Vợ Yêu Dịu Dàng Đến Điểm Danh
-
Chương 11: Kết thúc
Quét dọn sạch sẽ, rửa ly chén xong xuôi, người đàn ông đem ghế lập úp lên bàn, người phụ nữ tính toán tiền bạc xong, hai người đang tắt từng bóng đèn trong quán, lại đột nhiên cửa quán đị người ta đẩy ra.
"Ba!" Cô gái nhỏ nhẹ gọi, tiến ra đón, ôm lấy một ông cụ.
Ba? Khi nào thì cô lại thay đổi cách gọi rồi, sao anh không biết?
Người đàn ông ngẩn ra, lẩm bẩm một câu, bởi vì lo lắng cô mang thai mà té ngã, nên cũng đi theo ra cửa.
"Khụ." Ông cụ đứng ở cửa chống cây ba-toong, hắng giọng, sắc mặt không được tự nhiên nói: "Con nói, ba có thể đến xem."
"Đương nhiên có thể." Cô gái mỉm cười, "Ba đi một mình sao? Mới vừa xuống máy bay à?"
Cô mới hỏi xong, một ông lão khác liền đi vào, trả lời thay: "Tôi đi cùng ông chủ, Phổ Âu cũng đến, ông ấy bị say say máy bay, đang nghỉ ở khách sạn."
"Chad? Phổ Âu cũng đến? Thật vậy sao?"
Cô gái vui mừng, người đàn ông đứng bên cạnh cô liếc mắt một cái, miệng lầu bầu nói: "Rõ ràng đem toàn bộ người trong tòa nhà..."
Anh còn chưa lầu bầu hết đã bị cô gái đạp cho một cước, lập tức tự động im lặng, lại nghe cô gái kia cười, trợn mắt nói dối: "Đừng nghe Khấu nói bậy, anh ấy cũng rất vui, chỉ là không biết biểu đạt như thế nào mà thôi, đúng không Khấu?"
Anh vui mừng?
Người đàn ông chau mày, đúng lúc ánh mắt lại nhìn vào mắt ông cụ chống ba-toong, thấy trong mắt ông có vẻ khổ sở, anh không đành lòng, chỉ có thể gật đầu cho có lệ.
Cô gái hài lòng cười cười, đi đến dắt tay người đàn ông, hôn má anh. "Đi thôi, dù sao quán cũng đóng cửa rồi, chúng ta đến thăm Phổ Âu được không?"
Anh có thể nói không được sao?
Người đàn ông bất đắc dĩ cười cười, lật tấm bảng treo ngoài cửa thành CLOSE.
Đoàn người đi ra khỏi quán, anh kéo cửa sắt xuống, xoay người lại thấy cô đứng ở bên cạnh mình, hai ông lão kia thì lên một chiếc xe khác.
Cô cười xin lỗi nhìn nhìn, "Anh tức giận sao?"
"Không có." Trong lòng anh cảm thấy ấm áp, đưa tay ôm cô vào lòng, khẽ thở dài, lẩm bẩm: "Thương em còn không hết, làm sao lại giận em được."
"Thật sao?"
"Thật." Anh hôn nhẹ lên trán cô, nhưng ra điều kiện: "Chỉ là không cho phép mời ba người đó về nhà mình ở."
Cô ở trong lòng anh cười khẽ một tiếng.
Anh không chú ý đến cô không đồng ý, chỉ có thể âm thầm thờ dài trong lòng.
Ai, cô gái này, chính là ăn hết anh...
Tuy rằng như thế, nhưng vừa nghĩ đến nửa đời sau có thể ở cùng cô, trên mặt anh liền xuất hiện nụ cười hạnh phúc, ôm cô lên xe. Cùng cô đi thăm lão đầu bếp từ xa theo lão già kia đến đây.
Mặt trăng sáng trên trời, ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống đầu đường bên trong thành phố...
___________ Toàn văn hoàn _________
"Ba!" Cô gái nhỏ nhẹ gọi, tiến ra đón, ôm lấy một ông cụ.
Ba? Khi nào thì cô lại thay đổi cách gọi rồi, sao anh không biết?
Người đàn ông ngẩn ra, lẩm bẩm một câu, bởi vì lo lắng cô mang thai mà té ngã, nên cũng đi theo ra cửa.
"Khụ." Ông cụ đứng ở cửa chống cây ba-toong, hắng giọng, sắc mặt không được tự nhiên nói: "Con nói, ba có thể đến xem."
"Đương nhiên có thể." Cô gái mỉm cười, "Ba đi một mình sao? Mới vừa xuống máy bay à?"
Cô mới hỏi xong, một ông lão khác liền đi vào, trả lời thay: "Tôi đi cùng ông chủ, Phổ Âu cũng đến, ông ấy bị say say máy bay, đang nghỉ ở khách sạn."
"Chad? Phổ Âu cũng đến? Thật vậy sao?"
Cô gái vui mừng, người đàn ông đứng bên cạnh cô liếc mắt một cái, miệng lầu bầu nói: "Rõ ràng đem toàn bộ người trong tòa nhà..."
Anh còn chưa lầu bầu hết đã bị cô gái đạp cho một cước, lập tức tự động im lặng, lại nghe cô gái kia cười, trợn mắt nói dối: "Đừng nghe Khấu nói bậy, anh ấy cũng rất vui, chỉ là không biết biểu đạt như thế nào mà thôi, đúng không Khấu?"
Anh vui mừng?
Người đàn ông chau mày, đúng lúc ánh mắt lại nhìn vào mắt ông cụ chống ba-toong, thấy trong mắt ông có vẻ khổ sở, anh không đành lòng, chỉ có thể gật đầu cho có lệ.
Cô gái hài lòng cười cười, đi đến dắt tay người đàn ông, hôn má anh. "Đi thôi, dù sao quán cũng đóng cửa rồi, chúng ta đến thăm Phổ Âu được không?"
Anh có thể nói không được sao?
Người đàn ông bất đắc dĩ cười cười, lật tấm bảng treo ngoài cửa thành CLOSE.
Đoàn người đi ra khỏi quán, anh kéo cửa sắt xuống, xoay người lại thấy cô đứng ở bên cạnh mình, hai ông lão kia thì lên một chiếc xe khác.
Cô cười xin lỗi nhìn nhìn, "Anh tức giận sao?"
"Không có." Trong lòng anh cảm thấy ấm áp, đưa tay ôm cô vào lòng, khẽ thở dài, lẩm bẩm: "Thương em còn không hết, làm sao lại giận em được."
"Thật sao?"
"Thật." Anh hôn nhẹ lên trán cô, nhưng ra điều kiện: "Chỉ là không cho phép mời ba người đó về nhà mình ở."
Cô ở trong lòng anh cười khẽ một tiếng.
Anh không chú ý đến cô không đồng ý, chỉ có thể âm thầm thờ dài trong lòng.
Ai, cô gái này, chính là ăn hết anh...
Tuy rằng như thế, nhưng vừa nghĩ đến nửa đời sau có thể ở cùng cô, trên mặt anh liền xuất hiện nụ cười hạnh phúc, ôm cô lên xe. Cùng cô đi thăm lão đầu bếp từ xa theo lão già kia đến đây.
Mặt trăng sáng trên trời, ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống đầu đường bên trong thành phố...
___________ Toàn văn hoàn _________
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook