Với Em, Đâu Chỉ Là Rung Động
-
Chương 29-2
Hai người đang nói đùa, trước cửa phòng ký túc bỗng vang lên âm thanh loảng xoảng, giống như có thứ gì đó bị đập vỡ.
Đường Hương Diệc và Khương Tri liếc mắt nhìn nhau, cô vừa chuẩn bị đi mở cửa thì ngay lập tức thấy Từ Vi đẩy cửa bước vào. Cô ta mặc một chiếc váy màu trắng, đi đôi giày cao gót, Từ Vi tiện tay vứt túi xách lên bàn, liếc thấy ánh mắt của hai người thì xoay một vòng, cuối cùng tầm mắt khóa chặt vào Khương Tri.
Khuôn mặt Từ Vi trang điểm tỉ mỉ, đôi mắt nheo lại âm thầm lộ ra sự lạnh lùng, nhưng trong đáy mắt phủ một lớp sương mờ mịt.
Từ Vi nhìn về phía Khương Tri, giọng điệu lạnh lùng lên tiếng: "Cậu ra đây, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Nói xong, Từ Vi mặt không đổi sắc đi ra ngoài, Khương Tri mơ hồ đoán được cô ta muốn nói chuyện gì, đơn giản là việc đêm hôm thứ sáu hai người gặp nhau ở hội sở PUG.
Thấy Khương Tri thật sự định đi ra ngoài, Đường Hương Diệc vội vàng kéo cô lại, có chút lo lắng. "Có muốn tớ đi cùng hay không?"
Từ Vi mắc bệnh công chúa, mới khai giảng vài ngày, Đường Hương Diệc ít nhiều gì cũng hiểu cô ta vài phần, rõ ràng là loại con gái ham mê giàu sang, nhìn sắc mặt của cô ta vừa rồi, có lẽ là muốn gây chuyện.
Khương Tri nói không sao, nhanh chóng đi ra ngoài.
-
Từ Vi chờ cô ở sân thượng của ký túc xá, nhìn thấy Khương Tri đi tới, vẻ mặt cô ta dần dần lạnh đi.
Tới gần Từ Vi, Khương Tri đã ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc trên người cô ta, còn xen lẫn cả mùi rượu thoang thoảng.
Hiện tại chỉ có hai người bọn họ, Từ Vi miễn cưỡng quay đầu đánh giá Khương Tri, "Cậu và Tống Duẫn Hành có quan hệ gì?"
Tuy là Từ Vi hiếu kỳ nhưng trong đáy mắt lộ ra sự ác ý.
Ánh mắt Khương Tri kiên định đối diện với tầm mắt của cô ta, mỗi chữ mỗi câu đều nghiêm túc nói, "Anh ấy là bạn trai tôi."
À, vẫn còn dám nói, ai biết có phải là bạn giường hay không.
Từ Vi cong môi, gật đầu làm như hiểu rõ, "Hôm đó chúng ta gặp nhau ở PUG, cậu đừng nói cho người khác biết."
Dứt lời, cô ta lại bất mãn cười, trong ánh mắt có ý tứ sâu xa, "Bình thường tôi rất thích chơi bời, người kia cũng là bạn trai tôi."
Nếu cả hai đều đã rõ thì Từ Vi cũng lười phải nhiều lời.
Khương Tri sửng sốt, khẽ nhíu mày, rõ ràng, Từ Vi xem cô và Tống đại ca là dạng quan hệ nam nữ không đứng đắn.
Trong đáy lòng cô như bị lấp kín bởi một cây bông, Khương Tri dừng một chút, giọng điệu nghiêm túc nói: "Từ Vi, tôi với cậu không giống nhau."
Cô và Tống đại ca ở bên nhau là vì tình cảm yêu đương, không phải như những gì cô ta nghĩ.
Đối diện với ánh mắt nặng nề của cô, Từ Vi hừ lạnh một tiếng, trong mắt đầy sự châm biếm, "Cô và tôi có chỗ nào không giống nhau? Chẳng phải đều là dựa vào đàn ông hay sao?"
Khương Tri tức giận tới mức hai gò má đỏ bừng, đôi môi trắng bệch, đôi mắt quật cường nhìn thẳng vào cô ta, kìm chế sự phẫn nộ.
Từ Vi không biết Khương Tri hiểu rõ cô ta được bao nhiêu, lão già họ Ngô kia mặc dù đã có vợ, nhưng bọn họ là đôi bên đều thỏa mãn nhu cầu, anh tình tôi nguyện. Nhìn ánh mắt của Khương Tri, Từ Vi cong môi giễu cợt, "Đừng nhìn tôi như vậy, cậu cảm thấy tôi không sạch sẽ sao?"
Cô ta khẽ cười, chậm rãi đi về phía Khương Tri. Tuy miệng cười nhưng ánh mắt lại hiện ra ý lạnh, "So với tôi cô sạch sẽ hơn sao?"
Từ Vi không chịu nổi dáng vẻ thanh thuần vô tội của Khương Tri. Nhất định Tống Duẫn Hành thích kiểu như vậy, nghĩ tới vẻ mặt châm biếm của người đàn ông tối hôm đó, trong lòng cô ta như bị dao đâm.
Theo cô ta hiểu biết, lúc Khương Tri học lớp 12 đã bắt đầu ở cạnh Tống Duẫn Hành, không ngờ dung mạo trời sinh thanh thuần như vậy, tuổi còn nhỏ đã bò lên giường đàn ông, còn phóng túng hơn cả cô ta. Đáng tiếc, số Khương Tri may mắn, ôm được đùi Tống Duẫn Hành.
Đương nhiên về mọi mặt Ngô tổng đều không sánh được với anh ta, những cũng vẫn có thể cho Từ Vi thứ cô ta muốn.
Nghe Từ Vi nói xong, toàn bộ máu trong người Khương Tri như ngưng tụ lại, cả người đóng băng một chỗ, cô không hề nghĩ rằng, một người có thể ác ý tới vậy.
Khương Tri siết chặt nắm đấm, lồng ngực phập phồng dữ dội.
Từ Vi nhìn sắc mặt trắng bệch của cô, cười lạnh thành tiếng, "Thiếu chút nữa đã quên nói với cậu, cậu cho rằng Đường Hương Diệc cũng đơn thuần sao?"
"Cô ta nhà quê có mẹ sinh không có cha dưỡng, làm gì có khả năng mua được cái túi xách những hai, ba vạn. Không phải cậu thật sự cho rằng cô ta chỉ là một con dế nhũi chui ra từ nơi thâm sơn cùng cốc đó chứ?"
Nghĩ tới thường ngày Đường Hương Diệc ăn to nói lớn. còn có những thứ đồ dùng hàng ngày giá cao chót vót, Từ Vi tỏ ra khinh thường, trong giọng nói của cô ta tràn đầy sự mỉa mai, "Vì thế, đừng có chó chê mèo lắm lông."
Nghe Từ Vi nói, Khương Tri giận run người, hai bàn tay đã siết chặt thành nắm đấm bên người.
Từ Vi thờ ơ nhếch môi, "Cậu có thời gian rảnh rỗi thì chẳng bằng nghĩ xem, dùng thủ đoạn nào để giữ chân Tống Duẫn Hành."
"Đừng tưởng ôm đùi là có thể không cần lo cơm áo."
Từ Vi vừa dứt lời, một sợi dây đàn căng ra trong đầu Khương Tri lập tức đứt đoạn, nét mặt cô lạnh lùng tiến lên một bức, bàn tay không do dự vung lên hướng về phía khuôn mặt Từ Vi, không khí ngưng trệ, "chát" một tiếng giòn giã.
Một cái tát không hề báo trước, Từ Vi bị đánh tới mức phải nghiêng đầu, gương mặt hiện lên dấu tay đỏ ửng, cảm giác đau kéo tới, cô ta bưng mặt trợn mắt, nhìn Khương Tri không thể tin nổi, nhất thời kêu lên như người phát điên: "Mày dám đánh tao?"
Tay Khương Tri vẫn còn run rẩy, Từ Vi nhào tới, vung tay định đánh trả cô một cái, Khương Tri vững vàng giữ chặt cô tay cô ta, sức lực trong tay không nhẹ, đẩy cô ta sang một bên.
Từ Vi tức giận đến giơ chân, lồng ngực phập phồng mạnh mẽ, tự dưng ăn một cái tát, dù là ai cũng không nuốt trôi cơn giận này.
Khương Tri kìm nén rất lâu, Từ Vi hiểu lầm quan hệ của Tống đại ca và cô, sau đó lại hắt nước bẩn lên người Đường Hương Diệc. Một người là người yêu của cô, một người là bạn của cô, Khương Tri tuyệt đối không cho phép một người phụ nữ con người xấu xa như vậy chửi bới bọn họ.
"Tôi đánh cậu là vì cậu không có tư cách nói bọn họ."
"Những chuyện hư hỏng dơ bẩn tới mức không thể nhắc tới, cậu cho rằng người khác cũng như cậu sao?"
"Nếu như cái miệng của cậu vẫn còn không sạch sẽ, tôi vẫn sẽ tiếp tục động thủ với cậu."
Khuôn mặt cô ta nhìn cô không đổi sắc, ánh mắt lạnh lùng, đầu ngón tay trắng bệch lạnh toát, lòng bàn tay lạnh toát.
Từ Vi bưng gò má đỏ bừng, giận dữ nhìn cô cô chằm chằm, đối diện với ánh mắt không chút sợ hãi nào của Khương Tri, lửa giận trong đáy lòng chỉ có thể kìm chế lại. Dù sao Khương Tri cũng biết chuyện của cô ta và Ngô tổng, nhỡ có nói ra, cô ta làm sao còn có thể tiếp tục ở trường nữa.
-
Trong phòng ký túc, Đường Hương Diệc đang ngồi trước bàn phím đánh chữ, Tề Uyển vừa mới từ thư viện về.
Nhìn thấy Khương Tri đi vào, Đường Hương Diệc nhìn cô, vội vàng lướt một lượt từ đầu đến chân một lần, xác nhận Khương Tri không bị thương, cô ấy mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, thân thiết dò hỏi: "Không bị bắt nạt chứ?"
Khương Tri lắc đầu một cái, im lặng không nói gì quay trở về chỗ ngồi của mình.
Đường Hương Diệc lẳng lặng nhìn cô một hồi, mím môi không nói nữa.
Buổi tối hôm ấy, tới khi ký túc tắt đèn Từ Vi mới quay về, tiếng đóng cửa nặng nề vang lên, khiến ba người đang ngủ say trong nháy mắt bị đánh thức.
Nghe động tĩnh của Từ Vi, Khương Tri bình tĩnh chùm kín chăn.
Đường Hương Diệc cũng bị Từ Vi đánh thức, cô ta tiếp tục đạp cái ghế gây ra âm thanh ầm ầm, Đường Hương Diệc không thể nhịn được nữa, cầm một quyển sách dày trong tay, tàn nhẫn ném về phía Từ Vi, "Con mẹ nó, cậu nhỏ giọng một chút!"
"Ầm" một âm thanh vang lên, cuốn sách nặng nề rơi xuống đầu người nọ, rốt cục xung quanh cũng yên tĩnh lại.
Tác giả có lời muốn nói: chương sau có đường, năng lượng cao, báo động trước!!
Đường Hương Diệc và Khương Tri liếc mắt nhìn nhau, cô vừa chuẩn bị đi mở cửa thì ngay lập tức thấy Từ Vi đẩy cửa bước vào. Cô ta mặc một chiếc váy màu trắng, đi đôi giày cao gót, Từ Vi tiện tay vứt túi xách lên bàn, liếc thấy ánh mắt của hai người thì xoay một vòng, cuối cùng tầm mắt khóa chặt vào Khương Tri.
Khuôn mặt Từ Vi trang điểm tỉ mỉ, đôi mắt nheo lại âm thầm lộ ra sự lạnh lùng, nhưng trong đáy mắt phủ một lớp sương mờ mịt.
Từ Vi nhìn về phía Khương Tri, giọng điệu lạnh lùng lên tiếng: "Cậu ra đây, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Nói xong, Từ Vi mặt không đổi sắc đi ra ngoài, Khương Tri mơ hồ đoán được cô ta muốn nói chuyện gì, đơn giản là việc đêm hôm thứ sáu hai người gặp nhau ở hội sở PUG.
Thấy Khương Tri thật sự định đi ra ngoài, Đường Hương Diệc vội vàng kéo cô lại, có chút lo lắng. "Có muốn tớ đi cùng hay không?"
Từ Vi mắc bệnh công chúa, mới khai giảng vài ngày, Đường Hương Diệc ít nhiều gì cũng hiểu cô ta vài phần, rõ ràng là loại con gái ham mê giàu sang, nhìn sắc mặt của cô ta vừa rồi, có lẽ là muốn gây chuyện.
Khương Tri nói không sao, nhanh chóng đi ra ngoài.
-
Từ Vi chờ cô ở sân thượng của ký túc xá, nhìn thấy Khương Tri đi tới, vẻ mặt cô ta dần dần lạnh đi.
Tới gần Từ Vi, Khương Tri đã ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc trên người cô ta, còn xen lẫn cả mùi rượu thoang thoảng.
Hiện tại chỉ có hai người bọn họ, Từ Vi miễn cưỡng quay đầu đánh giá Khương Tri, "Cậu và Tống Duẫn Hành có quan hệ gì?"
Tuy là Từ Vi hiếu kỳ nhưng trong đáy mắt lộ ra sự ác ý.
Ánh mắt Khương Tri kiên định đối diện với tầm mắt của cô ta, mỗi chữ mỗi câu đều nghiêm túc nói, "Anh ấy là bạn trai tôi."
À, vẫn còn dám nói, ai biết có phải là bạn giường hay không.
Từ Vi cong môi, gật đầu làm như hiểu rõ, "Hôm đó chúng ta gặp nhau ở PUG, cậu đừng nói cho người khác biết."
Dứt lời, cô ta lại bất mãn cười, trong ánh mắt có ý tứ sâu xa, "Bình thường tôi rất thích chơi bời, người kia cũng là bạn trai tôi."
Nếu cả hai đều đã rõ thì Từ Vi cũng lười phải nhiều lời.
Khương Tri sửng sốt, khẽ nhíu mày, rõ ràng, Từ Vi xem cô và Tống đại ca là dạng quan hệ nam nữ không đứng đắn.
Trong đáy lòng cô như bị lấp kín bởi một cây bông, Khương Tri dừng một chút, giọng điệu nghiêm túc nói: "Từ Vi, tôi với cậu không giống nhau."
Cô và Tống đại ca ở bên nhau là vì tình cảm yêu đương, không phải như những gì cô ta nghĩ.
Đối diện với ánh mắt nặng nề của cô, Từ Vi hừ lạnh một tiếng, trong mắt đầy sự châm biếm, "Cô và tôi có chỗ nào không giống nhau? Chẳng phải đều là dựa vào đàn ông hay sao?"
Khương Tri tức giận tới mức hai gò má đỏ bừng, đôi môi trắng bệch, đôi mắt quật cường nhìn thẳng vào cô ta, kìm chế sự phẫn nộ.
Từ Vi không biết Khương Tri hiểu rõ cô ta được bao nhiêu, lão già họ Ngô kia mặc dù đã có vợ, nhưng bọn họ là đôi bên đều thỏa mãn nhu cầu, anh tình tôi nguyện. Nhìn ánh mắt của Khương Tri, Từ Vi cong môi giễu cợt, "Đừng nhìn tôi như vậy, cậu cảm thấy tôi không sạch sẽ sao?"
Cô ta khẽ cười, chậm rãi đi về phía Khương Tri. Tuy miệng cười nhưng ánh mắt lại hiện ra ý lạnh, "So với tôi cô sạch sẽ hơn sao?"
Từ Vi không chịu nổi dáng vẻ thanh thuần vô tội của Khương Tri. Nhất định Tống Duẫn Hành thích kiểu như vậy, nghĩ tới vẻ mặt châm biếm của người đàn ông tối hôm đó, trong lòng cô ta như bị dao đâm.
Theo cô ta hiểu biết, lúc Khương Tri học lớp 12 đã bắt đầu ở cạnh Tống Duẫn Hành, không ngờ dung mạo trời sinh thanh thuần như vậy, tuổi còn nhỏ đã bò lên giường đàn ông, còn phóng túng hơn cả cô ta. Đáng tiếc, số Khương Tri may mắn, ôm được đùi Tống Duẫn Hành.
Đương nhiên về mọi mặt Ngô tổng đều không sánh được với anh ta, những cũng vẫn có thể cho Từ Vi thứ cô ta muốn.
Nghe Từ Vi nói xong, toàn bộ máu trong người Khương Tri như ngưng tụ lại, cả người đóng băng một chỗ, cô không hề nghĩ rằng, một người có thể ác ý tới vậy.
Khương Tri siết chặt nắm đấm, lồng ngực phập phồng dữ dội.
Từ Vi nhìn sắc mặt trắng bệch của cô, cười lạnh thành tiếng, "Thiếu chút nữa đã quên nói với cậu, cậu cho rằng Đường Hương Diệc cũng đơn thuần sao?"
"Cô ta nhà quê có mẹ sinh không có cha dưỡng, làm gì có khả năng mua được cái túi xách những hai, ba vạn. Không phải cậu thật sự cho rằng cô ta chỉ là một con dế nhũi chui ra từ nơi thâm sơn cùng cốc đó chứ?"
Nghĩ tới thường ngày Đường Hương Diệc ăn to nói lớn. còn có những thứ đồ dùng hàng ngày giá cao chót vót, Từ Vi tỏ ra khinh thường, trong giọng nói của cô ta tràn đầy sự mỉa mai, "Vì thế, đừng có chó chê mèo lắm lông."
Nghe Từ Vi nói, Khương Tri giận run người, hai bàn tay đã siết chặt thành nắm đấm bên người.
Từ Vi thờ ơ nhếch môi, "Cậu có thời gian rảnh rỗi thì chẳng bằng nghĩ xem, dùng thủ đoạn nào để giữ chân Tống Duẫn Hành."
"Đừng tưởng ôm đùi là có thể không cần lo cơm áo."
Từ Vi vừa dứt lời, một sợi dây đàn căng ra trong đầu Khương Tri lập tức đứt đoạn, nét mặt cô lạnh lùng tiến lên một bức, bàn tay không do dự vung lên hướng về phía khuôn mặt Từ Vi, không khí ngưng trệ, "chát" một tiếng giòn giã.
Một cái tát không hề báo trước, Từ Vi bị đánh tới mức phải nghiêng đầu, gương mặt hiện lên dấu tay đỏ ửng, cảm giác đau kéo tới, cô ta bưng mặt trợn mắt, nhìn Khương Tri không thể tin nổi, nhất thời kêu lên như người phát điên: "Mày dám đánh tao?"
Tay Khương Tri vẫn còn run rẩy, Từ Vi nhào tới, vung tay định đánh trả cô một cái, Khương Tri vững vàng giữ chặt cô tay cô ta, sức lực trong tay không nhẹ, đẩy cô ta sang một bên.
Từ Vi tức giận đến giơ chân, lồng ngực phập phồng mạnh mẽ, tự dưng ăn một cái tát, dù là ai cũng không nuốt trôi cơn giận này.
Khương Tri kìm nén rất lâu, Từ Vi hiểu lầm quan hệ của Tống đại ca và cô, sau đó lại hắt nước bẩn lên người Đường Hương Diệc. Một người là người yêu của cô, một người là bạn của cô, Khương Tri tuyệt đối không cho phép một người phụ nữ con người xấu xa như vậy chửi bới bọn họ.
"Tôi đánh cậu là vì cậu không có tư cách nói bọn họ."
"Những chuyện hư hỏng dơ bẩn tới mức không thể nhắc tới, cậu cho rằng người khác cũng như cậu sao?"
"Nếu như cái miệng của cậu vẫn còn không sạch sẽ, tôi vẫn sẽ tiếp tục động thủ với cậu."
Khuôn mặt cô ta nhìn cô không đổi sắc, ánh mắt lạnh lùng, đầu ngón tay trắng bệch lạnh toát, lòng bàn tay lạnh toát.
Từ Vi bưng gò má đỏ bừng, giận dữ nhìn cô cô chằm chằm, đối diện với ánh mắt không chút sợ hãi nào của Khương Tri, lửa giận trong đáy lòng chỉ có thể kìm chế lại. Dù sao Khương Tri cũng biết chuyện của cô ta và Ngô tổng, nhỡ có nói ra, cô ta làm sao còn có thể tiếp tục ở trường nữa.
-
Trong phòng ký túc, Đường Hương Diệc đang ngồi trước bàn phím đánh chữ, Tề Uyển vừa mới từ thư viện về.
Nhìn thấy Khương Tri đi vào, Đường Hương Diệc nhìn cô, vội vàng lướt một lượt từ đầu đến chân một lần, xác nhận Khương Tri không bị thương, cô ấy mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, thân thiết dò hỏi: "Không bị bắt nạt chứ?"
Khương Tri lắc đầu một cái, im lặng không nói gì quay trở về chỗ ngồi của mình.
Đường Hương Diệc lẳng lặng nhìn cô một hồi, mím môi không nói nữa.
Buổi tối hôm ấy, tới khi ký túc tắt đèn Từ Vi mới quay về, tiếng đóng cửa nặng nề vang lên, khiến ba người đang ngủ say trong nháy mắt bị đánh thức.
Nghe động tĩnh của Từ Vi, Khương Tri bình tĩnh chùm kín chăn.
Đường Hương Diệc cũng bị Từ Vi đánh thức, cô ta tiếp tục đạp cái ghế gây ra âm thanh ầm ầm, Đường Hương Diệc không thể nhịn được nữa, cầm một quyển sách dày trong tay, tàn nhẫn ném về phía Từ Vi, "Con mẹ nó, cậu nhỏ giọng một chút!"
"Ầm" một âm thanh vang lên, cuốn sách nặng nề rơi xuống đầu người nọ, rốt cục xung quanh cũng yên tĩnh lại.
Tác giả có lời muốn nói: chương sau có đường, năng lượng cao, báo động trước!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook