Vợ Yêu Khó Chiều: Tổng Tài Sủng Vợ Ngọt Ngào
-
Chương 4: . Ngoan Ngoãn Nằm Yên
Hôm sau.
Ý Ý bị cảm nhận đau đớn trên cơ thể làm tỉnh, mắt còn chưa mở ra, ánh sáng chói mắt chắn ở trên mí mắt, một tầng tối tăm loang lổ bóng trắng, cô dùng lực xoa tay, mở mắt một lúc, bỗng nhiên cảm thấy đầu đau như sắp nứt ra.
Bỗng nhiên cô ý thức được gì đó, kinh hoảng nâng mắt, trái tim đập thình thịch, cách trang trí trong phòng, ngoại trừ khách sạn, còn có thể là nơi nào.
Cộng thêm… Áo sơ mi của đàn ông, quần tây của đàn ông, cà vạt của đàn ông, theo giường rộng theo phong cách Châu Âu, hỗn độn đầy trên đất.
Trong thùng rác ở đầu giường, có hai cái BCS màu hồng nhạt dùng rồi.
Bỗng nhiên Ý Ý sợ hãi, lặng lẽ sờ người mình trong chăn, dưới lòng bàn tay là da thịt chân thật, lập tức khiến cô như rơi vào trong hầm băng.
Người đàn ông nằm bên cạnh, như tát bốp vào mặt cô, ý nghĩ cố gắng mất cảm giác của mình cũng chỉ có thể dừng lại.
Người đàn ông còn chưa tỉnh, cô không dám nhìn anh trông như thế nào, kích động tìm quần áo của mình ở khắp nơi, dự định chạy trốn trước khi anh tỉnh.
Đúng lúc này, cửa khách sạn bị phá ra.
Một đám phóng viên cầm cameras xông vào, chụp hình ảnh trong giường.
Trong lúc Ý Ý mơ màng, bỗng nhiên người đàn ông bên cạnh ngồi dậy, kéo cao chăn che kín cô từ đầu đến chân, che rất kỹ, cô vùng vẫy theo phản xạ có điều kiện, lập tức nghe thấy anh đè thấp giọng nói: “Không muốn bị chụp ảnh trần truồng, thì ngoan ngoãn nằm yên.”
Cô lập tức thành thật.
“Tổng giám đốc Nam, xin hỏi cô gái nằm bên cạnh anh là ai vậy?”
“Nghe nói tổng giám đốc Nam đã kết hôn vào hai năm trước, hành tung ở nước ngoài của anh rất mơ hồ, chưa từng để lộ diện mạo của vợ mình, xin hỏi ở trong lòng anh, có người vợ này hay không?”
“Hai ngày trước ở sân bay, anh về nước một mình, bên cạnh cũng không có phụ nữ, chúng tôi có một suy đoán, anh đã vứt bỏ vợ, nhanh chóng đi gặp tình nhân?”
“Phó tổng giám đốc tiền nhiệm của Hoa Thụy vừa mới tung tin xấu, đây rốt cuộc là hãm hại, hay cuộc sống của anh vốn đã hỗn loạn như vậy?”
“Tổng giám đốc Nam, mời trả lời từng câu hỏi của chúng tôi.”
Nam Cảnh Thâm ngẩng đầu một cách lười biếng, ánh sáng ở bên ngoài cửa sổ chiếu vào, khiến gương mặt anh càng thêm lạnh lùng mà sắc bén, dưới lông mày dài thẳng, là đôi mắt lợi hại như ưng.
“Đã hỏi xong chưa?”
Bốn chữ không nặng không nhẹ, trong chớp mắt khiến căn phòng yên tĩnh lại.
Cameras lóe lên ánh sáng, giống như chiếu bóng lướt qua mặt anh, cả người anh trần trụi, cái chăn màu trắng vừa lúc che cơ bụng, từ trong lòng tản ra khí chất cao quý, không có một chút chật vật chán nản nào trong lúc này.
“Hỏi một câu mấy người muốn hỏi nhất đi.”
“Cô gái bên cạnh anh…”
Tuy tranh đấu trong gia tộc Hoa Thụy khiến người ta rất tò mò, nhưng vị Nam Tứ gia này luôn giữ mình trong sạch, không ngờ cuộc sống cá nhân không tốt như vậy.
“A - -” Nam Cảnh Thâm phát ra tiếng cười rét lạnh thấu xương, “Mấy người kết luận thế nào, người nằm trên giường không phải vợ tôi sao?”
Những lời này vừa vang lên, quả thực như ném một trái bom vào trong biển sâu.
Sau khi im lặng một lát, đám phóng viên phát ra âm thanh kêu la sôi nổi mà hưng phấn, thậm chí còn lớn mật đi về phía trước, ước gì có thể kéo chăn ra, xem bộ dạng cô vợ bảo bối của Nam Tứ gia, không nỡ công khai như thế nào.
Cũng đúng lúc này, trong hành lang truyền đến tiếng bước chân, càng ngày càng gần…
Ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc, ngón trỏ hơi cong lên trong không khí, giữa trán hơi nhíu lại.
Ý Ý bị cảm nhận đau đớn trên cơ thể làm tỉnh, mắt còn chưa mở ra, ánh sáng chói mắt chắn ở trên mí mắt, một tầng tối tăm loang lổ bóng trắng, cô dùng lực xoa tay, mở mắt một lúc, bỗng nhiên cảm thấy đầu đau như sắp nứt ra.
Bỗng nhiên cô ý thức được gì đó, kinh hoảng nâng mắt, trái tim đập thình thịch, cách trang trí trong phòng, ngoại trừ khách sạn, còn có thể là nơi nào.
Cộng thêm… Áo sơ mi của đàn ông, quần tây của đàn ông, cà vạt của đàn ông, theo giường rộng theo phong cách Châu Âu, hỗn độn đầy trên đất.
Trong thùng rác ở đầu giường, có hai cái BCS màu hồng nhạt dùng rồi.
Bỗng nhiên Ý Ý sợ hãi, lặng lẽ sờ người mình trong chăn, dưới lòng bàn tay là da thịt chân thật, lập tức khiến cô như rơi vào trong hầm băng.
Người đàn ông nằm bên cạnh, như tát bốp vào mặt cô, ý nghĩ cố gắng mất cảm giác của mình cũng chỉ có thể dừng lại.
Người đàn ông còn chưa tỉnh, cô không dám nhìn anh trông như thế nào, kích động tìm quần áo của mình ở khắp nơi, dự định chạy trốn trước khi anh tỉnh.
Đúng lúc này, cửa khách sạn bị phá ra.
Một đám phóng viên cầm cameras xông vào, chụp hình ảnh trong giường.
Trong lúc Ý Ý mơ màng, bỗng nhiên người đàn ông bên cạnh ngồi dậy, kéo cao chăn che kín cô từ đầu đến chân, che rất kỹ, cô vùng vẫy theo phản xạ có điều kiện, lập tức nghe thấy anh đè thấp giọng nói: “Không muốn bị chụp ảnh trần truồng, thì ngoan ngoãn nằm yên.”
Cô lập tức thành thật.
“Tổng giám đốc Nam, xin hỏi cô gái nằm bên cạnh anh là ai vậy?”
“Nghe nói tổng giám đốc Nam đã kết hôn vào hai năm trước, hành tung ở nước ngoài của anh rất mơ hồ, chưa từng để lộ diện mạo của vợ mình, xin hỏi ở trong lòng anh, có người vợ này hay không?”
“Hai ngày trước ở sân bay, anh về nước một mình, bên cạnh cũng không có phụ nữ, chúng tôi có một suy đoán, anh đã vứt bỏ vợ, nhanh chóng đi gặp tình nhân?”
“Phó tổng giám đốc tiền nhiệm của Hoa Thụy vừa mới tung tin xấu, đây rốt cuộc là hãm hại, hay cuộc sống của anh vốn đã hỗn loạn như vậy?”
“Tổng giám đốc Nam, mời trả lời từng câu hỏi của chúng tôi.”
Nam Cảnh Thâm ngẩng đầu một cách lười biếng, ánh sáng ở bên ngoài cửa sổ chiếu vào, khiến gương mặt anh càng thêm lạnh lùng mà sắc bén, dưới lông mày dài thẳng, là đôi mắt lợi hại như ưng.
“Đã hỏi xong chưa?”
Bốn chữ không nặng không nhẹ, trong chớp mắt khiến căn phòng yên tĩnh lại.
Cameras lóe lên ánh sáng, giống như chiếu bóng lướt qua mặt anh, cả người anh trần trụi, cái chăn màu trắng vừa lúc che cơ bụng, từ trong lòng tản ra khí chất cao quý, không có một chút chật vật chán nản nào trong lúc này.
“Hỏi một câu mấy người muốn hỏi nhất đi.”
“Cô gái bên cạnh anh…”
Tuy tranh đấu trong gia tộc Hoa Thụy khiến người ta rất tò mò, nhưng vị Nam Tứ gia này luôn giữ mình trong sạch, không ngờ cuộc sống cá nhân không tốt như vậy.
“A - -” Nam Cảnh Thâm phát ra tiếng cười rét lạnh thấu xương, “Mấy người kết luận thế nào, người nằm trên giường không phải vợ tôi sao?”
Những lời này vừa vang lên, quả thực như ném một trái bom vào trong biển sâu.
Sau khi im lặng một lát, đám phóng viên phát ra âm thanh kêu la sôi nổi mà hưng phấn, thậm chí còn lớn mật đi về phía trước, ước gì có thể kéo chăn ra, xem bộ dạng cô vợ bảo bối của Nam Tứ gia, không nỡ công khai như thế nào.
Cũng đúng lúc này, trong hành lang truyền đến tiếng bước chân, càng ngày càng gần…
Ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc, ngón trỏ hơi cong lên trong không khí, giữa trán hơi nhíu lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook