Vô Ý Câu Dẫn
-
Chương 11
"Cái gì??? Cởi sạch???" Tuyên Tử Phương sững sờ, bối rối đến mức toàn thân đỏ bừng.
Củ lạc giòn tan?
Dường như không để ý đến sự xấu hổ của cậu, Tô Kỷ vẫn nghiêm trang thản nhiên khẳng định: "Phải. Cởi sạch."
Tuyên Tử Phương trợn mắt nhìn Tô Kỷ, nhưng lại cảm nhận được sự nghiêm túc trong giọng điệu và ánh mắt của anh. Vì thế, dưới cái nhìn chăm chú không cảm xúc của Tô Kỷ, Tuyên Tử Phương vừa run lẩy bẩy vừa cởi quần áo.
Đầu tiên là áo, sau đó đến tất, rồi đến quần, rồi... Tuyên Tử Phương khựng lại, quay đầu liếc Tô Kỷ một cái, nhỏ giọng gọi: "Này..."
"Tiếp tục".
Nghe được giọng điệu không chút thương hoa tiếc ngọc của Tô Kỷ, Tuyên Tử Phương nhắm mắt liều mình, mạnh mẽ kéo quần lót xuống.
"Xong rồi... Giờ làm gì tiếp?"
Tuyên Tử Phương đứng yên tại chỗ, luống cuống đảo mắt nhìn lung tung. Toàn thân không mảnh vải che thân, lại đứng đối diện một bức tường bằng kính, Tuyên Tử Phương đến liếc mắt nhìn một cái cũng không dám.
Tô Kỷ nhìn cậu đánh giá một hồi, ánh mắt trở nên thâm trầm, đứng lên gọi: "Lại đây."
"Ò..."
Tuyên Tử Phương bước từng bước một đến chỗ Tô Kỷ đang đứng, đầu hơi cúi, nhìn từ trên xuống chỉ thấy một vùng cổ phiếm hồng.
Tô Kỷ chỉ vào một thiết bị, bảo: "Cậu đứng ở trên này."
"Đây là máy gì vậy?" Tuyên Tử Phương nhìn Tô Kỷ khởi động máy một cách thuần thục, trên màn hình xuất hiện một vài chỉ số khó hiểu, nhưng vì tin tưởng người kia nên vẫn bước lên.
"Được chưa?"
"Sang trái một chút, tách chân ra."
Tô Kỷ nhìn thấy sự khẩn trương của Tuyên Tử Phương, nở nụ cười dịu dàng, bước đến đặt tay lên bờ vai cậu để giúp cậu bình tĩnh lại, bảo:
"Được rồi... Cậu không cần phải ưỡn ngực hóp bụng, hít thở bình thường đi."
"Tôi có thể nói chuyện sao?"
"Ừ."
Tuyên Tử Phương thắc mắc: "Ông anh, đây là cái gì vậy?"
"Máy đo lường chỉ số thân thể". Tô Kỷ giải thích: "Máy này sẽ kiểm tra lượng cơ, tỉ lệ mỡ, thể lực, tỉ lệ dinh dưỡng và một số chỉ số dinh dưỡng khác. Lát nữa có kết quả kiểm tra anh sẽ nói cho cậu."
Tuyên Tử Phương "ồ" một tiếng, yên tâm quan sát máy đo lường. Hửm, mình đang đứng trên một cái gì đó giống bàn đánh bóng bàn, mặt dưới làm bằng kim loại, màn hình để ở vị trí vừa với tầm mắt người dùng. Những chỉ số lạ hoắc nhảy lên trên màn hình không ngừng, mình cũng không hiểu hết ý nghĩa của chúng. Máy đặt bên cạnh bức tường bằng kính, bây giờ chỉ cần nghiêng đầu qua một chút là có thể thấy bản thân đang khỏa thân đứng trên máy, còn Tô Kỷ thì đang đứng ở phía sau nhìn mình...
Nghĩ đến đấy, tim cậu đột nhiên đập nhanh hơn, hơi thở trở nên dồn dập. Tuyên Tử Phương thấp thỏm nói: "Tôi... Tôi cảm thấy rất hồi hộp, tim đập rất nhanh. Như vậy thì có ảnh hưởng gì đến kết quả không?"
Tô Kỷ cười cười, bảo rằng không sao. Anh hạ tầm mắt, thấy cậu mặt mày đều đỏ ửng, nhịn không được trêu chọc: "Cậu thật sự hồi hộp đến vậy à?"
Tuyên Tử Phương ấp úng: "Đúng vậy... Đây là lần đầu tiên mà tôi... như vậy..."
Cậu nghĩ thầm, mình cảm thấy bối rối lo lắng là đúng, tính ra thì mình đã bao giờ đứng trước người khác mà... mà... mà thế này đâu...
Tô Kỷ không nói tiếng nào, Tuyên Tử Phương cũng vì quá xấu hổ mà im lặng. Bầu không khí giữa hai người trở nên trầm mặc cho đến Tô Kỷ nói một câu khiến Tuyên Tử Phương cảm giác như được ân xá: "Được rồi, cậu xuống đây đi."
"Ừm." Tuyên Tử Phương nhanh chân bước xuống, đang định cầm lấy quần áo của mình thì bị Tô Kỷ chặn lại. Cậu ngẩng đầu ngơ ngác nhìn, lại bắt gặp ánh mắt lạnh băng của Tô Kỷ.
Gì nữa, không phải xong rồi sao?
Tô Kỷ nói: "Hình như cậu quên mất chuyện gì rồi."
Tuyên Tử Phương không hiểu ý tứ của Tô Kỷ, chớp mắt hỏi: "Tôi quên cái gì?"
"Dấu hiệu trên người cậu đã nhạt đi." Tô Kỷ chậm rãi nói: "Khoan mặc quần áo, tiện thể cho cậu dấu hiệu luôn. Nằm trên ghế sofa đi."
Tuyên Tử Phương đỏ mặt: "Ở... ở trong này luôn sao?"
"Đây là phòng nghỉ của anh, sẽ không có ai làm phiền đâu." Tô Kỷ mỉm cười, đứng dậy cầm mấy bản báo cáo từ máy đo lường, nhìn lướt qua rồi tùy tiện đặt lên bàn làm việc, sau đó quay lại ngồi xuống mép ghế sofa.
Tuyên Tử Phương cũng dám nằm hẳn xuống ghế, ngồi thu lu ôm đầu gối, cặp đùi che đi bộ phận khiến người ta mắt đỏ tim đập. Tư thế ngồi này khiến lưng gập thành một đường cong xinh đẹp, vòng eo không gầy cũng không có mỡ, cơ bắp cân xứng, làn da trắng nõn mà trông rất khỏe mạnh, tràn trề sức sống. Vóc dáng của cậu cho dù đứng giữa hàng trăm Omega yêu kiều xinh đẹp thì cũng rất nổi bật, trông như một con thú non, vừa xinh đẹp vừa khỏe khoắn.
Tô Kỷ xoa đầu cậu, thở dài: "Cậu vẫn không thích chuyện có dấu hiệu?"
Tuyên Tử Phương ngẩng đầu đáp: "Không... Không phải."
"Không phải, phải nói là cậu... không thích anh?" Ánh mắt Tô Kỷ bỗng trở nên thâm trầm.
"Không phải..." Tuyên Tử Phương nói.
Chỉ là cậu không quen với những hành động thân mật như thế này. Thêm vào đó, mỗi lần Tô Kỷ lại gần, khí tức trên người anh đôi khi khiến cậu nảy sinh một cảm giác kỳ lạ, khiến cậu không thể giữ được bình tĩnh. Tất nhiên, có chết cậu cũng không dám nói với Tô Kỷ những lời này.
Tô Kỷ nói: "Anh không biết là trước mặt người khác cậu có khách sáo như đối với anh hay không... Tử Phương, cậu biết không, tình cảm càng sâu đậm thì thời gian của dấu hiệu sẽ càng dài."
Nói xong, Tô Kỷ nhìn sâu vào đôi mắt Tuyên Tử Phương, ánh mắt giống như mang theo chú bi thương.
Nhìn thấy ánh mắt ấy, trái tim Tuyên Tử Phương như bị ai đó thít lại.
Dấu hiệu mà Tô Kỷ cho mình... hình như kéo dài cùng lắm là một tuần. Trong khi theo như lý thuyết thì sẽ kéo dài được hơn nửa tháng...
Chẳng lẽ giống như anh ta nói, mình thật sự không có cảm tình gì với anh ta nên thời gian của dấu hiệu mới ngắn đi?
"Tôi..." Tuyên Tử Phương thở dốc, muốn giải thích một chút, nhưng lại không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ có thể đỏ mặt, lúng túng nhìn Tô Kỷ.
Phải nói với anh ta như thế nào đây??
Tô Kỷ mỉm cười, vỗ vai Tuyên Tử Phương, nói: "Thôi bỏ đi. Hôn xong thì cậu có thể mặc lại quần áo."
"Không..." Tuyên Tử Phương vội la lên: "Tôi có ý kiến."
Tô Kỷ quay đầu lại, chỉ thấy cậu nhóc đang đỏ mặt nhìn mình, ấp úng nói:
"Tôi muốn anh cho tôi dấu hiệu giống như lần trước... Tôi không ghét chuyện này, chỉ là nghe anh nói như vậy, tôi cảm thấy hơi..."
Tuyên Tử Phương nghĩ nghĩ, nói: "Khổ sở."
"Cậu rất dễ mềm lòng." Tô Kỷ nhướng máy nói, cúi xuống chạm môi Tuyên Tử Phương, dịu giọng: "Tính cách của cậu không thích hợp để ra chiến trường."
"Sao??" Tuyên Tử Phương căn bản không nghe được lời nói sau cùng của Tô Kỷ, bởi vì anh vừa đụng vào, cơ thể của cậu đã không thể khống chế được mà nóng lên.
Tô Kỷ tách chân cậu ra, chen vào giữa, áp sát vào người cậu, vừa cầm bộ vị yếu ớt của cậu mà vuốt ve, vừa cúi đầu hôn lên gương mặt nghiêng nghiêng của cậu.
"Ưm..." Cảm giác quen thuộc từ từ xuất hiện, Tuyên Tử Phương thở dốc, tay run run nắm lấy dây thắt lưng của Tô Kỷ, vụng về tháo ra. Dù sao cũng đã cởi một lần, lần thứ hai cậu cũng có chút kinh nghiệm, tháo ra nhanh hơn.
Sau khi kéo quần lót của Tô Kỷ đến ngang đùi, Tuyên Tử Phương cầm lấy vật thô nóng kia, nghĩ một hồi, cúi xuống ngậm vào.
Tô Kỷ như bị điện giật, thở dốc: "Cậu... làm gì?"
Tuyên Tử Phương không ngậm vật kia nữa, ngẩng đầu, trợn mắt nói: "Trên mạng ai cũng nói dấu hiệu hay pheromone của Alpha đều đến từ nơi này, nếu Omega ngậm vào thì hiệu quả sẽ tốt hơn là cứ sờ loạn trên người. Cách này tuy không tạo nên dấu hiệu vĩnh cửu nhưng kết quả thì miễn bàn."
Tô Kỷ: "..."
Anh còn chưa kịp ngăn Tuyên Tử Phương lại thì cậu đã hùng dũng tiếp tục "công việc" đang dang dở, ngậm lấy vật kia mút nhẹ, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp, nuốt xuống chất dịch nhờn bắt đầu rỉ ra.
"Đủ... Đủ rồi."
Tô Kỷ thở dốc, ấn ấn đầu Tuyên Tử Phương, yêu cầu cậu dừng lại. Tuyên Tử Phương "ừ" một tiếng, buông ra, ngoan ngoãn nằm xuống, để Tô Kỷ tùy ý khống chế cơ thể của cậu.
Hơn mười phút sau, hai người đồng thời bắn ra, Tô Kỷ để Tuyên Tử Phương nằm trên người mình, vuốt tóc cậu, nói: "Mấy cái thông tin trên mạng, từ giờ cậu đọc để biết là được rồi, đừng có mà hứng lên đi tìm người để áp dụng vào thực tiễn."
"Hử?" Tuyên Tử Phương trưng ra vẻ mặt vô tội.
"Nhưng mà nếu cậu muốn thì cậu có thể lấy anh ra làm vật thí nghiệm cũng được." Tô Kỷ nói: "Cũng bởi hiện tại anh là Alpha cho cậu dấu hiệu."
Nghỉ ngơi một lúc, Tuyên Tử Phương mặc quần áo tử tế, nghe Tô Kỷ phân tích kết quả kiểm tra thân thể.
"Đúng như những gì anh nghĩ, cậu phát triển rất tốt" Tô Kỷ cười nói: "Xem ra những bài huấn luyện ở học viện có hiệu quả."
"Thực ra thì trước đây cha tôi cũng bắt tôi rèn luyện đủ kiểu, cho nên thành tích ở bắn súng và đấu tay đôi rất tốt. Nhưng mà tôi không thích chạy bộ, cho nên có lẽ chân khá yếu."
"Đúng vậy." Tô Kỷ chỉ tay vào báo cáo, cười nói: "Có vẻ cậu hiểu rất rõ về khả năng của bản thân thì phải."
Tuyên Tử Phương nói: "Cha nói sao thì tôi biết vậy. Ông ấy nói chỉ cần liếc mắt một cái là chỉ ra được ngay yếu điểm của tôi... Ông nhìn người quá tốt."
"Cũng bình thường." Tô Kỷ nói: "Cha anh cũng vậy."
"Vậy thì cơ thể của tôi sau khi được kiểm tra..." Tuyên Tử Phương nhìn nhìn tờ giấy trong tay Tô Kỷ, đang định nhoài người nhìn trên đó viết cái gì thì Tô Kỷ đã thu tờ giấy lại. Anh nói:
"Cậu không cần nhìn làm gì, dù sao sau một thời gian, những trị số này đều thay đổi"
Tuyên Tử Phương vừa ngạc nhiên vừa bi thương nhìn đối phương. Tô Kỷ phì cười, dịu dàng xoa đầu cậu, nói: "Giờ thì chúng ta sẽ đi vào bàn luận từng vấn đề một."
"Chẳng hạn..."
"Ừm, ví dụ như... Cậu nhận xét như thế nào về thể lực của mình?"
Tuyên Tử Phương nghĩ nghĩ nói: "Chạy ba nghìn mét thì còn được, chứ chạy năm nghìn mét thì phải cố hết sức..."
Tô Kỷ lắc đầu: "Cậu đánh giá thấp bản thân rồi."
"Hở?"
Tô Kỷ hỏi tiếp: "Cậu còn chưa trải qua kỳ phát tình thật sự đúng không?"
Tuyên Tử Phương gật đầu.
Kỳ phát tình thật sự không phải là lúc lần đầu tiên tiết pheromone ABO, đánh dấu bắt đầu trưởng thành, mà là lúc hai cá thể phối hợp giao hoan. Đối với Omega, đây là lúc bị Alpha đánh dấu vĩnh cửu.
"Cậu có biết Omega vào kỳ phát tình sẽ tiết ra một loại pheromone có thể giúp cậu "làm" không ngừng mà thể lực không bị tiêu hao là bao, thậm chí không ăn không uống cũng không thành vấn đề sao?"
"Đúng là như vậy." Tuyên Tử Phương đỏ mặt đáp.
Tô Kỷ nhìn chằm chằm Tuyên Tử Phương nói: "Pheromone có thể kích thích năng lực vô hạn của cơ thể bùng phát. Nói cách khác, thể lực của Omega tốt hơn Beta xíu."
Củ lạc giòn tan?
Dường như không để ý đến sự xấu hổ của cậu, Tô Kỷ vẫn nghiêm trang thản nhiên khẳng định: "Phải. Cởi sạch."
Tuyên Tử Phương trợn mắt nhìn Tô Kỷ, nhưng lại cảm nhận được sự nghiêm túc trong giọng điệu và ánh mắt của anh. Vì thế, dưới cái nhìn chăm chú không cảm xúc của Tô Kỷ, Tuyên Tử Phương vừa run lẩy bẩy vừa cởi quần áo.
Đầu tiên là áo, sau đó đến tất, rồi đến quần, rồi... Tuyên Tử Phương khựng lại, quay đầu liếc Tô Kỷ một cái, nhỏ giọng gọi: "Này..."
"Tiếp tục".
Nghe được giọng điệu không chút thương hoa tiếc ngọc của Tô Kỷ, Tuyên Tử Phương nhắm mắt liều mình, mạnh mẽ kéo quần lót xuống.
"Xong rồi... Giờ làm gì tiếp?"
Tuyên Tử Phương đứng yên tại chỗ, luống cuống đảo mắt nhìn lung tung. Toàn thân không mảnh vải che thân, lại đứng đối diện một bức tường bằng kính, Tuyên Tử Phương đến liếc mắt nhìn một cái cũng không dám.
Tô Kỷ nhìn cậu đánh giá một hồi, ánh mắt trở nên thâm trầm, đứng lên gọi: "Lại đây."
"Ò..."
Tuyên Tử Phương bước từng bước một đến chỗ Tô Kỷ đang đứng, đầu hơi cúi, nhìn từ trên xuống chỉ thấy một vùng cổ phiếm hồng.
Tô Kỷ chỉ vào một thiết bị, bảo: "Cậu đứng ở trên này."
"Đây là máy gì vậy?" Tuyên Tử Phương nhìn Tô Kỷ khởi động máy một cách thuần thục, trên màn hình xuất hiện một vài chỉ số khó hiểu, nhưng vì tin tưởng người kia nên vẫn bước lên.
"Được chưa?"
"Sang trái một chút, tách chân ra."
Tô Kỷ nhìn thấy sự khẩn trương của Tuyên Tử Phương, nở nụ cười dịu dàng, bước đến đặt tay lên bờ vai cậu để giúp cậu bình tĩnh lại, bảo:
"Được rồi... Cậu không cần phải ưỡn ngực hóp bụng, hít thở bình thường đi."
"Tôi có thể nói chuyện sao?"
"Ừ."
Tuyên Tử Phương thắc mắc: "Ông anh, đây là cái gì vậy?"
"Máy đo lường chỉ số thân thể". Tô Kỷ giải thích: "Máy này sẽ kiểm tra lượng cơ, tỉ lệ mỡ, thể lực, tỉ lệ dinh dưỡng và một số chỉ số dinh dưỡng khác. Lát nữa có kết quả kiểm tra anh sẽ nói cho cậu."
Tuyên Tử Phương "ồ" một tiếng, yên tâm quan sát máy đo lường. Hửm, mình đang đứng trên một cái gì đó giống bàn đánh bóng bàn, mặt dưới làm bằng kim loại, màn hình để ở vị trí vừa với tầm mắt người dùng. Những chỉ số lạ hoắc nhảy lên trên màn hình không ngừng, mình cũng không hiểu hết ý nghĩa của chúng. Máy đặt bên cạnh bức tường bằng kính, bây giờ chỉ cần nghiêng đầu qua một chút là có thể thấy bản thân đang khỏa thân đứng trên máy, còn Tô Kỷ thì đang đứng ở phía sau nhìn mình...
Nghĩ đến đấy, tim cậu đột nhiên đập nhanh hơn, hơi thở trở nên dồn dập. Tuyên Tử Phương thấp thỏm nói: "Tôi... Tôi cảm thấy rất hồi hộp, tim đập rất nhanh. Như vậy thì có ảnh hưởng gì đến kết quả không?"
Tô Kỷ cười cười, bảo rằng không sao. Anh hạ tầm mắt, thấy cậu mặt mày đều đỏ ửng, nhịn không được trêu chọc: "Cậu thật sự hồi hộp đến vậy à?"
Tuyên Tử Phương ấp úng: "Đúng vậy... Đây là lần đầu tiên mà tôi... như vậy..."
Cậu nghĩ thầm, mình cảm thấy bối rối lo lắng là đúng, tính ra thì mình đã bao giờ đứng trước người khác mà... mà... mà thế này đâu...
Tô Kỷ không nói tiếng nào, Tuyên Tử Phương cũng vì quá xấu hổ mà im lặng. Bầu không khí giữa hai người trở nên trầm mặc cho đến Tô Kỷ nói một câu khiến Tuyên Tử Phương cảm giác như được ân xá: "Được rồi, cậu xuống đây đi."
"Ừm." Tuyên Tử Phương nhanh chân bước xuống, đang định cầm lấy quần áo của mình thì bị Tô Kỷ chặn lại. Cậu ngẩng đầu ngơ ngác nhìn, lại bắt gặp ánh mắt lạnh băng của Tô Kỷ.
Gì nữa, không phải xong rồi sao?
Tô Kỷ nói: "Hình như cậu quên mất chuyện gì rồi."
Tuyên Tử Phương không hiểu ý tứ của Tô Kỷ, chớp mắt hỏi: "Tôi quên cái gì?"
"Dấu hiệu trên người cậu đã nhạt đi." Tô Kỷ chậm rãi nói: "Khoan mặc quần áo, tiện thể cho cậu dấu hiệu luôn. Nằm trên ghế sofa đi."
Tuyên Tử Phương đỏ mặt: "Ở... ở trong này luôn sao?"
"Đây là phòng nghỉ của anh, sẽ không có ai làm phiền đâu." Tô Kỷ mỉm cười, đứng dậy cầm mấy bản báo cáo từ máy đo lường, nhìn lướt qua rồi tùy tiện đặt lên bàn làm việc, sau đó quay lại ngồi xuống mép ghế sofa.
Tuyên Tử Phương cũng dám nằm hẳn xuống ghế, ngồi thu lu ôm đầu gối, cặp đùi che đi bộ phận khiến người ta mắt đỏ tim đập. Tư thế ngồi này khiến lưng gập thành một đường cong xinh đẹp, vòng eo không gầy cũng không có mỡ, cơ bắp cân xứng, làn da trắng nõn mà trông rất khỏe mạnh, tràn trề sức sống. Vóc dáng của cậu cho dù đứng giữa hàng trăm Omega yêu kiều xinh đẹp thì cũng rất nổi bật, trông như một con thú non, vừa xinh đẹp vừa khỏe khoắn.
Tô Kỷ xoa đầu cậu, thở dài: "Cậu vẫn không thích chuyện có dấu hiệu?"
Tuyên Tử Phương ngẩng đầu đáp: "Không... Không phải."
"Không phải, phải nói là cậu... không thích anh?" Ánh mắt Tô Kỷ bỗng trở nên thâm trầm.
"Không phải..." Tuyên Tử Phương nói.
Chỉ là cậu không quen với những hành động thân mật như thế này. Thêm vào đó, mỗi lần Tô Kỷ lại gần, khí tức trên người anh đôi khi khiến cậu nảy sinh một cảm giác kỳ lạ, khiến cậu không thể giữ được bình tĩnh. Tất nhiên, có chết cậu cũng không dám nói với Tô Kỷ những lời này.
Tô Kỷ nói: "Anh không biết là trước mặt người khác cậu có khách sáo như đối với anh hay không... Tử Phương, cậu biết không, tình cảm càng sâu đậm thì thời gian của dấu hiệu sẽ càng dài."
Nói xong, Tô Kỷ nhìn sâu vào đôi mắt Tuyên Tử Phương, ánh mắt giống như mang theo chú bi thương.
Nhìn thấy ánh mắt ấy, trái tim Tuyên Tử Phương như bị ai đó thít lại.
Dấu hiệu mà Tô Kỷ cho mình... hình như kéo dài cùng lắm là một tuần. Trong khi theo như lý thuyết thì sẽ kéo dài được hơn nửa tháng...
Chẳng lẽ giống như anh ta nói, mình thật sự không có cảm tình gì với anh ta nên thời gian của dấu hiệu mới ngắn đi?
"Tôi..." Tuyên Tử Phương thở dốc, muốn giải thích một chút, nhưng lại không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ có thể đỏ mặt, lúng túng nhìn Tô Kỷ.
Phải nói với anh ta như thế nào đây??
Tô Kỷ mỉm cười, vỗ vai Tuyên Tử Phương, nói: "Thôi bỏ đi. Hôn xong thì cậu có thể mặc lại quần áo."
"Không..." Tuyên Tử Phương vội la lên: "Tôi có ý kiến."
Tô Kỷ quay đầu lại, chỉ thấy cậu nhóc đang đỏ mặt nhìn mình, ấp úng nói:
"Tôi muốn anh cho tôi dấu hiệu giống như lần trước... Tôi không ghét chuyện này, chỉ là nghe anh nói như vậy, tôi cảm thấy hơi..."
Tuyên Tử Phương nghĩ nghĩ, nói: "Khổ sở."
"Cậu rất dễ mềm lòng." Tô Kỷ nhướng máy nói, cúi xuống chạm môi Tuyên Tử Phương, dịu giọng: "Tính cách của cậu không thích hợp để ra chiến trường."
"Sao??" Tuyên Tử Phương căn bản không nghe được lời nói sau cùng của Tô Kỷ, bởi vì anh vừa đụng vào, cơ thể của cậu đã không thể khống chế được mà nóng lên.
Tô Kỷ tách chân cậu ra, chen vào giữa, áp sát vào người cậu, vừa cầm bộ vị yếu ớt của cậu mà vuốt ve, vừa cúi đầu hôn lên gương mặt nghiêng nghiêng của cậu.
"Ưm..." Cảm giác quen thuộc từ từ xuất hiện, Tuyên Tử Phương thở dốc, tay run run nắm lấy dây thắt lưng của Tô Kỷ, vụng về tháo ra. Dù sao cũng đã cởi một lần, lần thứ hai cậu cũng có chút kinh nghiệm, tháo ra nhanh hơn.
Sau khi kéo quần lót của Tô Kỷ đến ngang đùi, Tuyên Tử Phương cầm lấy vật thô nóng kia, nghĩ một hồi, cúi xuống ngậm vào.
Tô Kỷ như bị điện giật, thở dốc: "Cậu... làm gì?"
Tuyên Tử Phương không ngậm vật kia nữa, ngẩng đầu, trợn mắt nói: "Trên mạng ai cũng nói dấu hiệu hay pheromone của Alpha đều đến từ nơi này, nếu Omega ngậm vào thì hiệu quả sẽ tốt hơn là cứ sờ loạn trên người. Cách này tuy không tạo nên dấu hiệu vĩnh cửu nhưng kết quả thì miễn bàn."
Tô Kỷ: "..."
Anh còn chưa kịp ngăn Tuyên Tử Phương lại thì cậu đã hùng dũng tiếp tục "công việc" đang dang dở, ngậm lấy vật kia mút nhẹ, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp, nuốt xuống chất dịch nhờn bắt đầu rỉ ra.
"Đủ... Đủ rồi."
Tô Kỷ thở dốc, ấn ấn đầu Tuyên Tử Phương, yêu cầu cậu dừng lại. Tuyên Tử Phương "ừ" một tiếng, buông ra, ngoan ngoãn nằm xuống, để Tô Kỷ tùy ý khống chế cơ thể của cậu.
Hơn mười phút sau, hai người đồng thời bắn ra, Tô Kỷ để Tuyên Tử Phương nằm trên người mình, vuốt tóc cậu, nói: "Mấy cái thông tin trên mạng, từ giờ cậu đọc để biết là được rồi, đừng có mà hứng lên đi tìm người để áp dụng vào thực tiễn."
"Hử?" Tuyên Tử Phương trưng ra vẻ mặt vô tội.
"Nhưng mà nếu cậu muốn thì cậu có thể lấy anh ra làm vật thí nghiệm cũng được." Tô Kỷ nói: "Cũng bởi hiện tại anh là Alpha cho cậu dấu hiệu."
Nghỉ ngơi một lúc, Tuyên Tử Phương mặc quần áo tử tế, nghe Tô Kỷ phân tích kết quả kiểm tra thân thể.
"Đúng như những gì anh nghĩ, cậu phát triển rất tốt" Tô Kỷ cười nói: "Xem ra những bài huấn luyện ở học viện có hiệu quả."
"Thực ra thì trước đây cha tôi cũng bắt tôi rèn luyện đủ kiểu, cho nên thành tích ở bắn súng và đấu tay đôi rất tốt. Nhưng mà tôi không thích chạy bộ, cho nên có lẽ chân khá yếu."
"Đúng vậy." Tô Kỷ chỉ tay vào báo cáo, cười nói: "Có vẻ cậu hiểu rất rõ về khả năng của bản thân thì phải."
Tuyên Tử Phương nói: "Cha nói sao thì tôi biết vậy. Ông ấy nói chỉ cần liếc mắt một cái là chỉ ra được ngay yếu điểm của tôi... Ông nhìn người quá tốt."
"Cũng bình thường." Tô Kỷ nói: "Cha anh cũng vậy."
"Vậy thì cơ thể của tôi sau khi được kiểm tra..." Tuyên Tử Phương nhìn nhìn tờ giấy trong tay Tô Kỷ, đang định nhoài người nhìn trên đó viết cái gì thì Tô Kỷ đã thu tờ giấy lại. Anh nói:
"Cậu không cần nhìn làm gì, dù sao sau một thời gian, những trị số này đều thay đổi"
Tuyên Tử Phương vừa ngạc nhiên vừa bi thương nhìn đối phương. Tô Kỷ phì cười, dịu dàng xoa đầu cậu, nói: "Giờ thì chúng ta sẽ đi vào bàn luận từng vấn đề một."
"Chẳng hạn..."
"Ừm, ví dụ như... Cậu nhận xét như thế nào về thể lực của mình?"
Tuyên Tử Phương nghĩ nghĩ nói: "Chạy ba nghìn mét thì còn được, chứ chạy năm nghìn mét thì phải cố hết sức..."
Tô Kỷ lắc đầu: "Cậu đánh giá thấp bản thân rồi."
"Hở?"
Tô Kỷ hỏi tiếp: "Cậu còn chưa trải qua kỳ phát tình thật sự đúng không?"
Tuyên Tử Phương gật đầu.
Kỳ phát tình thật sự không phải là lúc lần đầu tiên tiết pheromone ABO, đánh dấu bắt đầu trưởng thành, mà là lúc hai cá thể phối hợp giao hoan. Đối với Omega, đây là lúc bị Alpha đánh dấu vĩnh cửu.
"Cậu có biết Omega vào kỳ phát tình sẽ tiết ra một loại pheromone có thể giúp cậu "làm" không ngừng mà thể lực không bị tiêu hao là bao, thậm chí không ăn không uống cũng không thành vấn đề sao?"
"Đúng là như vậy." Tuyên Tử Phương đỏ mặt đáp.
Tô Kỷ nhìn chằm chằm Tuyên Tử Phương nói: "Pheromone có thể kích thích năng lực vô hạn của cơ thể bùng phát. Nói cách khác, thể lực của Omega tốt hơn Beta xíu."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook