Vợ Yêu Quyền Lực Của Tổng Tài
-
Chương 44: Không thể đi
Reng! Reng! Reng!
Có người gọi qua video call cho hắn. Mặc Hàn nhấn nút nghe, đưa ra trước mặt mình. Trước mắt hắn là hình ảnh người con gái trên người toàn thân dính máu, không chỗ nào là không có vết thương. Đôi mắt của cô ấy đang rỉ từng dòng máu. Cô gái ấy không hề khóc, hai tay vịn lấy mắt cắn chặt môi.
"HINH NHI!"
Vũ Mặc Hàn la lớn kêu tên cô, cô nghe thấy nhưng chẳng xác định được phương hướng ở bên nào. Cũng không còn sức để la lên, đành ngồi đó mà bất lực.
Tiêu Minh Huy nghiến răng ken két, trừng mắt nhìn người anh thương mà chẳng thể làm được gì.
"Thấy hết rồi chứ ? Muốn cứu cô ta thì mau đến nhà kho của Giang thị. Nếu không e rằng đây là lần cuối các người được gặp cô ta đấy!"
Liễu Ý Hoa nghiêng đầu nhìn vào điện thoại, hả hê nói. Trong màn hình điện thoại còn quay được cả Giang Thụy Sinh đứng sau lưng bà ta.
"Hinh Nhi, trả lời tôi đi, Hinh Nhi!"
Mặc Hàn gọi tên cô trong vô vọng.
"M...Mặc...Hàn...đừng...t...tới..."
Sau câu nói ấy là tiếng đánh vào da thịt chói tai. Điện thoại tắt rồi, hắn cũng mất liên lạc với cô rồi. Mặc Hàn vơ lấy áo vest trên ghế, bước thẳng ra cửa.
"Minh Huy, đến lúc trả món nợ rồi!"
[....................]
Hinh Nhi kiệt sức nằm dưới đất, đôi mắt ẩm ướt hơi nước, từng giọt nước mắt hòa lẫn máu tươi rơi xuống đất là ướt một mảng cát.
Liễu Ý Hoa sai người đặt cô ngồi trên ghế. Bà ta cài bom vào người cô, lấy áo khoác che lại bên ngoài. Hinh Nhi mặc cho bọn họ giở trò với mình, cô chẳng còn sức để phản kháng.
"Giang tổng, Bọn họ tới rồi"
Một tên thân tín của Giang Thụy Sinh chạy gấp vào báo cáo. Giang Thụy Sinh cầm tách trà đưa lên miệng, nhàn nhã uống từng hớp xem như chuyện bình thường.
"Cho bọn họ vào"
Cạch!
Vũ Mặc Hàn và Tiêu Minh Huy sóng đôi cùng bước vào bên trong kho xưởng, nét mặt của hai người không có biểu hiện nhưng trong lòng thì hừng hực lửa đốt. Trước khi đến đây, hắn đã giải quyết những chuyện cản trở việc cứu cô, đồng thời đã âm thầm thu thập bằng chứng tố cáo tập đoàn làm ăn phi pháp, tất nhiên sẽ cho tập đoàn Giang thi một bước phá sản. Việc của hắn bây giờ là đưa cô về an toàn, cuối cùng là giết chết họ.
Thấy hai người có vị trí lớn trên thị trường, Liễu Ý Hoa có chút run sợ, bà ta quay sang nhìn Giang Thụy Sinh, ông ta vẫn rất bình tĩnh.
"Đây không phải rồng đến nhà tép sao, ha ha!"
"Đừng nhiều lời, thả Hinh Nhi ra!" Mặc Hàn nghiêm giọng, hướng ánh mắt chết chóc về phía Giang Thụy Sinh.
"Ấy ấy đừng vội chứ. Hay bây giờ chúng ta chơi một trò chơi đi. Các người muốn trả thù lắm đúng không ? Muốn cứu con ả này phải không ? Để Vũ Mặc Hàn ở đây cứu Tô Hinh Thư, còn Tiêu Minh Huy chúng ta ra ngoài kia giải quyết mâu thuẫn, thế nào ?"
Vũ Mặc Hàn nhìn sang Hinh Nhi, tay cô bị cột ngược ra phía sau, chân cũng bị cột chặt vào ghế, còn bị chúng lấy miếng giẻ nhét vào miệng. Không nói được cô chỉ còn cách lắc đầu lia lịa, nước mắt không ngừng rơi.
"Tưởng tôi không biết ông đang giở trò gì sao ? Đừng tưởng qua mắt được tôi!"
Mặc Hàn cười nửa miệng, ném ánh mắt khinh bỉ về phía Giang Thụy Sinh. Âm mưu của ông ta quá rõ ràng, muốn tách hắn và Minh Huy ra để tiện đường xửa lí từng người, trò này cũng hay nhưng đáng tiếc ông ta đã chọn sai người để chơi cùng rồi.
Giang Thụy Sinh nhếch mép, cúi gầm mặt gằn từng giọng đủ để những người xung quanh nghe.
"Vậy thì...chết hết đi"
Dứt lời, đám người sau lưng Giang Thụy Sinh xông về phía Mặc Hàn. Như hưởng ứng, những tên vệ sĩ mặc vest đen sau lưng Mặc Hàn và Minh Huy cũng xông lên. Xã hai bên đều mang theo rất nhiều người, nói không chừng đây sẽ là lần đầu tiên Hinh Nhi tận mắt chứng kiến cảnh tàn khốc đẫm máu ấy.
"Mặc Hàn, cứu Hinh Nhi. Để đây tôi lo"
Tiêu Minh Huy một bên tay siết chặt cổ người của Giang Thụy Sinh, một bên tay cầm dao. Những nơi con dao ấy đi qua đều lấy đi một mạng người. Vũ Mặc Hàn tàn bạo đấm vào mặt người nằm dưới đất như trút giận mặc dù người đã chết. Nghe Minh Huy nói, Mặc Hàn ngó quanh rồi lao đến chỗ cô.
Hắn gỡ miếng giẻ trong miệng cô ra, sau lại cởi trói cho cô. Mặc Hàn kéo cô đứng dậy, nhưng cô dùng sức vịn tay vào ghế, không để hắn kéo.
"Mặc Hàn, không thể đi được!"
Tô Hinh Nhi lắc đầu, ánh mắt phức tạp nhìn hắn.
Một ý nghĩ xẹt qua trong đầu hắn. Mặc Hàn liền nhớ những gì Bùi Gia Thành nói, dò xét trên người cô, ánh mắt dừng ngay ở cơ thể Hinh Nhi đang phình to. Vũ Mặc Hàn nhẹ nhàng cởi bỏ áo khoác bên ngoài, khắp người cô đều là bom, lại còn là loại bom tự chế, không có dây dẫn ngắt hoạt động của bom, muốn cho bom không phát nổ chỉ có thiết bị điều khiển từ xa. Mặc Hàn sốt ruột nhìn xung quanh, remote điều khiển đang nằm trong tay Liễu Ý Hoa, nhưng bà ta phát giác được ánh mắt của Mặc Hàn đang nhìn về phía mình, nhanh chóng chạy mất. Vũ Mặc Hàn nhìn thời gian hiện trên bom, thời gian còn 10 phút.
Giang Thụy Sinh và Liễu Ý Hoa đã rời đi, đám người của Thụy Sinh đã bị vệ sĩ của hắn giết chết không chừa một tên. Minh Huy đã đem theo một số vệ sĩ đuổi theo bọn họ. Vũ Mặc Hàn căn bản không thể rời đi, hắn phải ở lại cùng Hinh Nhi.
Có người gọi qua video call cho hắn. Mặc Hàn nhấn nút nghe, đưa ra trước mặt mình. Trước mắt hắn là hình ảnh người con gái trên người toàn thân dính máu, không chỗ nào là không có vết thương. Đôi mắt của cô ấy đang rỉ từng dòng máu. Cô gái ấy không hề khóc, hai tay vịn lấy mắt cắn chặt môi.
"HINH NHI!"
Vũ Mặc Hàn la lớn kêu tên cô, cô nghe thấy nhưng chẳng xác định được phương hướng ở bên nào. Cũng không còn sức để la lên, đành ngồi đó mà bất lực.
Tiêu Minh Huy nghiến răng ken két, trừng mắt nhìn người anh thương mà chẳng thể làm được gì.
"Thấy hết rồi chứ ? Muốn cứu cô ta thì mau đến nhà kho của Giang thị. Nếu không e rằng đây là lần cuối các người được gặp cô ta đấy!"
Liễu Ý Hoa nghiêng đầu nhìn vào điện thoại, hả hê nói. Trong màn hình điện thoại còn quay được cả Giang Thụy Sinh đứng sau lưng bà ta.
"Hinh Nhi, trả lời tôi đi, Hinh Nhi!"
Mặc Hàn gọi tên cô trong vô vọng.
"M...Mặc...Hàn...đừng...t...tới..."
Sau câu nói ấy là tiếng đánh vào da thịt chói tai. Điện thoại tắt rồi, hắn cũng mất liên lạc với cô rồi. Mặc Hàn vơ lấy áo vest trên ghế, bước thẳng ra cửa.
"Minh Huy, đến lúc trả món nợ rồi!"
[....................]
Hinh Nhi kiệt sức nằm dưới đất, đôi mắt ẩm ướt hơi nước, từng giọt nước mắt hòa lẫn máu tươi rơi xuống đất là ướt một mảng cát.
Liễu Ý Hoa sai người đặt cô ngồi trên ghế. Bà ta cài bom vào người cô, lấy áo khoác che lại bên ngoài. Hinh Nhi mặc cho bọn họ giở trò với mình, cô chẳng còn sức để phản kháng.
"Giang tổng, Bọn họ tới rồi"
Một tên thân tín của Giang Thụy Sinh chạy gấp vào báo cáo. Giang Thụy Sinh cầm tách trà đưa lên miệng, nhàn nhã uống từng hớp xem như chuyện bình thường.
"Cho bọn họ vào"
Cạch!
Vũ Mặc Hàn và Tiêu Minh Huy sóng đôi cùng bước vào bên trong kho xưởng, nét mặt của hai người không có biểu hiện nhưng trong lòng thì hừng hực lửa đốt. Trước khi đến đây, hắn đã giải quyết những chuyện cản trở việc cứu cô, đồng thời đã âm thầm thu thập bằng chứng tố cáo tập đoàn làm ăn phi pháp, tất nhiên sẽ cho tập đoàn Giang thi một bước phá sản. Việc của hắn bây giờ là đưa cô về an toàn, cuối cùng là giết chết họ.
Thấy hai người có vị trí lớn trên thị trường, Liễu Ý Hoa có chút run sợ, bà ta quay sang nhìn Giang Thụy Sinh, ông ta vẫn rất bình tĩnh.
"Đây không phải rồng đến nhà tép sao, ha ha!"
"Đừng nhiều lời, thả Hinh Nhi ra!" Mặc Hàn nghiêm giọng, hướng ánh mắt chết chóc về phía Giang Thụy Sinh.
"Ấy ấy đừng vội chứ. Hay bây giờ chúng ta chơi một trò chơi đi. Các người muốn trả thù lắm đúng không ? Muốn cứu con ả này phải không ? Để Vũ Mặc Hàn ở đây cứu Tô Hinh Thư, còn Tiêu Minh Huy chúng ta ra ngoài kia giải quyết mâu thuẫn, thế nào ?"
Vũ Mặc Hàn nhìn sang Hinh Nhi, tay cô bị cột ngược ra phía sau, chân cũng bị cột chặt vào ghế, còn bị chúng lấy miếng giẻ nhét vào miệng. Không nói được cô chỉ còn cách lắc đầu lia lịa, nước mắt không ngừng rơi.
"Tưởng tôi không biết ông đang giở trò gì sao ? Đừng tưởng qua mắt được tôi!"
Mặc Hàn cười nửa miệng, ném ánh mắt khinh bỉ về phía Giang Thụy Sinh. Âm mưu của ông ta quá rõ ràng, muốn tách hắn và Minh Huy ra để tiện đường xửa lí từng người, trò này cũng hay nhưng đáng tiếc ông ta đã chọn sai người để chơi cùng rồi.
Giang Thụy Sinh nhếch mép, cúi gầm mặt gằn từng giọng đủ để những người xung quanh nghe.
"Vậy thì...chết hết đi"
Dứt lời, đám người sau lưng Giang Thụy Sinh xông về phía Mặc Hàn. Như hưởng ứng, những tên vệ sĩ mặc vest đen sau lưng Mặc Hàn và Minh Huy cũng xông lên. Xã hai bên đều mang theo rất nhiều người, nói không chừng đây sẽ là lần đầu tiên Hinh Nhi tận mắt chứng kiến cảnh tàn khốc đẫm máu ấy.
"Mặc Hàn, cứu Hinh Nhi. Để đây tôi lo"
Tiêu Minh Huy một bên tay siết chặt cổ người của Giang Thụy Sinh, một bên tay cầm dao. Những nơi con dao ấy đi qua đều lấy đi một mạng người. Vũ Mặc Hàn tàn bạo đấm vào mặt người nằm dưới đất như trút giận mặc dù người đã chết. Nghe Minh Huy nói, Mặc Hàn ngó quanh rồi lao đến chỗ cô.
Hắn gỡ miếng giẻ trong miệng cô ra, sau lại cởi trói cho cô. Mặc Hàn kéo cô đứng dậy, nhưng cô dùng sức vịn tay vào ghế, không để hắn kéo.
"Mặc Hàn, không thể đi được!"
Tô Hinh Nhi lắc đầu, ánh mắt phức tạp nhìn hắn.
Một ý nghĩ xẹt qua trong đầu hắn. Mặc Hàn liền nhớ những gì Bùi Gia Thành nói, dò xét trên người cô, ánh mắt dừng ngay ở cơ thể Hinh Nhi đang phình to. Vũ Mặc Hàn nhẹ nhàng cởi bỏ áo khoác bên ngoài, khắp người cô đều là bom, lại còn là loại bom tự chế, không có dây dẫn ngắt hoạt động của bom, muốn cho bom không phát nổ chỉ có thiết bị điều khiển từ xa. Mặc Hàn sốt ruột nhìn xung quanh, remote điều khiển đang nằm trong tay Liễu Ý Hoa, nhưng bà ta phát giác được ánh mắt của Mặc Hàn đang nhìn về phía mình, nhanh chóng chạy mất. Vũ Mặc Hàn nhìn thời gian hiện trên bom, thời gian còn 10 phút.
Giang Thụy Sinh và Liễu Ý Hoa đã rời đi, đám người của Thụy Sinh đã bị vệ sĩ của hắn giết chết không chừa một tên. Minh Huy đã đem theo một số vệ sĩ đuổi theo bọn họ. Vũ Mặc Hàn căn bản không thể rời đi, hắn phải ở lại cùng Hinh Nhi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook