Vợ Yêu Quyền Lực Của Vương Tổng
-
163: Đến Gặp Mặt Vương Gia Và Hoàng Gia
[ Vương Gia ]
Sau hơn 20h bay, Vương Kiên và Trần Thanh Ngọc đã có mặt tại thành phố New York - Hoa Kỳ.
Vương Kiên đã sớm liên lạc với thuộc hạ, anh ta lái xe đưa Vương Kiên và Trần Thanh Ngọc đến Vương Gia.
1h sau, dinh thự Vương Gia hiện ra trước mắt.
Trần Thanh Ngọc dù đã đến đây một lần nhưng bây giờ lại có chút sợ hãi.
Vương Kiên nhìn biểu cảm trên mặt của cô, anh liền an ủi.
- “ Đừng lo lắng, bình tĩnh.
Có anh ở đây, gặp cho biết thôi em.
Dù có cấm cản thì anh cũng sẽ không bao giờ bỏ em.
”
Trần Thanh Ngọc mỉm cười, cô bước vào dinh thự cùng anh.
Vệ sĩ canh cửa cung kính cúi chào Vương Kiên " Mừng Nhị Thiếu Gia quay về " cô và anh đi vào thì cánh cửa rộng lớn từ từ khép lại
Phòng khách của Vương Gia thì cũng chỉ có Vương Mặc và Vương Quốc Đạt hay ngồi, hôm nay là cuối tuần.
Vương Nhất Trì, Vương Khánh Linh và Lâm Doãn Khanh cũng ở đây.
Họ không biết sự hiện diện của Vương Kiên và Trần Thanh Ngọc.
Vương Kiên dắt tay Trần Thanh Ngọc vào phòng khách, quản gia cúi đầu chào dõng dạc " Nhị Thiếu Gia, Hoàng Tiểu Thư "
Tất cả nhìn nhau, ngạc nhiên xen lẫn bất ngờ.
Cuối cùng thì Vương Kiên cũng quay về, bên cạnh còn nắm tay Trần Thanh Ngọc - viên ngọc quý của Hoàng Gia.
Trần Thanh Ngọc nhìn Lâm Doãn Khanh không có chút gì gọi là thân quen, kí ức trước kia đã bị chôn vùi.
Lâm Doãn Khanh thì cũng chẳng ưa Trần Thanh Ngọc, vốn dĩ bà ta chẳng ưa người con dâu nào của mình cả.
Nhưng Lâm Doãn Khanh không làm gì được, bởi còn có sự tồn tại của gia chủ Vương Gia - Vương Mặc
Ánh mắt nhìn vào Vương Khánh Linh, rất giống với đứa em gái cô quen qua mạng xã hội.
Trần Thanh Ngọc cũng chỉ nghĩ người giống người, đầu cô bỗng có chút đau.
Cô mau chóng định thần lại, vài phút sau thì không còn đau nữa.
- “ Ông nội, ba mẹ.
Nhà mình vẫn khoẻ chứ, lâu rồi con mới quay lại đây.
” Vương Kiên
- “ Cháu chào Vương Cố Lão Gia, Vương Lão Gia, Vương Phu Nhân.
” Trần Thanh Ngọc cúi đầu chào
- “ Anh hai, chị dâu.
” Vương Nhất Trì
- “ Ba mẹ, hai người thật xứng đôi.
Đẹp đôi quá la, không chụp hình thì hơi phí ó.
” Vương Khánh Linh
- “ Được rồi, hai đứa ngồi đi, đừng đứng nữa.
” Vương Mặc nói
- “ Dạ vâng ” Vương Kiên, Trần Thanh Ngọc cùng ngồi xuống
Trần Thanh Ngọc từ lúc đến Vương Gia, đầu cô lại đau nhức một thời gian ngắn rồi lại thôi.
Một chút kí ức nhỏ cũng không thể nhớ được, cố gắng cũng không thể nhớ.
- “ Nay cháu đưa con bé về đây, chắc hẳn là cháu dâu tương lai của Vương Gia có đúng không? ” Vương Mặc nhìn tay Trần Thanh Ngọc, chiếc nhẫn kia chắc hẳn là nhẫn cháu trai ông cầu hôn cháu dâu của ông rồi
- “ Dạ vâng, hôm nay cháu đưa cô ấy đến đây là để ra mắt gia đình mình cũng như là xin hộ khẩu hộ tịch để đăng ký kết hôn.
” Vương Kiên
- “ Quả là một chuyện vui và hoan hỉ đối với Vương Gia, vậy còn Hoàng Gia thì sao? Liệu họ có đồng ý chuyện này không? ” Vương Mặc trong lòng rất vui nhưng Vương Gia và Hoàng Gia có xích mích, ông chỉ sợ họ không đồng ý chuyện này.
- “ Cháu sẽ cố gắng, cháu cũng biết Hoàng Gia trước giờ không hề thích cháu.
” Vương Kiên giọng trầm xuống, anh sợ họ không cho phép anh thành chồng của cô
- “ Cố gắng lên con, ba tin hai đứa sẽ được Hoàng Gia đồng ý chuyện hai đứa thành vợ thành chồng.
” Vương Quốc Đạt
- “ Dạ ba, con sẽ cố gắng.
” Vương Kiên
- “ Cháu tính ở đây bao lâu? ” Vương Mặc hỏi
- “ Cháu mượn hộ khẩu hộ tịch rồi cũng trở lại Hà Nội, có rất nhiều việc cần phải làm ạ.
Cũng xin mời gia đình mình đến Hà Nội một chuyến.
Ngày 5 tháng 7, mọi người đến nơi thì cháu sẽ ra đón.
”
Tất cả gật đầu trừ Lâm Doãn Khanh, bà ta thật sự không muốn một chút nào.
- “ Xin phép ông nội và ba mẹ, con cần phải đến Hoàng Gia.
Đằng nào cũng phải nói, cháu nói sớm một chút cũng không sao.
Xong việc ở Hoàng Gia thì chúng cháu cũng đi.
” Vương Kiên
- “ Được rồi, hai đứa đi đi.
Hãy bảo trọng.
” Vương Mặc
Quản gia đưa hộ khẩu cho anh, sau đó Vương Kiên và Trần Thanh Ngọc chào Vương Mặc, Vương Quốc Đạt xong thì rời khỏi Vương Gia.
[ Hoàng Gia ]
Vừa thấy Vương Kiên và Trần Thanh Ngọc xuất hiện, Hoàng Khải Thiên đã nổi giận.
- “ Cút về, ai cho cậu bước chân đến Hoàng Gia.
Cút ngay và luôn, ngay lập tức.
”
- “ Ba, ba bình tĩnh.
Đừng nóng giận, sẽ ảnh hưởng sức khỏe đó ạ.
” Hứa Giai Kỳ
- “ Cậu đến đây làm gì, Hoàng Gia không hoan nghênh cậu.
Mời về cho.
” Hoàng Vũ Khải nói
Dù trải qua bao nhiêu thời gian thì cách cư xử của Hoàng Gia đối với Vương Kiên vẫn như ngày đó, ngày cô vì anh mà chịu đau đớn.
Anh cúi mặt đứng đó, cũng không biết phải nói gì cho phải
- “ Còn Thanh Ngọc, con sao lại đi cùng cậu ta.
Con đừng có quên bản thân mình vì cậu ta mà phải chịu những gì.
” Hoàng Vũ Khải
- “ Ba, nhưng mà con yêu anh ấy và anh ấy cũng yêu con mà.
Con không quên, vẫn còn nhớ.
Sao cứ phải hận thù, hận thù mãi thì được gì.
” Trần Thanh Ngọc
- “ Ta nghiêm cấm, không bao giờ cho phép cháu đến với cậu ta.
” Hoàng Khải Thiên
- “ Cầu hôn cũng đã cầu hôn rồi, sao ông nội với ba cứ phải như thế.
Cuộc sống là của con, sao ông cứ phải cấm cản.
” Trần Thanh Ngọc
- “ Nếu mẹ cậu ta không phải người như vậy thì ta cũng không cấm và cậu ta không khiến cháu bị như vậy thì ta cũng không cấm đoán.
Vương Gia không phải là nơi cháu có thể dung hòa được, chúng ta sẽ tìm cho cháu một người tốt hơn.
” Hoàng Khải Thiên
- “ Ông nội con nói đúng rồi đấy, buông bỏ nhau đi.
Ba sẽ tìm cho con một người thích hợp hơn.
” Hoàng Vũ Khải
- “ Con không buông, con cũng không cần.
Con không phải Hoàng Tiểu Thư, con cũng không mang họ Hoàng, trong người con không có dòng máu của Hoàng Gia cũng không phải huyết mạch của Hoàng Gia.
Cuộc đời của con thì con tự quyết định, mọi người không có quyền quyết định nó.
Ngày 15 tháng này, 53 ngõ 16 Tạ Quang Bửu, Bách Khoa, Hai Bà Trưng, Hà Nội.
Mọi người muốn thì đến chung vui, không đến cũng không sao? Trần Thanh Ngọc con không cần, con xin phép.
”
Trần Thanh Ngọc nói xong, cô kéo tay Vương Kiên rời đi.
Bước ra khỏi cánh cửa Hoàng Gia, cô bật khóc, nước mắt từ từ rơi xuống.
- “ Em muốn khóc thì cứ khóc đi, khóc đến khi nào cạn nước mắt thì thôi.
Họ quay lưng với em thì vẫn còn có anh, ngoan.
”
Trần Thanh Ngọc thút thít trong lòng ngực của Vương Kiên, anh nhẹ nhàng dỗ dành cô.
Sau đó hai người ra sân bay, quay về Hà Nội.
Không khí bên trong trầm mặc, u ám đến đáng sợ.
Hoành Khải Thiên không ngờ được rằng đứa cháu gái ông yêu thương hết mực, luôn luôn nghe lời ông nhưng hôm nay vì Vương Kiên mà dám cãi lại ông.
- “ Chết tiệt, Vương Kiên cho nó ăn cái gì mà nó dám cãi lại lời ta.
Yêu đương mù quáng, không biết phân biệt, không nhìn thấu lòng người.
” Hoàng Khải Thiên
- “ Trí nhớ không còn, ắt sẽ không biết Lâm Doãn Khanh là người ra sao? Vương Kiên này con biết cậu ta yêu nó rất nhiều nhưng làm sao nó có thể chịu đựng được một người như Lâm Doãn Khanh? ” Hoàng Vũ Khải suy tư nói
- “ Điên hết rồi sao? Con cũng mù quáng giống nó luôn rồi.
” Hoàng Khải Thiên
- “ Ba à, nó đỡ cho Vương Kiên chính là vì yêu.
Trước giờ nó không cãi lại lời của cha con mình nhưng vì Vương Kiên mà nó cãi lại, chẳng phải là vì yêu hay sao? Chúng ta cứ thử tin tưởng cậu ta một lần.
Lâm Doãn Khanh không thể tin nhưng cậu ta thì vẫn có thể.
” Hoàng Vũ Khải
Hoàng Khải Thiên im lặng, ông phải làm sao mới đúng.
Vào Vương Gia làm dâu, khác nào là địa ngục đối với cháu ông.
Cái gia tộc đó, một khi kết hôn thì không thể ly hôn.
Liệu rằng trên dưới Hoàng Gia có thể tin tưởng Vương Kiên hay không? Đó là vấn đề nan giải.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook