Vợ Yêu - Tổng Giám Đốc Phóng Ngựa Tới Đây
Chương 107: Linh cảm - Bọn họ cùng cảm nhận được

Từ khi ra đời tới nay, đây là lần đầu tiên Nhiếp Phong có thể đi du lịch cùng với nhiều người như vậy. Lúc trước, khi còn học đại học, anh cũng chưa từng thân thiết với bất cứ ai, nếu có cũng chỉ là mối quan hệ ngưu tầm ngưu, mã tầm mã (*). Ai có xuất thân hiển hách thì cũng tự nhiên có nhiều người theo còn ngược lại sẽ bị bạn bè xa lánh và tránh né. 

(*)Trâu thì sẽ tìm đến trâu, ngựa sẽ tìm đến ngựa (trâu chơi với trâu, ngựa chơi với ngựa). Những người có cùng mục đích, chí hướng, sở thích (có thể là tốt hoặc xấu) sẽ tìm đến với nhau để kết bạn, để chơi với nhau.

Mặc dù mọi người rất nhiệt tình, vui vẻ nhưng Nhiếp Phong vẫn rất hạn chế trong từng lời ăn tiếng nói khi tự giới thiệu chính mình. Anh chỉ nói mình là một thương nhân bình thường, không có tiếng tăm hiển hách gì.

Tư Hoài Dương cũng không thể bại lộ thân phận thật sự của mình vì dù sao ba cậu cũng từng rất nổi tiếng vì sự kiện trốn thuế phải đi tù. Chính vì thế, cậu chỉ giới thiệu sơ sài rằng Nhiếp Phong chỉ là đối tượng hợp tác làm ăn, ngoài ra hai người cũng không tiết lộ cụ thể tin tức cá nhân của mình ra ngoài.

Ai cũng đều có bí mật nhưng miễn không ảnh hưởng đến chuyến du lịch thì mọi người đều cảm thấy vui vẻ. Vì ngày mai bọn họ còn phải lái xe nên bọn họ uống cũng có chút dè chừng. Có vài cô gái độc thân cũng vừa mắt với hai người đàn ông cao sang, lịch lãm này nên tụ lại cùng nhau cố ý hỏi thăm rằng mối quan hệ với người phụ nữ đi chung với bọn họ là quan hệ gì. Khi biết được một người là vợ, một người là bạn gái sau thì có chút thất vọng và đi tìm những người đàn ông độc thân khác để trò chuyện.

Mà cho đến giờ phút này, Nhiếp Phong và Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, Tư Hoài Dương đều không chú ý tới việc Bạch Tuyết và Phùng Lan đã rời khỏi sân rộng. Khi cuộc liên hoan gần sắp tàn thì bọn họ mới trở về phòng của mình. Đẩy cửa phòng ra, đưa tay xoa chiếc gáy đang đau nhức, Nhiếp Phong vẫn luôn cho rằng Bạch Tuyết và Nhiếp Học Văn đều đã đi ngủ.

Rửa mặt qua loa một chút, Nhiếp Phong đi tới giường lớn. Lúc này, khi mở chăn ra, anh mới phát hiện chỉ có mình Nhiếp Học Văn đang say ngủ trên giường, còn Bạch Tuyết lại không thấy tăm hơi.

"Bạch Tuyết?" Nhiếp Phong bắt đầu lo lắng.

Đúng là anh bất cẩn rồi. Vì lâu như vậy mà mọi thứ vẫn trôi qua bình lặng khiến anh thả lỏng. Không ngờ anh lại quên kẻ lần trước lợi dụng mình sơ hở để tiêm chất độc vào người cô. 

Đẩy cửa bước ra, chạy đến trước phòng Tư Hoài Dương, Nhiếp Phong dùng sức đập cửa. Tư Hoài Dương cầm khăn mặt ra mở cửa, nhìn thấy vẻ mặt Nhiếp Phong nghiêm nghị thì sững sờ: "Có chuyện gì?"

"Phùng Lan có ở cùng cậu hay không?" Nhiếp Phong trầm giọng hỏi.

Cuộc liên hoan đốt lửa trại chỉ thiếu Bạch Tuyết và Phùng Lan, hay là bọn họ đi cùng nhau?

Tư Hoài Dương có chút lúng túng, nói: "Tôi và Phùng Lan không ở chung phòng."

Không biết Phùng Lan suy nghĩ thế nào mà ngay từ lúc xuất phát, cô đã đưa ra đề nghị cho cô một phòng riêng biệt, cô chấp nhận bỏ thêm tiền. Cũng may, chủ nhà cũng còn trống nhiều gian phòng, lại thêm những người đàn ông đi cùng bạn lại ở chung nên dư ra nhiều phòng trống. 

"Cô ấy ở phòng nào? Tôi không gặp Bạch Tuyết." Nhiếp Phong cũng không nói nhiều, trực thiết nói vào vấn đề mấu chốt: "Cậu đi tới phòng Phùng Lan hỏi thăm một chút xem, còn tôi sẽ tìm chung quanh đây."

Bọn người tham dự buổi liên hoan vừa tản đi thì, die,n; da.nlze.qu;ydo/nn..lại tụ tập, khuôn mặt mỗi người đều hiện lên vẻ lo lắng. 

"Xảy ra chuyện gì?" Có hai phụ nữ nhát gan lo lắng hỏi.

Nhiếp Phong cũng nói rõ về mọi chuyện, một lúc sau có hai du khách nam xác nhận mình đã từng nhìn thấy có hai người phụ nữ như lời anh miêu tả đi ra khỏi sân rộng này. 

Người thanh niên dẫn đầu lập tức tổ chức tụ họp những nam du khách và chủ nhà trọ lại một chỗ và chuẩn bị đi ra ngoài tìm người.

Trong lúc mọi người đang lo lắng thì cửa chính vang lên một tiếng vang đến long trời lở đất. 

"Cứu... Cứu mạng! Cứu mạng!" Giọng một người phụ nữ yếu ớt truyền đến, khuôn mặt cô sợ hãi đến nỗi mặt mày không còn giọt máu. 

Nhiếp Phong và Tư Hoài Dương cũng nhào tới trước cửa, nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn đang đứng kia. 

"Phùng Lan!" Tư Hoài Dương dựa vào ánh đèn nhận ra người đang ngã trên mặt đất chính là Phùng Lan. Tư Hoài Dương ôm lấy Phùng Lan, phát hiện trên người cô đều là vết thương.

"Phùng Lan! Phùng Lan! Bạch Tuyết ở đâu?" Tư Hoài Dương dùng sức lắc lắc toàn thân như muốn ngất đi của Phùng Lan.

Qua một hồi lâu sau, Phùng Lan mới bắt đầu mở mắt, cả người mềm nhũn vô lực giơ ngón tay lên chỉ về hướng ngoài cửa, sau đó tay cũng dần buông xuống và ngất lịm.

Nhiếp Phong không hề nghĩ ngợi nhiều, cầm đèn pin theo hướng chỉ của Phùng Lan và chạy đi.

**

Không, cô nhất định phúc lớn mạng lớn. Cô nhất định sẽ không bị trượt xuống sườn dốc, sẽ không rơi vào mương máng nào đó trong nông thôn mà chết đuối đâu. Không thể nào.

Ruộng lúa ngoài bờ đê bình thường đều sẽ có mương máng mà Bạch Tuyết bị người kia lôi xuống nên không chịu nổi rơi xuống kênh đào. Cánh tay cô mấy lần giơ lên không trung nhưng cuối cùng vẫn bị tuột xuống và chìm trong nước. 

Vừa lúc thuỷ triều bắt đầu dâng lên, cần quạt nước bắt đầu hoạt động nên cánh tay phải của cô va phải một thanh sắt rắn chắc ở phía trên, trùng hợp kẹp cô lại. Nhờ thế cô không bị chìm xuống nữa. 

Đau đớn khiến cô không chịu nổi nên mở miệng kêu to mà phía dưới Phùng Lan cũng không đáp lại. Lúc này cô lại thật sự lo lắng, hay là Phùng Lan đã bị rơi xuống dưới rồi? Hay là cô ấy đã xảy ra chuyện gì rồi? Trong bóng tối, cô muốn leo lên nhưng không làm được gì. Cô chỉ có thể ôm thanh sắt  lẳng lặng chờ người tới cứu.

Chẳng lẽ cô cứ vậy mà đợi đến sáng sao? Bạch Tuyết không sợ mình ở đây bị lạnh cho đến chết mà cô chỉ sợ nếu như Phùng Lan thật sự bị rơi xuống dưới... Nhưng nếu Phùng Lan bị rơi xuống thì vừa nãy ai đã kéo cô xuống? Lẽ nào trong bụi cỏ còn có người khác?

Càng nghĩ càng cảm thấy sợ, hàm răng Bạch Tuyết run cầm cập, cô liền kêu cứu mạng đến khàn giọng. Bởi vì nước chảy xiết mà đất phía dưới cũng đang dần hút về phía nó nên lúc này nước cực kỳ lạnh. Nửa người dưới của Bạch Tuyết đang chìm trong nước, thân thể cô cũng bắt đầu tê dần, cả người run rẩy từng hồi. Ở vùng nông thôn trống trải lại hoang vu như thế này, buổi tối ở đây so với thành thị càng lạnh hơn rất nhiều. 

"Nhiếp... Nhiếp Phong..." Hàm răng Bạch Tuyết run lên, hai tay chăm chú vịn chặt thanh sắt. Cô không biết mình còn có thể kiên trì được bao lâu, chỉ hy vọng Nhiếp Phong trở về phòng phát hiện mình không có ở đó thì sẽ sớm ra ngoài tìm cô.

Anh có biết cô đang gặp nguy hiểm không? Anh sẽ đi tìm cô sao? Bóng đêm mênh mông, bọn họ sẽ phát hiện ra cô sao?

Trong não lướt qua rất nhiều hình ảnh, thậm chí cô còn nghĩ đến chuyện về bốn năm trước, cô đứng trong góc khuất sau trường học len lén theo dõi từng đường đi nước bước của anh. Vào lúc ấy, tại sao cô cứ thế mê luyến người đàn ông này như vậy? Nếu biết anh chính là một người đàn ông tệ bạc như thế thì có lẽ cô đã trốn đi thật xa, cũng sẽ không làm ra những chuyện hoang đường như vậy trong buổi tiệc sinh nhật của Đái Kiều Nghiên.

Bốn năm sau, không ngờ chính mình vẫn không có thay đổi gì, lại tiếp tục làm ra những chuyện hoang đường lần nữa. Giờ đây cô cũng không có cách nào để hối hận, thậm chí còn cực kỳ ngóng trông anh có thể chân tình yêu cô, trao cho cô trái tim lạnh lẽo kia.

Cô thật sự qua ngốc nghếch, luôn thích mơ mộng hoang đường, thậm chí còn muốn cùng Nhiếp Phong lần nữa trải qua ái tình nồng đậm. Bạch Tuyết tự giễu chính mình ngây thơ, coi mình như một nữ minh tinh màn bạc đang diễn vai cô gái nhỏ ngây thơ trong trắng đang đưa tay về con sói đội lốt cừu. 

"Không... Không sao đâu, mình sẽ không chết." Bạch Tuyết tự an ủi tiếp sức cho mình, "It ra...  Ít ra phải cố gắng bám lấy cột này...

Nhưng càng đứng lâu trong nước thì cô càng cảm thấy bụng dưới mình quặn đau đến không không chịu nổi. Tháng này dì cả lại đến muộn. Lần trước Bạch Tuyết không để ý, sau khi cô cùng Nhiếp Phong đăng ký trở thành vợ chồng, cũng do vụ căng thẳng kia gây hoạ nên cô cùng anh đã XXOO mà không dùng biện pháp phòng bị nào.

Nghĩ về vụ scandal của nữ minh tinh thể thao kia, cô cũng suy nghĩ thêm về những chuyện Khúc Như Hoa cố tình làm khó dễ mình cũng như những trò đùa dai của Nhiếp Học Văn mà cảm thấy trong lòng bức bối đến khó chịu.

"Nhiếp Phong..." Bạch Tuyết cảm thấy tay mình như không thể bám víu thứ gì,  thậm chí tri giác cũng bắt đầu mơ hồ trở nên mất cảm giác. Nếu cô té xỉu ở đây, không biết hồ nước này có thể khiến cô chết đuối hay không?

Hát! Đúng rồi! Cô phải hát!

Bạch Tuyết máy móc tự mình nghĩ ra một ca khúc, mặc kệ giai điệu hay từ ngữ đúng hay không, lúc này cô chỉ cần được hát là đủ. Cô run run giọng và bắt đầu mở miệng.

Bụng dưới quặn đau khiến cô càng ngày càng đau đớn, cô có cảm giác chất lỏng từ trong cơ thể đang dần dần trào ra nhưng khi gặp phải lạnh lẽo thì nó cũng dần đứng lặng, cũng không còn độ nóng ấm như thường mà thay vào đó là một cảm giác lạnh lẽo đến kinh người.

Nước mắt chợt rơi xuống, Bạch Tuyết đột nhiên có một loại cảm giác bi thương, tựa như có thứ gì quan trọng trong người mình đang trôi đi, cô ý thức được mình đang mất đi thứ gì.

"Bạch Tuyết! Bạch Tuyết!" Xa xa có một giọng nói truyền đến, đèn pha lập loè  điểm tia sáng đến chung quanh. Có lẽ ánh sáng kia chiếu sáng sang hai bên đường mà không chú ý đến phải chiếu xuống con mương đào này. 

" Nhiếp... Nhiếp Phong! Nhiếp Phong, em ở đây."Bạch Tuyết như dùng hết lực cố gắng lên tiếng gọi nhưng giọng cô cũng chỉ nhỏ bé mà trầm thấp thôi. 

Nhiếp Phong đang lo lắng chạy trối chết trên đường cái, đột nhiên cảm thấy sườn trái cứng lại, đau đến nỗi anh phải khom người xuống.

"Nhiếp Phong!" Tư Hoài Dương  phát hiện Nhiếp Phong không khỏe nên chạy tới hỏi: "Anh sao rồi?"

Trái tim Nhiếp Phong đập không ngừng, mới vừa rồi vết thương còn rất nặng nên anh cố gắng kìm nén để toàn thân mình đứng vững. 

"Bạch Tuyết... Bạch Tuyết..." Anh nhấc bàn tay cầm đèn lên, phát hiện tay mình cũng đang run rẩy.

"Đừng lo lắng, chẳng mấy chốc sẽ tìm được Bạch Tuyết thôi. Một số thanh niên đã phân công nhau đi tìm rồi. Sẽ không sao đâu! Chủ nhà trọ nói dân làng đều rất chất phác..." Tư Hoài Dương không biết đang nói cho Nhiếp Phong nghe hay là đang an ủi mình.

Sườn dưới đau đớn càng ngày càng mãnh liệt, dường như cơn đau này muốn đem lục phủ ngũ tạng (ý là các bộ phận bên trong cô thể con người) của anh xoắn thành một đoàn. Nhiếp Phong cố gắng gượng thân thể đứng lên nhưng đau đớn khiến anh đứng bất động.

Bạch Tuyết! Em đừng gặp chuyện gì xấu. Sau lưng Nhiếp Phong cũng nhanh chóng bị mồ hôi lạnh làm cho đẫm ướt áo anh.

Ở nước ngoài, có một loại phân tích rất thú vị, tình cảm vợ chồng rất cân bằng, đôi khi sợi dây liên kết nhau rất phi thường. Hai người sẽ có cùng một chứng bệnh giống y nhau giống như cặp song sinh vậy. Có rất nhiều cặp đôi song sinh có năng lực linh cảm giống nhau, một người bị thương ở chỗ này thì người kia cũng cảm thấy đau đớn giống như vậy. Cũng tương tự, tình cảm vợ chồng càng đậm sâu thì khi vợ hoặc chồng không khoẻ thì người kia cũng sẽ cảm thấy hoảng hốt hoặc kinh sợ giống như vậy. Y học cũng không cách nào giải thích được loại" năng lực linh cảm” như thế này nhưng những chuyện như vậy thật sự có thể xảy ra. 

Không đâu! Nhiếp Phong lắc đầu một cái.

Anh và Bạch Tuyết cũng chỉ vừa mới bắt đầu thôi mà, quá khứ bốn năm dường như trống rỗng, bọn họ vẫn chưa có tình cảm thâm sâu nào đến nỗi có thể cảm nhận đau đớn khổ sở lẫn nhau đâu. Nhưng thân thể đau đớn khiến Nhiếp Phong lại sinh ra loại ý nghĩ kia. Loại đau đớn này không đơn giản là thân thể truyền đến đau đớn mà tim cũng đau đớn như vậy.

"Phía dưới có giọng nói! Mau tới đây!"Có người cao giọng hô, đèn pin chiếu sáng đến phía dưới mương: "Trời ạ! Cô ấy ở đây! Cô ấy rơi vào trong mương rồi này."

Như một tín hiệu hy vọng, trong nháy mắt mọi người lo lắng tìm kiếm người đến cứu. Nhiếp Phong cũng chạy theo đến mương, có vài chùm sáng chiếu vào người Bạch Tuyết, nhìn cô nằm nhoài người dọc theo đường ống nước, dường như giọng nói cũng không còn nói nổi. 

"Bạch Tuyết! Bạch Tuyết!" Tư Hoài Dương muốn đi xuống cứu người nhưng lại bị người dẫn đầu ngăn cản.

Người dẫn đầu sai người đem dây thừng, chuẩn bị trói quanh eo mình, sau đó định xuống dưới ôm cô lên.

"Để tôi đi."Nhiếp Phong giơ tay chắn trước mặt, chùm sáng trắng chiếu thẳng vào người anh "Tôi là chồng cô ấy."

Người kia nhìn dáng vẻ Nhiếp Phong giống như có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào thì có chút lo lắng: "Tiên sinh Nhiếp, tôi thấy anh vẫn nên để người khác xuống, dáng vẻ anh..."

"Đúng đấy, cứ để tôi xuống."Tư Hoài Dương đỡ thân thể ướt đẫm mồ hôi của Nhiếp Phong nói: "Anh cứ nghỉ ngơi..."

Gạt bỏ tay Tư Hoài Dương sang một bên, Nhiếp Phong nắm hai sợi dây thừng trong tay người kia, sau đó chậm rãi đi theo luồng sáng trắng từ từ trượt người xuống dưới. 

Hết chương 107.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương