Vợ Yêu - Tổng Giám Đốc Phóng Ngựa Tới Đây
-
Chương 119-1: Việc chúng ta nên làm (1)
Edit: Sóc Là Ta
Đều do một mình anh chịu đựng thôi sao? Lòng Bạch Tuyết đột nhiên dâng lên cảm giác khó chịu!
Cô cho rằng Nhiếp Phong đã có chủ ý quyết định giúp đỡ Tân Nhu, hóa ra là do Phùng Lan khẩn cầu nên anh mới dự định đồng ý, lại không ngờ anh cũng chưa có đồng ý.
"Bạch Tuyết, tôi biết người phụ nữ mà Nhiếp Phong nói đến là ai, đó là cô. " Phùng Lan cười nói: "Tôi chỉ hy vọng cô đừng quá lưu tâm đến những sai lầm của tôi đã gây ra, đó cũng chỉ vì thương chị mình. Chị ấy là người vô tội nhất. Cầu xin cô để Nhiếp Phong giúp đỡ để chị ấy trở về thế giới thực tại này, hoà nhập với cộng đồng người như chúng ta."
Thực ra... cô cho Phùng Lan số điện thoại này cũng chỉ là muốn để Nhiếp Phong giúp Tân Nhu hồi phục sức khỏe.
Tuy tận mắt nhìn thấy Nhiếp Phong quan tâm Tân Nhu thì trong lòng cô có cảm giác rất khó chịu nhưng Bạch Tuyết cũng không phải là một người có tâm địa sắt đá. Tận mắt chứng kiến một người phụ nữ bị dằn vặt bởi đoạn tình cảm đã qua thì cô cũng khó lòng cứng rắn thậm chí cô còn thương tiếc cho cô ấy.
Nhưng nếu như cô cứ vậy đáp ứng Phùng Lan thì những việc trước kia Phùng Lan làm với cô thì nên tính thế nào đây?
Huống hồ, nếu như Nhiếp Phong giúp đỡ Tân Nhu, chắc gì Khúc Như Hoa không làm gì khi biết sự thật? Mà sau khi Phùng Lan thấy Tân Nhu dần khoẻ lên thì lại có hành vi tiếp tục trả thù nhà họ Nhiếp thì sao?
"Phùng Lan, có thể sau khi tỉnh lại, Tân Nhu phải đối mặt với sự thực tàn khốc. Vậy cô vẫn muốn để Nhiếp Phong giúp đỡ chữa trị cho cô ấy?" Bạch Tuyết trầm giọng hỏi.
"Tôi đồng ý!" Giọng nói Phùng Lan có chút nghẹn ngào: "Tôi cũng đã bàn luận với ba mẹ ruột, ba mẹ nuôi rằng nếu như chị tôi hết bệnh thì chúng tôi sẽ rời khỏi thành phố Z này... dĩ nhiên dẫn theo chị ấy đến một nơi xa xôi. Còn tôi sẽ cố gắng tiếp tục học hành chăm chỉ trong ngành y."
Có lẽ đó là cách tốt nhất cho cả đôi bên.
"Tôi có thể thử nói chuyện với Nhiếp Phong." Bạch Tuyết dùng giọng nói hòa hoãn nói tiếp: "Nhưng anh ấy có đồng ý giúp cô hay không, chuyện đó tôi không thể quyết định được.,Đối với Nhiếp Phong, người phụ nữ quan trọng nhất chính là mẹ anh ấy. Vì vậy, lúc này cô muốn tôi thuyết phục anh ấy, có lẽ là một ý tưởng sai lầm."
**
"Dì à!" Nhiếp Học Văn nhào vào lòng Bạch Tuyết, đầu nhỏ chuyển động chà xát vào quần áo của Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết bị đứa trẻ nhỏ nhắn đáng yêu như vậy sà vào lòng thì cũng cảm thấy ấm áp. Cô ngẩng đầu lên nhìn thấy cách đó không xa, Nhiếp Phong đang đứng đó mỉm cười nhìn cô và Nhiếp Học Văn.
Thấy vậy, Bạch Tuyết làm bộ nghiêm mặt, đẩy Nhiếp Học Văn ra, hắng giọng một cái nói: "Khụ khụ, sao con lại đến đây? Không đi học sao? Hôm nay không phải cuối tuần mà." Cô chỉ là một kẻ thất nghiệp, mà Nhiếp Phong lại là tổng giám đốc cao quý của tập đoàn PLO, cho là cả hai cũng đều có tự do. Anh đến thăm cô đã đành nhưng sao lại dẫn theo Nhiếp Học Văn đến đây?
Nhiếp Học Văn quay đầu lại liếc mắt nhìn Nhiếp Phong, lại ngẩng đầu lên nhìn Bạch Tuyết nói: "Con đau răng nên xin nghỉ."
Bạch Tuyết không hiểu nâng đầu Nhiếp Học Văn dậy, hỏi: "Đau răng nào? Đến bác sĩ khám răng chưa?"
"Cũng không sao đâu, chương trình tiểu học đã sớm học xong. Hiện giờ đến trường chủ yếu là để vui đùa, đợi đến khi khai giảng khoá học mới." Nhiếp Phong đi lên phía trước nhìn Bạch Tuyết, phát hiện cô có chút gầy gò: "Em khỏe không?"
Kể từ lúc anh cùng Tư Hoài Dương đánh nhau xong, cô tức giận bỏ đi, đến nay cũng hơn một tuần trôi qua.
Lần này, nếu như không phải cô chủ động gọi điện thoại tới thì Nhiếp Phong không biết mình còn có thể chịu đựng được bao lâu đây? Có lẽ anh cũng sẽ sớm đến nhà họ Bạch phá cửa thôi.
Nhìn thấy Nhiếp Phong quan tâm mình, Bạch Tuyết có chút không dễ chịu. Ánh mắt cô cũng chậm rãi không nhìn anh nữa mà chuyển sang nhìn Nhiếp Học Văn đang đi vào nhà hàng: "Rất khoẻ, thân thể khoẻ như trâu."
Nhiếp Phong nhếch khóe miệng, đi theo phía sau Bạch Tuyết đồng thời bước vào phòng ăn.
Lần này do Bạch Tuyết làm chủ, cô lựa chọn một nhà hàng buffet có tiệc đứng, vốn là chỗ mà Nhiếp Phong không quen lui tới.
Nhiếp Học Văn vui vẻ khác thường, cậu chỉ chăm chú nhìn các món ăn, thỉnh thoảng lại được dì và ba gắp cho vài món ăn ngon. Cuối cùng, Bạch Tuyết cũng không thể không nhắc nhở cậu rằng không được lãng phí.
Nhiếp Học Văn lại chạy đi chỗ khác, chỉ còn lại hai người Bạch Tuyết và Nhiếp Phong ngồi ở chỗ ngồi của mình.
Bạch Tuyết ngồi quậy thức ăn trong mâm của mình, cô có cảm giác ánh mắt Nhiếp Phong đang toát ra lửa nóng hừng hực như muốn đốt cháy mọi giác quan trong lòng cô.
Cô lại thở dài, ngẩng đầu u oán nhìn Nhiếp Phong nói: "Sao không ăn mà lại nhìn em như vậy? Tiệc đứng vốn chỉ có mấy món vậy thôi, không ăn sao mà no được?"
Nhiếp Phong nhíu mày, dùng nĩa cắm một miếng thịt bỏ vào miệng nhưng lông mày lại lập tức cau có. Anh cũng tiện tay cầm lấy ly nước gần đó cố gắng nuốt miếng thịt xuống cổ họng.
Bạch Tuyết nhẫn nhịn không ngừng cười trộm, dáng vẻ anh chật vật như không muốn cho người khác phát hiện.
"Em hẹn anh ra đây không phải chỉ là để ăn cơm thôi chứ?" Nhiếp Phong không muốn ăn chút nào vì gần đây có quá nhiều chuyện khiến anh phiền lòng.
Bạch Tuyết lại cúi đầu: "Đương nhiên là không phải. Lần trước anh nói muốn giúp chuyện của Tân Nhu..."
"Anh đã từ chối Phùng Lan." Nhiếp Phong khẽ nói: "Nếu em không vui khi anh giúp đỡ Tân Nhu thì anh cũng không hy vọng vì chuyện đã qua mà ảnh hưởng đến hôn nhân giữa anh và em."
Bạch Tuyết kinh ngạc đến ngây người nhưng cô vẫn cố gắng ngẩng đầu lên nhìn Nhiếp Phong, có cảm giác anh thật lạnh lùng cùng tàn nhẫn.
Nhưng nếu như cô trách anh vô tình, vậy ngược lại phải trách chính cô, do lần trước cô giận dỗi... Bạch Tuyết đang phân vân thầm nghĩ, đây có phải là gậy ông đập lưng ông hay không?
"Lời em nói cũng có phần đúng. Anh cũng đã suy nghĩ kỹ. Đúng là hiện giờ Tân Nhu rất hạnh phúc, thật sự tốt hơn nhiều so với lúc trước cô ấy chịu đau khổ dằn vặt một mình." Nhiếp Phong nhếch khóe miệng, cố gắng nặn ra một nụ cười nói: "Nhà họ Nhiếp đang nợ cô ấy, anh hi vọng chờ sau khi Nhiếp Học Văn trưởng thành thì sẽ trả nó lại cho Tân Nhu."
Bạch Tuyết quay đầu liếc mắt nhìn Nhiếp Học Văn vẫn còn đang say sưa ăn nhiều món ăn mới lạ hấp dẫn trên bàn. Ánh mắt cũng dần thả lỏng, trong lòng có phần ấm áp.
Anh vốn từ chối lời đề nghị của Phùng Lan cũng vì cô. Bây giờ nếu cô cứ giữ tâm trạng ích kỷ đó thì cũng là chuyện bình thường. Nghĩ vậy Bạch Tuyết biết mình không thể chỉ ích kỷ như vậy được. Chính vì vậy, cô luôn tự tìm phiền não đến cho mình.
Quay đầu lại, Bạch Tuyết hít sâu một hơi, lấy dũng khí nhìn thẳng vào Nhiếp Phong: "Thực ra, em cũng đã suy nghĩ rất kỹ rồi. Điều kiện tiên quyết trong hôn nhân chính là phải hoà hợp với anh, chỉ cần em thử chờ đợi, có thể có một ngày nào đó anh sẽ cảm giác được tình cảm của em đối với anh sâu nặng đến như thế nào. Bên cạnh đó, vẫn còn có nhiều mối trở ngại khiến em không thể đến gần anh được, vì vậy…..."
Mọi chuyện đã đến nước này thì cô còn phải làm thế nào nữa đây? Ba nói đúng, nếu như cô cứ giận hờn, không chịu nói ra suy nghĩ trong lòng mình với anh thì cô và Nhiếp Phong chỉ càng thêm oán hận mà đi đến kết quả ly hôn mà thôi.
"Vì lẽ đó, em mới quyết định rời khỏi anh. Điều này vừa để em có thời gian suy nghĩ thêm một chút cũng là để anh không bị tình cảm của em quấy nhiễu." Bạch Tuyết nặn ra một nụ cười, không giả dối mà chính là rất chân thật.
Trong con ngươi trong suốt của Nhiếp Phong chợt lóe lên ánh hào quang, anh chăm chú nhìn hai má Bạch Tuyết đã điểm màu phấn hồng.
Nói ra được những lời này, chắc chắn cô nhất định đã đấu tranh tư tưởng trong lòng rất lớn.
"Vì vậy, anh cũng không cần vì em mà từ chối giúp đỡ Tân Nhu mau lành bệnh." Bạch Tuyết chân thành nói: "Có thể nhìn bề ngoài, ai cũng thấy tình trạng của Tân Nhu khá tốt nhưng nếu có một ngày Học Văn trưởng thành, nhìn thấy mẹ mình như thế thì nó sẽ làm gì đây? Anh và anh trai đều là những người yêu Tân Nhu, mà em cũng nghĩ cô ấy chắn chắn rất hiền lành. Sau này, khi cô ấy khỏi bệnh, nhớ ra mọi sự việc đã qua, em tin cô ấy sẽ thông cảm chứ không phải đang tâm thù hận như hành động của Phùng Lan."
Bạch Tuyết nói những câu này đều xuất phát từ chính cõi lòng cô. Cô không phải muốn đồng tình hoặc xu nịnh ở trước mặt Nhiếp Phong mà chính là cô thật sự cảm thấy đau lòng. Cô biết Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,nếu sau này cô và Nhiếp Phong có đi đến bước ly hôn, cũng có nghĩa anh và cô sẽ không còn bất kỳ ràng buộc nào thì đến lúc đó cô không biết mình sẽ đi về đâu?
Nhiếp Phong trầm mặc một hồi, sau đó nhìn thấy Nhiếp Học Văn đang cầm đồ ăn trở về.
Hai bàn tay của Nhiếp Phong mạnh mẽ cong lại tạo thành hai nắm đấm, Nhiếp Phong trầm giọng nói: "Kết thúc học kỳ sau, anh muốn đưa Học Văn đến nước Anh để đọc sách, đồng thời anh cũng định đưa Tân Nhu đến Birmingham để tiếp nhận trị liệu. Dĩ nhiên, Phùng Lan cũng sẽ cùng đi và cũng đồng thời học ngành y ở đó. Nhà họ Nhiếp nợ Tân Nhu món nợ không trả nổi, anh chỉ có thể bồi thường đến thế. Thế nhưng đối với em..." Anh đưa tay ra lấy tay mình đặt lên tay Bạch Tuyết nói: "Bây giờ nói kết thúc... Anh không đồng ý!"
Bạch Tuyết kinh ngạc nhìn Nhiếp Phong, cảm giác bàn tay anh đang nắm lấy tay mình có sức mạnh lớn đến cỡ nào lớn, tựa như muốn nắm giữ cô thật chặt chỉ sợ nới lỏng một giây cô sẽ chạy đi mất.
"Bốn năm trước em tự tiện xông vào tầm mắt của anh, thoắt ẩn thoắt hiện, đến rồi lại đi. Bốn năm sau lại xông vào cuộc sống của anh..." Nhiếp Phong nhếch miệng tà tứ nở nụ cười: "Không phải anh đã từng nói, em chính là con sâu nhỏ, tự chui đầu vào lưới, là món ăn trong miệng anh mà còn muốn trốn đi nơi nào?"
Ánh mắt Bạch Tuyết mờ ảo mang theo chút hơi nước, cô khẽ cắn môi mới lên tiếng: "Tại sao anh cứ thích nói chuyện quanh co lòng vòng, chẳng lẽ nói một tiếng yêu em thì sẽ chết sao?"
Nhiếp Phong khẽ cười, nhẹ ho khan vài tiếng. Sau đó anh lại buông tay ra, ánh mắt nhìn về con trai, nói: "Học Văn, đi lấy kem cho dì và ba đi."
Nhiếp Học Văn lập tức hành động chạy về hướng người phục vụ xin kem.
"Khụ, anh cũng..." Ánh mắt Nhiếp Phong dập dờn, gợn sóng.
Mọi đàn ông đều không muốn đem tình cảm trong lòng mình nói ra cửa miệng và lúc này giống như nếu nói một tiếng "Anh yêu em" thì anh sẽ chết bất đắc kỳ tử vậy.
Bạch Tuyết bĩu môi, bắt đầu ăn mì.
"Anh sẽ chọn một bầu không khí lãng mạn để nói cho em nghe." Nhiếp Phong dụ dỗ cô nói.
"Nói gì? Nói yêu em sao?" Bạch Tuyết tức giận lạnh giọng "Cảm ơn! Có phải là anh muốn tìm nhà hàng kiểu Tây, bên cạnh lại có người kéo đàn viôlông, trên bàn đốt nến rồi mới nói? Thật tẻ nhạt."
Nhiếp Phong dùng khăn tay lau một hồi, đường đường là tổng giám đốc tập đoàn PLO lại bị người phụ nữ nào đó khinh thường. Anh uất ức không cách nào dễ dàng nói ra ba chữ kia hay là nói, anh còn chưa xác định được tình cảm bây giờ anh đối với Bạch Tuyết có phải là tình yêu hay không?
Đều do một mình anh chịu đựng thôi sao? Lòng Bạch Tuyết đột nhiên dâng lên cảm giác khó chịu!
Cô cho rằng Nhiếp Phong đã có chủ ý quyết định giúp đỡ Tân Nhu, hóa ra là do Phùng Lan khẩn cầu nên anh mới dự định đồng ý, lại không ngờ anh cũng chưa có đồng ý.
"Bạch Tuyết, tôi biết người phụ nữ mà Nhiếp Phong nói đến là ai, đó là cô. " Phùng Lan cười nói: "Tôi chỉ hy vọng cô đừng quá lưu tâm đến những sai lầm của tôi đã gây ra, đó cũng chỉ vì thương chị mình. Chị ấy là người vô tội nhất. Cầu xin cô để Nhiếp Phong giúp đỡ để chị ấy trở về thế giới thực tại này, hoà nhập với cộng đồng người như chúng ta."
Thực ra... cô cho Phùng Lan số điện thoại này cũng chỉ là muốn để Nhiếp Phong giúp Tân Nhu hồi phục sức khỏe.
Tuy tận mắt nhìn thấy Nhiếp Phong quan tâm Tân Nhu thì trong lòng cô có cảm giác rất khó chịu nhưng Bạch Tuyết cũng không phải là một người có tâm địa sắt đá. Tận mắt chứng kiến một người phụ nữ bị dằn vặt bởi đoạn tình cảm đã qua thì cô cũng khó lòng cứng rắn thậm chí cô còn thương tiếc cho cô ấy.
Nhưng nếu như cô cứ vậy đáp ứng Phùng Lan thì những việc trước kia Phùng Lan làm với cô thì nên tính thế nào đây?
Huống hồ, nếu như Nhiếp Phong giúp đỡ Tân Nhu, chắc gì Khúc Như Hoa không làm gì khi biết sự thật? Mà sau khi Phùng Lan thấy Tân Nhu dần khoẻ lên thì lại có hành vi tiếp tục trả thù nhà họ Nhiếp thì sao?
"Phùng Lan, có thể sau khi tỉnh lại, Tân Nhu phải đối mặt với sự thực tàn khốc. Vậy cô vẫn muốn để Nhiếp Phong giúp đỡ chữa trị cho cô ấy?" Bạch Tuyết trầm giọng hỏi.
"Tôi đồng ý!" Giọng nói Phùng Lan có chút nghẹn ngào: "Tôi cũng đã bàn luận với ba mẹ ruột, ba mẹ nuôi rằng nếu như chị tôi hết bệnh thì chúng tôi sẽ rời khỏi thành phố Z này... dĩ nhiên dẫn theo chị ấy đến một nơi xa xôi. Còn tôi sẽ cố gắng tiếp tục học hành chăm chỉ trong ngành y."
Có lẽ đó là cách tốt nhất cho cả đôi bên.
"Tôi có thể thử nói chuyện với Nhiếp Phong." Bạch Tuyết dùng giọng nói hòa hoãn nói tiếp: "Nhưng anh ấy có đồng ý giúp cô hay không, chuyện đó tôi không thể quyết định được.,Đối với Nhiếp Phong, người phụ nữ quan trọng nhất chính là mẹ anh ấy. Vì vậy, lúc này cô muốn tôi thuyết phục anh ấy, có lẽ là một ý tưởng sai lầm."
**
"Dì à!" Nhiếp Học Văn nhào vào lòng Bạch Tuyết, đầu nhỏ chuyển động chà xát vào quần áo của Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết bị đứa trẻ nhỏ nhắn đáng yêu như vậy sà vào lòng thì cũng cảm thấy ấm áp. Cô ngẩng đầu lên nhìn thấy cách đó không xa, Nhiếp Phong đang đứng đó mỉm cười nhìn cô và Nhiếp Học Văn.
Thấy vậy, Bạch Tuyết làm bộ nghiêm mặt, đẩy Nhiếp Học Văn ra, hắng giọng một cái nói: "Khụ khụ, sao con lại đến đây? Không đi học sao? Hôm nay không phải cuối tuần mà." Cô chỉ là một kẻ thất nghiệp, mà Nhiếp Phong lại là tổng giám đốc cao quý của tập đoàn PLO, cho là cả hai cũng đều có tự do. Anh đến thăm cô đã đành nhưng sao lại dẫn theo Nhiếp Học Văn đến đây?
Nhiếp Học Văn quay đầu lại liếc mắt nhìn Nhiếp Phong, lại ngẩng đầu lên nhìn Bạch Tuyết nói: "Con đau răng nên xin nghỉ."
Bạch Tuyết không hiểu nâng đầu Nhiếp Học Văn dậy, hỏi: "Đau răng nào? Đến bác sĩ khám răng chưa?"
"Cũng không sao đâu, chương trình tiểu học đã sớm học xong. Hiện giờ đến trường chủ yếu là để vui đùa, đợi đến khi khai giảng khoá học mới." Nhiếp Phong đi lên phía trước nhìn Bạch Tuyết, phát hiện cô có chút gầy gò: "Em khỏe không?"
Kể từ lúc anh cùng Tư Hoài Dương đánh nhau xong, cô tức giận bỏ đi, đến nay cũng hơn một tuần trôi qua.
Lần này, nếu như không phải cô chủ động gọi điện thoại tới thì Nhiếp Phong không biết mình còn có thể chịu đựng được bao lâu đây? Có lẽ anh cũng sẽ sớm đến nhà họ Bạch phá cửa thôi.
Nhìn thấy Nhiếp Phong quan tâm mình, Bạch Tuyết có chút không dễ chịu. Ánh mắt cô cũng chậm rãi không nhìn anh nữa mà chuyển sang nhìn Nhiếp Học Văn đang đi vào nhà hàng: "Rất khoẻ, thân thể khoẻ như trâu."
Nhiếp Phong nhếch khóe miệng, đi theo phía sau Bạch Tuyết đồng thời bước vào phòng ăn.
Lần này do Bạch Tuyết làm chủ, cô lựa chọn một nhà hàng buffet có tiệc đứng, vốn là chỗ mà Nhiếp Phong không quen lui tới.
Nhiếp Học Văn vui vẻ khác thường, cậu chỉ chăm chú nhìn các món ăn, thỉnh thoảng lại được dì và ba gắp cho vài món ăn ngon. Cuối cùng, Bạch Tuyết cũng không thể không nhắc nhở cậu rằng không được lãng phí.
Nhiếp Học Văn lại chạy đi chỗ khác, chỉ còn lại hai người Bạch Tuyết và Nhiếp Phong ngồi ở chỗ ngồi của mình.
Bạch Tuyết ngồi quậy thức ăn trong mâm của mình, cô có cảm giác ánh mắt Nhiếp Phong đang toát ra lửa nóng hừng hực như muốn đốt cháy mọi giác quan trong lòng cô.
Cô lại thở dài, ngẩng đầu u oán nhìn Nhiếp Phong nói: "Sao không ăn mà lại nhìn em như vậy? Tiệc đứng vốn chỉ có mấy món vậy thôi, không ăn sao mà no được?"
Nhiếp Phong nhíu mày, dùng nĩa cắm một miếng thịt bỏ vào miệng nhưng lông mày lại lập tức cau có. Anh cũng tiện tay cầm lấy ly nước gần đó cố gắng nuốt miếng thịt xuống cổ họng.
Bạch Tuyết nhẫn nhịn không ngừng cười trộm, dáng vẻ anh chật vật như không muốn cho người khác phát hiện.
"Em hẹn anh ra đây không phải chỉ là để ăn cơm thôi chứ?" Nhiếp Phong không muốn ăn chút nào vì gần đây có quá nhiều chuyện khiến anh phiền lòng.
Bạch Tuyết lại cúi đầu: "Đương nhiên là không phải. Lần trước anh nói muốn giúp chuyện của Tân Nhu..."
"Anh đã từ chối Phùng Lan." Nhiếp Phong khẽ nói: "Nếu em không vui khi anh giúp đỡ Tân Nhu thì anh cũng không hy vọng vì chuyện đã qua mà ảnh hưởng đến hôn nhân giữa anh và em."
Bạch Tuyết kinh ngạc đến ngây người nhưng cô vẫn cố gắng ngẩng đầu lên nhìn Nhiếp Phong, có cảm giác anh thật lạnh lùng cùng tàn nhẫn.
Nhưng nếu như cô trách anh vô tình, vậy ngược lại phải trách chính cô, do lần trước cô giận dỗi... Bạch Tuyết đang phân vân thầm nghĩ, đây có phải là gậy ông đập lưng ông hay không?
"Lời em nói cũng có phần đúng. Anh cũng đã suy nghĩ kỹ. Đúng là hiện giờ Tân Nhu rất hạnh phúc, thật sự tốt hơn nhiều so với lúc trước cô ấy chịu đau khổ dằn vặt một mình." Nhiếp Phong nhếch khóe miệng, cố gắng nặn ra một nụ cười nói: "Nhà họ Nhiếp đang nợ cô ấy, anh hi vọng chờ sau khi Nhiếp Học Văn trưởng thành thì sẽ trả nó lại cho Tân Nhu."
Bạch Tuyết quay đầu liếc mắt nhìn Nhiếp Học Văn vẫn còn đang say sưa ăn nhiều món ăn mới lạ hấp dẫn trên bàn. Ánh mắt cũng dần thả lỏng, trong lòng có phần ấm áp.
Anh vốn từ chối lời đề nghị của Phùng Lan cũng vì cô. Bây giờ nếu cô cứ giữ tâm trạng ích kỷ đó thì cũng là chuyện bình thường. Nghĩ vậy Bạch Tuyết biết mình không thể chỉ ích kỷ như vậy được. Chính vì vậy, cô luôn tự tìm phiền não đến cho mình.
Quay đầu lại, Bạch Tuyết hít sâu một hơi, lấy dũng khí nhìn thẳng vào Nhiếp Phong: "Thực ra, em cũng đã suy nghĩ rất kỹ rồi. Điều kiện tiên quyết trong hôn nhân chính là phải hoà hợp với anh, chỉ cần em thử chờ đợi, có thể có một ngày nào đó anh sẽ cảm giác được tình cảm của em đối với anh sâu nặng đến như thế nào. Bên cạnh đó, vẫn còn có nhiều mối trở ngại khiến em không thể đến gần anh được, vì vậy…..."
Mọi chuyện đã đến nước này thì cô còn phải làm thế nào nữa đây? Ba nói đúng, nếu như cô cứ giận hờn, không chịu nói ra suy nghĩ trong lòng mình với anh thì cô và Nhiếp Phong chỉ càng thêm oán hận mà đi đến kết quả ly hôn mà thôi.
"Vì lẽ đó, em mới quyết định rời khỏi anh. Điều này vừa để em có thời gian suy nghĩ thêm một chút cũng là để anh không bị tình cảm của em quấy nhiễu." Bạch Tuyết nặn ra một nụ cười, không giả dối mà chính là rất chân thật.
Trong con ngươi trong suốt của Nhiếp Phong chợt lóe lên ánh hào quang, anh chăm chú nhìn hai má Bạch Tuyết đã điểm màu phấn hồng.
Nói ra được những lời này, chắc chắn cô nhất định đã đấu tranh tư tưởng trong lòng rất lớn.
"Vì vậy, anh cũng không cần vì em mà từ chối giúp đỡ Tân Nhu mau lành bệnh." Bạch Tuyết chân thành nói: "Có thể nhìn bề ngoài, ai cũng thấy tình trạng của Tân Nhu khá tốt nhưng nếu có một ngày Học Văn trưởng thành, nhìn thấy mẹ mình như thế thì nó sẽ làm gì đây? Anh và anh trai đều là những người yêu Tân Nhu, mà em cũng nghĩ cô ấy chắn chắn rất hiền lành. Sau này, khi cô ấy khỏi bệnh, nhớ ra mọi sự việc đã qua, em tin cô ấy sẽ thông cảm chứ không phải đang tâm thù hận như hành động của Phùng Lan."
Bạch Tuyết nói những câu này đều xuất phát từ chính cõi lòng cô. Cô không phải muốn đồng tình hoặc xu nịnh ở trước mặt Nhiếp Phong mà chính là cô thật sự cảm thấy đau lòng. Cô biết Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,nếu sau này cô và Nhiếp Phong có đi đến bước ly hôn, cũng có nghĩa anh và cô sẽ không còn bất kỳ ràng buộc nào thì đến lúc đó cô không biết mình sẽ đi về đâu?
Nhiếp Phong trầm mặc một hồi, sau đó nhìn thấy Nhiếp Học Văn đang cầm đồ ăn trở về.
Hai bàn tay của Nhiếp Phong mạnh mẽ cong lại tạo thành hai nắm đấm, Nhiếp Phong trầm giọng nói: "Kết thúc học kỳ sau, anh muốn đưa Học Văn đến nước Anh để đọc sách, đồng thời anh cũng định đưa Tân Nhu đến Birmingham để tiếp nhận trị liệu. Dĩ nhiên, Phùng Lan cũng sẽ cùng đi và cũng đồng thời học ngành y ở đó. Nhà họ Nhiếp nợ Tân Nhu món nợ không trả nổi, anh chỉ có thể bồi thường đến thế. Thế nhưng đối với em..." Anh đưa tay ra lấy tay mình đặt lên tay Bạch Tuyết nói: "Bây giờ nói kết thúc... Anh không đồng ý!"
Bạch Tuyết kinh ngạc nhìn Nhiếp Phong, cảm giác bàn tay anh đang nắm lấy tay mình có sức mạnh lớn đến cỡ nào lớn, tựa như muốn nắm giữ cô thật chặt chỉ sợ nới lỏng một giây cô sẽ chạy đi mất.
"Bốn năm trước em tự tiện xông vào tầm mắt của anh, thoắt ẩn thoắt hiện, đến rồi lại đi. Bốn năm sau lại xông vào cuộc sống của anh..." Nhiếp Phong nhếch miệng tà tứ nở nụ cười: "Không phải anh đã từng nói, em chính là con sâu nhỏ, tự chui đầu vào lưới, là món ăn trong miệng anh mà còn muốn trốn đi nơi nào?"
Ánh mắt Bạch Tuyết mờ ảo mang theo chút hơi nước, cô khẽ cắn môi mới lên tiếng: "Tại sao anh cứ thích nói chuyện quanh co lòng vòng, chẳng lẽ nói một tiếng yêu em thì sẽ chết sao?"
Nhiếp Phong khẽ cười, nhẹ ho khan vài tiếng. Sau đó anh lại buông tay ra, ánh mắt nhìn về con trai, nói: "Học Văn, đi lấy kem cho dì và ba đi."
Nhiếp Học Văn lập tức hành động chạy về hướng người phục vụ xin kem.
"Khụ, anh cũng..." Ánh mắt Nhiếp Phong dập dờn, gợn sóng.
Mọi đàn ông đều không muốn đem tình cảm trong lòng mình nói ra cửa miệng và lúc này giống như nếu nói một tiếng "Anh yêu em" thì anh sẽ chết bất đắc kỳ tử vậy.
Bạch Tuyết bĩu môi, bắt đầu ăn mì.
"Anh sẽ chọn một bầu không khí lãng mạn để nói cho em nghe." Nhiếp Phong dụ dỗ cô nói.
"Nói gì? Nói yêu em sao?" Bạch Tuyết tức giận lạnh giọng "Cảm ơn! Có phải là anh muốn tìm nhà hàng kiểu Tây, bên cạnh lại có người kéo đàn viôlông, trên bàn đốt nến rồi mới nói? Thật tẻ nhạt."
Nhiếp Phong dùng khăn tay lau một hồi, đường đường là tổng giám đốc tập đoàn PLO lại bị người phụ nữ nào đó khinh thường. Anh uất ức không cách nào dễ dàng nói ra ba chữ kia hay là nói, anh còn chưa xác định được tình cảm bây giờ anh đối với Bạch Tuyết có phải là tình yêu hay không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook