Võng Du Chi Bạo Cùng Bị Bạo
-
Chương 55: Cởi bỏ khúc mắc
Là dãy số lần trước gọi.
Sau khi Tô Bắc Bằng trở lại ký túc xá thì lấy điện thoại ra lại bấm một lần, đồng dạng là âm thanh máy móc của —— tắt máy. Phá hoại đúng không? Dựa vào cái gì nói cậu cùng Lăng Quân Diệu nếu ở chung với nhau sẽ không có hạnh phúc? Đây là lời nguyền rủa hay là lời tiên tri đây?
“Grrrr~!” Nóng giận mà đi ra khỏi cửa, vừa vặn nhìn thấy Nghiêm Vĩ Hứng ăn mặc chỉnh tề, từ phòng tắm đi ra.”Nha, Nghiêm đại soái ca lại cùng vị tiểu thư nào ước hẹn vậy?”
Nghiêm Vĩ Hứng chớp chớp mắt, trưng ra nụ cười sáng lạn “ Nếu như tôi nói, tôi là đang muốn hẹn hò cùng với cậu thì cậu nghĩ sao?”
“…” Tô Bắc Bằng mếu máo, trưng ra cái ánh mắt lom lom tỏ vẻ quái dị mà nhìn hắn, “Ông là đang phát sốt hay phát xuân? Cẩn thận tôi đem thùng rác đắp lên trên đầu ông. Đừng có đem ca ra mà tiêu khiển, phiền muốn chết rồi”.
Nghiêm Vĩ Hứng nhún nhún vai, cầm lên một chai nước hoa xịt xịt, cũng không say goodbye trực tiếp chạy lấy người. Chẳng hiểu nổi, không đùa giỡn thì sẽ chết sao? Thật sự là một nam nhân buồn tao…
Lại thở dài, Tô Bắc Bằng lấy cái gối đầu vỗ vỗ, nằm xuống. Có nên đáp lại lời của Lăng Quân Diệu hay không, cậu thật sự rất là do dự. Nếu đáp ứng, anh ta thật sự không phải là một nam nhân bình thường, là một … cái pha lê trưng trong phòng kín không nhiễm chút ánh sáng. Còn nếu như không đáp ứng, Lăng Quân Diệu sẽ thương tâm, sẽ đau khổ thì chắc chắn rồi đó, mấu chốt là… anh ta có thể sẽ nghĩ quẩn trong đầu rồi làm mấy chuyện bậy bạ gì đó chẳng hạn?
Nghĩ quẩn trong đầu thì không sao rồi, nhưng lỡ như anh ta nghĩ quá rồi đi tự sát … Xong đời, Tô Bắc Bằng cậu sao mà có thể bồi thường một Lăng đại tổng tài khác cho Lăng gia người ta a~.
Đây là cái ý tưởng loạn thất bát tao gì đây? !
Tô Bắc Bằng sắp bị bản thân tra tấn đến muốn điên rồi. Không muốn suy nghĩ nữa.”Một con cừu, hai con cừu, ba con cừu… Một con Thư Hiệp, hai con Lăng Quân Diệu, ba con Lão công …”( Hết thuốc chữa >_< ) “Cậu đang nói cái gì?” Cừu Thiên Ngọc vừa vào cửa chợt nghe được Tô Bắc Bằng lầm bầm lầu bầu nói thầm. Tiếng đóng cửa nháy mắt đem buồn ngủ của Tô Bắc Bằng dọa chạy, cậu ngồi dậy vuốt ve ngực tỏ vẻ hoảng sợ, “Tôi van cậu suất ca à, cậu có thể có chút ‘Tiếng người’ không?” “Là tại cậu đang phiêu du lên chin tầng mây mà?” Cừu Thiên Ngọc đi đến mép giường của cậu ngồi xuống, nhìn hai vành mắt đen thui của cậu rồi nói, “Có việc gì phiền phức sao? Quả thật là, ca ca tôi xa cậu chỉ có một tháng, thế mà chịu không được sao? Nhớ tới tôi mà mất ngủ luôn sao?”. Tô Bắc Bằng mắt trợn trắng, “Cậu thôi đi. Đi cũng không nói một tiếng, tùy tiện nhắn có cái tin nhắn cho qua chuyện. Sao giờ đã trở lại?” “Ân. Sau đó a, cùng với Giáo sự học nghiên cứu.” “Chúc mừng a.” Ở đại học khổ cực bốn năm, có thể được giáo sư mang theo học nghiên cứu quả thật là chuyện tốt. Tô Bắc Bằng có chút hâm mộ , tự đáy lòng chúc mừng cho anh em. “Nói chuyện của cậu đi. Có phải hay không…” Kéo dài âm cuối, Cừu Thiên Ngọc để sát vào, thần bí nháy mắt mấy cái, “Yêu đương?” Cứ như vậy biểu hiện rõ ràng ra sao? Tô Bắc Bằng 囧… Cũng không tính yêu đương đi, chính là… người khác tỏ tình với cậu, ách cũng không đúng, có thể cho là trưng cầu ý kiến? Điều này, Tô Bắc Bằng sờ sờ cằm,Cừu Thiên Ngọc có thể nào sẽ kỳ thị hay không.”Tôi đã nói với cậu, hai cái nam nhân với nhau, thật sự có thể có… tình yêu sao?” “Vô nghĩa.” Cừu Thiên Ngọc gọn gàng linh hoạt trả lời, “Đó mới là tình yêu tối chân thành tha thiết! ! Không để cho ánh mắt thế nhân thấp kém ảnh hưởng, không cần quan tâm đến thành kiến xã hội đối với bọn họ, dũng cảm thừa nhận tình cảm lẫn nhau, mười ngón nắm chặt, bước chậm dưới ánh mặt trời, từng bước một in lên dấu chân, cùng nhau đến già. Đó là bởi vì đây là một tình yêu bị người ta úy kỵ, mới có thể hưởng thụ cái loại chân ái mang đến hạnh phúc.” Tô Bắc Bằng lắng nghe, chính là cảm thấy được… Cừu Thiên Ngọc động tác diễn cảm quá khoa trương, người không biết còn tưởng rằng đang diễn thuyết hoặc là chúc tụng chẳng hạn. “Tương phản nếu là nam nữ, trong một đêm xảy ra chuyện hồng hạnh xuất tường, thậm chí là trúng xuân dược, chơi trò chơi kích thích chẳng hạn, so với loại tinh khiết yêu ghê tởm hơn nhiều, không, căn bản không cách nào so sánh được! Bọn họ cái loại này ‘chuyện’ mới là nên phỉ nhổ, nên khinh bỉ.” Cừu Thiên Ngọc thở ra một hơi thật dài, vượt qua kiểm tra rồi, lưng cứng như vậy, rốt cục không phụ nhờ vã a. Tô Bắc Bằng, tiểu tử cậu đừng tra tấn tôi nữa! ! Tô Bắc Bằng điện thoại lại nhận được tin nhắn, bất quá lúc này là tiểu Hạnh tỷ. “Bằng tử, đêm nay nếu có thời gian rãnh, khoảng tám giờ cùng tôi đến bar “Thuần” tâm sự một chút?” Bar “Thuần”? Không nghe nói qua quán bar này ôi chao… Tô Bắc Bằng ngẫm lại buổi tối cũng không có chuyện gì, trả lời lại OK. Rất nhanh lại thu được hồi âm, nói là sẽ để cho người tới đón cậu. “Cậu vẫn là nên ngủ một chút đi, cả khuôn mặt đều tiều tuỵ .” Cừu Thiên Ngọc đỡ cậu nằm xuống nói nói. Kỳ thật không nghiêm trọng như vậy đi? Tô Bắc Bằng thâm thâm hoài nghi … Bằng không khi về nhà, ba mẹ không có khả năng không chú ý tới vành mắt đen rất nặng của cậu a? Nhìn cậu nằm xuống, Cừu Thiên Ngọc mang rương hành lý, thu thập đồ đạc của mình. ※ Nhà hàng năm sao “Long Vân tửu ***”, trong một gian phòng cơm. Nhân vật, Lăng Quân Diệu, Cừu Thiên Ngọc.( Thấy chưa -_- tiếp tay cho kẻ ác nè ) “Cậu ấy thế nào?” Lăng Quân Diệu có chút khẩn trương lại có chút lo lắng nhìn Cừu Thiên Ngọc. Cừu Thiên Ngọc thì lại rất là bình tĩnh, lâm vào bể tình, không đúng, lâm vào tương tư đơn phương, hoàn hảo không phải hắn.”Còn có thể làm sao? Tuy rằng không bị kinh hách, nhưng ít ra… cậu ấy không có phản ứng gì quá lớn.” Thoáng có chút thả lỏng , Lăng Quân Diệu cười nói, “Tỷ tỷ của tôi với anh cậu có khỏe không?” “Hảo vô cùng. Thượng Chu Cương đã đi Hawai. Tôi nói, anh cứ như vậy đem huynh đệ của tôi mà bắt cóc … Bắt tôi đi dụ dỗ, anh thật không lương tâm… Cậu ấy không thích anh a?”(?) Bất kể như thế nào, Cừu Thiên Ngọc vẫn là hi vọng tên bạn ngốc ngốc của mình có thể cùng mỹ nữ thật vui vẻ ở cùng một chỗ. Tuy rằng Lăng Quân Diệu các phương diện điều kiện thật sự có thể nói phải hoàn mỹ, không thể soi xét. “Hiện tại phải. Nhưng, sau này không biết.” Lăng Quân Diệu mang theo vẻ mặt tự tin nói ra những lời này. Chỉ cần có thể để cho cậu hạnh phúc, có lẽ … hiện tại còn không thích mình, bất kể như thế nào, lương tâm anh cũng sẽ không dừng lại. Cơ mà … Ở thương giới lăn lộn đã nhiều năm, lương tâm là vật gì?( Ớ ờ =]] ) ※ Buổi tối bảy giờ, tại một quán bar, chỗ hẻo lánh. Một người nam nhân, má trái có một vết sẹo, một nữ nhân, thân thể cao gầy, tóc cuộn sóng, khuôn mặt tuấn tú. Hai người ngồi đối diện nhau, trầm mặc đại khái hai phút, nữ nhân có động tác trước. Mở ra túi xách của mình, lấy ra một chồng ảnh chụp, trải ra trên bàn. Nam nhân chính là thản nhiên liếc mắt một cái, nhân tiện nói, “Nói ra điều kiện của ngươi.” Nữ nhân mím môi cười, mị thái hiện rõ vô cùng, “Cho ta hai mươi người. Nhưng không để người khác nhìn ra là của ngươi, mặc ta điều khiển.” Nam nhân ánh mắt sắc bén giống như băng đao bắn thẳng đến nụ cười của nàng, trầm mặc một lát, làm cho người ta có lỗi giác muốn ngạt thở. “ Có thể”. Nhìn không ra người của hắn, nói trắng ra chính là thủ hạ của thủ hạ hắn, chính là những tên côn đồ, vô danh tiểu lưu manh. Một trảo là được một đống. “Ha ha, ” nữ nhân thoải mái cười, “Cụ thể ngày, ta sẽ nói cho ngươi biết. Ta chỉ dùng ba ngày, liền đem nhân mã hoàn hảo vô khuyết trả lại ngươi.” Nàng tiếp tục lấy ra đoạn phim, để cùng với ảnh chụp đang đặt lên bàn. Nam nhân toàn bộ cất kỹ, gọi người phục vụ đưa lên giấy cùng bút, viết xuống số điện thoại của mình. Đứng dậy chuẩn bị rời đi thì quay đầu lại nói câu, “Ngươi là một nữ nhân thông minh.” Nữ nhân không dám nhìn thẳng ánh mắt sắc bén như chim ưng kia, cúi đầu uống rượu. Ly rượu thủy tinh lúc nàng hốt hoảng đã văng một ít rượu ra dính vào trang phục, bị ngọn đèn chiếu xạ, hiện lên một mạt chất lỏng đỏ hồng chói mắt. Nhìn bề ngoài có chút mị ý, hương vị… thật mãnh liệt. Nàng đương nhiên là nữ nhân thông minh, nhưng là nữ nhân lâm vào bể tình, cũng rất điên cuồng.( Biết này là ai chưa =]] ) ※ Tám giờ, bar “Thuần”, trước sân khấu, Tô Bắc Bằng một thân thường phục đơn giản, cùng với mỹ nữ Lãnh Phỉ Hạnh ăn mặc xinh đẹp. “Chị Tiểu Hạnh cũng có tâm sự nha?” Tô Bắc Bằng trực tiếp vào vấn đề chính, thông thường nữ nhân tìm nam sinh, chính là… tìm thế thân kể khổ? Hẳn là vậy đi? Trong tiểu thuyết đều như vậy viết… hủ nữ đều nói như vậy. Lãnh Phỉ Hạnh giơ lên ly rượu, quơ quơ, nhấp một ngụm rồi mới nói, “Cậu vẫn nên tự lo cho cậu trước đi.” “…” Sao mà ai cũng nói như vậy hết vậy? Tô Bắc Bằng cậu rõ ràng đã đem nội tâm của mình che giấu thật là sâu không thể nào nhìn thấy được mà, thế nhưng vẫn bị liếc mắt là nhìn thấu. “Anh ta tỏ tình với cậu .” Lãnh Phỉ Hạnh không phải nghi vấn, mà là khẳng định. Tô Bắc Bằng xấu hổ, nàng không khỏi cũng quá sắc bén đi?”Làm sao chị biết a?” “Cậu định làm như thế nào?” Lãnh Phỉ Hạnh không muốn trả lời cậu vấn đề kia. Cũng chỉ có cái gia hỏa thần kinh to như cậu mới ngu ngốc như vậy thôi, nàng có nhiều cơ sở ngầm như vậy, đã nhận được tin báo trước tiên. Tùy tiện ở trên đường bắt một người qua, cũng có thể là cùng nàng có quan hệ. “Em cũng không biết.” “Cậu có phải hay không còn rối rắm là có thích anh ta hay không?” Lãnh Phỉ Hạnh một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. “Nếu như nói mỗi ngày đợi tin nhắn của anh ta, trước khi ngủ trong đầu sẽ có bóng dáng Lăng Quân Diệu chuyển, ngẩn người còn có thể nghĩ đến nét tươi cười của anh ta, thậm chí còn có cảm giác nghe được âm thanh của anh ta … thì đó chính là thích, em không có khúc mắc vấn đề này.” Cậu – Tô Bắc Bằng thừa nhận , thật sự thích Lăng Quân Diệu thì như thế nào?”Chính là, nếu quả thật chỉ có đơn giản như vậy thì tốt rồi. Em là một người, người khác chỉa vào người em chửi mắng em là đồng tính luyến ái ghê tởm này nọ cũng không sao, em không quan tâm. Chính là anh ấy thì bất đồng, anh ấy đường đường là một tổng tài, dựa vào cái gì lại cùng em ở một chỗ? Em có tư cách gì mà cùng anh ấy ở cùng một chỗ đây? Phóng viên tạp chí tài chính và kinh tế nếu phát hiện ra mà đăng tin, người khác nhìn thấy Lăng đại tổng tài là một người đồng tính luyến ái, sẽ nghĩ như thế nào? Sẽ ghê tởm đúng hay không? Làm không tốt, Lăng Quân Diệu còn có thể bởi vì tình huống này mà mất hết danh dự!” Lãnh Phỉ Hạnh thật sự rất muốn một phát súng mà bắn chết cậu luôn.” Ái tình không phải nói về tư cách, cậu chỉ cần làm theo thâm tâm của cậu, là tốt rồi”. Có thể là do cuộc đời nói chuyện quá ít, nàng không biết nên nói cái gì lúc này để phản bác lại lời của Tô Bắc Bằng. Vuốt vuốt tóc, nàng tập trung lực chú ý… Nói tiếp, “Cậu nên tin tưởng anh ta, hoặc là nói, tin tưởng tỉnh cảm của hai người sẽ không yếu ớt dễ vỡ như vậy. Cậu lo lắng mấy cái này đều không phải là vấn đề gì cả, đều sẽ không phát sinh. Lăng Quân Diệu có nhiều năng lực hơn những gì mà cậu nghĩ. Nhưng tôi cũng giải thích, nếu như anh ta hiện tại hung hăng tới quán ba này đặt boom hay phóng hỏa gì đó, ngày mai vẫn bình thản mà đi siêu thị lựa đồ. Nói như vậy có lẽ hơi khoa trương, nhưng anh ta chính là người được thương yêu nhất Lăng gia.” “…” Tô Bắc Bằng thẳng trừng mắt, đây không phải khoa trương, này là phi thường khoa trương quá rồi. “Tin tưởng tỷ tỷ, cho cậu, cũng cho anh ta một cơ hội. Nếu cậu hiện tại buông tay, sau này có thể sẽ tìm nữ hài tử rồi xây dựng cuộc sống hạnh phúc. Nhưng mà Lăng Quân Diệu, tôi nghĩ anh ta không thể. Anh ta thích cậu, so với bản thân còn muốn nhiều hơn, sao không thử cho anh ta cơ hội? Nếu các người có mâu thuẫn, cậu có thể tùy thời mà rời đi, trở về thời tự do tự tại. Đương nhiên, nếu có thể khoái khoái nhạc nhạc mà ở cùng một chỗ, đối với cậu và anh ta đều không phải chuyện tốt hay sao?” Những trói buột trong lòng, bị một bàn tay linh hoạt chậm rãi cởi bỏ. Tô Bắc Bằng thoải mái cười, “Cám ơn Chị Tiểu Hạnh.” Nàng nói rất đúng, cảm tình của Lăng Quân Diệu nên đáp lại, anh ta đã nói anh ta không có yêu đương qua… Nếu mối tình đầu còn chưa mở ra liền chấm dứt, đối với anh ta đả kích rất lớn a? “Cậu biết suy nghĩ như vậy là tốt rồi.” Lại vuốt vuốt tóc, Lãnh Phỉ Hạnh giơ ly rượu lên, chậm rãi thưởng thức. Tô Bắc Bằng nhìn thấy nàng uống, liếm liếm miệng, “Chị Tiểu Hạnh, em cũng gọi một ly rượu nha.” Lãnh Phỉ Hạnh gật đầu, “Ừm.” Lúc này lại xuất hiện một người nam nhân. Tóc rực rỡ giống như là lông của con vẹt, áo sơ mi mỏng lét gần như phơi bày cả bộ ngực, nổi lên … cơ ngực không đẹp tí tẹo nào, đi tới gần hai người bọn họ . “Suất ca, mỹ nữ, không để ý tôi ngồi ở đây?” Ở một quán bar dành cho gay, nơi nơi đều là nam nhân, trước quầy bar có một mỹ nữ cùng một nam sinh tuấn tú nói chuyện tỏ vẻ hợp ý như vậy. Ông trời thật là đối đãi hắn không tệ. Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:ta ngất, này chương cố gắng nhiều chăn đệm, hi vọng ta ngủ một giấc đứng lên sẽ không quên. Luôn luôn nhớ tới, lại vẫn cứ quên nói một câu: cám ơn các vị ném địa lôi thân nhóm! ╭(╯3╰)╮ chúc ngủ ngon쳌. Ấm áp nêu lên: gần nhất thời tiết hay thay đổi, mọi người cần nhiều chú ý thân thể, ấm lạnh nên nắm chắc a. ( ta có người bằng hữu mỗi ngày mặc văn kiện ống tay áo ở trước mắt ta lúc ẩn lúc hiện, thấy ta đều rất lạnh, đẩu ~~)
Sau khi Tô Bắc Bằng trở lại ký túc xá thì lấy điện thoại ra lại bấm một lần, đồng dạng là âm thanh máy móc của —— tắt máy. Phá hoại đúng không? Dựa vào cái gì nói cậu cùng Lăng Quân Diệu nếu ở chung với nhau sẽ không có hạnh phúc? Đây là lời nguyền rủa hay là lời tiên tri đây?
“Grrrr~!” Nóng giận mà đi ra khỏi cửa, vừa vặn nhìn thấy Nghiêm Vĩ Hứng ăn mặc chỉnh tề, từ phòng tắm đi ra.”Nha, Nghiêm đại soái ca lại cùng vị tiểu thư nào ước hẹn vậy?”
Nghiêm Vĩ Hứng chớp chớp mắt, trưng ra nụ cười sáng lạn “ Nếu như tôi nói, tôi là đang muốn hẹn hò cùng với cậu thì cậu nghĩ sao?”
“…” Tô Bắc Bằng mếu máo, trưng ra cái ánh mắt lom lom tỏ vẻ quái dị mà nhìn hắn, “Ông là đang phát sốt hay phát xuân? Cẩn thận tôi đem thùng rác đắp lên trên đầu ông. Đừng có đem ca ra mà tiêu khiển, phiền muốn chết rồi”.
Nghiêm Vĩ Hứng nhún nhún vai, cầm lên một chai nước hoa xịt xịt, cũng không say goodbye trực tiếp chạy lấy người. Chẳng hiểu nổi, không đùa giỡn thì sẽ chết sao? Thật sự là một nam nhân buồn tao…
Lại thở dài, Tô Bắc Bằng lấy cái gối đầu vỗ vỗ, nằm xuống. Có nên đáp lại lời của Lăng Quân Diệu hay không, cậu thật sự rất là do dự. Nếu đáp ứng, anh ta thật sự không phải là một nam nhân bình thường, là một … cái pha lê trưng trong phòng kín không nhiễm chút ánh sáng. Còn nếu như không đáp ứng, Lăng Quân Diệu sẽ thương tâm, sẽ đau khổ thì chắc chắn rồi đó, mấu chốt là… anh ta có thể sẽ nghĩ quẩn trong đầu rồi làm mấy chuyện bậy bạ gì đó chẳng hạn?
Nghĩ quẩn trong đầu thì không sao rồi, nhưng lỡ như anh ta nghĩ quá rồi đi tự sát … Xong đời, Tô Bắc Bằng cậu sao mà có thể bồi thường một Lăng đại tổng tài khác cho Lăng gia người ta a~.
Đây là cái ý tưởng loạn thất bát tao gì đây? !
Tô Bắc Bằng sắp bị bản thân tra tấn đến muốn điên rồi. Không muốn suy nghĩ nữa.”Một con cừu, hai con cừu, ba con cừu… Một con Thư Hiệp, hai con Lăng Quân Diệu, ba con Lão công …”( Hết thuốc chữa >_< ) “Cậu đang nói cái gì?” Cừu Thiên Ngọc vừa vào cửa chợt nghe được Tô Bắc Bằng lầm bầm lầu bầu nói thầm. Tiếng đóng cửa nháy mắt đem buồn ngủ của Tô Bắc Bằng dọa chạy, cậu ngồi dậy vuốt ve ngực tỏ vẻ hoảng sợ, “Tôi van cậu suất ca à, cậu có thể có chút ‘Tiếng người’ không?” “Là tại cậu đang phiêu du lên chin tầng mây mà?” Cừu Thiên Ngọc đi đến mép giường của cậu ngồi xuống, nhìn hai vành mắt đen thui của cậu rồi nói, “Có việc gì phiền phức sao? Quả thật là, ca ca tôi xa cậu chỉ có một tháng, thế mà chịu không được sao? Nhớ tới tôi mà mất ngủ luôn sao?”. Tô Bắc Bằng mắt trợn trắng, “Cậu thôi đi. Đi cũng không nói một tiếng, tùy tiện nhắn có cái tin nhắn cho qua chuyện. Sao giờ đã trở lại?” “Ân. Sau đó a, cùng với Giáo sự học nghiên cứu.” “Chúc mừng a.” Ở đại học khổ cực bốn năm, có thể được giáo sư mang theo học nghiên cứu quả thật là chuyện tốt. Tô Bắc Bằng có chút hâm mộ , tự đáy lòng chúc mừng cho anh em. “Nói chuyện của cậu đi. Có phải hay không…” Kéo dài âm cuối, Cừu Thiên Ngọc để sát vào, thần bí nháy mắt mấy cái, “Yêu đương?” Cứ như vậy biểu hiện rõ ràng ra sao? Tô Bắc Bằng 囧… Cũng không tính yêu đương đi, chính là… người khác tỏ tình với cậu, ách cũng không đúng, có thể cho là trưng cầu ý kiến? Điều này, Tô Bắc Bằng sờ sờ cằm,Cừu Thiên Ngọc có thể nào sẽ kỳ thị hay không.”Tôi đã nói với cậu, hai cái nam nhân với nhau, thật sự có thể có… tình yêu sao?” “Vô nghĩa.” Cừu Thiên Ngọc gọn gàng linh hoạt trả lời, “Đó mới là tình yêu tối chân thành tha thiết! ! Không để cho ánh mắt thế nhân thấp kém ảnh hưởng, không cần quan tâm đến thành kiến xã hội đối với bọn họ, dũng cảm thừa nhận tình cảm lẫn nhau, mười ngón nắm chặt, bước chậm dưới ánh mặt trời, từng bước một in lên dấu chân, cùng nhau đến già. Đó là bởi vì đây là một tình yêu bị người ta úy kỵ, mới có thể hưởng thụ cái loại chân ái mang đến hạnh phúc.” Tô Bắc Bằng lắng nghe, chính là cảm thấy được… Cừu Thiên Ngọc động tác diễn cảm quá khoa trương, người không biết còn tưởng rằng đang diễn thuyết hoặc là chúc tụng chẳng hạn. “Tương phản nếu là nam nữ, trong một đêm xảy ra chuyện hồng hạnh xuất tường, thậm chí là trúng xuân dược, chơi trò chơi kích thích chẳng hạn, so với loại tinh khiết yêu ghê tởm hơn nhiều, không, căn bản không cách nào so sánh được! Bọn họ cái loại này ‘chuyện’ mới là nên phỉ nhổ, nên khinh bỉ.” Cừu Thiên Ngọc thở ra một hơi thật dài, vượt qua kiểm tra rồi, lưng cứng như vậy, rốt cục không phụ nhờ vã a. Tô Bắc Bằng, tiểu tử cậu đừng tra tấn tôi nữa! ! Tô Bắc Bằng điện thoại lại nhận được tin nhắn, bất quá lúc này là tiểu Hạnh tỷ. “Bằng tử, đêm nay nếu có thời gian rãnh, khoảng tám giờ cùng tôi đến bar “Thuần” tâm sự một chút?” Bar “Thuần”? Không nghe nói qua quán bar này ôi chao… Tô Bắc Bằng ngẫm lại buổi tối cũng không có chuyện gì, trả lời lại OK. Rất nhanh lại thu được hồi âm, nói là sẽ để cho người tới đón cậu. “Cậu vẫn là nên ngủ một chút đi, cả khuôn mặt đều tiều tuỵ .” Cừu Thiên Ngọc đỡ cậu nằm xuống nói nói. Kỳ thật không nghiêm trọng như vậy đi? Tô Bắc Bằng thâm thâm hoài nghi … Bằng không khi về nhà, ba mẹ không có khả năng không chú ý tới vành mắt đen rất nặng của cậu a? Nhìn cậu nằm xuống, Cừu Thiên Ngọc mang rương hành lý, thu thập đồ đạc của mình. ※ Nhà hàng năm sao “Long Vân tửu ***”, trong một gian phòng cơm. Nhân vật, Lăng Quân Diệu, Cừu Thiên Ngọc.( Thấy chưa -_- tiếp tay cho kẻ ác nè ) “Cậu ấy thế nào?” Lăng Quân Diệu có chút khẩn trương lại có chút lo lắng nhìn Cừu Thiên Ngọc. Cừu Thiên Ngọc thì lại rất là bình tĩnh, lâm vào bể tình, không đúng, lâm vào tương tư đơn phương, hoàn hảo không phải hắn.”Còn có thể làm sao? Tuy rằng không bị kinh hách, nhưng ít ra… cậu ấy không có phản ứng gì quá lớn.” Thoáng có chút thả lỏng , Lăng Quân Diệu cười nói, “Tỷ tỷ của tôi với anh cậu có khỏe không?” “Hảo vô cùng. Thượng Chu Cương đã đi Hawai. Tôi nói, anh cứ như vậy đem huynh đệ của tôi mà bắt cóc … Bắt tôi đi dụ dỗ, anh thật không lương tâm… Cậu ấy không thích anh a?”(?) Bất kể như thế nào, Cừu Thiên Ngọc vẫn là hi vọng tên bạn ngốc ngốc của mình có thể cùng mỹ nữ thật vui vẻ ở cùng một chỗ. Tuy rằng Lăng Quân Diệu các phương diện điều kiện thật sự có thể nói phải hoàn mỹ, không thể soi xét. “Hiện tại phải. Nhưng, sau này không biết.” Lăng Quân Diệu mang theo vẻ mặt tự tin nói ra những lời này. Chỉ cần có thể để cho cậu hạnh phúc, có lẽ … hiện tại còn không thích mình, bất kể như thế nào, lương tâm anh cũng sẽ không dừng lại. Cơ mà … Ở thương giới lăn lộn đã nhiều năm, lương tâm là vật gì?( Ớ ờ =]] ) ※ Buổi tối bảy giờ, tại một quán bar, chỗ hẻo lánh. Một người nam nhân, má trái có một vết sẹo, một nữ nhân, thân thể cao gầy, tóc cuộn sóng, khuôn mặt tuấn tú. Hai người ngồi đối diện nhau, trầm mặc đại khái hai phút, nữ nhân có động tác trước. Mở ra túi xách của mình, lấy ra một chồng ảnh chụp, trải ra trên bàn. Nam nhân chính là thản nhiên liếc mắt một cái, nhân tiện nói, “Nói ra điều kiện của ngươi.” Nữ nhân mím môi cười, mị thái hiện rõ vô cùng, “Cho ta hai mươi người. Nhưng không để người khác nhìn ra là của ngươi, mặc ta điều khiển.” Nam nhân ánh mắt sắc bén giống như băng đao bắn thẳng đến nụ cười của nàng, trầm mặc một lát, làm cho người ta có lỗi giác muốn ngạt thở. “ Có thể”. Nhìn không ra người của hắn, nói trắng ra chính là thủ hạ của thủ hạ hắn, chính là những tên côn đồ, vô danh tiểu lưu manh. Một trảo là được một đống. “Ha ha, ” nữ nhân thoải mái cười, “Cụ thể ngày, ta sẽ nói cho ngươi biết. Ta chỉ dùng ba ngày, liền đem nhân mã hoàn hảo vô khuyết trả lại ngươi.” Nàng tiếp tục lấy ra đoạn phim, để cùng với ảnh chụp đang đặt lên bàn. Nam nhân toàn bộ cất kỹ, gọi người phục vụ đưa lên giấy cùng bút, viết xuống số điện thoại của mình. Đứng dậy chuẩn bị rời đi thì quay đầu lại nói câu, “Ngươi là một nữ nhân thông minh.” Nữ nhân không dám nhìn thẳng ánh mắt sắc bén như chim ưng kia, cúi đầu uống rượu. Ly rượu thủy tinh lúc nàng hốt hoảng đã văng một ít rượu ra dính vào trang phục, bị ngọn đèn chiếu xạ, hiện lên một mạt chất lỏng đỏ hồng chói mắt. Nhìn bề ngoài có chút mị ý, hương vị… thật mãnh liệt. Nàng đương nhiên là nữ nhân thông minh, nhưng là nữ nhân lâm vào bể tình, cũng rất điên cuồng.( Biết này là ai chưa =]] ) ※ Tám giờ, bar “Thuần”, trước sân khấu, Tô Bắc Bằng một thân thường phục đơn giản, cùng với mỹ nữ Lãnh Phỉ Hạnh ăn mặc xinh đẹp. “Chị Tiểu Hạnh cũng có tâm sự nha?” Tô Bắc Bằng trực tiếp vào vấn đề chính, thông thường nữ nhân tìm nam sinh, chính là… tìm thế thân kể khổ? Hẳn là vậy đi? Trong tiểu thuyết đều như vậy viết… hủ nữ đều nói như vậy. Lãnh Phỉ Hạnh giơ lên ly rượu, quơ quơ, nhấp một ngụm rồi mới nói, “Cậu vẫn nên tự lo cho cậu trước đi.” “…” Sao mà ai cũng nói như vậy hết vậy? Tô Bắc Bằng cậu rõ ràng đã đem nội tâm của mình che giấu thật là sâu không thể nào nhìn thấy được mà, thế nhưng vẫn bị liếc mắt là nhìn thấu. “Anh ta tỏ tình với cậu .” Lãnh Phỉ Hạnh không phải nghi vấn, mà là khẳng định. Tô Bắc Bằng xấu hổ, nàng không khỏi cũng quá sắc bén đi?”Làm sao chị biết a?” “Cậu định làm như thế nào?” Lãnh Phỉ Hạnh không muốn trả lời cậu vấn đề kia. Cũng chỉ có cái gia hỏa thần kinh to như cậu mới ngu ngốc như vậy thôi, nàng có nhiều cơ sở ngầm như vậy, đã nhận được tin báo trước tiên. Tùy tiện ở trên đường bắt một người qua, cũng có thể là cùng nàng có quan hệ. “Em cũng không biết.” “Cậu có phải hay không còn rối rắm là có thích anh ta hay không?” Lãnh Phỉ Hạnh một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. “Nếu như nói mỗi ngày đợi tin nhắn của anh ta, trước khi ngủ trong đầu sẽ có bóng dáng Lăng Quân Diệu chuyển, ngẩn người còn có thể nghĩ đến nét tươi cười của anh ta, thậm chí còn có cảm giác nghe được âm thanh của anh ta … thì đó chính là thích, em không có khúc mắc vấn đề này.” Cậu – Tô Bắc Bằng thừa nhận , thật sự thích Lăng Quân Diệu thì như thế nào?”Chính là, nếu quả thật chỉ có đơn giản như vậy thì tốt rồi. Em là một người, người khác chỉa vào người em chửi mắng em là đồng tính luyến ái ghê tởm này nọ cũng không sao, em không quan tâm. Chính là anh ấy thì bất đồng, anh ấy đường đường là một tổng tài, dựa vào cái gì lại cùng em ở một chỗ? Em có tư cách gì mà cùng anh ấy ở cùng một chỗ đây? Phóng viên tạp chí tài chính và kinh tế nếu phát hiện ra mà đăng tin, người khác nhìn thấy Lăng đại tổng tài là một người đồng tính luyến ái, sẽ nghĩ như thế nào? Sẽ ghê tởm đúng hay không? Làm không tốt, Lăng Quân Diệu còn có thể bởi vì tình huống này mà mất hết danh dự!” Lãnh Phỉ Hạnh thật sự rất muốn một phát súng mà bắn chết cậu luôn.” Ái tình không phải nói về tư cách, cậu chỉ cần làm theo thâm tâm của cậu, là tốt rồi”. Có thể là do cuộc đời nói chuyện quá ít, nàng không biết nên nói cái gì lúc này để phản bác lại lời của Tô Bắc Bằng. Vuốt vuốt tóc, nàng tập trung lực chú ý… Nói tiếp, “Cậu nên tin tưởng anh ta, hoặc là nói, tin tưởng tỉnh cảm của hai người sẽ không yếu ớt dễ vỡ như vậy. Cậu lo lắng mấy cái này đều không phải là vấn đề gì cả, đều sẽ không phát sinh. Lăng Quân Diệu có nhiều năng lực hơn những gì mà cậu nghĩ. Nhưng tôi cũng giải thích, nếu như anh ta hiện tại hung hăng tới quán ba này đặt boom hay phóng hỏa gì đó, ngày mai vẫn bình thản mà đi siêu thị lựa đồ. Nói như vậy có lẽ hơi khoa trương, nhưng anh ta chính là người được thương yêu nhất Lăng gia.” “…” Tô Bắc Bằng thẳng trừng mắt, đây không phải khoa trương, này là phi thường khoa trương quá rồi. “Tin tưởng tỷ tỷ, cho cậu, cũng cho anh ta một cơ hội. Nếu cậu hiện tại buông tay, sau này có thể sẽ tìm nữ hài tử rồi xây dựng cuộc sống hạnh phúc. Nhưng mà Lăng Quân Diệu, tôi nghĩ anh ta không thể. Anh ta thích cậu, so với bản thân còn muốn nhiều hơn, sao không thử cho anh ta cơ hội? Nếu các người có mâu thuẫn, cậu có thể tùy thời mà rời đi, trở về thời tự do tự tại. Đương nhiên, nếu có thể khoái khoái nhạc nhạc mà ở cùng một chỗ, đối với cậu và anh ta đều không phải chuyện tốt hay sao?” Những trói buột trong lòng, bị một bàn tay linh hoạt chậm rãi cởi bỏ. Tô Bắc Bằng thoải mái cười, “Cám ơn Chị Tiểu Hạnh.” Nàng nói rất đúng, cảm tình của Lăng Quân Diệu nên đáp lại, anh ta đã nói anh ta không có yêu đương qua… Nếu mối tình đầu còn chưa mở ra liền chấm dứt, đối với anh ta đả kích rất lớn a? “Cậu biết suy nghĩ như vậy là tốt rồi.” Lại vuốt vuốt tóc, Lãnh Phỉ Hạnh giơ ly rượu lên, chậm rãi thưởng thức. Tô Bắc Bằng nhìn thấy nàng uống, liếm liếm miệng, “Chị Tiểu Hạnh, em cũng gọi một ly rượu nha.” Lãnh Phỉ Hạnh gật đầu, “Ừm.” Lúc này lại xuất hiện một người nam nhân. Tóc rực rỡ giống như là lông của con vẹt, áo sơ mi mỏng lét gần như phơi bày cả bộ ngực, nổi lên … cơ ngực không đẹp tí tẹo nào, đi tới gần hai người bọn họ . “Suất ca, mỹ nữ, không để ý tôi ngồi ở đây?” Ở một quán bar dành cho gay, nơi nơi đều là nam nhân, trước quầy bar có một mỹ nữ cùng một nam sinh tuấn tú nói chuyện tỏ vẻ hợp ý như vậy. Ông trời thật là đối đãi hắn không tệ. Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:ta ngất, này chương cố gắng nhiều chăn đệm, hi vọng ta ngủ một giấc đứng lên sẽ không quên. Luôn luôn nhớ tới, lại vẫn cứ quên nói một câu: cám ơn các vị ném địa lôi thân nhóm! ╭(╯3╰)╮ chúc ngủ ngon쳌. Ấm áp nêu lên: gần nhất thời tiết hay thay đổi, mọi người cần nhiều chú ý thân thể, ấm lạnh nên nắm chắc a. ( ta có người bằng hữu mỗi ngày mặc văn kiện ống tay áo ở trước mắt ta lúc ẩn lúc hiện, thấy ta đều rất lạnh, đẩu ~~)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook