Vợ Yêu Ở Trên: BOSS, Đừng Yêu Tôi
-
Chương 24: Muốn giết tôi?
Cô vùng vẫy một cách tuyệt vọng, đôi tay bị giữ chặt trên đầu giường, tựa hồ bị cái gì buộc trụ lại, chiếc lưỡi như con rắn xảo quyệt dễ dàng cậy mở răng cô, cùng cô gặp gỡ, cô trốn, hắn truy, mặc kệ đến đâu, hắn đuổi tới cùng, hắn hung mãnh tấn công đoạt đất, thổ địa tấc tấc thất lạc.
"A, đau!" Một tiếng kêu sợ hãi, thân thể người đàn ông đã cùng cô hòa hợp.
Tuy rằng không phải lần đầu tiên, nhưng cũng mới là lần thứ hai, không có bất cứ khúc dạo đầu nào liền tiến vào, như thế nào cũng sẽ đau, bị đau bởi một người đàn ông xâm phạm hai lần, Cố Nam Nam cắn môi chịu bị rửa tội như bão......
Không biết muốn cô bao nhiêu lần, không biết ngất lại tỉnh, tỉnh lại ngất bao nhiêu lần, đến khi trời sáng, cuối cùng hết thảy trở về bình thường.
Cố Nam Nam như một xác chết nằm trên giường, không khóc không sảo cũng không nháo.
Không gì đáng buồn bằng tâm đã chết chính là dáng vẻ của cô bây giờ.
Cả người đều đau nhức, không thể thở được, nhưng Cố Nam Nam biết, cô bây giờ cần phải rời khỏi nơi này, rời khỏi tên ma quỷ này.
Cô hơi chuyển mình, thân thể bị người đàn ông ôm chặt, Cố Nam Nam quay đầu liền thấy được gương mặt tuấn mỹ tinh tế của người đàn ông kia, khuôn mặt này đã bị cô cố gắng xóa sạch trong tâm trí không biết bao nhiêu lần, nếu trong tay cô cầm một con dao, cô sẽ không chút do dự đâm vào nó.
Cô chẳng qua là thầm nghĩ như thế, nhưng tầm mắt vẫn là ở mép giường tìm kiếm thứ gì.
Mắt sắc của cô không buông tha một ngóc ngách nào, quả nhiên ở phía sau đèn bàn thật đúng là có một con dao nhỏ gọt hoa quả, cô thậm chí chưa kịp suy nghĩ, lập tức cầm lấy con dao nhỏ hướng tới hắn quyết liệt đâm xuống.
Cô muốn hắn chết.
Thực đáng tiếc là tốc độ của người đàn ông nhanh hơn cô nghĩ, nháy mắt lập tức bắt được cổ tay cô trong lúc cô đâm xuyên qua.
Đôi mắt mở ra, mang theo mười phần lệ khí cùng lạnh lẽo, "Cô muốn giết tôi?"
Cố Nam Nam hồng đôi mắt, cho dù bị hắn cầm tay cô cũng dùng sức đâm xuống phía dưới, chỉ là lực quá mạnh, căn bản không chút sứt mẻ, "Mặc Lệ Tước, anh đây là hãm hiếp, tôi có thể đi kiện anh."
"Xin cứ tự nhiên, biết tìm ai kiện sao? Không biết có thể nói tôi giúp cô liên hệ."
Kẻ có tiền liền như thế kiêu ngạo cuồng vọng, muốn làm gì thì làm sao?
Chẳng lẽ anh chính là bởi vì như vậy, mới có thể lựa chọn cưới người phụ nữ khác sao?
Du Minh Tuấn, anh nói cho tôi đi, là bởi vì như vậy sao?
Cố Nam Nam tim xé rách ra đau đớn, tất cả tế bào đều đang khóc, nước mắt cũng ào ào rơi xuống, "Tại sao, tại sao......đám đàn ông các người đều phải như vậy......" Bắt nạt cô.
Cô rốt cuộc làm sai cái gì, chẳng qua là muốn biết lý do chia tay, muốn tìm Du Minh Tuấn làm rõ ràng, chuyện đơn giản như thế lại diễn biến thành hoàn cảnh như hiện tại?
Cô chẳng qua là muốn duy trì tình yêu của mình mà thôi, là sai sao?
Người đàn ông đoạt được dao nhỏ, đạm bạc như mây, "Đây là hình phạt giành cho cô, khiến cô nhớ mãi không quên."
Cố Nam Nam ánh mắt trống rỗng, tự mình nỗ lực điều chỉnh lại cảm xúc thực tốt, dùng tay lau sạch nước mắt trên khóe mắt, trấn định xuống dưới mặt vô cảm nhìn hắn, "Hiện tại ngủ cũng đã ngủ, tôi đã mất đi tất cả, tôi có thể rời khỏi Hải Thành chưa?"
"Tôi nói, làm người phụ nữ của tôi!"
Ngụ ý chính là sẽ không tha cho cô rời đi, muốn đem cô giam cầm trong thành phố khiến cô đau khổ này?
Thật vất vả lập nên bình tĩnh lập tức liền tan vỡ, cô rống lên, "Mặc Lệ Tước, anh là đồ điên."
Mặc Lệ Tước phớt lờ cơn giận của cô, chỉ buông một câu nhàn nhạt.
"Sau này tránh xa Du Minh Tuấn một chút cho tôi."
Xong đứng dậy đóng lại thân mình rồi đi vào phòng tắm......
"A, đau!" Một tiếng kêu sợ hãi, thân thể người đàn ông đã cùng cô hòa hợp.
Tuy rằng không phải lần đầu tiên, nhưng cũng mới là lần thứ hai, không có bất cứ khúc dạo đầu nào liền tiến vào, như thế nào cũng sẽ đau, bị đau bởi một người đàn ông xâm phạm hai lần, Cố Nam Nam cắn môi chịu bị rửa tội như bão......
Không biết muốn cô bao nhiêu lần, không biết ngất lại tỉnh, tỉnh lại ngất bao nhiêu lần, đến khi trời sáng, cuối cùng hết thảy trở về bình thường.
Cố Nam Nam như một xác chết nằm trên giường, không khóc không sảo cũng không nháo.
Không gì đáng buồn bằng tâm đã chết chính là dáng vẻ của cô bây giờ.
Cả người đều đau nhức, không thể thở được, nhưng Cố Nam Nam biết, cô bây giờ cần phải rời khỏi nơi này, rời khỏi tên ma quỷ này.
Cô hơi chuyển mình, thân thể bị người đàn ông ôm chặt, Cố Nam Nam quay đầu liền thấy được gương mặt tuấn mỹ tinh tế của người đàn ông kia, khuôn mặt này đã bị cô cố gắng xóa sạch trong tâm trí không biết bao nhiêu lần, nếu trong tay cô cầm một con dao, cô sẽ không chút do dự đâm vào nó.
Cô chẳng qua là thầm nghĩ như thế, nhưng tầm mắt vẫn là ở mép giường tìm kiếm thứ gì.
Mắt sắc của cô không buông tha một ngóc ngách nào, quả nhiên ở phía sau đèn bàn thật đúng là có một con dao nhỏ gọt hoa quả, cô thậm chí chưa kịp suy nghĩ, lập tức cầm lấy con dao nhỏ hướng tới hắn quyết liệt đâm xuống.
Cô muốn hắn chết.
Thực đáng tiếc là tốc độ của người đàn ông nhanh hơn cô nghĩ, nháy mắt lập tức bắt được cổ tay cô trong lúc cô đâm xuyên qua.
Đôi mắt mở ra, mang theo mười phần lệ khí cùng lạnh lẽo, "Cô muốn giết tôi?"
Cố Nam Nam hồng đôi mắt, cho dù bị hắn cầm tay cô cũng dùng sức đâm xuống phía dưới, chỉ là lực quá mạnh, căn bản không chút sứt mẻ, "Mặc Lệ Tước, anh đây là hãm hiếp, tôi có thể đi kiện anh."
"Xin cứ tự nhiên, biết tìm ai kiện sao? Không biết có thể nói tôi giúp cô liên hệ."
Kẻ có tiền liền như thế kiêu ngạo cuồng vọng, muốn làm gì thì làm sao?
Chẳng lẽ anh chính là bởi vì như vậy, mới có thể lựa chọn cưới người phụ nữ khác sao?
Du Minh Tuấn, anh nói cho tôi đi, là bởi vì như vậy sao?
Cố Nam Nam tim xé rách ra đau đớn, tất cả tế bào đều đang khóc, nước mắt cũng ào ào rơi xuống, "Tại sao, tại sao......đám đàn ông các người đều phải như vậy......" Bắt nạt cô.
Cô rốt cuộc làm sai cái gì, chẳng qua là muốn biết lý do chia tay, muốn tìm Du Minh Tuấn làm rõ ràng, chuyện đơn giản như thế lại diễn biến thành hoàn cảnh như hiện tại?
Cô chẳng qua là muốn duy trì tình yêu của mình mà thôi, là sai sao?
Người đàn ông đoạt được dao nhỏ, đạm bạc như mây, "Đây là hình phạt giành cho cô, khiến cô nhớ mãi không quên."
Cố Nam Nam ánh mắt trống rỗng, tự mình nỗ lực điều chỉnh lại cảm xúc thực tốt, dùng tay lau sạch nước mắt trên khóe mắt, trấn định xuống dưới mặt vô cảm nhìn hắn, "Hiện tại ngủ cũng đã ngủ, tôi đã mất đi tất cả, tôi có thể rời khỏi Hải Thành chưa?"
"Tôi nói, làm người phụ nữ của tôi!"
Ngụ ý chính là sẽ không tha cho cô rời đi, muốn đem cô giam cầm trong thành phố khiến cô đau khổ này?
Thật vất vả lập nên bình tĩnh lập tức liền tan vỡ, cô rống lên, "Mặc Lệ Tước, anh là đồ điên."
Mặc Lệ Tước phớt lờ cơn giận của cô, chỉ buông một câu nhàn nhạt.
"Sau này tránh xa Du Minh Tuấn một chút cho tôi."
Xong đứng dậy đóng lại thân mình rồi đi vào phòng tắm......
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook