Vợ Yêu Kiêu Ngạo
-
Chương 109: Chủ tịch ghen rồi
Trước đây chỉ được nghe nói, người xưa thường ‘đạp tuyết tìm mai’, uống rượu trong đêm tuyết ngắm gió thổi. Thật không ngờ anh và Bạch Thanh Dung lại có thể gặp được trận tuyết đầu mùa này, còn có thể ngồi ăn lẩu, nói chuyện phiếm trong cảnh tượng tuyệt đẹp này nữa.
Thấy Hạ Dũng nói vậy, Bạch Thanh Dung liền hướng ra ngoài cửa phòng, ngắm nhìn những bông hoa tuyết đang bay phấp phới trong không trung. Trong khu vườn, ánh sáng lốm đốm từ ngọn đèn đường tương phản rực rỡ với những cây hoa anh đào. Lần đầu tiên Bạch Thanh Dung được ngắm nhìn một buổi tối tuyết rơi đẹp như vậy.
Chợt quên mất mình đang ăn mặc rất phong phanh, Bạch Thanh Dung cứ thế chạy thẳng ra vườn, cô đứng trong biển tuyết xoay một vòng rồi thích thú gọi Hạ Dũng: “Em còn tưởng vẫn là mùa thu chứ, thật không ngờ mùa đông đã đến rồi.”
Hạ Dũng cũng đứng dậy, đứng trong trời tuyết ngắm nhìn dáng vẻ thích thú như một cô bé của Bạch Thanh Dung, nụ cười trên môi anh càng thêm rạng rỡ. Đây chính là Bạch Thanh Dung mà anh thích, bất kể khi vui vẻ, lúc ăn lẩu, lúc ngủ say hay thích thú đùa nghịch trong tuyết giống hệt một cô bé như bây giờ, cô vĩnh viễn là Bạch Thanh Dung mà anh thích.
Mặc dù anh và Bạch Thanh Dung chỉ có thể duy trì mối quan hệ bạn bè, nhưng như vậy Hạ Dũng cũng thấy mãn nguyện rồi. Chỉ cần vẫn được ăn lẩu với Bạch Thanh Dung như vậy, nói chuyện phiếm như những người bạn là đủ rồi. Đối với Hạ Dũng mà nói, yêu Bạch Thanh Dung không nhất thiết phải chiếm lấy cô, bởi anh có thể đến bên cô lúc cô cần là ổn, còn hình thức gì đã không còn quan trọng nữa rồi.
Hạ Dũng nhìn hoa tuyết rơi đầy trời, lồng ngực khẽ rung động. Anh đến bên Bạch Thanh Dung cười nói: “Thanh Dung, em có cảm thấy chúng ta nên làm gì đó trong một đêm đẹp như thế này không?”
Động tác đang đón những bông tuyết trong không trung của Bạch Thanh Dung bỗng khựng lại, cô ngại ngùng nói với Hạ Dũng: “Hạ Dũng, không phải chứ? Anh đã lớn như vậy rồi mà còn chơi trò ném tuyết ấu trĩ đó à?”
Hạ Dũng vỗ nhẹ lên đầu Bạch Thanh Dung rồi nói: “Em nghĩ gì vậy?” Sau đó Hạ Dũng nhã nhặn đưa một tay ra nói: “Cô Bạch, tôi có thể mời cô nhảy một điệu không?”
Bạch Thanh Dung vốn còn hơi chần chừ, nhưng nghĩ lại cô với Hạ Dũng chỉ là bạn bè tốt thôi. Hơn nữa ông anh gắn bó keo sơn này của cô cũng đã làm biết bao chuyện cho cô, chỉ nhảy một điệu với Hạ Dũng thôi mà, nếu giờ cô từ chối thì quá tàn nhẫn rồi.
Bạch Thanh Dung đặt tay mình lên bàn tay Hạ Dũng rồi gật đầu, Hạ Dũng mỉm cười kéo Bạch Thanh Dung về phía mình, anh ôm lấy eo cô một cách tự nhiên rồi ghé vào tai cô nhẹ giọng nói: “Đây là lần đầu tiên khiêu vũ với Thanh Dung, em nhảy cẩn thận đừng giẫm lên chân anh đấy.”
Câu trêu đùa của Hạ Dũng đã hóa giải sự ngượng ngùng khi hai người họ xích lại quá gần nhau, Bạch Thanh Dung giả bộ giận dữ nói: “Hừ, anh đừng xem thường em như vậy, coi chừng người giẫm là anh đó.”
Hạ Dũng mỉm cười nhìn cô gái trong lòng, bước nhảy nhẹ nhàng dìu dắt Bạch Thanh Dung dần uyển chuyển trong khung cảnh tuyệt đẹp của trận tuyết đầu mùa này. Ánh đèn ảm đạm tôn lên những bước nhảy mềm mại, mặt đất sớm đã được bao bọc bởi một lớp tuyết mỏng trắng tinh khôi, bóng dáng uyển chuyển của hai người càng rõ nét hơn trên nền tuyết trắng.
Hoa tuyết bay xuống nóc của căn phòng nhỏ đang nằm im lìm, rơi xuống cây anh đào trong vườn rồi vờn theo gió đậu trên vai hai người đang khiêu vũ.
Dưới sự dẫn dắt của Hạ Dũng, Bạch Thanh Dung nhảy ngày càng mềm mại. Nhảy mãi nhảy mãi, nhảy đến mức quên cả tình trạng hiện giờ của mình. Cánh tay đang đặt trên bả vai Hạ Dũng cũng tự nhiên hơn rất nhiều. Khi cảm nhận được sự thay đổi nhỏ bé của Bạch Thanh Dung, tham vọng trong cơ thể anh bắt đầu không nghe lời lý trí.
Lúc này, anh không muốn để cô bé đang nhảy say sưa trong lòng đi, thậm chí anh còn có một vài suy nghĩ ngang ngược đó là không muốn đưa cô về nhà họ Lâm nữa.
Ngửi thấy hương thơm trên mái tóc Bạch Thanh Dung, trong đầu anh chợt nhớ lại lúc Bạch Thanh Dung và Phạm Lan Lan cược nhau uống rượu trong quán bar hôm đó. Nhớ lại cảnh tượng Bạch Thanh Dung chủ động hôn mình, bàn tay anh bất giác siết chặt lấy eo cô.
Điệu nhảy không có nhạc đệm nhanh chóng chuẩn bị kết thúc, lúc Bạch Thanh Dung ngả người, bàn tay Hạ Dũng đỡ lấy chiếc eo mảnh khảnh của cô, đôi mắt hẹp dài sâu sắc của anh ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng vì se lạnh của cô, ngắm nhìn một Bạch Thanh Dung chỉnh tề xinh đẹp động lòng người.
Làn da cô trắng ngần, đôi mắt trong veo nhìn thấy đáy, sống mũi thẳng tắp, trượt theo sống mũi là đôi môi phấn hồng nhỏ nhắn. Nhìn thấy chiếc miệng anh đào đáng yêu mê người của Bạch Thanh Dung, yết hầu Hạ Dũng chợt giật giật.
Thấy Hạ Dũng ngẩn người hồi lâu mà vẫn chưa dìu mình đến bước nhảy kết thúc, Bạch Thanh Dung lên tiếng nhắc nhở: “Hạ Dũng, sao anh ngẩn người ra vậy?” Tâm trí Hạ Dũng đang lơ lửng trên chín tầng mây, nên khi bị Bạch Thanh Dung đánh tiếng đột ngột như vậy anh liền buông tay.
Bạch Thanh Dung đứng không vững nên kéo theo cả Hạ Dũng ngã xuống, hai người cùng ngã xuống đất, mà Hạ Dũng cũng nhân cơ hội đó hôn lên môi Bạch Thanh Dung.
Vừa bị ngã nên còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô chỉ trực tiếp cảm thấy có thứ gì đó ấm áp chạm lên môi mình, hơi thở cũng ngập tràn mùi vị của Hạ Dũng, đầu óc cô đột nhiên muốn nổ tung, cô vội vàng đẩy Hạ Dũng ra.
Hạ Dũng cảm nhận được cái đẩy của cô gái nhỏ dưới thân, anh cũng không tham lam luyến tiếc mà ngồi dậy, sau đó còn kéo Bạch Thanh Dung dậy rồi thành khẩn nói: “Xin lỗi Thanh Dung, lúc nãy không cẩn thận nên bị ngã, nếu em để bụng thì anh có thể chịu trách nhiệm.” Nói tới đây, Hạ Dũng nhoẻn miệng cười để lộ hàm răng đều tăm tắp.
Bạch Thanh Dung vốn chỉ muốn trách Hạ Dũng, tại sao anh lại nhân cơ hội lợi dụng cô. Nhưng thấy Hạ Dũng nói không cố ý, hơn nữa ban nãy bọn họ cũng là ngã thật nên trong lòng cô cũng cảm thấy Hạ Dũng thật sự không cố ý, vì vậy không tiếp tục trách cứ Hạ Dũng nữa. Cô xoa môi, không vui nói: “Dù sao chúng ta cũng là bạn tốt mà, cũng chỉ là sự cố nhỏ thôi, may mà không ai biết.”
Hạ Dũng cười gật đầu, đáy mắt thoảng qua nét buồn rầu. Nụ hôn ban nãy đương nhiên không phải ngoài ý muốn mà là do anh cố ý. Anh đang nghĩ, nếu như Bạch Thanh Dung không phản kháng thì anh sẽ đâm lao theo lao đến cùng. Nhưng Bạch Thanh Dung lại phản kháng, anh tôn trọng cách nghĩ của cô, vậy nên anh buông Bạch Thanh Dung ra và còn chủ động nói xin lỗi rồi khẳng định đó chỉ là sự cố. May mà Bạch Thanh Dung không để bụng với anh, có như vậy sau này anh mới có nhiều cơ hội gặp cô.
Trận tuyết bên ngoài thưa dần thưa dần, Hạ Dũng nhìn đồng hồ, nụ cười ấm áp rạng rỡ như gió xuân ban nãy của anh chợt tắt ngúm, mười một giờ đêm rồi, thời gian trong điều kiện giữa anh và Lâm Thành Phong đã đến rồi. Mặc dù anh rất quyến luyến Bạch Thanh Dung, nhưng để sau này còn có thể ở cạnh Bạch Thanh Dung như bạn bè nên anh tuân thủ lời hứa.
Hạ Dũng chỉ đành tuân thủ theo giao hẹn giữa anh và Lâm Thành Phong là đưa Bạch Thanh Dung về nhà. Nhưng may mà vẫn còn có thể ở bên Bạch Thanh Dung mấy tiếng đồng hồ, được ăn lẩu cùng cô, gặp được tuyết rơi, cùng cô ngắm nhìn trọn vẹn trận tuyết này, còn được khiêu vũ với người con gái anh yêu trong tuyết và hôn cô nữa. Đối với anh, ngần ấy cũng đủ rồi.
“Thanh Dung, trời cũng khuya rồi, anh đưa em về nhà họ Lâm nhé.” Hạ Dũng bình thản nói, Bạch Thanh Dung đang phủi tuyết trên người, nghe thấy vậy mới chợt nhớ ra đã đến lúc mình nên quay về nhà họ Lâm rồi. Vết thương của cô cũng khỏi rồi, bản thân cũng đã quay về thành phố X rồi, nên ngoại trừ việc quay về cạnh Lâm Thành Phong ra cô cũng không biết phải đi đâu nữa.
Bạch Thanh Dung gật đầu đồng ý để Hạ Dũng đưa mình quay về, Hạ Dũng phủi mấy bông hoa tuyết trên tóc Bạch Thanh Dung rồi dịu dàng nói: “Thanh Dung, nếu hắn ta đối xử tệ với em, thì em cứ nói với anh nhé. Anh sẽ dạy dỗ hắn thay em.”
Lời này của Hạ Dũng ấm áp như gió xuân sưởi ấm đáy lòng Bạch Thanh Dung, Bạch Thanh Dung cảm thấy một người đàn ông tốt như Hạ Dũng chắc chắn sau này sẽ gặp được một người phụ nữ vô cùng ưu tú thì mới xứng với anh, Bạch Thanh Dung nhẹ nhàng nói: “Yên tâm đi, em sẽ không để bản thân thiệt thòi đâu. Hạ Dũng, anh cũng phải sớm gặp được người con gái tốt nhé, có như vậy chúng ta mới có thể ngồi ăn lẩu cùng nhau.”
Hạ Dũng chỉ cười bất đắc dĩ: “Đi thôi, anh đưa em về.”
Gió đêm thổi, tuyết vẫn rơi, có người đợi người đẹp về.
Lâm Thành Phong đứng cạnh giường trong phòng ngủ, nhìn bầu trời đầy tuyết ngoài cửa sổ, trong lòng ngổn ngang trăm bề. Chiều nay điện thoại hắn nhận được tấm ảnh Hạ Dũng bế Bạch Thanh Dung vào xe, nếu người bế Bạch Thanh Dung là người khác thì Lâm Thành Phong đã băm vằm hắn ra thành trăm mảnh rồi.
Nhưng người ấy lại là Hạ Dũng, Lâm Thành Phong không bận tâm đến thân phận của Hạ Dũng, nhưng trong lòng hắn cũng không chắc chắn Bạch Thanh Dung có suy nghĩ như thế nào về Hạ Dũng, vì vậy lúc nhìn thấy bức ảnh đó Lâm Thành Phong rất tức giận nhưng vẫn phải kìm chế.
Hắn quyết định về nhà đợi, đợi đến mười một giờ đêm để thử xem Bạch Thanh Dung có về hay không. Nếu như Bạch Thanh Dung quay về, vậy chứng tỏ hắn có chút chỗ đứng trong lòng Bạch Thanh Dung. Nhớ lại trước khi Bạch Thanh Dung gặp tai nạn xe, nhớ lại khoảng thời gian hạnh phúc trước đó và cả những đêm dài âu yếm, Lâm Thành Phong vẫn luôn hy vọng Bạch Thanh Dung sẽ tình nguyện ở lại bên cạnh hắn, bởi hắn không muốn cưỡng ép cô ở lại cạnh hắn nữa.
Vậy nên hôm nay hắn đã đồng ý với Hạ Dũng điều kiện đó, bởi hắn muốn cứu Bạch Thanh Dung, đồng thời cũng muốn xem thử tình cảm mong manh giữa hắn và cô có thể vượt qua được thử thách hay không? Có thể vượt qua được sự mê hoặc của Hạ Dũng – người vẫn luôn ngày đêm mong nhớ vợ hắn không?
Kim giây của chiếc đồng hồ treo trên tường đang dịch chuyển từng chút một, Lâm Thành Phong hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, cái gạt tàn trên bàn đã đầy ắp đầu tàn và mẩu thuốc, nhưng Lâm Thành Phong vẫn không ngừng hút thuốc rồi nhả khói.
Lâm Thành Phong nhìn đồng hồ đeo tay, đã mười một giờ rồi mà vẫn chưa thấy ánh đèn xe ngoài cửa lớn. Lẽ nào tên lưu manh Hạ Dũng kia đã dẫn vợ hắn chạy trốn rồi? Nghĩ đến đó, Lâm Thành Phong mất bình tĩnh đứng bật dậy, sự bình tĩnh và thản nhiên của ban ngày đều là giả tạo, cái gạt tàn đầy ắp đã tố cáo sự buồn bực của hắn.
Vị vua trong giới thương nghiệp lạnh lùng vô tình ban ngày, sau khi về nhà cũng chỉ là một người đàn ông bình thường yêu vợ, quan tâm đến vợ, thậm chí còn si tình hơn những người đàn ông bình thường khác nhiều.
Lâm Thành Phong dụi điếu thuốc trong tay, đồng thời túm chiếc áo vest khoác lên người rồi đi xuống tầng. Hắn nghĩ kĩ rồi, nếu đêm nay Hạ Dũng không trả cô vợ yêu quý của hắn về cho hắn thì hắn sẽ thiêu cả nhà họ Hạ.
Bên trong xe, Hạ Dũng và Bạch Thanh Dung đều ngồi ghế sau, bởi nụ hôn ngoài ý muốn trong vườn hoa anh đào kia nên suốt dọc đường Bạch Thanh Dung không nói chuyện với Hạ Dũng. Dù sao không gian bên ngoài rộng hơn trong xe nhiều nên sẽ không cảm thấy ngại ngùng.
Sau khi ngồi vào xe, lúc ngồi gần Hạ Dũng cô lại nhớ đến nụ hôn trong tuyết ban nãy. Cô cảm thấy rất ngượng ngùng và xấu hổ dù biết đó chỉ là sự cố, những hôn thì vẫn hôn rồi.
Vừa lên xe, Hạ Dũng đã phát hiện ra điều khác thường của Bạch Thanh Dung, anh cười nói: “Sao vậy? Em ngại à? Lần đầu tiên em hôn anh là em chủ động mà, em quên rồi sao?” Hạ Dũng có lòng tốt nhắc đến chuyện cá cược uống rượu trong quán bar của cô và Phạm Lan Lan lần trước.
Hạ Dũng vừa nói như vậy, Bạch Thanh Dung cũng nhớ lại chuyện trong quán bar lần đó, gương mặt cô ửng đỏ, im lặng hồi lâu mới lên tiếng: “Chúng ta đều là anh em tốt mà, có những hành động thân thiết cũng hợp tình hợp lý, vậy nên không sao đâu!” Bạch Thanh Dung tự an ủi chính mình.
“Ừ, vì vậy không sao đâu!” Hạ Dũng cố gắng che giấu tâm trạng đau buồn của mình rồi đáp lại một câu đơn giản.
Trong lúc hai người nói chuyện, xe đã nhanh chóng dừng trước cổng nhà họ Lâm. Tề Vũ xuống xe mở cửa sau. “Hạ Dũng, em vào trước nhé, anh đi đường cẩn thận, thường xuyên gọi điện thoại cho em nhé.” Nói xong, Bạch Thanh Dung liền xuống xe.
“Thanh Dung, nhớ những lời anh nói với em đó nhé. Mỗi câu mỗi từ đều là lời thật lòng và có thời hạn cả đời nữa.” Khoảnh khắc Bạch Thanh Dung xuống xe, Hạ Dũng vội vàng nói với theo. Bạch Thanh Dung quay đầu mỉm cười với Hạ Dũng: “Em nhớ rồi, anh mau về nghỉ ngơi đi.”
Sau khi Hạ Dũng chào tạm biệt Bạch Thanh Dung, Tề Vũ tăng tốc rời khỏi nhà họ Lâm. Màn chào từ biệt ấm áp của Hạ Dũng và Bạch Thanh Dung đã nhanh chóng lọt vào tầm mắt người vừa vội vàng ra tới cửa kia.
Lúc bước vào cổng lớn của nhà họ Lâm, Bạch Thanh Dung liền nhìn thấy Lâm Thành Phong đang đứng sừng sững trong mưa tuyết nhìn cô. Thấy Lâm Thành Phong nhìn mình bằng đôi mắt sâu thẳm khó đoán, trái tim Bạch Thanh Dung như rớt một nhịp. Có lẽ rất lâu rồi cô không nhìn thấy dáng vẻ này của hắn nên bây giờ cô cảm thấy Lâm Thành Phong vô cùng đẹp trai.
Lâm Thành Phong tiến đến trước mặt Bạch Thanh Dung, nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ như trái táo đã chín của Bạch Thanh Dung, hắn chợt liên tưởng đến tấm ảnh Hạ Dũng bế cô ban chiều, màn từ biệt ấm áp ban nãy và gương mặt ửng đỏ của cô.
Thấy vẻ vui mừng của Bạch Thanh Dung, Lâm Thành Phong cáu kỉnh, tức giận nói: “Rốt cuộc em và hắn ta đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Thấy dáng vẻ tức giận đùng đùng của Lâm Thành Phong, Bạch Thanh Dung chột dạ, cô thầm nghĩ lẽ nào chuyện xảy ra giữa cô và Hạ Dũng dưới tuyết ban nãy bị Lâm Thành Phong phát hiện rồi?
Thấy Hạ Dũng nói vậy, Bạch Thanh Dung liền hướng ra ngoài cửa phòng, ngắm nhìn những bông hoa tuyết đang bay phấp phới trong không trung. Trong khu vườn, ánh sáng lốm đốm từ ngọn đèn đường tương phản rực rỡ với những cây hoa anh đào. Lần đầu tiên Bạch Thanh Dung được ngắm nhìn một buổi tối tuyết rơi đẹp như vậy.
Chợt quên mất mình đang ăn mặc rất phong phanh, Bạch Thanh Dung cứ thế chạy thẳng ra vườn, cô đứng trong biển tuyết xoay một vòng rồi thích thú gọi Hạ Dũng: “Em còn tưởng vẫn là mùa thu chứ, thật không ngờ mùa đông đã đến rồi.”
Hạ Dũng cũng đứng dậy, đứng trong trời tuyết ngắm nhìn dáng vẻ thích thú như một cô bé của Bạch Thanh Dung, nụ cười trên môi anh càng thêm rạng rỡ. Đây chính là Bạch Thanh Dung mà anh thích, bất kể khi vui vẻ, lúc ăn lẩu, lúc ngủ say hay thích thú đùa nghịch trong tuyết giống hệt một cô bé như bây giờ, cô vĩnh viễn là Bạch Thanh Dung mà anh thích.
Mặc dù anh và Bạch Thanh Dung chỉ có thể duy trì mối quan hệ bạn bè, nhưng như vậy Hạ Dũng cũng thấy mãn nguyện rồi. Chỉ cần vẫn được ăn lẩu với Bạch Thanh Dung như vậy, nói chuyện phiếm như những người bạn là đủ rồi. Đối với Hạ Dũng mà nói, yêu Bạch Thanh Dung không nhất thiết phải chiếm lấy cô, bởi anh có thể đến bên cô lúc cô cần là ổn, còn hình thức gì đã không còn quan trọng nữa rồi.
Hạ Dũng nhìn hoa tuyết rơi đầy trời, lồng ngực khẽ rung động. Anh đến bên Bạch Thanh Dung cười nói: “Thanh Dung, em có cảm thấy chúng ta nên làm gì đó trong một đêm đẹp như thế này không?”
Động tác đang đón những bông tuyết trong không trung của Bạch Thanh Dung bỗng khựng lại, cô ngại ngùng nói với Hạ Dũng: “Hạ Dũng, không phải chứ? Anh đã lớn như vậy rồi mà còn chơi trò ném tuyết ấu trĩ đó à?”
Hạ Dũng vỗ nhẹ lên đầu Bạch Thanh Dung rồi nói: “Em nghĩ gì vậy?” Sau đó Hạ Dũng nhã nhặn đưa một tay ra nói: “Cô Bạch, tôi có thể mời cô nhảy một điệu không?”
Bạch Thanh Dung vốn còn hơi chần chừ, nhưng nghĩ lại cô với Hạ Dũng chỉ là bạn bè tốt thôi. Hơn nữa ông anh gắn bó keo sơn này của cô cũng đã làm biết bao chuyện cho cô, chỉ nhảy một điệu với Hạ Dũng thôi mà, nếu giờ cô từ chối thì quá tàn nhẫn rồi.
Bạch Thanh Dung đặt tay mình lên bàn tay Hạ Dũng rồi gật đầu, Hạ Dũng mỉm cười kéo Bạch Thanh Dung về phía mình, anh ôm lấy eo cô một cách tự nhiên rồi ghé vào tai cô nhẹ giọng nói: “Đây là lần đầu tiên khiêu vũ với Thanh Dung, em nhảy cẩn thận đừng giẫm lên chân anh đấy.”
Câu trêu đùa của Hạ Dũng đã hóa giải sự ngượng ngùng khi hai người họ xích lại quá gần nhau, Bạch Thanh Dung giả bộ giận dữ nói: “Hừ, anh đừng xem thường em như vậy, coi chừng người giẫm là anh đó.”
Hạ Dũng mỉm cười nhìn cô gái trong lòng, bước nhảy nhẹ nhàng dìu dắt Bạch Thanh Dung dần uyển chuyển trong khung cảnh tuyệt đẹp của trận tuyết đầu mùa này. Ánh đèn ảm đạm tôn lên những bước nhảy mềm mại, mặt đất sớm đã được bao bọc bởi một lớp tuyết mỏng trắng tinh khôi, bóng dáng uyển chuyển của hai người càng rõ nét hơn trên nền tuyết trắng.
Hoa tuyết bay xuống nóc của căn phòng nhỏ đang nằm im lìm, rơi xuống cây anh đào trong vườn rồi vờn theo gió đậu trên vai hai người đang khiêu vũ.
Dưới sự dẫn dắt của Hạ Dũng, Bạch Thanh Dung nhảy ngày càng mềm mại. Nhảy mãi nhảy mãi, nhảy đến mức quên cả tình trạng hiện giờ của mình. Cánh tay đang đặt trên bả vai Hạ Dũng cũng tự nhiên hơn rất nhiều. Khi cảm nhận được sự thay đổi nhỏ bé của Bạch Thanh Dung, tham vọng trong cơ thể anh bắt đầu không nghe lời lý trí.
Lúc này, anh không muốn để cô bé đang nhảy say sưa trong lòng đi, thậm chí anh còn có một vài suy nghĩ ngang ngược đó là không muốn đưa cô về nhà họ Lâm nữa.
Ngửi thấy hương thơm trên mái tóc Bạch Thanh Dung, trong đầu anh chợt nhớ lại lúc Bạch Thanh Dung và Phạm Lan Lan cược nhau uống rượu trong quán bar hôm đó. Nhớ lại cảnh tượng Bạch Thanh Dung chủ động hôn mình, bàn tay anh bất giác siết chặt lấy eo cô.
Điệu nhảy không có nhạc đệm nhanh chóng chuẩn bị kết thúc, lúc Bạch Thanh Dung ngả người, bàn tay Hạ Dũng đỡ lấy chiếc eo mảnh khảnh của cô, đôi mắt hẹp dài sâu sắc của anh ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng vì se lạnh của cô, ngắm nhìn một Bạch Thanh Dung chỉnh tề xinh đẹp động lòng người.
Làn da cô trắng ngần, đôi mắt trong veo nhìn thấy đáy, sống mũi thẳng tắp, trượt theo sống mũi là đôi môi phấn hồng nhỏ nhắn. Nhìn thấy chiếc miệng anh đào đáng yêu mê người của Bạch Thanh Dung, yết hầu Hạ Dũng chợt giật giật.
Thấy Hạ Dũng ngẩn người hồi lâu mà vẫn chưa dìu mình đến bước nhảy kết thúc, Bạch Thanh Dung lên tiếng nhắc nhở: “Hạ Dũng, sao anh ngẩn người ra vậy?” Tâm trí Hạ Dũng đang lơ lửng trên chín tầng mây, nên khi bị Bạch Thanh Dung đánh tiếng đột ngột như vậy anh liền buông tay.
Bạch Thanh Dung đứng không vững nên kéo theo cả Hạ Dũng ngã xuống, hai người cùng ngã xuống đất, mà Hạ Dũng cũng nhân cơ hội đó hôn lên môi Bạch Thanh Dung.
Vừa bị ngã nên còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô chỉ trực tiếp cảm thấy có thứ gì đó ấm áp chạm lên môi mình, hơi thở cũng ngập tràn mùi vị của Hạ Dũng, đầu óc cô đột nhiên muốn nổ tung, cô vội vàng đẩy Hạ Dũng ra.
Hạ Dũng cảm nhận được cái đẩy của cô gái nhỏ dưới thân, anh cũng không tham lam luyến tiếc mà ngồi dậy, sau đó còn kéo Bạch Thanh Dung dậy rồi thành khẩn nói: “Xin lỗi Thanh Dung, lúc nãy không cẩn thận nên bị ngã, nếu em để bụng thì anh có thể chịu trách nhiệm.” Nói tới đây, Hạ Dũng nhoẻn miệng cười để lộ hàm răng đều tăm tắp.
Bạch Thanh Dung vốn chỉ muốn trách Hạ Dũng, tại sao anh lại nhân cơ hội lợi dụng cô. Nhưng thấy Hạ Dũng nói không cố ý, hơn nữa ban nãy bọn họ cũng là ngã thật nên trong lòng cô cũng cảm thấy Hạ Dũng thật sự không cố ý, vì vậy không tiếp tục trách cứ Hạ Dũng nữa. Cô xoa môi, không vui nói: “Dù sao chúng ta cũng là bạn tốt mà, cũng chỉ là sự cố nhỏ thôi, may mà không ai biết.”
Hạ Dũng cười gật đầu, đáy mắt thoảng qua nét buồn rầu. Nụ hôn ban nãy đương nhiên không phải ngoài ý muốn mà là do anh cố ý. Anh đang nghĩ, nếu như Bạch Thanh Dung không phản kháng thì anh sẽ đâm lao theo lao đến cùng. Nhưng Bạch Thanh Dung lại phản kháng, anh tôn trọng cách nghĩ của cô, vậy nên anh buông Bạch Thanh Dung ra và còn chủ động nói xin lỗi rồi khẳng định đó chỉ là sự cố. May mà Bạch Thanh Dung không để bụng với anh, có như vậy sau này anh mới có nhiều cơ hội gặp cô.
Trận tuyết bên ngoài thưa dần thưa dần, Hạ Dũng nhìn đồng hồ, nụ cười ấm áp rạng rỡ như gió xuân ban nãy của anh chợt tắt ngúm, mười một giờ đêm rồi, thời gian trong điều kiện giữa anh và Lâm Thành Phong đã đến rồi. Mặc dù anh rất quyến luyến Bạch Thanh Dung, nhưng để sau này còn có thể ở cạnh Bạch Thanh Dung như bạn bè nên anh tuân thủ lời hứa.
Hạ Dũng chỉ đành tuân thủ theo giao hẹn giữa anh và Lâm Thành Phong là đưa Bạch Thanh Dung về nhà. Nhưng may mà vẫn còn có thể ở bên Bạch Thanh Dung mấy tiếng đồng hồ, được ăn lẩu cùng cô, gặp được tuyết rơi, cùng cô ngắm nhìn trọn vẹn trận tuyết này, còn được khiêu vũ với người con gái anh yêu trong tuyết và hôn cô nữa. Đối với anh, ngần ấy cũng đủ rồi.
“Thanh Dung, trời cũng khuya rồi, anh đưa em về nhà họ Lâm nhé.” Hạ Dũng bình thản nói, Bạch Thanh Dung đang phủi tuyết trên người, nghe thấy vậy mới chợt nhớ ra đã đến lúc mình nên quay về nhà họ Lâm rồi. Vết thương của cô cũng khỏi rồi, bản thân cũng đã quay về thành phố X rồi, nên ngoại trừ việc quay về cạnh Lâm Thành Phong ra cô cũng không biết phải đi đâu nữa.
Bạch Thanh Dung gật đầu đồng ý để Hạ Dũng đưa mình quay về, Hạ Dũng phủi mấy bông hoa tuyết trên tóc Bạch Thanh Dung rồi dịu dàng nói: “Thanh Dung, nếu hắn ta đối xử tệ với em, thì em cứ nói với anh nhé. Anh sẽ dạy dỗ hắn thay em.”
Lời này của Hạ Dũng ấm áp như gió xuân sưởi ấm đáy lòng Bạch Thanh Dung, Bạch Thanh Dung cảm thấy một người đàn ông tốt như Hạ Dũng chắc chắn sau này sẽ gặp được một người phụ nữ vô cùng ưu tú thì mới xứng với anh, Bạch Thanh Dung nhẹ nhàng nói: “Yên tâm đi, em sẽ không để bản thân thiệt thòi đâu. Hạ Dũng, anh cũng phải sớm gặp được người con gái tốt nhé, có như vậy chúng ta mới có thể ngồi ăn lẩu cùng nhau.”
Hạ Dũng chỉ cười bất đắc dĩ: “Đi thôi, anh đưa em về.”
Gió đêm thổi, tuyết vẫn rơi, có người đợi người đẹp về.
Lâm Thành Phong đứng cạnh giường trong phòng ngủ, nhìn bầu trời đầy tuyết ngoài cửa sổ, trong lòng ngổn ngang trăm bề. Chiều nay điện thoại hắn nhận được tấm ảnh Hạ Dũng bế Bạch Thanh Dung vào xe, nếu người bế Bạch Thanh Dung là người khác thì Lâm Thành Phong đã băm vằm hắn ra thành trăm mảnh rồi.
Nhưng người ấy lại là Hạ Dũng, Lâm Thành Phong không bận tâm đến thân phận của Hạ Dũng, nhưng trong lòng hắn cũng không chắc chắn Bạch Thanh Dung có suy nghĩ như thế nào về Hạ Dũng, vì vậy lúc nhìn thấy bức ảnh đó Lâm Thành Phong rất tức giận nhưng vẫn phải kìm chế.
Hắn quyết định về nhà đợi, đợi đến mười một giờ đêm để thử xem Bạch Thanh Dung có về hay không. Nếu như Bạch Thanh Dung quay về, vậy chứng tỏ hắn có chút chỗ đứng trong lòng Bạch Thanh Dung. Nhớ lại trước khi Bạch Thanh Dung gặp tai nạn xe, nhớ lại khoảng thời gian hạnh phúc trước đó và cả những đêm dài âu yếm, Lâm Thành Phong vẫn luôn hy vọng Bạch Thanh Dung sẽ tình nguyện ở lại bên cạnh hắn, bởi hắn không muốn cưỡng ép cô ở lại cạnh hắn nữa.
Vậy nên hôm nay hắn đã đồng ý với Hạ Dũng điều kiện đó, bởi hắn muốn cứu Bạch Thanh Dung, đồng thời cũng muốn xem thử tình cảm mong manh giữa hắn và cô có thể vượt qua được thử thách hay không? Có thể vượt qua được sự mê hoặc của Hạ Dũng – người vẫn luôn ngày đêm mong nhớ vợ hắn không?
Kim giây của chiếc đồng hồ treo trên tường đang dịch chuyển từng chút một, Lâm Thành Phong hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, cái gạt tàn trên bàn đã đầy ắp đầu tàn và mẩu thuốc, nhưng Lâm Thành Phong vẫn không ngừng hút thuốc rồi nhả khói.
Lâm Thành Phong nhìn đồng hồ đeo tay, đã mười một giờ rồi mà vẫn chưa thấy ánh đèn xe ngoài cửa lớn. Lẽ nào tên lưu manh Hạ Dũng kia đã dẫn vợ hắn chạy trốn rồi? Nghĩ đến đó, Lâm Thành Phong mất bình tĩnh đứng bật dậy, sự bình tĩnh và thản nhiên của ban ngày đều là giả tạo, cái gạt tàn đầy ắp đã tố cáo sự buồn bực của hắn.
Vị vua trong giới thương nghiệp lạnh lùng vô tình ban ngày, sau khi về nhà cũng chỉ là một người đàn ông bình thường yêu vợ, quan tâm đến vợ, thậm chí còn si tình hơn những người đàn ông bình thường khác nhiều.
Lâm Thành Phong dụi điếu thuốc trong tay, đồng thời túm chiếc áo vest khoác lên người rồi đi xuống tầng. Hắn nghĩ kĩ rồi, nếu đêm nay Hạ Dũng không trả cô vợ yêu quý của hắn về cho hắn thì hắn sẽ thiêu cả nhà họ Hạ.
Bên trong xe, Hạ Dũng và Bạch Thanh Dung đều ngồi ghế sau, bởi nụ hôn ngoài ý muốn trong vườn hoa anh đào kia nên suốt dọc đường Bạch Thanh Dung không nói chuyện với Hạ Dũng. Dù sao không gian bên ngoài rộng hơn trong xe nhiều nên sẽ không cảm thấy ngại ngùng.
Sau khi ngồi vào xe, lúc ngồi gần Hạ Dũng cô lại nhớ đến nụ hôn trong tuyết ban nãy. Cô cảm thấy rất ngượng ngùng và xấu hổ dù biết đó chỉ là sự cố, những hôn thì vẫn hôn rồi.
Vừa lên xe, Hạ Dũng đã phát hiện ra điều khác thường của Bạch Thanh Dung, anh cười nói: “Sao vậy? Em ngại à? Lần đầu tiên em hôn anh là em chủ động mà, em quên rồi sao?” Hạ Dũng có lòng tốt nhắc đến chuyện cá cược uống rượu trong quán bar của cô và Phạm Lan Lan lần trước.
Hạ Dũng vừa nói như vậy, Bạch Thanh Dung cũng nhớ lại chuyện trong quán bar lần đó, gương mặt cô ửng đỏ, im lặng hồi lâu mới lên tiếng: “Chúng ta đều là anh em tốt mà, có những hành động thân thiết cũng hợp tình hợp lý, vậy nên không sao đâu!” Bạch Thanh Dung tự an ủi chính mình.
“Ừ, vì vậy không sao đâu!” Hạ Dũng cố gắng che giấu tâm trạng đau buồn của mình rồi đáp lại một câu đơn giản.
Trong lúc hai người nói chuyện, xe đã nhanh chóng dừng trước cổng nhà họ Lâm. Tề Vũ xuống xe mở cửa sau. “Hạ Dũng, em vào trước nhé, anh đi đường cẩn thận, thường xuyên gọi điện thoại cho em nhé.” Nói xong, Bạch Thanh Dung liền xuống xe.
“Thanh Dung, nhớ những lời anh nói với em đó nhé. Mỗi câu mỗi từ đều là lời thật lòng và có thời hạn cả đời nữa.” Khoảnh khắc Bạch Thanh Dung xuống xe, Hạ Dũng vội vàng nói với theo. Bạch Thanh Dung quay đầu mỉm cười với Hạ Dũng: “Em nhớ rồi, anh mau về nghỉ ngơi đi.”
Sau khi Hạ Dũng chào tạm biệt Bạch Thanh Dung, Tề Vũ tăng tốc rời khỏi nhà họ Lâm. Màn chào từ biệt ấm áp của Hạ Dũng và Bạch Thanh Dung đã nhanh chóng lọt vào tầm mắt người vừa vội vàng ra tới cửa kia.
Lúc bước vào cổng lớn của nhà họ Lâm, Bạch Thanh Dung liền nhìn thấy Lâm Thành Phong đang đứng sừng sững trong mưa tuyết nhìn cô. Thấy Lâm Thành Phong nhìn mình bằng đôi mắt sâu thẳm khó đoán, trái tim Bạch Thanh Dung như rớt một nhịp. Có lẽ rất lâu rồi cô không nhìn thấy dáng vẻ này của hắn nên bây giờ cô cảm thấy Lâm Thành Phong vô cùng đẹp trai.
Lâm Thành Phong tiến đến trước mặt Bạch Thanh Dung, nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ như trái táo đã chín của Bạch Thanh Dung, hắn chợt liên tưởng đến tấm ảnh Hạ Dũng bế cô ban chiều, màn từ biệt ấm áp ban nãy và gương mặt ửng đỏ của cô.
Thấy vẻ vui mừng của Bạch Thanh Dung, Lâm Thành Phong cáu kỉnh, tức giận nói: “Rốt cuộc em và hắn ta đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Thấy dáng vẻ tức giận đùng đùng của Lâm Thành Phong, Bạch Thanh Dung chột dạ, cô thầm nghĩ lẽ nào chuyện xảy ra giữa cô và Hạ Dũng dưới tuyết ban nãy bị Lâm Thành Phong phát hiện rồi?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook