Vợ Yêu Khó Chiều: Tổng Tài Sủng Vợ Ngọt Ngào
-
Chương 25: .1: Bảo Bối Trong Lòng Bàn Tay Của Tứ Gia
Hồ Bá nhìn theo bóng lưng của cô, lông mày nhíu chặt, dường như có điều suy nghĩ.
Lúc ông ta đi đến cửa phòng ngủ, Ý Ý đã đi ra, trong tay cô cầm hai tấm thẻ, giao nó cho Hồ Bá.
“Tôi đã đưa hết thẻ cho ông rồi, tôi không còn giữ tấm thẻ nào nữa.”
Giọng nói cô hơi buồn, ánh mắt không nhìn về phía tấm thẻ, sau khi nói xong liền đóng cửa lại.
Không phải là giận dỗi hay oán giận, chẳng qua trong lòng cô cảm thấy buồn phiền mà thôi.
Tuy quả thật cô đã dùng đến một khoản tiền lớn, nhưng Tứ gia không tự mình đến hỏi cô, mà chính là thông qua Hồ Bá để ra lệnh, trên đời này nào có cặp vợ chồng như bọn họ, ở giữa đâu chỉ là cách một tầng sa, đừng nói là vẻ ngoài hay tính cách, thậm chí là tuổi tác, một cái tên của người kia, cô cũng không biết.
Ngày thường cô chỉ dùng đến một số tiền nhỏ, nó giống như cho chim hoàng yến ăn, một khi dùng đến số tiền lớn, ngay lập tức coi cô như kẻ trộm để xử lý.
Loại cảm giác này, sao chỉ dùng mất mát để nói.
Cô càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, càng ủy khuất trong lòng cô càng buồn phiền, cô nằm trên giường nhưng không sao ngủ được, cô dứt khoát nằm úp sấp, nước mắt chảy ra, theo cánh môi mỏng trượt vào trong miệng, cảm giác đắng chát, trong nháy mắt, cảm xúc của cô giống như sụp đổ.
Hồ Bá đứng ở cửa ra vào, nhiều lần muốn gõ cửa, nhưng sau khi suy nghĩ một lát lại thôi. Tứ gia đã đưa ra quyết định, dĩ nhiên là có lý do riêng của mình, cho dù là tịch thu thẻ, nhưng trên thực tế về phương diện vật chất không chút nào bạc đãi cô.
Trong lòng ông ta rõ ràng, đối với Tứ gia mà nói, Tiêu Ý Ý chính là bảo bối trong lòng bàn tay của anh.
Thế nhưng lại chậm chạp không chịu nhận nhau, điều này khiến cho người ta không nhìn thấu.
Suy nghĩ một lúc, Hồ Bá quyết định không làm phiền đến Ý Ý nữa, Hồ Bá lấy điện thoại di động ra, dự định gọi cho Tứ gia, lúc đi đến cửa sổ, ánh mắt ông ta tùy ý liếc xuống dưới, ngay lập tức, cả người giật mình.
Hồ Bá nhanh chóng đi ra khỏi biệt thự, đi về phía chiếc xe Maybach màu đen, lúc gần đến nơi, cách một cửa kính chắn gió, đột nhiên chạm vào ánh mắt người ngồi trên ghế lái.
Hồ Bá lập tức đứng lại, cúi người nhặt một túi rác ở bên chân mình rồi ném vào trong thùng rác, coi như không có chuyện gì xảy ra, quay về biệt thự.
Đôi mắt đen của Nam Cảnh Thâm hơi thu liễm, ánh mắt anh thâm thúy như biển sâu, khiến cho người ta không thể chạm tới.
Đưa tay bật đèn xe lên, trên lòng bàn tay trái của anh phủ một tầng mồ hôi, vừa rồi anh nhét tay vào trong túi quần quá lâu, da còn hơi nóng lên. Nam Cảnh Thâm đè tay lên chỗ miệng vết thương đã rướm máu, không khỏi nghĩ đến, lúc Ý Ý đi “giải quyết”, anh đứng ở giữa hai tòa chung cư. Lúc anh đưa khăn cho cô, tay anh không cẩn thận quệt vào dây kẽm rỉ sắt trên tường, gây ra vết thương này, anh vẫn luôn giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, không lộ vẻ khó chịu.
Đến lúc này, đau đớn mới trở nên rõ ràng.
Thở dài một tiếng, anh lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số.
“Hơn nửa đêm rồi, cậu tìm tôi làm gì thế?”
Điện thoại vừa đổ chuông hai lần, đối phương liền nghe máy, trong giọng nói trầm thấp xen lẫn khàn khàn, giống như là do tức giận vì bị đánh thức.
“Tay tôi bị thương rồi, trong vết thương có rỉ sắt.”
Phó Dật Bạch nhất thời tỉnh táo lại: “Cậu đang ở đâu?”
“Cửa nhà.”
“Cậu chờ một lát, tôi xuống ngay.”
Nam Cảnh Thâm ngước mắt lên, đôi mắt đen của anh nhìn về phía căn phòng nào đó trên tầng hai của biệt thự, chỗ cửa sổ tỏa ra một tầng ánh sáng màu vàng nhạt ấm áp, màu sắc khiến cho người ta cảm thấy thoải mái. Ánh mắt anh càng trở nên sâu thẳm, khóe môi khó có dịp nổi lên ý cười: “Tôi ở dưới cửa nhà cưới của mình.”
Phó Dật Bạch sửng sốt khoảng nửa giây: “Hai người nhận nhau rồi hả?”
Lúc ông ta đi đến cửa phòng ngủ, Ý Ý đã đi ra, trong tay cô cầm hai tấm thẻ, giao nó cho Hồ Bá.
“Tôi đã đưa hết thẻ cho ông rồi, tôi không còn giữ tấm thẻ nào nữa.”
Giọng nói cô hơi buồn, ánh mắt không nhìn về phía tấm thẻ, sau khi nói xong liền đóng cửa lại.
Không phải là giận dỗi hay oán giận, chẳng qua trong lòng cô cảm thấy buồn phiền mà thôi.
Tuy quả thật cô đã dùng đến một khoản tiền lớn, nhưng Tứ gia không tự mình đến hỏi cô, mà chính là thông qua Hồ Bá để ra lệnh, trên đời này nào có cặp vợ chồng như bọn họ, ở giữa đâu chỉ là cách một tầng sa, đừng nói là vẻ ngoài hay tính cách, thậm chí là tuổi tác, một cái tên của người kia, cô cũng không biết.
Ngày thường cô chỉ dùng đến một số tiền nhỏ, nó giống như cho chim hoàng yến ăn, một khi dùng đến số tiền lớn, ngay lập tức coi cô như kẻ trộm để xử lý.
Loại cảm giác này, sao chỉ dùng mất mát để nói.
Cô càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, càng ủy khuất trong lòng cô càng buồn phiền, cô nằm trên giường nhưng không sao ngủ được, cô dứt khoát nằm úp sấp, nước mắt chảy ra, theo cánh môi mỏng trượt vào trong miệng, cảm giác đắng chát, trong nháy mắt, cảm xúc của cô giống như sụp đổ.
Hồ Bá đứng ở cửa ra vào, nhiều lần muốn gõ cửa, nhưng sau khi suy nghĩ một lát lại thôi. Tứ gia đã đưa ra quyết định, dĩ nhiên là có lý do riêng của mình, cho dù là tịch thu thẻ, nhưng trên thực tế về phương diện vật chất không chút nào bạc đãi cô.
Trong lòng ông ta rõ ràng, đối với Tứ gia mà nói, Tiêu Ý Ý chính là bảo bối trong lòng bàn tay của anh.
Thế nhưng lại chậm chạp không chịu nhận nhau, điều này khiến cho người ta không nhìn thấu.
Suy nghĩ một lúc, Hồ Bá quyết định không làm phiền đến Ý Ý nữa, Hồ Bá lấy điện thoại di động ra, dự định gọi cho Tứ gia, lúc đi đến cửa sổ, ánh mắt ông ta tùy ý liếc xuống dưới, ngay lập tức, cả người giật mình.
Hồ Bá nhanh chóng đi ra khỏi biệt thự, đi về phía chiếc xe Maybach màu đen, lúc gần đến nơi, cách một cửa kính chắn gió, đột nhiên chạm vào ánh mắt người ngồi trên ghế lái.
Hồ Bá lập tức đứng lại, cúi người nhặt một túi rác ở bên chân mình rồi ném vào trong thùng rác, coi như không có chuyện gì xảy ra, quay về biệt thự.
Đôi mắt đen của Nam Cảnh Thâm hơi thu liễm, ánh mắt anh thâm thúy như biển sâu, khiến cho người ta không thể chạm tới.
Đưa tay bật đèn xe lên, trên lòng bàn tay trái của anh phủ một tầng mồ hôi, vừa rồi anh nhét tay vào trong túi quần quá lâu, da còn hơi nóng lên. Nam Cảnh Thâm đè tay lên chỗ miệng vết thương đã rướm máu, không khỏi nghĩ đến, lúc Ý Ý đi “giải quyết”, anh đứng ở giữa hai tòa chung cư. Lúc anh đưa khăn cho cô, tay anh không cẩn thận quệt vào dây kẽm rỉ sắt trên tường, gây ra vết thương này, anh vẫn luôn giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, không lộ vẻ khó chịu.
Đến lúc này, đau đớn mới trở nên rõ ràng.
Thở dài một tiếng, anh lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số.
“Hơn nửa đêm rồi, cậu tìm tôi làm gì thế?”
Điện thoại vừa đổ chuông hai lần, đối phương liền nghe máy, trong giọng nói trầm thấp xen lẫn khàn khàn, giống như là do tức giận vì bị đánh thức.
“Tay tôi bị thương rồi, trong vết thương có rỉ sắt.”
Phó Dật Bạch nhất thời tỉnh táo lại: “Cậu đang ở đâu?”
“Cửa nhà.”
“Cậu chờ một lát, tôi xuống ngay.”
Nam Cảnh Thâm ngước mắt lên, đôi mắt đen của anh nhìn về phía căn phòng nào đó trên tầng hai của biệt thự, chỗ cửa sổ tỏa ra một tầng ánh sáng màu vàng nhạt ấm áp, màu sắc khiến cho người ta cảm thấy thoải mái. Ánh mắt anh càng trở nên sâu thẳm, khóe môi khó có dịp nổi lên ý cười: “Tôi ở dưới cửa nhà cưới của mình.”
Phó Dật Bạch sửng sốt khoảng nửa giây: “Hai người nhận nhau rồi hả?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook