*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 578: Khen thưởng

Sáu giờ chiều, lúc tan việc.

Vũ Vân Hân thu dọn xong đồ đạc, đi vào thang máy, nhấn nút tầng lầu cao nhất.

“Tổng giám đốc Mục, cô Vũ tìm ngài”

Vũ Vân Hân vừa mới đi ra khỏi thanh máy đã bị Lục Tâm nhìn thấy.

Mục Lâm Kiên đang chuẩn bị đứng dậy lại lạnh lùng ngồi về vị trí.

Lúc này, cô tới tìm anh nhất định là có vi “Tổng giám đốc Mục, nếu không thì tôi tan ca trước được không?”

“ừ”

“Nhưng mười phút nữa ngài còn có một cuộc họp video.”

Nghỉ phép mất hai ngày, công việc của Mục Lâm Kiên chồng chất như núi.

“ừ”

Thấy Mục Lâm Kiên không để tâm, Lục Tâm liên tục căn dặn: “Đây là cuộc họp có lợi nhất để khai phá thị trường phía Tây, mong tổng giám đốc Lục tham gia đúng giờ”

“Ừ!” Mục Lâm Kiên quơ quơ tay ra hiệu cho anh ta lui ra ngoài.

Cửa ban công bị gõ.

Mục Lâm Kiên ấn nút mở cửa, cửa tự động mở ra.

“Hi! Tan làm chưa vậy?” Vũ Vân Hân vừa bước vào cửa đã mang một khuôn mặt tươi cười, lông mày của Mục Lâm Kiên lạnh lùng cau lại.

“Tổng giám đốc Mục, sau đó còn phải hỏi, có việc gì thì nhớ nói nhanh lên nhé!”

Lục Tâm tận tình khuyên bảo, có đôi lúc lại cảm thấy phụ nữ thật sự là chướng ngại vật cho sự nghiệp của đàn ông, nhưng Mục Lâm Kiên lại không cảm thấy như vậy.

Anh ngoắc tay với Vũ Vân Hân một cái, ý bảo cô qua đây.

“Tôi chỉ nói ngắn gọn thôi!”

Mục Lâm Kiên không vui, anh biết người phụ nữ này chỉ tìm anh khi có chuyện.

Chỉ thấy Vũ Vân Hân cầm một tờ giấy đưa đến trước mặt anh: “Có thể giúp tôi mua nhóm mua hàng một chút không?”

Lục Tâm đi tới cửa thì nghe được cái này, tò mò dừng bước lại.

Một ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn, đang lúc giương mắt thì vừa hay đụng phải ánh mắt của Mục Lâm Kiên, anh ta đành phải yên lặng đi ra cửa ban công.

Trong lòng anh ta rất buồn bực, khá lắm, lại dám gọi Mục Lâm Kiên mua hàng nhóm, thật không có ai dám mà.

Trong văn phòng, Vũ Vân Hân lúng túng nở một nụ cười: “Chính là như vậy, nghe nói anh mua không cần tiền, người đẹp dưới lầu của tôi đều rất thích sản phẩm này, anh có thể..”

“Không thể” Mục Lâm Kiên phủi mắt, một tay nắm lấy tờ giấy trên mặt bàn, vo lại rồi ném vào thùng rác.

“Này!” Cô vất vả lắm mới tính xong số hộp lại bị tên khốn này ném xuống.

“Không thấy cô đưa cho ta?”

Mục Lâm Kiên tính toán nhìn nàng.

“Tôi cảm thấy anh không cần”

Câu này nghe giống như đang tán thưởng vậy!

Mục Lâm Kiên giễu cợt nhíu mày, đưa tay về phía cô, ra hiệu cho cô đi tới.

“Người bên ngoài cũng chưa tan ca, lỡ bị nhìn thấy làm sao bây giờ?

“Đến đây!” Mục Lâm Kiên lạnh lùng nói.

Vũ Vân Hân đành phải đi đến trước mặt anh.

Đã hai ngày trôi qua anh chưa có được ôm cô.

Thân mật kéo cô vào trong lòng, mạnh mẽ ấn cô ngồi vào trong lòng mình.

“Biểu hiện sáng nay có được không?” Giọng nói của Mục Lâm Kiên dán vào bên tai cô, trêu chọc trái tim thiếu nữ của cô.

Làm cô vừa thẹn vừa nóng.

“Cùng vào họp đi.”

Nói xong, anh trực tiếp ôm Vũ Vân Hân đi đến phòng họp video.

“Anh điên rồi sao? Mục Lâm Kiên!”

Vũ Vân Hân không ngừng giấy dụa, tay của anh lại càng ôm chặt.

Đi thẳng vào phòng họp, nhìn thấy màn hình led toàn là những người cán bộ cấp cao đến từ khắp nơi trên thế giới, cô lập tức yên tĩnh lại.

Trái tim cô như muốn nổ tung ra.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương