Vợ Yêu Kiêu Ngạo
-
Chương 117: Đám cưới thế kỷ
“Nếu như có một người đàn ông đối tốt với chị như vậy, cho dù kiếp sau chị có biến thành chó thì chị cũng nguyện ý.” Phạm Lan Lan lại tiếp tục nói: “Thanh Dung, em muốn chị đến giúp em chuẩn bị cho đám cưới chứ không phải là đến để xem hai người sến súa chứ?”
Lúc này thì mặt nạ dưỡng da trên mặt của Bạch Thanh Dung đã được rửa sạch, cô gái giúp cô chăm sóc da tỏ ý cô đã có thể mở miệng nói chuyện rồi. Bạch Thanh Dung nhận lấy chiếc khăn mặt mà nhân viên đưa lau mặt, nói: “Chị xem nếu thích cái gì thì cứ lấy vài món đi.” Nếu đây là đồ mà Lâm Thành Phong tặng cho cô, vậy cô lấy vài món tặng cho Phạm Lan Lan, người làm phù dâu thì cũng không có gì đáng trách cả.
Phạm Lan Lan vui vẻ đưa danh sách cho Bạch Thanh Dung, sau đó không tin được mà chỉ về phía mình: “Em nói là chị có thể tùy ý chọn? Đừng có hối hận đó, lòng tham của chị lớn lắm. Cẩn thận chị chọn mấy món đắt nhất trong danh sách quà tặng đó.” Phạm Lan Lan cươi to nói.
“Nếu như món đồ đó có thể được chị chọn thì cũng là phúc của nó, chị Lan Lan, trên đời này ngoại trừ mẹ em ra, chị chính là người mà em thân cận nhất, trước đây em không tặng được cho chị cái gì, nếu như chị thích thì cứ lấy mấy món về. Một người phụ nữ xinh đẹp như chị thì sao có thể không có mấy món đồ trang sức có giá trị chứ.” Bạch Thanh Dung khuyên.
Quả thật là trong lúc kiểm kê lại danh sách quà tặng thì Phạm Lan Lan có nhìn trúng một chiếc nhẫn Rubi và một cái vòng tay làm bằng phỉ thúy nên cô ấy cũng không khách khí với Bạch Thanh Dung: “Được rồi, Thanh Dung. Coi như đây là tiền lì xì của phù dâu, cảm ơn chồng của em hộ chị.” Phạm Lan Lan vừa nói vừa đi về phía mấy rương đồ, sau đó chăm chú chọn.
Bạch Thanh Dung thì cầm danh sách quà tặng, hờ hững mà đọc tên từng món đồ. Sau khi cô xem xong thì không khỏi kinh ngạc. Phần lớn trong danh sách quà tặng này đều là châu báu trang sức của những nhà thiết kế và các nhãn hàng đứng đầu thế giới. Là muốn đưa châu báu trên toàn thế giới đến đây sao.
Đồ cổ cũng sưu tầm đủ văn vật của các quốc gia, tác phẩm của những họa sĩ lừng danh thế giới như Monet, Van Gogh cũng có hơn mười bức, còn có đồ đồng, đồ sứ, bình hoa, tranh cổ. Nếu không tính giá trị của mấy món trang sức kia thì những món đồ cổ và tác phẩm nghệ thuật này đều là bảo vật vô giá cả, tổng giá trị của danh sách này cũng chỉ là giá trị của trang sức châu báu mà thôi, cho nên sính lễ của Lâm Thành Phong không thể tính bằng trăm tỷ hay nghìn tỷ được, mà có thể nói là vô giá, thậm chí là giá trên trời.
Lâm Thành Phong hết lần này đến lần khác làm cho Bạch Thanh Dung khiếp sợ về số lượng tài sản của hắn. Khi mới quen nhau, đầu tiên là mua ‘Tình yêu Khuynh Thiên của L’Oréal’, sau đó là khi ở trên đường cao tốc, viên đá quý đấu giá mất mười mấy tỷ mà nói vứt là vứt, còn bây giờ là danh sách quà tặng với giá ở trên trời.
Lâm Thành Phong không sợ sau khi kết hôn cô sẽ thừa dịp hắn không ở nhà mà cuốn gói hết đồ đạc mang đi sao, tùy tiện lấy một món đồ ở trong những cái rương này cũng đủ để lo cho nửa đời sau của mẹ con Bạch Thanh Dung, huống hồ có nhiều bảo vật như vậy, mấy đời cô mới tiêu hết đây?
“Cô Lâm, nếu như danh sách không có vấn đề gì thì phiền cô ký tên vào phần phía dưới bên phải.” Người phụ nữ mặc đồng phục đứng ở bên cạnh, cung kính đưa chiếc bút cho Bạch Thanh Dung, mỉm cười nói.
Bạch Thanh Dung nhận lấy cái bút, sau đó nhã nhặn ký tên của mình xuống dưới. Người mà Lâm Thành Phong cử đến nhất định sẽ không hại cô, hơn nữa Phạm Lan Lan mới kiểm tra qua, nên giờ cô chỉ cần ký tên, sau đó đưa tờ danh sách quà tặng cho người phụ nữ mặc đồng phục là được.
Người phụ nữ mặc đồng phục lấy bản sao ở phía dưới ra rồi cất vào trong cặp hồ sơ của mình, sau đó đưa giấy chứng nhận cho Bạch Thanh Dung: “Phần này giao cho cô Lâm để sau này tiện cho kiểm tra, nếu như cô Lâm không có thắc mắc gì thì tôi xin phép đi trước.”
“Cảm ơn, tôi không còn thắc mắc gì cả, làm phiền cô rồi.” Bạch Thanh Dung nhỏ giọng nói. Người phụ nữ mặc đồng phục lễ phép cúi người chào Bạch Thanh Dung rồi quay người rời khỏi nhà họ Lâm.
Lúc này thì Phạm Lan Lan đã chọn được vài món trang sức, một chiếc vòng cổ kim cương của Tiffany&Co, còn có chiếc nhẫn Rubi và chiếc vòng tay được làm từ ngọc phỉ thúy trắng: “Thanh Dung, không thể không nói mắt thẩm mỹ của chồng em cũng không kém, tuy cũng đưa sính lễ có giá trên trời giống mấy tay nhà giàu mới nổi.” Phạm Lan Lan giơ mấy món trang sức mà mình chọn lên: “Nhưng em xem, mỗi món đều vô cùng trang nhã, tinh tế, có phải là rất đẹp không?”
Bạch Thanh Dung nhìn dáng vẻ hài lòng của Phạm Lâm Lâm thì lên tiếng trêu ghẹo: “Ôi chao, chị Lan Lan, em thấy chị giống như là há miệng mắc quai, bây giờ hướng về người ngoài rồi.”
“Thanh Dung em được lắm. Bây giờ còn dám lấy chị ra làm trò đùa!” Phạm Lan Lan giả vờ tức giận, sau đó chạy lại chọc lét Bạch Thanh Dung, ngay lập tức, phòng khách nhà họ Lâm vang lên tiếng cười lảnh lót của hai cô gái và tiếng cầu xin của Bạch Thanh Dung.
Ngày hôm sau, thành phố X người xe tấp nập. Hơn 100 chiếc xe Ferrari đắt tiền được trang trí bằng hoa tươi và vải đỏ hoành tráng xuất hiện ở trên đường phố.
Một hàng xe rước dâu xa hoa như vậy làm cho mọi người trên đường đều phải liếc nhìn. Trong lúc nhất thời, tấy cả tài xế xe khách và xe taxi đang lưu thông trên đường đều dừng lại nhìn, suýt chút nữa đã gây tắc đường trên diện rộng ở thành phố X.
Mặc dù trước đây họ đã từng gặp qua đội xe rước dâu có hơn mười chiếc xe đắt tiền của mấy vị nhà giàu, nhưng một hàng xe Ferrari dài như vậy thì chưa từng thấy bao giờ, rất nhanh, hình ảnh của đoàn xe rước dâu đã trở thành tin hot trên Weibo. Cũng có không ít người dùng mạng bắt đầu làm anh hùng bàn phím.
Có người nói hâm mộ cô dâu có thể gả cho một người giàu có như vậy, cũng có người trách móc những người giàu có tiền làm trò xằng bậy thì sao không quyên góp ủng hộ trẻ em vùng núi.
Đoàn xe Ferrari hiên ngang chạy qua nửa thành phố X, mọi người bình thường đâu nhìn thấy nhiều xe Ferrari cùng xuất hiện như vậy. Người đi làm cũng không đi làm, đi dạo phố cũng không đi dạo phố, mọi người đều nhao nhao chụp ảnh rồi đăng lên Weibo. Vì vậy đoàn xe Ferrari đi rước dâu bỗng chốc trở nên nổi tiếng trên mạng.
Cư dân mạng và người dân thành phố X đều đang đoán xem là ông chủ của công ty nào lại có tiền như vậy, phụ nữ thì hâm mộ cô dâu thần bí kia, muốn biết rốt cuộc là người phụ nữ như thế nào lại có thể làm cho vị trọc phú kia tổ chức đám cưới thế kỷ cho cô ta. Đoàn xe rước dâu đã xa hoa như vậy huống chi là đám cưới.
Bên trong biệt thự nhà họ Lâm, Bạch Thanh Dung đã bị gọi dậy trang điểm từ sáng sớm. Bộ váy cưới của KZ mà hôm qua được Lâm Thành Phong mang đến cũng đã được Phạm Lan Lan giúp đỡ mặc vào.
Bộ váy cưới màu trắng tôn vinh lên đường cong của Bạch Thanh Dung, kiểu thiết kế ngang vai giúp cô khoe được phần xương quai xanh gợi cảm, chiếc khăn voan dài 99m làm cho Bạch Thanh Dung trở nên thần thánh, ưu nhã và xinh đẹp như tiên nữ trong sách vậy.
Phần thân váy bềnh bồng được tạo thành từ từng lớp từng lớp lụa mỏng xếp chồng lên nhau, làm cho bộ váy mang phong cách công chúa này thêm dịu dàng. Mái tóc của Bạch Thanh Dung được búi cẩn thận ở sau gáy, trên đầu đội chiếc vương miện mà nữ hoàng của nước A từng đội trong đám cưới của mình, hơn nữa sau khi đám cưới kết thúc thì có thể tháo chiếc vương miện này xuống làm vòng cổ. Đây là một chiếc vương miện vừa cao quý vừa thực tế, được nhà thiết kế trang sức nổi tiếng người Áo thiết kế.
Bạch Thanh Dung ngắm nhìn bản thân ở trong gương, lúc này cô thanh lịch, đoan trang và xinh đẹp vô cùng, giống như nữ hoàng Mary của Scotland vậy.
Váy cưới và hôn lễ đều là giấc mộng mềm mại nhất trong trái tim của người con gái, Bạch Thanh Dung mặc chiếc váy cưới trắng này, gả cho Lâm Thành Phong, nam thần của biết bao con gái nhà giàu và các cô gái trẻ, nhưng cô không có sự rung động và vui vẻ của những cô gái trẻ mới biết yêu, trong lòng chỉ thấy lo lắng và bất an nhiều hơn.
“Cô chủ, xe của cậu Lâm đã đến trước cửa.” Thím Trương chậm rãi đi đến. Hôm nay Phạm Lan Lan cũng đã thay bộ váy trắng, cúp ngực của phù dâu, cô ấy và nhân viên hóa trang vội vã giúp Bạch Thanh Dung nâng đuôi váy, vừa đi vừa hét lớn: “Lập tức xuống đây.”
Mấy trăm chiếc xe Ferrari cao cấp đỗ trước cổng lớn nhà họ Lâm, Lâm Thành Phong đứng ở bên ngoài, hắn mặc một bộ Vest màu đen, trong tay cầm bó hoa hồng nhung đang nở rộ, nụ cười chói mắt của hắn vẫn luôn hiện diện trên khuôn mặt.
Điều này khiến cho những người giúp việc nhà họ Lâm cảm thấy không dám tin vào mắt mình, thậm chí còn có người đưa tay lên dụi mắt, không dám tin mà nhìn về phía nụ cười trên gương mặt của Lâm Thành Phong, thì ra vị chủ tịch lạnh lùng này khi mỉm cười lại đẹp như vậy.
“Oa, tôi không nhìn lầm chứ.” Một người làm vườn thường ngày chịu trách nhiệm cắt tỉa bãi cỏ nói, Cúc đứng ở bên cạnh lên tiếng cãi lại: “Anh đương nhiên là không nhìn lầm, xem ra vị trí của cô chủ trong lòng chủ tịch không phải là bình thường, nụ cười ngốc nghếch này của chủ tịch có khác gì những chú rể khác khi lấy được người trong lòng đâu.”
Lúc này Lâm Thành Phong vô cùng kích động, bàn tay nắm chặt lấy bó hoa, lòng bàn tay ướt sũng mồ hôi. Tối hôm qua hắn còn có thể bình tĩnh sắp xếp mọi thứ trong lễ cưới, ai ngờ khi sắp xếp xong thì lại vô cùng chờ mong. Đợi mãi mới đến sáng hôm sau, cuối cùng thì hắn cũng có thể đến đón cô dâu của mình rồi.
Hơn nữa hắn biết Bạch Thanh Dung, người mà hắn vẫn luôn nhớ mong đang ở phía sau cửa, vì thế mà càng thêm khẩn trương. Giống như là một đứa bé ngây thơ, vừa mở cửa là có thể bước vào công viên Disneyland vậy.
Bỗng vang lên tiếng cọt kẹt, cánh cửa nhà họ Lâm khẽ mở ra. Trong nháy mắt, trái tim của Lâm Thành Phong phảng phất như chậm mất một nhịp. Hắn đã sống ở nơi này 30 năm, chưa từng nghĩ bản thân lại có một ngày trở nên kích động khi cánh cửa này mở ra như vậy.
Thím Trương từ bên trong đi ra, hướng về phía Lâm Thành Phong cười nói: “Cậu chủ, cô chủ ra ngay đây ạ.” Lâm Thành Phong liếc mắt nhìn thím Trương. Lúc nãy làm cho hắn khẩn trương một hồi, hắn còn cho rằng Bạch Thanh Dung sẽ bước ra khỏi cánh cửa, không ngờ lại là thím Trương.
Thím Trương dường như không cảm nhận được cảm xúc lúc này của Lâm Thành Phong vậy, bà ấy vui tươi hớn hở nói: Không ngờ một người thường ngày bình tĩnh như cậu chủ khi lấy vợ lại gấp gáp như vậy, xem ra, một người đàn ông dù có tiền, có thành công thì cũng sẽ biến thành một cậu thanh niên khi đứng trước mặt người con gái mà mình yêu.
Thím Trương liếc nhìn đồng hồ, giờ lành đã đến. Đã đến lúc để Bạch Thanh Dung bước ra cho cậu chủ nhà bà ngắm một chút, bởi vì hôm nay Bạch Thanh Dung thật sự rất đẹp, đẹp giống như tiên nữ hạ phàm vậy.
Cốc cốc cốc, thím Trương nhẹ nhàng gõ ba cái lên cửa lớn nhà họ Lâm. Chỉ trong chốc lát, cánh cửa đã được mở ra. Cũng vào lúc đó, Bạch Thanh Dung mặc chiếc váy cưới làm từ lụa trắng mỉm cười bước ra từ bên trong.
Khi Lâm Thành Phong nhìn thấy Bạch Thanh Dung bước ra thì nháy mắt quên hết mọi thứ ở xung quanh, quên mất đội rước dâu, càng quên mất bản thân hắn cũng là nhân vật chính trong ngày hôm nay. Hôm nay cô dâu của hắn vô cùng xinh đẹp, đẹp đến mức làm cho mọi thứ xung quanh đều trở nên ảm đạm, đẹp đến mức làm cho trái tim của hắn liên tục đập thình thịch thình thịch.
Lâm Thành Phong cảm thấy khóe mắt mình có hơi ướt át. Không biết sao nhưng lúc này hắn vô cùng vui vẻ. Đây chính là những giọt nước mắt hạnh phúc, vui quá hóa buồn sao?
Bạch Thanh Dung chầm chậm bước về phía Lâm Thành Phong, cũng nhìn thấy giọt nước mắt nơi khóe mi của hắn. Nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt xinh đẹp bỗng nhiên biến mất, cô nhẹ giọng nói: “Bây giờ, có phải là anh đã hối hận rồi hay không. Không muốn lấy em thì cũng không cần phải khóc chứ, bây giờ anh hủy bỏ vẫn còn kịp đấy.”
Lâm Thành Phong nghe thấy những lời ngốc nghếc này của Bạch Thanh Dung thì bật cười: “Người phụ nữ này, nhận sính lễ của anh rồi liền nghĩ lý do để hủy bỏ đám cưới sao? Không có cửa đâu. Chồng của em sẽ không cho em cơ hội đó đâu.”
Lâm Thành Phong giơ tay lên lau giọt nước mắt trên khóe mi, một mình cô vợ nhỏ của hắn biết giọt nước mắt hạnh phúc này của hắn là được rồi. Sau đó hắn kéo Bạch Thanh Dung vào trong lòng, dịu dàng nói: “Thanh Dung, hôm nay em thật là xinh đẹp, em là người phụ nữ xinh đẹp nhất mà anh từng thấy. Lâm Thành Phong anh cả đời này sẽ không quên được ngày hôm nay.”
Lâm Thành Phong thế mà lại nói ra những lời ngọt ngào như vậy ở trước mặt của tất cả mọi người, khiến cho Bạch Thanh Dung có hơi ngượng ngùng. Cô cúi đầu, sau đó khoác lên tay của Lâm Thành Phong.
Lâm Thành Phong dùng cánh tay kia cầm lấy tay của Bạch Thanh Dung, dịu dàng nói: “Bây giờ, hôn lễ thế kỷ mà anh cất công chuẩn bị cho em mới đang bắt đầu, anh tin là em sẽ rất thích. Không cần phải hoảng sợ, chỉ cần đi theo anh là được, về sau anh chính là cánh tay vững chắc nhất của em!”
Lúc này thì mặt nạ dưỡng da trên mặt của Bạch Thanh Dung đã được rửa sạch, cô gái giúp cô chăm sóc da tỏ ý cô đã có thể mở miệng nói chuyện rồi. Bạch Thanh Dung nhận lấy chiếc khăn mặt mà nhân viên đưa lau mặt, nói: “Chị xem nếu thích cái gì thì cứ lấy vài món đi.” Nếu đây là đồ mà Lâm Thành Phong tặng cho cô, vậy cô lấy vài món tặng cho Phạm Lan Lan, người làm phù dâu thì cũng không có gì đáng trách cả.
Phạm Lan Lan vui vẻ đưa danh sách cho Bạch Thanh Dung, sau đó không tin được mà chỉ về phía mình: “Em nói là chị có thể tùy ý chọn? Đừng có hối hận đó, lòng tham của chị lớn lắm. Cẩn thận chị chọn mấy món đắt nhất trong danh sách quà tặng đó.” Phạm Lan Lan cươi to nói.
“Nếu như món đồ đó có thể được chị chọn thì cũng là phúc của nó, chị Lan Lan, trên đời này ngoại trừ mẹ em ra, chị chính là người mà em thân cận nhất, trước đây em không tặng được cho chị cái gì, nếu như chị thích thì cứ lấy mấy món về. Một người phụ nữ xinh đẹp như chị thì sao có thể không có mấy món đồ trang sức có giá trị chứ.” Bạch Thanh Dung khuyên.
Quả thật là trong lúc kiểm kê lại danh sách quà tặng thì Phạm Lan Lan có nhìn trúng một chiếc nhẫn Rubi và một cái vòng tay làm bằng phỉ thúy nên cô ấy cũng không khách khí với Bạch Thanh Dung: “Được rồi, Thanh Dung. Coi như đây là tiền lì xì của phù dâu, cảm ơn chồng của em hộ chị.” Phạm Lan Lan vừa nói vừa đi về phía mấy rương đồ, sau đó chăm chú chọn.
Bạch Thanh Dung thì cầm danh sách quà tặng, hờ hững mà đọc tên từng món đồ. Sau khi cô xem xong thì không khỏi kinh ngạc. Phần lớn trong danh sách quà tặng này đều là châu báu trang sức của những nhà thiết kế và các nhãn hàng đứng đầu thế giới. Là muốn đưa châu báu trên toàn thế giới đến đây sao.
Đồ cổ cũng sưu tầm đủ văn vật của các quốc gia, tác phẩm của những họa sĩ lừng danh thế giới như Monet, Van Gogh cũng có hơn mười bức, còn có đồ đồng, đồ sứ, bình hoa, tranh cổ. Nếu không tính giá trị của mấy món trang sức kia thì những món đồ cổ và tác phẩm nghệ thuật này đều là bảo vật vô giá cả, tổng giá trị của danh sách này cũng chỉ là giá trị của trang sức châu báu mà thôi, cho nên sính lễ của Lâm Thành Phong không thể tính bằng trăm tỷ hay nghìn tỷ được, mà có thể nói là vô giá, thậm chí là giá trên trời.
Lâm Thành Phong hết lần này đến lần khác làm cho Bạch Thanh Dung khiếp sợ về số lượng tài sản của hắn. Khi mới quen nhau, đầu tiên là mua ‘Tình yêu Khuynh Thiên của L’Oréal’, sau đó là khi ở trên đường cao tốc, viên đá quý đấu giá mất mười mấy tỷ mà nói vứt là vứt, còn bây giờ là danh sách quà tặng với giá ở trên trời.
Lâm Thành Phong không sợ sau khi kết hôn cô sẽ thừa dịp hắn không ở nhà mà cuốn gói hết đồ đạc mang đi sao, tùy tiện lấy một món đồ ở trong những cái rương này cũng đủ để lo cho nửa đời sau của mẹ con Bạch Thanh Dung, huống hồ có nhiều bảo vật như vậy, mấy đời cô mới tiêu hết đây?
“Cô Lâm, nếu như danh sách không có vấn đề gì thì phiền cô ký tên vào phần phía dưới bên phải.” Người phụ nữ mặc đồng phục đứng ở bên cạnh, cung kính đưa chiếc bút cho Bạch Thanh Dung, mỉm cười nói.
Bạch Thanh Dung nhận lấy cái bút, sau đó nhã nhặn ký tên của mình xuống dưới. Người mà Lâm Thành Phong cử đến nhất định sẽ không hại cô, hơn nữa Phạm Lan Lan mới kiểm tra qua, nên giờ cô chỉ cần ký tên, sau đó đưa tờ danh sách quà tặng cho người phụ nữ mặc đồng phục là được.
Người phụ nữ mặc đồng phục lấy bản sao ở phía dưới ra rồi cất vào trong cặp hồ sơ của mình, sau đó đưa giấy chứng nhận cho Bạch Thanh Dung: “Phần này giao cho cô Lâm để sau này tiện cho kiểm tra, nếu như cô Lâm không có thắc mắc gì thì tôi xin phép đi trước.”
“Cảm ơn, tôi không còn thắc mắc gì cả, làm phiền cô rồi.” Bạch Thanh Dung nhỏ giọng nói. Người phụ nữ mặc đồng phục lễ phép cúi người chào Bạch Thanh Dung rồi quay người rời khỏi nhà họ Lâm.
Lúc này thì Phạm Lan Lan đã chọn được vài món trang sức, một chiếc vòng cổ kim cương của Tiffany&Co, còn có chiếc nhẫn Rubi và chiếc vòng tay được làm từ ngọc phỉ thúy trắng: “Thanh Dung, không thể không nói mắt thẩm mỹ của chồng em cũng không kém, tuy cũng đưa sính lễ có giá trên trời giống mấy tay nhà giàu mới nổi.” Phạm Lan Lan giơ mấy món trang sức mà mình chọn lên: “Nhưng em xem, mỗi món đều vô cùng trang nhã, tinh tế, có phải là rất đẹp không?”
Bạch Thanh Dung nhìn dáng vẻ hài lòng của Phạm Lâm Lâm thì lên tiếng trêu ghẹo: “Ôi chao, chị Lan Lan, em thấy chị giống như là há miệng mắc quai, bây giờ hướng về người ngoài rồi.”
“Thanh Dung em được lắm. Bây giờ còn dám lấy chị ra làm trò đùa!” Phạm Lan Lan giả vờ tức giận, sau đó chạy lại chọc lét Bạch Thanh Dung, ngay lập tức, phòng khách nhà họ Lâm vang lên tiếng cười lảnh lót của hai cô gái và tiếng cầu xin của Bạch Thanh Dung.
Ngày hôm sau, thành phố X người xe tấp nập. Hơn 100 chiếc xe Ferrari đắt tiền được trang trí bằng hoa tươi và vải đỏ hoành tráng xuất hiện ở trên đường phố.
Một hàng xe rước dâu xa hoa như vậy làm cho mọi người trên đường đều phải liếc nhìn. Trong lúc nhất thời, tấy cả tài xế xe khách và xe taxi đang lưu thông trên đường đều dừng lại nhìn, suýt chút nữa đã gây tắc đường trên diện rộng ở thành phố X.
Mặc dù trước đây họ đã từng gặp qua đội xe rước dâu có hơn mười chiếc xe đắt tiền của mấy vị nhà giàu, nhưng một hàng xe Ferrari dài như vậy thì chưa từng thấy bao giờ, rất nhanh, hình ảnh của đoàn xe rước dâu đã trở thành tin hot trên Weibo. Cũng có không ít người dùng mạng bắt đầu làm anh hùng bàn phím.
Có người nói hâm mộ cô dâu có thể gả cho một người giàu có như vậy, cũng có người trách móc những người giàu có tiền làm trò xằng bậy thì sao không quyên góp ủng hộ trẻ em vùng núi.
Đoàn xe Ferrari hiên ngang chạy qua nửa thành phố X, mọi người bình thường đâu nhìn thấy nhiều xe Ferrari cùng xuất hiện như vậy. Người đi làm cũng không đi làm, đi dạo phố cũng không đi dạo phố, mọi người đều nhao nhao chụp ảnh rồi đăng lên Weibo. Vì vậy đoàn xe Ferrari đi rước dâu bỗng chốc trở nên nổi tiếng trên mạng.
Cư dân mạng và người dân thành phố X đều đang đoán xem là ông chủ của công ty nào lại có tiền như vậy, phụ nữ thì hâm mộ cô dâu thần bí kia, muốn biết rốt cuộc là người phụ nữ như thế nào lại có thể làm cho vị trọc phú kia tổ chức đám cưới thế kỷ cho cô ta. Đoàn xe rước dâu đã xa hoa như vậy huống chi là đám cưới.
Bên trong biệt thự nhà họ Lâm, Bạch Thanh Dung đã bị gọi dậy trang điểm từ sáng sớm. Bộ váy cưới của KZ mà hôm qua được Lâm Thành Phong mang đến cũng đã được Phạm Lan Lan giúp đỡ mặc vào.
Bộ váy cưới màu trắng tôn vinh lên đường cong của Bạch Thanh Dung, kiểu thiết kế ngang vai giúp cô khoe được phần xương quai xanh gợi cảm, chiếc khăn voan dài 99m làm cho Bạch Thanh Dung trở nên thần thánh, ưu nhã và xinh đẹp như tiên nữ trong sách vậy.
Phần thân váy bềnh bồng được tạo thành từ từng lớp từng lớp lụa mỏng xếp chồng lên nhau, làm cho bộ váy mang phong cách công chúa này thêm dịu dàng. Mái tóc của Bạch Thanh Dung được búi cẩn thận ở sau gáy, trên đầu đội chiếc vương miện mà nữ hoàng của nước A từng đội trong đám cưới của mình, hơn nữa sau khi đám cưới kết thúc thì có thể tháo chiếc vương miện này xuống làm vòng cổ. Đây là một chiếc vương miện vừa cao quý vừa thực tế, được nhà thiết kế trang sức nổi tiếng người Áo thiết kế.
Bạch Thanh Dung ngắm nhìn bản thân ở trong gương, lúc này cô thanh lịch, đoan trang và xinh đẹp vô cùng, giống như nữ hoàng Mary của Scotland vậy.
Váy cưới và hôn lễ đều là giấc mộng mềm mại nhất trong trái tim của người con gái, Bạch Thanh Dung mặc chiếc váy cưới trắng này, gả cho Lâm Thành Phong, nam thần của biết bao con gái nhà giàu và các cô gái trẻ, nhưng cô không có sự rung động và vui vẻ của những cô gái trẻ mới biết yêu, trong lòng chỉ thấy lo lắng và bất an nhiều hơn.
“Cô chủ, xe của cậu Lâm đã đến trước cửa.” Thím Trương chậm rãi đi đến. Hôm nay Phạm Lan Lan cũng đã thay bộ váy trắng, cúp ngực của phù dâu, cô ấy và nhân viên hóa trang vội vã giúp Bạch Thanh Dung nâng đuôi váy, vừa đi vừa hét lớn: “Lập tức xuống đây.”
Mấy trăm chiếc xe Ferrari cao cấp đỗ trước cổng lớn nhà họ Lâm, Lâm Thành Phong đứng ở bên ngoài, hắn mặc một bộ Vest màu đen, trong tay cầm bó hoa hồng nhung đang nở rộ, nụ cười chói mắt của hắn vẫn luôn hiện diện trên khuôn mặt.
Điều này khiến cho những người giúp việc nhà họ Lâm cảm thấy không dám tin vào mắt mình, thậm chí còn có người đưa tay lên dụi mắt, không dám tin mà nhìn về phía nụ cười trên gương mặt của Lâm Thành Phong, thì ra vị chủ tịch lạnh lùng này khi mỉm cười lại đẹp như vậy.
“Oa, tôi không nhìn lầm chứ.” Một người làm vườn thường ngày chịu trách nhiệm cắt tỉa bãi cỏ nói, Cúc đứng ở bên cạnh lên tiếng cãi lại: “Anh đương nhiên là không nhìn lầm, xem ra vị trí của cô chủ trong lòng chủ tịch không phải là bình thường, nụ cười ngốc nghếch này của chủ tịch có khác gì những chú rể khác khi lấy được người trong lòng đâu.”
Lúc này Lâm Thành Phong vô cùng kích động, bàn tay nắm chặt lấy bó hoa, lòng bàn tay ướt sũng mồ hôi. Tối hôm qua hắn còn có thể bình tĩnh sắp xếp mọi thứ trong lễ cưới, ai ngờ khi sắp xếp xong thì lại vô cùng chờ mong. Đợi mãi mới đến sáng hôm sau, cuối cùng thì hắn cũng có thể đến đón cô dâu của mình rồi.
Hơn nữa hắn biết Bạch Thanh Dung, người mà hắn vẫn luôn nhớ mong đang ở phía sau cửa, vì thế mà càng thêm khẩn trương. Giống như là một đứa bé ngây thơ, vừa mở cửa là có thể bước vào công viên Disneyland vậy.
Bỗng vang lên tiếng cọt kẹt, cánh cửa nhà họ Lâm khẽ mở ra. Trong nháy mắt, trái tim của Lâm Thành Phong phảng phất như chậm mất một nhịp. Hắn đã sống ở nơi này 30 năm, chưa từng nghĩ bản thân lại có một ngày trở nên kích động khi cánh cửa này mở ra như vậy.
Thím Trương từ bên trong đi ra, hướng về phía Lâm Thành Phong cười nói: “Cậu chủ, cô chủ ra ngay đây ạ.” Lâm Thành Phong liếc mắt nhìn thím Trương. Lúc nãy làm cho hắn khẩn trương một hồi, hắn còn cho rằng Bạch Thanh Dung sẽ bước ra khỏi cánh cửa, không ngờ lại là thím Trương.
Thím Trương dường như không cảm nhận được cảm xúc lúc này của Lâm Thành Phong vậy, bà ấy vui tươi hớn hở nói: Không ngờ một người thường ngày bình tĩnh như cậu chủ khi lấy vợ lại gấp gáp như vậy, xem ra, một người đàn ông dù có tiền, có thành công thì cũng sẽ biến thành một cậu thanh niên khi đứng trước mặt người con gái mà mình yêu.
Thím Trương liếc nhìn đồng hồ, giờ lành đã đến. Đã đến lúc để Bạch Thanh Dung bước ra cho cậu chủ nhà bà ngắm một chút, bởi vì hôm nay Bạch Thanh Dung thật sự rất đẹp, đẹp giống như tiên nữ hạ phàm vậy.
Cốc cốc cốc, thím Trương nhẹ nhàng gõ ba cái lên cửa lớn nhà họ Lâm. Chỉ trong chốc lát, cánh cửa đã được mở ra. Cũng vào lúc đó, Bạch Thanh Dung mặc chiếc váy cưới làm từ lụa trắng mỉm cười bước ra từ bên trong.
Khi Lâm Thành Phong nhìn thấy Bạch Thanh Dung bước ra thì nháy mắt quên hết mọi thứ ở xung quanh, quên mất đội rước dâu, càng quên mất bản thân hắn cũng là nhân vật chính trong ngày hôm nay. Hôm nay cô dâu của hắn vô cùng xinh đẹp, đẹp đến mức làm cho mọi thứ xung quanh đều trở nên ảm đạm, đẹp đến mức làm cho trái tim của hắn liên tục đập thình thịch thình thịch.
Lâm Thành Phong cảm thấy khóe mắt mình có hơi ướt át. Không biết sao nhưng lúc này hắn vô cùng vui vẻ. Đây chính là những giọt nước mắt hạnh phúc, vui quá hóa buồn sao?
Bạch Thanh Dung chầm chậm bước về phía Lâm Thành Phong, cũng nhìn thấy giọt nước mắt nơi khóe mi của hắn. Nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt xinh đẹp bỗng nhiên biến mất, cô nhẹ giọng nói: “Bây giờ, có phải là anh đã hối hận rồi hay không. Không muốn lấy em thì cũng không cần phải khóc chứ, bây giờ anh hủy bỏ vẫn còn kịp đấy.”
Lâm Thành Phong nghe thấy những lời ngốc nghếc này của Bạch Thanh Dung thì bật cười: “Người phụ nữ này, nhận sính lễ của anh rồi liền nghĩ lý do để hủy bỏ đám cưới sao? Không có cửa đâu. Chồng của em sẽ không cho em cơ hội đó đâu.”
Lâm Thành Phong giơ tay lên lau giọt nước mắt trên khóe mi, một mình cô vợ nhỏ của hắn biết giọt nước mắt hạnh phúc này của hắn là được rồi. Sau đó hắn kéo Bạch Thanh Dung vào trong lòng, dịu dàng nói: “Thanh Dung, hôm nay em thật là xinh đẹp, em là người phụ nữ xinh đẹp nhất mà anh từng thấy. Lâm Thành Phong anh cả đời này sẽ không quên được ngày hôm nay.”
Lâm Thành Phong thế mà lại nói ra những lời ngọt ngào như vậy ở trước mặt của tất cả mọi người, khiến cho Bạch Thanh Dung có hơi ngượng ngùng. Cô cúi đầu, sau đó khoác lên tay của Lâm Thành Phong.
Lâm Thành Phong dùng cánh tay kia cầm lấy tay của Bạch Thanh Dung, dịu dàng nói: “Bây giờ, hôn lễ thế kỷ mà anh cất công chuẩn bị cho em mới đang bắt đầu, anh tin là em sẽ rất thích. Không cần phải hoảng sợ, chỉ cần đi theo anh là được, về sau anh chính là cánh tay vững chắc nhất của em!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook