Vô Ý Câu Dẫn
Chương 7

"Chuyện như thế này vậy mà có thể xảy ra ở học viện sao? Hệ thống thông tin liên lạc đột ngột phát triển mạnh như vậy, lợi dụng điều này gửi đến cho Tuyên Tử Phương hàng trăm phong thư. Số lượng nhiều và rơi từ trên cao xuống như thế, các người muốn ám sát tân sinh viên hay gì? Đây là một hành động cố ý gây thương tích có tổ chức, phải chăng là do ghen ghét đố kỵ với trình độ của cậu ta? Thêm vào đó, nếu như cấp trên biết chuyện này, không phải học viện sẽ bị nghi ngờ là có hành vi phân biệt đối xử với Omega hay sao? Chúng ta đều không hy vọng mới khai giảng được vài ngày thì đã được mời đến tổng bộ uống trà đúng không?"

Trước sự công kích của Tô Kỷ, hiệu trưởng hoảng hồn, lau mồ hôi trên trán: "Đương nhiên là không rồi... Không nghiêm trọng tới mức đó chứ...". Ông thầm nghĩ, chuyện lần này cũng khá bình thường, cùng lắm thì cảnh cáo không được phép tái phạm thôi, vậy mà qua lời nói của Tô Kỷ liền bay lên thành một chuyện nghiêm trọng. Phen này thì mệt não rồi.

Tô Kỷ im lặng nhìn hiệu trưởng một chút, quay đầu trừng mắt nhìn Tuyên Tử Phương, khiến cậu ta đang lơ ngơ đứng ở trong góc đột nhiên giật mình. Anh lại tiếp tục: "Ngài xem cậu sinh viên này, mấy hôm nay không ngày nào cậu ấy được ngủ ngon giấc, trên cánh tay còn có vết bầm, đó không phải là bằng chứng cho việc bị bắt nạt là gì."

Tuyên Tử Phương nghe vậy thì xấu hổ đỏ mặt, lúng ta lúng túng gật đầu. Nhưng đúng là vậy, nếu Tuyên Tử Phương không bị trượt chân khi cố gắng bước qua chỗ thư từ ấy thì cánh tay cũng không bị thương. Còn quầng thâm trên mắt, là do hôm qua mắt nhắm mắt mở không cẩn thận tắm xong tông trúng Tô Kỷ, rồi sau đó không hiểu vì sao cả đêm cứ ôm gối lăn qua lăn lại không ngủ được, thành ra sáng sớm cả người cứ ê ẩm mệt mỏi. Xui xẻo nối tiếp xui xẻo, thế quái nào sáng hôm sau lại bị Tô Kỷ phát hiện ra điểm dị thường, gặng hỏi mãi mà Tuyên Tử Phương cứ ấp úng không nói, Tô Kỷ vuốt cằm tự hỏi một hồi, rồi quyết định đem theo Tuyên Tử Phương đến gặp hiệu trưởng.

Đúng là Tuyên Tử Phương thức trắng nguyên đêm, cánh tay cũng bị thương, cặp mắt đầy tơ máu cùng thần sắc tiều tụy, nhưng chuyện này không hề liên quan đến chuyện mấy bức thư tình cho lắm.

Thế nhưng hiệu trưởng vẫn tin sái cổ, một mực cho rằng chính những bức thư tình là nguyên nhân dẫn đến tình trạng thảm thương của cậu. Vì thế mà ngài hiệu trưởng đáng kính áy náy nhìn Tuyên Tử Phương, khảng khái nói: "Tôi sẽ bàn chuyện này với Hội Sinh viên, không để chuyện này về sau tiếp tục diễn ra nữa. Thầy Tô, không biết là "ở trển" có...".

Nghe hiệu trưởng nói vậy, Tô Kỷ hài lòng nói: "Ngài yên tâm, tôi chắc chắn không phải loại "cõng rắn cắn gà nhà", cho dù trên kia có biết chuyện thì tôi cũng sẽ nói đỡ cho học viện, tất cả vì lợi ích tập thể chứ."

"Cảm ơn thầy rất nhiều..."

Tô Kỷ im lặng không nói gì. Hiệu trưởng nhìn anh, lại nhận ra ánh mắt của vị thanh tra này đang đặt lên cậu sinh viên Tuyên Tử Phương đang ngơ ngơ ngồi trong góc, hai tay đặt trên đầu gối, bộ dáng có vẻ khép nép. Hiệu trưởng hiểu ra, tiến lại vỗ vai Tuyên Tử Phương cười nói: "Trò Tuyên, trò là một sinh viên ưu tú của học viện chúng ta. Tuy rằng trò rất có năng lực, nhưng mà đôi khi trò không thể một mình mà đứng vững trước phong ba bão táp, trò nghĩ xem đúng vậy không?"

"Vâng..." Tuyên Tử Phương mờ mịt gật đầu lấy lệ.

"Tôi không bao giờ coi thường Omega." Hiệu trưởng nghiêm túc nói: "Nhưng rắc rối lần này là do trò mà thành ra như vậy, tất nhiên trong thời gian ngắn chưa thể quay trở lại cuộc sống bình thường. Nếu trò muốn chuyện này chấm dứt hoàn toàn, không ai có thể làm hại đến trò, tôi nghĩ rằng trò nên nhanh chóng tìm một Alpha để hắn cho trò một dấu hiệu."

Nghe hiệu trưởng nói vậy, Tuyên Tử Phương "a" lên một tiếng, ngạc nhiên nhìn ông. Hiệu trưởng thở dài: "Tôi hiểu... nhưng "một lần vất vả suốt đời nhàn nhã"*, đây là cách duy nhất chấm dứt những rắc rối trò gặp phải hiện nay."

(*Nhất lao vĩnh dật (一劳永逸): làm một mẻ, khoẻ suốt đời; một lần vất vả suốt đời nhàn nhã)

"Hả!!???"

Câu nói của hiệu trưởng mang sức công phá tựa bom nguyên tử, Tuyên Tử Phương nghe xong tỉnh ngủ ngay lập tức, bao nhiêu mệt mỏi đêm qua đều tan biến.

Thế có nghĩa là...

"Trò Tuyên Tử Phương, đây không phải là chuyện có thể đem ra đùa." Hiệu trưởng cau mày, nói: "Dù trò còn đang đi học, nhưng hiện tại trò đã trưởng thành, theo pháp luật thì có thể kết hôn rồi."

Cảm nhận được cái nhìn chằm chằm vừa nghiêm túc vừa thương cảm của hiệu trưởng, Tuyên Tử Phương gật gật đầu đồng ý. Những lời hiệu trưởng nói cậu vốn biết từ lâu. Sau khi một Alpha đánh dấu Omega, dấu hiệu có thể che dấu pheromone của Omega, đồng thời đánh dấu quyền sở hữu của Alpha kia. Chỉ cần như vậy thì những người khác sẽ không dám lại gần Omega đã được đánh dấu kia nữa.

Ý tứ của hiệu trưởng, cậu đã hiểu rõ.

"Một người vì mọi người", để giữ vững nội quy và bảo vệ hòa bình cho học viện, Tử Phương đành hy sinh thân mình, nhanh chóng giải quyết chuyện trăm năm, tìm một Alpha tốt tính nào đó lấy làm hôn phu, để hắn ta cung cấp dấu hiệu cho mình vậy.

Mặc dù vậy, mọi chuyện phát triển nhanh thế này khiến Tuyên Tử Phương cảm thấy thật vi diệu*. Gấp như vậy, biết tìm ai đây? Đâu thể ngáo ngáo nhắm mắt đưa chân, giao trứng cho ác được!!

(*Bất khả tư nghị (不可思議): không thể tưởng tượng nổi; huyền diệu; kỳ diệu; lạ lùng.)

"Nếu cậu tin anh..." Tô Kỷ nhìn ra sự bối rối của bạn cùng phòng, dịu dàng nói nhỏ: "Anh có thể giúp cậu, không những có thể giúp cậu thoát khỏi sự quấy rầy của người khác, mà còn những lúc cậu "lên cơn" anh cũng có thể "an ủi" cậu. Cậu sẽ không còn lo chuyện lăn qua lăn lại trên giường mất ngủ cả đêm nữa..."

Tuyên Tử Phương trừng mắt nhìn bạn cùng phòng, lẩm bẩm: "Chú... chú làm thế nào mà biết được hay vậy..."

"Thuốc ức chế pheromone không che đậy nổi mùi hương của cậu đâu." Tô Kỷ nháy mắt mấy cái, dù vẻ ngoài "già nua" không hề hợp với hành động siêu cấp đáng yêu đấy, vậy mà lại đủ khiến Tuyên Tử Phương hít thở không thông. "Mùi hương của cậu rất dễ chịu, ngây ngô mà ngọt ngào hấp dẫn, cậu mất ngủ, anh cũng không ngủ được..."

Tuyên Tử Phương cứng họng, hai má đỏ bừng, đầu óc rối tinh rối mù hết cả lên. Cái vẹo gì thế!?

"Anh nghĩ ra rồi." Tô Kỷ tiếp tục: "Bằng không thì cậu và anh lập giao kèo đi. Anh sẽ vì cậu mà cung cấp dấu hiệu ngắn hạn cho cậu để cậu không bị quấy rầy, nhưng không làm tới cùng. Dấu hiệu ngắn hạn có hạn chế về thời gian, khi hết thời gian thì mùi hương của Alpha sẽ biến mất. Cậu nghĩ sao?"

"Không!" Tuyên Tử Phương lắc đầu, cắn đầu lưỡi thật mạnh phục hồi tinh thần. May mà chưa nói ra, nhưng ý của anh ta là sao? Tự nhiên cậu cảm thấy có gì đó sai sai, Tô Kỷ đâu nhất thiết phải làm thế.

Đợi mãi không thấy câu trả lời, Tô Kỷ nghi hoặc hỏi: "Cậu đồng ý?"

"Không". Tuyên Tử Phương vội vàng khoát tay nói: "Không có gì, tạm thời không cần chú hỗ trợ. Dù sao cũng đã nói chuyện với hiệu trưởng rồi, tôi nghĩ là tôi có thể tự lo được."

"Tùy cậu."

Tô Kỷ hình như có chút suy sụp, Tuyên Tử Phương vì thế mà bước đi cũng trở nên luống cuống, thụt lại phía sau. Cậu vội chuyển đề tài với hy vọng mong manh cải thiện bầu không khí u ám quỷ dị xung quanh: "Chuyện kia... Chú, trước kia chú từng đánh dấu Omega sao?"

Tô Kỷ dừng bước, đột ngột quay đầu, ánh mắt lạnh băng đáp: "Chưa bao giờ.".

"A..." Tuyên Tử Phương bị bản mặt đen thui của ông chú nhà mình dọa chết, giật mình lùi về sau một bước. Hú hồn chim én!

"Cậu sợ hả?" Tô Kỷ nhận ra sự kinh hoàng trong đáy mắt cậu sinh viên nhỏ, ánh mắt trở nên dịu dàng dịu dàng hơn. Anh đưa tay nhéo má Tử Phương, nói: "Anh đây không thích cậu đánh đồng với đám Alpha kia đâu. Với anh, cậu là người rất đặc biệt.".

Tuyên Tử Phương nhất thời có chút xúc động, cũng không hiểu vì sao lại nhìn Tô Kỷ bằng ánh mắt có chút mong chờ như thế, thì thào lặp lại lời nói của người đối diện: "Tôi... đặc biệt?"

Tô Kỷ nở nụ cười mê người, nói: "Đúng vậy. Phụ huynh của cậu đã nhờ anh để ý đến cậu, cho nên anh sẽ không bao giờ để cậu thiệt thòi."

"Vì thế nên tôi mới đặc biệt với chú?"

"Phải"

Tuyên Tử Phương rầu rĩ cúi thấp đầu, nhanh chân đá văng những suy nghĩ vớ vẩn trong đầu. Còn Tô Kỷ thì quay đầu sang hướng khác, mím môi cười cười.

***

Mặc dù không nhận lấy dấu hiệu từ Tô Kỷ, cuộc sống của Tuyên Tử Phương ở học viện có vẻ cũng không khác trước là bao.

Đương nhiên là chỉ có vẻ vậy thôi, hoặc là do cậu tự huyễn hoặc mình mà nghĩ rằng mọi chuyện đang diễn ra hết sức bình thường.

Ngày thứ hai có buổi đối kháng, lịch thi đấu vừa được công bố, không biết là may mắn hay xui xẻo mà đối thủ của cậu bị tiêu chảy mà không thi đấu được, Tuyên Tử Phương nghiễm nhiên không đánh mà thắng. Nhưng điều khiến Tuyên Tử Phương băn khoăn là đối thủ của mình phút trước còn đang vui vẻ, phút sau đột nhiên bị một đám người vây quanh, thế là không thấy bóng dáng cậu ta đâu nữa...

Ngày thứ ba đến buổi đấu súng, vừa làm bài kiểm tra trắc nghiệm nhanh xong, lịch thi đấu vừa được dán lên, trong chớp mắt bạn đối thủ lại bị một đám người vây quanh mất tăm mất tích, Tuyên Tử Phương lại một lần nữa không đánh mà thắng...

Ngày thứ tư học chuyên ngành, ba bàn chung quanh Tuyên Tử Phương không một bóng người, đến Thượng Tư Yên đang mơ mơ màng màng muốn đến ngồi cùng cậu cũng bị một đám người vây quanh đem đi đâu mất...

Tuyên Tử Phương bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn.

Ngày thứ sáu có buổi đấu đối kháng giữa các lớp, lần này thì cậu thật sự bị dọa chết khiếp. Hệ thống vừa đưa ra lịch thi đấu, cậu bạn ở lớp đối thủ lại bị một đám người vây quanh, nhưng vấn đề là đám người đó đều là sinh viên của lớp đối địch!!

Tuyên Tử Phương đi một vòng quanh lớp cũng không hiểu được chuyện quái quỷ gì đang diễn ra. Không lẽ càng ngày người ta càng nghi ngờ thực lực của Omega sao?

Như bây giờ lớp đối thủ lấy thịt đè người, bỏ quyền thi đấu là sao?

Bỏ quyền thi đấu là kéo điểm lớp mình xuống, trong tình huống nước sôi lửa bỏng tranh đua quyết liệt mà làm vậy, điên hết rồi!!

Thêm vào đó, đi đến đâu cậu cũng cảm nhận được không ít ánh mắt vừa nóng rực vừa đáng khinh nhìn mình. Cậu trừng mắt nhìn cảnh cáo thì tất cả đều chạy đi, nhưng mà nụ cười thỏa mãn vui vẻ đó là sao?

Chịu đựng đủ một tuần, Tuyên Tử Phương cuối cùng cũng phát cáu: "Chú, chú cho tôi dấu hiệu đi!"

Tô Kỷ trố mắt nhìn Tuyên Tử Phương lửa giận bừng bừng, quyển sách dày cộp trên tay rơi bộp xuống đất. Anh ho khan vài tiếng, bảo: "Cậu... cậu nói lại lần nữa..."

"Kính nhờ anh, ông chú à..." Tuyên Tử Phương rầu rĩ nói: "Cho tôi dấu hiệu đi mà."

Tô Kỷ thiếu chút nữa nhịn không được nhào đến ôm Tuyên Tử Phương thật chặt, may mà lý trí kịp thời kéo lại, anh run rẩy vươn tay vuốt má Tử Phương, hỏi: "Rốt cục là vì chuyện gì?"

"Tôi chịu đủ rồi!" Tuyên Tử Phương uất ức lên án: "Lên lớp không bao giờ được thoải mái, mọi người luôn tìm cách trốn tránh tôi! Cái gì mọi người cũng nhường tôi, đến mỗi lần đấu đối kháng đối phương toàn bỏ quyền thi đấu. Chú nghĩ xem, không đánh mà thắng như thế chẳng khác nào đang sỉ nhục tôi! Tôi chỉ là một Omega bình thường, chứ đâu phải nữ thần trong lòng bọn họ cơ chứ!"

"Nữ thần?" Tô Kỷ bắt lấy từ mấu chốt, vặn hỏi.

"Chuyện này..." Tuyên Tử Phương đột ngột không nói nên lời, loại chuyện này cậu thật sự không biết nên diễn đạt như thế nào, đành phải dựa vào máy tính theo dõi ở văn phòng của Tô Kỷ, mở ra khuôn viên trường học, chỉ vào tấm áp phích hường phấn, ấp úng: "Chính là... cái này.".

Tấm áp phích hai mặt màu hồng nhạt, trên viết mấy chữ "Học viện Quốc phòng Thủ đô – Tuyên Tử Phương fan club". Hôm Tuyên Tử Phương tháo kính, hình ảnh ấy được camera thu lại, thành ra bị phát tán ra bên ngoài, cho nên mới có tấm áp phích ấy, hình như còn được sự cho phép từ phía Hội Sinh viên.

Tô Kỷ cau mày: "Không phải ngài hiệu trưởng đã nói sẽ giải quyết triệt để chuyện này sao?"

"Thực sự thầy ấy đã rất cố gắng... Ít nhất là những người đó không làm ảnh hưởng đến chuyện sinh hoạt của tôi."

"Nếu đúng như lời cậu nói thì hiện tại cậu cũng không ở đây mà xin dấu hiệu từ anh."

"Nguyên tắc của bọn họ là đứng từ xa nhìn tôi, vì thế mà không ảnh hưởng đến thân thể. Tôi không quan tâm đến lời nói của bọn họ, muốn nói gì thì nói, dù sao thì chuyện này lùm xùm cũng vì mấy kẻ lưu manh không hiểu rõ chuyện. Nhưng tôi không ngờ là mọi chuyện nó tiến triển nhanh như thế, càng ngày càng nhiều người biết đến, tôi sợ trở tay không kịp." Ngừng một chút, Tuyên Tử Phương đỏ mặt nói: "Chuyện dấu hiệu... không được sao?"

"Đương nhiên là được." Tô Kỷ đứng lên, thấp giọng nói: "Nhưng cậu không được hối hận đấy."

Tuyên Tử Phương vừa "ừ"một tiếng thì đã bị Tô Kỷ ôm lấy, giữ chặt eo, trên người đều là mùi hương củaTô Kỷ. Tô Kỷ khẽ nhắm mắt lại, mạnh mẽ hôn cậu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương