"Xong việc rồi, tiện đây chúng ta đi làm vài ly có được không..."

Trần Thanh Trúc chớp chớp đồi mắ long lanh nhìn Lê Gia Hào. Khiến sống lưng anh chợt dựng thẳng dậy, nhìn cô vẻ mặt đề phòng, kiên quyết nói.

"Không được... chúng ta đi ăn, anh mời..."

Trong lòng Lê Gia Hào thì nhăn nhó hơn cả táo tầu héo. Anh cũng muốn cùng uống với cô nhóc lắm chứ, nếu như không có cái gọi là bài học xương máu lần trước thì có lẽ cùng uống vài ly chính là tình thú, nhưng anh hiểu rất rõ tình thú này anh hưởng không nổi. Vẫn là ăn cơm nói chuyện phiếm thì vẫn hơn.1

Trần Thanh Trúc vô cùng mất hứng bĩu bĩu cái môi, không mấy hài lòng phụng phịu mà đi ra cửa. Lê Gia Hào ở phía sau xoa xoa cái trán của mình, cười khổ một tiếng.

~~~~~~~~

"Anh Hào... đây là thiết kế mới của em. Anh xem..."

Vũ Bình đứng ở trước bàn làm việc của Lê Gia Hào ánh mắt sy mê liếc mắt đưa tình nhìn anh. Lê Gia Hào vẫn một mực không ngẩng đầu chỉ nhàn nhạt mà nói.

"Cô cứ để ở đó đi, tôi sẽ xem sau..."

"Vâng... nhưng..."

Cốc... cốc...2

Đúng lúc này có tiếng gõ cửa vang lên, tiếp sau đó chính là Lê Xuân Trường đi vào theo sau cậu ta lại chẳng phải ai khác mà chính là Trần Bích Ngọc.

Trần Bích Ngọc vừa vào đến phòng đã chạy đến chỗ Lê Gia Hào, cười thật tươi, nhỏ nhẹ mà nói.

"Anh Hào... em rất nhớ anh..."

"Cô đến là có việc gì..."

Lê Gia Hào không có để ý nhiều, chỉ lạnh lùng hỏi một tiếng. Điều này khiến cho Trần Bích Ngọc ủy khuất mà cúi đầu xuống, nói nhỏ.3

"Em theo lời căn dặn của ông nội tới tìm anh đưa thiệp mừng thọ, mới anh tới tham dự tiệc mừng thọ của ông nội em."

"Vậy cứ để đó là được rồi..."

Thấy Lê Gia Hào không quan tâm tới Trần Bích Ngọc thì Vũ Bình ở một bên khóe môi khẽ cong lên, đi đến làm động tác mời ngồi đối với Trần Bích Ngọc, rồi tự nhiên rót đến một ly trà, khách sao mà nói.

"Cô Ngọc đây đã cất công tới tận đây mời như vậy, chắc chắn là anh Hào nhà tôi sẽ tới mà. Mong Cô đừng quá để ý, anh ấy lạnh lùng như vậy từ trước rồi..."4

"Anh Hào nhà tôi..."

Trần Bích Ngọc khẽ nghiến răng nhắc lại mấy lời này, ánh mắt nhìn Vũ Bình bỗng chốc trở lên sắc lạnh, như muốn giết người vậy.

Vũ Bình bên này lại rất hài lòng với thái độ này của Trần Bích Ngọc, điều cô ta muốn chính là như vậy, cô ta muốn cho người trước mặt này biết anh Hào chính là của cô ta. Cô ta nhướng nhướng chân mày khiêu khích nhìn Trần Bích Ngọc, cười dáng vẻ thân thiện, không hiểu sự tình trả lời.

"Đúng vậy..."5

Trần Bích Ngọc nghe cô ta nói vậy hai tay nắm lại thật chặt, môi mím lại, nhìn Vũ Bình. Rồi lại như ủy khuất nhìn Lê Gia Hào, nói.

"Anh Hào..."

Lê Gia Hào sao không biết điều mà Vũ Bình và Trần Bích Ngọc đang nghĩ, nhưng anh cũng chẳng cần quan tâm nhiều. Họ làm gì kệ họ, miễn là đừng để ai đó của anh biết là được, như vậy thì sẽ chẳng sao với anh cả, nên anh mặc kệ.

Thấy Lê Gia Hào không có bất cứ phản ứng gì Vũ Bình càng được nước lấn tới, vênh mặt mà đắc ý với Trần Bích Ngọc.6

Đúng lúc này cửa phòng lại có tiếng gõ và được đẩy ra, sau đó là sự xuất hiện của Lê Gia Tuệ và Mạc Vân Anh. Vừa vào tới phòng Lê Gia Tuệ đã tỏ vẻ thân thiện, cười nói.

"Chào em trai... chào mọi người, xem ra ở đây rất là đông vui a..."

Lê Gia Hào nhìn hai người Lê Gia Tuệ và Mạc Vân Anh lông mày nhíu chặt lại, có chút khó chịu, nhưng vẫn lạnh nhạt mà nói.

"Hai người tới có chuyện?"

Lê Gia Tuệ cười đắc ý nhướng nhướng chân mày.7

"Đúng vậy, anh và cô Vân Anh đại diện của công ty có vốn đầu tư dự án khai thác khoáng sản của chúng ta, hôm nay anh tới tìm chú là để bàn về việc chuyển vốn lưu động cho dự án..."

Mạc Vân Anh cười cười, ánh mắt lúng liếng đưa tình, đong đưa nhìn anh, nói.

"Anh Hào... em thật sự rất vui khi được hợp tác cùng anh... chúng ta..."

"Cô là hợp tác cùng anh ta không phải tôi..."

Vừa nói anh vừa hướng tới Lê Gia Tuệ mà hất nhẹ cằm một cái. 8

Mạc Vân Anh có chút tức giận mà nắm chặt tay lại, nhưng trên mặt cố không để lộ cảm xúc gì cả, vẫn bình tĩnh nói chuyện phiếm.

Vũ Bình tinh ý nhận ra ngay đây cũng là một tình địch của mình, cô ta nhanh nhẹn đi đến rót nước làm bộ dáng của chủ nhà, cười nói với Mạc Vân Anh.

"Mời cô uống nước... anh Hào nhà tôi là vậy đó, cô đừng quá để tâm."

Mạc Vân Anh liếc ánh mắt lạnh như băng nhìn Vũ Bình, nhếch khóe miệng trả lời.

"Tôi biết rất rõ anh ấy như thế nào, dù gì tôi cũng là người con gái duy nhất lọt vào tim anh ấy mà... không cần cô phải nhắc nhở đâu..."9

Trần Bích Ngọc nghe được những lời này thì có chút không vui, nhưng lại có chút hả dạ mà nhìn một Vũ Bình ngu ngốc đang đứng chết chân ở đó, luống cuống gượng cười.

Vũ Bình khẽ mím môi lại, đi tới đứng sát bên Lê Gia Hào nuốn tỏ vẻ yếu đuối, nhưng rất tiếc cô ra lại chẳng nhận được sự thương hại nào của anh cả.

Lê Gia Tuệ ngồi một bên nhìn một màn này thì trong lòng cười lạnh cùng khinh bỉ không thôi. Khác với hắn thì Lê Xuân Trường lại cảm thấy phiền lòng cùng lo lắng không thôi cho anh mình.

(Còn tiếp)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương