Cung Dã bên trong chờ Diệp Chanh thay đổi trang phục, liếc mắt nhìn một cái, thật sự cũng sợ ngây cả người.
Y phục trên người cô làm một thân đỏ rực…
Quả nhiên là cảm giác sủng phi hại nước hại dân.
Mà Cung Dã vai diễn phối hợp của anh là một quân sư, một lần vì nhan sắc của nàng hấp dẫn, thiếu chút nữa đã cùng nàng điên đảo cả triều đình, sau đó nhận ra rằng đã bị nàng lợi dụng, đến thẳng cửa cung chỉ hỏi nàng một câu, nàng có phải đã từng yêu ta hay không, nàng nói, nàng chưa từng yêu, hắnliền hộc máu tươi, sau đó nhờ tay hoàng đến mà giết chết nàng.
Tuy rằng đây là một chuyện tình kết thúc thật bi kịch, nhưng lúc trước thật ra rất hạnh phúc.
Cung Dã nhìn Diệp Chanh, treo nụ cười bên môi, Diệp Chanh thì lại trừng mắt nhìn anh một cái, rồi ý nóivới Lưu Kỳ Uy, có thể bắt đầu.
Đạo diễn lên tiếng, mọi người liền chuẩn bị thật tốt.
Kinh nghiệm của Cung Dã phong phú, lập tức liền nhập vai, nhìn Diệp Chanh trên sân khấu cười nói”Cung Phi, ta không cẩn thận vào nhầm khuê phòng của người, thỉnh cung phi đừng…Đừng trách tội.”
Lại nói gương mặt Diệp Vô Song đang ở trước mặt, quân sư có chút kinh diễm liền gắt gao nhìn nàng chăm chăm không tha.
Diệp Vô Song lại không ngại ngùng như những cô nương cổ đại, không hề có lòng dùng nhan sắc của mình lợi dụng người, bây giờ chỉ là rất đàng hoàng nhìn quân sư.
“Quân Sư, trên mặt ta có gì sao, ngươi lại nhìn chăm chăm như vậy?”
Quân sư nắm chặt tay thành quyền, đáy lòng hô to đắc tội rồi, nhưng mà dung mạo của nàng quá mức xinh đẹp, làm cho cả người hắn không có cách nào dời mắt đi.
Diệp Vô Song đi lên phía trước tiến lại gần hắn hơn, làm cho vị quân sư trước nay luôn quả đoán, cơ trí thiếu chút nữa chạy trối chết, lui lại vài bước về sau, trực tiếp ngã bệt xuống đất.
Mọi người bên dưới đều đang xem, lập tức càng tán phục diễn xuất của Cung Dã
Trong nháy mắt liền đem chật vật kia diễn ra thật nhuần nhuyễn, mối biểu tình trên mặt đều đặc biệt xuấn thần nhập hóa, mà Diệp Chanh thì….
Mọi người nhìn cô trong bộ dáng Diệp Vô Song, trên mặt mang theo vẻ tươi cười giảo hoạt, ánh mắt kiêu ngạo, lại không làm người chán ghét, trong nguyên tác, nhân vật này sẽ ít nhiều làm người khác thấy phản cảm, lại được cô diễn rất tự nhiên, cũng không làm cho người thấy yêu phi này chỉ cố làm ra vẻ, ngược lại thì thấy, yêu phi nên như thế này, xinh đẹp, vẻ đắc ý bây giờ rất hợp với sự cao ngạo bây giờ, cô dù kiêu ngạo cũng không có chút gì là giả vờ, chỉ là rất tự nhiên như vậy.
Hơn nữa Diệp Chanh cùng Cung Dã có thể nói là phối hợp quá hoàn mỹ, mi động tác, từng ánh mắt, đều rất linh hoạt, tuy rằng trước đó Diệp Tử cùng Cung Dã diễn phối hợp cũng rất tốt, nhưng mà nhìn thế nào cũng không đủ tự nhiên, có chút diễn trong đó, mà hai người này lại….
Phối hợp ăn ý đến độ không thể nhận ra được một chút gì gọi là diễn cả.
Vốn dĩ Lưu Kỳ Uy ôm suy nghĩ để Diệp Chanh cọ xát, NG vào lần cũng không sao, lại không nghĩ được, cô không cần thử, hai người diễn một đoạn dài này, lời thoại không sai, động tác trôi chảy, cứ như vậy mà diễn, không cần cắt nối biên tập gì, trực tiếp quay chỉ một lần liền đạt yêu cầu.
Mãi cho đến khi, quân sư thật sự chạy trối chết, Diệp Vô Song che miệng cười khẽ, cách ống tay áo, ánh mắt quyến rũ chết người, giống như nhu mị đã khắc sâu vào tận xương tủy, làm người quay phim cũng thần hồn điên đảo theo.
Lưu Kỳ Uy hô to một tiếng “Rất tốt.”
Diệp Chanh biết diễn đã xong, thái độ lập tức thả lỏng.
Lưu Kỳ Uy kích động đi đến, cầm tay Diệp Chanh, vẻ mặt khó có thể che dấu vui mừng tột độ.
Mắt nhìn người của mình thật không sai.
Trong lòng anh lại một lần nữa cảm thấy tương lại của Diệp Chanh tuyệt đối không cách nào chặn lại được, không cần diễn thử, liền diễn thẳng một lần đầy kinh diễm như vậy, hơn nữa một lời thoại cũng không sai, thật sự chưa từng gặp qua một người vừa ra mắt nào lại tốt đến như thế.
Nhóm diễn viên mới khi nãy còn sôi nỗi bàn tán, đều đã trợn mắt há hốc miệng nhìn.
Đặc biệt là An Khả Nhi trước đó còn cười nhạo, lúc này cũng không có lời nào, miệng đã mím chặt đầy oán hận, hung hăng nắm chặt đấm tay nhìn phía trước.
Diệp Tử cũng thật ngoài ý muốn, sắc mặt có chút trắng nhợt đứng nơi đó, nhìn vào trong, ánh mắt khẽ động nhìn Diệp Chanh, vẻ ác độc trong mắt càng tăng.
Diệp Chanh nếu cứ như thế này phát triễn….
Về sau nhất định chính là tai họa vô cùng uy hiếp đến mình.
Y phục trên người cô làm một thân đỏ rực…
Quả nhiên là cảm giác sủng phi hại nước hại dân.
Mà Cung Dã vai diễn phối hợp của anh là một quân sư, một lần vì nhan sắc của nàng hấp dẫn, thiếu chút nữa đã cùng nàng điên đảo cả triều đình, sau đó nhận ra rằng đã bị nàng lợi dụng, đến thẳng cửa cung chỉ hỏi nàng một câu, nàng có phải đã từng yêu ta hay không, nàng nói, nàng chưa từng yêu, hắnliền hộc máu tươi, sau đó nhờ tay hoàng đến mà giết chết nàng.
Tuy rằng đây là một chuyện tình kết thúc thật bi kịch, nhưng lúc trước thật ra rất hạnh phúc.
Cung Dã nhìn Diệp Chanh, treo nụ cười bên môi, Diệp Chanh thì lại trừng mắt nhìn anh một cái, rồi ý nóivới Lưu Kỳ Uy, có thể bắt đầu.
Đạo diễn lên tiếng, mọi người liền chuẩn bị thật tốt.
Kinh nghiệm của Cung Dã phong phú, lập tức liền nhập vai, nhìn Diệp Chanh trên sân khấu cười nói”Cung Phi, ta không cẩn thận vào nhầm khuê phòng của người, thỉnh cung phi đừng…Đừng trách tội.”
Lại nói gương mặt Diệp Vô Song đang ở trước mặt, quân sư có chút kinh diễm liền gắt gao nhìn nàng chăm chăm không tha.
Diệp Vô Song lại không ngại ngùng như những cô nương cổ đại, không hề có lòng dùng nhan sắc của mình lợi dụng người, bây giờ chỉ là rất đàng hoàng nhìn quân sư.
“Quân Sư, trên mặt ta có gì sao, ngươi lại nhìn chăm chăm như vậy?”
Quân sư nắm chặt tay thành quyền, đáy lòng hô to đắc tội rồi, nhưng mà dung mạo của nàng quá mức xinh đẹp, làm cho cả người hắn không có cách nào dời mắt đi.
Diệp Vô Song đi lên phía trước tiến lại gần hắn hơn, làm cho vị quân sư trước nay luôn quả đoán, cơ trí thiếu chút nữa chạy trối chết, lui lại vài bước về sau, trực tiếp ngã bệt xuống đất.
Mọi người bên dưới đều đang xem, lập tức càng tán phục diễn xuất của Cung Dã
Trong nháy mắt liền đem chật vật kia diễn ra thật nhuần nhuyễn, mối biểu tình trên mặt đều đặc biệt xuấn thần nhập hóa, mà Diệp Chanh thì….
Mọi người nhìn cô trong bộ dáng Diệp Vô Song, trên mặt mang theo vẻ tươi cười giảo hoạt, ánh mắt kiêu ngạo, lại không làm người chán ghét, trong nguyên tác, nhân vật này sẽ ít nhiều làm người khác thấy phản cảm, lại được cô diễn rất tự nhiên, cũng không làm cho người thấy yêu phi này chỉ cố làm ra vẻ, ngược lại thì thấy, yêu phi nên như thế này, xinh đẹp, vẻ đắc ý bây giờ rất hợp với sự cao ngạo bây giờ, cô dù kiêu ngạo cũng không có chút gì là giả vờ, chỉ là rất tự nhiên như vậy.
Hơn nữa Diệp Chanh cùng Cung Dã có thể nói là phối hợp quá hoàn mỹ, mi động tác, từng ánh mắt, đều rất linh hoạt, tuy rằng trước đó Diệp Tử cùng Cung Dã diễn phối hợp cũng rất tốt, nhưng mà nhìn thế nào cũng không đủ tự nhiên, có chút diễn trong đó, mà hai người này lại….
Phối hợp ăn ý đến độ không thể nhận ra được một chút gì gọi là diễn cả.
Vốn dĩ Lưu Kỳ Uy ôm suy nghĩ để Diệp Chanh cọ xát, NG vào lần cũng không sao, lại không nghĩ được, cô không cần thử, hai người diễn một đoạn dài này, lời thoại không sai, động tác trôi chảy, cứ như vậy mà diễn, không cần cắt nối biên tập gì, trực tiếp quay chỉ một lần liền đạt yêu cầu.
Mãi cho đến khi, quân sư thật sự chạy trối chết, Diệp Vô Song che miệng cười khẽ, cách ống tay áo, ánh mắt quyến rũ chết người, giống như nhu mị đã khắc sâu vào tận xương tủy, làm người quay phim cũng thần hồn điên đảo theo.
Lưu Kỳ Uy hô to một tiếng “Rất tốt.”
Diệp Chanh biết diễn đã xong, thái độ lập tức thả lỏng.
Lưu Kỳ Uy kích động đi đến, cầm tay Diệp Chanh, vẻ mặt khó có thể che dấu vui mừng tột độ.
Mắt nhìn người của mình thật không sai.
Trong lòng anh lại một lần nữa cảm thấy tương lại của Diệp Chanh tuyệt đối không cách nào chặn lại được, không cần diễn thử, liền diễn thẳng một lần đầy kinh diễm như vậy, hơn nữa một lời thoại cũng không sai, thật sự chưa từng gặp qua một người vừa ra mắt nào lại tốt đến như thế.
Nhóm diễn viên mới khi nãy còn sôi nỗi bàn tán, đều đã trợn mắt há hốc miệng nhìn.
Đặc biệt là An Khả Nhi trước đó còn cười nhạo, lúc này cũng không có lời nào, miệng đã mím chặt đầy oán hận, hung hăng nắm chặt đấm tay nhìn phía trước.
Diệp Tử cũng thật ngoài ý muốn, sắc mặt có chút trắng nhợt đứng nơi đó, nhìn vào trong, ánh mắt khẽ động nhìn Diệp Chanh, vẻ ác độc trong mắt càng tăng.
Diệp Chanh nếu cứ như thế này phát triễn….
Về sau nhất định chính là tai họa vô cùng uy hiếp đến mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook