Võng Du Chi Làm Gay Thật Tuyệt
-
Chương 13: Nói với bạn: đừng để mình khó chịu!
Acc mục sư của Tịch Lạc Ninh vừa lên mạng, đã thu được lời mời tổ đội của Vũ Trụ Thần Thoại.
Tịch Lạc Ninh chọn đồng ý. Đi vào phát hiện bọn người Phong Lưu đều ở trong đó, chỉ là Hoa Sen hôm qua đã đổi thành Shin-chan.
[Tổ đội] [Công Tử Phong Lưu]: Chị dâu
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin-chan]: đại thần mới vừa onl, chị dâu đã nghe tiếng chạy tới. Thật sự là tâm tư liên thông nha!
[Tổ đội] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Hâm mộ chết mất. Tui cũng muốn có bà xã! (@ @)
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: …
[Tổ đội] [Công Tử Phong Lưu]: Suất Suất thiếu nam đừng hâm mộ. Chúng ta cũng có thể quấn quýt như thế mờ.
[Tổ đội] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Biến, ai muốn cùng nhà cậu quấn quýt chứ!
[Tổ đội] [Công Tử Phong Lưu]: Thiếu nam đừng thẹn thùng. Đại thần, hôm nay chúng ta mang chị dâu đi đâu?
[Tổ đội] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Thẹn thùng cái đầu cậu!
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Chuẩn bị thuốc, hôm nay đi phó bản nhỏ.
[Tổ đội] [Công Tử Phong Lưu]: Thật lâu rồi chưa đi phó bản nhỏ nha. Thật sự rất nhớ …!
Phó bản nhỏ có hạn chế cấp bậc. Trên ba mươi cấp mới có thể vào, nhưng không hạn chế mức cao nhất.
Chẳng qua là acc lớn đi vào kinh nghiệm nhận được sẽ vô cùng ít. Bình thường cũng không có acc lớn đi, trừ những người chơi cao cấp thích đánh đơn. Phó bản nhỏ mặc dù ít kinh nghiệm nhưng vẫn có quái ra theo từng đợt, luôn luôn sinh ra đợt mới. Hơn nữa đánh lại nhanh, mà yên tĩnh.
Đi phó bản thường sẽ có nhiều đợt quái, và mỗi lần hết một đợt sẽ ra đợt mới cho đến khi giết hết sạch cả đống quái, hoặc hết thời gian bị “vời” ra ngoài.
Tịch Lạc Ninh rất ít khi tổ đội. Ngoại trừ chiến trường, nơi anh thường đi là phó bản nhỏ.
Không nghĩ tới ngoại trừ biết anh ít tìm tổ đội trong bang thì không ai biết anh rất thích đi phó bản nhỏ.
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin-chan]: Cà Phê thích nhất phó bản nhỏ này.
[Tổ đội] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Cấp bậc của cậu ta cũng không thấp mà.
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin-chan]: Cậu ta thích đi lẻ.
[Tổ đội] [Công Tử Phong Lưu]: Nói vậy cũng đúng, rất ít khi tổ đội với cậu ta, cũng rất ít thấy cậu ta ở trong bang kêu người tổ đội.
[Tổ đội] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Tại sao một người thích nói chuyện như vậy lại là một tên quái dị như thế chứ.
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: …
Tịch Lạc Ninh đồng ý là anh rất hay nói giỡn cùng bọn họ. Dù sao hiện thực có rất ít người có thể càn giỡn như thế trước mặt anh, nhưng anh không đồng ý chuyện mình quái dị.
[Tổ đội] [Công Tử Phong Lưu]: Mọi việc không thể nhìn mặt ngoài được.
[Tổ đội] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: … Để tui đi nôn một cái đã!
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin-chan]: Có?
[Tổ đội] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Biến. Cậu mới có. Chỉ không quen nhìn một tên đàn ông hèn mọn đột nhiên tình cảm như thế.
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: Hoàn toàn chính xác!
[Tổ đội] [Công Tử Phong Lưu]: Chị dâu … Ngay cả chị cũng vậy sao …
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: ^^
[Tổ đội] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Chị dâu, chúng ta bắt tay cái nào. Mà có thể đổi lại vẻ mặt kia không? Đó chính là vẻ mặt yêu thích không đổi của Cà Phê đó. Nhìn đến nó là da đầu em tê dại!
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: Sợ cậu ta hả?
[Tổ đội] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Không phải… mỗi lần cậu ta bày ra vẻ mặt này là muốn làm chuyện xấu đó. Một vẻ mặt đáng yêu như thế lại bị cậu ta làm em cảm thấy âm hiểu sao sao ấy.
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin-chan]: Làm chuyện xấu, âm hiểm +1. Tiểu Sửu, cậu không thấy hôm nay em gái Lam bị Cà Phê đùa giỡn đâu… chậc chậc!
Tịch Lạc Ninh lạnh lùng nhìn chằm chằm hai tên tiểu nhân đang nói xấu sau lưng anh trên màn hình. Rồi sẽ có một ngày cho bọn chúng hiểu cái gì mới thực sự là âm hiểm.
Đang nói, tất cả mọi người đã đến cửa phó bản.
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Vào
Một đám người rồng rắn đi vào phó bản.
Quái bên trong phó bản nhỏ thực sự chỉ như đồ chơi con nít. Nếu như không phải hạn chế cấp bậc, một mục sư cấp thấp không thể đi các phó bản khác, chỉ sợ Vũ Trụ Thần Thoại chỉ muốn trực tiếp kéo anh đi những phó bản khác.
Vũ Trụ Thần Thoại chém quái, Công Tử Phong Lưu thỉnh thoảng thả quần công, Shin-chan thỉnh thoảng cũng nhoi một cái, Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung thỉnh thoáng bắn hai tên. Quái căn bản không kịp sinh mới.
Một đám người nhàm chán, lại bắt đầu tiếp tục đề tài vừa nãy.
[Tổ đội] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Shin-chan, Cà Phê hôm nay đùa giỡn em gái Lam như thế nào hả? Khi tui tới tất cả đều vào phó bản rồi.
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin-chan]: Cà Phê bảo em gái Lam dùng cơ thể đi cảm nhận cậu ta có xứng làm đàn ông hay không, ha ha
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin-chan]: Vẻ mặt lúc đó của em gái Lam thật sự vô cùng độc đáo!
[Tổ đội] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: …
[Tổ đội] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Cà Phê lưu manh người ta như vậy, tui không kinh ngạc. Cái tui kinh ngạc là… Shin-chan, không phải quan hệ giữa cậu với em gái Lam nhìn qua rất tốt sao? Sao tui cảm giác cậu có chút hả hê nhỉ?
[Tổ đội] [Công Tử Phong Lưu]: –! Thật là loại con gái không thể thích được! Cũng chỉ có Hoa Sen mới chịu được cô ta.
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin-chan]: –||| Ai nói có quan hệ tốt với con bé đó hả?
[Tổ đội] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Thấy các người hay dẫn nhỏ thăng cấp mờ.
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin-chan]: Cái giề!!! Ông đây là bị cuốn lấy, không còn cách nào mới phải kéo con nhỏ đó được không?
Mắt thấy Shin-chan không giải thích đầu đuôi sự việc, chính mình thật sự có thể bị coi là thằng con trai hèn mọn bỉ ổi thích đùa giỡn đàn bà con gái, Tịch Lạc Ninh do dự có nên giải thích hay không.
Ngay lúc này thu được mật của Vũ Trụ Thần Thoại.
[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: Xảy ra chuyện gì
[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: Trêu chọc người thầm mến anh, không vui rồi hả?
[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: Giọng điệu này… cậu ghen sao
[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: Anh nói chuyện bình thường chút được không?
[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: Tôi rất bình thường, không bình thường chính là cậu
[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: Tôi bình thường đến không cách nào bình thường hơn
[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: Không cách nào bình thường… Cái kia so với không bình thường còn nghiêm trọng hơn, có cần đi đến bệnh viện không
Khóe miệng Tịch Lạc Ninh giật giật. Có thể cắt câu lấy nghĩa như vậy, đã là dũng mãnh đến không còn là con người nữa rồi.
[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: Ngài có thể đừng chỉ nhìn mình đoạn sau của câu nói được không
[
Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: Nói vô dụng, tiết kiệm thôi ấy mà
[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: Người thích cắt câu lấy nghĩa tôi thấy rất nhiều, nhưng chưa từng thấy qua người nào vô sỉ như vậy đấy!!!
[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì
[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: … Muốn biết sao? Cầu tôi đi à nha! ^^
Tịch Lạc Ninh vốn còn muốn giải thích nhưng hiện tại hoàn toàn thay đổi chủ ý rồi.
Bị người khác hiểu lầm, anh thật sự chẳng thèm để ý. Nhưng có thể mượn đó mà trêu chọc Vũ Trụ Thần Thoại, Tịch Lạc Ninh cảm thấy rất đáng.
Kết quả Tịch Lạc Ninh không vui vẻ được quá hai phút, giấc mộng nho nhỏ này đã bị phá nát tan.
Bởi vì Shin-chan cùng Công Tử Phong Lưu anh một câu chú một câu kể lại rõ rành rành toàn bộ câu chuyện.
[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: Rất muốn cầu cậu, nhưng không có cơ hội rồi ^^
Tịch Lạc Ninh thấy giọng điệu đắc chí này của anh ta, thật sự buồn bực!
[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: Số anh sẽ không may mắn mãi mãi được! ╭ (╯^╰)╮
[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: Hơn số cậu là được
[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: …
Tịch Lạc Ninh không còn gì để nói.
[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: Đừng để mình khó chịu!
Tịch Lạc Ninh nhìn những chữ này, tâm trạng có chút phức tạp. Đây là… che chở anh sao?
Thế nhưng rất nhanh bị lời nói của đám người trong đội hấp dẫn.
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin-chan]: Ngửa mặt lên zời thét dài ba tiếng, rốt cuộc Hoa Sen cũng đã nếm mùi đau khổ, tìm tui khóc lóc thảm thiết đây nè.
[Tổ đội] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Cầu phát sóng trực tiếp
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin-chan]: Cũng không biết nhỏ Lam kia từ đâu biết được đi KL có thể kiếm được trang bị mục sư, quấn quýt lấy Hoa Sen đòi cày đồ. Hoa Sen chính là đang yên lặng hộc máu đấy. Ha ha ha ha ha.
[Tổ đội] [Công Tử Phong Lưu]: Để tui hồi tưởng quá khứ kinh tởm đã qua /(ㄒoㄒ)/
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin-chan]: Chiếp chiếp Phong Lưu, không phải cậu cũng bảo sẽ giúp cày đồ sao? Ha ha!
[Tổ đội] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: …
[Tổ đội] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Hoa Sen mật tui, hỏi tui đang làm gì đây này.
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin-chan]: Đừng nhận lời cậu ta.
[Tổ đội] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Đã từ chối.
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: KL chơi vui như vậy sao, tui cũng muốn đi ^^
Đột nhiên cả đội nháy mắt yên tĩnh, tiếp theo là gào khóc thảm thiết.
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin-chan]: Ôi zời ơi! Chị dâu, ngài ngàn vạn lần đừng đi. Chỗ đó không phải chỗ con người đến đâu.
[Tổ đội] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Chị dâu, lên trời xuống biến em có thể theo chị, nhưng ngàn vạn lần đừng bắt em đi chỗ đó … Em nhớ lại dáng boss trong đó phơi bụng bự khiêu vũ, liền nhức đầu rồi.
[Tổ đội] [Công Tử Phong Lưu]: Ngài đây là muốn con chết sao!
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: Đùa chút ấy mừ. ^^
Không chỉ bọn họ không muốn đi mà chính Tịch Lạc Ninh cũng không thích đi.
Cũng không phải phó bản KL khó đến biến thái, cũng không phải phần thường quá nghèo nàn, ngược lại vô cùng nhiều.
Mọi người không muốn đi KL, chủ yếu là vì âm thanh cùng hình ảnh trong đó.
Nhạc nền bên trong là mại báo ca [1], âm điệu tươi vui, nhí nhảnh cũng có thể chấp nhận được.
Vấn đề là quái ở bên trong đều xấu vô cùng tận, toàn một đám quái bụng phình, da xanh, sau đó nhảy nhót theo tiếng nhạc, vặn eo khiêu vũ… Cái này thực sự là độc hại mắt kinh khủng khiếp mà.
Boss cuối cùng trong KL là một râu quai nón phình bụng, cái bụng trắng bóng, núc ních lộ ra ngoài, ngay cả cái rốn cũng bị một tầng mỡ dày đặc bao quanh khiến không thấy nó đâu nữa … Đó là loại dáng hình râu quai nón cực phẩm trong cực phẩm rồi, lại còn cười toe toét, lộ một cái răng nanh to đùng, trắng hếu, ưỡn ẹo nhảy múa hát ca.
Người xem nổi da gà ngã cong queo trên mặt đất. Đó tuyệt đối chính không giới hạn là khiêu chiến thẩm mỹ của nhân loại.
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin-chan]: …
[Tổ đội] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: …
[Tổ đội] [Công Tử Phong Lưu]: …
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin-chan]: Hóa ra chị dâu phúc hắc như vậy /(ㄒoㄒ)/
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Các cậu coi tôi là vô hình hả
[Tổ đội] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: …
[Tổ đội] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Chị dâu phúc hắc không đáng sợ. Đáng sợ chính là phía sau chị ấy có một đại thần cường đại tựa như một u linh!!!
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: Biết là tốt rồi ^^
[Tổ đội] [Công Tử Phong Lưu]: Đây tuyệt đối là ra oai phủ đầu!
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: ^^
Hừ, ai bảo các cậu phá hư chuyện tốt của tôi.
Vốn có thể thấy bộ dạng yếu thế, bó tay chịu thiệt của Vũ Trụ Thần Thoại.
Kết quả … Mặc dù bọn họ là không cố ý nhưng cũng không ảnh hưởng anh giận chó đánh mèo.
[1] Bán báo ca: là ca khúc thiếu nhi được sáng tác cùng lưu truyền từ những năm 30của thập kỉ trước bởi nghệ sĩ nhân dân Niếp Nhĩ. Niếp Nhĩ vốn tên là Niếp Thủ Tín, tự Tử Nghĩa, cũng còn được viết là Tử Nghệp. Ông sinh ngày 14 tháng hai, 1912, Côn Minh, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa mất ngày 17 tháng bảy, 1935 tại Fujisawa, Kanagawa, Nhật Bản. Nội dung bài hát thể hiện cuộc sống lầm than của đứa trẻ bán báo, như: “Đói rét chỉ có tôi biết” hoặc “ăn không no, ngủ không ngon, cuộc sống đau khổ phải kiện ai đây.” Toàn bộ đều là điệu F, nhịp 2/4, là từng đoạn một, hình thức liên khúc. Ca khúc đã phản ánh sự lên án xã hội cũ với trẻ em, lại cũng thể hiện niềm tin, hi vọng cùng chủ nghĩa lạc quan. Linh cảm của bài hát là trong một lần, vào một buổi tối, chạng vạng của một ngày đông rét mướt, Niếp Nhĩ vô tình gặp một cậu bé “tiểu mao đầu” phát báo. Sau này vào năm 1934, công ty truyền hình Liên Hoa mới soạn một vở kịch có tên là “dông tố Dương Tử Giang” Niếp Nhĩ mới mời tiểu mao đầu kia đến diễn một cậu bé bán báo trong vở kịch đó. Từ đó về sau, vở kịch cùng bài hát đó được nổi tiếng, tiểu mao đầu cũng tiến vào giới giỉa trí, nghệ danh là Dương Bích Quân.
Tịch Lạc Ninh chọn đồng ý. Đi vào phát hiện bọn người Phong Lưu đều ở trong đó, chỉ là Hoa Sen hôm qua đã đổi thành Shin-chan.
[Tổ đội] [Công Tử Phong Lưu]: Chị dâu
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin-chan]: đại thần mới vừa onl, chị dâu đã nghe tiếng chạy tới. Thật sự là tâm tư liên thông nha!
[Tổ đội] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Hâm mộ chết mất. Tui cũng muốn có bà xã! (@ @)
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: …
[Tổ đội] [Công Tử Phong Lưu]: Suất Suất thiếu nam đừng hâm mộ. Chúng ta cũng có thể quấn quýt như thế mờ.
[Tổ đội] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Biến, ai muốn cùng nhà cậu quấn quýt chứ!
[Tổ đội] [Công Tử Phong Lưu]: Thiếu nam đừng thẹn thùng. Đại thần, hôm nay chúng ta mang chị dâu đi đâu?
[Tổ đội] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Thẹn thùng cái đầu cậu!
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Chuẩn bị thuốc, hôm nay đi phó bản nhỏ.
[Tổ đội] [Công Tử Phong Lưu]: Thật lâu rồi chưa đi phó bản nhỏ nha. Thật sự rất nhớ …!
Phó bản nhỏ có hạn chế cấp bậc. Trên ba mươi cấp mới có thể vào, nhưng không hạn chế mức cao nhất.
Chẳng qua là acc lớn đi vào kinh nghiệm nhận được sẽ vô cùng ít. Bình thường cũng không có acc lớn đi, trừ những người chơi cao cấp thích đánh đơn. Phó bản nhỏ mặc dù ít kinh nghiệm nhưng vẫn có quái ra theo từng đợt, luôn luôn sinh ra đợt mới. Hơn nữa đánh lại nhanh, mà yên tĩnh.
Đi phó bản thường sẽ có nhiều đợt quái, và mỗi lần hết một đợt sẽ ra đợt mới cho đến khi giết hết sạch cả đống quái, hoặc hết thời gian bị “vời” ra ngoài.
Tịch Lạc Ninh rất ít khi tổ đội. Ngoại trừ chiến trường, nơi anh thường đi là phó bản nhỏ.
Không nghĩ tới ngoại trừ biết anh ít tìm tổ đội trong bang thì không ai biết anh rất thích đi phó bản nhỏ.
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin-chan]: Cà Phê thích nhất phó bản nhỏ này.
[Tổ đội] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Cấp bậc của cậu ta cũng không thấp mà.
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin-chan]: Cậu ta thích đi lẻ.
[Tổ đội] [Công Tử Phong Lưu]: Nói vậy cũng đúng, rất ít khi tổ đội với cậu ta, cũng rất ít thấy cậu ta ở trong bang kêu người tổ đội.
[Tổ đội] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Tại sao một người thích nói chuyện như vậy lại là một tên quái dị như thế chứ.
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: …
Tịch Lạc Ninh đồng ý là anh rất hay nói giỡn cùng bọn họ. Dù sao hiện thực có rất ít người có thể càn giỡn như thế trước mặt anh, nhưng anh không đồng ý chuyện mình quái dị.
[Tổ đội] [Công Tử Phong Lưu]: Mọi việc không thể nhìn mặt ngoài được.
[Tổ đội] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: … Để tui đi nôn một cái đã!
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin-chan]: Có?
[Tổ đội] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Biến. Cậu mới có. Chỉ không quen nhìn một tên đàn ông hèn mọn đột nhiên tình cảm như thế.
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: Hoàn toàn chính xác!
[Tổ đội] [Công Tử Phong Lưu]: Chị dâu … Ngay cả chị cũng vậy sao …
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: ^^
[Tổ đội] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Chị dâu, chúng ta bắt tay cái nào. Mà có thể đổi lại vẻ mặt kia không? Đó chính là vẻ mặt yêu thích không đổi của Cà Phê đó. Nhìn đến nó là da đầu em tê dại!
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: Sợ cậu ta hả?
[Tổ đội] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Không phải… mỗi lần cậu ta bày ra vẻ mặt này là muốn làm chuyện xấu đó. Một vẻ mặt đáng yêu như thế lại bị cậu ta làm em cảm thấy âm hiểu sao sao ấy.
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin-chan]: Làm chuyện xấu, âm hiểm +1. Tiểu Sửu, cậu không thấy hôm nay em gái Lam bị Cà Phê đùa giỡn đâu… chậc chậc!
Tịch Lạc Ninh lạnh lùng nhìn chằm chằm hai tên tiểu nhân đang nói xấu sau lưng anh trên màn hình. Rồi sẽ có một ngày cho bọn chúng hiểu cái gì mới thực sự là âm hiểm.
Đang nói, tất cả mọi người đã đến cửa phó bản.
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Vào
Một đám người rồng rắn đi vào phó bản.
Quái bên trong phó bản nhỏ thực sự chỉ như đồ chơi con nít. Nếu như không phải hạn chế cấp bậc, một mục sư cấp thấp không thể đi các phó bản khác, chỉ sợ Vũ Trụ Thần Thoại chỉ muốn trực tiếp kéo anh đi những phó bản khác.
Vũ Trụ Thần Thoại chém quái, Công Tử Phong Lưu thỉnh thoảng thả quần công, Shin-chan thỉnh thoảng cũng nhoi một cái, Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung thỉnh thoáng bắn hai tên. Quái căn bản không kịp sinh mới.
Một đám người nhàm chán, lại bắt đầu tiếp tục đề tài vừa nãy.
[Tổ đội] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Shin-chan, Cà Phê hôm nay đùa giỡn em gái Lam như thế nào hả? Khi tui tới tất cả đều vào phó bản rồi.
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin-chan]: Cà Phê bảo em gái Lam dùng cơ thể đi cảm nhận cậu ta có xứng làm đàn ông hay không, ha ha
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin-chan]: Vẻ mặt lúc đó của em gái Lam thật sự vô cùng độc đáo!
[Tổ đội] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: …
[Tổ đội] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Cà Phê lưu manh người ta như vậy, tui không kinh ngạc. Cái tui kinh ngạc là… Shin-chan, không phải quan hệ giữa cậu với em gái Lam nhìn qua rất tốt sao? Sao tui cảm giác cậu có chút hả hê nhỉ?
[Tổ đội] [Công Tử Phong Lưu]: –! Thật là loại con gái không thể thích được! Cũng chỉ có Hoa Sen mới chịu được cô ta.
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin-chan]: –||| Ai nói có quan hệ tốt với con bé đó hả?
[Tổ đội] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Thấy các người hay dẫn nhỏ thăng cấp mờ.
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin-chan]: Cái giề!!! Ông đây là bị cuốn lấy, không còn cách nào mới phải kéo con nhỏ đó được không?
Mắt thấy Shin-chan không giải thích đầu đuôi sự việc, chính mình thật sự có thể bị coi là thằng con trai hèn mọn bỉ ổi thích đùa giỡn đàn bà con gái, Tịch Lạc Ninh do dự có nên giải thích hay không.
Ngay lúc này thu được mật của Vũ Trụ Thần Thoại.
[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: Xảy ra chuyện gì
[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: Trêu chọc người thầm mến anh, không vui rồi hả?
[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: Giọng điệu này… cậu ghen sao
[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: Anh nói chuyện bình thường chút được không?
[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: Tôi rất bình thường, không bình thường chính là cậu
[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: Tôi bình thường đến không cách nào bình thường hơn
[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: Không cách nào bình thường… Cái kia so với không bình thường còn nghiêm trọng hơn, có cần đi đến bệnh viện không
Khóe miệng Tịch Lạc Ninh giật giật. Có thể cắt câu lấy nghĩa như vậy, đã là dũng mãnh đến không còn là con người nữa rồi.
[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: Ngài có thể đừng chỉ nhìn mình đoạn sau của câu nói được không
[
Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: Nói vô dụng, tiết kiệm thôi ấy mà
[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: Người thích cắt câu lấy nghĩa tôi thấy rất nhiều, nhưng chưa từng thấy qua người nào vô sỉ như vậy đấy!!!
[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì
[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: … Muốn biết sao? Cầu tôi đi à nha! ^^
Tịch Lạc Ninh vốn còn muốn giải thích nhưng hiện tại hoàn toàn thay đổi chủ ý rồi.
Bị người khác hiểu lầm, anh thật sự chẳng thèm để ý. Nhưng có thể mượn đó mà trêu chọc Vũ Trụ Thần Thoại, Tịch Lạc Ninh cảm thấy rất đáng.
Kết quả Tịch Lạc Ninh không vui vẻ được quá hai phút, giấc mộng nho nhỏ này đã bị phá nát tan.
Bởi vì Shin-chan cùng Công Tử Phong Lưu anh một câu chú một câu kể lại rõ rành rành toàn bộ câu chuyện.
[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: Rất muốn cầu cậu, nhưng không có cơ hội rồi ^^
Tịch Lạc Ninh thấy giọng điệu đắc chí này của anh ta, thật sự buồn bực!
[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: Số anh sẽ không may mắn mãi mãi được! ╭ (╯^╰)╮
[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: Hơn số cậu là được
[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: …
Tịch Lạc Ninh không còn gì để nói.
[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: Đừng để mình khó chịu!
Tịch Lạc Ninh nhìn những chữ này, tâm trạng có chút phức tạp. Đây là… che chở anh sao?
Thế nhưng rất nhanh bị lời nói của đám người trong đội hấp dẫn.
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin-chan]: Ngửa mặt lên zời thét dài ba tiếng, rốt cuộc Hoa Sen cũng đã nếm mùi đau khổ, tìm tui khóc lóc thảm thiết đây nè.
[Tổ đội] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Cầu phát sóng trực tiếp
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin-chan]: Cũng không biết nhỏ Lam kia từ đâu biết được đi KL có thể kiếm được trang bị mục sư, quấn quýt lấy Hoa Sen đòi cày đồ. Hoa Sen chính là đang yên lặng hộc máu đấy. Ha ha ha ha ha.
[Tổ đội] [Công Tử Phong Lưu]: Để tui hồi tưởng quá khứ kinh tởm đã qua /(ㄒoㄒ)/
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin-chan]: Chiếp chiếp Phong Lưu, không phải cậu cũng bảo sẽ giúp cày đồ sao? Ha ha!
[Tổ đội] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: …
[Tổ đội] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Hoa Sen mật tui, hỏi tui đang làm gì đây này.
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin-chan]: Đừng nhận lời cậu ta.
[Tổ đội] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Đã từ chối.
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: KL chơi vui như vậy sao, tui cũng muốn đi ^^
Đột nhiên cả đội nháy mắt yên tĩnh, tiếp theo là gào khóc thảm thiết.
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin-chan]: Ôi zời ơi! Chị dâu, ngài ngàn vạn lần đừng đi. Chỗ đó không phải chỗ con người đến đâu.
[Tổ đội] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Chị dâu, lên trời xuống biến em có thể theo chị, nhưng ngàn vạn lần đừng bắt em đi chỗ đó … Em nhớ lại dáng boss trong đó phơi bụng bự khiêu vũ, liền nhức đầu rồi.
[Tổ đội] [Công Tử Phong Lưu]: Ngài đây là muốn con chết sao!
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: Đùa chút ấy mừ. ^^
Không chỉ bọn họ không muốn đi mà chính Tịch Lạc Ninh cũng không thích đi.
Cũng không phải phó bản KL khó đến biến thái, cũng không phải phần thường quá nghèo nàn, ngược lại vô cùng nhiều.
Mọi người không muốn đi KL, chủ yếu là vì âm thanh cùng hình ảnh trong đó.
Nhạc nền bên trong là mại báo ca [1], âm điệu tươi vui, nhí nhảnh cũng có thể chấp nhận được.
Vấn đề là quái ở bên trong đều xấu vô cùng tận, toàn một đám quái bụng phình, da xanh, sau đó nhảy nhót theo tiếng nhạc, vặn eo khiêu vũ… Cái này thực sự là độc hại mắt kinh khủng khiếp mà.
Boss cuối cùng trong KL là một râu quai nón phình bụng, cái bụng trắng bóng, núc ních lộ ra ngoài, ngay cả cái rốn cũng bị một tầng mỡ dày đặc bao quanh khiến không thấy nó đâu nữa … Đó là loại dáng hình râu quai nón cực phẩm trong cực phẩm rồi, lại còn cười toe toét, lộ một cái răng nanh to đùng, trắng hếu, ưỡn ẹo nhảy múa hát ca.
Người xem nổi da gà ngã cong queo trên mặt đất. Đó tuyệt đối chính không giới hạn là khiêu chiến thẩm mỹ của nhân loại.
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin-chan]: …
[Tổ đội] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: …
[Tổ đội] [Công Tử Phong Lưu]: …
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin-chan]: Hóa ra chị dâu phúc hắc như vậy /(ㄒoㄒ)/
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Các cậu coi tôi là vô hình hả
[Tổ đội] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: …
[Tổ đội] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Chị dâu phúc hắc không đáng sợ. Đáng sợ chính là phía sau chị ấy có một đại thần cường đại tựa như một u linh!!!
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: Biết là tốt rồi ^^
[Tổ đội] [Công Tử Phong Lưu]: Đây tuyệt đối là ra oai phủ đầu!
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: ^^
Hừ, ai bảo các cậu phá hư chuyện tốt của tôi.
Vốn có thể thấy bộ dạng yếu thế, bó tay chịu thiệt của Vũ Trụ Thần Thoại.
Kết quả … Mặc dù bọn họ là không cố ý nhưng cũng không ảnh hưởng anh giận chó đánh mèo.
[1] Bán báo ca: là ca khúc thiếu nhi được sáng tác cùng lưu truyền từ những năm 30của thập kỉ trước bởi nghệ sĩ nhân dân Niếp Nhĩ. Niếp Nhĩ vốn tên là Niếp Thủ Tín, tự Tử Nghĩa, cũng còn được viết là Tử Nghệp. Ông sinh ngày 14 tháng hai, 1912, Côn Minh, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa mất ngày 17 tháng bảy, 1935 tại Fujisawa, Kanagawa, Nhật Bản. Nội dung bài hát thể hiện cuộc sống lầm than của đứa trẻ bán báo, như: “Đói rét chỉ có tôi biết” hoặc “ăn không no, ngủ không ngon, cuộc sống đau khổ phải kiện ai đây.” Toàn bộ đều là điệu F, nhịp 2/4, là từng đoạn một, hình thức liên khúc. Ca khúc đã phản ánh sự lên án xã hội cũ với trẻ em, lại cũng thể hiện niềm tin, hi vọng cùng chủ nghĩa lạc quan. Linh cảm của bài hát là trong một lần, vào một buổi tối, chạng vạng của một ngày đông rét mướt, Niếp Nhĩ vô tình gặp một cậu bé “tiểu mao đầu” phát báo. Sau này vào năm 1934, công ty truyền hình Liên Hoa mới soạn một vở kịch có tên là “dông tố Dương Tử Giang” Niếp Nhĩ mới mời tiểu mao đầu kia đến diễn một cậu bé bán báo trong vở kịch đó. Từ đó về sau, vở kịch cùng bài hát đó được nổi tiếng, tiểu mao đầu cũng tiến vào giới giỉa trí, nghệ danh là Dương Bích Quân.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook