Vợ Yêu Khó Chiều: Tổng Tài Sủng Vợ Ngọt Ngào
Chương 17: .1: Thế Nhưng, Tôi Chính Là Người Tốn Sức

Lông mày của người đàn ông hơi nhíu lại, đôi mắt đen của anh bình tĩnh nhìn cô bị rượu làm ướt, môi mỏng hơi giương lên, lạnh lùng nói:

“Tùy cô.”

Xe khởi động.

Hai cửa sổ ở phía trước đều mở, lúc đứng im, cô không cảm thấy gì, nhưng chờ đến khi gió lạnh thổi vào, Ý Ý mới phát hiện ra trên người mình hơi lạnh.

Cô cúi đầu nhìn chính mình, bộ lễ phục màu trắng xanh của cô trở nên xộc xệch, dính đầy champagne, ướt đẫm thành những mảng lớn nhỏ, vị trí trước ngực cô gần như trở nên trong suốt.

Gương mặt của Ý Ý lập tức đỏ lên, cô mím môi, tầm mắt cô nhìn sang bên cạnh, cô quả thật không chịu được những cơn gió lạnh kia, sau cùng vẫn đem âu phục mặc vào.

Vạt áo rất dài, cô đang ngồi, âu phục mặc trên người cô, vạt áo kéo đến tận đùi, tay áo cũng rất dài, cho dù cô duỗi thẳng tay thì vẫn còn thừa một gang tay nữa, cô thử xắn tay áo lên mấy lần.

Cô giống như một đứa nhỏ lén mặc quần áo của người lớn vậy.

Ý Ý chỉnh lại cổ áo, ánh mắt cô hơi liếc thoáng sang bên cạnh, người đàn ông vẫn đang tiếp tục lái xe, ngón tay anh thon dài, cử chỉ ưu nhã, cả người toát ra một loại khí chất dòng dõi quý tộc. Trên chiếc áo sơ mi trắng là một chiếc cà vạt màu xám tro, bị gió thổi, khẽ lay động.

Cô nhìn đến mức thất thần, cô quá tập trung nhìn, cho nên khi anh liếc mắt nhìn thoáng qua, Ý Ý chột dạ nhìn sang hướng khác, lúng túng nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Cô gãi tai, đôi môi mấp máy, sau cùng khó khăn nói một câu.



“Cảm ơn anh.”

“Cái gì?”

Giọng nói của cô nhỏ như muỗi, gió thổi qua liền bay mất, Ý Ý hít sâu một hơi, lớn tiếng nói.

“Vừa rồi cảm ơn anh đã giúp tôi giải vây.”

Người đàn ông khẽ cười:

“Việc đó không tính là giúp cô, đó cũng là chuyện của nhà họ Nam chúng tôi.”

Tiếng cười của anh rất êm tai, rất trầm thấp, mang theo chút gì đó khàn khàn, chính là loại giọng nói chỉ nghe thôi cũng khiến người ta mang thai trong truyền thuyết kia.

Vốn dĩ trái tim nhỏ của Ý Ý còn chưa có ổn định lại, trong nháy mắt, trái tim cô lại bắt đầu đập thình thịch, ánh mắt cô đột nhiên không kịp chuẩn bị, cùng anh liếc thoáng qua nhau.

Cô vội vàng chỉ về con đường phía trước: “Anh lái xe đi, cẩn thận một chút.”

Anh mỉm cười, khóe môi hơi cong lên.

Sườn mặt anh tinh xảo giống như bề mặt cắt của mặt kim cương, trời sinh có một túi da tốt, cho dù anh có làm ra biểu tình gì đều đẹp trai đến mức chói mắt.

Một gương mặt anh tuấn dịu dàng như thế, nhưng lúc nào ánh mắt anh cũng lộ ra âm u, lạnh lẽo đến thấu xương.



Có lẽ thời gian dài ở trên vị trí cao sẽ có thói quen này, thế nhưng khó tránh khỏi mang đến cho người ta loại cảm giác khó tiếp cận.

Sau khi nói xong hai câu, Ý Ý đã cảm thấy trong miệng khô khốc, cô mím môi, dứt khoát không nói nữa.

Cảnh vật ngoài cửa sổ chạy lùi về sau, cảnh sắc càng lúc càng trở nên quen thuộc, sau đó Ý Ý mới ý thức được, chẳng phải đây chính là đường đến biệt thự ư.

Cô lặng lẽ ngạc nhiên, chẳng lẽ ngay cả việc cô ở đâu, anh cũng biết sao?

Vừa nghĩ đến đây, cô liền cảm thấy không có khả năng, khu Tân Hải tấc đất tấc vàng, người có thể mua được biệt thự ở nơi đó không phú thì quý, Ý Ý có thể ở chỗ này là bởi vì sau khi cô lấy chồng, cô được người chồng thần bí lâu năm kia sắp xếp ở nơi đó.

Như vậy, có lẽ vị Nam Tứ gia này không sống trong nhà, tự mình dọn ra ngoài ở riêng, vừa vặn là hàng xóm của cô, nghĩ như thế, Ý Ý cảm thấy chuyện anh biết nhà cô là điều đương nhiên rồi.

“Buổi sáng lúc cô rời đi, sao không chào hỏi một tiếng?”

Trong bầu không khí yên tĩnh đến mức quỷ dị, người đàn ông bỗng nhiên lên tiếng, lại dọa cho gương mặt cô biến sắc:

“Không phải anh đang tắm à, thấy anh đang bận nên tôi đi trước.”

Cô áp tay lên dưới vành tai, đầu ngón tay lướt qua vành tai, nhiệt độ nóng đến mức dọa người.

“Buổi sáng… Tôi để lại chi phiếu cho anh, anh có nhìn thấy không?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương