Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu
-
Chương 59: Lật bài (trung)
Kỳ thực có làm gì cũng chẳng thể ảnh hưởng đến nhân vật trên màn hình. Dù ngoáy mũi hay dũa móng chân, hình ảnh người kia nhìn thấy vẫn đẹp đẽ, nghiêm túc.
Tuy vậy, Kiều Dĩ Hàng và Trương Tri vẫn ngồi im. Có thể nói, hai người đều đang nhìn chằm chằm màn hình, cùng đợi đối phương cử động hoặc nói trước.
Theo đúng triết lý: một hòa thượng gánh nước uống, hai hòa thượng khiêng nước uống, ba hòa thượng không có nước uống*, giằng co năm phút mà vẫn không ai chịu mở miệng.
*ý là càng nhiều người càng dễ hỏng việc
Trương Tri không ngừng suy đoán những gì diễn ra trong đầu Kiều Dĩ Hàng.
Dựa vào những biểu hiện trước đây của Tiểu Thuyền, nếu không có chuyện tuyệt đối chẳng đứng im lâu vậy. Dù chẳng thấy được biểu cảm trên khuôn mặt đằng sau Tiểu Thuyền nhưng hắn cảm nhận rõ ràng người kia cũng đang ngồi trước máy như hắn.
Có đôi khi loại cảm giác này rất kỳ diệu, chẳng có bất kỳ chứng cớ gì nhưng lại không thể nghi ngờ.
Vậy tại sao Kiều Dĩ Hàng lại bất động?
Trong đầu Trương Tri nháy mắt hiện ra hai đẳng thức.
Chiến Hồn Vô Cực = Trương Tri = phó tổng giám công ty EF, đẳng thức này đã bị đối phương biết rõ.
Tiểu Thuyền = nhân yêu = Kiều Dĩ Hàng, đẳng thức này hắn biết, người kia lại không biết hắn biết.
Nói vậy có thể Tiểu Thuyền lưu ý câu nói hắn nhỡ thốt ra trước lúc rời Lung Linh Tháp?
Tâm tình hắn hơi thả lỏng.
Chat hay ở chỗ cùng một câu nói nhưng có thể hiểu theo nghĩa phẫn nộ hoặc trêu đùa. Hắn tự nhận câu nói trên là như vậy.
Tư trò chuyện đột nhiên hiện tin nhắn mới —
[tư trò chuyện]
Tiểu Thuyền: ngươi biết ta là ai.
…
Tay Trương tri căng thẳng, kích trượt.
Con trỏ lướt xuống dưới, xẹt qua khuôn mặt Tiểu Thuyền rồi dừng ở khung đối thoại.
Kỳ thực lúc đánh mấy chữ này, tâm tình Kiều Dĩ Hàng cũng rất phức tạp.
Theo lý thuyết, làm bộ không biết, tiếp tục chọc phá Trương Tri cho đến khi cả hai đều chán mới là biện pháp tốt nhất.
Nếu Chiến Hồn Vô Cực châm chọc khiêu khích hay quay đao về phía hắn có lẽ sẽ hiệu quả nhưng hết lần này đến lần khác Trương Tri lại chẳng có phản ứng bình thường, biết rõ thân phận của hắn sau không vạch trần cũng không truy sát, giống như chưa có chuyện gì phát sinh cả. Nếu không có câu nói ở Lung Linh Tháp kia thoáng tiết lộ suy nghĩ, hắn thậm chí nghi ngờ lời của Cao Cần.
Nhưng nói gì đi nữa, mình là người giấu giếm trước thì cũng nên để bản thân là người chấm dứt chuyện hoang đường này.
[tư trò chuyện]
Chiến Hồn Vô Cực: nói rõ ra.
Tiểu Thuyền: đã rất rõ ràng rồi mà.
Hổ thẹn là có. Kiều Dĩ Hàng đối loại chuyện để lại nhược điểm này xử lý rất cẩn thận. Hắn thậm chí nghi ngờ, trải qua loại chuyện này, nói không chừng sau này giết người, khai khống hắn đều có thể thản nhiên làm.
Hắn gửi tin đi hồi lâu mà bên kia vẫn im lặng.
Kiều Dĩ Hàng biết vô luận đối phương định làm gì, việc mình lật bài nhất định phá vỡ kế hoạch của hắn.
[tư trò chuyện]
Tiểu Thuyền: ta out trước.
Tiểu Thuyền: ngày mai ta lại lên, có gì nói sau.
Gửi xong hắn cũng không để ý Trương Tri phản ứng thế nào, lập tức tắt máy.
Hắn xử lý nhanh gọn, để lại cho Trương Tri một đống phiền muộn.
Vốn tưởng tất cả đều nằm gọn trong tay, tha hồ đùa giỡn đối phương. Ai ngờ bị một câu nói ngắn ngủn mà ưu thế mất sạch, diễn viên lại biến thành chính mình. Tình huống này thực khiến hắn buồn bực không thôi.
“Kiều Dĩ Hàng.“
Phòng ngủ yên ắng hồi lâu đột nhiên vang lên tiếng chén vỡ vụn cùng tiếng gầm nhẹ.
Vì lệnh cấm game đã bị hủy nên sau khi suy nghĩ đến hậu quả xong Kiều Dĩ Hàng liền gửi tin nhắn kể rõ tình hình nhằm biểu đạt sự hối cải của mình.
Một giờ sau, hắn nhận được hồi âm —
“Nếu không giết hắn thì tự sát đi.“
Kiều Dĩ Hàng: “…“
Hôm sau, Kiều Dĩ Hàng vừa đến công ty liền nhận được kịch bản gửi từ Mỹ của Liên Giác Tu. Vì “Hắc Bạch chi gian“ còn vào cảnh cần quay ở trong rừng nên Liên Giác Tu vẫn còn đang phải tìm nơi thích hợp.
Cao Cần nhìn hắn say sưa đọc kịch bản, thản nhiên nói: “Vai này rất tốt, giải diễn viên phụ sang năm gần như là của ngươi rồi.“
Kiều Dĩ Hàng ngẩng lên: “Phong Á Luân đâu?“ Dù hắn rất muốn vượt trội hơn Phong Á Luân nhưng cũng rất rõ khả năng của mình, hiện tại tuyệt đối không thể.
Cao Cần đáp: “Hắn quyết định cùng Nhan Túc Ngang tranh giải nam diễn viên xuất sắc nhất.“
Phim còn chưa quay nhưng đã nói như thể hai người đều được đề cử thực thích ý vô cùng. Với Nhan Túc Ngang cùng Phong Á Luân, suy nghĩ như vậy cũng không quá. Trong làng giải trí, quan hệ rất trọng yếu. Lấy địa vị của hai người họ bây giờ, đừng nói là đóng một đại chế tác, tùy tiện tham gia một bộ phim khác, ban giám khảo cũng đều có thể đưa bọn hắn vào danh sách đề cử. Tương tự vậy, vai đầu tay của Kiều Dĩ Hàng tuy diễn không ra gì nhưng xem tại mặt mũi của Y Mã mà hắn được đề cử.
Kiều Dĩ Hàng vừa ao ước, trong lòng vừa dấy lên ngọn lửa hiếu thắng.
Từ khi Trầm Thận Nguyên gia nhập Y Mã, mục đích của hắn không chỉ là đuổi kịp Phong Á Luân mà còn phải bảo trì ưu thế cùng chênh lệch với Trầm Thận Nguyên. Trong làng giải trí, mỗi phút đều có người gặp thất bại, bị vứt bỏ, hắn không muốn rơi vào tình huống đó vậy nên càng phải nỗ lực.
“Ta muốn tham gia lớp diễn xuất.” Kiều Dĩ Hàng trịnh trọng tuyên bố.
Cao Cần không thèm liếc mắt: “Ngươi đã học ba lần rồi.”
Khí thế của Kiều Dĩ Hàng xẹp xuống.
“Đôi khi không nên đem diễn trò làm thành diễn kịch.” Cao cần đan tay, nhìn Kiều Dĩ Hàng có thâm ý, “Vai diễn của ngươi sẽ thành bản thân ngươi. Trên thế giới này diễn viên tốt nhất cũng không bằng đem bản thân diễn cho thật tốt.”
Kiều Dĩ Hàng giơ kịch bản lên: “Chuyện này có hình mẫu.”
“Không có.” Cao Cần đáp, “Vậy nên ngươi là Dương Cự Sâm. Thói quen, cách nói chuyện, cách đi đứng của hắn đều do ngươi sáng tạo.”
Kiều Dĩ Hàng cầm kịch bản im lặng.
Cao Cần nhíu mày: “Sao vậy?”
“Trách không được lúc Thượng đế tạo ra Eva chỉ lấy xương sườn của Adam cho có lệ. Hóa ra vì hắn tạo xong Adam đã thấy mệt mỏi rồi.”
“Ta sẽ đề nghị Liên Giác Tu rút xương sườn của ngươi làm vai phụ.”
“…”
Lời Cao Cần lẫn nội dung kịch bản đều khiến Kiều Dĩ Hàng hưng phấn không kiềm chế được. Thậm chí cảm giác phiền toái vì Trương Tri và tin nhắn của Cao Cần tối qua cũng nhạt đi.
Rảnh rỗi, hắn ôm kịch bản cả ngày.
Đến lúc ăn tối, Tiểu Chu nhìn tập giấy nhăn nhúm đó, nhịn hết nổi: “Đại Kiều, tốt xấu gì ngươi cũng phải để nó nghỉ chứ.“
Kiều Dĩ Hàng khép kịch bản lại: “Ta đang cố nhớ hết thoại.“ Tuy chỉ là nam phụ nhưng phần diễn của hắn cũng rất nặng.
Tiểu Chu nửa tin nửa ngờ chộp lấy kịch bản, lật đại một trang: “Tiểu tử thối, ngươi coi cha ngươi là cái gì? Chuyện nhỏ như vậy mà không làm được thì sao còn mặt mũi trong bang?“
Kiều Dĩ Hàng mấp máy môi nhưng rồi lại im lặng.
Tiểu Chu cho rằng hắn chưa nhớ lời thoại, vội vã khép kịch bản lại: “Mới có một ngày, không cần gấp quá.“
Kiều Dĩ Hàng cười híp mắt, kéo tay nàng nũng nịu nói: “Lão ba, vậy đành dựa vào ngươi.“
Tiểu Chu: “…“
Kiều Dĩ Hàng buông tay, trông mong nhìn nàng hỏi: “Thế nào?“
Tiểu Chu lật kịch bản một lần nữa, xem một chút: “Tuy ta chưa đọc qua kịch bản nhưng ta thấy biểu cảm của ngươi không đúng lắm.“
“Không đúng chỗ nào?“
Kiều Dĩ Hàng mở to hai mắt.
“Quá… buồn nôn.” Tiểu Chu sát sát tay.
Kiều Dĩ Hàng giành lấy kịch bản, ôm má: “Thật sao? Theo kịch bản thì Dương Cự Sâm là cảnh sát nằm vùng nhưng cũng đồng thời là con riêng của Kim gia – lão đại Đằng Long bang. Thế nên lúc hắn ở một mình, trước mặt Kim gia và lúc gặp những người khắc hẳn là ba kiểu biểu hiện khác nhau.”
“Phân tích rất tốt.” Tiểu Chu gật đầu.
Kiều Dĩ Hàng: “Vừa rồi ta diễn không tốt?”
Tiểu Chu suy ngẫm chốc lát rồi dùng câu diễn tả tương đối hàm súc: “Nếu vai của ngươi là… tình nhân của Kim gia thì ổn.”
“…”
Ý chí chiến đấu hừng hừng cả ngày này chút chốc bị dập tắt.
Kiều Dĩ Hàng về nhà, trong lúc tắm rửa nhớ lại những lời đả kích của Tiểu Chu mà chán nản. Tiểu Chu nói không sai, hôm nay mới là ngày đầu tiên, hắn quá gấp gáp.
Dương Cự Sâm là nằm vùng nên hẳn rất cẩn thận. Nhưng hắn cũng là con riêng của Kim gia nên biểu hiện bình thường chắc phải giống kẻ đột nhiên giàu lên.
Kiều Dĩ Hàng nghĩ đến nhập thần nên lúc đi không cẩn thận vấp phải bàn trà.
Cảm nhận được đau đớn truyền đến, tâm tình của hắn tụt thẳng xuống, muốn đá bay bàn trà. Đương nhiên trước đây hắn rất hay có xung động như vậy nhưng chưa từng thực hiện. Dù sao lấy đồ vật trút giận chẳng những ấu trĩ mà còn lãng phí tiền cùng tình cảm nữa.
Trong óc hắn bỗng lóe lên một tia sáng, Kiều Dĩ Hàng không đá bàn trà phát giận nhưng Dương Cự Sâm sẽ làm thế.
Kiều Dĩ Hàng duỗi chân, khống chế lực, đạp bàn trà sang bên.
Một tiếng ma sát chói tai vang lên.
Hắn vội ngồi xuống, kiểm tra xem có bị sứt mẻ miếng nào không.
Khi thấy khuôn mặt khẩn trương của mình phản chiếu trên mặt bàn, hắn đột nhiên bật cười.
Xem ra từ Kiều Dĩ Hàng biến thành Dương Cự Sâm còn cần rất nhiều thời gian.
Chờ hắn bình phục tâm trạng, đem bàn trà cẩn thận kéo lại chỗ cũ, mở máy vào game thì cũng đã mười giờ ba mươi sáu.
Kiều Dĩ Hàng đoán lúc này chắc hẳn Trương Tri đã quyết định.
Nếu hắn muốn tẩy bạch Tiểu Thuyền thì cũng kệ. Dù sao chơi game lâu vậy mà không chán thì cũng là gạt người với cả tạo nhân vật mới cũng dễ, phải rời bỏ kể cũng luyến tiếc nhưng luyện lại là được.
Lòng đã chuẩn bị sẵn sàng, ai ngờ mở danh sách bạn ra, Chiến Hồn Vô Cực lại chưa lên.
Tuy vậy, Kiều Dĩ Hàng và Trương Tri vẫn ngồi im. Có thể nói, hai người đều đang nhìn chằm chằm màn hình, cùng đợi đối phương cử động hoặc nói trước.
Theo đúng triết lý: một hòa thượng gánh nước uống, hai hòa thượng khiêng nước uống, ba hòa thượng không có nước uống*, giằng co năm phút mà vẫn không ai chịu mở miệng.
*ý là càng nhiều người càng dễ hỏng việc
Trương Tri không ngừng suy đoán những gì diễn ra trong đầu Kiều Dĩ Hàng.
Dựa vào những biểu hiện trước đây của Tiểu Thuyền, nếu không có chuyện tuyệt đối chẳng đứng im lâu vậy. Dù chẳng thấy được biểu cảm trên khuôn mặt đằng sau Tiểu Thuyền nhưng hắn cảm nhận rõ ràng người kia cũng đang ngồi trước máy như hắn.
Có đôi khi loại cảm giác này rất kỳ diệu, chẳng có bất kỳ chứng cớ gì nhưng lại không thể nghi ngờ.
Vậy tại sao Kiều Dĩ Hàng lại bất động?
Trong đầu Trương Tri nháy mắt hiện ra hai đẳng thức.
Chiến Hồn Vô Cực = Trương Tri = phó tổng giám công ty EF, đẳng thức này đã bị đối phương biết rõ.
Tiểu Thuyền = nhân yêu = Kiều Dĩ Hàng, đẳng thức này hắn biết, người kia lại không biết hắn biết.
Nói vậy có thể Tiểu Thuyền lưu ý câu nói hắn nhỡ thốt ra trước lúc rời Lung Linh Tháp?
Tâm tình hắn hơi thả lỏng.
Chat hay ở chỗ cùng một câu nói nhưng có thể hiểu theo nghĩa phẫn nộ hoặc trêu đùa. Hắn tự nhận câu nói trên là như vậy.
Tư trò chuyện đột nhiên hiện tin nhắn mới —
[tư trò chuyện]
Tiểu Thuyền: ngươi biết ta là ai.
…
Tay Trương tri căng thẳng, kích trượt.
Con trỏ lướt xuống dưới, xẹt qua khuôn mặt Tiểu Thuyền rồi dừng ở khung đối thoại.
Kỳ thực lúc đánh mấy chữ này, tâm tình Kiều Dĩ Hàng cũng rất phức tạp.
Theo lý thuyết, làm bộ không biết, tiếp tục chọc phá Trương Tri cho đến khi cả hai đều chán mới là biện pháp tốt nhất.
Nếu Chiến Hồn Vô Cực châm chọc khiêu khích hay quay đao về phía hắn có lẽ sẽ hiệu quả nhưng hết lần này đến lần khác Trương Tri lại chẳng có phản ứng bình thường, biết rõ thân phận của hắn sau không vạch trần cũng không truy sát, giống như chưa có chuyện gì phát sinh cả. Nếu không có câu nói ở Lung Linh Tháp kia thoáng tiết lộ suy nghĩ, hắn thậm chí nghi ngờ lời của Cao Cần.
Nhưng nói gì đi nữa, mình là người giấu giếm trước thì cũng nên để bản thân là người chấm dứt chuyện hoang đường này.
[tư trò chuyện]
Chiến Hồn Vô Cực: nói rõ ra.
Tiểu Thuyền: đã rất rõ ràng rồi mà.
Hổ thẹn là có. Kiều Dĩ Hàng đối loại chuyện để lại nhược điểm này xử lý rất cẩn thận. Hắn thậm chí nghi ngờ, trải qua loại chuyện này, nói không chừng sau này giết người, khai khống hắn đều có thể thản nhiên làm.
Hắn gửi tin đi hồi lâu mà bên kia vẫn im lặng.
Kiều Dĩ Hàng biết vô luận đối phương định làm gì, việc mình lật bài nhất định phá vỡ kế hoạch của hắn.
[tư trò chuyện]
Tiểu Thuyền: ta out trước.
Tiểu Thuyền: ngày mai ta lại lên, có gì nói sau.
Gửi xong hắn cũng không để ý Trương Tri phản ứng thế nào, lập tức tắt máy.
Hắn xử lý nhanh gọn, để lại cho Trương Tri một đống phiền muộn.
Vốn tưởng tất cả đều nằm gọn trong tay, tha hồ đùa giỡn đối phương. Ai ngờ bị một câu nói ngắn ngủn mà ưu thế mất sạch, diễn viên lại biến thành chính mình. Tình huống này thực khiến hắn buồn bực không thôi.
“Kiều Dĩ Hàng.“
Phòng ngủ yên ắng hồi lâu đột nhiên vang lên tiếng chén vỡ vụn cùng tiếng gầm nhẹ.
Vì lệnh cấm game đã bị hủy nên sau khi suy nghĩ đến hậu quả xong Kiều Dĩ Hàng liền gửi tin nhắn kể rõ tình hình nhằm biểu đạt sự hối cải của mình.
Một giờ sau, hắn nhận được hồi âm —
“Nếu không giết hắn thì tự sát đi.“
Kiều Dĩ Hàng: “…“
Hôm sau, Kiều Dĩ Hàng vừa đến công ty liền nhận được kịch bản gửi từ Mỹ của Liên Giác Tu. Vì “Hắc Bạch chi gian“ còn vào cảnh cần quay ở trong rừng nên Liên Giác Tu vẫn còn đang phải tìm nơi thích hợp.
Cao Cần nhìn hắn say sưa đọc kịch bản, thản nhiên nói: “Vai này rất tốt, giải diễn viên phụ sang năm gần như là của ngươi rồi.“
Kiều Dĩ Hàng ngẩng lên: “Phong Á Luân đâu?“ Dù hắn rất muốn vượt trội hơn Phong Á Luân nhưng cũng rất rõ khả năng của mình, hiện tại tuyệt đối không thể.
Cao Cần đáp: “Hắn quyết định cùng Nhan Túc Ngang tranh giải nam diễn viên xuất sắc nhất.“
Phim còn chưa quay nhưng đã nói như thể hai người đều được đề cử thực thích ý vô cùng. Với Nhan Túc Ngang cùng Phong Á Luân, suy nghĩ như vậy cũng không quá. Trong làng giải trí, quan hệ rất trọng yếu. Lấy địa vị của hai người họ bây giờ, đừng nói là đóng một đại chế tác, tùy tiện tham gia một bộ phim khác, ban giám khảo cũng đều có thể đưa bọn hắn vào danh sách đề cử. Tương tự vậy, vai đầu tay của Kiều Dĩ Hàng tuy diễn không ra gì nhưng xem tại mặt mũi của Y Mã mà hắn được đề cử.
Kiều Dĩ Hàng vừa ao ước, trong lòng vừa dấy lên ngọn lửa hiếu thắng.
Từ khi Trầm Thận Nguyên gia nhập Y Mã, mục đích của hắn không chỉ là đuổi kịp Phong Á Luân mà còn phải bảo trì ưu thế cùng chênh lệch với Trầm Thận Nguyên. Trong làng giải trí, mỗi phút đều có người gặp thất bại, bị vứt bỏ, hắn không muốn rơi vào tình huống đó vậy nên càng phải nỗ lực.
“Ta muốn tham gia lớp diễn xuất.” Kiều Dĩ Hàng trịnh trọng tuyên bố.
Cao Cần không thèm liếc mắt: “Ngươi đã học ba lần rồi.”
Khí thế của Kiều Dĩ Hàng xẹp xuống.
“Đôi khi không nên đem diễn trò làm thành diễn kịch.” Cao cần đan tay, nhìn Kiều Dĩ Hàng có thâm ý, “Vai diễn của ngươi sẽ thành bản thân ngươi. Trên thế giới này diễn viên tốt nhất cũng không bằng đem bản thân diễn cho thật tốt.”
Kiều Dĩ Hàng giơ kịch bản lên: “Chuyện này có hình mẫu.”
“Không có.” Cao Cần đáp, “Vậy nên ngươi là Dương Cự Sâm. Thói quen, cách nói chuyện, cách đi đứng của hắn đều do ngươi sáng tạo.”
Kiều Dĩ Hàng cầm kịch bản im lặng.
Cao Cần nhíu mày: “Sao vậy?”
“Trách không được lúc Thượng đế tạo ra Eva chỉ lấy xương sườn của Adam cho có lệ. Hóa ra vì hắn tạo xong Adam đã thấy mệt mỏi rồi.”
“Ta sẽ đề nghị Liên Giác Tu rút xương sườn của ngươi làm vai phụ.”
“…”
Lời Cao Cần lẫn nội dung kịch bản đều khiến Kiều Dĩ Hàng hưng phấn không kiềm chế được. Thậm chí cảm giác phiền toái vì Trương Tri và tin nhắn của Cao Cần tối qua cũng nhạt đi.
Rảnh rỗi, hắn ôm kịch bản cả ngày.
Đến lúc ăn tối, Tiểu Chu nhìn tập giấy nhăn nhúm đó, nhịn hết nổi: “Đại Kiều, tốt xấu gì ngươi cũng phải để nó nghỉ chứ.“
Kiều Dĩ Hàng khép kịch bản lại: “Ta đang cố nhớ hết thoại.“ Tuy chỉ là nam phụ nhưng phần diễn của hắn cũng rất nặng.
Tiểu Chu nửa tin nửa ngờ chộp lấy kịch bản, lật đại một trang: “Tiểu tử thối, ngươi coi cha ngươi là cái gì? Chuyện nhỏ như vậy mà không làm được thì sao còn mặt mũi trong bang?“
Kiều Dĩ Hàng mấp máy môi nhưng rồi lại im lặng.
Tiểu Chu cho rằng hắn chưa nhớ lời thoại, vội vã khép kịch bản lại: “Mới có một ngày, không cần gấp quá.“
Kiều Dĩ Hàng cười híp mắt, kéo tay nàng nũng nịu nói: “Lão ba, vậy đành dựa vào ngươi.“
Tiểu Chu: “…“
Kiều Dĩ Hàng buông tay, trông mong nhìn nàng hỏi: “Thế nào?“
Tiểu Chu lật kịch bản một lần nữa, xem một chút: “Tuy ta chưa đọc qua kịch bản nhưng ta thấy biểu cảm của ngươi không đúng lắm.“
“Không đúng chỗ nào?“
Kiều Dĩ Hàng mở to hai mắt.
“Quá… buồn nôn.” Tiểu Chu sát sát tay.
Kiều Dĩ Hàng giành lấy kịch bản, ôm má: “Thật sao? Theo kịch bản thì Dương Cự Sâm là cảnh sát nằm vùng nhưng cũng đồng thời là con riêng của Kim gia – lão đại Đằng Long bang. Thế nên lúc hắn ở một mình, trước mặt Kim gia và lúc gặp những người khắc hẳn là ba kiểu biểu hiện khác nhau.”
“Phân tích rất tốt.” Tiểu Chu gật đầu.
Kiều Dĩ Hàng: “Vừa rồi ta diễn không tốt?”
Tiểu Chu suy ngẫm chốc lát rồi dùng câu diễn tả tương đối hàm súc: “Nếu vai của ngươi là… tình nhân của Kim gia thì ổn.”
“…”
Ý chí chiến đấu hừng hừng cả ngày này chút chốc bị dập tắt.
Kiều Dĩ Hàng về nhà, trong lúc tắm rửa nhớ lại những lời đả kích của Tiểu Chu mà chán nản. Tiểu Chu nói không sai, hôm nay mới là ngày đầu tiên, hắn quá gấp gáp.
Dương Cự Sâm là nằm vùng nên hẳn rất cẩn thận. Nhưng hắn cũng là con riêng của Kim gia nên biểu hiện bình thường chắc phải giống kẻ đột nhiên giàu lên.
Kiều Dĩ Hàng nghĩ đến nhập thần nên lúc đi không cẩn thận vấp phải bàn trà.
Cảm nhận được đau đớn truyền đến, tâm tình của hắn tụt thẳng xuống, muốn đá bay bàn trà. Đương nhiên trước đây hắn rất hay có xung động như vậy nhưng chưa từng thực hiện. Dù sao lấy đồ vật trút giận chẳng những ấu trĩ mà còn lãng phí tiền cùng tình cảm nữa.
Trong óc hắn bỗng lóe lên một tia sáng, Kiều Dĩ Hàng không đá bàn trà phát giận nhưng Dương Cự Sâm sẽ làm thế.
Kiều Dĩ Hàng duỗi chân, khống chế lực, đạp bàn trà sang bên.
Một tiếng ma sát chói tai vang lên.
Hắn vội ngồi xuống, kiểm tra xem có bị sứt mẻ miếng nào không.
Khi thấy khuôn mặt khẩn trương của mình phản chiếu trên mặt bàn, hắn đột nhiên bật cười.
Xem ra từ Kiều Dĩ Hàng biến thành Dương Cự Sâm còn cần rất nhiều thời gian.
Chờ hắn bình phục tâm trạng, đem bàn trà cẩn thận kéo lại chỗ cũ, mở máy vào game thì cũng đã mười giờ ba mươi sáu.
Kiều Dĩ Hàng đoán lúc này chắc hẳn Trương Tri đã quyết định.
Nếu hắn muốn tẩy bạch Tiểu Thuyền thì cũng kệ. Dù sao chơi game lâu vậy mà không chán thì cũng là gạt người với cả tạo nhân vật mới cũng dễ, phải rời bỏ kể cũng luyến tiếc nhưng luyện lại là được.
Lòng đã chuẩn bị sẵn sàng, ai ngờ mở danh sách bạn ra, Chiến Hồn Vô Cực lại chưa lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook