Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về
-
Chương 547
Chương 547: Kẻ thứ ba giật chồng
Câu này nói ra giống như bát nước đổ đi, Vũ Thư Anh suýt thì bị sặc nước miếng.
Cô ta nằm mơ cũng không thể ngờ rằng Vũ Vân Hân sẽ nói thẳng ra là tên Ninh Phượng.
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều đồng loạt nhìn về phía Vũ Thư Anh.
Có vài người không nhịn được thì thầm thảo luận: “Tập đoàn Vũ Thị không phải là tập đoàn của nhà Trưởng phòng Vũ sao?”
“Đúng vậy! Ninh Phượng chẳng phải là mẹ của Trưởng phòng Vũ à?
Vậy tại sao phải phái người đi hãm hại Vũ Vân Hân chứ?”
Bàn tán một hồi, cuối cùng mọi người cũng nhận ra cả hai người đều họ Vũ.
Mọi người đồng thời giống như phát hiện ra một miền đất mới vậy: “Nghe nói người tên Ninh Phượng kia là kẻ thứ ba giật chồng đó.”
Từ ngữ nhạy cảm như kẻ thứ ba truyền khắp phòng họp.
Cả đời này Vũ Thư Anh hận nhất là ba chữ này.
Mẹ cô ta là kẻ thứ ba giật chồng thành công thì đã làm sao? Trong mắt người khác, lúc Ninh Phượng và ông Vũ kết hôn đã có con gái lớn như vậy, chắc chắn bà ta là kẻ thứ ba.
Người bình thường đều sẽ đoán ra ông Vũ vụng trộm bên ngoài lúc nào.
“Tôi thật không hiểu nổi, tại sao Phó chủ tịch của Tập đoàn Vũ Thị lại phải hãm hại tôï?” Vũ Vân Hân lạnh lùng nhìn Vũ Thư Anh: “Lẽ nào bà ấy biết thân phận của tôi?”
“Đủ rồi! Những điều này đều là do cô nghĩ vậy, chuyện này vốn không liên quan đến Tập đoàn Mục Lâm chúng tôi! Cô không cần nói về chuyện riêng của cô. Còn về phần cô vừa giải thích, bộ phận nhân sự chúng tôi sẽ xét duyệt lại lần nữa. Cuộc họp hôm nay kết thúc ở đây”
Ông Mục nhíu mày: “Chuyện của Vũ Vân Hân không phải lý do để đuổi việc. Tôi dùng thân phận người sáng lập Tập đoàn Mục Lâm, cho phép Vũ Vân Hân ở lại, bên nhân sự không cần xét duyệt nữa, nó vốn đảm nhiệm chức vụ gì thì giờ vẫn là chức vụ ấy”
Không ai ngờ rằng ông Mục sẽ nói giúp cho Vũ Vân Hân.
Vũ Vân Hân dù có được sủng ái thì trong trong lòng cũng không thoát khỏi việc khiếp sợ.
Chỉ thấy ông Mục cười với cô: “Làm việc cho tốt vào! Tập đoàn Mục: Lâm chúng ta sẽ không bạc đãi nhân tài như cháu!”
Vũ Vân Hân ngơ luôn.
Không dám tin chuyện đang xảy ra trước mắt.
Cũng chính vì vậy mà tất cả mọi người có mặt đều đã phải thay đổi thái độ đối với Vũ Vân Hân.
Kết thúc cuộc họp, tất cả mọi người đều xun xoe tới chỗ Vũ Vân Hân, chào hỏi cực nồng nhiệt.
“Gần đây không thấy cô đi làm, chuyện con nhà cô sao rồi?”
“Có gì cần giúp, nhớ nói với chúng tôi đấy!”
“Ba đứa trẻ kia thật sự rất dễ thương đó! Nghe nói còn là thiên tài đáng yêu gì đó đúng không?”
Một đám người vây quanh trái phải Vũ Vân Hân, nịnh đến lên trời luôn.
Vũ Thư Anh nhìn thấy cảnh này thì vô cùng tức giận, ấm ức gọi điện cho Ninh Phượng: “Mẹ, sao Vũ Vân Hân lại biết được?”
“Biết gì?” Ninh Phượng nhìn hóa đơn của mình, đau lòng muốn chết.
Tối hôm qua đuổi đám người kia đã tốn mất ba mươi tỷ của bà ta, bây giờ bà ta khóc không ra nước mắt nữa rồi.
Thấy Vũ Thư Anh ấp úng, Ninh Phượng mất kiên nhãn: “Không có chuyện gì thì đừng tùy tiện gọi điện thoại cho mẹ”
“Vũ Vân Hân biết mẹ hãm hại cô ta rồi!”
“Thế thì sao?” Ninh Phượng gào lên, chỉ là một Vũ Vân Hân mà thôi, biết rõ bản thân bị bà ta hãm hại cũng có làm gì được bà ta đâu.
Ninh Phượng không thèm để Vũ Vân Hân vào mắt.
“Mẹ à, lúc đấy ông Mục cũng nghe thấy câu đó rồi”
“Nghe thấy thì nghe thấy thôi, như vậy thì ông ta mới biết rõ chúng ta cùng một phe”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook