Vợ Yêu Kiêu Ngạo
-
Chương 1: Bán đấu giá đêm đầu tiên
Thiên Đường Nhân Gian.
Câu lạc bộ cao cấp nhất xa hoa nhất thành phố X, người có thể ra vào đây vô cùng giàu có.
Trong sảnh lớn nguy nga lộng lẫy, đầy những kẻ có tiền tới tìm thú vui ngồi đó, đèn vàng rượu xanh, ăn uống linh đình, tiếng nói cười vui vẻ.
Những cô gái ngồi bên cạnh bọn họ ai nấy đều ăn mặc gợi cảm, trang phục thanh nhã nhưng không mất đi sự quyến rũ, có khách đã sớm không tự chủ được đưa tay di chuyển trên người cô gái.
Bên trong Thiên Đường Nhân Gian, Bạch Thanh Dung đi theo những chị gái mặc váy đỏ gợi cảm bước vào phòng chuyên dành cho khách cao cấp của Thiên Đường Nhân Gian, vừa có kẻ giàu dùng hơn ba tỷ để đấu giá đêm đầu tiên của Bạch Thanh Dung, Bạch Thanh Dung của bây giờ giống như một thứ hàng hóa hạng sang bị người ta đưa tới phòng của chủ nhân.
Trong phòng lớn như vậy lắp đặt toàn thiết bị cao cấp, đèn pha lê rực rỡ mê người, một chiếc giường lớn hình tròn màu đỏ, cửa sổ sát đất trong suốt, bên cửa sổ còn có một bồn tắm thật to, bên trong rải đầy cánh hoa.
Một bức tranh “Nữ thần đi tắm” to đùng được treo trên tường, bên trong căn phòng được trang trí vô cùng xa hoa, màu chủ đạo là đỏ sậm tạo ra không khí mập mờ.
Bạch Thanh Dung nhìn căn phòng được trang trí tỉ mỉ khắp nơi, dường như cảm thấy những thứ này đang châm chọc mình, trong lòng chua xót, nước Tắt như hạt ngọc rơi xuống từng viên lớn, tốt xấu gì mình cũng đã từng là con gái lớn của nhà họ Bạch, bây giờ lại lưu lạc đến bước bán đấu giá đêm đầu tiên để có tiền mua thuốc men cho mẹ, đúng là mỉa mai…
Lúc này có người mở cửa đi vào, một người đàn ông trung niên mập mạp vừa cởi áo vest trên người mình, vừa quan sát Bạch Thanh Dung, Bạch Thanh Dung kinh hãi lui về phía sau, người đàn ông này không chỉ vừa mập vừa xấu, mà nhìn tuổi tác chắc cũng lớn hơn cả cha mình.
Nghĩ tới một lát nữa mình sẽ bị người đàn ông này đè dưới người mặc cho ông ta xoay chuyển, trong dạ dày Bạch Thanh Dung cuồn cuộn từng hồi…
Tên đàn ông híp nửa mắt nhìn Bạch Thanh Dung từ trên xuống dưới, chiếc váy vải sa-tanh màu xanh mỏng tang lộ ra đường cong hấp dẫn của cô gái, mái tóc dài đen mượt phủ trên vai như có như không, đôi mắt kia sáng ngời như sao trên trời.
Toàn thân tỏa ra hơi thở tuổi trẻ, thấy trong lòng mình ngứa ngáy, đã rất lâu ông ta không nếm được cô gái trẻ non xanh như vậy, chớp mắt ngọn lửa ham muốn đã thiêu đốt cơ thể, không nói lời nào đã nhào về phía Bạch Thanh Dung.
Bạch Thanh Dung bị ông chú kia đè dưới người, trong không khí tràn ngập mùi của ông ta, cô lập tức luống cuống, tốt xấu gì mình cũng là con gái lớn của nhà họ Bạch, nếu mình thực sự bị người đàn ông này phá thân rồi dùng số tiền đó đi cứu mẹ thì mẹ nhất định cũng sẽ tức chết vì mình.
Thấy cái miệng kinh tởm của ông ta sắp hôn mình, Bạch Thanh Dung không ngừng giãy giụa: “Ông à, tôi không bán nữa! Ông tha cho tôi đi.” Giọng Bạch Thanh Dung bắt đầu hoảng loạn.
“Tha cho cô? Vậy ai dập lửa cho tôi hả…” Tên đàn ông kia cười nịnh với gương mặt đầy thịt, nói: “Một tay giao tiền một tay giao hàng, tiền cũng đã đưa cho cô rồi còn muốn đổi ý? Muộn rồi!” Nói xong bàn tay to lớn của ông ta thô bạo xé rách quần áo Bạch Thanh Dung.
“Buông tôi ra, ông buông tôi ra! Cầm thú…” Bạch Thanh Dung liều mạng tránh khỏi cái miệng và bàn tay buồn nôn của ông ta, đôi tay nhỏ bé không ngừng quơ quơ, hy vọng thoát khỏi người đàn ông trước mắt này, nhưng lại không cẩn thận cào trầy mặt ông ta.
“Đồ hèn hạ! Giả vờ trong sáng cái gì hả, mày bán mình cho ông rồi thì hôm nay phải làm cho ông thoải mái.” Ông ta tát mạnh Bạch Thanh Dung: “Hôm nay ông dạy mày làm một con đàn bà.” Nói xong lại nhào tới Bạch Thanh Dung…
Má phải của Bạch Thanh Dung nóng rát đau nhức, con gái lớn nhà họ Bạch như cô từ khi nào lại bị sỉ nhục như vậy, một tia sáng bỗng lóe lên trong đầu, cô hung hăng cắn một phát vào vai ông ta.
Mãi đến khi trong miệng tràn ngập mùi máu tươi mới đẩy tên đàn ông ra rồi hoảng loạn mở cửa bỏ chạy…
Trong một phòng khác, Lâm Thành Phong ngồi trên ghế sofa bằng da thật ở giữa phòng, bộ vest màu xanh và áo sơ mi trắng may thủ công được mặc trên người đàn ông nổi bật này càng thêm trầm ổn và cuốn hút, đôi môi thật mỏng, sống mũi thẳng và cao, gương mặt góc cạnh như được thượng đế tạo ra một cách tỉ mỉ, đẹp trai đến mức khiến người ta phun máu.
Ông chủ của Thiên Đường Nhân Gian là Lưu Thăng, cẩn thận báo cáo sổ sách với chàng trai trẻ đẹp trên ghế sofa không sót một chữ, Lâm Thành Phong, chủ tịch của tập đoàn Lâm Thị thành phố X, tập đoàn Lâm Thị hoạt động trong lĩnh vực bất động sản, dịch vụ ăn uống, các sản phẩm sữa…v.v, câu lạc bộ cao cấp Thiên Đường Nhân Gian này cũng là một phần nhỏ của tập đoàn Lâm Thị.
Lâm Thành Phong lơ đãng nghe Lưu Thăng báo cáo, trong lòng nghĩ đến bệnh của ông cụ nhà mình, trong lúc ông nội bệnh nặng vẫn thúc giục mình phải nhanh chóng kết hôn, sau khi kết hôn mới có thể yên tâm giao phó gia nghiệp của tập đoàn Lâm Thị cho mình.
Nhưng Lâm Thành Phong không hề có ý định kết hôn, cũng rất ghét phụ nữ dòm ngó vào tiền của anh, nghĩ tới đây Lâm Thành Phong vô cùng không vui.
“Quản lý Lưu, hôm nay tới đây thôi, ngày mai đưa sổ sách đến phòng làm việc của tôi.” Nói xong anh sải bước ra ngoài cửa, ngay khoảnh khắc Lâm Thành Phong vừa ra khỏi cửa, một thân hình mảnh mai thất tha thất thểu đụng vào ngực anh, Lâm Thành Phong đỡ lấy cô gái mặc váy sa-tanh mỏng màu xanh này theo bản năng.
Mái tóc dài quá vai che đi nửa mặt cô, anh chỉ thấy một đôi mắt hoảng sợ, anh cảm thấy cả người cô đang run lên, đây không phải là cô gái vừa mới được bán đấu giá ở sảnh sao? Lâm Thành Phong nhìn cô gái trong ngực…
“Bắt cô ta lại! Đừng để cô ta chạy! Bắt cô ta lại…” Nghe thấy mấy người mặt vest đen ở phía sau đang điên cuồng gào thét, trong lòng Bạch Thanh Dung vô cùng sợ hãi.
Cô hiểu rất rõ nếu bị bắt lại thì tên đàn ông kia nhất định sẽ hung hăng chà đạp mình, trong hốt hoảng, Bạch Thanh Dung đâm sầm vào bức tường thịt, khi cô sắp sửa ngã xuống thì…
Cô cảm thấy một đôi tay có lực đỡ chặt lấy cô, cô ngẩng đầu nhìn lại thấy một gương mặt đẹp trai đường nét rõ ràng, giữa hai lông mày tỏa ra sự bình tĩnh và độc đoán, đôi mắt kia cũng đẹp đến mức khiến người ta rung động.
“Bắt cô ta lại!” Người phía sau đuổi tới, Bạch Thanh Dung nhìn anh chàng đẹp trai trước mắt này, dù sao cũng là chết, còn chưa lên tiếng nước Tắt đã chảy xuống: “Anh à, anh nhất định phải cứu tôi, tôi bị ép…” Bạch Thanh Dung ôm lấy hông của Lâm Thành Phong, sống chết không buông tay…
Câu lạc bộ cao cấp nhất xa hoa nhất thành phố X, người có thể ra vào đây vô cùng giàu có.
Trong sảnh lớn nguy nga lộng lẫy, đầy những kẻ có tiền tới tìm thú vui ngồi đó, đèn vàng rượu xanh, ăn uống linh đình, tiếng nói cười vui vẻ.
Những cô gái ngồi bên cạnh bọn họ ai nấy đều ăn mặc gợi cảm, trang phục thanh nhã nhưng không mất đi sự quyến rũ, có khách đã sớm không tự chủ được đưa tay di chuyển trên người cô gái.
Bên trong Thiên Đường Nhân Gian, Bạch Thanh Dung đi theo những chị gái mặc váy đỏ gợi cảm bước vào phòng chuyên dành cho khách cao cấp của Thiên Đường Nhân Gian, vừa có kẻ giàu dùng hơn ba tỷ để đấu giá đêm đầu tiên của Bạch Thanh Dung, Bạch Thanh Dung của bây giờ giống như một thứ hàng hóa hạng sang bị người ta đưa tới phòng của chủ nhân.
Trong phòng lớn như vậy lắp đặt toàn thiết bị cao cấp, đèn pha lê rực rỡ mê người, một chiếc giường lớn hình tròn màu đỏ, cửa sổ sát đất trong suốt, bên cửa sổ còn có một bồn tắm thật to, bên trong rải đầy cánh hoa.
Một bức tranh “Nữ thần đi tắm” to đùng được treo trên tường, bên trong căn phòng được trang trí vô cùng xa hoa, màu chủ đạo là đỏ sậm tạo ra không khí mập mờ.
Bạch Thanh Dung nhìn căn phòng được trang trí tỉ mỉ khắp nơi, dường như cảm thấy những thứ này đang châm chọc mình, trong lòng chua xót, nước Tắt như hạt ngọc rơi xuống từng viên lớn, tốt xấu gì mình cũng đã từng là con gái lớn của nhà họ Bạch, bây giờ lại lưu lạc đến bước bán đấu giá đêm đầu tiên để có tiền mua thuốc men cho mẹ, đúng là mỉa mai…
Lúc này có người mở cửa đi vào, một người đàn ông trung niên mập mạp vừa cởi áo vest trên người mình, vừa quan sát Bạch Thanh Dung, Bạch Thanh Dung kinh hãi lui về phía sau, người đàn ông này không chỉ vừa mập vừa xấu, mà nhìn tuổi tác chắc cũng lớn hơn cả cha mình.
Nghĩ tới một lát nữa mình sẽ bị người đàn ông này đè dưới người mặc cho ông ta xoay chuyển, trong dạ dày Bạch Thanh Dung cuồn cuộn từng hồi…
Tên đàn ông híp nửa mắt nhìn Bạch Thanh Dung từ trên xuống dưới, chiếc váy vải sa-tanh màu xanh mỏng tang lộ ra đường cong hấp dẫn của cô gái, mái tóc dài đen mượt phủ trên vai như có như không, đôi mắt kia sáng ngời như sao trên trời.
Toàn thân tỏa ra hơi thở tuổi trẻ, thấy trong lòng mình ngứa ngáy, đã rất lâu ông ta không nếm được cô gái trẻ non xanh như vậy, chớp mắt ngọn lửa ham muốn đã thiêu đốt cơ thể, không nói lời nào đã nhào về phía Bạch Thanh Dung.
Bạch Thanh Dung bị ông chú kia đè dưới người, trong không khí tràn ngập mùi của ông ta, cô lập tức luống cuống, tốt xấu gì mình cũng là con gái lớn của nhà họ Bạch, nếu mình thực sự bị người đàn ông này phá thân rồi dùng số tiền đó đi cứu mẹ thì mẹ nhất định cũng sẽ tức chết vì mình.
Thấy cái miệng kinh tởm của ông ta sắp hôn mình, Bạch Thanh Dung không ngừng giãy giụa: “Ông à, tôi không bán nữa! Ông tha cho tôi đi.” Giọng Bạch Thanh Dung bắt đầu hoảng loạn.
“Tha cho cô? Vậy ai dập lửa cho tôi hả…” Tên đàn ông kia cười nịnh với gương mặt đầy thịt, nói: “Một tay giao tiền một tay giao hàng, tiền cũng đã đưa cho cô rồi còn muốn đổi ý? Muộn rồi!” Nói xong bàn tay to lớn của ông ta thô bạo xé rách quần áo Bạch Thanh Dung.
“Buông tôi ra, ông buông tôi ra! Cầm thú…” Bạch Thanh Dung liều mạng tránh khỏi cái miệng và bàn tay buồn nôn của ông ta, đôi tay nhỏ bé không ngừng quơ quơ, hy vọng thoát khỏi người đàn ông trước mắt này, nhưng lại không cẩn thận cào trầy mặt ông ta.
“Đồ hèn hạ! Giả vờ trong sáng cái gì hả, mày bán mình cho ông rồi thì hôm nay phải làm cho ông thoải mái.” Ông ta tát mạnh Bạch Thanh Dung: “Hôm nay ông dạy mày làm một con đàn bà.” Nói xong lại nhào tới Bạch Thanh Dung…
Má phải của Bạch Thanh Dung nóng rát đau nhức, con gái lớn nhà họ Bạch như cô từ khi nào lại bị sỉ nhục như vậy, một tia sáng bỗng lóe lên trong đầu, cô hung hăng cắn một phát vào vai ông ta.
Mãi đến khi trong miệng tràn ngập mùi máu tươi mới đẩy tên đàn ông ra rồi hoảng loạn mở cửa bỏ chạy…
Trong một phòng khác, Lâm Thành Phong ngồi trên ghế sofa bằng da thật ở giữa phòng, bộ vest màu xanh và áo sơ mi trắng may thủ công được mặc trên người đàn ông nổi bật này càng thêm trầm ổn và cuốn hút, đôi môi thật mỏng, sống mũi thẳng và cao, gương mặt góc cạnh như được thượng đế tạo ra một cách tỉ mỉ, đẹp trai đến mức khiến người ta phun máu.
Ông chủ của Thiên Đường Nhân Gian là Lưu Thăng, cẩn thận báo cáo sổ sách với chàng trai trẻ đẹp trên ghế sofa không sót một chữ, Lâm Thành Phong, chủ tịch của tập đoàn Lâm Thị thành phố X, tập đoàn Lâm Thị hoạt động trong lĩnh vực bất động sản, dịch vụ ăn uống, các sản phẩm sữa…v.v, câu lạc bộ cao cấp Thiên Đường Nhân Gian này cũng là một phần nhỏ của tập đoàn Lâm Thị.
Lâm Thành Phong lơ đãng nghe Lưu Thăng báo cáo, trong lòng nghĩ đến bệnh của ông cụ nhà mình, trong lúc ông nội bệnh nặng vẫn thúc giục mình phải nhanh chóng kết hôn, sau khi kết hôn mới có thể yên tâm giao phó gia nghiệp của tập đoàn Lâm Thị cho mình.
Nhưng Lâm Thành Phong không hề có ý định kết hôn, cũng rất ghét phụ nữ dòm ngó vào tiền của anh, nghĩ tới đây Lâm Thành Phong vô cùng không vui.
“Quản lý Lưu, hôm nay tới đây thôi, ngày mai đưa sổ sách đến phòng làm việc của tôi.” Nói xong anh sải bước ra ngoài cửa, ngay khoảnh khắc Lâm Thành Phong vừa ra khỏi cửa, một thân hình mảnh mai thất tha thất thểu đụng vào ngực anh, Lâm Thành Phong đỡ lấy cô gái mặc váy sa-tanh mỏng màu xanh này theo bản năng.
Mái tóc dài quá vai che đi nửa mặt cô, anh chỉ thấy một đôi mắt hoảng sợ, anh cảm thấy cả người cô đang run lên, đây không phải là cô gái vừa mới được bán đấu giá ở sảnh sao? Lâm Thành Phong nhìn cô gái trong ngực…
“Bắt cô ta lại! Đừng để cô ta chạy! Bắt cô ta lại…” Nghe thấy mấy người mặt vest đen ở phía sau đang điên cuồng gào thét, trong lòng Bạch Thanh Dung vô cùng sợ hãi.
Cô hiểu rất rõ nếu bị bắt lại thì tên đàn ông kia nhất định sẽ hung hăng chà đạp mình, trong hốt hoảng, Bạch Thanh Dung đâm sầm vào bức tường thịt, khi cô sắp sửa ngã xuống thì…
Cô cảm thấy một đôi tay có lực đỡ chặt lấy cô, cô ngẩng đầu nhìn lại thấy một gương mặt đẹp trai đường nét rõ ràng, giữa hai lông mày tỏa ra sự bình tĩnh và độc đoán, đôi mắt kia cũng đẹp đến mức khiến người ta rung động.
“Bắt cô ta lại!” Người phía sau đuổi tới, Bạch Thanh Dung nhìn anh chàng đẹp trai trước mắt này, dù sao cũng là chết, còn chưa lên tiếng nước Tắt đã chảy xuống: “Anh à, anh nhất định phải cứu tôi, tôi bị ép…” Bạch Thanh Dung ôm lấy hông của Lâm Thành Phong, sống chết không buông tay…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook