Vợ Yêu Của Thiếu Tá
-
Chương 45: Rắn độc
Lôi Lạc Thần nhìn hai tên thuộc hạ lúc này vừa mới giải quyết xong bọn cướp, ánh mắt lộ rõ sự hài lòng.
Kỳ Sơn nhìn Lôi Lạc Thần cung kính nói.
- Thiếu Tá, chúng ta đi.
Lôi Lạc Thần nhìn Kỳ Sơn gật đầu một cái, tay ấn vào nút tròn nhỏ trên cái đồng hồ thông minh đeo trên cổ tay.
Chiếc đồng hồ phát ra tính hiệu cho thuộc hạ của anh, láy máy bay đến đón người.
Đi được một chút họ nghe được tiếng bước chân dồn dập, càng lúc càng tiến đến gần bọn họ hơn.
Kỳ Sơn và hai tên thuộc hạ lập tức đứng chắn trước mặt Lôi Lạc Thần, tay cầm chặt khẩu súng, chuẩn bị liều mình chiến đấu.
- Thiếu Tá.
Nghe được tiếng gọi của Nhất Minh, họ mới hạ vũ khí trong tay, nòng súng chỉ xuống mặt đất.
Nhóm người của Nhất Minh không ai bị thương cả, ngoài vài vết xước ngoài da không đáng kể.
Nhất Minh đứng trước mặt Lôi Lạc Thần, cúi đầu thận trọng báo cáo.
- Thiếu Tá máy bay đã đến.
Chúng ta mau rời khỏi nơi này.
Lôi Lạc Thần gật đầu trầm giọng.
- Đi!
Anh nắm tay Storm đi về phía trước, đám thuộc hạ hộ tống bộ Trưởng Bộ Ngoại Giao và hai cấp dưới của ông cẩn thận theo sau, mặc dù bọn cướp đã bị tiêu diệt toàn bộ, thế nhưng họ cũng không thể lơ là.
Vì chỉ cần sơ sót một giây, tính mạng của mọi người sẽ gặp nguy hiểm.
Nhìn thấy chiếc máy bay quân sự đậu cách đó không xa, bộ Trưởng Bộ Ngoại Giao và cấp dưới mới thở phào nhẹ nhõm.
Ba người nhìn nhau nở một nụ cười yếu ớt, cuối cùng cũng được về nhà.
Đột nhiên bước chân của Lôi Lạc Thần chợt dừng lại, ánh mắt sắc bén đảo một vòng nhìn xung quanh.
Bàn tay mềm mại của Storm đang nắm tay Lôi Lạc Thần bất giác siết chặt hơn, linh cảm nói cho cô biết có chuyện không hay sắp xảy ra.
Cô nhìn Kỳ Sơn và Nhất Minh nói.
- Cẩn thận.
Storm vừa nói dứt câu,ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn theo hướng phát ra âm thanh.
- Sì.....sì....sì....
Trong mấy bụi cây rậm rạp xung quanh họ, từ từ hiện ra rất nhiều rất nhiều đóm lửa màu đỏ chói.
Đó chẳng phải là những gì, cô nhìn thấy khi ngồi trên máy bây hay sao?
Trong đầu Storm lại hiện lên cùng một câu hỏi.
Đó là gì?
Ngay lập tức sự thác mắc trong lòng cô được giải đáp, vừa nhìn thấy rõ đó là gì, mọi người hoảng hốt bước chân vô thức lui về phía sau.
Họ đang bị một bầy rắn độc bao vay, Nhất Minh nhìn kỹ mấy con rắn, anh đã từng gặp qua rất nhiều loại rắn khác nhau, nhưng mấy con rắn này!
- Thiếu Tá, loại rắn này là gì?
Sao tôi chưa từng nhìn thấy nó.
Không chỉ Nhất Minh mà tất cả mọi người đều hoang mang trước mấy con rắn độc, với cặp mắt màu đỏ chói lạ thường.
Lôi Lạc Thần nhìn kỹ mấy con rắn, giọng nói trầm ổn không một tia cảm xúc của anh vang lên.
- Đó là rắn độc Úc.
Rắn độc Úc còn được gọi là Death Adder, đặc điểm của nó chính là cặp mắt đỏ rực như lửa.
Loài rắn này vừa độc ác vừa dã man, vì chúng thường săn lùng và giết chết các loài rắn khác.
Chúng là loài rắn tấn công con mồi nhanh nhất trên thế giới.
Chỉ cần bị con rắn này cắn phải, sẽ gây bại liệt và tử vong trong khoảng 6 giờ.
Nghe Lôi Lạc Thần nói, sắc mặt của mọi người không còn giọt máu, trắng như tờ giấy.
Nhất Minh nuốt một ngụm nước bọt, nhìn Lôi Lạc Thần, Nhất Minh còn chưa kịp nói gì đột nhiên mấy tiếng sì...sì vang lên liên tục, khiến Nhất Minh rùng mình sởn gáy.
"Sì.....sì......sì........"
Cặp mắt đỏ rực cùng với âm thanh rợn người vang lên bên tai họ, khiến mọi người mất đi sự trầm tĩnh.
Mấy mươi con rắn độc không biết vì nguyên nhân gì, bất đầu tấn công bọn họ.
- Thiếu Tá, chúng ta phải làm sao bây giờ?
Một tên quân nhân trán toát mồ hôi lạnh hỏi, hắn sợ nhất chính là rắn.
Lôi Lạc Thần nhìn một vòng, anh trầm giọng nói.
- Chỉ còn một cách, chính là Giết!
Chữ giết cuối cùng Lôi Lạc Thần dùng giọng điệu vô cùng nguy hiểm để nói ra.
Kỳ Sơn lập tức đứng chặn trước mặt bộ Trưởng Bộ Ngoại Giao, để bảo vệ cho ông, những người còn lại rút súng nhắm vào mấy con rắn độc.
Lôi Lạc Thần nắm chặt tay Storm, kéo cô về phía sau.
Ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào mắt cô, muốn nói cho cô biết anh sẽ bảo vệ cô.
- Giết!
Lôi Lạc Thần vừa nói xong, một trận xả súng lập tức diễn ra.
"Pằng......pằng.....pằng....."
Âm thanh lớn càng khiến mấy con rắn trở nên hung hăng, xông tới tập kích bọn họ, chỉ cần nhìn vào đôi mắt màu đỏ chói của chúng cũng đủ khiến tay chân bủn rủn.
Xung quanh Storm lúc này thật hổn loạn, mấy con rắn bay lên tứ phía, đạn bay khắp nơi trên không trung.
Tiếng kêu đau đớn của một quân nhân vang lên.
- Ahhhhhhhhhh......
Nhất Minh nghe vậy liền xoay người lại nhìn hắn, nhìn thấy một con rắn hung hăng cắn chặt cánh tay của hắn không buông, mặc cho hắn không ngừng dẫy giụa.
Nhất Minh bước nhanh tới, mau chóng túm lấy cái đuôi con rắn kéo mạnh một cái, con rắn bị anh kéo văng ra khỏi tên quân nhân.
Nhất Minh cầm cái đuôi của nó quay vòng vòng thật nhanh, đến khi tất cả khớp xương trong nó đều bị gãy, anh mới quăng nó xuống mặt đất.
"Pằng......"
Anh bang cho nó một phát súng, rồi bước tới đỡ tên quân nhân bị rắn cắn lên nói.
- Đừng sợ, chỉ cần về đến Thành Phố S là cậu sẽ không sao!
Tên quân nhân không hề hoảng loạn, theo bên cạnh Lôi Lạc Thần nhiều năm hắn đã luyện cho mình trở nên trầm tĩnh, chết vì Thiếu Tá là vịnh hạnh của hắn ta.
Xác của mấy con rắn bị đạn bắn trúng rơi lộp độp xuống mặt đất, Kỳ Sơn nhìn thấy chúng tiến đến gần bộ Trưởng Bộ Ngoại Giao, anh dùng chân dẫm mạnh lên đầu mấy con rắn.
Storm không hiểu vì sao càng giết chúng, chúng càng xuất hiện nhiều hơn, cô nhìn Lôi Lạc Thần lúc này đang hăng say giết rắn, vẻ mặt lạnh lùng vô cảm của anh thật sự rất hấp dẫn, nhất là sự hưng phấn tỏa ra trong ánh mắt của anh càng khiến cô say mê.
Cô ngây người nhìn anh một lúc, mới chợt nhớ đến điều gì đó.
- Lạc Thần, như vậy không phải cách, chỉ e là đến khi chúng ta dùng hết đạn cũng không thể giết chết hết bọn chúng.
Lôi Lạc Thần nghe cô nói cũng phải, anh nhìn chiếc máy bay quân sự đậu cách họ không xa.
Ngẫm nghĩ một chút Lôi Lạc Thần lên tiếng.
- Kỳ Sơn, Nhất Minh tôi sẽ yểm trợ hai cậu, đưa bộ Trưởng Bộ Ngoại Giao và Storm lên máy bay trước.
Storm nắm chặt tay anh nói.
- Em sẽ ở lại với anh.
Ánh mắt kiên định của Storm nhìn anh, khiến Lôi Lạc Thần không thể từ chói.
Anh gật đầu đồng ý, vì anh biết nếu đổi lại là anh, anh cũng sẽ không đi.
Sau khi nghe mệnh lệnh của Lôi Lạc Thần, người nào nên rút lui thì rút lui, người nào ở lại thì không ngừng nổ súng giết rắn.
Storm lấy ra Đoạt Mệnh từ trong túi áo, nhắm về phía mấy con rắn.
Chỉ trong tích tắc Đoạt Mệnh đã giết chết không biết bao nhiêu rắn độc, sau khi Kỳ Sơn đưa bộ Trưởng Bộ Ngoại Giao lên chiếc máy bay quân sự, anh nhìn về phía dưới nơi Lôi Lạc Thần, Storm, Thẩm Thanh và mấy quân nhân đang kịch liệt đối phó với bọn rắn độc.
- Thiếu Tá, mau lên máy bay.
Một con rắn độc phóng về phía của Lôi Lạc Thần, anh dùng súng bắn vào đầu của nó.
Đầu con rắn độc bị bắn vỡ ra, thịt vụn văng ra khắp nơi.
Kỳ Sơn nhìn Lôi Lạc Thần cung kính nói.
- Thiếu Tá, chúng ta đi.
Lôi Lạc Thần nhìn Kỳ Sơn gật đầu một cái, tay ấn vào nút tròn nhỏ trên cái đồng hồ thông minh đeo trên cổ tay.
Chiếc đồng hồ phát ra tính hiệu cho thuộc hạ của anh, láy máy bay đến đón người.
Đi được một chút họ nghe được tiếng bước chân dồn dập, càng lúc càng tiến đến gần bọn họ hơn.
Kỳ Sơn và hai tên thuộc hạ lập tức đứng chắn trước mặt Lôi Lạc Thần, tay cầm chặt khẩu súng, chuẩn bị liều mình chiến đấu.
- Thiếu Tá.
Nghe được tiếng gọi của Nhất Minh, họ mới hạ vũ khí trong tay, nòng súng chỉ xuống mặt đất.
Nhóm người của Nhất Minh không ai bị thương cả, ngoài vài vết xước ngoài da không đáng kể.
Nhất Minh đứng trước mặt Lôi Lạc Thần, cúi đầu thận trọng báo cáo.
- Thiếu Tá máy bay đã đến.
Chúng ta mau rời khỏi nơi này.
Lôi Lạc Thần gật đầu trầm giọng.
- Đi!
Anh nắm tay Storm đi về phía trước, đám thuộc hạ hộ tống bộ Trưởng Bộ Ngoại Giao và hai cấp dưới của ông cẩn thận theo sau, mặc dù bọn cướp đã bị tiêu diệt toàn bộ, thế nhưng họ cũng không thể lơ là.
Vì chỉ cần sơ sót một giây, tính mạng của mọi người sẽ gặp nguy hiểm.
Nhìn thấy chiếc máy bay quân sự đậu cách đó không xa, bộ Trưởng Bộ Ngoại Giao và cấp dưới mới thở phào nhẹ nhõm.
Ba người nhìn nhau nở một nụ cười yếu ớt, cuối cùng cũng được về nhà.
Đột nhiên bước chân của Lôi Lạc Thần chợt dừng lại, ánh mắt sắc bén đảo một vòng nhìn xung quanh.
Bàn tay mềm mại của Storm đang nắm tay Lôi Lạc Thần bất giác siết chặt hơn, linh cảm nói cho cô biết có chuyện không hay sắp xảy ra.
Cô nhìn Kỳ Sơn và Nhất Minh nói.
- Cẩn thận.
Storm vừa nói dứt câu,ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn theo hướng phát ra âm thanh.
- Sì.....sì....sì....
Trong mấy bụi cây rậm rạp xung quanh họ, từ từ hiện ra rất nhiều rất nhiều đóm lửa màu đỏ chói.
Đó chẳng phải là những gì, cô nhìn thấy khi ngồi trên máy bây hay sao?
Trong đầu Storm lại hiện lên cùng một câu hỏi.
Đó là gì?
Ngay lập tức sự thác mắc trong lòng cô được giải đáp, vừa nhìn thấy rõ đó là gì, mọi người hoảng hốt bước chân vô thức lui về phía sau.
Họ đang bị một bầy rắn độc bao vay, Nhất Minh nhìn kỹ mấy con rắn, anh đã từng gặp qua rất nhiều loại rắn khác nhau, nhưng mấy con rắn này!
- Thiếu Tá, loại rắn này là gì?
Sao tôi chưa từng nhìn thấy nó.
Không chỉ Nhất Minh mà tất cả mọi người đều hoang mang trước mấy con rắn độc, với cặp mắt màu đỏ chói lạ thường.
Lôi Lạc Thần nhìn kỹ mấy con rắn, giọng nói trầm ổn không một tia cảm xúc của anh vang lên.
- Đó là rắn độc Úc.
Rắn độc Úc còn được gọi là Death Adder, đặc điểm của nó chính là cặp mắt đỏ rực như lửa.
Loài rắn này vừa độc ác vừa dã man, vì chúng thường săn lùng và giết chết các loài rắn khác.
Chúng là loài rắn tấn công con mồi nhanh nhất trên thế giới.
Chỉ cần bị con rắn này cắn phải, sẽ gây bại liệt và tử vong trong khoảng 6 giờ.
Nghe Lôi Lạc Thần nói, sắc mặt của mọi người không còn giọt máu, trắng như tờ giấy.
Nhất Minh nuốt một ngụm nước bọt, nhìn Lôi Lạc Thần, Nhất Minh còn chưa kịp nói gì đột nhiên mấy tiếng sì...sì vang lên liên tục, khiến Nhất Minh rùng mình sởn gáy.
"Sì.....sì......sì........"
Cặp mắt đỏ rực cùng với âm thanh rợn người vang lên bên tai họ, khiến mọi người mất đi sự trầm tĩnh.
Mấy mươi con rắn độc không biết vì nguyên nhân gì, bất đầu tấn công bọn họ.
- Thiếu Tá, chúng ta phải làm sao bây giờ?
Một tên quân nhân trán toát mồ hôi lạnh hỏi, hắn sợ nhất chính là rắn.
Lôi Lạc Thần nhìn một vòng, anh trầm giọng nói.
- Chỉ còn một cách, chính là Giết!
Chữ giết cuối cùng Lôi Lạc Thần dùng giọng điệu vô cùng nguy hiểm để nói ra.
Kỳ Sơn lập tức đứng chặn trước mặt bộ Trưởng Bộ Ngoại Giao, để bảo vệ cho ông, những người còn lại rút súng nhắm vào mấy con rắn độc.
Lôi Lạc Thần nắm chặt tay Storm, kéo cô về phía sau.
Ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào mắt cô, muốn nói cho cô biết anh sẽ bảo vệ cô.
- Giết!
Lôi Lạc Thần vừa nói xong, một trận xả súng lập tức diễn ra.
"Pằng......pằng.....pằng....."
Âm thanh lớn càng khiến mấy con rắn trở nên hung hăng, xông tới tập kích bọn họ, chỉ cần nhìn vào đôi mắt màu đỏ chói của chúng cũng đủ khiến tay chân bủn rủn.
Xung quanh Storm lúc này thật hổn loạn, mấy con rắn bay lên tứ phía, đạn bay khắp nơi trên không trung.
Tiếng kêu đau đớn của một quân nhân vang lên.
- Ahhhhhhhhhh......
Nhất Minh nghe vậy liền xoay người lại nhìn hắn, nhìn thấy một con rắn hung hăng cắn chặt cánh tay của hắn không buông, mặc cho hắn không ngừng dẫy giụa.
Nhất Minh bước nhanh tới, mau chóng túm lấy cái đuôi con rắn kéo mạnh một cái, con rắn bị anh kéo văng ra khỏi tên quân nhân.
Nhất Minh cầm cái đuôi của nó quay vòng vòng thật nhanh, đến khi tất cả khớp xương trong nó đều bị gãy, anh mới quăng nó xuống mặt đất.
"Pằng......"
Anh bang cho nó một phát súng, rồi bước tới đỡ tên quân nhân bị rắn cắn lên nói.
- Đừng sợ, chỉ cần về đến Thành Phố S là cậu sẽ không sao!
Tên quân nhân không hề hoảng loạn, theo bên cạnh Lôi Lạc Thần nhiều năm hắn đã luyện cho mình trở nên trầm tĩnh, chết vì Thiếu Tá là vịnh hạnh của hắn ta.
Xác của mấy con rắn bị đạn bắn trúng rơi lộp độp xuống mặt đất, Kỳ Sơn nhìn thấy chúng tiến đến gần bộ Trưởng Bộ Ngoại Giao, anh dùng chân dẫm mạnh lên đầu mấy con rắn.
Storm không hiểu vì sao càng giết chúng, chúng càng xuất hiện nhiều hơn, cô nhìn Lôi Lạc Thần lúc này đang hăng say giết rắn, vẻ mặt lạnh lùng vô cảm của anh thật sự rất hấp dẫn, nhất là sự hưng phấn tỏa ra trong ánh mắt của anh càng khiến cô say mê.
Cô ngây người nhìn anh một lúc, mới chợt nhớ đến điều gì đó.
- Lạc Thần, như vậy không phải cách, chỉ e là đến khi chúng ta dùng hết đạn cũng không thể giết chết hết bọn chúng.
Lôi Lạc Thần nghe cô nói cũng phải, anh nhìn chiếc máy bay quân sự đậu cách họ không xa.
Ngẫm nghĩ một chút Lôi Lạc Thần lên tiếng.
- Kỳ Sơn, Nhất Minh tôi sẽ yểm trợ hai cậu, đưa bộ Trưởng Bộ Ngoại Giao và Storm lên máy bay trước.
Storm nắm chặt tay anh nói.
- Em sẽ ở lại với anh.
Ánh mắt kiên định của Storm nhìn anh, khiến Lôi Lạc Thần không thể từ chói.
Anh gật đầu đồng ý, vì anh biết nếu đổi lại là anh, anh cũng sẽ không đi.
Sau khi nghe mệnh lệnh của Lôi Lạc Thần, người nào nên rút lui thì rút lui, người nào ở lại thì không ngừng nổ súng giết rắn.
Storm lấy ra Đoạt Mệnh từ trong túi áo, nhắm về phía mấy con rắn.
Chỉ trong tích tắc Đoạt Mệnh đã giết chết không biết bao nhiêu rắn độc, sau khi Kỳ Sơn đưa bộ Trưởng Bộ Ngoại Giao lên chiếc máy bay quân sự, anh nhìn về phía dưới nơi Lôi Lạc Thần, Storm, Thẩm Thanh và mấy quân nhân đang kịch liệt đối phó với bọn rắn độc.
- Thiếu Tá, mau lên máy bay.
Một con rắn độc phóng về phía của Lôi Lạc Thần, anh dùng súng bắn vào đầu của nó.
Đầu con rắn độc bị bắn vỡ ra, thịt vụn văng ra khắp nơi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook