Chương 21: Về nhà sao không gọi anh
Bà Lê Viên Vũ đẩy cô đến chỗ Lâm Quân, khuyên khẽ: “Nghệt mặt ra đó làm gì, đó là chồng con.”
Lê Nhật Linh tròn mắt nhìn ngơ ngác, Lâm Quân cúi xuống cười lại khiến cô có nhiều dấu chấm hỏi hơn.

Chẳng lẽ anh đến nhà họ Lê để tận mắt nhìn cô ký thỏa thuận ly hôn hả?
Cô mím môi, nén giọng và rất mực biết điều nói: “Tôi đã kí xong xuôi hết rồi.”
Anh vờ không nghe thấy, ngồi xuống bàn ăn theo sự sắp xếp của Lê Hải Thiên, chuẩn bị thưởng thức bữa tối.
Nhưng cô biết anh có nghe vì rõ ràng đôi mắt bình tĩnh đó đã lăn tăn gợn sóng.
Lê Nhật Linh bị ép ngồi cạnh Lâm Quân vì hai người họ là vợ chồng.
“Không phải lạt mềm buộc chặt, cũng không có âm mưu gì nên anh cứ yên tâm, tôi sẽ hợp tác trong quá trình ly hôn.” Sợ anh hiều lầm nên cô vội thề thốt, cố nói hết câu với âm thanh chỉ hai người mới nghe thấy.
Anh nhìn cô thật lâu, nở nụ cười kì lạ khó hiều.
Lê Nhật Linh căng thẳng, sao cô cứ thấy nụ cười này chẳng hay ho gì cho cam nhỉ.
Ngay giờ ăn tối, họ cùng ngồi xuống chờ các món đầy đủ sắc hương vị được mang lên bàn theo thứ tự.


Lê Hải Thiên dặn người giúp việc bảo nhà bếp làm thêm vài món nữa vì đằng nào đây cũng là lần đầu tiên Lâm Quân đến nhà họ Lê.
Với người con rể này, Lê Hải Thiên khâm phục rồi lại sợ hãi.

Tuy vai vế ông cao hơn nhưng địa vị thì thua anh cả con phố dài.
Cả bữa cơm, chỉ có mình Lê Hải Thiên luôn miệng lựa ý đáp lời Lâm Quân.
Lê Nhật Linh không muốn phiền đến “hai người đang nói chuyện với nhau thật vui’ nên cô cầm đũa cắm mắt vào chén lùa cơm.
Một miếng thịt bò được thả vào chén, cô ‘cảm ơn’ rồi nhét cả thịt cả cơm vào miệng nhỏ.

Nuốt thức ăn xong cô mới chợt nghĩ đến điều gì đó, ngầng đầu lên thấy Lâm Quân đang dùng ánh mắt sâu thăm thằm kia nhìn mình.
Dường như miếng thịt bò cô vừa nuốt đã biến thành xương cá ghim vào lòng cô.
Lê Nhã Tuyết bên kia thì đang vui vẻ hào hứng, hai má ửng hồng: “Cuối cùng em cũng được gặp anh rề rồi!”
Ba năm, người anh rề này chỉ tồn tại trong miệng người khác và các tin tức trên mặt báo, đây là lần đầu tiên người thật xuất hiện.


Anh đẹp trai hơn ảnh trên báo nhiều!
Lâm Quân cười cười, đặt tay lên lưng ghế Lê Nhật Linh: “Sau này còn rất nhiều cơ hội!”
Anh chỉ khoác tay lên thành ghế Lê Nhật Linh nhưng ảo giác mắt tạo ra là anh thân thiết ôm vai cô.
“Sau này anh rề có thường dẫn chị về đây không?” Hai mắt Lê Nhã Tuyết lấp lánh trái tim màu hồng.
“Có chứ, nếu như cô ấy muốn.” Lâm Quân thoải mái nói, trông anh chẳng khác gì người chồng dịu dàng đích thực.
Nhưng lời anh thốt ra lại khiến đôi đũa cứng đờ trên tay Lê Nhật Linh, ý anh là sao?
Đôi mắt sáng ngời ấy dán chặt trên người anh không chớp, cô muốn tìm thấy thông tin gì đó từ mặt anh nhưng Lâm Quân quá bình tĩnh nên cô không thể nắm bắt được gì.
Lâm Quân muốn ly hôn cơ mà, anh cũng là người gửi bản thỏa thuận ấy cho cô.

Nhưng bây giờ anh lại đột ngột xuất hiện ở nhà họ Lê và nói ra những điều đó…
Đừng nói với cô là anh đồi ý rồi à?
Cô lén lút cất giấy tờ ly hôn đi, cần thận nhét vào ba lô.

Anh muốn chơi trò gì cô chấp hết, nhưng tờ thỏa thuận ly hôn này thì cô đã kí tên xong xuôi rồi.
“Chị ơi, sau này chị có thường về đây với anh rề không?”
Anh bỗng nắm lấy tay cô kéo về ngắm nghía, bàn tay rắn rỏi vuốt ve năm ngón tay nhỏ nhắn của Lê Nhật Linh, đá quả bóng đó sang cho cô: “Sao em về nhà họ Lê không gọi anh đi với?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương