Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao
-
Chương 12
Ôn Giai Kỳ không phát hiện chuyện con trai mình làm chuyện long trời lở đất kia trên mạng.
Sau khi cô vừa trở về, đang vội mang hai đứa trẻ chạy trốn.
Cô không thể nào trở về cùng anh, đối với những người cô đã mắc nợ, cô quả thực rất áy náy, nhưng cô tuyệt đối không thể quay về.
Vừa trở về, hai đứa trẻ của cô cũng sẽ không thuộc về cô nữa, nhà họ Hoắc mặc kệ là đàn ông tệ bạc này hay ông cụ, bọn họ cũng tuyệt đối sẽ không cho phép con cháu của mình lưu lạc bên ngoài.
Mà hai đứa trẻ này của Ôn Giai Kỳ cô cũng là sinh mệnh của cô.
Cô thu dọn xong hành lý, sau khi tuỳ tiện xách lên xe thì đến gọi hai đứa trẻ.
“Ninh Dương, con đang làm gì đó? Anh trai đâu?”
“Anh trai đang ở phòng sách, mẹ, chúng lại phải đi du lịch sao? Lần này đi đâu thế?”
Bảo bối Ninh Dương vẫn vô cùng ngây thơ, sau khi nhìn thấy mẹ lại cầm hành lý của bọn họ đi thì ngay cả búp bê cô bé cũng không chơi nữa, cô bé vểnh miệng nhỏ bò từ trên ghế sô pha xuống.
Ôn Giai Kỳ qua quýt khẽ gật đầu: “Đúng, nhanh gọi anh trai tới, chúng ta lập tức xuất phát”
“Được, con đi gọi anh”
Ninh Dương vô cùng vui vẻ, cô bé ngay lập tức chạy tới phòng sách gọi anh.
Mặc Hi lúc này còn đang chăm chú xem động tĩnh trên mạng, xem thử tên khốn kiếp kia có bị đào ra hay không?
Kết quả đúng như mong ước của cậu bé, có người đăng lên trên mạng, nói người ở trong phòng làm việc của viện trưởng véo mẹ cậu bé là một tổng giám đốc công ty lớn xuyên quốc gia, tên Hoắc Hạc Hiên.
Hoắc Hạc Hiên?
Mặc Hi mở tấm ảnh đăng lên trên mạng kia.
“Ồ, anh, chú này tại sao lớn lên giống anh vậy? Chú ta cũng sinh ra từ trong bụng mẹ sao?”
Đúng lúc bảo bối Ninh Dương tới đây, sau khi nhìn thấy tấm ảnh này giống hệt anh trai, cô bé che miệng nhỏ của mình, hét lên một tiếng ngạc nhiên ở đó.
Mặc Hi cũng ngẩn người.
Tên khốn kiếp này quả thực lớn lên giống cậu bé, con mắt, cái mũi cũng giống như đúc ra từ một khuôn.
Chẳng qua sao anh ta có thể sinh ra từ cùng một mẹ chứ? Anh ta cũng không phải đứa trẻ,
nhìn tuổi tác còn lớn hơn mẹ, cho nên tên khốn kiếp này rốt cuộc là ai?
Còn Hoắc Minh Thành kia, Hoắc Minh Thành cũng lớn lên giống hệt cậu bé, mà tên khốn kiếp này lại là ba của Hoắc Minh Thành, vậy quan hệ của cậu bé và bọn họ là?
Trong đầu nho nhỏ của Mặc Hi hiện lên một tia hoang mang…
“Mặc Hi, Ninh Dương, hai đứa xong chưa? Sắp đi rồi”
Ôn Giai Kỳ đã chờ bên ngoài đến mức không còn kiên nhẫn, nhìn thấy hai bảo bối còn chưa ra, cô vội thúc giục.
Mặc Hi nhìn thấy, lúc này mới mang theo em gái từ bên trong đi ra.
“Mẹ, chúng ta phải đi đâu?”
“À… Chúng ta tới nhà dì Karina ở hai ngày có được không? Dì ấy gọi điện tới nói nho trong vườn nhỏ đã chính rồi, chúng ta đi hái nho ăn nhé!”
Ôn Giai Kỳ dỗ dành hai đứa trẻ, cố gắng không để bọn họ nhìn ra tâm trạng của mình.
Nhưng Ninh Dương ngốc nghếch không nhìn ra thì thôi, Mặc Hi lại thông mình như quỷ sao không biết tình huống của mẹ được?
Cậu bé ngay lập tức cũng không vạch trần mẹ mà ngoan ngoãn trở về cầm ipad mình lên rồi đi theo ra ngoài.
“Mẹ, mẹ yên tâm đi, hai ngày này tụi con chắc chắn sẽ sống vô cùng vui vẻ”
“Ừ, đó là chắc chắn”
Ôn Giai Kỳ khởi động xe, cuối cùng cô thở phào nhẹ nhõm, dưới chân nhẩn cần ga một cái, xe này lập tức như ngựa thoát cương, nhanh như chớp lao về phía nông thôn.
Mà cô không biết phía sau cô, theo ba mẹ con rời khỏi thành phố này, ipad trong tay Mặc Hi ngồi trên ghế trẻ em cũng thành thạo mở lên phần mềm, một đường đi qua, tất cả tín hiệu trên chiếc xe này của bọn họ cũng bị che đậy.
Không nên làm quá đẹp!
Lúc Hoắc Hạc Hiên tỉnh lại ở khách sạn, chuyện trên mạng cơ bản đã xử lý xong.
Nhưng người để lại tờ giấy đã cứu Ôn Giai Kỳ đi kia thì không tìm được, bọn họ tìm khắp cả khách sạn, phát hiện không phải ở thời khắc quan trọng máy giám sát bị che đậy thì căn bản không tìm ra bất cứ tung tích nào.
Hoắc Hạc Hiên tức giận đến mức đầu đau muốn nứt ra.
“Một đám vô dụng, tôi nuôi dưỡng các anh đều là để ăn sao?”
“Vâng vâng vâng, tổng giám đốc, chuyện này cũng tại tôi, là tôi không theo dõi tốt, ngài đừng nóng giận, bây giờ tôi sẽ dẫn bọn họ đi tìm, ngài yên tâm, cho dù tôi lật tung thành phố này cũng chắc chắn tìm được bọn họ”
Tử Khang nhìn thấy anh như vậy, sợ anh sẽ lại tức giận xảy ra chuyện không hay, thế là không quan tâm bị mắng mà tranh thủ thời gian ở đó khuyên nhủ.
Chuyện này xác thực giờ có vội vàng cũng chẳng có tác dụng gì, đối phương cũng đã phách lối tới chỗ anh cứu người, còn càn rỡ để lại một tờ giấy như thế, vậy thì chứng minh đến có chuẩn bị.
Hoắc Hạc Hiện xoa ấn đường của mình, chỉ cảm thấy vừa dịu đi một chút thì đầu lại muốn nổ tung.
“Hoắc Minh Thành đâu?”
“Nghỉ ngơi trong phòng, nói tới thì chuyện trên mạng kia còn may mà cậu chủ nhỏ giúp đỡ, cậu nhóc tốn vài giây đồng hồ đã làm tê liệt mạng lưới server, vậy mới khiến công ty có thời gian xử lý xong những tin tức và video kia”
Đúng là một đám vô dụng!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook