tên Lam Mộng Điệp, thấy cô ta vẫn đang online, liền trực tiếp mật tới.
[Mật] Bạn nói với [Lam Mộng Điệp]: Cô có ý gì?
Sở dĩ nói mập mờ không rõ như vậy, Tịch Lạc Ninh là đang thăm dò.
Lam Mộng Điệp luôn rất trực tiếp, nếu quả thật là cô ta làm, cô ta tự nhiên hiểu ý của anh. Nhất định sẽ nói thẳng ra.
[Mật] [Lam Mộng Điệp] nói với bạn: Động tác bọn họ thật nhanh. Há há, bị chết, thoải mái không?
[Mật] [Lam Mộng Điệp] nói với bạn: Đồ nhân yêu chết tiệt, không muốn mỗi ngày đều bị giết thì tốt nhất tự động rời khỏi trò chơi đi.
[Mật] [Lam Mộng Điệp] nói với bạn: Có biết không, tôi rất chán ghét anh.
Tịch Lạc Ninh cười lạnh, tình địch không đáng sợ, đáng sợ chính là gặp phải tình địch não tàn.
[Mật] Bạn nói với [Lam Mộng Điệp]: Bởi vì Vũ Trụ Thần Thoại sao?
[Mật] [Lam Mộng Điệp] nói với bạn: Lý do này đủ khiến anh chết một vạn lần! Đồ tôi không chiếm được, ai cũng đừng nghĩ muốn có.
Tịch Lạc Ninh tiếp tục cười lạnh. Thật đúng là cho rằng bản thân là công chúa rồi sao, muốn thế nào sẽ thành thế đó hửm?
Tịch Lạc Ninh tự nhận rất dễ dàng tha thứ Lam Mộng Điệp. Bởi vì chơi trò chơi, vui vẻ là chính, nên vẫn một mực không chấp nhặt với cô ta. Ngay cả khi bị Lam Mộng Điệp cố ý vu oan anh, anh cũng không so đo.
Dĩ nhiên, Vũ Trụ Thần Thoại đá cô ta ra khỏi bang là một trong những nguyên nhân, nhưng không phải tạo thành nguyên nhân khiến anh không so đo, anh muốn trừng phạt người khác còn phải xem tâm trạng chính mình.
Tịch Lạc Ninh nằm mơ cũng không nghĩ tới lại có người dám càn quấy trên đầu anh, còn thuê sát thủ nữa chứ.
Anh chơi trò chơi chủ yếu vì giải trí, cho nên vẫn một mực sống yên lặng, không phô trương. Không nghĩ tới có người cho rằng sự bình lặng của anh lại khiến người khác coi là hèn nhát.
Hôm nay còn ra tiền thuê sát thủ giết anh nữa? Buộc anh phải rời trò chơi sao?
Người vô sỉ, thật đúng là không có giới hạn.
[Mật] Bạn nói với [Lam Mộng Điệp]: Có bản lĩnh tìm sát thủ đến giết người thật, giết một nhân vật trong trò chơi làm gì?
Tìm người giết anh đã chạm đến điểm mấu chốt của Tịch Lạc Ninh.
Tịch Lạc Ninh không dạy dỗ cô ta để cô ta sang mắt ra một lần thì không phải là Tịch Lạc Ninh nữa rồi.
Trợ lí đang nói chuyện điện thoại cùng Lưu Tuấn, xác định thời gian ra đĩa nhạc, chỉ thấy Tịch Lạc Ninh lạnh lùng đi ra.
Tay trợ lí lập tức run lên, thiếu chút nữa làm rơi di dộng.
Y đi theo Tịch Lạc Ninh đã nhiều năm, vẻ mặt Tịch Lạc Ninh cũng rất quen thuộc. Đây là điềm báo anh đang vô cùng tức giận.
Trợ lí toát mồ hôi, nhanh chóng nói hai câu cùng Lưu Tuấn, cúp điện thoại.
Tịch Lạc Ninh đưa một tờ giấy.
Trợ lí nhìn nhìn, có chút nghi ngờ, trên đó viết – Giang Hồ, khu mười ba Tây Nam, Lam Mộng Điệp. “Giang Hồ” hình như trò chơi Tịch Lạc Ninh đang chơi.
“Hạ lệnh truy sát cho tôi, giết cô ta đến khi cô ta không chơi được trò chơi nữa mới thôi, bất kể là acc nhỏ nào của cô ta.” Tịch Lạc Ninh nhấn mạnh “Bất kể acc nào”, cuối cùng còn bổ sung thêm một câu: “Nếu thật sự không được, trực tiếp tìm công ty trò chơi.”
Trợ lí sững sờ nhìn Tịch Lạc Ninh quay trở về phòng đọc sách.
Tiến hành truy sát toàn bộ trò chơi sao?
Chơi trò chơi tại sao lại như thế? Nhưng trợ lí càng hiếu kì đối phương tại sao chọc Tịch Lạc Ninh tức giận vậy được. Rất lâu rồi y chưa thấy lại vẻ mặt tức giận như thế này của Tịch Lạc Ninh. Vừa rồi y còn cho rằng mình đã làm sai cái gì đó.
Mặc dù cảm thấy Tịch Lạc Ninh làm quá mức nhưng trợ lí hiểu rõ tính tình của anh, xoay người liền xử lí chuyện này thỏa đáng.
Con người cần phải thực tế. Y cũng không ngoại lệ.
Đi theo Tịch Lạc Ninh bị khinh bỉ thì sẽ bị khinh bỉ. Nhưng nếu bỏ công sức thì nhất định sẽ nhận được kết quả tương xứng.
Mặc kệ sau này y có làm việc gì, trên người vẫn gắn cái mắc đã từng làm việc cho Tịch Lạc Ninh. Làm chuyện gì cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Công tác mấy năm, tìm chỗ dựa vững chắc thật sự là thu hoạch ngoài ý muốn. Huống chi trong quá trình làm việc Tịch Lạc Ninh cũng chưa từng đối xử tệ bạc với y.
Tất nhiên y sẽ không vì một người không quen biết mà đắc tội với Tịch Lạc Ninh. Còn nữa, Tịch Lạc Ninh cũng không bảo y trực tiếp đi tìm người thật. Đối phương cùng lắm sẽ không chơi trò này nữa, cũng chẳng có chuyện gì to tát.
Tịch Lạc Ninh mặt lạnh quay trở về phòng đọc sách.
Kênh mật nhấp nháy liên tục. Lam Mộng Điệp còn đang nói nhảm rất nhhiều. Tịch Lạc Ninh chặn cô ta luôn.
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Các cậu tại sao biết tôi bị đuổi giết?
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Chẳng lẽ cậu không biết bị giết bang phái sẽ có thông báo nhắc nhở sao?
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Thì ra chị dâu còn là một thiên nhiên ngốc thụ!
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Còn có, bị đuổi giết rốt cuộc là vì chuyện gì xảy ra? Bang Sát Thủ sẽ không ra tay bừa bãi.
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Trước không may ngộ sát. Vừa rồi còn xin lỗi tôi đó.
Không cần thiết phải kéo bọn họ vào. Chuyện này anh dễ dàng chỉ dùng một câu nói là xong.
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Thật không cần giúp đỡ?
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Không cần. Tôi thật hiếu kì. Lần trước tôi bị Vũ Trụ Thần Thoại giết chết, tại sao không ai hỏi được một câu
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: –||| Chuyện của tỉ năm về trước, sao lúc này chị mới hỏi?
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: –||| Gái Shin
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: ^^ thẳng thắn sẽ được tha thứ, kháng cự sẽ bị nghiêm phạt!
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]:T^T Người trong nhà PK đều là chuyện nhỏ mà!
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Chúng bây thấy đối tượng là Vũ Trụ Thần Thoại, vứt bỏ ông không để ý đúng không?
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: –! Đều đã qua rồi. Chị dâu Cà Phê thật sự không có chuyện gì chứ?
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: O (∩∩)O Có việc. Hơn nữa rất cần sự giúp đỡ từ các cưng
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Đột nhiên có dự cảm xấu
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Các cậu không thấy tui đúng không? Há há há há há há
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Ha ha. Bởi vì biết được một chuyện bị lãng quên, bổn vương hiện tại rất không thoải mái, rất cần chúng bây cống hiến thân thể để xả giận đó nha!
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Dự cảm ứng nghiệm rồi /(ㄒoㄒ)/
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Tiếu Tiếu đừng giả bộ chết, lăn tới Kính Hồ
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Mục sư rất mỏng manh, chị dâu, cầu người dịu dàng chút nha o ()o
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: O (∩∩)O Anh sẽ rất dịu dàng
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: T^T Còn đáng sợ hơn nữa!
Trong bang tạm thời chỉ có hai người bọn họ. Tịch Lạc Ninh khiến hai người dục tiên dục tử, thẳng đến khi có người khác lên mạng.
Trừ những người không biết lần đó anh bị Vũ Trụ Thần Thoại giết chết, những người còn lại, chỉ cần login liền bị Tịch Lạc Ninh kéo đến Kính Hồ dịu dàng giày xéo một phen.
Kéo theo đó là tầng tầng lớp lớp oán niệm ngút trời vẫn một mực nói anh đi theo Vũ Trụ Thần Thoại rồi học xấu.
Trên thực tế, thực lực của Tịch Lạc Ninh trong bang chỉ được coi là tầm trung. Nếu nói là bạo hành thật sự thì có vài người, Tịch Lạc Ninh không thể nào gặm nổi. Sở dĩ có thể hành hạ được, chủ yếu là những người max level kia không có việc gì làm cố ý giả bộ đáng thương, giết thời gian.
Nháy mắt thời gian qua đi.
Vũ Trụ Thần Thoại login.
Một đám súc sinh vẫn một mực vờ tỏ yếu ớt đáng thương, nháy mắt tinh thần bừng bừng.
[Bang] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Đại thần, ngài rốt cuộc đã tới. Chúng con thiếu chút nữa không ngăn cản được chị dâu vì nhớ thương ngài mà sinh ra lửa giận tịch mịch.
[Bang] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Lửa giận tịch mịch thật sự là quá đáng sợ T^T
[Bang] [Nhị Thủ Yên]: Nhắm mắt lại tất cả đều là tiếng kêu rên của các nhân vật nằm rạp xuống, khiến tui có một bóng ma ám ảnh.
[Bang] [Công Tử Phong Lưu]: Bóng ma +1
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Đã không còn sức nói chuyện nữa rồi o ()o
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Giống như trên
[Bang] [Tần Ngọc Thanh]: Đột nhiên cảm thấy trên đầu đại thần phát ra tia sáng chói mắt giống Như Lai Phật Tổ.
[Bang] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Như Lai Phật Tổ chuyển thế, gọi tắt là đại thần cứu mạng ……!
[Bang] [Công Tử Phong Lưu]: Quá khoa trương rồi –!
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Xem ra dao nhỏ không đủ s
ắc bén, còn không khiến chúng bây câm miệng được!
[Bang] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Muốn tôi làm thay không
[Bang] [Nhị Thủ Yên]: …
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Không có thiên lí a!
[Bang] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Đại thần, con rất thành thật. Đại thần mời xem miệng con còn dán giấy niêm phong nữa nè!
[Bang] [Tần Ngọc Thanh]: Tiểu Sửu, cậu quá vô sỉ. Cùng kéo giấy niêm phong!
Một đám người không quy tắc. Chỉ vì một câu uy hiếp cũng không phải uy hiếp của Vũ Trụ Thần Thoại mà tự cởi trang bị rồi trình diễn màn cún con vẫy đuôi.
Tịch Lạc Ninh nhìn từng hàng kéo giấy niêm phong, yên lặng hộc máu. Không thể mong bọn người này trở nên bình thường được.
Tịch Lạc Ninh yên lặng đổi acc, đi theo Vũ Trụ Thần Thoại đi cọ kinh nghiệm để thăng cấp.
Có người mang theo đi thăng cấp rất nhanh. Kinh nghiệm của bé mục sư liền từ từ đầy lên. Vũ Trụ Thần Thoại thật sự mỗi ngày dành ra hai giờ, đặc biệt dẫn anh đi thăng cấp. Bọn Shin – chan đã thành triệu hoán thú rồi. Tùy thời được triệu hóa dẫn anh đi thăng cấp.
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Tiểu Sửu, khi nào cậu mua vé xe lửa? Tui tới đón.
[Tổ đội] [Mộng Hồi]:?
Mấy ngày nay Tịch Lạc Ninh không có thời gian theo chân bọn họ nói chuyện, cũng không theo kịp tiết tấu nữa rồi.
[Tổ đội] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Còn chưa mua. Đến lúc đó nhắn tin cho cậu.
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Được
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Chị dâu, chị đã quên Tiểu Sửu muốn đến thành phố S xin chữ kí sao?
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: Làm sao mà không nhớ chứ
[Tổ đội] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Chị dâu, chị đừng có giả bộ, chắc chắn chị đã quên.
[Tổ đội] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Tiểu Sửu, tại sao có thể nói sự thật trước mặt người khác như thế được?
[Tổ đội] [Tỉnh Mộng]: –|||
Tịch Lạc Ninh chia rõ ràng trò chơi cùng thực tế, chưa từng để lộ bất kì tin tức nào có liên quan.
Nhưng đều tụ tập ở thành phố S, có phải hay không nên đi gặp bọn họ. Trong khoảng thời gian này cùng nhau chơi đùa, coi như là bạn tốt rồi. Nhưng anh làm sao thì cũng là nhân vật công chúng, còn là nhân vật công chúng thường xuyên bị bọn họ bàn tán nữa.
Tịch Lạc Ninh có chút do dự.
Đang do dự nhận được mật của Shin – chan.
[Mật] [Tớ Thích Crayon Shin – chan] nói với bạn: Chị dâu, em vẫn luôn xoắn xuýt có nên mang Tiểu Sửu đến chỗ Phong Lưu chơi hay không
Kết quả Tịch Lạc Ninh login chưa chạy được ba bước, liền bị miểu sát, hoàn toàn không cho anh thời gian để phản ứng.
Giết anh chính là thích khách. Giết anh xong liền tàng hình luôn, không biết đã đi chưa nữa.
Tịch Lạc Ninh lật danh sách cừu hận, tên rất đặc biệt, gọi là Sát Thủ Số 1.
Tịch Lạc Ninh đối với các thể loại bang phái trong trò chơi cũng không để ý nhiều lắm. Nhưng đối với bang sát thủ vẫn có nghe thấy. Tên acc luôn thống nhất là sát thủ cộng số thứ tự, lấy việc giết người theo danh sách để kiếm tiền mà sống. Kĩ thuật của những người trong bang rất dũng mãnh nhưng tuyệt đối không chủ động PK.
Có người ra tiền mời người của bang Sát Thủ chuyên nghiệp giết anh sao?
Tịch Lạc Ninh luôn luôn là một hiệp sĩ cô độc, gần đây mới cùng người trong bang thăng cấp. Bạn bè bên ngoài rất ít, kẻ thù lại càng ít hơn.
Phần lớn kẻ thù là người trong bang Ngạo Thị. Người trong bang Ngạo Thị khó chịu, khẳng định hô to gọi nhỏ, nháo nhào xoát loa, rất sợ không ai biết đến sự tức giận của bọn họ, muốn kéo bè kéo lũ đánh nhau hoặc PK cũng đều rất trực tiếp gửi lời mời, thấy thế nào cũng không giống loại người ra tiền mời sát thủ.
Còn lại một người không tính là kẻ thù, nhưng quan hệ vô cùng xoắn xuýt. Đó chính là Lam Mộng Điệp.
Lòng ghen tị của con gái rất đáng sợ. Con gái làm việc càng không có quy củ, Tịch Lạc Ninh nghĩ tới nghĩ lui càng cảm thấy cô ta là khả nghi nhất.
Trong lòng đã có người chọn lựa, Tịch Lạc Ninh biết quy tắc trong bang Sát Thủ chính là không tiết lộ tin tức của người trả tiền. Tịch Lạc Ninh tự nhận không có biện pháp làm đối phương phá hủy quy tắc vì anh. Cũng không hỏi Sát Thủ số 1 có phải do Lam Mộng Điệp sai sử không.
Tịch Lạc Ninh trực tiếp chọn sống lại ở điện Diêm Vương. Trời mới biết tên sát thủ kia có tàng hình ở chung quanh hay không, trực tiếp sống lại tại chỗ không phải là tự chui đầu vào dọ, đi tìm chết sao!
Từ điện Diêm Vương ra ngoài, Tịch Lạc Ninh trực tiếp đi vào phó bản. Bên trong phó bản không cho phép cưỡng chế PK, ngoại trừ đồng đội thì không ai nhìn thấy, là chỗ hết sức an toàn.
Đương nhiên cùng là chỗ an toàn nhất trong lúc bị đuổi giết.
Tịch Lạc Ninh tìm tên Lam Mộng Điệp, thấy cô ta vẫn đang online, liền trực tiếp mật tới.
[Mật] Bạn nói với [Lam Mộng Điệp]: Cô có ý gì?
Sở dĩ nói mập mờ không rõ như vậy, Tịch Lạc Ninh là đang thăm dò.
Lam Mộng Điệp luôn rất trực tiếp, nếu quả thật là cô ta làm, cô ta tự nhiên hiểu ý của anh. Nhất định sẽ nói thẳng ra.
[Mật] [Lam Mộng Điệp] nói với bạn: Động tác bọn họ thật nhanh. Há há, bị chết, thoải mái không?
[Mật] [Lam Mộng Điệp] nói với bạn: Đồ nhân yêu chết tiệt, không muốn mỗi ngày đều bị giết thì tốt nhất tự động rời khỏi trò chơi đi.
[Mật] [Lam Mộng Điệp] nói với bạn: Có biết không, tôi rất chán ghét anh.
Tịch Lạc Ninh cười lạnh, tình địch không đáng sợ, đáng sợ chính là gặp phải tình địch não tàn.
[Mật] Bạn nói với [Lam Mộng Điệp]: Bởi vì Vũ Trụ Thần Thoại sao?
[Mật] [Lam Mộng Điệp] nói với bạn: Lý do này đủ khiến anh chết một vạn lần! Đồ tôi không chiếm được, ai cũng đừng nghĩ muốn có.
Tịch Lạc Ninh tiếp tục cười lạnh. Thật đúng là cho rằng bản thân là công chúa rồi sao, muốn thế nào sẽ thành thế đó hửm?
Tịch Lạc Ninh tự nhận rất dễ dàng tha thứ Lam Mộng Điệp. Bởi vì chơi trò chơi, vui vẻ là chính, nên vẫn một mực không chấp nhặt với cô ta. Ngay cả khi bị Lam Mộng Điệp cố ý vu oan anh, anh cũng không so đo.
Dĩ nhiên, Vũ Trụ Thần Thoại đá cô ta ra khỏi bang là một trong những nguyên nhân, nhưng không phải tạo thành nguyên nhân khiến anh không so đo, anh muốn trừng phạt người khác còn phải xem tâm trạng chính mình.
Tịch Lạc Ninh nằm mơ cũng không nghĩ tới lại có người dám càn quấy trên đầu anh, còn thuê sát thủ nữa chứ.
Anh chơi trò chơi chủ yếu vì giải trí, cho nên vẫn một mực sống yên lặng, không phô trương. Không nghĩ tới có người cho rằng sự bình lặng của anh lại khiến người khác coi là hèn nhát.
Hôm nay còn ra tiền thuê sát thủ giết anh nữa? Buộc anh phải rời trò chơi sao?
Người vô sỉ, thật đúng là không có giới hạn.
[Mật] Bạn nói với [Lam Mộng Điệp]: Có bản lĩnh tìm sát thủ đến giết người thật, giết một nhân vật trong trò chơi làm gì?
Tìm người giết anh đã chạm đến điểm mấu chốt của Tịch Lạc Ninh.
Tịch Lạc Ninh không dạy dỗ cô ta để cô ta sang mắt ra một lần thì không phải là Tịch Lạc Ninh nữa rồi.
Trợ lí đang nói chuyện điện thoại cùng Lưu Tuấn, xác định thời gian ra đĩa nhạc, chỉ thấy Tịch Lạc Ninh lạnh lùng đi ra.
Tay trợ lí lập tức run lên, thiếu chút nữa làm rơi di dộng.
Y đi theo Tịch Lạc Ninh đã nhiều năm, vẻ mặt Tịch Lạc Ninh cũng rất quen thuộc. Đây là điềm báo anh đang vô cùng tức giận.
Trợ lí toát mồ hôi, nhanh chóng nói hai câu cùng Lưu Tuấn, cúp điện thoại.
Tịch Lạc Ninh đưa một tờ giấy.
Trợ lí nhìn nhìn, có chút nghi ngờ, trên đó viết – Giang Hồ, khu mười ba Tây Nam, Lam Mộng Điệp. “Giang Hồ” hình như trò chơi Tịch Lạc Ninh đang chơi.
“Hạ lệnh truy sát cho tôi, giết cô ta đến khi cô ta không chơi được trò chơi nữa mới thôi, bất kể là acc nhỏ nào của cô ta.” Tịch Lạc Ninh nhấn mạnh “Bất kể acc nào”, cuối cùng còn bổ sung thêm một câu: “Nếu thật sự không được, trực tiếp tìm công ty trò chơi.”
Trợ lí sững sờ nhìn Tịch Lạc Ninh quay trở về phòng đọc sách.
Tiến hành truy sát toàn bộ trò chơi sao?
Chơi trò chơi tại sao lại như thế? Nhưng trợ lí càng hiếu kì đối phương tại sao chọc Tịch Lạc Ninh tức giận vậy được. Rất lâu rồi y chưa thấy lại vẻ mặt tức giận như thế này của Tịch Lạc Ninh. Vừa rồi y còn cho rằng mình đã làm sai cái gì đó.
Mặc dù cảm thấy Tịch Lạc Ninh làm quá mức nhưng trợ lí hiểu rõ tính tình của anh, xoay người liền xử lí chuyện này thỏa đáng.
Con người cần phải thực tế. Y cũng không ngoại lệ.
Đi theo Tịch Lạc Ninh bị khinh bỉ thì sẽ bị khinh bỉ. Nhưng nếu bỏ công sức thì nhất định sẽ nhận được kết quả tương xứng.
Mặc kệ sau này y có làm việc gì, trên người vẫn gắn cái mắc đã từng làm việc cho Tịch Lạc Ninh. Làm chuyện gì cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Công tác mấy năm, tìm chỗ dựa vững chắc thật sự là thu hoạch ngoài ý muốn. Huống chi trong quá trình làm việc Tịch Lạc Ninh cũng chưa từng đối xử tệ bạc với y.
Tất nhiên y sẽ không vì một người không quen biết mà đắc tội với Tịch Lạc Ninh. Còn nữa, Tịch Lạc Ninh cũng không bảo y trực tiếp đi tìm người thật. Đối phương cùng lắm sẽ không chơi trò này nữa, cũng chẳng có chuyện gì to tát.
Tịch Lạc Ninh mặt lạnh quay trở về phòng đọc sách.
Kênh mật nhấp nháy liên tục. Lam Mộng Điệp còn đang nói nhảm rất nhhiều. Tịch Lạc Ninh chặn cô ta luôn.
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Các cậu tại sao biết tôi bị đuổi giết?
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Chẳng lẽ cậu không biết bị giết bang phái sẽ có thông báo nhắc nhở sao?
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Thì ra chị dâu còn là một thiên nhiên ngốc thụ!
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Còn có, bị đuổi giết rốt cuộc là vì chuyện gì xảy ra? Bang Sát Thủ sẽ không ra tay bừa bãi.
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Trước không may ngộ sát. Vừa rồi còn xin lỗi tôi đó.
Không cần thiết phải kéo bọn họ vào. Chuyện này anh dễ dàng chỉ dùng một câu nói là xong.
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Thật không cần giúp đỡ?
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Không cần. Tôi thật hiếu kì. Lần trước tôi bị Vũ Trụ Thần Thoại giết chết, tại sao không ai hỏi được một câu
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: –||| Chuyện của tỉ năm về trước, sao lúc này chị mới hỏi?
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: –||| Gái Shin
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: ^^ thẳng thắn sẽ được tha thứ, kháng cự sẽ bị nghiêm phạt!
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]:T^T Người trong nhà PK đều là chuyện nhỏ mà!
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Chúng bây thấy đối tượng là Vũ Trụ Thần Thoại, vứt bỏ ông không để ý đúng không?
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: –! Đều đã qua rồi. Chị dâu Cà Phê thật sự không có chuyện gì chứ?
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: O (∩∩)O Có việc. Hơn nữa rất cần sự giúp đỡ từ các cưng
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Đột nhiên có dự cảm xấu
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Các cậu không thấy tui đúng không? Há há há há há há
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Ha ha. Bởi vì biết được một chuyện bị lãng quên, bổn vương hiện tại rất không thoải mái, rất cần chúng bây cống hiến thân thể để xả giận đó nha!
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Dự cảm ứng nghiệm rồi /(ㄒoㄒ)/
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Tiếu Tiếu đừng giả bộ chết, lăn tới Kính Hồ
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Mục sư rất mỏng manh, chị dâu, cầu người dịu dàng chút nha o ()o
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: O (∩∩)O Anh sẽ rất dịu dàng
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: T^T Còn đáng sợ hơn nữa!
Trong bang tạm thời chỉ có hai người bọn họ. Tịch Lạc Ninh khiến hai người dục tiên dục tử, thẳng đến khi có người khác lên mạng.
Trừ những người không biết lần đó anh bị Vũ Trụ Thần Thoại giết chết, những người còn lại, chỉ cần login liền bị Tịch Lạc Ninh kéo đến Kính Hồ dịu dàng giày xéo một phen.
Kéo theo đó là tầng tầng lớp lớp oán niệm ngút trời vẫn một mực nói anh đi theo Vũ Trụ Thần Thoại rồi học xấu.
Trên thực tế, thực lực của Tịch Lạc Ninh trong bang chỉ được coi là tầm trung. Nếu nói là bạo hành thật sự thì có vài người, Tịch Lạc Ninh không thể nào gặm nổi. Sở dĩ có thể hành hạ được, chủ yếu là những người max level kia không có việc gì làm cố ý giả bộ đáng thương, giết thời gian.
Nháy mắt thời gian qua đi.
Vũ Trụ Thần Thoại login.
Một đám súc sinh vẫn một mực vờ tỏ yếu ớt đáng thương, nháy mắt tinh thần bừng bừng.
[Bang] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Đại thần, ngài rốt cuộc đã tới. Chúng con thiếu chút nữa không ngăn cản được chị dâu vì nhớ thương ngài mà sinh ra lửa giận tịch mịch.
[Bang] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Lửa giận tịch mịch thật sự là quá đáng sợ T^T
[Bang] [Nhị Thủ Yên]: Nhắm mắt lại tất cả đều là tiếng kêu rên của các nhân vật nằm rạp xuống, khiến tui có một bóng ma ám ảnh.
[Bang] [Công Tử Phong Lưu]: Bóng ma +1
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Đã không còn sức nói chuyện nữa rồi o ()o
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Giống như trên
[Bang] [Tần Ngọc Thanh]: Đột nhiên cảm thấy trên đầu đại thần phát ra tia sáng chói mắt giống Như Lai Phật Tổ.
[Bang] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Như Lai Phật Tổ chuyển thế, gọi tắt là đại thần cứu mạng ……!
[Bang] [Công Tử Phong Lưu]: Quá khoa trương rồi –!
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Xem ra dao nhỏ không đủ s
ắc bén, còn không khiến chúng bây câm miệng được!
[Bang] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Muốn tôi làm thay không
[Bang] [Nhị Thủ Yên]: …
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Không có thiên lí a!
[Bang] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Đại thần, con rất thành thật. Đại thần mời xem miệng con còn dán giấy niêm phong nữa nè!
[Bang] [Tần Ngọc Thanh]: Tiểu Sửu, cậu quá vô sỉ. Cùng kéo giấy niêm phong!
Một đám người không quy tắc. Chỉ vì một câu uy hiếp cũng không phải uy hiếp của Vũ Trụ Thần Thoại mà tự cởi trang bị rồi trình diễn màn cún con vẫy đuôi.
Tịch Lạc Ninh nhìn từng hàng kéo giấy niêm phong, yên lặng hộc máu. Không thể mong bọn người này trở nên bình thường được.
Tịch Lạc Ninh yên lặng đổi acc, đi theo Vũ Trụ Thần Thoại đi cọ kinh nghiệm để thăng cấp.
Có người mang theo đi thăng cấp rất nhanh. Kinh nghiệm của bé mục sư liền từ từ đầy lên. Vũ Trụ Thần Thoại thật sự mỗi ngày dành ra hai giờ, đặc biệt dẫn anh đi thăng cấp. Bọn Shin – chan đã thành triệu hoán thú rồi. Tùy thời được triệu hóa dẫn anh đi thăng cấp.
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Tiểu Sửu, khi nào cậu mua vé xe lửa? Tui tới đón.
[Tổ đội] [Mộng Hồi]:?
Mấy ngày nay Tịch Lạc Ninh không có thời gian theo chân bọn họ nói chuyện, cũng không theo kịp tiết tấu nữa rồi.
[Tổ đội] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Còn chưa mua. Đến lúc đó nhắn tin cho cậu.
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Được
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Chị dâu, chị đã quên Tiểu Sửu muốn đến thành phố S xin chữ kí sao?
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: Làm sao mà không nhớ chứ
[Tổ đội] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Chị dâu, chị đừng có giả bộ, chắc chắn chị đã quên.
[Tổ đội] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Tiểu Sửu, tại sao có thể nói sự thật trước mặt người khác như thế được?
[Tổ đội] [Tỉnh Mộng]: –|||
Tịch Lạc Ninh chia rõ ràng trò chơi cùng thực tế, chưa từng để lộ bất kì tin tức nào có liên quan.
Nhưng đều tụ tập ở thành phố S, có phải hay không nên đi gặp bọn họ. Trong khoảng thời gian này cùng nhau chơi đùa, coi như là bạn tốt rồi. Nhưng anh làm sao thì cũng là nhân vật công chúng, còn là nhân vật công chúng thường xuyên bị bọn họ bàn tán nữa.
Tịch Lạc Ninh có chút do dự.
Đang do dự nhận được mật của Shin – chan.
[Mật] [Tớ Thích Crayon Shin – chan] nói với bạn: Chị dâu, em vẫn luôn xoắn xuýt có nên mang Tiểu Sửu đến chỗ Phong Lưu chơi hay không
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook