Vợ Yêu - Tổng Giám Đốc Phóng Ngựa Tới Đây
-
Chương 6: Gặp đối tượng xem mắt
Bạch Tuyết cảm thấy không được tự nhiên, nên kéo váy mình xuống dưới một chút. Cô nhìn bóng hình mình trong gương với mái tóc quăn gợn sóng, chiếc váy liền quần bằng vải lụa màu trắng, khuôn mặt trang điểm như những thiếu nữ thời nay với đôi mắt được vẽ viền bóng, gắn lông mi giả cùng màu với màu son khiến cô như không tin đây chính là mình.
Nhớ lại lúc vừa về đến nhà, cô bị mẹ dụ dỗ, răn đe. Cuối cùng, vì không thỏa hiệp được nên cô đồng ý tham gia đại hội xem mắt “Duyên phận” do mười xã liên hợp lại tổ chức.
Mẹ cô nói: “Những cô gái mười tám, đôi mươi giống như những đóa hoa vừa mới nở rộ khiến ong mật bay lượn xung quanh. Còn những phụ nữ ở tuổi hai mươi hai, hai mươi ba lại giống như những đóa hoa thực thụ khiến những chú ong bướm e dè bay lượn trên dưới như dò xét. Còn riêng, những phụ nữ hai mươi lăm tuổi giống như những đóa hoa chỉ nở về đêm, phải được tưới nước mới giữ được vẻ tươi đẹp của mình. Những người phụ nữ ở độ tuổi này thường không thu hút những chú ong chú bướm lượn quanh mình nữa, nếu có thì chỉ có những chú ong chú bướm dại dột bay tới thôi.”
Điều này đúng là khinh thường phụ nữ quá rồi. Bạch Tuyết quyết liệt phản đối lời nói của mẹ mình nhưng cuối cùng mẹ cô cũng chẳng để ý đến.
Vốn nghĩ rằng đại hội xem mắt sẽ được tổ chức long trọng ở một khách sạn nào đó, sẽ có những món ăn ngon, hai người sẽ vừa ăn vừa trò chuyện để tìm hiểu lẫn nhau. Nhưng không ngờ, chỉ là một cửa hàng có không gian rộng bằng phòng khách nhà mình.
Giống như loại “đang hẹn hò” hoặc như “đang XX, đừng quấy rầy”, hai bên nam nữ ngồi ở hai bên, người chủ trì giải thích sơ lược về quy tắc trò chơi. Sau đó, nam nữ sẽ thay phiên nhau, người hỏi, người trả lời xem họ có muốn tiến tới hay không.
Bạch Tuyết vô cùng hối hận vì đã đồng ý với mẹ tới tham gia buổi xem mắt nực cười thế này.
Giống như những chú khỉ trong vườn bách thú bị người dân đi dạo vây quanh lại xem, Bạch Tuyết hận vì không có cái lỗ nào để cho mình có thể chui xuống. Nếu để Tư Hoài Dương biết, chắc chắn cậu ta sẽ cười nhạo mình cho xem.
“Ba mẹ của tiểu thư Bạch làm nghề gì?” Một người đàn ông đeo kính cận lễ phép hỏi.
Sau khi kết thúc cuộc hỏi đáp, người chủ trì rút lui nhường thời gian cho đôi nam nữ trò chuyện để có thể hiểu nhau hơn.
Hay thật. Giờ lại đến phần hẹn hò chứ. Thật sự muốn chết cho rồi.
“Ừm. . . . . . Ba tôi là cố vấn cho một công ty chế tạo xe hơi. Còn mẹ tôi, lúc trước là bác sĩ, hiện giờ do sức khỏe không tốt nên chỉ ở nhà chăm lo cho gia đình.” Bạch Tuyết nói một cách mỉa mai.
“Là bác sĩ lại để thân thể mình không khỏe sao?” Nghe nói người này chính là một nhân viên IT thuộc công ty cao cấp Bạch Lĩnh, anh ta nghi ngờ hỏi lại.
Thật là mắc bệnh thần kinh. Bác sĩ thì không được có bệnh à, không được có sức khỏe không tốt sao? Anh là IT của công ty Bạch Lĩnh, vậy máy tính công ty anh không có virut sao? Dừng lại đi.
“Vậy tiểu thư Bạch làm nghề gì?” Người kia lại hỏi.
“Tôi mới từ Bắc Kinh trở về và đang thất nghiệp, cho nên. . . . . .”
“Thật xin lỗi, tám phút đã hết, hẹn gặp lại.” Đối phương vốn không chờ Bạch Tuyết nói xong, lập tức đứng lên chẳng có một chút phong độ nào cả.
Tên này vừa mới nghe nói cô thất nghiệp đã lập tức trở mặt.
Người đàn ông tiếp theo trông còn rất trẻ, tóc anh ta nhuộm vàng, không giống ở tuổi hai mươi lăm..
“Xin chào. . . . . . Tiểu thư Bạch, tôi là Khang Huy.” Người thanh niên trẻ tuổi cười tươi với Bạch Tuyết.
“Xin chào, tôi là Bạch Tuyết.” Ngược lại, Bạch Tuyết lại chẳng có chút hứng thú với người thanh niên này, mà nhìn người này cũng giống như loại người cà lơ phất phơ. (đồng nghĩa với tưng tửng, đi đứng lơ là, tay chân lỏng lẻo phất phơ giống như phơi quần áo phất phơ trong gió)
“Tiểu thư Bạch còn có mấy anh chị em? Ba mẹ làm nghề gì? Nhà có mấy phòng? Có xe không? Nhà cô có muốn bắt rể không?” Khang Huy nhiệt tình hỏi, “Tôi vốn thẳng tính, không thích vòng vo hay giả bộ, có sao nói vậy, mong tiểu thư đừng chê cười”
Thẳng tính sao? Vậy xin hỏi một ngày anh đi cầu mấy lần?
Bạch Tuyết liếc mắt, đáp trả câu hỏi về ,bốn chữ đàn ông ở rể, “Không thể trả lời.”
Thật ra cô cũng trả lời rất thật lòng.
Nhớ lại lúc vừa về đến nhà, cô bị mẹ dụ dỗ, răn đe. Cuối cùng, vì không thỏa hiệp được nên cô đồng ý tham gia đại hội xem mắt “Duyên phận” do mười xã liên hợp lại tổ chức.
Mẹ cô nói: “Những cô gái mười tám, đôi mươi giống như những đóa hoa vừa mới nở rộ khiến ong mật bay lượn xung quanh. Còn những phụ nữ ở tuổi hai mươi hai, hai mươi ba lại giống như những đóa hoa thực thụ khiến những chú ong bướm e dè bay lượn trên dưới như dò xét. Còn riêng, những phụ nữ hai mươi lăm tuổi giống như những đóa hoa chỉ nở về đêm, phải được tưới nước mới giữ được vẻ tươi đẹp của mình. Những người phụ nữ ở độ tuổi này thường không thu hút những chú ong chú bướm lượn quanh mình nữa, nếu có thì chỉ có những chú ong chú bướm dại dột bay tới thôi.”
Điều này đúng là khinh thường phụ nữ quá rồi. Bạch Tuyết quyết liệt phản đối lời nói của mẹ mình nhưng cuối cùng mẹ cô cũng chẳng để ý đến.
Vốn nghĩ rằng đại hội xem mắt sẽ được tổ chức long trọng ở một khách sạn nào đó, sẽ có những món ăn ngon, hai người sẽ vừa ăn vừa trò chuyện để tìm hiểu lẫn nhau. Nhưng không ngờ, chỉ là một cửa hàng có không gian rộng bằng phòng khách nhà mình.
Giống như loại “đang hẹn hò” hoặc như “đang XX, đừng quấy rầy”, hai bên nam nữ ngồi ở hai bên, người chủ trì giải thích sơ lược về quy tắc trò chơi. Sau đó, nam nữ sẽ thay phiên nhau, người hỏi, người trả lời xem họ có muốn tiến tới hay không.
Bạch Tuyết vô cùng hối hận vì đã đồng ý với mẹ tới tham gia buổi xem mắt nực cười thế này.
Giống như những chú khỉ trong vườn bách thú bị người dân đi dạo vây quanh lại xem, Bạch Tuyết hận vì không có cái lỗ nào để cho mình có thể chui xuống. Nếu để Tư Hoài Dương biết, chắc chắn cậu ta sẽ cười nhạo mình cho xem.
“Ba mẹ của tiểu thư Bạch làm nghề gì?” Một người đàn ông đeo kính cận lễ phép hỏi.
Sau khi kết thúc cuộc hỏi đáp, người chủ trì rút lui nhường thời gian cho đôi nam nữ trò chuyện để có thể hiểu nhau hơn.
Hay thật. Giờ lại đến phần hẹn hò chứ. Thật sự muốn chết cho rồi.
“Ừm. . . . . . Ba tôi là cố vấn cho một công ty chế tạo xe hơi. Còn mẹ tôi, lúc trước là bác sĩ, hiện giờ do sức khỏe không tốt nên chỉ ở nhà chăm lo cho gia đình.” Bạch Tuyết nói một cách mỉa mai.
“Là bác sĩ lại để thân thể mình không khỏe sao?” Nghe nói người này chính là một nhân viên IT thuộc công ty cao cấp Bạch Lĩnh, anh ta nghi ngờ hỏi lại.
Thật là mắc bệnh thần kinh. Bác sĩ thì không được có bệnh à, không được có sức khỏe không tốt sao? Anh là IT của công ty Bạch Lĩnh, vậy máy tính công ty anh không có virut sao? Dừng lại đi.
“Vậy tiểu thư Bạch làm nghề gì?” Người kia lại hỏi.
“Tôi mới từ Bắc Kinh trở về và đang thất nghiệp, cho nên. . . . . .”
“Thật xin lỗi, tám phút đã hết, hẹn gặp lại.” Đối phương vốn không chờ Bạch Tuyết nói xong, lập tức đứng lên chẳng có một chút phong độ nào cả.
Tên này vừa mới nghe nói cô thất nghiệp đã lập tức trở mặt.
Người đàn ông tiếp theo trông còn rất trẻ, tóc anh ta nhuộm vàng, không giống ở tuổi hai mươi lăm..
“Xin chào. . . . . . Tiểu thư Bạch, tôi là Khang Huy.” Người thanh niên trẻ tuổi cười tươi với Bạch Tuyết.
“Xin chào, tôi là Bạch Tuyết.” Ngược lại, Bạch Tuyết lại chẳng có chút hứng thú với người thanh niên này, mà nhìn người này cũng giống như loại người cà lơ phất phơ. (đồng nghĩa với tưng tửng, đi đứng lơ là, tay chân lỏng lẻo phất phơ giống như phơi quần áo phất phơ trong gió)
“Tiểu thư Bạch còn có mấy anh chị em? Ba mẹ làm nghề gì? Nhà có mấy phòng? Có xe không? Nhà cô có muốn bắt rể không?” Khang Huy nhiệt tình hỏi, “Tôi vốn thẳng tính, không thích vòng vo hay giả bộ, có sao nói vậy, mong tiểu thư đừng chê cười”
Thẳng tính sao? Vậy xin hỏi một ngày anh đi cầu mấy lần?
Bạch Tuyết liếc mắt, đáp trả câu hỏi về ,bốn chữ đàn ông ở rể, “Không thể trả lời.”
Thật ra cô cũng trả lời rất thật lòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook