Vợ Yêu Chuyên Sủng Của Tổng Giám Đốc Mặt Lạnh
-
Chương 127
Nhưng mà, lúc sắp đến cửa biệt thự, đột nhiên nhìn thấy bóng người ở bên đường, Âu Dương Thần dừng ngay, vừa định tức giận, sau khi nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của người đó, nhất thời xanh mặt, trong miệng nỉ non: “Tuyết Nhi…” Ngồi ở tay lái phụ, Hân Nhi nghe được cái tên này, nhìn đến cô gái bên đường, mặt nhất thời xám như tro tàn, đầu óc chỉ hiện lên ba chữ “Lăng Phỉ Tuyết…”
Âu Dương Thần vội vàng mở xe, sắc mặt Hân Nhi tối sầm lại, ngày này quả nhiên vẫn đến, nhưng mà, Thần, anh vội vã đến như vậy sao? Hân Nhi khép mắt, không muốn nhìn một màn kia. Tiểu công chúa cực kì tò mò nhìn bên ngoài cửa sổ, đã xảy ra chuyện gì? Ba xuống xe làm gì vậy? Mà bình tĩnh nhất cũng chỉ có Lê Tư Thần, cậu chỉ thờ ơ với toàn bộ chuyện này, giống như cảm xúc không dao động dù chỉ một chút.
Âu Dương Thần cũng không lập tức đi về phía Lăng Phỉ Tuyết, mà vòng đến chỗ tay lái phụ, giúp Hân Nhi mở cửa xe.
Hân Nhi có chút kỳ quái nhìn Âu Dương Thần, đây là ý gì…
“Bà xã, anh đã nói rồi, sẽ không buông tay em nữa,die n dan le equy do on Tuyết Nhi trở lại, em nguyện ý cùng anh tới gặp cô ấy sao?” Âu Dương Thần nhìn Hân Nhi chân thành nói, giờ phút này Hân Nhi mới chân chính cảm giác được vợ chồng là như thế nào. Cũng có dũng khí, cho tới nay, chuyện Hân Nhi lo lắng chính là Lăng Phỉ Tuyết thật sự sẽ trở lại, anh ấy sẽ làm gì? Âu Dương Thần có thể vứt bỏ cô hay không, còn về phương diện khác chính là sự áy náy của Hân Nhi với Tuyết Nhi, tuy nói lúc trước là bản thân vô ý thức, nhưng ở bên cạnh Âu Dương Thần là thật sự. Trong lòng luôn có cảm giác áy náy, nhưng mà, yêu chính là yêu, cô cũng muốn dũng cảm chịu trách nhiệm với tình yêu của mình một lần…
“Ừm.” Hân Nhi nắm tay Âu Dương Thần xuống xe.
“Anh Thần, em rốt cuộc đã tìm thấy anh…” Lăng Phỉ Tuyết đột ngột xông tới, hung hăng ôm Âu Dương Thần, Hân Nhi bị va chạm tách ra một khoảng với Âu Dương Thần, suýt nữa ngã xuống.
“Hân Nhi…” Âu Dương Thần vội vàng hô, Hân Nhi khoát tay, cho Âu Dương Thần một ánh mắt ý bảo cô không sao.
“Anh Thần, cô ấy là ai? Sao lại giống hệt em.” Dường như lúc này Lăng Phỉ Tuyết mới chú ý đến dự tồn tại của Hân Nhi, ánh mắt chất vấn nhìn Hân Nhi, đối với người có khuôn mặt giống hệt mình tràn đầy phòng bị và cảnh cáo.
“Tuyết Nhi, cô ấy là vợ anh…”Âu Dương Thần nhìn Lăng Phỉ Tuyết thẳng thắn nói, người anh không muốn tổn thương nhất trên thế giới này chính là Lăng Phỉ Tuyết, anh đã từng suy nghĩ nếu Lăng Phỉ Tuyết trở lại vậy nên làm cái gì bây giờ, năm năm trước, Âu Dương Thần chính là bị vây trong sự mâu thuẫn giữa hứa hẹn với Lăng Phỉ Tuyết và tình yêu với Hân Nhi, thật lâu cũng không có cách nào tự thoát khỏi. Lúc Tuyết Nhi mới xuất hiện, trong mắt Âu Dương Thần đầu tiên là chấn kinh, sau đó là âm thầm nhìn sắc mặt Hân Nhi, nhìn mặt Hân Nhi xám như tro tàn, Âu Dương Thần rất đau lòng, một loại nguyện vọng mãnh liệt nói cho bản thân không thể lại khiến Hân Nhi khổ sở…
“Vợ…vợ…ha ha ha, anh Thần, anh đang nói đùa sao?” Lăng Phỉ Tuyết giống như chịu kích thích rất lớn, điên cuồng cười, trên khuôn mặt tuyệt mỹ tràn đầy bi phẫn, có một loại hận ý như muốn huỷ thiên diệt địa.
Tuyết Nhi như vậy khiến Âu Dương Thần cực kì khổ sở, dù sao Tuyết Nhi là ánh sáng duy nhất trong thời niên thiếu của anh, làm bạn với anh nửa năm, đã từng thề non hẹn biển, hơn nữa trong nhận thức của Âu Dương Thần, Tuyết nhi là cô gái kiên cường đến tận xương, cô kiên cường, cô kiêu ngạo, cô bá đạo. Lúc trước Lăng Phỉ Tuyết từng nói với Âu Dương Thần, cho dù cô ấy chết đi thì Âu Dương Thần cũng không được yêu người khác, phải bên cô cả đời, chờ cô…mà bây giờ, cô gái bi thương đến gần như điên cuồng khiến Âu Dương Thần cảm thấy xa lạ cũng khiến anh cảm thấy đau lòng.
“Tuyết Nhi, thật xin lỗi.” Âu Dương Thần cúi đầu chân thành nói, chuyện duy nhất bây giờ anh có thể làm với cô gái trước mắt cũng chỉ có xin lỗi.
“Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi có ích sao? Tám năm, tám năm, anh Thần, anh biết tám năm qua em sống như thế nào sao? Anh xem, anh xem, anh biết em làm thế nào mới có thể gắng gượng vượt qua sao? Là nhớ đến tình yêu và hứa hẹn của anh…Còn anh? Bên anh lại có một người giống hệt em, anh làm sao có thể khiến em…thất vọng…” Lăng Phỉ Tuyết xốc lên ống tay áo, trên làn da trắng nõn tràn đầy vết thương, nhìn thấy ghê người, thậm chí có một loại cảm giác khủng bố. Vẻ mặt Âu Dương Thần cứng đờ, đau đớn xuyên thẳng đến đáy lòng, ngay cả Hân Nhi cũng run lên, nếu Âu Dương Thần không đỡ cô, cô cũng không đứng vững.
“Tuyết Nhi, là ai khiến em bị thương?” Âu Dương Thần cố nén lại hỏi.
“Người nào khiến em bị thương? Anh quan tâm sao? Anh quan tâm sao? Ngay cả lời hứa với em anh cũng quên sạch rồi không phải sao? Tới bây giờ em vẫn nghĩ anh không phải loại đàn ông đó, ha ha, là em ngốc, là em khờ dại…” Lăng Phỉ Tuyết cười ngây ngô.
“Không phải, Tuyết Nhi, anh không quên lời hứa với em, anh chỉ là…”
“Anh Thần, anh nói anh không quên lời hứa với em, vậy anh vẫn còn yêu em đứng không? Anh vẫn còn yêu em đúng không? Anh cưới cô ta vì cô ta giống em có phải không?” Lăng Phỉ Tuyết dường như thấy được hi vọng, gắt gao bắt lấy cánh tay Âu Dương Thần, nhìn vào mắt Âu Dương Thần hỏi.
HâN Nhi không khỏi chuyển mắt, cô không muốn nhìn Âu Dương Thần lúc này, tuy cô cũng rất muốn biết kết quả rốt cuộc có phải như vậy hay không, nhưng mà, cô biết Âu Dương Thần lúc này đã rất loạn, thật sự không muốn khiến anh thêm áp lực, lúc anh mở cửa vì mình, Hân Nhi đã quyết định phải tin tưởng Âu Dương Thần, bây giờ cũng vẫn tin.
“Tuyết Nhi, thật xin lỗi, anh đang muốn nói với em chuyện này, anh thừa nhận lúc mới bắt đầu nhìn thấy Hân Nhi rồi thích Hân Nhi là do anh tưởng rằng em đã trở lại, nhưng mà sau này anh và Hân Nhi đã trải qua rất nhiều chuyện, suýt chút nữa đã mất đi cô ấy, bọn anh tách ra tròn năm năm, bây giờ rất không dễ dàng mới gặp lại, nếu trước kia em hỏi anh kết hôn với Hân Nhi có phải vì khuôn mặt này hay không, anh có lẽ sẽ trả lời là không biết, nhưng mà bây giờ anh có thể trả lời em không phải vậy, bởi vì Hân Nhi là Hân Nhi, Tuyết Nhi là Tuyết Nhi, hai người không giống nhau, bây giờ anh thật sự rất yêu Hân Nhi.” Âu Dương Thần cũng không hề trốn tránh nhìn Lăng Phỉ Tuyết nói. Anh không muốn kéo dài dây dưa trong chuyện tình cảm, yêu chính là yêu, sai lầm chính là sai lầm, việc gì phải tiếp tục dây dưa không rõ? Anh nợ Tuyết Nhi, anh có thể làm bất cứ chuyện gì để bồi thường, nhưng tình yêu của anh với Hân Nhi cũng không thể có dù chỉ một chút khoảng cách.
Hân Nhi nghe Âu Dương Thần độc thoại, nở nụ cười, không âm thanh, thật tình, cảm động,…
“Anh Thần, vi sao anh lại tàn nhẫn với em như vậy? Vì sao ngay cả lừa gạt em anh cũng không muốn nói “Anh yêu em”, vì sao? Không phải anh nói anh sẽ bảo vệ em sao? Không phải anh nói anh sẽ vĩnh viễn bảo vệ em sao?” Lần đầu tiên Âu Dương Thần nhìn thấy Lăng Phỉ Tuyết khóc, nước mắt rơi trên khuôn mặt tuyệt sắc dường như khiến hoa cỏ xung quanh ảm đạm, tất cả đều bi thương như thế…
“Tuyết Nhi,…anh…thật xin lỗi.” Âu Dương Thần vẫn chỉ nói ba chữ này.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, em không cần anh xin lỗi, không cần…” Dường như chạm đến chuyện cực kì kích động, Lăng Phỉ Tuyết không thể kiềm chế được mà té xỉu, Âu Dương Thần kịp thời đỡ lấy cô, bóng dáng nhỏ bé yếu ớt ngã vào lòng Âu Dương Thần, mắt Âu Dương Thần khẽ chớp, cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp. Hân Nhi bước tới: “Thần, đưa Lăng tiểu thư về nhà trước đi.”
“Bà xã…” Suy nghĩ của Âu Dương Thần thành công bị lời Hân Nhi kéo đi.
“Đi thôi, em đi gọi tiểu Thần và tiểu công chúa xuống xe.” Hân Nhi không nói nhiều, từ lúc Âu Dương Thần bước tới mở cửa, cô để cho mình thử học tin tưởng…
“Anh hai, rôt cuộc là có chuyện gì? Người phụ nữ có khuôn mặt giống mẹ là ai vậy?” Tiểu công chúa nhìn một lúc cũng không hiểu có chuyện gì. Vì thế nghiêng đầu hỏi Lê Tư Thần, trong nhận thức của tiểu công chúa, tuy ngày thường vẫn luôn nói mình thông minh hơn Lê Tư Thần rất nhiều, nhưng đến lúc thực sự gặp phải vấn đề vẫn luôn hỏi Lê Tư Thần, đây là một loại ỷ lại trong tiềm thức.
“Không biết, không cần để ý.” Lê Tư Thần thản nhiên nói, trong đôi mắt nhỏ hiện lên một tia kiên định.
“Người ta chỉ tò mò thôi.” Tiểu công chúa bĩu môi, vì sao anh trai đối với chuyện gì cũng không có hứng thú vậy?
Lê Tư Thần im lặng, tiểu công chúa, em chuyện gì mà không tò mò, ngay cả con của chuột sao lại đào động em cũng tò mò…
“Bảo bối, xuống xe, chúng ta về nhà…” Hân Nhi mở cửa xe, nắm tay tiểu công chúa xuống xe.
“Mẹ, dì kia là ai?”
“Bạn của ba ba, tiểu công chúa phải lễ phép với dì biết không?” Hân Nhi dịu dàng nói, vẻ mặt cũng không có chút nào không bình thường.
“Được được, mẹ yên tâm đi, tiểu công chúa chính là bảo bối ngoan ngoãn nhất…” Tiểu công chúa vểnh miệng, tự hào nói, Lê Tư Thần bên cạnh mặt không chút nào thay đổi, tự tin của người ta là trong lòng phát ra, tự luyến của tiểu công chúa em là từ trong miệng nói ra: “Thần, Lăng tiểu thư, cô ấy sao rồi?” Hân Nhi vội vàng hỏi, nhìn vẻ mặt Âu Dương Thần có chút mệt mỏi, cảm thấy có chút đau lòng.
“Bà xã, cho dù xảy ra chuyện gì, em cũng không được rời khỏi anh, không được…nhất định phải tin tưởng anh.” Âu Dương Thần ôm Hân Nhi, rất sợ Hân Nhi sẽ biến mất giống như lần trước, năm năm, quá dài quá đáng sợ, loại cảm giác cả người đau đớn, thật sự rất đau, anh không muốn thử thêm lần nữa, cho nên từ lúc gặp lại đến này, anh vẫn thật cẩn thận, luôn luôn sợ Hân Nhi sẽ biến mất, nhất là bây giờ, Tuyết Nhi xuất hiện khiến anh có cảm giác nguy hiểm mãnh liệt.
“Thần, Thần,…anh bình tĩnh nghe một chút. Cho dù xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ không rời xa anh, trừ khi chính anh muốn em rời đi, em tin anh. Anh cũng tin tưởng em được không?” Hân Nhi dịu dàng nói. Âu Dương Thần ôm Hân Nhi rất chặt, dường như muốn khắc cô vào trong xương tuỷ, Hân Nhi có chút đau, nhưng mà cô có thể hiểu tâm tình của Âu Dương Thần, Thần như vậy, quá cẩn thận, khiến Hân Nhi cảm thấy đau lòng, Thần vẫn luôn kiêu ngạo, không cần bất cứ cái gì, nhưng mà, Thần bây giờ…Hân Nhi nói với bản thân nhất định phải tin tưởng, tuy nhiên rất khó bởi vì quá quan tâm, nhưng mà cô nguyện ý thử, nguyện ý tin tưởng…
“Tin tưởng…bà xã…” Nghe Hân Nhi nói Âu Dương Thần mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, yên lặng đem tất cả lời muốn nói hoá thành nụ hôn dài. Đêm tới, một bóng dáng màu trắng nhanh chóng xông vào phòng Lê Tư Thần.
“Tới rồi…” Lê Tư Thần dường như đã sớm biết sẽ có người đến, cực kì bình tĩnh, thậm chí ngay cả bàn tay đang thao tác trên bàn phím cũng không dừng lại.
“Ai uy, tiểu Thần Thần, nếu biết cậu đang đợi tôi thì tôi đã tới sớm hơn một chút, người ta nhớ muốn chết.” Người có khuôn mặt giống hệt Hân Nhi vặn vẹo eo nhỏ như rắn đi về phía Lê Tư Thần.
“Gần thêm bước nữa thử xem?” Giọng nói trong veo lạnh lùng của Lê Tư Thần truyền tới.
“Hu hu, tiểu Thần Thần, cậu qua sông đoạn cầu, sao lại có thể đối xử với người ta như vậy? Người ta là do cậu mời đến nha, tiểu Thần Thần, cậu nói xem hôm nay tôi diễn xuất thế nào? Không phải tôi nói chứ, nếu người ta tham gia làng giải trí thì đã sớm đoạt giả Oscar, San San gì đó cũng phải đứng sang một bên, cậu nói có đúng không…”
“Kéo mặt nạ của cô xuống, nhìn cực kì ghê tởm, còn có, diễn rất thối nát…” Lê Tư Thần thật sự không có cách nào nghe một người có gương mặt giống hệt Hân Nhi mở miệng đóng miệng là người ta, thật sự rất đáng sợ.
“Cái gì? Tiểu Thần Thần, cậu rất bất hiếu, vậy mà lại nói mặt mẹ cậu ghê tởm, còn có, sao tôi diễn lại thối nát, rõ ràng rất tốt.” Lâm Vi giơ tay xé mặt nạ, nói thật gương mặt tuyệt sắc này cô cũng rất thích, nhưng mà sao đặt trên thân mình lại cảm thấy được quỷ dị, rõ ràng là một khuôn mặt thiên sứ, phối hợp với lời nói phong tao của Lâm Vi, thật sự là có chút đáng sợ.
“Bởi vì ở trên người cô cực kì ghê tởm, còn có cô đã bị nhìn thấu, ba, xuất hiện đi.” Lê Tư Thần thản nhiên nói.
Vẻ mặt Lâm Vi kinh ngạc, Âu Dương Thần ở trong này sao? Làm sao có thể? Anh ta làm sao phát hiện ra?
Bóng dáng cao lớn của Âu Dương Thần bước ra từ phía sau Lâm Vi, hung hăng trừng mắt nhìn Lê Tư Thần, Lê Tư Thần không chút chùn bước, hai cha con cứ như vậy đối mặt, tia lửa bắn khắp bốn phía, Lâm Vi nhìn có chút sởn gai ốc, ách, quả nhiên là mạnh mẽ, nhưng mà, mùi thuốc súng rõ ràng nồng đậm như vậy, vì sao cô lại thấy lạnh như vậy?
“Ách, cái kia, Dạ chủ, không ngại học hỏi người dưới vẫn là phẩm chất tốt của tôi, ừm, sao anh lại phát hiện tôi là giả?” Lâm Vi thật đúng là điển hình không ngại học hỏi người dưới mà.
“Lúc cô ngã vào lòng ông ấy, ông ấy phát hiện khung xương của cô kì lạ, còn có, cô không cho bác sĩ khám, còn có mùi hương trên người cô.” Lê Tư Thần gằn từng tiếng giải thích nguyên nhân, Lăng Phỉ Tuyết chỉ là một đại tiểu thư nhiều bệnh.
“Dựa vào, thật không hổ là cha con, thật mất mặt, tiểu Thần Thần, cẩn thận nha, lão Vương đã chờ đợi nóng nảy, tôi đi trước, tự cầu nhiều phúc nhé.” Nói xong, Lam Vi nhanh chóng nhảy xuống cửa sổ, cô cũng không muốn tham gia chiến tranh của hai đại hồ ly này.
“Lý do…” Âu Dương Thần nhìn Lê Tư Thần nói.
“Khúc mắc của hai người…” Lê Tư Thần ăn ngay nói thật, khúc mắc của Âu Dương Thần và Hân Nhi chính là Lăng Phỉ Tuyết, không giải quyết vấn đề Lăng Phỉ Tuyết, như thế trong lòng họ vĩnh viễn đều ngăn cách bởi Lăng Phỉ Tuyết, giống như một cây gai trong lòng, nhổ không được thì sẽ đau đớn. Thật ra Âu Dương Thần cũng biết ý đồ của Lê Tư Thần, đối với khúc mắc này, anh cũng rất muốn giải quyết, nhưng mà lại không biết phải dùng cách nào, nhưng mà, một mưu kế nhỏ của Lê Tư Thần liền có thể cởi bỏ khúc mắc này, không thể không nói, mưu kế của Lê Tư Thần là tốt nhất, trực tiếp nhất cũng có hiệu quả nhất, điều kiện trước tiên là Âu Dương Thần phải thật sự yêu Hân Nhi, cực kì may mắn chính là, anh đã thông qua, theo lý mà nói, Âu Dương Thần đúng là phải cảm ơn Lê Tư Thần.
“Lăng Phỉ Tuyết chân chính thì sao?” Âu Dương Thần nhìn chằm chằm Lê Tư Thần, anh biết năng lực của đứa con trai thiên tài này, nhất định là đã điều tra được cái gì đó, nếu không cũng không thể sắp xếp được màn kịch nhỏ này.
Mắt Lê Tư Thần chớp chớp, chuyện này cũng nhìn ra, quả nhiên là lão hồ ly, bất đắc dĩ tiếp tục thao tác trên bàn phím, chỉ chốc lát sau liền tìm ra một phần tư liệu, đứng dậy, nhường chỗ ngồi, lạnh lùng đút tay vào túi quần, không tiếp tục nhìn Âu Dương Thần.
Âu Dương Thần cũng không gì, lập tức ngồi xuống, nhìn tư liệu trên máy tính, quả nhiên…
Âu Dương Thần vội vàng mở xe, sắc mặt Hân Nhi tối sầm lại, ngày này quả nhiên vẫn đến, nhưng mà, Thần, anh vội vã đến như vậy sao? Hân Nhi khép mắt, không muốn nhìn một màn kia. Tiểu công chúa cực kì tò mò nhìn bên ngoài cửa sổ, đã xảy ra chuyện gì? Ba xuống xe làm gì vậy? Mà bình tĩnh nhất cũng chỉ có Lê Tư Thần, cậu chỉ thờ ơ với toàn bộ chuyện này, giống như cảm xúc không dao động dù chỉ một chút.
Âu Dương Thần cũng không lập tức đi về phía Lăng Phỉ Tuyết, mà vòng đến chỗ tay lái phụ, giúp Hân Nhi mở cửa xe.
Hân Nhi có chút kỳ quái nhìn Âu Dương Thần, đây là ý gì…
“Bà xã, anh đã nói rồi, sẽ không buông tay em nữa,die n dan le equy do on Tuyết Nhi trở lại, em nguyện ý cùng anh tới gặp cô ấy sao?” Âu Dương Thần nhìn Hân Nhi chân thành nói, giờ phút này Hân Nhi mới chân chính cảm giác được vợ chồng là như thế nào. Cũng có dũng khí, cho tới nay, chuyện Hân Nhi lo lắng chính là Lăng Phỉ Tuyết thật sự sẽ trở lại, anh ấy sẽ làm gì? Âu Dương Thần có thể vứt bỏ cô hay không, còn về phương diện khác chính là sự áy náy của Hân Nhi với Tuyết Nhi, tuy nói lúc trước là bản thân vô ý thức, nhưng ở bên cạnh Âu Dương Thần là thật sự. Trong lòng luôn có cảm giác áy náy, nhưng mà, yêu chính là yêu, cô cũng muốn dũng cảm chịu trách nhiệm với tình yêu của mình một lần…
“Ừm.” Hân Nhi nắm tay Âu Dương Thần xuống xe.
“Anh Thần, em rốt cuộc đã tìm thấy anh…” Lăng Phỉ Tuyết đột ngột xông tới, hung hăng ôm Âu Dương Thần, Hân Nhi bị va chạm tách ra một khoảng với Âu Dương Thần, suýt nữa ngã xuống.
“Hân Nhi…” Âu Dương Thần vội vàng hô, Hân Nhi khoát tay, cho Âu Dương Thần một ánh mắt ý bảo cô không sao.
“Anh Thần, cô ấy là ai? Sao lại giống hệt em.” Dường như lúc này Lăng Phỉ Tuyết mới chú ý đến dự tồn tại của Hân Nhi, ánh mắt chất vấn nhìn Hân Nhi, đối với người có khuôn mặt giống hệt mình tràn đầy phòng bị và cảnh cáo.
“Tuyết Nhi, cô ấy là vợ anh…”Âu Dương Thần nhìn Lăng Phỉ Tuyết thẳng thắn nói, người anh không muốn tổn thương nhất trên thế giới này chính là Lăng Phỉ Tuyết, anh đã từng suy nghĩ nếu Lăng Phỉ Tuyết trở lại vậy nên làm cái gì bây giờ, năm năm trước, Âu Dương Thần chính là bị vây trong sự mâu thuẫn giữa hứa hẹn với Lăng Phỉ Tuyết và tình yêu với Hân Nhi, thật lâu cũng không có cách nào tự thoát khỏi. Lúc Tuyết Nhi mới xuất hiện, trong mắt Âu Dương Thần đầu tiên là chấn kinh, sau đó là âm thầm nhìn sắc mặt Hân Nhi, nhìn mặt Hân Nhi xám như tro tàn, Âu Dương Thần rất đau lòng, một loại nguyện vọng mãnh liệt nói cho bản thân không thể lại khiến Hân Nhi khổ sở…
“Vợ…vợ…ha ha ha, anh Thần, anh đang nói đùa sao?” Lăng Phỉ Tuyết giống như chịu kích thích rất lớn, điên cuồng cười, trên khuôn mặt tuyệt mỹ tràn đầy bi phẫn, có một loại hận ý như muốn huỷ thiên diệt địa.
Tuyết Nhi như vậy khiến Âu Dương Thần cực kì khổ sở, dù sao Tuyết Nhi là ánh sáng duy nhất trong thời niên thiếu của anh, làm bạn với anh nửa năm, đã từng thề non hẹn biển, hơn nữa trong nhận thức của Âu Dương Thần, Tuyết nhi là cô gái kiên cường đến tận xương, cô kiên cường, cô kiêu ngạo, cô bá đạo. Lúc trước Lăng Phỉ Tuyết từng nói với Âu Dương Thần, cho dù cô ấy chết đi thì Âu Dương Thần cũng không được yêu người khác, phải bên cô cả đời, chờ cô…mà bây giờ, cô gái bi thương đến gần như điên cuồng khiến Âu Dương Thần cảm thấy xa lạ cũng khiến anh cảm thấy đau lòng.
“Tuyết Nhi, thật xin lỗi.” Âu Dương Thần cúi đầu chân thành nói, chuyện duy nhất bây giờ anh có thể làm với cô gái trước mắt cũng chỉ có xin lỗi.
“Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi có ích sao? Tám năm, tám năm, anh Thần, anh biết tám năm qua em sống như thế nào sao? Anh xem, anh xem, anh biết em làm thế nào mới có thể gắng gượng vượt qua sao? Là nhớ đến tình yêu và hứa hẹn của anh…Còn anh? Bên anh lại có một người giống hệt em, anh làm sao có thể khiến em…thất vọng…” Lăng Phỉ Tuyết xốc lên ống tay áo, trên làn da trắng nõn tràn đầy vết thương, nhìn thấy ghê người, thậm chí có một loại cảm giác khủng bố. Vẻ mặt Âu Dương Thần cứng đờ, đau đớn xuyên thẳng đến đáy lòng, ngay cả Hân Nhi cũng run lên, nếu Âu Dương Thần không đỡ cô, cô cũng không đứng vững.
“Tuyết Nhi, là ai khiến em bị thương?” Âu Dương Thần cố nén lại hỏi.
“Người nào khiến em bị thương? Anh quan tâm sao? Anh quan tâm sao? Ngay cả lời hứa với em anh cũng quên sạch rồi không phải sao? Tới bây giờ em vẫn nghĩ anh không phải loại đàn ông đó, ha ha, là em ngốc, là em khờ dại…” Lăng Phỉ Tuyết cười ngây ngô.
“Không phải, Tuyết Nhi, anh không quên lời hứa với em, anh chỉ là…”
“Anh Thần, anh nói anh không quên lời hứa với em, vậy anh vẫn còn yêu em đứng không? Anh vẫn còn yêu em đúng không? Anh cưới cô ta vì cô ta giống em có phải không?” Lăng Phỉ Tuyết dường như thấy được hi vọng, gắt gao bắt lấy cánh tay Âu Dương Thần, nhìn vào mắt Âu Dương Thần hỏi.
HâN Nhi không khỏi chuyển mắt, cô không muốn nhìn Âu Dương Thần lúc này, tuy cô cũng rất muốn biết kết quả rốt cuộc có phải như vậy hay không, nhưng mà, cô biết Âu Dương Thần lúc này đã rất loạn, thật sự không muốn khiến anh thêm áp lực, lúc anh mở cửa vì mình, Hân Nhi đã quyết định phải tin tưởng Âu Dương Thần, bây giờ cũng vẫn tin.
“Tuyết Nhi, thật xin lỗi, anh đang muốn nói với em chuyện này, anh thừa nhận lúc mới bắt đầu nhìn thấy Hân Nhi rồi thích Hân Nhi là do anh tưởng rằng em đã trở lại, nhưng mà sau này anh và Hân Nhi đã trải qua rất nhiều chuyện, suýt chút nữa đã mất đi cô ấy, bọn anh tách ra tròn năm năm, bây giờ rất không dễ dàng mới gặp lại, nếu trước kia em hỏi anh kết hôn với Hân Nhi có phải vì khuôn mặt này hay không, anh có lẽ sẽ trả lời là không biết, nhưng mà bây giờ anh có thể trả lời em không phải vậy, bởi vì Hân Nhi là Hân Nhi, Tuyết Nhi là Tuyết Nhi, hai người không giống nhau, bây giờ anh thật sự rất yêu Hân Nhi.” Âu Dương Thần cũng không hề trốn tránh nhìn Lăng Phỉ Tuyết nói. Anh không muốn kéo dài dây dưa trong chuyện tình cảm, yêu chính là yêu, sai lầm chính là sai lầm, việc gì phải tiếp tục dây dưa không rõ? Anh nợ Tuyết Nhi, anh có thể làm bất cứ chuyện gì để bồi thường, nhưng tình yêu của anh với Hân Nhi cũng không thể có dù chỉ một chút khoảng cách.
Hân Nhi nghe Âu Dương Thần độc thoại, nở nụ cười, không âm thanh, thật tình, cảm động,…
“Anh Thần, vi sao anh lại tàn nhẫn với em như vậy? Vì sao ngay cả lừa gạt em anh cũng không muốn nói “Anh yêu em”, vì sao? Không phải anh nói anh sẽ bảo vệ em sao? Không phải anh nói anh sẽ vĩnh viễn bảo vệ em sao?” Lần đầu tiên Âu Dương Thần nhìn thấy Lăng Phỉ Tuyết khóc, nước mắt rơi trên khuôn mặt tuyệt sắc dường như khiến hoa cỏ xung quanh ảm đạm, tất cả đều bi thương như thế…
“Tuyết Nhi,…anh…thật xin lỗi.” Âu Dương Thần vẫn chỉ nói ba chữ này.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, em không cần anh xin lỗi, không cần…” Dường như chạm đến chuyện cực kì kích động, Lăng Phỉ Tuyết không thể kiềm chế được mà té xỉu, Âu Dương Thần kịp thời đỡ lấy cô, bóng dáng nhỏ bé yếu ớt ngã vào lòng Âu Dương Thần, mắt Âu Dương Thần khẽ chớp, cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp. Hân Nhi bước tới: “Thần, đưa Lăng tiểu thư về nhà trước đi.”
“Bà xã…” Suy nghĩ của Âu Dương Thần thành công bị lời Hân Nhi kéo đi.
“Đi thôi, em đi gọi tiểu Thần và tiểu công chúa xuống xe.” Hân Nhi không nói nhiều, từ lúc Âu Dương Thần bước tới mở cửa, cô để cho mình thử học tin tưởng…
“Anh hai, rôt cuộc là có chuyện gì? Người phụ nữ có khuôn mặt giống mẹ là ai vậy?” Tiểu công chúa nhìn một lúc cũng không hiểu có chuyện gì. Vì thế nghiêng đầu hỏi Lê Tư Thần, trong nhận thức của tiểu công chúa, tuy ngày thường vẫn luôn nói mình thông minh hơn Lê Tư Thần rất nhiều, nhưng đến lúc thực sự gặp phải vấn đề vẫn luôn hỏi Lê Tư Thần, đây là một loại ỷ lại trong tiềm thức.
“Không biết, không cần để ý.” Lê Tư Thần thản nhiên nói, trong đôi mắt nhỏ hiện lên một tia kiên định.
“Người ta chỉ tò mò thôi.” Tiểu công chúa bĩu môi, vì sao anh trai đối với chuyện gì cũng không có hứng thú vậy?
Lê Tư Thần im lặng, tiểu công chúa, em chuyện gì mà không tò mò, ngay cả con của chuột sao lại đào động em cũng tò mò…
“Bảo bối, xuống xe, chúng ta về nhà…” Hân Nhi mở cửa xe, nắm tay tiểu công chúa xuống xe.
“Mẹ, dì kia là ai?”
“Bạn của ba ba, tiểu công chúa phải lễ phép với dì biết không?” Hân Nhi dịu dàng nói, vẻ mặt cũng không có chút nào không bình thường.
“Được được, mẹ yên tâm đi, tiểu công chúa chính là bảo bối ngoan ngoãn nhất…” Tiểu công chúa vểnh miệng, tự hào nói, Lê Tư Thần bên cạnh mặt không chút nào thay đổi, tự tin của người ta là trong lòng phát ra, tự luyến của tiểu công chúa em là từ trong miệng nói ra: “Thần, Lăng tiểu thư, cô ấy sao rồi?” Hân Nhi vội vàng hỏi, nhìn vẻ mặt Âu Dương Thần có chút mệt mỏi, cảm thấy có chút đau lòng.
“Bà xã, cho dù xảy ra chuyện gì, em cũng không được rời khỏi anh, không được…nhất định phải tin tưởng anh.” Âu Dương Thần ôm Hân Nhi, rất sợ Hân Nhi sẽ biến mất giống như lần trước, năm năm, quá dài quá đáng sợ, loại cảm giác cả người đau đớn, thật sự rất đau, anh không muốn thử thêm lần nữa, cho nên từ lúc gặp lại đến này, anh vẫn thật cẩn thận, luôn luôn sợ Hân Nhi sẽ biến mất, nhất là bây giờ, Tuyết Nhi xuất hiện khiến anh có cảm giác nguy hiểm mãnh liệt.
“Thần, Thần,…anh bình tĩnh nghe một chút. Cho dù xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ không rời xa anh, trừ khi chính anh muốn em rời đi, em tin anh. Anh cũng tin tưởng em được không?” Hân Nhi dịu dàng nói. Âu Dương Thần ôm Hân Nhi rất chặt, dường như muốn khắc cô vào trong xương tuỷ, Hân Nhi có chút đau, nhưng mà cô có thể hiểu tâm tình của Âu Dương Thần, Thần như vậy, quá cẩn thận, khiến Hân Nhi cảm thấy đau lòng, Thần vẫn luôn kiêu ngạo, không cần bất cứ cái gì, nhưng mà, Thần bây giờ…Hân Nhi nói với bản thân nhất định phải tin tưởng, tuy nhiên rất khó bởi vì quá quan tâm, nhưng mà cô nguyện ý thử, nguyện ý tin tưởng…
“Tin tưởng…bà xã…” Nghe Hân Nhi nói Âu Dương Thần mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, yên lặng đem tất cả lời muốn nói hoá thành nụ hôn dài. Đêm tới, một bóng dáng màu trắng nhanh chóng xông vào phòng Lê Tư Thần.
“Tới rồi…” Lê Tư Thần dường như đã sớm biết sẽ có người đến, cực kì bình tĩnh, thậm chí ngay cả bàn tay đang thao tác trên bàn phím cũng không dừng lại.
“Ai uy, tiểu Thần Thần, nếu biết cậu đang đợi tôi thì tôi đã tới sớm hơn một chút, người ta nhớ muốn chết.” Người có khuôn mặt giống hệt Hân Nhi vặn vẹo eo nhỏ như rắn đi về phía Lê Tư Thần.
“Gần thêm bước nữa thử xem?” Giọng nói trong veo lạnh lùng của Lê Tư Thần truyền tới.
“Hu hu, tiểu Thần Thần, cậu qua sông đoạn cầu, sao lại có thể đối xử với người ta như vậy? Người ta là do cậu mời đến nha, tiểu Thần Thần, cậu nói xem hôm nay tôi diễn xuất thế nào? Không phải tôi nói chứ, nếu người ta tham gia làng giải trí thì đã sớm đoạt giả Oscar, San San gì đó cũng phải đứng sang một bên, cậu nói có đúng không…”
“Kéo mặt nạ của cô xuống, nhìn cực kì ghê tởm, còn có, diễn rất thối nát…” Lê Tư Thần thật sự không có cách nào nghe một người có gương mặt giống hệt Hân Nhi mở miệng đóng miệng là người ta, thật sự rất đáng sợ.
“Cái gì? Tiểu Thần Thần, cậu rất bất hiếu, vậy mà lại nói mặt mẹ cậu ghê tởm, còn có, sao tôi diễn lại thối nát, rõ ràng rất tốt.” Lâm Vi giơ tay xé mặt nạ, nói thật gương mặt tuyệt sắc này cô cũng rất thích, nhưng mà sao đặt trên thân mình lại cảm thấy được quỷ dị, rõ ràng là một khuôn mặt thiên sứ, phối hợp với lời nói phong tao của Lâm Vi, thật sự là có chút đáng sợ.
“Bởi vì ở trên người cô cực kì ghê tởm, còn có cô đã bị nhìn thấu, ba, xuất hiện đi.” Lê Tư Thần thản nhiên nói.
Vẻ mặt Lâm Vi kinh ngạc, Âu Dương Thần ở trong này sao? Làm sao có thể? Anh ta làm sao phát hiện ra?
Bóng dáng cao lớn của Âu Dương Thần bước ra từ phía sau Lâm Vi, hung hăng trừng mắt nhìn Lê Tư Thần, Lê Tư Thần không chút chùn bước, hai cha con cứ như vậy đối mặt, tia lửa bắn khắp bốn phía, Lâm Vi nhìn có chút sởn gai ốc, ách, quả nhiên là mạnh mẽ, nhưng mà, mùi thuốc súng rõ ràng nồng đậm như vậy, vì sao cô lại thấy lạnh như vậy?
“Ách, cái kia, Dạ chủ, không ngại học hỏi người dưới vẫn là phẩm chất tốt của tôi, ừm, sao anh lại phát hiện tôi là giả?” Lâm Vi thật đúng là điển hình không ngại học hỏi người dưới mà.
“Lúc cô ngã vào lòng ông ấy, ông ấy phát hiện khung xương của cô kì lạ, còn có, cô không cho bác sĩ khám, còn có mùi hương trên người cô.” Lê Tư Thần gằn từng tiếng giải thích nguyên nhân, Lăng Phỉ Tuyết chỉ là một đại tiểu thư nhiều bệnh.
“Dựa vào, thật không hổ là cha con, thật mất mặt, tiểu Thần Thần, cẩn thận nha, lão Vương đã chờ đợi nóng nảy, tôi đi trước, tự cầu nhiều phúc nhé.” Nói xong, Lam Vi nhanh chóng nhảy xuống cửa sổ, cô cũng không muốn tham gia chiến tranh của hai đại hồ ly này.
“Lý do…” Âu Dương Thần nhìn Lê Tư Thần nói.
“Khúc mắc của hai người…” Lê Tư Thần ăn ngay nói thật, khúc mắc của Âu Dương Thần và Hân Nhi chính là Lăng Phỉ Tuyết, không giải quyết vấn đề Lăng Phỉ Tuyết, như thế trong lòng họ vĩnh viễn đều ngăn cách bởi Lăng Phỉ Tuyết, giống như một cây gai trong lòng, nhổ không được thì sẽ đau đớn. Thật ra Âu Dương Thần cũng biết ý đồ của Lê Tư Thần, đối với khúc mắc này, anh cũng rất muốn giải quyết, nhưng mà lại không biết phải dùng cách nào, nhưng mà, một mưu kế nhỏ của Lê Tư Thần liền có thể cởi bỏ khúc mắc này, không thể không nói, mưu kế của Lê Tư Thần là tốt nhất, trực tiếp nhất cũng có hiệu quả nhất, điều kiện trước tiên là Âu Dương Thần phải thật sự yêu Hân Nhi, cực kì may mắn chính là, anh đã thông qua, theo lý mà nói, Âu Dương Thần đúng là phải cảm ơn Lê Tư Thần.
“Lăng Phỉ Tuyết chân chính thì sao?” Âu Dương Thần nhìn chằm chằm Lê Tư Thần, anh biết năng lực của đứa con trai thiên tài này, nhất định là đã điều tra được cái gì đó, nếu không cũng không thể sắp xếp được màn kịch nhỏ này.
Mắt Lê Tư Thần chớp chớp, chuyện này cũng nhìn ra, quả nhiên là lão hồ ly, bất đắc dĩ tiếp tục thao tác trên bàn phím, chỉ chốc lát sau liền tìm ra một phần tư liệu, đứng dậy, nhường chỗ ngồi, lạnh lùng đút tay vào túi quần, không tiếp tục nhìn Âu Dương Thần.
Âu Dương Thần cũng không gì, lập tức ngồi xuống, nhìn tư liệu trên máy tính, quả nhiên…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook