Vừa về đến nhà thì Tiểu Kiều gặp cha cô đang ngồi đọc báo ở phòng khách. Thấy cô, ông ngẩng đầu lên hỏi: “Mày về rồi đó hả? Chắc lại trượt phỏng vấn rồi chứ gì?”

“Không. Con được nhận.” Đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng của cha cô, Tiểu Kiều khuôn mặt vẫn lạnh tanh, không chút biểu cảm.

“Công ty rẻ rách nào lại nhận một con nhỏ như mày chứ? Chắc công ty đó sắp phá sản rồi chứ gì? Ha ha ha.” Quốc Vinh mỉa mai.

Tiểu Kiều chẳng nói chẳng rằng, đi thẳng lên phòng. Cô không có hơi để nói chuyện đôi co với ông.

Lúc ăn cơm.

Đến giờ ăn cơm, Mạn Ngọc vẫn chưa về. Kim Hoa nói: “Trời ơi, con gái của tôi sao giờ này vẫn chưa về? Hay là nó bị làm sao rồi?”

“Bà đừng nói gở như thế chứ. Con gái của chúng ta chắc chắn không sao. Nó là một đứa ngoan hiền mà.” Quốc Vinh đỡ lời.

Tiểu Kiều ngồi ở một góc nhà xem kịch vui. Cái gì mà con gái ngoan cơ chứ. Chắc cô ta lại đi chơi không về thôi.

“Tiểu Kiều, mày ra ngoài tìm Mạn Ngọc mau.” Quốc Vinh ra lệnh cho cô.

Sao cô lại phải đi tìm cơ chứ? Mà thôi, nhân tiện đây trốn ra ngoài luôn, như vậy sẽ đỡ phải nhìn mặt hai người cha mẹ giả tạo này nữa.

Tiểu Kiều với tay lấy cái áo khoác mỏng, đội mũ lưỡi trai rồi mở cửa đi ra ngoài.

Cô đi lang thang suốt một giờ đồng hồ. Đoán chắc Mạn Ngọc đã về và mọi người đã ăn cơm xong, cô mới chuẩn bị về nhà dùng bữa.

Đang trên đường về thì cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Tổng giám đốc Lương à, chúng ta lần sau lại làm tiếp nha.” Giọng nữ yểu điệu vang lên. Tiểu Kiều nhận ngay ra đó là giọng của Mạn Ngọc. Cô liền núp ở gần đó nghe lén.

“Không phải hôm nay chúng ta đa làm rất nhiều rồi sao?” Người đàn ông mà Mạn Ngọc gọi là tổng giám đốc Lương lên tiếng.

“Ứ ừ, vậy vẫn chưa đủ đâu.” Mạn Ngọc nũng nịu.

“Vậy chúng ta làm luôn tại đây được không?” Tổng giám đốc Lương đề nghị.

“Vâng.”

Sau đó, tiếng rên rỉ, thở dốc vang lên. Tuy là không nhìn thấy gì nhưng Tiểu Kiều cũng có thể đoán được hai người bọn họ đang làm gì. Mặt cô bắt đầu đỏ lên. Cô liền chạy về nhà trước.

Thấy cô về, Kim Hoa hỏi: “Mạn Ngọc đâu rồi? Con gái yêu của tao đâu rồi?”

“Cô ta về sau. Có chết đâu mà bà lo vậy.” Tiểu Kiều vừa nhe răng cười vừa nói.

“Cái con nhỏ này. Mày… mày…” Quốc Vinh không nhịn được, đỏ mặt tía tai.

Một lúc sau, Mạn Ngọc mới về nhà. Kim Hoa từ trong nhà chạy ra, ôm chầm lấy. “Ôi, con gái yêu của mẹ, con mà có mệnh hệ gì thì mẹ làm sao mà sống nổi.”

“Mẹ à, con không sao. Con chỉ đi tìm việc làm thôi mà. Con xin được đóng vai nữ chính ở phim “Yêu nữ” rồi.”

Tiểu Kiều biết rằng bộ phim “Yêu nữ” này được một đạo diễn tên là Lương Chính Duy viết. Khoan đã, lúc nãy Mạn Ngọc có nói “tổng giám đốc Lương”, vậy tức là cô ta trèo lên giường của đạo diễn để có thể đóng vai nữ chính ư? Tiểu Kiều cười ranh mãnh, vậy là cô đã nắm được bí mật động trời của Mạn Ngọc rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương