Vô Ý Tình Thâm
-
Chương 18
“Ban đầu nước ngoài đã không hài lòng với hàng hóa xuất khẩu của chúng ta, luôn kiếm chuyện ở khắp nơi. Không cẩn thận dính vào chống phá giá, coi như cuối cùng không có chuyện gì, cũng là một thân lao đao.”
“Nhưng bắt đầu từ tháng năm, công ty chi nhánh lại hạ giá, so với trong nước… thấp hơn năm phần trăm. Chuyện như vậy theo lý mà nói muốn gạt tổng bộ căn bản là nói mơ giữa ban ngày, bởi vì về mặt lý thuyết là không hợp lý. Muốn làm như vậy, đầu tiên phải làm sổ sách, mà làm sổ sách chỉ có thể giải quyết cấp bách trước mắt, thời gian kéo dài một chút, tiền vốn không xuất ra, ai cũng không trả được.”
Vẻ mặt Từ Nhiên do dự, lại bởi vì tức giận mà trên gương mặt trắng nõn nổi một tầng ửng hồng, “Nhưng nếu bọn họ có thể kéo dài lâu như vậy, sổ sách và vốn lưu động của công ty chi nhánh cũng không có vấn đề. Điều này chỉ có thể nói rõ, có người ở tổng công ty cho vay, đồng thời có người kéo dài cung cấp vốn.”
Thẩm Thời Trạm vào nhà liền cởi áo vét, áo sơmi màu đen mặc cẩn thận tỉ mỉ. Hắn thả lỏng dựa vào ghế da lớn, nhấc lên một chân đường cong hấp dẫn bị lộ ra khỏi quần tây. Từ Nhiên mất tự nhiên dời tầm nhìn, Thẩm Thời Trạm mở miệng, “Nói cách khác, công ty đã bị móc rỗng.”
Giọng nói lơ là bình thường, tựa như lời hắn vừa nói, không phải công ty chi nhánh lớn nhất của Thẩm thị.
Từ Nhiên cúi đầu nói: “Chỉ còn là kệ trống (chỉ có hình thức không có nội dung), trống không có gì cả. Chỉ cần người cho vay thu hồi khoản vay, ngoại trừ phá sản, không có cách nào khác.”
“Hơn nữa, coi như vấn đề cho vay có thể giải quyết, cục ngoại thương đã nhìn chằm chằm chúng ta rất lâu. Càng không ra tay, càng nói rõ lần này đến rất quyết liệt. Tội hạ giá như ván đã đóng thuyền, không chạy được, tội bán phá giá là chắc chắn, vậy xong rồi.”
Nói đến đây, Từ Nhiên lại không đè ép được oán giận, giọng căm hận nói: “Cho công ty chi nhánh vay tiền có ích gì với bọn họ? Nếu như chúng ta phát hiện sớm, vạch trần chuyện này, một khoản tiền lớn như vậy sẽ không lặng lẽ chảy ra khỏi công ty, bọn họ cũng không có cách nào bàn giao cho cổ đông. Coi như không phát hiện được, đến cuối cùng không có tiền trả nợ, kết quả cũng là lưỡng bại câu thương! Thẩm Thanh cho bọn họ uống thuốc mê gì?!”
Thẩm Thời Trạm rũ mắt không nhìn rõ sắc mặt, bóng tối phủ lên cánh mũi càng lộ vẻ mũi thẳng môi mỏng, một dáng vẻ lãnh tình lại đột nhiên ngẩng đầu cho Từ Nhiên một nụ cười ôn hòa: “Bọn họ vốn không muốn xin quả tốt gì.”
Nụ cười này Từ Nhiên nhìn đến ngẩn ra.
Anh đã quen với dáng vẻ nghiêm túc của Thẩm Thời Trạm, thỉnh thoảng lộ vẻ thân thiện, nhưng cũng như ông chủ bình thường quan tâm cấp dưới, tạo khoảng cách không thân.
Từ Nhiên dùng sức bấm lòng bàn tay mình một cái để bản thân ổn định tâm tình, lấy ra một tờ giấy trong túi công văn mang bên người nói, “Đây là hóa đơn gửi tiết kiệm của một trong các tình nhân của Thẩm Thanh.”
Thẩm Thời Trạm nhận lấy, vẻn vẹn năm tháng, bọn họ đã vào tài khoản này xoay chuyển hơn một chục khoản tiền lớn.
Đây cũng chỉ là một người Từ Nhiên tra được, ai cũng không biết còn có bao nhiêu tờ danh sách như vậy. Không bỏ được con sao bắt được sói(*), Thẩm Thời Trạm nghĩ, lúc này bọn họ muốn bắt cũng hơi lớn.
“Thẩm tổng…” Từ Nhiên nhìn không hiểu vẻ mặt của Thẩm Thời Trạm, thử dò xét nói: “Chúng ta muốn…”
“Trước tiên để tôi suy nghĩ lại, cậu đi đi.” Thẩm Thời Trạm nói.
“Nhưng mà bây giờ không phải là nên lập tức chuyển tiền từ tổng bộ, trước tiên nhét vào lỗ thủng này sao? Xử lý xong những thứ này, ngoại thương bên kia, mới có thể nghĩ biện pháp chuẩn bị lên xuống!” Từ Nhiên tức đến nổ phổi nói, anh chưa bao giờ dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với Thẩm Thời Trạm, Thẩm Thời Trạm giương mắt nhìn anh chậm rãi đáp: “Cái này không đè ép được? Chuyện giao cho cậu làm đi làm cẩn thận là được, những cái khác tôi hiểu rõ.”
Từ Nhiên muốn nói nhưng nhìn sắc mặt Thẩm Thời Trạm, cuối cùng vẫn không lên tiếng, đóng cửa lại đi ra ngoài.
Nhớ tới tiếng đóng cửa, Thẩm Thời Trạm giơ tay che lên mắt.
Trong lòng hắn có cái rắm.
Thân tha hương nơi đất khách quê người, quen thuộc là chiến trường không chỗ nào không có mặt. Bất đồng là hắn mất đi khát khao chinh phục trước đây, hắn vô lực phản kích. Người đối diện đẩy nhau vào ngõ cụt, ai ra tay trước, ai sẽ thua.
Nhưng lần này bọn họ cầu được, cố tình đều là thua.
Thẩm Thời Trạm mở bức ảnh buổi chiều Lạc Mân gửi cho hắn ra nhìn, ánh sáng màn hình làm đau đôi mắt đã quen với bóng tối.
Ánh nắng mùa hè quá trưa chiếu lên mặt Lạc Mân, thật giống như có thể nhìn thấy lông tơ trên mặt cậu. Sau lưng một mảng lớn non xanh nước biếc, Lạc Mân mặt áo trắng tinh cổ tròn tay ngắn, tự cậu chụp, mặc dù kéo xa vẫn chỉ tới ngực, cổ áo hơi thấp, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp. Ngón tay hắn dịu dàng vuốt nhẹ qua, chỉ chốc lát sau thở dài như trút được gánh nặng, đóng bức ảnh gửi tin nhắn cho Lạc Mân, “Ngày mai không cho mặc bộ ngắn tay này, thay một cái áo cổ nhỏ.”
Lạc Mân nhận được tin nhắn nhếch miệng lên, mà rất nhanh lại không kiên trì được cười rộ.
“Sẽ không, ngày mai mặc áo may ô!”
Điện thoại của Thẩm Thời Trạm nhanh chóng gọi đến, Lạc Mân cầm di động lặng lẽ ra cửa nghe máy.
“Lại muốn bị phạt.”
Giọng nói Thẩm Thời Trạm mang theo từ tính truyền vào tai Lạc Mân, cậu có phần chịu không nổi để di động ra xa một chút.
Ngược lại Thẩm Thời Trạm chỉ cường ngạnh một cái thì không giả vờ được nữa dịu dàng hỏi: “Lúc lên núi có phơi nắng không? Có nghe lời đội mũ không?”
Lạc Mân nhẹ nhàng đá hòn đá nhỏ trên đất, ngạo kiều nói: “Không sợ phơi nắng, phơi nắng không sợ!”
Thẩm Thời Trạm bị cậu chọc phát cười, nghĩ một hồi đúng là Lạc Mân không sợ phơi nắng, qua một mùa hè cũng không cảm thấy đen nhiều hay ít so với mùa đông bèn nói: “Vậy lần sau anh bảo người ta mời em đi đóng quảng cáo.”
Lạc Mân không để ý tới trêu chọc của hắn, giòn giã nói: “Anh mới vừa nói muốn trừng phạt em!”
Thẩm Thời Trạm lại cười, “Không phạt em thì phạt ai? Em nói xem mấy ngày chưa phạt em?”
“Bảy ngày sáu đêm.” Lạc Mân lưu loát nói tiếp.
Thẩm Thời Trạm à một tiếng, “Đừng vội, trở về khẳng định cẩn thận bồi thường cho em.”
Ngày mai Lạc Mân còn phải dậy sớm, Thẩm Thời Trạm không cười cậu nữa, lần nữa dặn dò phải ăn cơm uống nước đầy đủ, đừng để bị lạnh, mới khó khăn cúp máy.
Từ Nhiên vội vàng gặp mặt cục ngoại thương, anh không biết Thẩm Thời Trạm còn do dự cái gì, nhưng anh không thể ngồi chờ chết.
Thẩm Thời Trạm bất động, anh liền thay Thẩm Thời Trạm động.
Khoản vay lớn của Thẩm Thanh không hoạt động trong quy trình, trên thực tế cho dù khoản vay có còn hay không, cuối cùng cũng phá sản, nó cũng không phải là khoản vay công ty không thể cung cấp. Hơn nữa việc lén lút hạ giá này, đối với ngoại thương của công ty mà nói không khác nào hành động tự sát, các cổ đông sẽ không bỏ qua cho Thẩm Thanh.
Xử lý theo cách này, nhiều nhất là Thẩm Thời Trạm thiếu giám sát, có ý tự kiểm điểm trong đại hội cổ đông một chút là được.
Nhưng người Đức lại không hiểu rõ lắm về hành động đấu đá đến cá chết lưới rách trong nhóm bọn họ, tỏ rõ nghi ngờ với lời giải thích của Từ Nhiên. Nội tâm Từ Nhiên sốt ruột, trên mặt lại không biểu hiện ra. Anh lấy số liệu nói chuyện trước mặt người Đức về nguồn gốc của loại máy nhập khẩu này, mang tới Thẩm thị chỉ có ba nhà, một nhà trong đó chiếm được gần như không đáng kể. Thẩm thị sụp đổ, tình cảnh này một nhà khác độc quyền cũng không muốn gặp mặt.
Anh vừa nói như thế, trong lòng người Đức mới có tính toán. Nhưng Từ Nhiên hiểu rõ cách nói này chỉ có thể nhất thời trấn an cục ngoại thương. Thời gian kéo dài, vấn đề còn chưa giải quyết bọn họ sẽ không quản điều này.
Vội vàng hạ giá chính là hạ giá, chỉ cần mọi người thừa nhận, tội danh phá giá giáng xuống công ty chi nhánh này coi như xong.
Thêm vào một khoản vay lớn như vậy mà không có một con đường rõ ràng, Thẩm Thời Trạm cũng coi như xong.
Bên này Từ Nhiên chạy mệt gần chết, Thẩm Thời Trạm lại rất nhàn nhã. Phòng tập thể hình, hồ bơi trong khách sạn lại vòng xuống phòng ăn đồ Tây, ngày nào cũng gần như vậy.
Từ Nhiên không trách cứ.
Anh hơi hoảng loạn. Cảm giác Thẩm Thời Trạm như bỏ đi dáng vẻ kia, cũng không thử tưởng tượng một chút trực tiếp bỏ qua. Anh nói gì Thẩm Thời Trạm cũng đều nghe, chỉ là không làm gì cả.
Vừa không đi ra ngoài gặp người, cũng không điều luật sư từ tổng bộ, lại càng không lôi kéo vốn.
Không hề làm gì.
Chuyện lần này nói nghiêm trọng cũng nghiêm trọng, nói đơn giản cũng đơn giản. Trước đây bọn họ còn gặp việc khó hơn, tuy nhiên đều vượt qua. Không có lý do tiêu cực như vậy, quả thực không hề giống Thẩm Thời Trạm kia trong trí nhớ của anh.
“Thẩm tổng, anh… người anh bị gì vậy?” Có một ngày Từ Nhiên theo thường lệ báo cáo tiến độ cho Thẩm Thời Trạm, sau đó hỏi một câu không có đầu óc.
Thẩm Thời Trạm không cười, liếc mắt nhìn sâu Từ Nhiên một cái liền quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, “Nhiên à, cậu viết báo cáo việc đã làm những năm này cho tôi, À… Viết đẹp một chút, tôi sẽ dựa theo đó viết thư giới thiệu cho cậu.”
Nhiên là xưng hô trong đám bạn thời đại học, rất nhiều năm rồi không gọi.
Từ Nhiên nhất thời kinh ngạc chốc lát, anh nhớ thời điểm mình và Thẩm Thời Trạm đều là thiếu niên. Mỗi ngày mọi người kề vai sát cánh đi học, thấy người khác trèo tường(*) lên mạng, bọn họ cũng làm theo. Đi ra ngoài lại không biết nên làm gì, mùa đông lạnh muốn chết, mấy người hai mặt nhìn nhau liền quay trở về, kết quả bị bảo an bắt được nghiêm khắc dạy dỗ một trận. Trước khi thi thức xuyên đêm, ai được hạng nhất sẽ mời cơm. Hồi đó Thẩm Thời Trạm tự đi làm kiếm tiền học phí, ai cũng không biết gia đình hắn có tiền như vậy.
(*) Vì Trung Quốc chặn các mạng xã hội nước ngoài như Facebook, Instagram nên phải dùng các phần mềm VPN vượt tường lửa để vào các trang này
Thời kỳ trưởng thành thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, thường thường ăn không đủ no, hơn nửa đêm ngồi xổm ở trong hành lang xẹt xẹt ăn mì là chuyện thường.
Lúc đó cảm thấy khó khăn đến nhường nào, bây giờ nhớ đến lại thật đẹp.
Trong nhất thời Từ Nhiên không phản ứng lại, suy tư xong mới khó có thể tin trợn to hai mắt, “Anh có ý gì?!”
“Thẩm thị, bọn họ muốn là muốn à. Dù sao đi nữa đều là họ Thẩm, không lật được trời.” Thẩm Thời Trạm liếc mắt nhìn anh, trên mặt trầm tĩnh không có vướng mắc khó có thể buông xuống như trong tưởng tượng của Từ Nhiên, “Ngược lại là cậu, ở bên cạnh tôi nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng không có kết quả tốt.” Thẩm Thời Trạm nói xong nở nụ cười, “Không nói cái gì là kết cục tốt hay không tốt, cũng không phải đi chết.”
Từ Nhiên muốn nói lại bị Thẩm Thời Trạm chặn họng, “Có điều cũng không dẽ dàng cho bọn họ như vậy, cũng phải thuận ý của tôi mới được.”
Từ Nhiên tỉnh táo lại, đến gần vài bước hỏi Thẩm Thời Trạm: “Nói đến đây chúng ta thẳng thắn chút, gần đây anh tìm người điều tra, đến tột cùng là cái gì?”
———————————–
(*) Xá bất đắc hài tử sáo bất trứ lang – 舍不得孩子套不着狼: Nghĩa bóng là nếu muốn giết được sói, có khi không thể không bỏ qua hài tử. Có nghĩa là muốn đạt tới mục đích thì phải nỗ lực trả giá đắt. Giống câu không vào hang cọp sao bắt được cọp con ở Việt Nam
“Nhưng bắt đầu từ tháng năm, công ty chi nhánh lại hạ giá, so với trong nước… thấp hơn năm phần trăm. Chuyện như vậy theo lý mà nói muốn gạt tổng bộ căn bản là nói mơ giữa ban ngày, bởi vì về mặt lý thuyết là không hợp lý. Muốn làm như vậy, đầu tiên phải làm sổ sách, mà làm sổ sách chỉ có thể giải quyết cấp bách trước mắt, thời gian kéo dài một chút, tiền vốn không xuất ra, ai cũng không trả được.”
Vẻ mặt Từ Nhiên do dự, lại bởi vì tức giận mà trên gương mặt trắng nõn nổi một tầng ửng hồng, “Nhưng nếu bọn họ có thể kéo dài lâu như vậy, sổ sách và vốn lưu động của công ty chi nhánh cũng không có vấn đề. Điều này chỉ có thể nói rõ, có người ở tổng công ty cho vay, đồng thời có người kéo dài cung cấp vốn.”
Thẩm Thời Trạm vào nhà liền cởi áo vét, áo sơmi màu đen mặc cẩn thận tỉ mỉ. Hắn thả lỏng dựa vào ghế da lớn, nhấc lên một chân đường cong hấp dẫn bị lộ ra khỏi quần tây. Từ Nhiên mất tự nhiên dời tầm nhìn, Thẩm Thời Trạm mở miệng, “Nói cách khác, công ty đã bị móc rỗng.”
Giọng nói lơ là bình thường, tựa như lời hắn vừa nói, không phải công ty chi nhánh lớn nhất của Thẩm thị.
Từ Nhiên cúi đầu nói: “Chỉ còn là kệ trống (chỉ có hình thức không có nội dung), trống không có gì cả. Chỉ cần người cho vay thu hồi khoản vay, ngoại trừ phá sản, không có cách nào khác.”
“Hơn nữa, coi như vấn đề cho vay có thể giải quyết, cục ngoại thương đã nhìn chằm chằm chúng ta rất lâu. Càng không ra tay, càng nói rõ lần này đến rất quyết liệt. Tội hạ giá như ván đã đóng thuyền, không chạy được, tội bán phá giá là chắc chắn, vậy xong rồi.”
Nói đến đây, Từ Nhiên lại không đè ép được oán giận, giọng căm hận nói: “Cho công ty chi nhánh vay tiền có ích gì với bọn họ? Nếu như chúng ta phát hiện sớm, vạch trần chuyện này, một khoản tiền lớn như vậy sẽ không lặng lẽ chảy ra khỏi công ty, bọn họ cũng không có cách nào bàn giao cho cổ đông. Coi như không phát hiện được, đến cuối cùng không có tiền trả nợ, kết quả cũng là lưỡng bại câu thương! Thẩm Thanh cho bọn họ uống thuốc mê gì?!”
Thẩm Thời Trạm rũ mắt không nhìn rõ sắc mặt, bóng tối phủ lên cánh mũi càng lộ vẻ mũi thẳng môi mỏng, một dáng vẻ lãnh tình lại đột nhiên ngẩng đầu cho Từ Nhiên một nụ cười ôn hòa: “Bọn họ vốn không muốn xin quả tốt gì.”
Nụ cười này Từ Nhiên nhìn đến ngẩn ra.
Anh đã quen với dáng vẻ nghiêm túc của Thẩm Thời Trạm, thỉnh thoảng lộ vẻ thân thiện, nhưng cũng như ông chủ bình thường quan tâm cấp dưới, tạo khoảng cách không thân.
Từ Nhiên dùng sức bấm lòng bàn tay mình một cái để bản thân ổn định tâm tình, lấy ra một tờ giấy trong túi công văn mang bên người nói, “Đây là hóa đơn gửi tiết kiệm của một trong các tình nhân của Thẩm Thanh.”
Thẩm Thời Trạm nhận lấy, vẻn vẹn năm tháng, bọn họ đã vào tài khoản này xoay chuyển hơn một chục khoản tiền lớn.
Đây cũng chỉ là một người Từ Nhiên tra được, ai cũng không biết còn có bao nhiêu tờ danh sách như vậy. Không bỏ được con sao bắt được sói(*), Thẩm Thời Trạm nghĩ, lúc này bọn họ muốn bắt cũng hơi lớn.
“Thẩm tổng…” Từ Nhiên nhìn không hiểu vẻ mặt của Thẩm Thời Trạm, thử dò xét nói: “Chúng ta muốn…”
“Trước tiên để tôi suy nghĩ lại, cậu đi đi.” Thẩm Thời Trạm nói.
“Nhưng mà bây giờ không phải là nên lập tức chuyển tiền từ tổng bộ, trước tiên nhét vào lỗ thủng này sao? Xử lý xong những thứ này, ngoại thương bên kia, mới có thể nghĩ biện pháp chuẩn bị lên xuống!” Từ Nhiên tức đến nổ phổi nói, anh chưa bao giờ dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với Thẩm Thời Trạm, Thẩm Thời Trạm giương mắt nhìn anh chậm rãi đáp: “Cái này không đè ép được? Chuyện giao cho cậu làm đi làm cẩn thận là được, những cái khác tôi hiểu rõ.”
Từ Nhiên muốn nói nhưng nhìn sắc mặt Thẩm Thời Trạm, cuối cùng vẫn không lên tiếng, đóng cửa lại đi ra ngoài.
Nhớ tới tiếng đóng cửa, Thẩm Thời Trạm giơ tay che lên mắt.
Trong lòng hắn có cái rắm.
Thân tha hương nơi đất khách quê người, quen thuộc là chiến trường không chỗ nào không có mặt. Bất đồng là hắn mất đi khát khao chinh phục trước đây, hắn vô lực phản kích. Người đối diện đẩy nhau vào ngõ cụt, ai ra tay trước, ai sẽ thua.
Nhưng lần này bọn họ cầu được, cố tình đều là thua.
Thẩm Thời Trạm mở bức ảnh buổi chiều Lạc Mân gửi cho hắn ra nhìn, ánh sáng màn hình làm đau đôi mắt đã quen với bóng tối.
Ánh nắng mùa hè quá trưa chiếu lên mặt Lạc Mân, thật giống như có thể nhìn thấy lông tơ trên mặt cậu. Sau lưng một mảng lớn non xanh nước biếc, Lạc Mân mặt áo trắng tinh cổ tròn tay ngắn, tự cậu chụp, mặc dù kéo xa vẫn chỉ tới ngực, cổ áo hơi thấp, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp. Ngón tay hắn dịu dàng vuốt nhẹ qua, chỉ chốc lát sau thở dài như trút được gánh nặng, đóng bức ảnh gửi tin nhắn cho Lạc Mân, “Ngày mai không cho mặc bộ ngắn tay này, thay một cái áo cổ nhỏ.”
Lạc Mân nhận được tin nhắn nhếch miệng lên, mà rất nhanh lại không kiên trì được cười rộ.
“Sẽ không, ngày mai mặc áo may ô!”
Điện thoại của Thẩm Thời Trạm nhanh chóng gọi đến, Lạc Mân cầm di động lặng lẽ ra cửa nghe máy.
“Lại muốn bị phạt.”
Giọng nói Thẩm Thời Trạm mang theo từ tính truyền vào tai Lạc Mân, cậu có phần chịu không nổi để di động ra xa một chút.
Ngược lại Thẩm Thời Trạm chỉ cường ngạnh một cái thì không giả vờ được nữa dịu dàng hỏi: “Lúc lên núi có phơi nắng không? Có nghe lời đội mũ không?”
Lạc Mân nhẹ nhàng đá hòn đá nhỏ trên đất, ngạo kiều nói: “Không sợ phơi nắng, phơi nắng không sợ!”
Thẩm Thời Trạm bị cậu chọc phát cười, nghĩ một hồi đúng là Lạc Mân không sợ phơi nắng, qua một mùa hè cũng không cảm thấy đen nhiều hay ít so với mùa đông bèn nói: “Vậy lần sau anh bảo người ta mời em đi đóng quảng cáo.”
Lạc Mân không để ý tới trêu chọc của hắn, giòn giã nói: “Anh mới vừa nói muốn trừng phạt em!”
Thẩm Thời Trạm lại cười, “Không phạt em thì phạt ai? Em nói xem mấy ngày chưa phạt em?”
“Bảy ngày sáu đêm.” Lạc Mân lưu loát nói tiếp.
Thẩm Thời Trạm à một tiếng, “Đừng vội, trở về khẳng định cẩn thận bồi thường cho em.”
Ngày mai Lạc Mân còn phải dậy sớm, Thẩm Thời Trạm không cười cậu nữa, lần nữa dặn dò phải ăn cơm uống nước đầy đủ, đừng để bị lạnh, mới khó khăn cúp máy.
Từ Nhiên vội vàng gặp mặt cục ngoại thương, anh không biết Thẩm Thời Trạm còn do dự cái gì, nhưng anh không thể ngồi chờ chết.
Thẩm Thời Trạm bất động, anh liền thay Thẩm Thời Trạm động.
Khoản vay lớn của Thẩm Thanh không hoạt động trong quy trình, trên thực tế cho dù khoản vay có còn hay không, cuối cùng cũng phá sản, nó cũng không phải là khoản vay công ty không thể cung cấp. Hơn nữa việc lén lút hạ giá này, đối với ngoại thương của công ty mà nói không khác nào hành động tự sát, các cổ đông sẽ không bỏ qua cho Thẩm Thanh.
Xử lý theo cách này, nhiều nhất là Thẩm Thời Trạm thiếu giám sát, có ý tự kiểm điểm trong đại hội cổ đông một chút là được.
Nhưng người Đức lại không hiểu rõ lắm về hành động đấu đá đến cá chết lưới rách trong nhóm bọn họ, tỏ rõ nghi ngờ với lời giải thích của Từ Nhiên. Nội tâm Từ Nhiên sốt ruột, trên mặt lại không biểu hiện ra. Anh lấy số liệu nói chuyện trước mặt người Đức về nguồn gốc của loại máy nhập khẩu này, mang tới Thẩm thị chỉ có ba nhà, một nhà trong đó chiếm được gần như không đáng kể. Thẩm thị sụp đổ, tình cảnh này một nhà khác độc quyền cũng không muốn gặp mặt.
Anh vừa nói như thế, trong lòng người Đức mới có tính toán. Nhưng Từ Nhiên hiểu rõ cách nói này chỉ có thể nhất thời trấn an cục ngoại thương. Thời gian kéo dài, vấn đề còn chưa giải quyết bọn họ sẽ không quản điều này.
Vội vàng hạ giá chính là hạ giá, chỉ cần mọi người thừa nhận, tội danh phá giá giáng xuống công ty chi nhánh này coi như xong.
Thêm vào một khoản vay lớn như vậy mà không có một con đường rõ ràng, Thẩm Thời Trạm cũng coi như xong.
Bên này Từ Nhiên chạy mệt gần chết, Thẩm Thời Trạm lại rất nhàn nhã. Phòng tập thể hình, hồ bơi trong khách sạn lại vòng xuống phòng ăn đồ Tây, ngày nào cũng gần như vậy.
Từ Nhiên không trách cứ.
Anh hơi hoảng loạn. Cảm giác Thẩm Thời Trạm như bỏ đi dáng vẻ kia, cũng không thử tưởng tượng một chút trực tiếp bỏ qua. Anh nói gì Thẩm Thời Trạm cũng đều nghe, chỉ là không làm gì cả.
Vừa không đi ra ngoài gặp người, cũng không điều luật sư từ tổng bộ, lại càng không lôi kéo vốn.
Không hề làm gì.
Chuyện lần này nói nghiêm trọng cũng nghiêm trọng, nói đơn giản cũng đơn giản. Trước đây bọn họ còn gặp việc khó hơn, tuy nhiên đều vượt qua. Không có lý do tiêu cực như vậy, quả thực không hề giống Thẩm Thời Trạm kia trong trí nhớ của anh.
“Thẩm tổng, anh… người anh bị gì vậy?” Có một ngày Từ Nhiên theo thường lệ báo cáo tiến độ cho Thẩm Thời Trạm, sau đó hỏi một câu không có đầu óc.
Thẩm Thời Trạm không cười, liếc mắt nhìn sâu Từ Nhiên một cái liền quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, “Nhiên à, cậu viết báo cáo việc đã làm những năm này cho tôi, À… Viết đẹp một chút, tôi sẽ dựa theo đó viết thư giới thiệu cho cậu.”
Nhiên là xưng hô trong đám bạn thời đại học, rất nhiều năm rồi không gọi.
Từ Nhiên nhất thời kinh ngạc chốc lát, anh nhớ thời điểm mình và Thẩm Thời Trạm đều là thiếu niên. Mỗi ngày mọi người kề vai sát cánh đi học, thấy người khác trèo tường(*) lên mạng, bọn họ cũng làm theo. Đi ra ngoài lại không biết nên làm gì, mùa đông lạnh muốn chết, mấy người hai mặt nhìn nhau liền quay trở về, kết quả bị bảo an bắt được nghiêm khắc dạy dỗ một trận. Trước khi thi thức xuyên đêm, ai được hạng nhất sẽ mời cơm. Hồi đó Thẩm Thời Trạm tự đi làm kiếm tiền học phí, ai cũng không biết gia đình hắn có tiền như vậy.
(*) Vì Trung Quốc chặn các mạng xã hội nước ngoài như Facebook, Instagram nên phải dùng các phần mềm VPN vượt tường lửa để vào các trang này
Thời kỳ trưởng thành thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, thường thường ăn không đủ no, hơn nửa đêm ngồi xổm ở trong hành lang xẹt xẹt ăn mì là chuyện thường.
Lúc đó cảm thấy khó khăn đến nhường nào, bây giờ nhớ đến lại thật đẹp.
Trong nhất thời Từ Nhiên không phản ứng lại, suy tư xong mới khó có thể tin trợn to hai mắt, “Anh có ý gì?!”
“Thẩm thị, bọn họ muốn là muốn à. Dù sao đi nữa đều là họ Thẩm, không lật được trời.” Thẩm Thời Trạm liếc mắt nhìn anh, trên mặt trầm tĩnh không có vướng mắc khó có thể buông xuống như trong tưởng tượng của Từ Nhiên, “Ngược lại là cậu, ở bên cạnh tôi nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng không có kết quả tốt.” Thẩm Thời Trạm nói xong nở nụ cười, “Không nói cái gì là kết cục tốt hay không tốt, cũng không phải đi chết.”
Từ Nhiên muốn nói lại bị Thẩm Thời Trạm chặn họng, “Có điều cũng không dẽ dàng cho bọn họ như vậy, cũng phải thuận ý của tôi mới được.”
Từ Nhiên tỉnh táo lại, đến gần vài bước hỏi Thẩm Thời Trạm: “Nói đến đây chúng ta thẳng thắn chút, gần đây anh tìm người điều tra, đến tột cùng là cái gì?”
———————————–
(*) Xá bất đắc hài tử sáo bất trứ lang – 舍不得孩子套不着狼: Nghĩa bóng là nếu muốn giết được sói, có khi không thể không bỏ qua hài tử. Có nghĩa là muốn đạt tới mục đích thì phải nỗ lực trả giá đắt. Giống câu không vào hang cọp sao bắt được cọp con ở Việt Nam
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook