Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu
Chương 57: Giấu tật xấu (hạ)

Kiều Dĩ Hàng nhíu mày: “Sao ngươi biết ta chơi?“ Không phải Cao Cần rảnh rỗi đi buôn chuyện chứ? Hắn nghĩ đến Tiểu Thuyền, đầu đầy hắc tuyến.

Trầm Thận Nguyên nghi hoặc: “Chỉ cần xem qua tin tức giải trí là biết mà.“

“Ngươi xem mấy tạp chí đó?“

“Xem chứ. Ta làm trong ngành giải trí mà.“

“… Cũng đúng.“ Kiều Dĩ Hàng phát hiện trọng tâm câu chuyện càng lúc càng lệch đi xa, liền nhanh chóng kéo lại, “Năm nay bao nhiêu?“

Trầm Thận Nguyên đáp: “23.“

Kiều Dĩ Hàng: “…“ Trọng tâm câu chuyện hình như còn chưa có bắt đầu.

Trầm Thận Nguyên chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi: “Sư huynh có còn chơi ở máy chủ kia không?“

Kiều Dĩ Hàng đành đáp qua loa: “Thỉnh thoảng cũng đi dạo một chút.“ Hắn không dám nói rõ, chỉ sợ lỡ như lộ tẩy sẽ gây ấn tượng xấu.

“Máy chủ ta đang chơi trước kia rất vui nhưng gần đây có một bang mới đến rất ngang ngược.“ Trầm Thận Nguyên uống một ngụm nước, “Hay ta chuyển sang chơi cùng máy chủ với sư huynh nhé?“

Đã nói đến điểm này thì chẳng thể tránh được nữa. Kiều Dĩ Hàng đành trả lời một cách bất đắc dĩ: “Ngươi chơi máy chủ nào?“

“Phồn Hoa Cung.“

Kiều Dĩ Hàng gật đầu: “Ta không rõ lắm.“

“Chỗ sư huynh gọi là Bại Kim Thôn đúng không?“ Trầm Thận Nguyên tiếp tục hỏi, “Tài khoản của sư huynh là gì? Mở tài khoản mới hay vẫn dùng cái cũ?“

Kiều Dĩ Hàng còn đang nghĩ xem làm thế nào để chấm dứt đề tài này thì Cao Cần đẩy cửa bước vào xen vô: “Gọi là Tiểu Thuyền, mới kết hôn.“

“Khụ khụ khụ…“ Kiều Dĩ Hàng cúi đầu, ho khan.

Trầm Thận Nguyên rất săn sóc, đấm lưng giùm hắn.

Cao Cần cùng Phong Yaren ngồi xuống.

Hắn hỏi Trầm Thận Nguyên: “Ngươi cũng chơi game?“

Trầm Thận Nguyên ngừng tay: “Chơi chứ. Từ nhỏ ta đã mê game rồi.“

Kiều Dĩ Hàng ngẩng đầu: “Chẳng phải từ nhỏ ngươi đã thích hát sao?”

“Hả?” Trầm Thận Nguyên ngơ ngác nhìn hắn.

Kiều Dĩ Hàng: “Lúc PK với Lục Vạn Bằng ngươi đã nói thế.”

Trầm Thận Nguyên như tỉnh mộng: “À. Là cái đó sao. Đó là do quản lý trước đây viết, kêu ta phát biểu như thế. Rất lừa tình đi?”

“…” Kiều Dĩ Hàng không rõ người khác nghĩ thế nào nhưng lúc đó hắn thật sự cảm động.

Trầm Thận Nguyên thấy hắn nhìn mình chăm chăm, không hiểu làm sao mới đưa mắt nhìn Cao Cần.

Cao Cần: “Diễn xuất là thứ hắn kém nhất.”

Trầm Thận Nguyên vội vàng nói: “Không đâu, ta rất thích diễn xuất của sư huynh trong “Cây hạnh phúc”, nhất là đoạn mắc mưa ấy.”

Chén trong tay Cao Cần hơi chao đảo.

Phong Á Luân: “Lúc đó mắc mưa là Lam Vũ Tình cơ mà. Ta nhớ rõ Đại Kiều có quản gia che dù cho.”

Trầm Thận Nguyên đáp: “Ai gặp mưa không quan trọng. Quan trọng là: ta nghĩ khí chất trong phim của sư huynh rất tuyệt.”

Cao Cần: “Đúng. Lúc hắn im lặng nhìn cũng được.”

Kiều Dĩ Hàng: “…” Chẳng phải ai cũng có tật “Có mới nới cũ” sao? Sao mấy lời độc địa của Cao Cần không thể “Có mới nới cũ” vậy?

Trầm Thận Nguyên hiển nhiên cũng không hứng thú nói về diễn xuất, rất nhanh lại chuyển qua game. “Hai chữ Tiểu Thuyền là gì ghép lại thế? Là chữ “Hiểu” trong hiểu biết hay “Tiểu” trong lớn nhỏ? “Chu” là chữ chu nào?

(“Hiểu” và “Tiểu” đọc gần giống nhau đều là xiao, chữ “Chu” và “Thuyền” cũng đồng âm)

Kiều Dĩ Hàng im lặng nhìn Cao Cần.

Cao Cần: “Ngươi muốn tìm hắn trong game?”

Trầm Thận Nguyên gật đầu: “Ta thấy chơi game một mình rất chán.”

“Cũng tốt.” Cao Cần ý vị sâu xa liếc nhìn Kiều Dĩ Hàng, “Tác dụng của tấm gương không phải để người khác học tập mà là để nó tự điều chỉnh bản thân.”

Kiều Dĩ Hàng ngẩng đầu nhìn trần nhà.

Trầm Thận Nguyên càng thêm hăng hái: “Tối nay sư huynh có vào game không?”

Kiều Dĩ Hàng nhớ đến Trương Tri cùng lời mời tới Đài Luận Võ, kiên quyết lắc đầu: “Thân là nghệ sĩ, cần phải luôn thể hiện trạng thái tốt nhất. Vậy nên, nghỉ ngơi rất quan trọng.”

Ba người ở đây chỉ có Trầm Thận Nguyên bị “tinh thần chuyên nghiệp” của hắn lung lay.

Cuộc hẹn kết thúc.

Bốn người ra cửa.

Phong Á Luân nói với Cao Cần: “Ngươi uống rượu, ta đưa ngươi về.”

Cao Cần cười ẩn ý: “Được.”

Chờ hai người họ khởi động xe, Trầm Thận Nguyên lẩm bẩm: “Lúc bọn họ tới cũng là đi cùng xe.”

Kiều Dĩ Hàng khẽ giật mình lại nghe hắn nói: “Sư huynh lái xe tới sao?”

“Đúng thế, ta có thể tự mình về.” Kiều Dĩ Hàng xoay người đi lấy xe.

Trầm Thận Nguyên lập tức bám đuôi: “Ta không lái xe tới.”

Kiều Dĩ Hàng: “…”

Nhờ phúc một tối uống nước cùng một đường tán gẫu, Kiều Dĩ Hàng và Trầm Thận Nguyên lập nên tình đồng môn. Trong buổi thông báo Trầm Thận Nguyên chính thức gia nhập Y Mã, hắn làm khách mời thần bí trong buổi họp.

Kỳ thực sự có mặt của hắn với giới truyền thông chẳng có chút nào thần bí, thần bí chính là sự xuất hiện của Tằng Bạch. Là ngôi sao vụt nổi rồi thoái ẩn cực nhanh khiến giới truyền thông ngay cả vệt sáng cũng không bắt được, hiển nhiên Tằng Bạch có sức hấp dẫn hơn hai khuôn mặt quen thuộc của bọn họ nhiều.

Sau khi hỏi Trầm Thận Nguyên vài câu cho phải phép, tất cả phóng viên đồng lòng quay sang Tằng Bạch.

Tằng Bạch tuy trước đây cũng có dự vài buổi họp báo nhưng vẫn không quen, cứ ngồi im như thóc trên ghế.

Các câu hỏi của phóng viên như đạn pháo ập tới —

“Tằng Bạch, lần này ngài dùng thân phận gì tới dự buổi họp này?”

Tằng Bạch nhìn Cao Cần.

Cao Cần: “Sư huynh đi trước.”

“Y Mã lần này mời Tằng Bach dự họp chắc là có kế hoạch cho hắn trở lại đúng không?

Tằng Bạch chăm chú nghe xong, lại quay đầu nhìn Cao Cần.

Cao Cần: “Không phải.”

Phóng viên thấy hai phát súng đều bắn hụt, mất kiềm chế: “Sao Tằng Bạch không tự trả lời?”

Lần này, Tằng Bạch không nhìn Cao Cần nữa, tự mình mở miệng: “Cao Cần nói ta không cần trả lời, ngồi im là được.”

Lời vừa ra tất cả các phóng viên quay sang Cao Cần.

“Đúng thế.” Cao Cần thẳng thắn thừa nhận, “Thực ra hôm nay hắn tới là vì cái này…” Hắn khom lưng, từ gầm bàn rút ra một tấm poster giơ lên, “Quảng cáo cho tiệm thịt heo Hùng Hùng.”

Các phóng viên đồng loạt ngây người.

Tằng Bạch cùng Nhan Túc Ngang trên poster tỏa ra ánh sáng xán lạn, tươi cười nhìn bọn họ.

Kiều Dĩ Hàng cùng Trầm Thận Nguyên bị bỏ rơi ở một bên, cùng nhau nói chuyện phiếm.

“Sư huynh, hôm nay ngươi có vào game không?”

“…”

“Hôm qua ta về có len lén vào, hóa ra ngươi chơi nhân vật nữ.”

“…”

“Vậy nên ta quyết định: kiên quyết theo con đường của sư huynh.”

“…” Kiều Dĩ Hàng hết chịu nổi, chỉ sang bên cạnh. Nơi đó, phóng viên đang ra sức vây quanh Tằng Bạch cùng poster trên tay hắn, “Lần này ngươi mới là diễn viên chính, không đi cướp lại vị trí sao?”

Trầm Thận Nguyên thờ ơ phất tay: “Mấy thứ này… đều là vật ngoài thân. Game mới là vì nhân sinh, trong game mới là cuộc sống a!”

“…” Kiều Dĩ Hàng câm lặng.

Dưới sự oanh tạc không biết mệt mỏi của Trầm Thận Nguyên, Kiều Dĩ Hàng đành đầu hàng, đáp ứng về nhà sẽ vào game.

Trên đường về nhà, Trầm Thận Nguyên còn gọi sáu cuộc điện thoại xác nhận lại hành trình khiến hắn vừa về nhà liền lao ngay đến máy vi tính.

Đăng nhập vào “Bát nháo giang hồ”, tiếng nhạc cùng những hình ảnh quen thuộc kéo Kiều Dĩ Hàng ra khỏi âm hưởng của cuộc nói chuyện trước đó.

Vốn hắn chỉ định làm một game thủ lặng lẽ, tiến vào một nơi tách biệt khỏi thế giới thực. Thế nào mà hiện tại game cùng hiện thực càng ngày càng tiến gần?

Trương Tri, Trầm Thận Nguyên…

Thậm chí hắn còn hoài nghi biết đâu ngày nào đó đụng phải một kẻ xa lạ trong game liền thấy hắn nói: “Ta là Cao Cần.”



Chỉ tưởng tượng thôi cũng đã khiến hắn nổi da gà.

Giờ hắn rất giống kẻ nghiện thuốc, lý trí muốn buông tay nhưng lại phát hiện sự tình ngày càng vượt khỏi tầm kiểm soát. Mà nếu Cao Cần kéo Trầm Thận Nguyên vào hẳn là đã chuẩn bị tâm lý rồi nhỉ?

[tư trò chuyện]

Chiến Hồn Vô Cực: đến rồi sao?

Chiến Hồn Vô Cực: tới Đài Luận Võ đi.

Tiểu Thuyền: …

Thiếu chút nữa hắn quên mất việc này!

Kiều Dĩ Hàng đang muốn tìm lý do từ chối thì thấy hệ thống thông báo —

Đại Hồ vừa thêm bạn vào gia hữu.

“Đại Hồ là ai?”

Trong đầu Kiều Dĩ Hàng vừa hiện ra câu hỏi đã thấy đối phương gửi tin tới.

[tư trò chuyện]

Đại Hồ: sư huynh, là ta!

Tiểu Thuyền: -_-||| tên ngươi…

Đại Hồ: như vậy mới nhìn ra chúng ta là sư huynh đệ a!

Đại Hồ: a, sai rồi, là sư tỷ muội mới đúng!

Tiểu Thuyền: …

Đại Hồ: nhân vật nữ trong “Bát nháo giang hồ” thực đẹp, ha ha ha.

Tiểu Thuyền: ngươi đại ta tiểu, ngươi muốn làm sư huynh của ta sao?

Đại Hồ: nhưng ngươi lớn ta nhỏ a.

Tiểu Thuyền: …

Đại Hồ: sư huynh, ngươi ở đâu? Ta đến chỗ ngươi. Ngươi dẫn ta đi luyện cấp đi!

Tiểu Thuyền: đừng gọi ta là sư huynh. -_-|||

Đại Hồ: rồi. Tiểu Thuyền tỷ tỷ, chúng ta đi đâu?

Đại Hồ: (^o^)/~ ngươi phải giúp người ta đó nha!

Đại Hồ: người ta chỉ có thể dựa vào ngươi thôi đó!

Đại Hồ: ta như vậy có giống thiếu nữ không? Ha ha ha…

Tiểu Thuyền: giờ không rảnh, ta phải đến Đài Luận Võ.

Đại Hồ: hả?

Đại Hồ: PK sao? Đài Luận Võ ở đâu? Ta cũng muốn đến.

Đại Hồ: ta cổ vũ cho sư huynh!

Tiểu Thuyền: đừng dùng chấm than.

Đại Hồ: biết rồi!

Tiểu Thuyền: …

Tiểu Thuyền: PK xong ta sẽ tìm ngươi.

Đánh xong 6 chữ này, Kiều Dĩ Hàng lập tức dùng kỹ năng phu thê bay đến cạnh Chiến Hồn Vô Cực.

Nhìn kẻ đằng đằng sát khí trước mặt, hắn đột nhiên cảm thấy “ánh mặt trời chính là tốt đẹp thế đó!”

Trên cơ bản, Chiến Hồn Vô Cực thể hiện phong phạm của một cao thủ, để hắn đánh vơi nửa cột máu mới động thủ.

Kiều Dĩ Hàng nằm trên đất, không có ý đứng dậy.

Trương Tri nhìn Tiểu Thuyền cố tình chơi xấu, im lặng lắc đầu.

Thật chẳng ngờ, cao thủ làm mưa làm gió một thời lại là kẻ mù tịt thao tác. Giờ nghĩ lại những kẻ bại dưới tay hắn chắc chẳng phải do đẳng cấp hay trang bị mà là vì người luyện thuê. Đánh chết hắn cũng không tin Kiều Dĩ Hàng tự mình luyện được đến cấp 90.

[tư trò chuyện]

Chiến Hồn Vô Cực: ngươi cần phải hiểu rõ kỹ năng của mình trước đã.

Tiểu Thuyền: ta đều để ở trong khung kỹ năng nhanh mà.

Chiến Hồn Vô Cực: ý của ta là ngươi cần phải hiểu rõ thời gian làm lạnh của chúng, điểm công kích, tác dụng của kỹ năng phụ trợ, để phối hợp tạo hiệu quả cao nhất.

Tiểu Thuyền: …

Chiến Hồn Vô Cực: tốc độ gia huyết của ngươi cũng quá chậm.

Chiến Hồn Vô Cực: phải tìm đúng thời cơ.

Tiểu Thuyền: ngươi nghĩ nếu ta phối hợp phát huy đến cao nhất sẽ thắng được ngươi sao?

Chiến Hồn Vô Cực: không thể.

Tiểu Thuyền: …

Chiến Hồn Vô Cực: làm lại nào.

Tiểu Thuyền: không.

Tiểu Thuyền: trừ phi ngươi đứng im để ta đánh.

Chiến Hồn Vô Cực: ta mang ngươi đi làm phụ bản.

Tiểu Thuyền: …

Tiểu Thuyền: bạn ta mới chơi game, ta đi giúp nàng.

Chiến Hồn Vô Cực: nàng?

Tay Kiều Dĩ Hàng hơi khựng lại. Tuy hắn biết Trương Tri đã rõ thân phận của mình nhưng cả hai đều giả ngu nên chuyện Trầm Thận Nguyên không cần vạch trần.

Thế nên hắn rất nhanh đánh “Đúng thế.”

***

Cạnh Đạo Hương Sơn, một cao thủ trên trăm cấp đối mặt với một chú gà con.

Bên cạnh hai người là một mỹ nữ thướt tha, trên đầu thi thoảng lại hiện ra khung thoại.

[đội ngũ]

Đại Hồ: tỷ phu?

Chiến Hồn Vô Cực: đúng thế.

Đại Hồ: (⊙o⊙) tỷ phu???

Chiến Hồn Vô Cực: …

Tiểu Thuyền: ngươi có thể hiểu là đối tượng cùng làm nhiệm vụ phu thê.

Chiến Hồn Vô Cực: -_-|||

Đại Hồ: ra thế.

Chiến Hồn Vô Cực: còn thiếu bao nhiêu?

Đại Hồ: sớm đã đủ rồi.

Đại Hồ: nhưng ta muốn nói chuyện cùng tỷ của ta một chút.

Đại Hồ: chạy tới chạy lui trong game mệt chết đi được.

Chiến Hồn Vô Cực: …

Trương Tri nhìn màn hình, yên lặng suy đoán thân phận của hắn.

Có vẻ không phải Tiểu Chu. Nếu là Tiểu Chu sẽ không ngạc nhiên với thân phận của hắn như thế. Nhưng cũng không giống Cao Cần. Tuy hắn đến EF chưa lâu nhưng cũng đã nghe rất nhiều đồn đại về Cao Cần.

… Chẳng lẽ là Lam Vũ Tình?

Hắn nhớ lúc trước có thấy scandal của cô ta cùng Kiều Dĩ Hàng. Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có cô ta là phù hợp nhất với thân phận và ngôn ngữ đặc biệt thế.

Vì bạn bè mà chơi game không nghĩ tới bạn mình lại là nhân yêu, lại còn gả cho người khác. Loại đả kích này khiến nàng thất thố, không thể tránh được.

Hắn mân mê cằm.

[đội ngũ]

Chiến Hồn Vô Cực: dù sao ngươi cũng không làm nhiệm vụ, chúng ta đi chỗ khác luyện cấp.

Đại Hồ: tốt.

Đại Hồ: ta vốn cũng rất ghét làm nhiệm vụ.

Tiểu Thuyền: chẳng phải ngươi nói ngươi chơi ở máy chủ khác sao?

Đại Hồ: có chứ. Nhưng ta là thiên về sinh hoạt.

Đại Hồ: ╮(╯_╰)╭ nhân sinh chính là cần sinh hoạt a.

Tiểu Thuyền: …

Đối lời Trầm Thận Nguyên chỉ tốt ở lý luận, Kiều Dĩ Hàng bắt đầu học lờ đi.

Chiến Hồn Vô Cực để phù hợp với Đại Hồ cấp 8 đặc biệt tìm chỗ luyện cấp 80 mà Thủy Tiên hòa thượng bất hạnh bị kéo tới làm cu li.

Thủy Tiên hòa thượng lúc trước thì nhăn nhó nhưng vừa thấy Đại Hồ thì cả tinh thần lẫn khuôn mặt đều bay lên một đẳng cấp. Đánh chữ rất nhanh, đả quái cũng nhanh.

Lần đầu tiên Kiều Dĩ Hàng biết được hóa ra hắn vừa đả quái vừa đánh chữ lại có thể tốc độ như vậy.

[đội ngũ]

Thủy Tiên hòa thượng: Đại Hồ MM, đã gả cho ai chưa?

Đại Hồ: chưa.

Thủy Tiên hòa thượng: có muốn đem đóa hoa thủy tiên ta đây dưỡng trong hồ lớn của ngươi không?

Đại Hồ: ~(@^_^@)~ thực đáng ghét nha ~

Chiến Hồn Vô Cực: …

Tiểu Thuyền: …

Kiều Dĩ Hàng nghĩ “Quả nhiên núi cao còn có núi cao hơn”.

Trương Tri nghĩ “Rốt cuộc có phải Lam Vũ Tình không? Nếu là Lam Vũ Tình thì Kiều Dĩ Hàng là loại người gì mà kéo người như vậy đến đây? Hay là hắn thích kiểu như vậy?”

Tiếng lòng của hai người hiển nhiên không ngăn cản được ngọn lửa nhiệt tình trong đội ngũ.

[đội ngũ]

Thủy Tiên hòa thượng: O(∩_∩)O~ Đại Hồ MM, chờ ngươi lên cấp 30 chúng ta kết hôn nhé!

Đại Hồ: thực trực tiếp, người ta ngượng đó.

Thủy Tiên hòa thượng: (^o^)/~ đây là ngươi đồng ý sao?

Đại Hồ: không phải.

Đại Hồ: ta có người trong lòng rồi.

Thủy Tiên hòa thượng: -_-# ai?

Thủy Tiên hòa thượng: cấp cao hơn hay thấp hơn ta.

Thủy Tiên hòa thượng: thấp hơn thì nói ta biết.

Đại Hồ: Tiểu Thuyền.

Thủy Tiên hòa thượng: …

Thủy Tiên hòa thượng: ngươi dám tuyên bố ngay trước mặt Chiến Hồn.

Chiến Hồn Vô Cực: -_-|||

Đại Hồ: không liên quan, trong game ta ủng hộ tỷ tỷ và tỷ phu.

Thủy Tiên hòa thượng: (⊙o⊙) ngươi là les?

Thủy Tiên hòa thượng: thực ra tuy bề ngoài của ta tục tằng nhưng nội tâm rất tinh tế. Lúc ngươi hiểu rõ con người ta sẽ phát hiện ra!

Đại Hồ: O(∩_∩)O~ ta không phải les.

Đại Hồ: ta là nhân yêu.

Thủy Tiên hòa thượng: …

Thủy Tiên hòa thượng: bạn thân à, ngươi thẳng thắn quá đấy!

[tư trò chuyện]

Tiểu Thuyền: (⊙o⊙) ngươi thẳng thắn tuyên bố vậy sao?

Đại Hồ: hắc hắc, có gì đâu mà.

Đại Hồ: nhưng sư huynh cứ yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ bí mật của ngươi.

Tiểu Thuyền: …

Đại Hồ: ta giả bộ theo đuổi ngươi như vậy bọn họ sẽ không nghi ngờ giới tính của ngươi.

Tiểu Thuyền: …

Kiều Dĩ Hàng đứng dậy đến chỗ tủ lạnh lấy túi chườm đá ra để lên trán.

Chờ hắn về, đội ngũ đã thêm một thành viên —

Cự Linh Thần.

Cự Linh Thần cùng Chiến Hồn Vô Cực có quan hệ khá tốt, bình thường cũng cùng nhau đánh quái, lức trước vì bận thi nên ít lên hơn.

[đội ngũ]

Cự Linh Thần: đánh Lung Linh Tháp đi. Hôm nay ta còn chưa làm.

Thủy Tiên hòa thượng: nhưng Đại Hồ MM nhà ta mới chỉ cấp 8.

Đại Hồ: cấp 9. Ta mới thăng một cấp.

Thủy Tiên hòa thượng: tin ta đi, cái này có thể quên không tính. ╮(╯_╰)╭

Cự Linh Thần: tẩu tử biết “Khởi tử hồi sinh” chứ?



Khung thoại dừng rất lâu, chờ Cự Linh Thần gửi tới một đống chấm hỏi Kiều Dĩ Hàng mới bừng tỉnh “tẩu tử“ trong lời hắn nói chính là mình. Hắn đang định trả lời đã thấy tin mới —

Chiến Hồn Vô Cực: biết.

Cự Linh Thần: chúng ta đi Lung Linh Tháp. Nếu nàng chết thì để tẩu tử cứu lại là được.

Chiến Hồn Vô Cực: được.

Thủy Tiên hòa thượng: nhưng Lung Linh Tháp yêu cầu trên cấp 15 mới được vào.

Cự Linh Thần: ngươi nghĩ 6 cấp là vấn đề sao?

Thủy Tiên hòa thượng: …

Chưa đầy 20 phút sau, Đại Hồ kiêu ngạo bước qua cấp 15.

[đội ngũ]

Cự Linh Thần: đi thôi.

Thủy Tiên hòa thượng: tuy ta thấy nói lời này là không hợp nhưng ta nghĩ: ngươi đang đoạt mất danh tiếng của ta.

Cự Linh Thần: ngươi còn có danh tiếng? Không phải ngươi chỉ có đầu bóng loáng thôi sao?

Thủy Tiên hòa thượng: ta ghét nói giỡn.

Cự Linh Thần: lúc Suất suất suất nói giỡn không thấy ngươi ghét.

Thủy Tiên hòa thượng: ╭(╯^╰)╮ cái đó không giống.

Cự Linh Thần: không giống chỗ nào?

Thủy Tiên hòa thượng: hắn bán đồ cho ta có giảm giá.

Cự Linh Thần: (#‘´) sặc! Hắn tin phật?

Thủy Tiên hòa thượng: …

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương