Chương 35: Cuối cùng Mặc Hi cũng nhìn thấy ba

 

Sau đó “Lạch cạch” một tiếng, cửa thủy tinh đã mở ra.

 

Hoắc Minh Thành?

 

Chính là thăng nhóc bảo thủ kia sao?

 

Mặc Hi trợn mắt hốc mồm.

 

Xem ra cậu không đoán sai, Hoắc Minh Thành chính là con trai của tên bại hoại kia. Mà cậu vì có gương mặt giống Hoắc Minh Thành như: đúc cho nên ở chỗ này mới nhận lầm.

 

Cho nên tên bại hoại kia cũng là ba cậu sao?

 

Mặc Hi hơi tức giận, khi đi qua cửa kính đi lên phía trước, cậu mới phát hiện bên trong vốn không phải văn phòng tổng giám đốc gì cả, mà là một phòng nghỉ được trang trí vô cùng xa hoa cao cấp.

 

Có Tv, ghế sô pha, giường… Khoan đã, nhìn giống như ngôi nhà vậy.

 

Xem ra có thể là nơi bọn họ nghỉ ngơi, không thì ở bên ngoài sẽ không đặt cửa thủy tinh, còn phải phân biệt mặt người mới được vào.

 

Mặc Hi biết rõ nơi này nên quyết định ra ngoài, tìm nơi có đồ bại hoại kia lần nữa.

 

Nhưng mà vào đúng lúc này, bên ngoài lại vang lên tiếng cửa thủy tỉnh bị mở ra: “Quét mặt thành công, Hoắc Hạc Hiên, có thể mở rai”

 

Mặc Hi: Trời tên bại hoại kia đến, lần này phải làm sao bây giờ?

 

Mặc Hi luống cuống, vội vàng chạy trở về. Sau khi cậu ở trong phòng sốt ruột tìm một phen thì vọt vào tủ quần áo trong phòng ngủ mà trốn.

 

Mặc dù cậu đi tìm tên bại hoại kia nhưng không muốn bị gã phát hiện, cậu chăm chú nhìn tình hình địch. Nếu lần sau tên bại hoại này bắt nạt mẹ thì cậu sẽ ra tay trừng phạt gã.

 

Mặc Hi nín thở trốn trong tủ treo quần áo.

 

Nhưng mà điều cậu không ngờ là sau khi tên bại hoại kia đi vào thì không đi đâu mà đi thẳng đến tủ quần áo này.

 

“Đùa gì thế? Cái này cũng gọi là thuốc sao? Đăng như thế, còn khó ngửi nữa!”

 

“Xoạt xoạt…”

 

Vừa rồi, ở trong văn phòng Hoắc Hạc Hiên bị ép uống hết một ly thuốc đông y, đưa tay kéo cửa tủ quần áo!

 

TH”

 

Mấy giây sau, hai người một lớn một nhỏ đứng ngay trước cửa tủ quần áo, trừng mắt nhìn nhau không nói tiếng nào.

 

Xong, bị phát hiện rồi!

 

Mặc Hi ở trong tủ treo quần áo, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.

 

Nhưng mà điều cậu cảm thấy kì lạ là tên bại hoại này mở tủ quần áo ra phát hiện thấy cậu, sau khi ngó một cái thì vẻ mặt rất kì lạ.

 

“Hoắc Minh Thành, vì sao con chạy tới đây? Không phải vừa nãy con còn ở trong văn phòng sao?”

 

Hoắc Minh Thành?

 

Đứa bé bảo thủ kia cũng tới?

 

Trong phút chốc, cậu bé thông minh tuyệt đỉnh này cũng hiểu được xảy ra chuyện gì, lập tức câu đứng trong tủ quần áo cười ngọt ngào với đồ bại hoại này. “Dạ ba, ba, con vừa tới.”

 

HoắcHạc Hiên sửng sốt!

 

Thằng nhóc con này còn cười với anh? Có phải anh nhìn lầm rồi không?

 

Còn nữa, thằng bé vừa lên tới? Vậy sao anh không nhìn thấy? Anh cũng vừa mới lên, chẳng lẽ… Lúc anh đang gọi điện thoại thì thăng bé đi tới?

 

Trong phút chốc, vẻ khó hiểu trong mắt Hoắc Hạc Hiên càng nhiều.

 

Nhưng mà khi anh chưa suy nghĩ cẩn thận xong thì điện thoại của anh lại reng reng vang lên.

 

“Con đã đi lên thì lên ngoan ngoãn đợi ở trên kia, dì… Dì bác sĩ kia đến rồi, con đừng chạy loạn khắp nơi, chờ ba làm xong thì dẫn con về nhà”

 

“Á!”

 

Mặc Hi chớp đôi mắt hồ ly nhỏ.

 

Dì bác sĩ?

 

Gã ta nói mẹ sao? Sao mẹ lại tới đây? Hơn nữa còn dẫn theo thằng bé bảo thủ kia tới.”

 

Trong đầu nhỏ của Mặc Hi không thể hiểu rõ chuyện này, nhưng mà cậu bé rất thông minh, nghe thấy ba bảo cậu ngoan ngoãn đợi thì cậu ngoan ngoãn gật đầu.

 

“Được rồi, con sẽ không đi loạn, ba, ba mau đi đi”

 

HoắcHạc Hiêt Anh bị nụ cười xán lạn của cậu bé làm ngẩn người.

 

Xem ra nhất định là người phụ nữ chết tiệt kia làm ảnh hưởng đến thằng bé, đã nói từ trước không thể để cô ta ở chung với thằng bé được, xem cô ta dạy thằng bé thành dạng gì kìa?

 

Vẻ mặt của Hoắc Hạc Hiên trở nên âm trầm.

 

Mặc Hi nhìn thấy cuối cùng Hoắc Hạc Hiên cũng đi ra thì vội vàng chạy khỏi phòng này, chui ra khỏi cửa thủy tỉnh.

 

Cậu phải mau chóng rời đi nơi này, bây giờ đứa bé bảo thủ kia đã đến đây. Nếu bị phát hiện Cố Cẩn Mai đứa bé giống nhau như đúc ở đây thì chuyện sẽ phiền phức lớn rồi.

 

Cậu bé đi xuống thang máy, đang chuẩn bị từ cao ốc này chuồn về nhà trẻ!

 

Nhưng mà khi cậu vừa mới ra cửa thì sợ hãi nhìn thấy trước cửa cao ốc có một chiếc taxi ngừng lại. Mà lúc này bên cạnh xe có một dì đã bốn mươi năm mươi tuổi dẫn theo một cô bé xinh đẹp đang nắm lấy một cậu bé xấp xỉ cậu kéo vào xe!

 

Ninh Dương!

 

Dì Lan?

 

Má ơi, bọn họ đến lúc nào thế? Hơn nữa! Bọn họ dắt theo thằng nhóc bảo thủ kia làm gì?

 

Mặc Hi cảm thấy mình sắp điên rồi, vội vàng lao ra. Cậu muốn đi ngăn cản hai người đầu tôm lỗ mãng kia lại, nhưng mà ở sau lưng cậu có một giọng nói vang lên.

 

“Cậu chủ nhỏ? Sao cậu chạy xuống đây? Không phải tổng giám đốc.

 

bảo cậu đợi trong phòng nghỉ hay sao? Sao cậu chạy đến đây một mình? Nơi này rất nguy hiểm, chú Lâm dẫn cậu trở về”

 

Thật đúng lúc, đó chính là trợ lý Lâm Tử Khang của tổng giám đốc!

 

Thế là cuối cùng, Mặc Hi chỉ có thể trơ mắt nhìn em gái, còn có dì Lan già nên hồ đồ, kéo thằng nhóc bảo thủ vào trong xe.

 

Mà cậu thì lại bị ép ôm về tầng cao nhất lần nữa.

 

Trò đùa này thật sự lớn quá rồi!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương