Vợ Yêu Bé Nhỏ
-
Chương 19
-Ha ha, đương nhiên là đã gặp qua rồi! Con chính là đứa cháu dâu ta tự tay chọn nha!
20 năm trước, Cung Chi Giới gặp tai nạn ngoài ý muốn, khi đó có một người đi ngang qua phát hiện ra ông ta, sau đó khẩn cấp đưa ông ta nhập viện mới giữ được một mạng.
Vì cảm tạ vị ân nhân cứu mạng này, Cung Chi Giới muốn trích 5% cổ phần công ty cho cậu ta, nhưng người này không nhận nói là quá nhiều.
Vừa vặn người này có một đứa con năm tuổi, mà đứa nhỏ này rất xinh đẹp đáng yêu, cho nên ông ta liền nảy ra ý định muốn đứa cháu đích tôn của mình lấy đứa nhỏ này làm vợ.
Nhưng hai vợ chồng người này khó xử nói con họ là bé trai, không thể gả cho cháu ông ta được. Cung Chi Giới thất vọng tìm cách để báo đáp ân tình cho người kia.
Lúc bấy giờ, đứa nhỏ kia nhìn thấy Cung Tường Âm năm đó 10 tuổi, thế nhưng lại đòi ba mẹ gả nó cho Cung Tường Âm, mà Cung Tường Âm vừa ngay lần đầu nhìn thấy cũng đã thích đứa nhỏ “phấn điêu ngọc mài” này, đương nhiên cũng thề là sẽ cưới nó.
Cũng may bọn họ đều là người sáng suốt, cũng không bài xích đồng tính luyến ái, thậm chí bà vợ còn là fan hâm hộ BL, cho nên chuyện hôn ước cũng sớm được xếp đặt.
Cái người cứu Cung chi Giới năm đó chính là ba của Tiêu Nham.
Cung Chi Giới kể chuyện cũ cho Tiêu Nham nghe, khiến cậu kinh ngạc đần cả người.
-Chuyện chính là như vậy, con từ lúc 5 tuổi đã là cô chủ của nhà họ Cung rồi.”
-Ba mẹ, sao ba mẹ không nói cho con biết?
-Mẹ làm sao biết con mau quên như thế chứ!
Mẹ Trình oan ức nói.
À… kỳ thực mãi đến lúc Cung Tường Âm tới thương lượng chuyện kết hôn bà mới nhớ ra chuyện này.
-Anh đã sớm biết?
Tiêu Nham tức giận trừng mắt nhìn thằng cu vẫn đang nhởn nhơ ngơ ngơ hớn ha hớn hở đứng bên cạnh.
Cung Chi Giới cùng vợ chồng họ Trình cảm thấy có chút không ổn, nhanh chóng tìm lý do rút êm, để tránh trường hợp đau thương như trâu bò húc nhau ruồi muỗi chết.
-Ta nhìn thấy một người bạn già, ta phải qua chào hỏi lão ta.
Cung chi Giới đi trước.
-Ông xã, em thấy có chút đói bụng, chúng ta mau đi kiếm chút gì ăn đi.
Vợ Chồng nhà họ Trình cũng viện lý do chuồn đi.
Cung Tường Âm cúi đầu, hôn trộm lên môi Tiêu Nham. Những người khác cũng thức thời, quay qua nhìn những hạt mưa long lanh ngoài cửa sổ sau đó mỉm cười khen “thời tiết hôm nay đẹp quá”, vợ chồng mới cưới mà! Khó tránh khỏi cuồng nhiệt một chút, sau này quen là tốt rồi.
Nhưng Tiêu Nham cũng sẽ không thể dễ dàng tha cho anh ta như vậy được.
-Đừng tưởng rằng như vậy em sẽ tha cho anh.
-Chúng ta về phòng đi, sau đó anh sẽ từ từ giải thích cho em nghe, có được không?
Ánh mắt Cung Tường Âm ngập tràn mưu mô.
-Được, để em xem anh sẽ giải thích thế nào với em đây.
Tiêu Nham né tránh cái ôm của Cung Tường Âm đi thẳng vào phòng, Cung Tường Âm cười khẽ nhìn ông nội nháy mắt mấy cái, sau đó cũng theo vào phòng.
Cung Chi giới thở dài, Thằng nhóc này, lại đem tàn cục cho lão thu dọn.
20 năm trước, Cung Chi Giới gặp tai nạn ngoài ý muốn, khi đó có một người đi ngang qua phát hiện ra ông ta, sau đó khẩn cấp đưa ông ta nhập viện mới giữ được một mạng.
Vì cảm tạ vị ân nhân cứu mạng này, Cung Chi Giới muốn trích 5% cổ phần công ty cho cậu ta, nhưng người này không nhận nói là quá nhiều.
Vừa vặn người này có một đứa con năm tuổi, mà đứa nhỏ này rất xinh đẹp đáng yêu, cho nên ông ta liền nảy ra ý định muốn đứa cháu đích tôn của mình lấy đứa nhỏ này làm vợ.
Nhưng hai vợ chồng người này khó xử nói con họ là bé trai, không thể gả cho cháu ông ta được. Cung Chi Giới thất vọng tìm cách để báo đáp ân tình cho người kia.
Lúc bấy giờ, đứa nhỏ kia nhìn thấy Cung Tường Âm năm đó 10 tuổi, thế nhưng lại đòi ba mẹ gả nó cho Cung Tường Âm, mà Cung Tường Âm vừa ngay lần đầu nhìn thấy cũng đã thích đứa nhỏ “phấn điêu ngọc mài” này, đương nhiên cũng thề là sẽ cưới nó.
Cũng may bọn họ đều là người sáng suốt, cũng không bài xích đồng tính luyến ái, thậm chí bà vợ còn là fan hâm hộ BL, cho nên chuyện hôn ước cũng sớm được xếp đặt.
Cái người cứu Cung chi Giới năm đó chính là ba của Tiêu Nham.
Cung Chi Giới kể chuyện cũ cho Tiêu Nham nghe, khiến cậu kinh ngạc đần cả người.
-Chuyện chính là như vậy, con từ lúc 5 tuổi đã là cô chủ của nhà họ Cung rồi.”
-Ba mẹ, sao ba mẹ không nói cho con biết?
-Mẹ làm sao biết con mau quên như thế chứ!
Mẹ Trình oan ức nói.
À… kỳ thực mãi đến lúc Cung Tường Âm tới thương lượng chuyện kết hôn bà mới nhớ ra chuyện này.
-Anh đã sớm biết?
Tiêu Nham tức giận trừng mắt nhìn thằng cu vẫn đang nhởn nhơ ngơ ngơ hớn ha hớn hở đứng bên cạnh.
Cung Chi Giới cùng vợ chồng họ Trình cảm thấy có chút không ổn, nhanh chóng tìm lý do rút êm, để tránh trường hợp đau thương như trâu bò húc nhau ruồi muỗi chết.
-Ta nhìn thấy một người bạn già, ta phải qua chào hỏi lão ta.
Cung chi Giới đi trước.
-Ông xã, em thấy có chút đói bụng, chúng ta mau đi kiếm chút gì ăn đi.
Vợ Chồng nhà họ Trình cũng viện lý do chuồn đi.
Cung Tường Âm cúi đầu, hôn trộm lên môi Tiêu Nham. Những người khác cũng thức thời, quay qua nhìn những hạt mưa long lanh ngoài cửa sổ sau đó mỉm cười khen “thời tiết hôm nay đẹp quá”, vợ chồng mới cưới mà! Khó tránh khỏi cuồng nhiệt một chút, sau này quen là tốt rồi.
Nhưng Tiêu Nham cũng sẽ không thể dễ dàng tha cho anh ta như vậy được.
-Đừng tưởng rằng như vậy em sẽ tha cho anh.
-Chúng ta về phòng đi, sau đó anh sẽ từ từ giải thích cho em nghe, có được không?
Ánh mắt Cung Tường Âm ngập tràn mưu mô.
-Được, để em xem anh sẽ giải thích thế nào với em đây.
Tiêu Nham né tránh cái ôm của Cung Tường Âm đi thẳng vào phòng, Cung Tường Âm cười khẽ nhìn ông nội nháy mắt mấy cái, sau đó cũng theo vào phòng.
Cung Chi giới thở dài, Thằng nhóc này, lại đem tàn cục cho lão thu dọn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook