Vợ Yêu Kiêu Ngạo
-
Chương 123: Bà bạch mất tích
Hôm qua, sau khi trở về từ nhà anh Thanh, Lâm Thành Phong chưa kịp về nhà họ Lâm thì đã bị gọi điện báo đi dự một dạ hội ở công ty, Bạch Thanh Dung đoán là có việc gấp nên không suy nghĩ nhiều.
Không ngờ cả đêm Lâm Thành Phong cũng không trở về, sáng nay cô ăn sáng xong cũng không thấy Lâm Thành Phong. Bạch Thanh Dung ở nhà họ Lâm cũng không có việc gì làm, vì vậy mới nghĩ đến chuyện hôm qua Lâm Thành Phong nói mấy hôm nữa bọn họ sẽ đi hưởng tuần trăng mật.
Bạch Thanh Dung bảo thím Trương chuẩn bị một ít đồ ăn ngon, bánh ngọt và hoa quả nhập khẩu để trong hộp cơm, chuẩn bị đi đến bệnh viện để thăm mẹ của mình. Nếu mấy ngày nữa cô thật sự phải theo Lâm Thành Phong đi hưởng tuần trăng mật thì sẽ có vài ngày không được gặp mẹ rồi.
Không bằng thừa dịp bây giờ đang rảnh rỗi, đến trò chuyện với mẹ một lúc cũng tốt, dù sao ở nhà họ Lâm cô cũng chỉ có ăn với ngủ, ngủ rồi lại ăn, như vậy sẽ béo phì mất.
Bạch Thanh Dung đổi một chiếc váy dài màu vàng nhạt, bên ngoài khoác một chiếc áo màu quả hạnh, sau đó cầm hộp cơm thím Trương đã chuẩn bị, bước lên xe để tài xế chở cô đi bệnh viện.
Rất nhanh đã đến bệnh viện, Bạch Thanh Dung cầm hộp cơm, nghĩ đến việc sắp được gặp mẹ nên tâm trạng của cô rất tốt, không biết mẹ cô đã khôi phục tới đâu rồi.
Khi Bạch Thanh Dung đi đến phòng bệnh, trên giường bệnh trống rỗng. Bạch Thanh Dung tìm vài vòng trong phòng bếp và nhà vệ sinh cũng không thấy bóng dáng của mẹ cô đâu, cô lập tức đặt hộp cơm lên bàn, ấn chuông gọi y tá.
Rất nhanh có một y tá lễ phép đi tới, nhẹ giọng hỏi: “Xin chào, cô cần giúp gì không?” Bạch Thanh Dung chỉ vào giường bệnh trống rỗng: “Xin hỏi bệnh nhân phòng này có phải đi xạ trị rồi không? Tôi vừa vào đã không thấy ai cả…”
Y tá lễ phép cười nói: “Không, mấy ngày trước bệnh nhân này đã xạ trị rồi, trong vòng một tháng không cần phải xạ trị nữa. Hay cô thử xuống dưới tìm xem, có lẽ ở trong phòng bệnh buồn quá nên đã đi dạo giải sầu rồi.”
“Cảm ơn cô.”
Sau khi y tá rời đi, Bạch Thanh Dung lập tức xuống dưới, tìm trong vườn hoa mà mẹ cô hay đi dạo bộ nhưng cũng không tìm thấy, sau đó cô còn tìm khắp mấy vườn hoa trong bệnh viện nhưng cũng không thấy bóng dáng mẹ cô đâu. Bạch Thanh Dung có chút sốt ruột, mẹ là một người phụ nữ đang mắc bệnh nặng, có thể đi đâu được chứ, chẳng lẽ mẹ đã xảy ra chuyện gì rồi?
Rất nhanh, Bạch Thanh Dung đã phủ định ý nghĩ của chính mình. Công tác bảo vệ của bệnh viện này rất tốt, nếu không phải là người thân bệnh nhân thì sẽ không vào được bệnh viện này. Có lẽ là mẹ và cô đã đi lướt qua nhau mà không gặp rồi cũng nên. Nghĩ vậy, Bạch Thanh Dung lại theo đường cũ trở về vườn hoa.
Bạch Thanh Dung bị một người mặc đồ đen kéo đến chỗ núi giả, đồ trên người hắn có bốn chữ “Vận Chuyển Sinh Tiên” nhưng mặt của hắn lại đeo khẩu trang, ngoại trừ đôi mắt sắc bén tràn đầy sát khí thì Bạch Thanh Dung không thấy gì nữa.
“Khôn hồn thì đừng lên tiếng, nếu không tôi sẽ giết chết cô.” Người đàn ông kia thấp giọng uy hiếp Bạch Thanh Dung, một chiếc dao găm sắc bén đã đặt vào bên hông cô.
“Anh là ai?” Bạch Thanh Dung trực tiếp hỏi. Người đàn ông kia không trả lời vấn đề của cô, nhìn phía xa có bệnh nhân và người thân bệnh nhân sắp đi dạo tới đây, đáy mắt người đàn ông kia lóe lên vài tia hoảng hốt: “Muốn gặp bà già kia thì ra cửa bệnh viện rẽ trái có một xe vận chuyển của Sinh Tiên, không được nói cho người khác biết, cô chỉ được tới đó một mình thôi, nếu không thì chờ nhặt xác bà già kia đi.”
Nói xong người đàn ông thu hồi dao găm bên hông Bạch Thanh Dung, nhanh chóng xoay người rời đi.
Bạch Thanh Dung hơi hoang mang, rốt cuộc người này là ai, vì sao hắn luôn gây khó dễ cho cô vậy? Trước kia hắn ra tay với cô thì cũng coi như xong, ít ra cô cũng không xảy ra chuyện gì, chỉ là nếm chút đau khổ mà thôi, nhưng hiện giờ hắn lại ra tay với mẹ của cô, có thể thấy người này nhất định hiểu rõ Bạch Thanh Dung vô cùng, điều tra lý lịch của cô rất rõ ràng.
Bạch Thanh Dung vốn định gọi điện cầu cứu Lâm Thành Phong, nhưng nghĩ tới lời người đàn ông kia vừa đe dọa cô lại không dám nữa. Dù sao thì mẹ cô tuổi cũng đã cao, không chịu được giày vò, nếu mấy kẻ đó làm mẹ cô bị thương thì phải làm sao? Bạch Thanh Dung vô cùng do dự, miễn cưỡng mới nghĩ ra được một biện pháp.
Cô soạn sẵn một tin nhắn, hẹn giờ gửi đi cho Lâm Thành Phong, cô sẽ qua đó tìm mẹ cô một mình, nếu hai giờ sau cô vẫn không có cách nào thoát thân thì tin nhắn sẽ được tự động gửi đến chỗ Lâm Thành Phong. Đây là biện pháp khả thi nhất, vừa không kinh động đến những người kia, còn có thể cầu cứu Lâm Thành Phong nữa.
Nghĩ đến đây, Bạch Thanh Dung lập tức lấy điện thoại ra gõ thật nhanh trên bàn phím: “Mẹ em bị xe vận chuyển Sinh Tiên đưa đi khỏi bệnh viện, em đi tìm mẹ trước.” Bạch Thanh Dung nhấn nút gửi, chọn thời gian gửi đi, sau khi thành công thì Bạch Thanh Dung lập tức xóa bỏ tin nhắn này, vì đảm bảo không có chuyện ngoài ý muốn nên cô không thể để người khác biết về tin nhắn cầu cứu này được.
Gửi xong, Bạch Thanh Dung lập tức đi ra cửa bệnh viện theo lời của người đàn ông kia, quả nhiên vừa rẽ trái đã thấy một chiếc xe vận chuyển của Sinh Tiên. Cô vừa mới đến trước cửa xe thì cửa xe lập tức mở ra, hai cánh tay mạnh mẽ kéo cô lên xe, sau đó đạp ga ngang nhiên rời đi.
Bạch Thanh Dung bị ngồi ở ghế sau, người kéo cô lên xe chính là người đàn ông che mặt vừa uy hiếp cô, ngồi trước cũng là một người đàn ông mặc đồng phục Sinh Tiên, cả xe cũng chỉ có hai người bọn họ.
“Mẹ tôi đâu? Các anh làm gì mẹ tôi rồi?” Bạch Thanh Dung khẽ gầm lên: “Còn nữa, các anh là ai? Các anh có mục đích gì? Hiện tại muốn mang tôi đi đâu?”
“Con ranh này, hỏi nhiều như vậy làm gì? Không phải muốn đi gặp mẹ sao? Giờ chúng tôi sẽ đưa cô đi.” Người đàn ông che mặt ngồi cạnh Bạch Thanh Dung vừa nói vừa cầm một cuộn dây thừng trắng trói tay Bạch Thanh Dung ra sau lưng.
“Không nhìn thấy mẹ thì tôi không đi đâu cả, nếu các anh không nói đã làm gì mẹ tôi thì tôi sẽ lập tức nhảy khỏi xe.” Bạch Thanh Dung gầm nhẹ, cô cũng có tính toán như vậy, nếu bọn họ không nói rõ ràng thì cô thà nhảy xe cũng không muốn tiếp tục đi theo bọn họ.
“Muốn nhảy khỏi xe sao? Cũng được, nhưng cô có cơ hội đó sao?” Người đàn ông che mặt hung hãn nói, vừa dứt lời đã vung tay đánh vào gáy Bạch Thanh Dung, Bạch Thanh Dung cảm thấy gáy mình đau nhói, trước mắt đột nhiên tối sầm lại, sau đó trực tiếp hôn mê bất tỉnh, nằm co quắp ở phía sau xe.
“Người anh em, lái nhanh một chút, mau đem người phụ nữ này tới sân bay, nhiệm vụ của hai chúng ta cũng coi như hoàn thành!” Người đàn ông che mặt cười nói với người đàn ông đang lái xe: “Không ngờ bắt cóc hai người phụ nữ ở bệnh viện lại có thể kiếm nhiều tiền như vậy, sớm biết thế này thì trước đây anh đã mang cậu đi làm nghề này rồi, không để cậu ba mươi tuổi mà vẫn chưa lấy được vợ.”
“Anh à, đừng nói nữa, chúng ta làm xong chuyện này thì mau chóng rời khỏi thành phố này đi, đi đêm lắm có ngày gặp ma đó.” Người đàn ông đang lái xe cẩn thận nói.
“Được, anh nghe cậu!”
Xe vận chuyển chạy như bay, nhanh chóng tới sân bay. Sân bay này không phải là sân bay bình thường, nơi này chính là nơi cất cánh của máy bay tư nhân, được làm ra để phục vụ đám người nhà giàu. Hai anh em bọn họ kéo thân thể mềm mại của Bạch Thanh Dung tới một chiếc trực thăng cách đó không xa.
Một người đàn ông mặc đồ tây màu đen đi tới, chắp tay chào hai anh em bọn họ. Người đàn ông đưa tay nâng mặt Bạch Thanh Dung lên, sau đó lấy ảnh chụp trên điện thoại ra đối chiếu lại, sau đó gật đầu với hai người kia: “Chính là cô ta. Mau mang lên chỗ ngồi phía sau của trực thăng rồi xuống dưới tính tiền.”
Hai anh em nghe thấy sắp được lấy tiền lập tức cười tươi như hoa: “Được, chúng tôi sẽ đưa lên cho ông chủ.” Hai anh em nhanh chóng mang Bạch Thanh Dung lên chỗ phía sau của chiếc trực thăng kia, lưu luyến một lúc mới xuống khỏi trực thăng,
Đây là trực thăng mà hai anh em bọn họ thường thấy trên tivi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ gặp được, hơn nữa còn là một chiếc trực thăng riêng vô cùng xa hoa, sau khi xuống máy bay hai người bọn họ vẫn còn lưu luyến không rời, quay đầu lại nhìn thêm mấy lần.
Hai người đi đến trước mặt người đàn ông mặc đồ tây, cười nói: “Ông chủ, hoàn thành rồi!” Người đàn ông mặc đồ tây lập tức móc ra một tấm chi phiếu từ trong túi đưa cho người đàn ông che mặt: “Đã nói làm xong sẽ đưa ba tỉ, không thừa không thiếu một xu, cầm lấy tấm chi phiếu này qua ngân hàng lấy tiền là được, nhớ là lấy tiền xong lập tức rời khỏi thành phố X, sau này không ai được nói đến chuyện ngày hôm nay nữa.”
Người đàn ông che mặt nhận lấy chi phiếu xong vội vàng gật đầu: “Ông chủ, yên tâm đi, hai anh em chúng tôi giỏi nhất là giữ bí mật mà!” Người đàn ông che mặt kéo em trai mình qua cảm ơn người đàn ông mặc đồ tây kia, sau đó quay người đi về phía xe vận chuyển của mình.
Vui đến choáng váng đầu óc, hai người bọn họ không phát hiện ra người đàn ông mặc đồ tây sau lưng đang lấy ra một khẩu súng lục giảm thanh, ngón tay từ từ bóp chặt cò súng. Người đàn ông mặc đồ tây bóp cò hai lần, hai anh em bọn họ lập tức ngã xuống.
Người đàn ông mặc đồ tây chậm rãi đi đến bên cạnh hai người bọn họ, ngồi xổm người xuống nhặt tấm chi phiếu vừa mới đưa cho người đàn ông che mặt lên, còn dùng chân đá vào xác người đàn ông che mặt: “Chỉ có người chết mới giữ được bí mật!”
Sau đó hắn xoay người đi về phía máy bay trực thăng, một lát sau máy bay bắt đầu xoay tròn, chạy trên đường băng sân bay vài vòng rồi bay thẳng lên trời, cuối cùng biến mất chỉ còn một chấm nhỏ.
Khi máy bay vừa cất cánh, điện thoại Lâm Thành Phong đột nhiên rung lên, đúng lúc các cổ đông đang bàn bạc chỉ tiêu hạng mục của mùa xuân năm sau, Lâm Thành Phong lại đặt di động trong văn phòng nên không nhìn thấy tin nhắn của Bạch Thanh Dung.
Khi Bạch Thanh Dung tỉnh lại, cô cảm thấy cơ thể của mình vô cùng mệt mỏi, mắt bị một mảnh vải đen che kín, chỉ thấy được chút ánh sáng mờ mờ, cô ngửi được mùi thuốc sát trùng nồng nặc trong không khí, mơ hồ còn có thể nghe được âm thanh có nhiều người đang nói chuyện bên cạnh cô.
Chỉ là thứ những người kia nói cô nghe không hiểu. Bạch Thanh Dung cố gắng nghe ngóng động tĩnh xung quanh, miễn cưỡng có thể đoán ra đó là giọng vùng Trung Đông, nhưng vì sao cô lại ở chỗ này? Không phải cô bị bắt cóc ở thành phố X sao? Chẳng lẽ những người này làm việc ở thành phố X?
Khi Bạch Thanh Dung đang suy nghĩ thì xung quanh đột nhiên yên tĩnh trở lại, Bạch Thanh Dung nghe được tiếng giày da bước đến gần, chẳng lẽ những người này đang tới chỗ cô? Ngay khi Bạch Thanh Dung nghi ngờ thì miếng vải đen bịt mắt cô bị người ta giật xuống.
Bạch Thanh Dung có chút không thích ứng kịp, khi cô khôi phục lại ý thức thì lập tức mở mắt ra, nhưng vừa nhìn thấy người trước mặt thì cô không khỏi trừng mắt kinh ngạc.
Người kia lịch sự lên tiếng chào hỏi với Bạch Thanh Dung: “Bạch Thanh Dung, đã lâu không gặp!”
Không ngờ cả đêm Lâm Thành Phong cũng không trở về, sáng nay cô ăn sáng xong cũng không thấy Lâm Thành Phong. Bạch Thanh Dung ở nhà họ Lâm cũng không có việc gì làm, vì vậy mới nghĩ đến chuyện hôm qua Lâm Thành Phong nói mấy hôm nữa bọn họ sẽ đi hưởng tuần trăng mật.
Bạch Thanh Dung bảo thím Trương chuẩn bị một ít đồ ăn ngon, bánh ngọt và hoa quả nhập khẩu để trong hộp cơm, chuẩn bị đi đến bệnh viện để thăm mẹ của mình. Nếu mấy ngày nữa cô thật sự phải theo Lâm Thành Phong đi hưởng tuần trăng mật thì sẽ có vài ngày không được gặp mẹ rồi.
Không bằng thừa dịp bây giờ đang rảnh rỗi, đến trò chuyện với mẹ một lúc cũng tốt, dù sao ở nhà họ Lâm cô cũng chỉ có ăn với ngủ, ngủ rồi lại ăn, như vậy sẽ béo phì mất.
Bạch Thanh Dung đổi một chiếc váy dài màu vàng nhạt, bên ngoài khoác một chiếc áo màu quả hạnh, sau đó cầm hộp cơm thím Trương đã chuẩn bị, bước lên xe để tài xế chở cô đi bệnh viện.
Rất nhanh đã đến bệnh viện, Bạch Thanh Dung cầm hộp cơm, nghĩ đến việc sắp được gặp mẹ nên tâm trạng của cô rất tốt, không biết mẹ cô đã khôi phục tới đâu rồi.
Khi Bạch Thanh Dung đi đến phòng bệnh, trên giường bệnh trống rỗng. Bạch Thanh Dung tìm vài vòng trong phòng bếp và nhà vệ sinh cũng không thấy bóng dáng của mẹ cô đâu, cô lập tức đặt hộp cơm lên bàn, ấn chuông gọi y tá.
Rất nhanh có một y tá lễ phép đi tới, nhẹ giọng hỏi: “Xin chào, cô cần giúp gì không?” Bạch Thanh Dung chỉ vào giường bệnh trống rỗng: “Xin hỏi bệnh nhân phòng này có phải đi xạ trị rồi không? Tôi vừa vào đã không thấy ai cả…”
Y tá lễ phép cười nói: “Không, mấy ngày trước bệnh nhân này đã xạ trị rồi, trong vòng một tháng không cần phải xạ trị nữa. Hay cô thử xuống dưới tìm xem, có lẽ ở trong phòng bệnh buồn quá nên đã đi dạo giải sầu rồi.”
“Cảm ơn cô.”
Sau khi y tá rời đi, Bạch Thanh Dung lập tức xuống dưới, tìm trong vườn hoa mà mẹ cô hay đi dạo bộ nhưng cũng không tìm thấy, sau đó cô còn tìm khắp mấy vườn hoa trong bệnh viện nhưng cũng không thấy bóng dáng mẹ cô đâu. Bạch Thanh Dung có chút sốt ruột, mẹ là một người phụ nữ đang mắc bệnh nặng, có thể đi đâu được chứ, chẳng lẽ mẹ đã xảy ra chuyện gì rồi?
Rất nhanh, Bạch Thanh Dung đã phủ định ý nghĩ của chính mình. Công tác bảo vệ của bệnh viện này rất tốt, nếu không phải là người thân bệnh nhân thì sẽ không vào được bệnh viện này. Có lẽ là mẹ và cô đã đi lướt qua nhau mà không gặp rồi cũng nên. Nghĩ vậy, Bạch Thanh Dung lại theo đường cũ trở về vườn hoa.
Bạch Thanh Dung bị một người mặc đồ đen kéo đến chỗ núi giả, đồ trên người hắn có bốn chữ “Vận Chuyển Sinh Tiên” nhưng mặt của hắn lại đeo khẩu trang, ngoại trừ đôi mắt sắc bén tràn đầy sát khí thì Bạch Thanh Dung không thấy gì nữa.
“Khôn hồn thì đừng lên tiếng, nếu không tôi sẽ giết chết cô.” Người đàn ông kia thấp giọng uy hiếp Bạch Thanh Dung, một chiếc dao găm sắc bén đã đặt vào bên hông cô.
“Anh là ai?” Bạch Thanh Dung trực tiếp hỏi. Người đàn ông kia không trả lời vấn đề của cô, nhìn phía xa có bệnh nhân và người thân bệnh nhân sắp đi dạo tới đây, đáy mắt người đàn ông kia lóe lên vài tia hoảng hốt: “Muốn gặp bà già kia thì ra cửa bệnh viện rẽ trái có một xe vận chuyển của Sinh Tiên, không được nói cho người khác biết, cô chỉ được tới đó một mình thôi, nếu không thì chờ nhặt xác bà già kia đi.”
Nói xong người đàn ông thu hồi dao găm bên hông Bạch Thanh Dung, nhanh chóng xoay người rời đi.
Bạch Thanh Dung hơi hoang mang, rốt cuộc người này là ai, vì sao hắn luôn gây khó dễ cho cô vậy? Trước kia hắn ra tay với cô thì cũng coi như xong, ít ra cô cũng không xảy ra chuyện gì, chỉ là nếm chút đau khổ mà thôi, nhưng hiện giờ hắn lại ra tay với mẹ của cô, có thể thấy người này nhất định hiểu rõ Bạch Thanh Dung vô cùng, điều tra lý lịch của cô rất rõ ràng.
Bạch Thanh Dung vốn định gọi điện cầu cứu Lâm Thành Phong, nhưng nghĩ tới lời người đàn ông kia vừa đe dọa cô lại không dám nữa. Dù sao thì mẹ cô tuổi cũng đã cao, không chịu được giày vò, nếu mấy kẻ đó làm mẹ cô bị thương thì phải làm sao? Bạch Thanh Dung vô cùng do dự, miễn cưỡng mới nghĩ ra được một biện pháp.
Cô soạn sẵn một tin nhắn, hẹn giờ gửi đi cho Lâm Thành Phong, cô sẽ qua đó tìm mẹ cô một mình, nếu hai giờ sau cô vẫn không có cách nào thoát thân thì tin nhắn sẽ được tự động gửi đến chỗ Lâm Thành Phong. Đây là biện pháp khả thi nhất, vừa không kinh động đến những người kia, còn có thể cầu cứu Lâm Thành Phong nữa.
Nghĩ đến đây, Bạch Thanh Dung lập tức lấy điện thoại ra gõ thật nhanh trên bàn phím: “Mẹ em bị xe vận chuyển Sinh Tiên đưa đi khỏi bệnh viện, em đi tìm mẹ trước.” Bạch Thanh Dung nhấn nút gửi, chọn thời gian gửi đi, sau khi thành công thì Bạch Thanh Dung lập tức xóa bỏ tin nhắn này, vì đảm bảo không có chuyện ngoài ý muốn nên cô không thể để người khác biết về tin nhắn cầu cứu này được.
Gửi xong, Bạch Thanh Dung lập tức đi ra cửa bệnh viện theo lời của người đàn ông kia, quả nhiên vừa rẽ trái đã thấy một chiếc xe vận chuyển của Sinh Tiên. Cô vừa mới đến trước cửa xe thì cửa xe lập tức mở ra, hai cánh tay mạnh mẽ kéo cô lên xe, sau đó đạp ga ngang nhiên rời đi.
Bạch Thanh Dung bị ngồi ở ghế sau, người kéo cô lên xe chính là người đàn ông che mặt vừa uy hiếp cô, ngồi trước cũng là một người đàn ông mặc đồng phục Sinh Tiên, cả xe cũng chỉ có hai người bọn họ.
“Mẹ tôi đâu? Các anh làm gì mẹ tôi rồi?” Bạch Thanh Dung khẽ gầm lên: “Còn nữa, các anh là ai? Các anh có mục đích gì? Hiện tại muốn mang tôi đi đâu?”
“Con ranh này, hỏi nhiều như vậy làm gì? Không phải muốn đi gặp mẹ sao? Giờ chúng tôi sẽ đưa cô đi.” Người đàn ông che mặt ngồi cạnh Bạch Thanh Dung vừa nói vừa cầm một cuộn dây thừng trắng trói tay Bạch Thanh Dung ra sau lưng.
“Không nhìn thấy mẹ thì tôi không đi đâu cả, nếu các anh không nói đã làm gì mẹ tôi thì tôi sẽ lập tức nhảy khỏi xe.” Bạch Thanh Dung gầm nhẹ, cô cũng có tính toán như vậy, nếu bọn họ không nói rõ ràng thì cô thà nhảy xe cũng không muốn tiếp tục đi theo bọn họ.
“Muốn nhảy khỏi xe sao? Cũng được, nhưng cô có cơ hội đó sao?” Người đàn ông che mặt hung hãn nói, vừa dứt lời đã vung tay đánh vào gáy Bạch Thanh Dung, Bạch Thanh Dung cảm thấy gáy mình đau nhói, trước mắt đột nhiên tối sầm lại, sau đó trực tiếp hôn mê bất tỉnh, nằm co quắp ở phía sau xe.
“Người anh em, lái nhanh một chút, mau đem người phụ nữ này tới sân bay, nhiệm vụ của hai chúng ta cũng coi như hoàn thành!” Người đàn ông che mặt cười nói với người đàn ông đang lái xe: “Không ngờ bắt cóc hai người phụ nữ ở bệnh viện lại có thể kiếm nhiều tiền như vậy, sớm biết thế này thì trước đây anh đã mang cậu đi làm nghề này rồi, không để cậu ba mươi tuổi mà vẫn chưa lấy được vợ.”
“Anh à, đừng nói nữa, chúng ta làm xong chuyện này thì mau chóng rời khỏi thành phố này đi, đi đêm lắm có ngày gặp ma đó.” Người đàn ông đang lái xe cẩn thận nói.
“Được, anh nghe cậu!”
Xe vận chuyển chạy như bay, nhanh chóng tới sân bay. Sân bay này không phải là sân bay bình thường, nơi này chính là nơi cất cánh của máy bay tư nhân, được làm ra để phục vụ đám người nhà giàu. Hai anh em bọn họ kéo thân thể mềm mại của Bạch Thanh Dung tới một chiếc trực thăng cách đó không xa.
Một người đàn ông mặc đồ tây màu đen đi tới, chắp tay chào hai anh em bọn họ. Người đàn ông đưa tay nâng mặt Bạch Thanh Dung lên, sau đó lấy ảnh chụp trên điện thoại ra đối chiếu lại, sau đó gật đầu với hai người kia: “Chính là cô ta. Mau mang lên chỗ ngồi phía sau của trực thăng rồi xuống dưới tính tiền.”
Hai anh em nghe thấy sắp được lấy tiền lập tức cười tươi như hoa: “Được, chúng tôi sẽ đưa lên cho ông chủ.” Hai anh em nhanh chóng mang Bạch Thanh Dung lên chỗ phía sau của chiếc trực thăng kia, lưu luyến một lúc mới xuống khỏi trực thăng,
Đây là trực thăng mà hai anh em bọn họ thường thấy trên tivi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ gặp được, hơn nữa còn là một chiếc trực thăng riêng vô cùng xa hoa, sau khi xuống máy bay hai người bọn họ vẫn còn lưu luyến không rời, quay đầu lại nhìn thêm mấy lần.
Hai người đi đến trước mặt người đàn ông mặc đồ tây, cười nói: “Ông chủ, hoàn thành rồi!” Người đàn ông mặc đồ tây lập tức móc ra một tấm chi phiếu từ trong túi đưa cho người đàn ông che mặt: “Đã nói làm xong sẽ đưa ba tỉ, không thừa không thiếu một xu, cầm lấy tấm chi phiếu này qua ngân hàng lấy tiền là được, nhớ là lấy tiền xong lập tức rời khỏi thành phố X, sau này không ai được nói đến chuyện ngày hôm nay nữa.”
Người đàn ông che mặt nhận lấy chi phiếu xong vội vàng gật đầu: “Ông chủ, yên tâm đi, hai anh em chúng tôi giỏi nhất là giữ bí mật mà!” Người đàn ông che mặt kéo em trai mình qua cảm ơn người đàn ông mặc đồ tây kia, sau đó quay người đi về phía xe vận chuyển của mình.
Vui đến choáng váng đầu óc, hai người bọn họ không phát hiện ra người đàn ông mặc đồ tây sau lưng đang lấy ra một khẩu súng lục giảm thanh, ngón tay từ từ bóp chặt cò súng. Người đàn ông mặc đồ tây bóp cò hai lần, hai anh em bọn họ lập tức ngã xuống.
Người đàn ông mặc đồ tây chậm rãi đi đến bên cạnh hai người bọn họ, ngồi xổm người xuống nhặt tấm chi phiếu vừa mới đưa cho người đàn ông che mặt lên, còn dùng chân đá vào xác người đàn ông che mặt: “Chỉ có người chết mới giữ được bí mật!”
Sau đó hắn xoay người đi về phía máy bay trực thăng, một lát sau máy bay bắt đầu xoay tròn, chạy trên đường băng sân bay vài vòng rồi bay thẳng lên trời, cuối cùng biến mất chỉ còn một chấm nhỏ.
Khi máy bay vừa cất cánh, điện thoại Lâm Thành Phong đột nhiên rung lên, đúng lúc các cổ đông đang bàn bạc chỉ tiêu hạng mục của mùa xuân năm sau, Lâm Thành Phong lại đặt di động trong văn phòng nên không nhìn thấy tin nhắn của Bạch Thanh Dung.
Khi Bạch Thanh Dung tỉnh lại, cô cảm thấy cơ thể của mình vô cùng mệt mỏi, mắt bị một mảnh vải đen che kín, chỉ thấy được chút ánh sáng mờ mờ, cô ngửi được mùi thuốc sát trùng nồng nặc trong không khí, mơ hồ còn có thể nghe được âm thanh có nhiều người đang nói chuyện bên cạnh cô.
Chỉ là thứ những người kia nói cô nghe không hiểu. Bạch Thanh Dung cố gắng nghe ngóng động tĩnh xung quanh, miễn cưỡng có thể đoán ra đó là giọng vùng Trung Đông, nhưng vì sao cô lại ở chỗ này? Không phải cô bị bắt cóc ở thành phố X sao? Chẳng lẽ những người này làm việc ở thành phố X?
Khi Bạch Thanh Dung đang suy nghĩ thì xung quanh đột nhiên yên tĩnh trở lại, Bạch Thanh Dung nghe được tiếng giày da bước đến gần, chẳng lẽ những người này đang tới chỗ cô? Ngay khi Bạch Thanh Dung nghi ngờ thì miếng vải đen bịt mắt cô bị người ta giật xuống.
Bạch Thanh Dung có chút không thích ứng kịp, khi cô khôi phục lại ý thức thì lập tức mở mắt ra, nhưng vừa nhìn thấy người trước mặt thì cô không khỏi trừng mắt kinh ngạc.
Người kia lịch sự lên tiếng chào hỏi với Bạch Thanh Dung: “Bạch Thanh Dung, đã lâu không gặp!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook