Vợ Yêu Thịnh Thế Của Thiếu Tướng
Chương 90: Anh đã tới chậm

“Chú Diêu, người nói thật không? Anh ấy không có chết?” Cảnh Tô không thể tin nhìn chú Diêu.

“Cảnh Tô, đúng vậy, Tuyết Thần không chết, cho nên muốn điều phi cơ tới cứu nó được không?” Diêu lão đại khẩn cầu.

“Không, chú Diêu để con gặp anh ấy, con liền cho người.” Canh Tô không thể dễ dàng đồng ý như vậy, trong lòng cô vùng vẫy.

“Tô Tô, thì ra con đối với Tuyết Thần chỉ có bấy nhiêu tình cảm mà thôi?” Diêu lão đại giống như cực kỳ thất vọng, ông bắt đầu tức giận, ông không muốn kết quả này. Ông đẩy Cảnh Tô ra ngoài, rầm một cái đóng cửa lại.

“Không cần, chú Diêu, người cho con nhìn mặt anh ấy một chút đi.” Cảnh Tô cầu xin, cô nhìn bóng dáng kia biến mất trước mặt mình. Anh trai của cô, cô nên làm cái gì bây giờ? Tư Mộ Thần, anh đang ở đâu? Tư Mộ Thần, em rất nhớ anh.

------dãy phân cách------

“Tô Tô, nha đầu, kiên trì thêm một chút, không phải sợ.” Trong lòng Tư Mộ Thần yên lặng nói, anh giống như nghe được tiếng nói của Cảnh Tô.

Từ ngoài trở về nhà, anh không thấy Cảnh Tô ở nhà, anh liền biết đã xảy ra chuyện. Nhìn đến bộ dáng của Giang Phỉ Á, anh liền cảm thấy cực kỳ không thích hợp, cho nên anh không tiếng động quan sát tiếp, phất hiện ánh mắt của côô ta một mực trốn tránh anh. Mà ánh mắt của Giang Phỉ Á đối với đồ vật xung quanh cũng không dám dừng lại quá lâu.

“Giang Phỉ Á, có nhìn thấy Cảnh Tô không?” Tư Mộ Thần làm bộ đánh giá, giả vờ anh hoàn toàn không có phát hiện chuyện gì.

“Tô Tô....Tô Tô, em nhớ hình như cô ấy đi nhà mẹ đẻ rồi.” Giang Phỉ Á hốt hoảng, cô biết mình đã nói sai rồi.

“A.....không phải, Tô Tô, cô ấy đi mua đồ ăn rồi.” Giang Phỉ Á nhẹ nhàng thở một hơi, áp lực trong lòng giảm bớt không ít. Khí thế của Tư Mộ Thần quá mạnh mẽ.

“Giang Phỉ Á, thật ra tôi đã có tin tức của Giang Phỉ Thiên, nếu như Cảnh Tô xảy ra chuyện gì, tôi đại khái có thể không đi cứu viện Giang Phỉ Thiên. Nha đầu nhà chúng tôi cảm thấy áy náy với nhà họ Giang các người, nhưng Mộ Tư Thần tôi sẽ không. Nếu tổn thương đến Cảnh Tô, tôi muốn cho toàn bộ thế giới chôn cùng cô ấy.” Tư Mộ Thần đóng cửa cái rầm, thân thể Giang Phỉ Á lập tức trượt ngã trên mặt đất.

Cô muốn Tư Mộ Thần bao nhiêu, Cảnh Tô là ở chỗ của Diêu lão đại, nhưng mà cô không dám, cô không dậy nổi, cô sợ vừa nói ra khỏi miệng, anh trai của cô sẽ bị giết hại. Cô không muốn anh trai bởi vì mình mà mất đi mạng sống, cô biết năm đó Diêu Mộng Lan đã giết anh trai của chính mình, cô không cần rập khuôn theo người phụ nữ kia.

“Lão đại, tôi tìm thấy được vị trí của đại tẩu rồi.” Giọng nói Đường Tuấn hưng phấn, anh sắp điên rồi. Tiếng khóc của Tiểu Tiểu Binh làm cho anh sốt ruột, anh sắp bị loại âm thanh này đả kích muốn chết, rất không dễ dàng tìm được đại tẩu, nhưng mà cái tiểu ác ma này lại muốn đi theo anh. Anh buồn phiền sắp chết rồi.

“Như thế nào?” Nghe bên kia điện thoại không có tiếp tục nói.

“Lão đại, bảo bối nhà anh muốn cùng đi theo.” Đường Tuấn không có biện pháp, nhìn cô nhóc nhỏ treo trên người anh, thật là không biết nói gì, anh không thể gọi điện thoại.

“Vậy cậu không cần qua.” Tư Mộ Thần cúp điện thoại, anh lập tức đi về phương hướng kia.

“Lục Phạm, lập tức tập hợp tại ngã tư cổng phía Đông.”

“Rõ, lão đại.”

“Lục Phạm, không cần cúp máy.” Giọng nói Tư Mộ Thần đúng lúc ngăn cản Lục Phạm sắp cúp máy.

“Lão đại, làm sao vậy?” Anh cảm thấy giọng nói trong điện thoại đột nhiên mơ hồ không rõ.

“Không có việc gì, cậu mau chóng tới, nhưng là không cần cúp điện thoại.” Không biết Tư Mộ Thần nói gì.

“Lục Phạm, sau khi cậu ở đó tập hợp xong liên lập tức lên đường.” Lời Tư Mộ Thần trái ngược với mệnh lệnh, nhưng thật ra anh đã phát ra một tin tức đi, anh biết bọn anh đã bị nghe trộm rồi.

“Vâng, lão đại, tôi sẽ trực tiếp đi.” Bọn họ diễn trò cũng không tồi.

“Được.”

Điện thoại vẫn để trên xe, sau đó bọn họ chuẩn bị sẵn thiết bị ghi âm, còn tìm người làm tài xế, sau đó lại đổi xe, rồi mứi hướng tới mục đích xuất phát.

“Lão đại, bị nghe trộm sao?”

“Ừ”

“Là người nào?”

“A Phạm, tôi nói ra không muốn không tin tưởng.”

“Được, lão.....lão đại, anh nói.” Lục Phạm nhất thời cà lăm.

“Là A Tuấn.” Tư Mộ Thần cũng không dám nói cho Lục Phạm nghe, nếu Lục Phạm biết rõ là Giang Phỉ Á, trong lòng anh không biết càng tăng thêm bao nhiêu tổn thương. Nếu mấy ngày nay anh mệt nhọc đổi lấy chính là bị Giang Phỉ Á bán đứng, trong lòng anh sẽ có bao nhiêu rét lạnh. Cô ta chính là lấy mạng của bảo bối đổi mạng cho anh trai mình, trong mắt Tư Mộ Thần sâu thẩm.

“Lão đại, làm sao có thể là A Tuấn?”

“Không sao, là tôi kêu A Tuấn giả trang, nhưng mà tôi sợ trong qá trình nghe trộm A Tuấn thu được tin tức có lợi gì, hiện tại không phải là đem xe giao cho bọn hắn hay sao?” Cái cớ cực kỳ sứt sẹo, nhưng mà Lục Phàm lại tin, cho nên Tư Mộ Thần cũng thở phào một hơi nhẹ nhỏm.

Thật ra Lục Phàm cũng có hoài nghi, nhưng mà nghe lão đại nói, anh liền cảm thấy đặc biệt yên tâm.

“Lão đại, hiện tại chúng ta muốn trực tiếp vào trong đó hay sao?” Lục Phạm cảm thấy bọn họ đơn thương độc mã đi qua đó có phần nguy hiểm, dù sao nơi đó cũng đang vây hảm cậu anh.

“Ừ, nhiều người bại lộ.”

“Cũng đúng.”

“Lục Phạm, tôi biết cậu đang lo lắng cái gì, tôi nói cho cậu, hiện tại Cảnh Tô cũng nằm trong tay bọn hắn.” Tư Mộ Thần không dám mạo hiểm.

“Đại tẩu? Làm sao có thể?” Lục Phạm kinh ngạc, không phải là đại tẩu được bảo vệ cực kỳ tốt hay sao? Vẫn còn có người tóm được đại tẩu?

“Lão đại, A Tuấn nói là ở trong này?”

“A Phạm, chờ trời tối thì ra tay.” Hiện tại cách buổi tối còn không xa, anh đang cầu nguyện Cảnh Tô nhất định phải chịu đựng, anh sợ nha đầu của anh xảy ra chuyện gì.

“A Phạm, hành động, nửa tiếng sau nếu không thành công, tuyên bố nhiệm vụ thất bại, nhất định phải ra ngoài.” Tư Mộ Thần nghiêm túc phân phó, anh không thể để cho người thứ ba rơi vào trong tay bọn hắn.

“Được” Lục Phạm cũng biết ý tứ của Tư Mộ Thần, cho nên anh nhanh chóng gật đầu.

Tư Mộ Thần đi vào liền thấy Cảnh Tô bên trong một cái lồng thủy tinh trong suốt, cô đang chảy máu đầm đìa, bộ dáng của cô triệt để chọc giận Tư Mộ Thần. Anh không tiếng động rút ra súng lục, dồn sức bắn vào lồng thủy tinh.

“Nhưng mà đợi đến thời điểm lý trí trở về, anh lập tức nghĩ nếu thủy tinh văng trúng vào trên người nha đầu thì làm sao bây giờ?

“Tô Tô, nha đầu, em tỉnh lại đi.” Tư Mộ Thần không tiếng động nói, anh hy vọng Cảnh Tô có thể nghe được giọng nói trong lòng anh, sau đó sẽ tỉnh lại nhìn anh.

Anh không dám tùy tiện hành động, bên này khẳng định là có hệ thống giám thị.

“A Tuấn, cậu nhanh chóng cắt đứt nguồn điện, khoảng phút, mau.” Tư Mộ Thần cảm thấy bản thân nhìn Cản Tô nằm như vậy, trong lòng một trận băng lãnh.

Nhưng mà ngay lúc Tư Mộ Thần ra lệnh, Cảnh Tô liền nhìn Tư Mộ Thần, ánh mắt nháy một cái cũng không nháy, cô nhìn Tư Mộ Thần, nước mắt trong khóe mắt tràn ra.

Cô rôt cuộc đợi được anh, anh làm một cái thủ thế, quả nhiên tâm linh tương thông, Cảnh Tô nhanh chóng tránh lui, sau đó nhìn hành động tiếp theo của Tư Mộ Thần.

“Nha đầu, không có việc gì, anh đến rồi, anh đã tới chậm.” Cảnh Tô không biết anh vào bằng cách nào, nhưng lúc này nhiệt độ ấm áp cơ thể anh vây quanh bên người cô.

“Tay bị thương?” Tư Mộ Thần hỏi, anh muốn biết tay cô bị người nào tổn thương, anh muốn giết kẻ đó.

“Người nào làm?”

“Bản thân em tự cắt.”

“Nha đầu ngốc em....”

“Diêu Mộng Lan bảo em cắt.” Cảnh Tô nghĩ một chút, vẫn là để cho người đàn ông của mình báo thù cho mình. Nếu là chính cô động tay, vẫn là cái dạng tốt đẹp này.

“Cô ta kêu em cắt, em liền cắt?”

“Ừ”

“Mặt là bị ai làm?” Tư Mộ Thần hỏi tiếp, anh cố gắng phân tán lực hcú ý của Cảnh Tô. Hiện tại bọn họ đang ở trên không trung, nếu Cảnh Tô biết được, không biết cô sẽ bị dọa đến như thế nào.

Thật ra Tư Mộ Thần cảm thấy sự tình tiến triển quá tốt đẹp, nhưng Lục Phạm không có may mắn như vậy, anh vừa mới đi vào liền bị 5 người đàn ông lực lưỡng chặn ở cửa, bọn họ đánh nhau mãnh liệt.

15 phút sau, Lục Phạm miễn cưỡng chạy trôn, trên thân anh có rất nhiều máu, nơi nơi đều là vết dao.

“Lão đại, nhanh chóng rời khỏi, bọn hắn đang đuổi tới.” Lục Phạm vừa lên xe lập tức khởi động xe.

“A Phạm, nhìn thấy Giang Phỉ Thiên không?”

Lục Phạm lắc đầu, tràn đầy thất vọng.

“Giang đại ca không phải ở trong này.” Cảnh Tô đột nhiên mở miệng, cô bị nhốt ở đó, gần như là bất cứ lúc này cũng nhìn cái chỗ kia, cho nên không ai hiểu biết địa phương kia giống như cô. Bởi vì trước đây cô đều ở nơi đó chơi đùa, gần như là mỗi góc đều có dấu vết của cô, cho nên cô mới chắc chắn như thế.

“Đại tẩu, cô biết?” Lục Phạm như là nhìn cứu tinh nhìn Cảnh Tô.

“Ừ, A Phạm, tôi nói cho mọi người nghe.”

“Trở về rồi nói.” Tư Mộ Thần âm trầm nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắt lời hai người đang nói chuyện, xe bọn họ bị súng bắn tỉa theo dõi, trên cửa xe thủy tinh có điểm ánh sáng màu đỏ.

“Đầu nằm sấp xuống.” Tư Mộ Thần nằm sấp thân thể xuống, dùng một tay lái xe, mò mẫn trong đêm tối không ranh giới.

“Lão đại, đi phía bên trái, quẹo vòng, lái thẳng.” Lục Phạm mở cửa xe, ở bên ngoài dẫn đường. Trước kia lúc bọn họ làm nhiệm vụ cũng là cái dạng này, dù bị súng bắn tỉa nhắm, nhưng mà ban đêm đi trước trong xe, bọn họ không thể nhắm mấy quân nhân mà bắn. Bọn họ đã cất kỹ người nộm, một khi bọn kia đả kích, cũng sẽ có máu tươi chảy ra, nhưng mà người nộm cũng chỉ có thể mê hoặc bọn kia một lúc mà thôi.

“Lão đại, thoát khỏi một đoạn đường rồi.” Tư Mộ Thần nghe Lục Phạm quan sát, đột nhiên ngồi dậy.

“Nha đầu, chăm sóc tốt bản thân.” Khi nói chuyện xe giống như là một mũi tên xông ra ngoài, Cảnh Tô cảm thấy trái tim giống như bị ném về sau, sau đó lại chậm chạp theo đi lên. Nhưng mà trong lúc hồn vía Cảnh Tô còn chưa có ổn định, thì bị một màn trước măt dọa sợ.

“Lão đại, cẩn thận.” Lục Phạm hét lớn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương