Võng Du Chi Đảo Môi Thôi Đích
-
Chương 22: Đảo môi thôi tái xoát [ thượng ] …
Đội trưởng Duệ Bất Khả Đáng – Phong Lưu Tiếu từ trong đám người đi ra. Tóc dài, mắt nhỏ, môi đỏ mọng, bạch y, tay cầm đoản trượng, chợt xem thật có vài phần khí độ phong lưu phóng khoáng, nhưng khi mở miệng nói, thanh âm đáng khinh kia lại làm cho người ta tiêu tan.
“Có thể ở đây xảo ngộ Vô Gian hội trưởng là cao thủ đệ bát trên bảng, là vinh hạnh của chúng ta.” Phong Lưu Tiếu nói rất cung kính, nhưng trên mặt một chút cũng không cung kính “Thiên Hạ Hội dưới sự lãnh đạo của Vô Gian hội trưởng càng ngày càng hưng thịnh cường đại. Chúng ta đây là dong binh đoàn nho nhỏ ở trong mắt Vô Gian hội trưởng bất quá là con kiến, nhưng tục ngữ đã nói, cường long không áp đầu xà. Chút ân oán nhỏ này không thích hợp cho kẻ thứ ba tham gia, cho nên thỉnh Vô Gian hội trưởng để cho đương sự song phương chúng ta tự tiến hành giải quyết.”
Khuôn mặt kiên cường của Vô Gian lộ ra mỉm cười lễ phép “Phong Lưu Tiếu đội trưởng đã coi trọng ta quá rồi, Thiên Hạ Hội có ngày hôm nay đều là nhờ các huynh đệ giúp đỡ, ta chẳng qua chỉ là một thô nhân chỉ biết vì bằng hữu giúp đỡ mà không tiếc cả mạng sống, cho nên mặc kệ đối phương là cường long hay là đầu xà, chỉ cần khi dễ bằng hữu của ta, Vô Gian ta sẽ không mặc kệ ngồi xem.”
Phong Lưu Tiếu mặt trầm xuống, một dong binh đoàn nho nhỏ của hắn dám ở Băng Phong Vương đình kêu gào, phía sau đương nhiên là có ô dù, vốn tưởng rằng Vô Gian sẽ có kiêng kị, nhưng không nghĩ tằng Vô Gian lại nói không sợ, làm cho gã có phần đâm lao phải theo lao.
“Phong Lưu Tiếu đội trưởng mới vừa nói đây là chút ân oán nhỏ, nếu là nhỏ thì chi bằng hóa nhỏ thành không có gì đi.” Vô Gian cho Phong Lưu Tiếu một cái thang.
Qua một phen đối thoại vừa đấm vừa xoa của Vô Gian, có thể thấy được người này đối nhân xử thế lão luyện cùng khéo đưa đẩy.
Phong Lưu Tiếu tuy rằng trên mặt có phần nén giận không được, nhưng vẫn trèo xuống bậc thang do Vô Gian đưa “Đích thật là chút ân oán mà thôi” Chỉ vào mấy người bọn Nhàn Ngữ Lạc Hoa “Chỉ cần bọn họ giao ra Xin Theo Ta Đàm Tiền cùng Đừng Đối Ta Đạn Cầm, chuyện giết bốn đoàn viên của ta ta sẽ không truy cứu.”
Nhàn Ngữ Lạc Hoa cười lạnh một tiếng “Phong Lưu Tiếu đội trưởng, sao ngươi không nói nguyên nhân vì sao bọn họ lại bị chúng ta giết? Nếu không phải bọn họ động thủ trước, chúng ta sẽ phải giết người phòng vệ như thế sao?”
“Đoàn chúng ta nhận hai nhiệm vụ truy nã bọn chúng, truy nã tội phạm thì động thủ trước có gì không đúng chứ?”
“Chúng ta đây vì giúp bằng hữu mà ra tay giết người cũng là chuyện thường tình mà thôi, càng không có gì kỳ quái.” Đinh Linh Linh từ sau người Vô Gian ló ra “Hơn nữa, nhận nhiệm vụ truy nã cũng không có nghĩa là nhận kim bài miễn tử. Làm nhiệm vụ cũng phải nhìn rõ ràng bản thân có bao nhiêu phân lượng, không có tý phân lượng nào mà lại tùy tiện tiếp nhận nhiệm vụ, đương nhiên chỉ có một con đường chết.”
“……”Tay cầm pháp trượng của Phong Lưu Tiếu tăng thêm lực đạo.
Vô Gian quay đầu lại nhìn Phong Lưu Tiếu “Phong Lưu Tiếu đội trưởng, nếu là ngươi bị truy nã, ngươi cũng sẽ không thúc thủ chịu trói đi, mà bằng hữu của ngươi cũng tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn ngươi bị người ta chém mà không ra tay tương trợ. Có đuổi bắt thì có phản kháng, hiệp lộ tương phùng(1) tất nhiên đều phải dựa vào bản lĩnh. Hơn nữa ta nghe Linh Linh nói, cấp bậc của đoàn viên các ngươi đều cao hơn mấy người bọn họ, trong bọn họ còn có một người chỉ mới 23 cấp, nhưng cuối cùng năm thành viên của quý đoàn bốn chết một bị bắt ……”
Trong thần thương thiệt chiến ( khẩu chiến) thì sẽ không kẻ nào nhường kẻ nào, Lô Vượng Đạt biến mất từ một khắc khi Vô Gian xuất hiện, đúng ra thì vẫn trốn ở phía sau Huyết Đồng – Tình Hỏa, đem đầu dấu đi đến mức hận không thể chui vào trong thân thể Huyết Đồng – Tình Hỏa.
Bị hắn chui đến thắt lưng đều đau, Huyết Đồng – Tình Hỏa nhịn không được quay đầu lại đối hắn nói:“Cho dù ngươi là đà điểu, cũng chỉ có thể đem đầu chui vào trong đống cát, không phải chui vào trong thân thể ta.”
Lô Vượng Đạt vẫn né tránh.
Huyết Đồng – Tình Hỏa hướng phía Vô Gian chọn chọn mi “Ngươi sợ hắn?”
Lô Vượng Đạt lại lần nữa tiến hành thế công đà điểu chui thắt lưng.
“Ngừng ngừng ngừng ” Huyết Đồng – Tình Hỏa đều sắp nhịn không được muốn rống lên “Rốt cuộc sao lại thế này?”
Lô Vượng Đạt nghĩ nghĩ, liền đem chuyện lúc trước ở Tân Thủ thôn nói cho Huyết Đồng – Tình Hỏa
Mới vừa nói xong, chợt nghe có người gọi hắn “Tiểu Đạt, đem mục sư kia thả đi.”
Lô Vượng Đạt từ phía sau Huyết Đồng – Tình Hỏa ló ra, phát hiện ánh mắt mọi người đều tập trung đến chỗ hắn, ngay cả Vô Gian đều đang nhìn hắn, sợ tới mức hắn lại rụt trở về.
“Tiểu Đạt đừng sợ, có Vô Gian đại ca ở đây, bọn họ không dám động thủ.” Đinh Linh Linh nghĩ rằng hắn bị thế trận này dọa tới, chạy lại đây an ủi hắn.
“Là vì hắn ở, nên nàng mới sợ.” Huyết Đồng – Tình Hỏa lành lạnh nói, sau đó từ phía sau đem Lô Vượng Đạt kéo ra “Cởi bỏ khống chế, sau đó nên làm gì thì đều đi làm thôi.”
Lô Vượng Đạt sợ hãi ngẩng đầu, bộ dáng điềm đạm đáng yêu, hơn nữa dung nhan hắn hiện tại hơn người, làm cho người ta không khỏi tâm sinh yêu thương.
Lô Vượng Đạt phất tay, trừng giới mục sư kia rốt cục có thể giải thoát chạy về bên người Phong Lưu Tiếu.
Vô Gian cùng Phong Lưu Tiếu hàn huyên có lệ vài câu rồi đều tản đi.
Lô Vượng Đạt lôi kéo Huyết Đồng – Tình Hỏa cũng muốn đi, lại bị Vô Gian gọi lại, đương nhiên không phải gọi Lô Vượng Đạt, là Nhàn Ngữ Lạc Hoa.
“Lạc Hoa, có một số việc ta muốn nói với ngươi.”
Vô Gian vừa rồi giúp bọn họ, Nhàn Ngữ Lạc Hoa tuy rằng lòng có mâu thuẫn nhưng cũng không thể không ngồi xuống cùng hắn thương lượng.
Không nghĩ tới Vô Gian đối Băng Phong nhai cũng chưa buông bỏ, thế nhưng du thuyết Nhàn Ngữ Lạc Hoa cùng gia nhập liên minh bọn họ.
“Là do chúng ta phỏng đoán sai lầm thương tổn do [ Thiên Hàng Băng ] của Ngân Đồng – Tuyết Nhiễm nên mới đưa đến thất bại, cho nên lần này chúng ta muốn tập kết càng nhiều nghiệp đoàn lên núi, ngươi cũng biết càng nhiều người chia sẻ [ Thiên Hàng Băng ] thì phần thương tổn mỗi người gánh vác sẽ càng ít hơn, như vậy cơ hội có thể đi vào nơi phong ấn cuối cùng lại càng cao.”
Nghe Vô Gian nói, Nhàn Ngữ Lạc Hoa rất có dụng ý nhìn lén Lô Vượng Đạt vài lần, tất cả đều rơi vào trong mắt Huyết Đồng – Tình Hỏa.
“Cho dù có thể đi vào cũng vô dụng” Ly Sa – Cửu Vĩ đột nhiên nói “Nam nhân này động cơ không thuần khiết, ta sẽ không cho bọn họ nhiệm vụ.”
Lô Vượng Đạt ngẩn ra, tuy rằng không biết Vô Gian vì cái gì chấp nhất với nhiệm vụ Ly Sa như vậy, nhưng phân kiên nhẫn không bỏ này cộng thêm áy náy do ngộ sát Vô Gian đã kích động tới một dây thần kinh nào đó của Lô Vượng Đạt.
Nhưng Ly Sa nói sẽ không cho bọn hắn nhiệm vụ, Vô Gian cuối cùng chắc chắn rơi vào công dã tràng. Có nên khuyến cáo bọn hắn hay không? Lô Vượng Đạt do dự.
“Vô Gian đại ca, ngươi cũng biết trong hội chúng ta đây đều là nữ hài tử, hơn nữa chiếm đa số đều là người chơi luyện kỹ năng sống, cho nên loại nhiệm vụ này không thích hợp để nhóm nữ hài tử chúng ta đi nhận. Vô Gian đại ca hẳn nên tìm tới Kỳ Lân thì thích hợp hơn là tìm tới tiểu nghiệp đoàn chúng ta đây.” Nhàn Ngữ Lạc Hoa đùn đẩy.
Vô Gian cười cười “Ta đã cùng Hướng Thiên Tiếu nói qua, hắn đáp ứng tham dự.”
Nhàn Ngữ Lạc Hoa trầm mặc “Kỳ thật ta cũng không làm chủ được, như vậy đi, để ta trở về trưng cầu ý kiến của nhóm hội viên, sau sẽ cho Vô Gian đại ca câu trả lời thuyết phục.”
Vô Gian cũng không ép nàng, gật gật đầu.
“Tiểu Đạt, đi thôi, chúng ta tiếp tục xoát phó bản.” Đinh Linh Linh sớm sẽ không kiên nhẫn tiến hành cuộc nói chuyện nghiêm túc như thế, lôi kéo Lô Vượng Đạt bước đi.
Bị Đinh Linh Linh kéo, Lô Vượng Đạt ba bước lại quay đầu một lần nhìn Vô Gian.
Vô Gian cũng phát hiện tầm mắt Lô Vượng Đạt, thân mật hướng hắn mỉm cười.
Vô Gian tươi cười làm cho Lô Vượng Đạt hạ quyết tâm, quay đầu lại đối Vô Gian nói:“Không cần lại đi Băng Phong nhai, cho dù các ngươi nhìn thấy Ly Sa, nàng cũng sẽ không cho các ngươi nhiệm vụ.”
Mọi người sửng sốt, kinh ngạc nhìn Lô Vượng Đạt.
“Ngươi…… Ngươi……” Vô Gian nhất thời kích động “Ngươi tiến vào phó bản phong ấn?”
“Ta không thể nói hơn nữa, Ly Sa sinh khí.” Lô Vượng Đạt không đợi Vô Gian đi tới, liền chạy.
Nhìn bóng dáng Lô Vượng Đạt chạy xa, Huyết Đồng – Tình Hỏa cũng không nhịn được mà nhíu chặt lông mày.
Mấy người tiến vào phó bản, tuy rằng trong lòng đều có nghi vấn, nhưng đều thức thời không hỏi.
U Minh Qủy Cốc y nguyên, vẫn âm trầm khủng bố như vậy.
“Ta lại tới nữa.” Lô Vượng Đạt hét lớn một tiếng.
Tiểu quái chạy quanh bốn phía nhìn thấy hắn, đều giống như gặp quỷ, gà bay chó sủa chạy trốn xung quanh.
Không một hồi, tiểu quái đại tập hợp.
“U Linh Nữ Vu chẳng phải tới chỗ Allimand mới xuất hiện sao? Sao giờ lại chạy tới nơi này?” Đinh Linh Linh kinh ngạc hỏi.
“Phải nha, tang thi mập mạp cũng phải đến chỗ Tư Thản Đồ mới có, giờ lại ở đây, rốt cuộc phát sinh chuyện gì?”
Ngay tại lúc bọn họ trăm tư không giải được, đám tiểu quái này đột nhiên đổ dầu lên người mình, sau đó một tang thi mập mạp trong đó run run rẩy rẩy lấy ra một cây diêm, “ầm” một tiếng thiêu cháy.
Lô Vượng Đạt nhìn cột kinh nghiệm ào ào thăng lên, nhặt lên cằm rớt trên mặt đất, lúng ta lúng túng hỏi: “Bọn họ…… Bọn họ tập thể…… Luyện pháp x công sao?”
“……”
Cái này rõ ràng rằng việc giết tiểu quái làm nóng người đã bất thành, chỉ có thể trực tiếp đối mặt với boss.
Theo tiếng khóc đi vào Angelia không gian.
Angelia đang hống hài tử khi vừa nhìn thấy Lô Vượng Đạt, thiếu chút nữa đem hài tử đánh ngã trên mặt đất, may mắn nàng nhanh tay vớt lại “Hôm nay cấm kể chuyện con ruồi nhỏ.”
Những người khác nhìn Huyết Đồng – Tình Hỏa “Tiểu Đạt kể chuyện gì mà dọa nàng ta thành như thế thế?”
Huyết Đồng – Tình Hỏa lấy ra một cái khăn vuông, gấp thành hình tam giác rồi đội lên đỉnh đầu, đem cái lỗ tai hồ ly màu đỏ bịt lại, sau đó ở trên đó thắt cái nơ, mới đối bọn họ nói:“Nghe qua một lần các ngươi liền hiểu.”
“……”
Lô Vượng Đạt sớm hưng phấn nhảy ra “Ta hôm nay không kể chuyện con ruồi nhỏ, kể chuyện chú ong mật nhỏ cơ.”
Mấy người lại lần nữa quay đầu lại nhìn Huyết Đồng – Tình Hỏa, dùng ánh mắt ý bảo Lô Vượng Đạt kể chuyện này không có gì đặc biệt.
Huyết Đồng – Tình Hỏa đi ra một góc “Các ngươi nghe thôi.”
Lô Vượng Đạt bắt đầu “Xưa lắm rồi có một chú ong mật cần cù.”
Angelia lúc này có loại dự cảm bất hảo.
Lô Vượng Đạt nâng cao tiếng “Nó mỗi ngày không ngừng ở trong hoa viên bay tới bay lui hái hoa mật.”
“Ừm.” Đinh Linh Linh bọn họ gật đầu.
Huyết Đồng – Tình Hỏa lại lấy thêm hai tay che hai lỗ tai “Đến đây.”
Lô Vượng Đạt vừa nói vừa khoa tay múa chân “Nó vù vù vù vù, vù vù vù vù, vù vù vù ……”
Angelia:“……”
Bắt đầu còn có thể chịu được, sau lại, Đinh Linh Linh bọn họ đã bị vù vù đến muốn chóng mặt, chạy vội tới trong góc của Huyết Đồng – Tình Hỏa.
Đang lúc Lô Vượng Đạt vù vù đến thật hăng say, tiếng hài tử khóc rất không tự nhiên mà ưm ửm gián đoạn.
Mấy người chỉ thấy Angelia dùng một quả táo nhét vào miệng hài tử, nàng xanh cả mặt cười gượng “Ha hả…… Nó ngủ, rốt cục ngủ, cám ơn chuyện xưa của ngươi. Trứng ở trong ngăn tủ đó, cầm rồi đi đi thôi.”
“……”
Huyết Đồng – Tình Hỏa cởi xuống khăn vuông đối Angelia nói:“Thức thời, có tiền đồ.” Sau đó đi rồi.
Lô Vượng Đạt ý do vị tẫn mà đi lấy trứng, hướng Angelia phất phất tay “Một hồi gặp lại nhé.”
Angelia vừa nghe liền khóc “Các ngươi còn muốn xoát ở đây mấy lần nữa, nói đi, để ta còn tính trước, xem là nên đổ dược cho hài tử ngủ yên, hay là cho bản thân một ít thuốc hôn mê.”
“……”
“Sau đó, con ta……” Angelia ruột gan đứt từng khúc “Liền kính nhờ các vị.”
“……”
Đi ra Angelia không gian, bọn họ lại đi vào phòng Tư Thản Đồ đồ tể.
Một đêm không gặp, Tư Thản Đồ mập mạp này phát rài rồi, đang vụng trộm trốn dưới bàn đếm tiền đó.
Thấy kim tệ, Xin Theo Ta Đàm Tiền hai mắt sáng trưng, tiến lên đá Tư Thản Đồ một cước “Cướp đây, có tiền cướp tiền, không có tiền đừng trách gia ta cướp sắc.”
Tư Thản Đồ từ dưới bàn gian nan chui ra, vừa định rống ai dám đạp gã, đột nhiên thấy Lô Vượng Đạt, xác thực mà nói là thấy Huyết Đồng – Tình Hỏa, nhất thời khí thế không còn.
Sau khi nghĩ trước suy sau, Tư Thản Đồ nhẹ nhàng đẩy ra tạp dề buộc trên lưng hướng trên mặt đất nằm vật xuống, một bộ tư thái khẳng khái hy sinh đối Xin Theo Ta Đàm Tiền nói:“Đến đây đi.”
Xin Theo Ta Đàm Tiền 囧 “Ngươi làm gì đấy?”
“Ngươi nói, không có tiền liền cướp sắc” Tư Thản Đồ đúng lý hợp tình “Ta không có tiền chỉ có thể hy sinh sắc mà thôi.”
“Hử?” giọng mũi của Huyết Đồng – Tình Hỏa cao lên tận quãng tám.
Tư Thản Đồ rất đau thịt mà lấy ra một cái túi dưới bàn, đưa cho Lô Vượng Đạt “Khế ước sứ thỉnh vui lòng nhận cho.”
Nhìn một túi to chói sáng kim kệ, Lô Vượng Đạt cười tới mức thấy răng mà không thấy mắt đâu.
Xin Theo Ta Đàm Tiền thấy mình một phân tiền cũng chả được, đối Tư Thản Đồ chính là hành hung một hồi.
Chờ Xin Theo Ta Đàm Tiền phát tiết xong, Tư Thản Đồ hấp hối “Ta vô duyên vô cớ…… Bị đánh thành…… Như vậy, các ngươi nhiều ít…… Cũng phải bồi…… Chút phí chữa bệnh đi chứ.”
Lô Vượng Đạt ôm chặt lấy túi tiền, đôi mắt trông mong nhìn Tư Thản Đồ “Dùng đồ khác thay phí chữa bệnh có được hay không?”
Tư Thản Đồ nhìn qua Huyết Đồng – Tình Hỏa “…… Làm sao…… Đương nhiên có thể.”
Lô Vượng Đạt nhất thời mặt mày hớn hở đưa cho Tư Thản Đồ một quả trứng “Đây là lần trước ngươi rớt đó, cầm đi.”
“……” Tư Thản Đồ nhìn trứng trong tay, thê lương đối Huyết Đồng – Tình Hỏa nói:“Ngươi vẫn là thiêu chết ta điiiiiii.”
–
Hiệp lộ tương phùng: Nghĩa là gặp nhau đường hẹp thì phải chiến đấu hết mình, thắng thua dựa vào bản lĩnh tự thân.
“Có thể ở đây xảo ngộ Vô Gian hội trưởng là cao thủ đệ bát trên bảng, là vinh hạnh của chúng ta.” Phong Lưu Tiếu nói rất cung kính, nhưng trên mặt một chút cũng không cung kính “Thiên Hạ Hội dưới sự lãnh đạo của Vô Gian hội trưởng càng ngày càng hưng thịnh cường đại. Chúng ta đây là dong binh đoàn nho nhỏ ở trong mắt Vô Gian hội trưởng bất quá là con kiến, nhưng tục ngữ đã nói, cường long không áp đầu xà. Chút ân oán nhỏ này không thích hợp cho kẻ thứ ba tham gia, cho nên thỉnh Vô Gian hội trưởng để cho đương sự song phương chúng ta tự tiến hành giải quyết.”
Khuôn mặt kiên cường của Vô Gian lộ ra mỉm cười lễ phép “Phong Lưu Tiếu đội trưởng đã coi trọng ta quá rồi, Thiên Hạ Hội có ngày hôm nay đều là nhờ các huynh đệ giúp đỡ, ta chẳng qua chỉ là một thô nhân chỉ biết vì bằng hữu giúp đỡ mà không tiếc cả mạng sống, cho nên mặc kệ đối phương là cường long hay là đầu xà, chỉ cần khi dễ bằng hữu của ta, Vô Gian ta sẽ không mặc kệ ngồi xem.”
Phong Lưu Tiếu mặt trầm xuống, một dong binh đoàn nho nhỏ của hắn dám ở Băng Phong Vương đình kêu gào, phía sau đương nhiên là có ô dù, vốn tưởng rằng Vô Gian sẽ có kiêng kị, nhưng không nghĩ tằng Vô Gian lại nói không sợ, làm cho gã có phần đâm lao phải theo lao.
“Phong Lưu Tiếu đội trưởng mới vừa nói đây là chút ân oán nhỏ, nếu là nhỏ thì chi bằng hóa nhỏ thành không có gì đi.” Vô Gian cho Phong Lưu Tiếu một cái thang.
Qua một phen đối thoại vừa đấm vừa xoa của Vô Gian, có thể thấy được người này đối nhân xử thế lão luyện cùng khéo đưa đẩy.
Phong Lưu Tiếu tuy rằng trên mặt có phần nén giận không được, nhưng vẫn trèo xuống bậc thang do Vô Gian đưa “Đích thật là chút ân oán mà thôi” Chỉ vào mấy người bọn Nhàn Ngữ Lạc Hoa “Chỉ cần bọn họ giao ra Xin Theo Ta Đàm Tiền cùng Đừng Đối Ta Đạn Cầm, chuyện giết bốn đoàn viên của ta ta sẽ không truy cứu.”
Nhàn Ngữ Lạc Hoa cười lạnh một tiếng “Phong Lưu Tiếu đội trưởng, sao ngươi không nói nguyên nhân vì sao bọn họ lại bị chúng ta giết? Nếu không phải bọn họ động thủ trước, chúng ta sẽ phải giết người phòng vệ như thế sao?”
“Đoàn chúng ta nhận hai nhiệm vụ truy nã bọn chúng, truy nã tội phạm thì động thủ trước có gì không đúng chứ?”
“Chúng ta đây vì giúp bằng hữu mà ra tay giết người cũng là chuyện thường tình mà thôi, càng không có gì kỳ quái.” Đinh Linh Linh từ sau người Vô Gian ló ra “Hơn nữa, nhận nhiệm vụ truy nã cũng không có nghĩa là nhận kim bài miễn tử. Làm nhiệm vụ cũng phải nhìn rõ ràng bản thân có bao nhiêu phân lượng, không có tý phân lượng nào mà lại tùy tiện tiếp nhận nhiệm vụ, đương nhiên chỉ có một con đường chết.”
“……”Tay cầm pháp trượng của Phong Lưu Tiếu tăng thêm lực đạo.
Vô Gian quay đầu lại nhìn Phong Lưu Tiếu “Phong Lưu Tiếu đội trưởng, nếu là ngươi bị truy nã, ngươi cũng sẽ không thúc thủ chịu trói đi, mà bằng hữu của ngươi cũng tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn ngươi bị người ta chém mà không ra tay tương trợ. Có đuổi bắt thì có phản kháng, hiệp lộ tương phùng(1) tất nhiên đều phải dựa vào bản lĩnh. Hơn nữa ta nghe Linh Linh nói, cấp bậc của đoàn viên các ngươi đều cao hơn mấy người bọn họ, trong bọn họ còn có một người chỉ mới 23 cấp, nhưng cuối cùng năm thành viên của quý đoàn bốn chết một bị bắt ……”
Trong thần thương thiệt chiến ( khẩu chiến) thì sẽ không kẻ nào nhường kẻ nào, Lô Vượng Đạt biến mất từ một khắc khi Vô Gian xuất hiện, đúng ra thì vẫn trốn ở phía sau Huyết Đồng – Tình Hỏa, đem đầu dấu đi đến mức hận không thể chui vào trong thân thể Huyết Đồng – Tình Hỏa.
Bị hắn chui đến thắt lưng đều đau, Huyết Đồng – Tình Hỏa nhịn không được quay đầu lại đối hắn nói:“Cho dù ngươi là đà điểu, cũng chỉ có thể đem đầu chui vào trong đống cát, không phải chui vào trong thân thể ta.”
Lô Vượng Đạt vẫn né tránh.
Huyết Đồng – Tình Hỏa hướng phía Vô Gian chọn chọn mi “Ngươi sợ hắn?”
Lô Vượng Đạt lại lần nữa tiến hành thế công đà điểu chui thắt lưng.
“Ngừng ngừng ngừng ” Huyết Đồng – Tình Hỏa đều sắp nhịn không được muốn rống lên “Rốt cuộc sao lại thế này?”
Lô Vượng Đạt nghĩ nghĩ, liền đem chuyện lúc trước ở Tân Thủ thôn nói cho Huyết Đồng – Tình Hỏa
Mới vừa nói xong, chợt nghe có người gọi hắn “Tiểu Đạt, đem mục sư kia thả đi.”
Lô Vượng Đạt từ phía sau Huyết Đồng – Tình Hỏa ló ra, phát hiện ánh mắt mọi người đều tập trung đến chỗ hắn, ngay cả Vô Gian đều đang nhìn hắn, sợ tới mức hắn lại rụt trở về.
“Tiểu Đạt đừng sợ, có Vô Gian đại ca ở đây, bọn họ không dám động thủ.” Đinh Linh Linh nghĩ rằng hắn bị thế trận này dọa tới, chạy lại đây an ủi hắn.
“Là vì hắn ở, nên nàng mới sợ.” Huyết Đồng – Tình Hỏa lành lạnh nói, sau đó từ phía sau đem Lô Vượng Đạt kéo ra “Cởi bỏ khống chế, sau đó nên làm gì thì đều đi làm thôi.”
Lô Vượng Đạt sợ hãi ngẩng đầu, bộ dáng điềm đạm đáng yêu, hơn nữa dung nhan hắn hiện tại hơn người, làm cho người ta không khỏi tâm sinh yêu thương.
Lô Vượng Đạt phất tay, trừng giới mục sư kia rốt cục có thể giải thoát chạy về bên người Phong Lưu Tiếu.
Vô Gian cùng Phong Lưu Tiếu hàn huyên có lệ vài câu rồi đều tản đi.
Lô Vượng Đạt lôi kéo Huyết Đồng – Tình Hỏa cũng muốn đi, lại bị Vô Gian gọi lại, đương nhiên không phải gọi Lô Vượng Đạt, là Nhàn Ngữ Lạc Hoa.
“Lạc Hoa, có một số việc ta muốn nói với ngươi.”
Vô Gian vừa rồi giúp bọn họ, Nhàn Ngữ Lạc Hoa tuy rằng lòng có mâu thuẫn nhưng cũng không thể không ngồi xuống cùng hắn thương lượng.
Không nghĩ tới Vô Gian đối Băng Phong nhai cũng chưa buông bỏ, thế nhưng du thuyết Nhàn Ngữ Lạc Hoa cùng gia nhập liên minh bọn họ.
“Là do chúng ta phỏng đoán sai lầm thương tổn do [ Thiên Hàng Băng ] của Ngân Đồng – Tuyết Nhiễm nên mới đưa đến thất bại, cho nên lần này chúng ta muốn tập kết càng nhiều nghiệp đoàn lên núi, ngươi cũng biết càng nhiều người chia sẻ [ Thiên Hàng Băng ] thì phần thương tổn mỗi người gánh vác sẽ càng ít hơn, như vậy cơ hội có thể đi vào nơi phong ấn cuối cùng lại càng cao.”
Nghe Vô Gian nói, Nhàn Ngữ Lạc Hoa rất có dụng ý nhìn lén Lô Vượng Đạt vài lần, tất cả đều rơi vào trong mắt Huyết Đồng – Tình Hỏa.
“Cho dù có thể đi vào cũng vô dụng” Ly Sa – Cửu Vĩ đột nhiên nói “Nam nhân này động cơ không thuần khiết, ta sẽ không cho bọn họ nhiệm vụ.”
Lô Vượng Đạt ngẩn ra, tuy rằng không biết Vô Gian vì cái gì chấp nhất với nhiệm vụ Ly Sa như vậy, nhưng phân kiên nhẫn không bỏ này cộng thêm áy náy do ngộ sát Vô Gian đã kích động tới một dây thần kinh nào đó của Lô Vượng Đạt.
Nhưng Ly Sa nói sẽ không cho bọn hắn nhiệm vụ, Vô Gian cuối cùng chắc chắn rơi vào công dã tràng. Có nên khuyến cáo bọn hắn hay không? Lô Vượng Đạt do dự.
“Vô Gian đại ca, ngươi cũng biết trong hội chúng ta đây đều là nữ hài tử, hơn nữa chiếm đa số đều là người chơi luyện kỹ năng sống, cho nên loại nhiệm vụ này không thích hợp để nhóm nữ hài tử chúng ta đi nhận. Vô Gian đại ca hẳn nên tìm tới Kỳ Lân thì thích hợp hơn là tìm tới tiểu nghiệp đoàn chúng ta đây.” Nhàn Ngữ Lạc Hoa đùn đẩy.
Vô Gian cười cười “Ta đã cùng Hướng Thiên Tiếu nói qua, hắn đáp ứng tham dự.”
Nhàn Ngữ Lạc Hoa trầm mặc “Kỳ thật ta cũng không làm chủ được, như vậy đi, để ta trở về trưng cầu ý kiến của nhóm hội viên, sau sẽ cho Vô Gian đại ca câu trả lời thuyết phục.”
Vô Gian cũng không ép nàng, gật gật đầu.
“Tiểu Đạt, đi thôi, chúng ta tiếp tục xoát phó bản.” Đinh Linh Linh sớm sẽ không kiên nhẫn tiến hành cuộc nói chuyện nghiêm túc như thế, lôi kéo Lô Vượng Đạt bước đi.
Bị Đinh Linh Linh kéo, Lô Vượng Đạt ba bước lại quay đầu một lần nhìn Vô Gian.
Vô Gian cũng phát hiện tầm mắt Lô Vượng Đạt, thân mật hướng hắn mỉm cười.
Vô Gian tươi cười làm cho Lô Vượng Đạt hạ quyết tâm, quay đầu lại đối Vô Gian nói:“Không cần lại đi Băng Phong nhai, cho dù các ngươi nhìn thấy Ly Sa, nàng cũng sẽ không cho các ngươi nhiệm vụ.”
Mọi người sửng sốt, kinh ngạc nhìn Lô Vượng Đạt.
“Ngươi…… Ngươi……” Vô Gian nhất thời kích động “Ngươi tiến vào phó bản phong ấn?”
“Ta không thể nói hơn nữa, Ly Sa sinh khí.” Lô Vượng Đạt không đợi Vô Gian đi tới, liền chạy.
Nhìn bóng dáng Lô Vượng Đạt chạy xa, Huyết Đồng – Tình Hỏa cũng không nhịn được mà nhíu chặt lông mày.
Mấy người tiến vào phó bản, tuy rằng trong lòng đều có nghi vấn, nhưng đều thức thời không hỏi.
U Minh Qủy Cốc y nguyên, vẫn âm trầm khủng bố như vậy.
“Ta lại tới nữa.” Lô Vượng Đạt hét lớn một tiếng.
Tiểu quái chạy quanh bốn phía nhìn thấy hắn, đều giống như gặp quỷ, gà bay chó sủa chạy trốn xung quanh.
Không một hồi, tiểu quái đại tập hợp.
“U Linh Nữ Vu chẳng phải tới chỗ Allimand mới xuất hiện sao? Sao giờ lại chạy tới nơi này?” Đinh Linh Linh kinh ngạc hỏi.
“Phải nha, tang thi mập mạp cũng phải đến chỗ Tư Thản Đồ mới có, giờ lại ở đây, rốt cuộc phát sinh chuyện gì?”
Ngay tại lúc bọn họ trăm tư không giải được, đám tiểu quái này đột nhiên đổ dầu lên người mình, sau đó một tang thi mập mạp trong đó run run rẩy rẩy lấy ra một cây diêm, “ầm” một tiếng thiêu cháy.
Lô Vượng Đạt nhìn cột kinh nghiệm ào ào thăng lên, nhặt lên cằm rớt trên mặt đất, lúng ta lúng túng hỏi: “Bọn họ…… Bọn họ tập thể…… Luyện pháp x công sao?”
“……”
Cái này rõ ràng rằng việc giết tiểu quái làm nóng người đã bất thành, chỉ có thể trực tiếp đối mặt với boss.
Theo tiếng khóc đi vào Angelia không gian.
Angelia đang hống hài tử khi vừa nhìn thấy Lô Vượng Đạt, thiếu chút nữa đem hài tử đánh ngã trên mặt đất, may mắn nàng nhanh tay vớt lại “Hôm nay cấm kể chuyện con ruồi nhỏ.”
Những người khác nhìn Huyết Đồng – Tình Hỏa “Tiểu Đạt kể chuyện gì mà dọa nàng ta thành như thế thế?”
Huyết Đồng – Tình Hỏa lấy ra một cái khăn vuông, gấp thành hình tam giác rồi đội lên đỉnh đầu, đem cái lỗ tai hồ ly màu đỏ bịt lại, sau đó ở trên đó thắt cái nơ, mới đối bọn họ nói:“Nghe qua một lần các ngươi liền hiểu.”
“……”
Lô Vượng Đạt sớm hưng phấn nhảy ra “Ta hôm nay không kể chuyện con ruồi nhỏ, kể chuyện chú ong mật nhỏ cơ.”
Mấy người lại lần nữa quay đầu lại nhìn Huyết Đồng – Tình Hỏa, dùng ánh mắt ý bảo Lô Vượng Đạt kể chuyện này không có gì đặc biệt.
Huyết Đồng – Tình Hỏa đi ra một góc “Các ngươi nghe thôi.”
Lô Vượng Đạt bắt đầu “Xưa lắm rồi có một chú ong mật cần cù.”
Angelia lúc này có loại dự cảm bất hảo.
Lô Vượng Đạt nâng cao tiếng “Nó mỗi ngày không ngừng ở trong hoa viên bay tới bay lui hái hoa mật.”
“Ừm.” Đinh Linh Linh bọn họ gật đầu.
Huyết Đồng – Tình Hỏa lại lấy thêm hai tay che hai lỗ tai “Đến đây.”
Lô Vượng Đạt vừa nói vừa khoa tay múa chân “Nó vù vù vù vù, vù vù vù vù, vù vù vù ……”
Angelia:“……”
Bắt đầu còn có thể chịu được, sau lại, Đinh Linh Linh bọn họ đã bị vù vù đến muốn chóng mặt, chạy vội tới trong góc của Huyết Đồng – Tình Hỏa.
Đang lúc Lô Vượng Đạt vù vù đến thật hăng say, tiếng hài tử khóc rất không tự nhiên mà ưm ửm gián đoạn.
Mấy người chỉ thấy Angelia dùng một quả táo nhét vào miệng hài tử, nàng xanh cả mặt cười gượng “Ha hả…… Nó ngủ, rốt cục ngủ, cám ơn chuyện xưa của ngươi. Trứng ở trong ngăn tủ đó, cầm rồi đi đi thôi.”
“……”
Huyết Đồng – Tình Hỏa cởi xuống khăn vuông đối Angelia nói:“Thức thời, có tiền đồ.” Sau đó đi rồi.
Lô Vượng Đạt ý do vị tẫn mà đi lấy trứng, hướng Angelia phất phất tay “Một hồi gặp lại nhé.”
Angelia vừa nghe liền khóc “Các ngươi còn muốn xoát ở đây mấy lần nữa, nói đi, để ta còn tính trước, xem là nên đổ dược cho hài tử ngủ yên, hay là cho bản thân một ít thuốc hôn mê.”
“……”
“Sau đó, con ta……” Angelia ruột gan đứt từng khúc “Liền kính nhờ các vị.”
“……”
Đi ra Angelia không gian, bọn họ lại đi vào phòng Tư Thản Đồ đồ tể.
Một đêm không gặp, Tư Thản Đồ mập mạp này phát rài rồi, đang vụng trộm trốn dưới bàn đếm tiền đó.
Thấy kim tệ, Xin Theo Ta Đàm Tiền hai mắt sáng trưng, tiến lên đá Tư Thản Đồ một cước “Cướp đây, có tiền cướp tiền, không có tiền đừng trách gia ta cướp sắc.”
Tư Thản Đồ từ dưới bàn gian nan chui ra, vừa định rống ai dám đạp gã, đột nhiên thấy Lô Vượng Đạt, xác thực mà nói là thấy Huyết Đồng – Tình Hỏa, nhất thời khí thế không còn.
Sau khi nghĩ trước suy sau, Tư Thản Đồ nhẹ nhàng đẩy ra tạp dề buộc trên lưng hướng trên mặt đất nằm vật xuống, một bộ tư thái khẳng khái hy sinh đối Xin Theo Ta Đàm Tiền nói:“Đến đây đi.”
Xin Theo Ta Đàm Tiền 囧 “Ngươi làm gì đấy?”
“Ngươi nói, không có tiền liền cướp sắc” Tư Thản Đồ đúng lý hợp tình “Ta không có tiền chỉ có thể hy sinh sắc mà thôi.”
“Hử?” giọng mũi của Huyết Đồng – Tình Hỏa cao lên tận quãng tám.
Tư Thản Đồ rất đau thịt mà lấy ra một cái túi dưới bàn, đưa cho Lô Vượng Đạt “Khế ước sứ thỉnh vui lòng nhận cho.”
Nhìn một túi to chói sáng kim kệ, Lô Vượng Đạt cười tới mức thấy răng mà không thấy mắt đâu.
Xin Theo Ta Đàm Tiền thấy mình một phân tiền cũng chả được, đối Tư Thản Đồ chính là hành hung một hồi.
Chờ Xin Theo Ta Đàm Tiền phát tiết xong, Tư Thản Đồ hấp hối “Ta vô duyên vô cớ…… Bị đánh thành…… Như vậy, các ngươi nhiều ít…… Cũng phải bồi…… Chút phí chữa bệnh đi chứ.”
Lô Vượng Đạt ôm chặt lấy túi tiền, đôi mắt trông mong nhìn Tư Thản Đồ “Dùng đồ khác thay phí chữa bệnh có được hay không?”
Tư Thản Đồ nhìn qua Huyết Đồng – Tình Hỏa “…… Làm sao…… Đương nhiên có thể.”
Lô Vượng Đạt nhất thời mặt mày hớn hở đưa cho Tư Thản Đồ một quả trứng “Đây là lần trước ngươi rớt đó, cầm đi.”
“……” Tư Thản Đồ nhìn trứng trong tay, thê lương đối Huyết Đồng – Tình Hỏa nói:“Ngươi vẫn là thiêu chết ta điiiiiii.”
–
Hiệp lộ tương phùng: Nghĩa là gặp nhau đường hẹp thì phải chiến đấu hết mình, thắng thua dựa vào bản lĩnh tự thân.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook