Nụ cười trên mặt Tạ Phương Phương liền biến mất, "Thi Mị, cậu như vậy là cố ý đúng không!"Thi Mị như bị dọa đến, thân thể run lên một cái, lại rụt người về sau Đường Tịnh Minh lần thứ hai.

Cũng bởi vì nghe được câu này của cô ta mà ấn tượng về Tạ Phương Phương trong lòng cô càng thêm rõ ràng hơn.

Đây là bạn học của Thi Mị, từ trung học đến đại học luôn không hợp nhau.

Điều kiện trong nhà Tạ Phương Phương không quá tốt, nhưng lại thích chơi với những bạn học nhà giàu có.

Đường Tịnh Minh nhịn cười, vui sướng khi người gặp họa nói ︰ "Cô Tạ này, có lẽ là do cô không biết rồi, em ấy xảy ra tai nạn xe cộ xong, lúc tỉnh lại, chỉ số thông minh quay về lúc năm tuổi, gọi cô một tiếng dì cũng không sai.


"Tạ Phương Phương ngẩn ra, sau đó có vẻ như là khó tin nhìn về phía Thi Mị.

Vẻ mặt Thi Mị khờ khạo, mặt mày lộ ra vẻ khiếp sợ, rụt rè.

Tạ Phương Phương không tin, thốt ra ︰ "Cậu ấy giả vờ hả!"Lúc lên trung học cô đã biết dùng gương mặt hồ ly kia để kết bạn, ngay cả hotboy trường cũng rơi vào trong tay cô.

Hiện tại vì ở bên người giàu có mà giả ngu sao?Tạ Phương Phương nhìn bọn họ giả vờ, Đường Tịnh Minh mặc một thân tây trang cao cấp là hàng đặt làm thủ công, vừa thấy liền biết giá trị xa xỉ, mà Thi Mị thì mặc trên người một món đồ rẻ tiền, đáy lòng càng thêm chắc chắn về suy nghĩ này.

Đường Tịnh Minh không có định giải thích, lôi kéo Thi Mị ngồi xuống, giọng nói vô cùng dịu dàng ︰ "Em muốn ăn cái gì không?"Thi Mị tiếp nhận menu lật hai trang, chỉ vào cái lớn nhất, nói ︰ "Em muốn ăn cái này!"Đó là suất kem công chúa vô cùng lớn, vô cùng xa xỉ, tạo hình vô cùng xinh xắn tinh xảo.

Đường Tịnh Minh vốn mỉm cười, nhưng lúc nhìn thấy cái giá ghi bên dưới liền thay đổi sắc mặt, hô lớn︰ "Sao lại đắt như vậy?"Giọng nói của Đường Tịnh Minh không nhỏ, người xung quanh đều nhìn đến.

Tạ Phương Phương lại ngớ người ra, "Cái gì?""Một ly đồ uống những hơn hai trăm tệ, một ly coffee hơn ba trăm, tiền ăn một cái bánh ngọt đủ để ăn một bữa hải sản lớn, sao không đi cướp luôn đi?"Nghe thấy lời anh ta, ngay cả ánh mắt phục vụ nhìn sang bên này cũng trở nên đầy khinh thường.

Lúc này Tạ Phương Phương hết sức khó xử, xua tay ý bảo anh nói nhỏ thôi, rồi giải thích nói ︰ "Anh Đường, nơi như thế này thì giá cả đều như vậy.


""Thế sao cứ thích đến nơi xa hoa như thế này, giá tiền của một ly đồ uống đủ để tôi dẫn em Thi đi ăn một bữa cơm rồi, " Giọng nói không hề nhỏ xuống, Đường Tịnh Minh dắt tay Thi Mị đứng lên, "Thôi quên đi, tiêu pha cần phải tiết kiệm, cô xa xỉ như thế, sau này sao tôi có thể yên tâm để cô quản việc nhà đây?"Vẻ mặt Tạ Phương Phương đã có chút vặn vẹo.

Trước khi cô ta đến đây đã điều tra rõ ràng bối cảnh gia đình của Đường Tịnh Minh, sự hiển hách giàu có căn bản không phải nhà cô ta có thể sánh bằng.

Cho nên cô ta mới dám chọn nơi thế này, nhưng có vẻ như Đường Tịnh Minh! chênh lệch quá lớn so với tưởng tượng của cô ta, tựa như mực nước sông so với lòng biển.

Thi Mị thiếu chút nữa cười ra tiếng, bàn tay nhéo chặt cơ đùi mới có thể miễn cưỡng duy trì vẻ mặt ngốc ngốc, ngọt ngào của mình.

Bị kéo đi như thế, cô lập tức bĩu môi, vẻ mặt không tình nguyện, chỉ vào thực đơn nói ︰ "Em mặc kệ, em muốn ăn cái này!"Đường Tịnh Minh đại khái không nghĩ tới cô sẽ hiểu chuyện như thế, thế là anh ta liền nhân cơ hội bày ra vẻ mặt xót của như cắt thịt, "Quá đắt, ăn cái bánh ngọt như thế không đáng đâu, anh dẫn em đi ăn cái khác được không?"Thi Mị bày ra vẻ như muốn khóc, đẩy anh ta ra, giọng nói mềm mại mang theo chút nức nở, tủi thân kêu lên︰ "Em chỉ muốn ăn cái này!"Tạ Phương Phương nhìn dáng vẻ này của Thi Mị, trong lòng mới tin tưởng thêm vài phần rằng cô đã bị ngốc.

Trước kia Thi Mị, được người ta xưng là nữ thần kiêu ngạo, lạnh lùng, không nói tới việc ăn mặc thành thục, hành vi ổn trọng, mà cách đối xử với người khác cũng vô cùng lạnh nhạt.


Cho nên sao có thể ở trước mặt mọi người làm ra chuyện như vậy được?Xung quanh càng có thêm nhiều ánh mắt khinh thường nhìn đến, Tạ Phương Phương cảm thấy xấu hổ muốn chết, nhưng lại không nỡ thả con cá lớn này, vì vậy cô ta vội vã đứng lên, thăm dò nói ︰ "Anh Đường, anh ngồi xuống trước đã, nếu không! Tôi mời khách?"Vừa dứt lời, Đường Tịnh Minh vốn định rời đi liền dừng bước, nói ︰ "Sao tôi có thể không biết xấu hổ như vậy được!"Nói thì nói thế, chứ anh ta lại lập tức ngồi xuống.

Tạ Phương Phương nhất thời cảm thấy ánh mắt xung quanh nhìn về đây lại càng thêm châm biếm mỉa mai.

……….

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương