Vợ Yêu Kiêu Ngạo
-
Chương 125: Xuân dược chết người
Người đàn ông mặc âu phục không ngờ chủ tịch nhà mình lại phản ứng lớn như vậy, chẳng phải chỉ là một con đàn bà thôi sao, có đáng không? “Chủ tịch, tôi nhìn thấy rõ, là cô Bạch Thanh Dung.”
“Không phải cô ấy ở thành phố B kết hôn với Lâm Thành Phong rồi sao? Sao lại bị người ta trói tới đây được? Lâm Thành Phong đâu? Ngay cả người phụ nữ của mình anh ta cũng không bảo vệ được sao?” Hạ Dũng không hài lòng nói, từng câu từng chữ đều khiến người đàn ông mặc âu phục mắt chữ A mồm chữ O. Chủ tịch nhà mình hỏi một loạt vấn đề như thế, một kẻ làm công ăn lương như anh ta làm sao biết được.
Chỉ biết được tin từ người anh em cùng nghề rằng họ đang trói một cô gái, từ bức ảnh có thể thấy người này rất giống cô Bạch – người mà chủ tịch cực kỳ cực kỳ quan tâm nên liền chạy tới nói cho chủ tịch.
Hạ Dũng thấy thuộc hạ bị mình hỏi đến mức sửng sốt anh cũng nhận thấy được dường như bản thân mình đang không kiềm chế được cảm xúc, phất tay lia lịa: “Mau đi điều tra rõ xem chúng trói người lôi đi đâu rồi? Tra rõ trước đêm nay cho tôi.” Hạ Dũng lo lắng nói, người đàn ông mặc âu phục vừa nhìn thấy bộ dạng này của Hạ Dũng liền vội vàng lui xuống đi tìm người anh em kia để điều tra, anh ta hiểu rõ nếu như trước đêm nay không tra được thông tin gì, vậy bát cơm anh ta chẳng dễ dàng gì mới có được này cũng khó mà giữ nổi.
Sau khi người đàn ông mặc âu phục lui xuống, Hạ Dũng đứng trên bờ cát nhìn ra đường chân trời nơi mặt biển và bầu trời giao nhau phía xa kia. Mơ hồ cảm thấy lần Bạch Thanh Dung bị bắt cóc này là cơ hội ông trời ban cho anh. Bạch Thanh Dung bị bắt đến đâu không bắt lại bị bắt đến nơi anh đang nghỉ phép, Lâm Thành Phong ở mãi nơi xa cũng không bên người cô, nơi xa lạ này chỉ còn lại anh và Bạch Thanh Dung.
Lúc đầu Hạ Dũng cũng định tập trung nghỉ phép thật tốt để quên đi Bạch Thanh Dung, Hạ Dũng cho rằng yêu một người không nhất định phải có được người ấy, phải suốt đời bên nhau, lo lắng và che chở cho cô, chỉ cần Bạch Thanh Dung sống thật hạnh phúc, cho dù bản thân mình có rút lui cũng đáng, nhưng rõ ràng Bạch Thanh Dung ở bên cạnh Lâm Thành Phong quả thực cũng chẳng được an toàn.
Đã bị bắt cóc đến nơi đất khách quê người rồi, người làm chồng như Lâm Thành Phong đúng là làm tròn trách nhiệm quá nhỉ. Nghĩ đến đây Hạ Dũng vừa tức lại vừa hồi hộp. Tức giận là bởi Lâm Thành Phong không bảo vệ tốt cho Thanh Dung của anh, hồi hộp là vì lần này sau khi anh cứu Bạch Thanh Dung ra sẽ không bao giờ để Bạch Thanh Dung lại trở bên Lâm Thành Phong nữa. Đây là cơ hội được ở bên nhau mà ông trời ban tặng cho anh và Bạch Thanh Dung, Hạ Dũng tuyệt đối sẽ không buông tay.
Trong phòng thí nghiệm, mấy tên da đen làm theo mệnh lệnh của Mộ Duy Thiên bắt Bạch Thanh Dung nhìn bà Bạch qua chiếc màn hình lớn. Trên màn hình điện tử lớn ấy, bà Bạch nằm trên giường bệnh cắm đầy ống quanh người, mặt đeo mặt nạ hô hấp, tay cắm ống truyền dịch.
Nhìn thấy dáng vẻ này của bà Bạch, Bạch Thanh Dung vô cùng không nỡ, trong lòng càng thầm mắng tên cầm thú Mộ Duy Thiên, vì muốn đạt được mục đích ích kỷ của bản thân mà dám tàn nhẫn đưa mẹ cô đến nơi này, hơn nữa tại sao trên người mẹ cô lại cắm nhiều ống đến vậy, đây rốt cuộc là chuyện gì.
Hơn nữa người trong phòng thí nghiệm này đang mân mê một đống thuốc, mà Mộ Duy Thiên bắt cô tới đây không phải nên trói trong một căn phòng vừa tối vừa nhỏ hay một nhà kho nào đó sao? Sao lại ở trong một phòng giống như phòng thí nghiệm vậy.
“Tôi muốn gặp Mộ Duy Thiên, Mộ Duy Thiên đang ở đâu?” Bạch Thanh Dung gào thét với mấy tên xung quanh, nhưng những tên này dường như nghe không hiểu cô đang nói gì, sau khi nghe thấy Bạch Thanh Dung gào thét chỉ quay đầu lại nhìn Bạch Thanh Dung rồi lại tiếp tục làm chuyện trong tay mình.
Sau khi Bạch Thanh Dung bị trói lại ngồi trên chiếc ghế gào thét một hồi lâu, vẫn chẳng có ai phản ứng lại cô. Đúng lúc Bạch Thanh Dung gào thét đến mức kiệt sức đến nơi, cửa phòng thí nghiệm bật mở Mộ Duy Thiên cùng một bác sĩ tóc vàng mắt xanh bước tới, Mộ Duy Thiên đưa mắt ra hiệu với những người xung quanh.
Mấy tên đó hiểu ý nên dừng những việc đang làm trên tay lại, cởi bao tay khử trùng màu trắng ra, đi về phía Bạch Thanh Dung. Sau khi mấy tên to cao đen hôi đi tới xung quanh Bạch Thanh Dung liếc mắt nhìn nhau xong, nhấc chiếc ghế băng của Bạch Thanh Dung tới một căn phòng khác, Mộ Duy Thiên cùng cái tên bác sĩ tóc vàng mắt xanh kia đi theo sau.
Thoáng chốc Bạch Thanh Dung đã bị mang đến một căn phòng màu đỏ sậm, trong phòng chẳng có gì ngoài một chiếc giường lớn màu đỏ, chung quanh tường cũng là giấy dán màu đỏ. Mấy tên cao to đen hôi kia liền đặt Bạch Thanh Dung xuống vị trí chính giữa của căn phòng rồi rời đi, trong căn phòng màu đỏ đậm ấy chỉ còn lại Mộ Duy Thiên và tên bác sĩ tóc vàng mắt xanh kia.
Sau khi Mộ Duy Thiên dùng tiếng anh rỉ tai vài câu với tên bác sĩ kia, tên bác sĩ liền mang theo hòm thuốc đi tới gần bên Bạch Thanh Dung rồi đặt cái hòm xuống mở ra, lấy từ trong ra một chai nước thuốc màu xanh và một ống tiêm, sau đó bàn tay thành thạo đổ đầy nước thuốc màu xanh vào ống tiêm chữa bệnh.
Đưa tay kéo cánh tay Bạch Thanh Dung ra, Bạch Thanh Dung thấy tình thế không ổn ra sức giùng giằng, tuy cô không biết thứ nước thuốc kia là cái gì? Nhưng bằng trực giác của mình cô biết loại người biến thái như Mộ Duy Thiên, thứ hắn ta tiêm cho nhất định chẳng phải thứ tốt đẹp gì.
Mặc dù Bạch Thanh Dung là phụ nữ nhưng khi giằng co, động tác nhấp nhô lên xuống cũng rất lớn khiến tên bác sĩ tóc vàng mắt xanh kia khó mà tìm thấy đúng tĩnh mạch của Bạch Thanh Dung. Đưa ánh mắt qua cầu cứu Mộ Duy Thiên, Mộ Duy Thiên bước đến trực tiếp vung tay cho Bạch Thanh Dung một cái bạt tai.
Bạch Thanh Dung bị Mộ Duy Thiên tát cho nổ đom đóm mắt, nhưng vẫn không ngừng giãy giụa. Mộ Duy Thiên không vui nhìn Bạch Thanh Dung, tay dùng lực giữ chắc cánh tay của Bạch Thanh Dung.
Cả người Bạch Thanh Dung bị trói trên ghế băng, tay cũng bị Mộ Duy Thiên dùng lực giữ chặt khiến Bạch Thanh Dung không thể động đậy. Đành trơ mắt nhìn bác sĩ dùng kim tiêm bén nhọn ghim vào tĩnh mạch mình, chậm rãi tiêm thứ thuốc màu xanh vào trong máu của mình.
Cánh tay truyền đến từng cơn đau buốt, sau khi bác sĩ tiêm nước thuốc xong liền thu dọn lại hòm thuốc của mình, nói với Mộ Duy Thiên vài câu tiếng Anh rồi xoay người rời đi.
Sau khi tên bác sĩ rời đi, căn phòng đỏ sẫm này chỉ còn lại hai người là Bạch Thanh Dung và Mộ Duy Thiên, Bạch Thanh Dung cắn chặt môi dưới tức giận trừng mắt nhìn Mộ Duy Thiên: “Mộ Duy Thiên, anh vừa tiêm cho tôi cái gì? Rốt cuộc anh muốn thế nào hả?”
Mộ Duy Thiên chẳng thèm chú ý đến cơn giận của Bạch Thanh Dung, đứng dậy cao ngạo nhìn xuống Bạch Thanh Dung xấu xa nói: “Thanh Dung, em không thể cho anh một chút thiện ý hay sao, dù gì sau này anh cũng là người đàn ông của em mà.”
“Mộ Duy Thiên, anh cũng xứng sao? Anh đừng làm tôi buồn nôn thêm nữa.” Bạch Thanh Dung khinh bỉ nói: “Dù có chết tôi cũng không ở bên anh đâu.”
Nghe Bạch Thanh Dung nói vậy Mộ Duy Thiên cũng không nổi giận, chỉ nhếch miệng nở nụ cười vô cùng nguy hiểm lại mang theo chút đùa giỡn: “Vừa rồi thuốc tiêm vào người em là một loại xuân dược từ thảo dược thần kỳ anh tìm thấy ở Trung Đông và phải tìm rất nhiều đối tác hợp tác mới nghiên cứu ra, đợi lát nữa thuốc phát huy tác dụng chỉ có anh mới cứu được em. Anh không phải là người đàn ông của em chẳng nhẽ đến lúc đó em mong những tên đen đúa ngoài kia làm người đàn ông của em sao?”
Bạch Thanh Dung nghe xong, sắc mặt lập tức trắng bệch. Cô chẳng thể ngờ rằng Mộ Duy Thiên lại dám tiêm xuân dược vào người cô, vừa nghĩ tới lát nữa phải làm chuyện đó với Mộ Duy Thiên, dạ dày Bạch Thanh Dung không ngừng trào lên cảm giác buồn nôn.
“Mộ Duy Thiên, tôi thà chết cũng không để anh đạt được mục đích.” Bạch Thanh Dung nói năng sắc bén.
Trong mắt Mộ Duy Thiên sự uy hiếp của Bạch Thanh Dung dường như chẳng đáng kể, ý cười sâu xa từ khóe miệng Mộ Duy Thiên càng sâu hơn nhìn Bạch Thanh Dung: “Được, Thanh Dung em chết rồi anh đành chôn bác gái cùng em vậy, như vậy cả nhà ba người chúng ta cũng có thể đoàn tụ rồi, cũng coi như anh làm được một chuyện tốt.”
Lời nói của Mộ Duy Thiên khiến sau lưng Bạch Thanh Dung lạnh toát cả người, vừa rồi quả thực cô còn điên hơn Mộ Duy Thiên. Lại quên mất mẹ mình vẫn nằm trong tay Mộ Duy Thiên, cùng lắm bản thân mình chết đi cũng được nhưng còn mẹ thì sao? Trong lòng Bạch Thanh Dung cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, không biết rốt cuộc Lâm Thành Phong có đọc hiểu tin nhắn của cô không nữa, nghĩ lại cho dù nhìn thấy Lâm Thành Phong cũng chẳng biết bây giờ cô đã cách xa hắn một đường bay mấy chục ngàn dặm, biết bao đất nước rồi.
Bạch Thanh Dung ngước mắt nhìn về phía Mộ Duy Thiên, bây giờ Mộ Duy Thiên mặc một bộ âu phục màu nâu phẳng phiu, mặt mũi đẹp như khắc vóc dáng không thua kém gì người mẫu quốc tế nam, chỉ là trái tim của hắn ta sao lại dơ bẩn quá.
Sau đó, Mộ Duy Thiên vỗ tay một cái. Cửa phòng bật mở, một đám người da đen mặc đồ trắng đẩy chiếc giường bệnh vào trong phòng, mà người nằm trên giường bệnh lại chính là bà Bạch. Bà Bạch lúc này đã tỉnh lại, thấy Bạch Thanh Dung bị trói trên ghế mà người đứng trong phòng lại là Mộ Duy Thiên – kẻ năm đó lật đổ nhà họ Bạch.
Hô hấp của bà Bạch dồn dập, đôi mắt cũng mở to thêm vài phần. Hai tay không ngừng nắm chặt hai bên giường đơn, mấy tên mặc đồ trắng đứng cạnh thấy tình trạng này của bà Bạch liền tiêm cho bà mấy mũi thuốc an thần, bà Bạch lúc này mới ngừng kích động chìm vào giấc ngủ.
Bạch Thanh Dung vừa rồi còn kiên quyết chống lại Mộ Duy Thiên đến cùng, nhưng giây phút cô nhìn thấy mẹ mình cũng mềm lòng đi nhiều. Mộ Duy Thiên quả thực đáng hận, nhưng bây giờ người ta là dao thớt mẹ con cô là đống thịt cá, ngoài cách thỏa hiệp còn có thể làm gì đây?
Nước mắt Bạch Thanh Dung không ngừng rơi xuống giọt ngắn giọt dài, cô muốn ngăn những giọt nước mắt của mình lại, không muốn để Mộ Duy Thiên nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của mình, nhưng nước mắt tựa như những hạt trân châu đứt khỏi dây không ngừng rơi xuống.
Mộ Duy Thiên lấy từ trong túi quần tây ra một chiếc khăn tay, đi tới trước mặt Bạch Thanh Dung ngồi xổm xuống lấy khăn tay dịu dàng lau nước mắt trên mặt cho Bạch Thanh Dung. Giọng nói cũng dịu đi nhiều, vẻ mặt đau lòng nhìn Bạch Thanh Dung: “Thanh Dung, khóc cái gì chứ? Ở chỗ anh cũng chẳng có ai bắt nạt em, sao em lại khóc rồi? Đợi lát nữa chúng ta còn phải lên giường nữa đấy, khi ở trên giường những người phụ nữ thích khóc không được đàn ông thích đâu.”
“Mộ Duy Thiên, anh tha cho tôi được không. Dù gì anh cũng có được tài sản nhà họ Bạch rồi, bây giờ lại có địa vị như vậy, anh cứ phải làm khó tôi làm gì chứ.” Bạch Thanh Dung nức nở nói, cô thật sự không hiểu cách làm hiện giờ của Mộ Duy Thiên. Với thực lực bây giờ của Mộ Duy Thiên muốn kiểu phụ nữ gì bên cạnh mà chẳng có, tội gì phải khổ tâm vào những việc không đâu trói mẹ con cô tới đây.
“Thanh Dung, anh đã nói rồi. Người anh muốn là em, em còn không hiểu sao? Hơn nữa lát nữa thuốc phát huy tác dụng nếu anh không có bên cạnh em biết làm sao đây. Em thực sự muốn để hai mẹ con em phải chôn theo ông chủ Bạch sao?” Mộ Duy Thiên mang bộ dạng tốt bụng nói.
Bạch Thanh Dung thấy Mộ Duy Thiên cố chấp như vậy, lần này cô thực sự tuyệt vọng rồi. Lần này cho dù Lâm Thành Phong có bản lĩnh thông thiên cũng không thể tìm được Mộ Duy Thiên trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, càng không thể cứu cô được. Hơn nữa xuân dược trong cơ thể Bạch Thanh Dung phải làm tình cùng đàn ông mới giải được, nghĩ đến điều này Bạch Thanh Dung cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Bạch Thanh Dung liếc mắt nhìn thoáng qua mẹ mình đang hôn mê trên giường bệnh, cắn chặt khớp hàm, trong lòng đưa ra quyết định: “Mộ Duy Thiên, tôi đồng ý với anh. Anh thả mẹ tôi trước đi được không. Những thứ anh muốn tôi đều đồng ý.”
Mộ Duy Thiên thấy Bạch Thanh Dung chịu thua như vậy trong lòng vô cùng vui sướng, nhưng lúc này thứ hắn ta muốn lại không phải chỉ là sự chấp thuận của Bạch Thanh Dung: “Thanh Dung, em đồng ý với anh cũng phải thành tâm chút chứ, chỉ nói ngoài miệng anh không tin đâu.”
“Mộ Duy Thiên, anh còn muốn thế nào nữa?” Bạch Thanh Dung lạnh lùng nhìn Mộ Duy Thiên, Mộ Duy Thiên cười khúc khích: “Anh muốn thế nào ư? Thanh Dung đợi lát nữa em sẽ biết.”
“Không phải cô ấy ở thành phố B kết hôn với Lâm Thành Phong rồi sao? Sao lại bị người ta trói tới đây được? Lâm Thành Phong đâu? Ngay cả người phụ nữ của mình anh ta cũng không bảo vệ được sao?” Hạ Dũng không hài lòng nói, từng câu từng chữ đều khiến người đàn ông mặc âu phục mắt chữ A mồm chữ O. Chủ tịch nhà mình hỏi một loạt vấn đề như thế, một kẻ làm công ăn lương như anh ta làm sao biết được.
Chỉ biết được tin từ người anh em cùng nghề rằng họ đang trói một cô gái, từ bức ảnh có thể thấy người này rất giống cô Bạch – người mà chủ tịch cực kỳ cực kỳ quan tâm nên liền chạy tới nói cho chủ tịch.
Hạ Dũng thấy thuộc hạ bị mình hỏi đến mức sửng sốt anh cũng nhận thấy được dường như bản thân mình đang không kiềm chế được cảm xúc, phất tay lia lịa: “Mau đi điều tra rõ xem chúng trói người lôi đi đâu rồi? Tra rõ trước đêm nay cho tôi.” Hạ Dũng lo lắng nói, người đàn ông mặc âu phục vừa nhìn thấy bộ dạng này của Hạ Dũng liền vội vàng lui xuống đi tìm người anh em kia để điều tra, anh ta hiểu rõ nếu như trước đêm nay không tra được thông tin gì, vậy bát cơm anh ta chẳng dễ dàng gì mới có được này cũng khó mà giữ nổi.
Sau khi người đàn ông mặc âu phục lui xuống, Hạ Dũng đứng trên bờ cát nhìn ra đường chân trời nơi mặt biển và bầu trời giao nhau phía xa kia. Mơ hồ cảm thấy lần Bạch Thanh Dung bị bắt cóc này là cơ hội ông trời ban cho anh. Bạch Thanh Dung bị bắt đến đâu không bắt lại bị bắt đến nơi anh đang nghỉ phép, Lâm Thành Phong ở mãi nơi xa cũng không bên người cô, nơi xa lạ này chỉ còn lại anh và Bạch Thanh Dung.
Lúc đầu Hạ Dũng cũng định tập trung nghỉ phép thật tốt để quên đi Bạch Thanh Dung, Hạ Dũng cho rằng yêu một người không nhất định phải có được người ấy, phải suốt đời bên nhau, lo lắng và che chở cho cô, chỉ cần Bạch Thanh Dung sống thật hạnh phúc, cho dù bản thân mình có rút lui cũng đáng, nhưng rõ ràng Bạch Thanh Dung ở bên cạnh Lâm Thành Phong quả thực cũng chẳng được an toàn.
Đã bị bắt cóc đến nơi đất khách quê người rồi, người làm chồng như Lâm Thành Phong đúng là làm tròn trách nhiệm quá nhỉ. Nghĩ đến đây Hạ Dũng vừa tức lại vừa hồi hộp. Tức giận là bởi Lâm Thành Phong không bảo vệ tốt cho Thanh Dung của anh, hồi hộp là vì lần này sau khi anh cứu Bạch Thanh Dung ra sẽ không bao giờ để Bạch Thanh Dung lại trở bên Lâm Thành Phong nữa. Đây là cơ hội được ở bên nhau mà ông trời ban tặng cho anh và Bạch Thanh Dung, Hạ Dũng tuyệt đối sẽ không buông tay.
Trong phòng thí nghiệm, mấy tên da đen làm theo mệnh lệnh của Mộ Duy Thiên bắt Bạch Thanh Dung nhìn bà Bạch qua chiếc màn hình lớn. Trên màn hình điện tử lớn ấy, bà Bạch nằm trên giường bệnh cắm đầy ống quanh người, mặt đeo mặt nạ hô hấp, tay cắm ống truyền dịch.
Nhìn thấy dáng vẻ này của bà Bạch, Bạch Thanh Dung vô cùng không nỡ, trong lòng càng thầm mắng tên cầm thú Mộ Duy Thiên, vì muốn đạt được mục đích ích kỷ của bản thân mà dám tàn nhẫn đưa mẹ cô đến nơi này, hơn nữa tại sao trên người mẹ cô lại cắm nhiều ống đến vậy, đây rốt cuộc là chuyện gì.
Hơn nữa người trong phòng thí nghiệm này đang mân mê một đống thuốc, mà Mộ Duy Thiên bắt cô tới đây không phải nên trói trong một căn phòng vừa tối vừa nhỏ hay một nhà kho nào đó sao? Sao lại ở trong một phòng giống như phòng thí nghiệm vậy.
“Tôi muốn gặp Mộ Duy Thiên, Mộ Duy Thiên đang ở đâu?” Bạch Thanh Dung gào thét với mấy tên xung quanh, nhưng những tên này dường như nghe không hiểu cô đang nói gì, sau khi nghe thấy Bạch Thanh Dung gào thét chỉ quay đầu lại nhìn Bạch Thanh Dung rồi lại tiếp tục làm chuyện trong tay mình.
Sau khi Bạch Thanh Dung bị trói lại ngồi trên chiếc ghế gào thét một hồi lâu, vẫn chẳng có ai phản ứng lại cô. Đúng lúc Bạch Thanh Dung gào thét đến mức kiệt sức đến nơi, cửa phòng thí nghiệm bật mở Mộ Duy Thiên cùng một bác sĩ tóc vàng mắt xanh bước tới, Mộ Duy Thiên đưa mắt ra hiệu với những người xung quanh.
Mấy tên đó hiểu ý nên dừng những việc đang làm trên tay lại, cởi bao tay khử trùng màu trắng ra, đi về phía Bạch Thanh Dung. Sau khi mấy tên to cao đen hôi đi tới xung quanh Bạch Thanh Dung liếc mắt nhìn nhau xong, nhấc chiếc ghế băng của Bạch Thanh Dung tới một căn phòng khác, Mộ Duy Thiên cùng cái tên bác sĩ tóc vàng mắt xanh kia đi theo sau.
Thoáng chốc Bạch Thanh Dung đã bị mang đến một căn phòng màu đỏ sậm, trong phòng chẳng có gì ngoài một chiếc giường lớn màu đỏ, chung quanh tường cũng là giấy dán màu đỏ. Mấy tên cao to đen hôi kia liền đặt Bạch Thanh Dung xuống vị trí chính giữa của căn phòng rồi rời đi, trong căn phòng màu đỏ đậm ấy chỉ còn lại Mộ Duy Thiên và tên bác sĩ tóc vàng mắt xanh kia.
Sau khi Mộ Duy Thiên dùng tiếng anh rỉ tai vài câu với tên bác sĩ kia, tên bác sĩ liền mang theo hòm thuốc đi tới gần bên Bạch Thanh Dung rồi đặt cái hòm xuống mở ra, lấy từ trong ra một chai nước thuốc màu xanh và một ống tiêm, sau đó bàn tay thành thạo đổ đầy nước thuốc màu xanh vào ống tiêm chữa bệnh.
Đưa tay kéo cánh tay Bạch Thanh Dung ra, Bạch Thanh Dung thấy tình thế không ổn ra sức giùng giằng, tuy cô không biết thứ nước thuốc kia là cái gì? Nhưng bằng trực giác của mình cô biết loại người biến thái như Mộ Duy Thiên, thứ hắn ta tiêm cho nhất định chẳng phải thứ tốt đẹp gì.
Mặc dù Bạch Thanh Dung là phụ nữ nhưng khi giằng co, động tác nhấp nhô lên xuống cũng rất lớn khiến tên bác sĩ tóc vàng mắt xanh kia khó mà tìm thấy đúng tĩnh mạch của Bạch Thanh Dung. Đưa ánh mắt qua cầu cứu Mộ Duy Thiên, Mộ Duy Thiên bước đến trực tiếp vung tay cho Bạch Thanh Dung một cái bạt tai.
Bạch Thanh Dung bị Mộ Duy Thiên tát cho nổ đom đóm mắt, nhưng vẫn không ngừng giãy giụa. Mộ Duy Thiên không vui nhìn Bạch Thanh Dung, tay dùng lực giữ chắc cánh tay của Bạch Thanh Dung.
Cả người Bạch Thanh Dung bị trói trên ghế băng, tay cũng bị Mộ Duy Thiên dùng lực giữ chặt khiến Bạch Thanh Dung không thể động đậy. Đành trơ mắt nhìn bác sĩ dùng kim tiêm bén nhọn ghim vào tĩnh mạch mình, chậm rãi tiêm thứ thuốc màu xanh vào trong máu của mình.
Cánh tay truyền đến từng cơn đau buốt, sau khi bác sĩ tiêm nước thuốc xong liền thu dọn lại hòm thuốc của mình, nói với Mộ Duy Thiên vài câu tiếng Anh rồi xoay người rời đi.
Sau khi tên bác sĩ rời đi, căn phòng đỏ sẫm này chỉ còn lại hai người là Bạch Thanh Dung và Mộ Duy Thiên, Bạch Thanh Dung cắn chặt môi dưới tức giận trừng mắt nhìn Mộ Duy Thiên: “Mộ Duy Thiên, anh vừa tiêm cho tôi cái gì? Rốt cuộc anh muốn thế nào hả?”
Mộ Duy Thiên chẳng thèm chú ý đến cơn giận của Bạch Thanh Dung, đứng dậy cao ngạo nhìn xuống Bạch Thanh Dung xấu xa nói: “Thanh Dung, em không thể cho anh một chút thiện ý hay sao, dù gì sau này anh cũng là người đàn ông của em mà.”
“Mộ Duy Thiên, anh cũng xứng sao? Anh đừng làm tôi buồn nôn thêm nữa.” Bạch Thanh Dung khinh bỉ nói: “Dù có chết tôi cũng không ở bên anh đâu.”
Nghe Bạch Thanh Dung nói vậy Mộ Duy Thiên cũng không nổi giận, chỉ nhếch miệng nở nụ cười vô cùng nguy hiểm lại mang theo chút đùa giỡn: “Vừa rồi thuốc tiêm vào người em là một loại xuân dược từ thảo dược thần kỳ anh tìm thấy ở Trung Đông và phải tìm rất nhiều đối tác hợp tác mới nghiên cứu ra, đợi lát nữa thuốc phát huy tác dụng chỉ có anh mới cứu được em. Anh không phải là người đàn ông của em chẳng nhẽ đến lúc đó em mong những tên đen đúa ngoài kia làm người đàn ông của em sao?”
Bạch Thanh Dung nghe xong, sắc mặt lập tức trắng bệch. Cô chẳng thể ngờ rằng Mộ Duy Thiên lại dám tiêm xuân dược vào người cô, vừa nghĩ tới lát nữa phải làm chuyện đó với Mộ Duy Thiên, dạ dày Bạch Thanh Dung không ngừng trào lên cảm giác buồn nôn.
“Mộ Duy Thiên, tôi thà chết cũng không để anh đạt được mục đích.” Bạch Thanh Dung nói năng sắc bén.
Trong mắt Mộ Duy Thiên sự uy hiếp của Bạch Thanh Dung dường như chẳng đáng kể, ý cười sâu xa từ khóe miệng Mộ Duy Thiên càng sâu hơn nhìn Bạch Thanh Dung: “Được, Thanh Dung em chết rồi anh đành chôn bác gái cùng em vậy, như vậy cả nhà ba người chúng ta cũng có thể đoàn tụ rồi, cũng coi như anh làm được một chuyện tốt.”
Lời nói của Mộ Duy Thiên khiến sau lưng Bạch Thanh Dung lạnh toát cả người, vừa rồi quả thực cô còn điên hơn Mộ Duy Thiên. Lại quên mất mẹ mình vẫn nằm trong tay Mộ Duy Thiên, cùng lắm bản thân mình chết đi cũng được nhưng còn mẹ thì sao? Trong lòng Bạch Thanh Dung cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, không biết rốt cuộc Lâm Thành Phong có đọc hiểu tin nhắn của cô không nữa, nghĩ lại cho dù nhìn thấy Lâm Thành Phong cũng chẳng biết bây giờ cô đã cách xa hắn một đường bay mấy chục ngàn dặm, biết bao đất nước rồi.
Bạch Thanh Dung ngước mắt nhìn về phía Mộ Duy Thiên, bây giờ Mộ Duy Thiên mặc một bộ âu phục màu nâu phẳng phiu, mặt mũi đẹp như khắc vóc dáng không thua kém gì người mẫu quốc tế nam, chỉ là trái tim của hắn ta sao lại dơ bẩn quá.
Sau đó, Mộ Duy Thiên vỗ tay một cái. Cửa phòng bật mở, một đám người da đen mặc đồ trắng đẩy chiếc giường bệnh vào trong phòng, mà người nằm trên giường bệnh lại chính là bà Bạch. Bà Bạch lúc này đã tỉnh lại, thấy Bạch Thanh Dung bị trói trên ghế mà người đứng trong phòng lại là Mộ Duy Thiên – kẻ năm đó lật đổ nhà họ Bạch.
Hô hấp của bà Bạch dồn dập, đôi mắt cũng mở to thêm vài phần. Hai tay không ngừng nắm chặt hai bên giường đơn, mấy tên mặc đồ trắng đứng cạnh thấy tình trạng này của bà Bạch liền tiêm cho bà mấy mũi thuốc an thần, bà Bạch lúc này mới ngừng kích động chìm vào giấc ngủ.
Bạch Thanh Dung vừa rồi còn kiên quyết chống lại Mộ Duy Thiên đến cùng, nhưng giây phút cô nhìn thấy mẹ mình cũng mềm lòng đi nhiều. Mộ Duy Thiên quả thực đáng hận, nhưng bây giờ người ta là dao thớt mẹ con cô là đống thịt cá, ngoài cách thỏa hiệp còn có thể làm gì đây?
Nước mắt Bạch Thanh Dung không ngừng rơi xuống giọt ngắn giọt dài, cô muốn ngăn những giọt nước mắt của mình lại, không muốn để Mộ Duy Thiên nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của mình, nhưng nước mắt tựa như những hạt trân châu đứt khỏi dây không ngừng rơi xuống.
Mộ Duy Thiên lấy từ trong túi quần tây ra một chiếc khăn tay, đi tới trước mặt Bạch Thanh Dung ngồi xổm xuống lấy khăn tay dịu dàng lau nước mắt trên mặt cho Bạch Thanh Dung. Giọng nói cũng dịu đi nhiều, vẻ mặt đau lòng nhìn Bạch Thanh Dung: “Thanh Dung, khóc cái gì chứ? Ở chỗ anh cũng chẳng có ai bắt nạt em, sao em lại khóc rồi? Đợi lát nữa chúng ta còn phải lên giường nữa đấy, khi ở trên giường những người phụ nữ thích khóc không được đàn ông thích đâu.”
“Mộ Duy Thiên, anh tha cho tôi được không. Dù gì anh cũng có được tài sản nhà họ Bạch rồi, bây giờ lại có địa vị như vậy, anh cứ phải làm khó tôi làm gì chứ.” Bạch Thanh Dung nức nở nói, cô thật sự không hiểu cách làm hiện giờ của Mộ Duy Thiên. Với thực lực bây giờ của Mộ Duy Thiên muốn kiểu phụ nữ gì bên cạnh mà chẳng có, tội gì phải khổ tâm vào những việc không đâu trói mẹ con cô tới đây.
“Thanh Dung, anh đã nói rồi. Người anh muốn là em, em còn không hiểu sao? Hơn nữa lát nữa thuốc phát huy tác dụng nếu anh không có bên cạnh em biết làm sao đây. Em thực sự muốn để hai mẹ con em phải chôn theo ông chủ Bạch sao?” Mộ Duy Thiên mang bộ dạng tốt bụng nói.
Bạch Thanh Dung thấy Mộ Duy Thiên cố chấp như vậy, lần này cô thực sự tuyệt vọng rồi. Lần này cho dù Lâm Thành Phong có bản lĩnh thông thiên cũng không thể tìm được Mộ Duy Thiên trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, càng không thể cứu cô được. Hơn nữa xuân dược trong cơ thể Bạch Thanh Dung phải làm tình cùng đàn ông mới giải được, nghĩ đến điều này Bạch Thanh Dung cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Bạch Thanh Dung liếc mắt nhìn thoáng qua mẹ mình đang hôn mê trên giường bệnh, cắn chặt khớp hàm, trong lòng đưa ra quyết định: “Mộ Duy Thiên, tôi đồng ý với anh. Anh thả mẹ tôi trước đi được không. Những thứ anh muốn tôi đều đồng ý.”
Mộ Duy Thiên thấy Bạch Thanh Dung chịu thua như vậy trong lòng vô cùng vui sướng, nhưng lúc này thứ hắn ta muốn lại không phải chỉ là sự chấp thuận của Bạch Thanh Dung: “Thanh Dung, em đồng ý với anh cũng phải thành tâm chút chứ, chỉ nói ngoài miệng anh không tin đâu.”
“Mộ Duy Thiên, anh còn muốn thế nào nữa?” Bạch Thanh Dung lạnh lùng nhìn Mộ Duy Thiên, Mộ Duy Thiên cười khúc khích: “Anh muốn thế nào ư? Thanh Dung đợi lát nữa em sẽ biết.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook