Vợ Yêu Khó Chiều: Tổng Tài Sủng Vợ Ngọt Ngào
Chương 52: .2: Để Tứ Gia Dạy Cho Cô Một Bài Học

Giám đốc Lưu gầm lên, chống nạnh thở hổn hển, khóe mắt nhìn thấy bên vách tường hành lang có một bình chữa cháy, ông ta cầm lấy, đập mạnh về phía chốt cửa.

Cơ thể ông ta hướng về phía trước, giờ phút này ông ta đang dùng hết toàn bộ sức lực.

Đến mức ngay cả khi cánh cửa bên trong được mở ra, ông ta không kịp thu lại, cầm theo bình chữa cháy trong tay ngã xuống mặt đất, cơ thể mập mạp lăn trên mặt đất mấy vòng, trên đỉnh đầu có mấy sợi tóc rủ xuống trán, ông ta đưa tay ra để hất lên, đồng thời bò dậy, muốn đứng lên.

“Tôi còn tưởng là ai chứ, đây không phải là giám đốc Lưu à, sao thế, thận ông lại bị suy, đến tìm tôi khám bệnh à?”

Phó Dật Bạch hắng giọng chế giễu, lông mày nhướn lên.

Nghe thấy giọng nói này, giám đốc Lưu vừa mới bò lên được một nửa, cơ thể lại bịch một tiếng, quỳ xuống đất, run rẩy ngẩng đầu: “Phó, bác sĩ Phó, vừa rồi sao cậu không nói đây là phòng bao của mình, tôi đã quấy rầy lâu như thế, thật sự… Thật sự xin lỗi…”

Phó Dật Bạch này là truyền nhân duy nhất của nhà họ Phó, ở Hải Thành chỉ có bốn nhà Nam, Phó, Bạch, Hạ là thuộc dòng dõi quý tộc. Trong đó Phó Dật Bạch có tiếng là hỗn thế ma vương, bình thường anh ta không thích làm gì, chỉ thích chữa bệnh cho người khác, anh ta không làm viện trưởng mà chỉ đảm nhiệm một chức vị bác sĩ chủ trị nho nhỏ, nhưng trong nhà vô cùng nuông chiều, mặc anh ta náo loạn mấy năm rồi trở về tiếp quản xí nghiệp. Phần mộ tổ tiên nhà người ta bốc lên khói xanh, giống như nhà họ Nam, tổ tiên bọn họ đều làm quan chức ở triều nhà Thanh, bọn họ đã cắm rễ ở trên đất Hải Thành này đã mấy trăm năm, phát triển cho đến bây giờ, trở thành thế gia tiếng tăm lẫy lừng, người nào chọc nổi chứ.

Giám đốc Lưu vô cùng hối hận.

Khóe miệng Phó Dật Bạch cong lên, nở nụ cười không có ý tốt: “Không sao, đây không phải phòng bao của tôi, là của Tứ gia.”

Giám đốc Lưu bị dọa đến mức cơ thể nằm rạp xuống, chân tay khúm núm, giống như con cóc có bộ da người, cả người run rẩy, tay để sát mặt đất, giả bộ tìm đồ.

Phó Dật Bạch ngồi xổm xuống, thong thả nói: “Giám đốc Lưu làm rơi thứ gì sao?”

“Đúng, đúng, đúng, tôi làm rơi chiếc khuy măng sét ở chỗ này… Nhưng không tìm được, bác sĩ Phó, tôi xin phép đi trước.”



Sắc mặt Phó Dật Bạch trở nên lạnh lùng, anh ta không cản, theo thời gian trôi qua, nụ cười của anh ta lộ ra phần trào phúng.

Giám đốc Lưu giống như một con chó nằm sấp đi ra khỏi phòng bao, ông ta vừa đi đến cửa, cánh cửa trước mắt ông ta bị đóng lại, nếu không phải ông ta nhanh chóng thu tay lại, lúc này tay ông ta đã bị kẹp gãy rồi.

Ông ta liếc thoáng qua cánh cửa phòng đã bị đóng kín, trong lòng bồn chồn.

Trong phòng bao đột nhiên trở nên yên tĩnh, ngay cả thở mạnh, giám đốc Lưu cũng không dám, mồ hôi chảy xuống, ông ta vội vàng dùng tay áo lau sạch, nửa người trên đã ướt đẫm mồ hôi.

Chiếc bật lửa bỗng nhiên được bật lên, mặc dù đột ngột, nhưng lúc này lại là tiếng động rõ ràng nhất.

Sắc mặt Nam Cảnh Thâm không thay đổi ngồi trên sofa, vẻ mặt không biểu tình, lúc châm lửa, anh đưa tay che khuất miệng, Nam Cảnh Thâm hít một hơi, ngón tay trỏ của bàn tay phải kẹp lấy điếu thuốc, nhả ra từng làn khói mông lung trước đôi mắt thâm thúy của anh.

“Giám đốc Lưu ngồi đi.”

Giám đốc Lưu ngẩng đầu nhìn lên, người đàn ông trước mặt ông ta giống như thần, hai chân vắt chéo, ngồi trên sofa, vẻ mặt anh không biểu tình, gương mặt góc cạnh, khí thế lạnh thấu xương khiến cho người ta sinh ra cảm giác sợ hãi.

Ông ta chỉ dám nhìn thoáng qua, cũng không dám nhìn lại, đầu càng cúi thấp hơn: “Không cần đâu…”

Nam Cảnh Thâm không phải người thích miễn cưỡng người khác, lời mời khách sáo, người khác không nhận, anh cũng không nói tiếp lần hai.

“Gần đây quý công ty đang thương thảo với Hoa Thụy, giám đốc Lưu là người phụ trách chính?”

Giám đốc Lưu thấp thỏm lau mồ hôi: “Đúng thế…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương