[Vô Xá Hệ Liệt] Tu La Quân Tử
-
Chương 12
Thời điểm Quân Hành Tuyệt mở mắt ra đã là sáng sớm ngày hôm sau, trên người vẫn ẩm ướt đầy những giọt mồ hôi màu đen, mùi phát ra thật khó ngửi, vẫn như hôm qua bước vào bể rửa mặt chải đầu, bọn hạ nhân đem bữa sáng đặt ở trong phòng.
Nhìn thấy dương quang ngoài cửa sổ, cảm giác trầm mệt vì trúng độc tới nay vẫn đều tồn tại đã biến mất, thoải mái xa cách đã lâu xuất hiện ở trên người mình, nhớ lại lời nói của Thượng Quan Khiêm ngày hôm qua, đợt trị liệu hôm nay là vào buổi tối, vừa vặn thừa dịp tìm hiểu một chút về Thượng Quan Khiêm.
Mang theo Đỗ Thành đi đến chỗ ở của Thượng Quan Khiêm, từ xa đã ngửi thấy trà hương, vừa ngửi thấy hương vị này, hai người đều biết đó là Địch Trần, đến gần, từ lúc mở cửa phòng có thể nhìn thấy Thượng Quan Khiêm và La Thái y vừa nói xong cái gì, La Thái y vẻ mặt khâm phục, Thượng Quan Khiêm trên mặt vẫn là ý cười ôn nhuận như cũ, Tử Yên hầu hạ, Diêm La vẫn như cũ lạnh lùng nghiêm mặt, không nói một câu, canh giữ ở phía sau Thượng Quan Khiêm, chú ý thấy hai người đi đến, bọn họ liếc mắt nhìn hai người rồi không nói thêm cái gì, tiếp tục chăm chú vào chủ nhân của mình.
“Thượng Quan công tử.” Vào cửa, Quân Hành Tuyệt bước tới chào hỏi.
“Phượng công tử.” Nhìn thấy Quân Hành Tuyệt tiến vào, Thượng Quan Khiêm đứng dậy đáp lời lại, La Thái y cũng đứng dậy tùy tiện làm một lễ, hiện tại khi ở ngoài cung phải giản lược tất cả.
“Hôm qua Thượng Quan công tử nói hôm nay trị liệu buổi tối bắt đầu, không biết ta có thể lợi dụng thời gian rãnh này cùng Thượng Quan công tử tâm sự, thuận tiện uống chén trà không. Đúng rồi, Thượng Quan công tử, hiện tại ta có thể uống Địch Trần không?” Quân Hành Tuyệt chỉ vào chén trà nói.
“Phượng công tử đã có nhã hứng, ta tất nhiên sẽ phụng bồi, trà này đối với Phượng công tử đã không có gì đáng ngại, Phượng công tử cứ yên tâm.” Thượng Quan Khiêm nghe Quân Hành Tuyệt nói, vừa đáp lại.
“Thật tốt quá, Thượng Quan công tử phải biết rằng trà này thực rất mê người, cho dù ta không thích trà cũng bị trà này hấp dẫn, nhưng lại là một ly thặng trà (trà thừa) a.” Nghĩ lại tình huống ngày hôm đó uống trà, Quân Hành Tuyệt cảm khái nói.
“Nếu Phượng công tử thích, ta sẽ tặng Phượng công tử một ít, ta làm thực không nhiều lắm, chính mình chỉ còn lại một chút, chỉ có thể cho Phượng công tự mấy lượng, mong rằng Phượng công tử không chê ta keo kiệt.” Thượng Quan Khiêm ôn hòa nói, khiêm tốn có lễ, quân tử chi phong, ai có thể nghĩ rằng hai tay y đã sớm dính huyết tinh không thiếu chỗ nào, Tu La quân tử Thượng Quan Khiêm, bình thường giống như quân tử, một khi động thủ thì chính là Tu La.
[“lượng” = 100g]
“Như thế nào có thể, Thượng Quan công tử có thể bỏ những thứ yêu thích cho ta một ít, ta thực cảm tạ. Ta thấy hôm nay thời tiết không tồi, nơi này có một tòa tiểu đình, phong cảnh không tồi, Thượng Quan công tử có thể đến đó nhìn xem.” Quân Hành Tuyệt đề nghị.
“Phượng công tử an bài là được.” Thượng Quan Khiêm không chút nào để ý nói, Quân Hành Tuyệt nghĩ muốn làm như thế nào thì cứ làm như thế nấy, y tiếp chiêu là được.
“Mời theo ta.” Quân Hành Tuyệt đi phía trước dẫn đường.
Thượng Quan Khiêm bước theo, Diêm La tất nhiên là sẽ không rời khỏi Thượng Quan Khiêm, Tử Yên ở lại, La Thái y rất muốn biết hai huynh đệ này muốn nói gì nên cũng đi theo.
Tiểu đình cách tiểu viện của Thượng Quan Khiêm có chút xa, bọn họ không cần gấp, đi rất chậm, dọc theo đường đi, Quân Hành Tuyệt cùng Thượng Quan Khiêm vừa đi vừa nói một vài chuyện linh tinh.
Tiểu đình tọa lạc tại bên cạnh ao, sắc xanh dập dờn bồng bềnh, sáu cây cột trụ, trong đình bày bố là bộ bàn ghế bằng gỗ, mộc mạc mà tao nhã, cùng với phong cảnh thật hòa hợp, hoa sen trong hồ vẫn chưa nở, chỉ có một mảnh lục tán theo gió lay động.
[“lục tán”: ở đây là “lá sen”]
Thượng Quan Khiêm cùng Quân Hành Tuyệt ngồi xuống đối diện nhau, La Thái y tuổi đã cao được Quân Hành Tuyệt ân chuẩn cho ngồi, bọn họ bước đi rất chậm, hạ nhân đã đem nước ấm, chén trà, điểm tâm chuẩn bị tốt, biết chủ tử không cần bọn họ hầu hạ, đặt mọi thứ xuống rồi lui ra.
Diêm La lấy lá trà ra pha cho mọi người, trà hương thanh dật rất là mê người, lá trà xanh biếc lắng đọng lại ở bên trong nước trà màu nâu. Đỗ Thành may mắn cũng được một chén trà, ở trong lòng tán thưởng Thượng Quan Khiêm không hổ là quân tử, chưa có quên hắn, tuy rằng là trà Diêm La pha, thế nhưng đối với Diêm La từ trước tới nay chưa từng làm ra vẻ ta đây khiến cho Đỗ Thành sơ suất điểm ấy, hắn ngày hôm qua vẫn chưa thể làm cho Diêm La nói chữ nào, tâm trạng rất ư là buồn bực.
“Trà này của Thượng Quan công tử có thể nói là tiên phẩm, màu sắc lẫn hương vị đều thanh dật thoát tục như thế.” Quân Hành Tuyệt uống một ngụm tán thưởng nói, chính mình tuy là đứng đầu thiên hạ, thế nhưng hảo trà như thế này lại chưa bao giờ nghe nói đến, xem ra những thứ tốt nhất vẫn chưa chắc là đều ở trong cung.
“Phượng công tử quá khen.” Thượng Quan Khiêm khiêm tốn đáp lại.
“Không phải quá khen, ta chính là hưởng qua không ít hảo trà, chỉ có trà này của Thượng Quan công tử là tốt nhất.” Quân Hành Tuyệt khen ngợi, “Cũng giống như y thuật của Thượng Quan công tử, đều là chưa từng biết đến trên thế gian, nhưng là một khi phát hiện thì mới biết là thần kỳ như thế nào. Mới chỉ là hai lần dược, Thượng Quan công tử có thể đem độc ta trúng phải loại trừ hết, phải biết rằng La Thái y cũng chưa làm được, còn phải đa tạ Thượng Quan công tử thanh trử độc tố cho ta, Thượng Quan công tử có gì yêu cầu, cứ việc nói, ta có thể, nhất định vì Thượng Quan công tử làm cho bằng được.” Quân Hành Tuyệt cảm tạ nói
“Phượng công tử không cần cảm tạ ta, ta không phải bởi vì ngươi mới giải độc.” Đối với lòng biết ơn của Quân Hành Tuyệt, Thượng Quan Khiêm không chút nào để ý, đối với y mà nói nếu không bởi vì hứng thú thì tuyệt đối sẽ không ra tay, trừ bỏ đồng bạn của y ra, những kẻ khác không có tư cách để cho y trị liệu.
“Nga, ta đây rất muốn biết, Thượng Quan công tử vì sao lại giải độc cho ta.” Hơi nhướng mi, đối với lời nói của Thượng Quan Khiêm, Quân Hành Tuyệt xác thực có vài phần tò mò.
“Ta yêu thích không nhiều lắm, trong đó thích nhất chính là trị liệu những bệnh kỳ quái. Độc trên người Phượng công tử làm cho ta cảm thấy thú vị, hơn nữa ta là lần đầu tiên nhìn thấy độc như vậy, nếu như trước Phượng công tử có người trúng độc giống như vậy mà đã được ta giải qua, ta tuyệt đối sẽ không vì Phượng công tử giải độc, chuyện không có hứng thú ta sẽ không làm.” Thượng Quan Khiêm nói ra chân tướng sự thật.
La Thái y có chút khiếp sợ nhìn đứa nhỏ vốn rất ôn hòa trước kia, thế nhưng hiện tại y lại lạnh lùng như vậy, âm thầm thở dài, đứa nhỏ này vẫn là có oán, cũng đúng, có thể không oán sao? Năm đó...... Ai, phải nếm qua nhiều ít khổ sở rồi mới có thể làm cho đứa nhỏ từng dịu ngoan khiêm tốn thiện lương trở nên lạnh lùng như thế, ông có thể trách cứ sao? Không thể. Đứa nhỏ này biến thành như vậy nói ra là lỗi của ai? Trách Tiên hoàng, ông là bề tôi, không thể trách a, hết thảy đều là tạo hóa trêu người, hiện tại đứa nhỏ này sống tốt là được, ông năm nay niên kỉ cũng đã lớn, đã thấy qua nhiều việc. Thế nhưng ông vẫn muốn thử khuyên nhủ, y thuật của đứa nhỏ này có thể cứu biết bao nhiêu người a. Trong suốt hai ngày tiếp xúc qua, ông đã thấy được y thuật của đứa nhỏ này vượt qua hẳn mình. Hậu sinh khả úy a, ông đã già rồi.
[“hậu sinh khả úy”: kẻ sinh sau ắt hơn bậc đàn anh.]
“Ta đây thật đúng là may mắn.” Đối với lời nói của Thượng Quan Khiêm, Quân Hành Tuyệt phản ứng có điểm chậm, lần đầu tiên có người thành thực nói ra lời nói lạnh lùng như vậy hoặc là đang cố tình làm trò trước mặt mình, hơn nữa biểu tình trên mặt vẫn là ôn hòa như cũ.
“Đúng vậy.” Thượng Quan Khiêm tán thành với cách nói của Quân Hành Tuyệt.
Thượng Quan Khiêm tán thành đáp lại làm cho Quân Hành Tuyệt khóe miệng có chút run rẩy, nụ cười trên mặt cũng sắp không giữ được, sau đó không nói cái gì nữa, hắn cần bình phục tâm tình của mình một chút.
Đỗ Thành nghe hai người đối thoại chỉ im lặng. Diêm La như trước không nói một lời.
Tất cả đều lặng im nghe tiếng mưa rơi, Thượng Quan Khiêm uống trà, La Thái y suy nghĩ xem phải khuyên Thượng Quan Khiêm như thế nào. Đỗ Thành lại không dám mở miệng.
“Thượng Quan công tử có thể chơi cờ không?” Một lát sau, Quân Hành Tuyệt hồi phục tâm tình lại như bình thường, không tiếp tục so đo lời nói của Thượng Quan Khiêm, mở miệng hỏi. Tổ gia gia võ công cao, kì tài (tài năng đánh cờ) cao, ngay cả những người giỏi nhất trong triều cũng không phải đối thủ, người có thể cùng ông chơi cờ cũng càng ngày càng ít, hắn từng học đánh cờ với tổ gia gia, ở trong triều cũng ít có địch thủ, là một trong những số ít những người có thể đánh cờ với tổ gia gia.
“Lược đổng một phần.” Thượng Quan Khiêm nói, mọi người trong Vô Xá đều có thể chơi cờ, chơi cờ là phương thức rất tốt để giải trí, hơn nữa trong phương diện đánh cờ bọn họ rất có thiên phú, kì lực (khả năng đánh cờ) mỗi người đều rất cao, đáng tiếc ngoại trừ chính bọn họ ra không ai dám cùng bọn họ chơi cả. Trong Vô Xá, kì phong (phong cách đánh cờ)của Cảnh là tinh chuẩn (chính xác), kì phong của Đế là khó dò, kì phong của Khắc Lạc Duy là biến hóa, mà kì phong của y là tàng phong. (ý nói ẩn tàng nguy hiểm)
[“Lược đổng một phần”: “cũng biết ít nhiều”, chắc đây là cách nói khiêm tốn của anh Khiêm.]
“Chúng ta bây giờ thử xem, không biết ý Thượng Quan công tử như thế nào?” Quân Hành Tuyệt đề nghị, từ trong kì phong có thể nhìn ra tính cách của một người, Quân Hành Tuyệt đã dùng phương thức như vậy nhìn ra tính cách của không ít người, quan lại trong triều không có ai là không biết chơi cờ, ngay cả tần phi biết chơi cờ cũng không ít. Thượng Quan Khiêm ngươi là người như thế nào đây? Đối với Thượng Quan Khiêm, Quân Hành Tuyệt thật sự không biết y là người như thế nào, nhìn như ôn hòa, vốn tưởng rằng chính là đam mạc, không nghĩ tới còn lãnh khốc tới mức không tưởng được, một người thực mâu thuẫn, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua người nào như vậy.
“Hảo.” Thượng Quan Khiêm không cự tuyệt, y biết đây là hành động thứ nhất của Quân Hành Tuyệt, muốn từ trong kì phong để đoán ra y là người như thế nào. Y không ngại cho Quân Hành Tuyệt biết bản tính của y. Thế nhưng, Quân Hành Tuyệt, nếu kì lực không cao thì sẽ không thể nhìn ra toàn bộ nga. Để cho ta xem ngươi có thực lực đến đâu.
Đỗ Thành nhanh chóng đem đến một bàn cờ làm từ gỗ cây trắc, quanh thân trạm khắc những hoa văn tinh xảo cùng những quân cờ trắng đen được tạo thành từ mã não.
Quân Hành Tuyệt quân đen, đi trước một bước. Thượng Quan Khiêm đi sau. Hai người đều không nói chuyện, chỉ lẳng lặng đánh cờ.
La Thái y ngoài trừ y thuật ra thì kì lực cũng không tồi, cũng nằm trong số ít người có thể cùng tổ gia gia của Quân Hành Tuyệt tông sư Phượng Cửu đánh cờ. Kì lực của Quân Hành Tuyệt ông biết rõ, cũng biết mẫu hậu của Thượng Quan Khiêm cũng là tài nữ, đã dạy Thượng Quan Khiêm chơi cờ, thời điểm năm đó ở trong cung, ông cùng Thượng Quan Khiêm đã giao thủ, đánh cờ vẫn còn trúc trắc, vẫn chưa nhìn ra được gì, đứa nhỏ này hiện tại đã chơi cờ giỏi đến mức nào a. Bưng chen trà lên vui tươi hớn hở quan sát, Diêm La cũng thật là tốt, thấy chén của ông hết trà nên đã rót thêm, đứa nhỏ này là từ đâu tìm được người như vậy.
Quân cờ trên bàn chậm rãi gia tăng, thời điểm bắt đầu, Quân Hành Tuyệt hạ rất nhanh, nhưng lúc sau tốc độ của hắn đã chậm lại, một lần so với một lần lại càng chậm, thời gian suy nghĩ cũng càng dài. La Thái y buông chén trà xuống, biểu tình nhàn nhã đã không còn, nghiêm túc nhìn bàn cờ, Đỗ Thành không hiểu kì nghệ cũng có thể nhìn ra chủ tử bị vây ở thế hạ phong. Thượng Quan Khiêm biểu tình không thay đổi, tốc độ hạ kì cũng không thay đổi, mỗi khi Quân Hành Tuyệt buông quân cờ, y cũng sẽ không nhanh không chậm hạ xuống.
Diêm La vẫn trầm mặc như trước.
Lại sau một hồi, Quân Hành Tuyệt từ trong kì hạp (hộp đựng mấy quân cờ) lấy ra một quân cờ, thế nhưng lại thả lỏng tay ra để cho quân cờ rơi lại vào hộp, đã không còn tất yếu để đánh tiếp, hắn biết….mình đã thua.
~~~~~~
Nhìn thấy dương quang ngoài cửa sổ, cảm giác trầm mệt vì trúng độc tới nay vẫn đều tồn tại đã biến mất, thoải mái xa cách đã lâu xuất hiện ở trên người mình, nhớ lại lời nói của Thượng Quan Khiêm ngày hôm qua, đợt trị liệu hôm nay là vào buổi tối, vừa vặn thừa dịp tìm hiểu một chút về Thượng Quan Khiêm.
Mang theo Đỗ Thành đi đến chỗ ở của Thượng Quan Khiêm, từ xa đã ngửi thấy trà hương, vừa ngửi thấy hương vị này, hai người đều biết đó là Địch Trần, đến gần, từ lúc mở cửa phòng có thể nhìn thấy Thượng Quan Khiêm và La Thái y vừa nói xong cái gì, La Thái y vẻ mặt khâm phục, Thượng Quan Khiêm trên mặt vẫn là ý cười ôn nhuận như cũ, Tử Yên hầu hạ, Diêm La vẫn như cũ lạnh lùng nghiêm mặt, không nói một câu, canh giữ ở phía sau Thượng Quan Khiêm, chú ý thấy hai người đi đến, bọn họ liếc mắt nhìn hai người rồi không nói thêm cái gì, tiếp tục chăm chú vào chủ nhân của mình.
“Thượng Quan công tử.” Vào cửa, Quân Hành Tuyệt bước tới chào hỏi.
“Phượng công tử.” Nhìn thấy Quân Hành Tuyệt tiến vào, Thượng Quan Khiêm đứng dậy đáp lời lại, La Thái y cũng đứng dậy tùy tiện làm một lễ, hiện tại khi ở ngoài cung phải giản lược tất cả.
“Hôm qua Thượng Quan công tử nói hôm nay trị liệu buổi tối bắt đầu, không biết ta có thể lợi dụng thời gian rãnh này cùng Thượng Quan công tử tâm sự, thuận tiện uống chén trà không. Đúng rồi, Thượng Quan công tử, hiện tại ta có thể uống Địch Trần không?” Quân Hành Tuyệt chỉ vào chén trà nói.
“Phượng công tử đã có nhã hứng, ta tất nhiên sẽ phụng bồi, trà này đối với Phượng công tử đã không có gì đáng ngại, Phượng công tử cứ yên tâm.” Thượng Quan Khiêm nghe Quân Hành Tuyệt nói, vừa đáp lại.
“Thật tốt quá, Thượng Quan công tử phải biết rằng trà này thực rất mê người, cho dù ta không thích trà cũng bị trà này hấp dẫn, nhưng lại là một ly thặng trà (trà thừa) a.” Nghĩ lại tình huống ngày hôm đó uống trà, Quân Hành Tuyệt cảm khái nói.
“Nếu Phượng công tử thích, ta sẽ tặng Phượng công tử một ít, ta làm thực không nhiều lắm, chính mình chỉ còn lại một chút, chỉ có thể cho Phượng công tự mấy lượng, mong rằng Phượng công tử không chê ta keo kiệt.” Thượng Quan Khiêm ôn hòa nói, khiêm tốn có lễ, quân tử chi phong, ai có thể nghĩ rằng hai tay y đã sớm dính huyết tinh không thiếu chỗ nào, Tu La quân tử Thượng Quan Khiêm, bình thường giống như quân tử, một khi động thủ thì chính là Tu La.
[“lượng” = 100g]
“Như thế nào có thể, Thượng Quan công tử có thể bỏ những thứ yêu thích cho ta một ít, ta thực cảm tạ. Ta thấy hôm nay thời tiết không tồi, nơi này có một tòa tiểu đình, phong cảnh không tồi, Thượng Quan công tử có thể đến đó nhìn xem.” Quân Hành Tuyệt đề nghị.
“Phượng công tử an bài là được.” Thượng Quan Khiêm không chút nào để ý nói, Quân Hành Tuyệt nghĩ muốn làm như thế nào thì cứ làm như thế nấy, y tiếp chiêu là được.
“Mời theo ta.” Quân Hành Tuyệt đi phía trước dẫn đường.
Thượng Quan Khiêm bước theo, Diêm La tất nhiên là sẽ không rời khỏi Thượng Quan Khiêm, Tử Yên ở lại, La Thái y rất muốn biết hai huynh đệ này muốn nói gì nên cũng đi theo.
Tiểu đình cách tiểu viện của Thượng Quan Khiêm có chút xa, bọn họ không cần gấp, đi rất chậm, dọc theo đường đi, Quân Hành Tuyệt cùng Thượng Quan Khiêm vừa đi vừa nói một vài chuyện linh tinh.
Tiểu đình tọa lạc tại bên cạnh ao, sắc xanh dập dờn bồng bềnh, sáu cây cột trụ, trong đình bày bố là bộ bàn ghế bằng gỗ, mộc mạc mà tao nhã, cùng với phong cảnh thật hòa hợp, hoa sen trong hồ vẫn chưa nở, chỉ có một mảnh lục tán theo gió lay động.
[“lục tán”: ở đây là “lá sen”]
Thượng Quan Khiêm cùng Quân Hành Tuyệt ngồi xuống đối diện nhau, La Thái y tuổi đã cao được Quân Hành Tuyệt ân chuẩn cho ngồi, bọn họ bước đi rất chậm, hạ nhân đã đem nước ấm, chén trà, điểm tâm chuẩn bị tốt, biết chủ tử không cần bọn họ hầu hạ, đặt mọi thứ xuống rồi lui ra.
Diêm La lấy lá trà ra pha cho mọi người, trà hương thanh dật rất là mê người, lá trà xanh biếc lắng đọng lại ở bên trong nước trà màu nâu. Đỗ Thành may mắn cũng được một chén trà, ở trong lòng tán thưởng Thượng Quan Khiêm không hổ là quân tử, chưa có quên hắn, tuy rằng là trà Diêm La pha, thế nhưng đối với Diêm La từ trước tới nay chưa từng làm ra vẻ ta đây khiến cho Đỗ Thành sơ suất điểm ấy, hắn ngày hôm qua vẫn chưa thể làm cho Diêm La nói chữ nào, tâm trạng rất ư là buồn bực.
“Trà này của Thượng Quan công tử có thể nói là tiên phẩm, màu sắc lẫn hương vị đều thanh dật thoát tục như thế.” Quân Hành Tuyệt uống một ngụm tán thưởng nói, chính mình tuy là đứng đầu thiên hạ, thế nhưng hảo trà như thế này lại chưa bao giờ nghe nói đến, xem ra những thứ tốt nhất vẫn chưa chắc là đều ở trong cung.
“Phượng công tử quá khen.” Thượng Quan Khiêm khiêm tốn đáp lại.
“Không phải quá khen, ta chính là hưởng qua không ít hảo trà, chỉ có trà này của Thượng Quan công tử là tốt nhất.” Quân Hành Tuyệt khen ngợi, “Cũng giống như y thuật của Thượng Quan công tử, đều là chưa từng biết đến trên thế gian, nhưng là một khi phát hiện thì mới biết là thần kỳ như thế nào. Mới chỉ là hai lần dược, Thượng Quan công tử có thể đem độc ta trúng phải loại trừ hết, phải biết rằng La Thái y cũng chưa làm được, còn phải đa tạ Thượng Quan công tử thanh trử độc tố cho ta, Thượng Quan công tử có gì yêu cầu, cứ việc nói, ta có thể, nhất định vì Thượng Quan công tử làm cho bằng được.” Quân Hành Tuyệt cảm tạ nói
“Phượng công tử không cần cảm tạ ta, ta không phải bởi vì ngươi mới giải độc.” Đối với lòng biết ơn của Quân Hành Tuyệt, Thượng Quan Khiêm không chút nào để ý, đối với y mà nói nếu không bởi vì hứng thú thì tuyệt đối sẽ không ra tay, trừ bỏ đồng bạn của y ra, những kẻ khác không có tư cách để cho y trị liệu.
“Nga, ta đây rất muốn biết, Thượng Quan công tử vì sao lại giải độc cho ta.” Hơi nhướng mi, đối với lời nói của Thượng Quan Khiêm, Quân Hành Tuyệt xác thực có vài phần tò mò.
“Ta yêu thích không nhiều lắm, trong đó thích nhất chính là trị liệu những bệnh kỳ quái. Độc trên người Phượng công tử làm cho ta cảm thấy thú vị, hơn nữa ta là lần đầu tiên nhìn thấy độc như vậy, nếu như trước Phượng công tử có người trúng độc giống như vậy mà đã được ta giải qua, ta tuyệt đối sẽ không vì Phượng công tử giải độc, chuyện không có hứng thú ta sẽ không làm.” Thượng Quan Khiêm nói ra chân tướng sự thật.
La Thái y có chút khiếp sợ nhìn đứa nhỏ vốn rất ôn hòa trước kia, thế nhưng hiện tại y lại lạnh lùng như vậy, âm thầm thở dài, đứa nhỏ này vẫn là có oán, cũng đúng, có thể không oán sao? Năm đó...... Ai, phải nếm qua nhiều ít khổ sở rồi mới có thể làm cho đứa nhỏ từng dịu ngoan khiêm tốn thiện lương trở nên lạnh lùng như thế, ông có thể trách cứ sao? Không thể. Đứa nhỏ này biến thành như vậy nói ra là lỗi của ai? Trách Tiên hoàng, ông là bề tôi, không thể trách a, hết thảy đều là tạo hóa trêu người, hiện tại đứa nhỏ này sống tốt là được, ông năm nay niên kỉ cũng đã lớn, đã thấy qua nhiều việc. Thế nhưng ông vẫn muốn thử khuyên nhủ, y thuật của đứa nhỏ này có thể cứu biết bao nhiêu người a. Trong suốt hai ngày tiếp xúc qua, ông đã thấy được y thuật của đứa nhỏ này vượt qua hẳn mình. Hậu sinh khả úy a, ông đã già rồi.
[“hậu sinh khả úy”: kẻ sinh sau ắt hơn bậc đàn anh.]
“Ta đây thật đúng là may mắn.” Đối với lời nói của Thượng Quan Khiêm, Quân Hành Tuyệt phản ứng có điểm chậm, lần đầu tiên có người thành thực nói ra lời nói lạnh lùng như vậy hoặc là đang cố tình làm trò trước mặt mình, hơn nữa biểu tình trên mặt vẫn là ôn hòa như cũ.
“Đúng vậy.” Thượng Quan Khiêm tán thành với cách nói của Quân Hành Tuyệt.
Thượng Quan Khiêm tán thành đáp lại làm cho Quân Hành Tuyệt khóe miệng có chút run rẩy, nụ cười trên mặt cũng sắp không giữ được, sau đó không nói cái gì nữa, hắn cần bình phục tâm tình của mình một chút.
Đỗ Thành nghe hai người đối thoại chỉ im lặng. Diêm La như trước không nói một lời.
Tất cả đều lặng im nghe tiếng mưa rơi, Thượng Quan Khiêm uống trà, La Thái y suy nghĩ xem phải khuyên Thượng Quan Khiêm như thế nào. Đỗ Thành lại không dám mở miệng.
“Thượng Quan công tử có thể chơi cờ không?” Một lát sau, Quân Hành Tuyệt hồi phục tâm tình lại như bình thường, không tiếp tục so đo lời nói của Thượng Quan Khiêm, mở miệng hỏi. Tổ gia gia võ công cao, kì tài (tài năng đánh cờ) cao, ngay cả những người giỏi nhất trong triều cũng không phải đối thủ, người có thể cùng ông chơi cờ cũng càng ngày càng ít, hắn từng học đánh cờ với tổ gia gia, ở trong triều cũng ít có địch thủ, là một trong những số ít những người có thể đánh cờ với tổ gia gia.
“Lược đổng một phần.” Thượng Quan Khiêm nói, mọi người trong Vô Xá đều có thể chơi cờ, chơi cờ là phương thức rất tốt để giải trí, hơn nữa trong phương diện đánh cờ bọn họ rất có thiên phú, kì lực (khả năng đánh cờ) mỗi người đều rất cao, đáng tiếc ngoại trừ chính bọn họ ra không ai dám cùng bọn họ chơi cả. Trong Vô Xá, kì phong (phong cách đánh cờ)của Cảnh là tinh chuẩn (chính xác), kì phong của Đế là khó dò, kì phong của Khắc Lạc Duy là biến hóa, mà kì phong của y là tàng phong. (ý nói ẩn tàng nguy hiểm)
[“Lược đổng một phần”: “cũng biết ít nhiều”, chắc đây là cách nói khiêm tốn của anh Khiêm.]
“Chúng ta bây giờ thử xem, không biết ý Thượng Quan công tử như thế nào?” Quân Hành Tuyệt đề nghị, từ trong kì phong có thể nhìn ra tính cách của một người, Quân Hành Tuyệt đã dùng phương thức như vậy nhìn ra tính cách của không ít người, quan lại trong triều không có ai là không biết chơi cờ, ngay cả tần phi biết chơi cờ cũng không ít. Thượng Quan Khiêm ngươi là người như thế nào đây? Đối với Thượng Quan Khiêm, Quân Hành Tuyệt thật sự không biết y là người như thế nào, nhìn như ôn hòa, vốn tưởng rằng chính là đam mạc, không nghĩ tới còn lãnh khốc tới mức không tưởng được, một người thực mâu thuẫn, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua người nào như vậy.
“Hảo.” Thượng Quan Khiêm không cự tuyệt, y biết đây là hành động thứ nhất của Quân Hành Tuyệt, muốn từ trong kì phong để đoán ra y là người như thế nào. Y không ngại cho Quân Hành Tuyệt biết bản tính của y. Thế nhưng, Quân Hành Tuyệt, nếu kì lực không cao thì sẽ không thể nhìn ra toàn bộ nga. Để cho ta xem ngươi có thực lực đến đâu.
Đỗ Thành nhanh chóng đem đến một bàn cờ làm từ gỗ cây trắc, quanh thân trạm khắc những hoa văn tinh xảo cùng những quân cờ trắng đen được tạo thành từ mã não.
Quân Hành Tuyệt quân đen, đi trước một bước. Thượng Quan Khiêm đi sau. Hai người đều không nói chuyện, chỉ lẳng lặng đánh cờ.
La Thái y ngoài trừ y thuật ra thì kì lực cũng không tồi, cũng nằm trong số ít người có thể cùng tổ gia gia của Quân Hành Tuyệt tông sư Phượng Cửu đánh cờ. Kì lực của Quân Hành Tuyệt ông biết rõ, cũng biết mẫu hậu của Thượng Quan Khiêm cũng là tài nữ, đã dạy Thượng Quan Khiêm chơi cờ, thời điểm năm đó ở trong cung, ông cùng Thượng Quan Khiêm đã giao thủ, đánh cờ vẫn còn trúc trắc, vẫn chưa nhìn ra được gì, đứa nhỏ này hiện tại đã chơi cờ giỏi đến mức nào a. Bưng chen trà lên vui tươi hớn hở quan sát, Diêm La cũng thật là tốt, thấy chén của ông hết trà nên đã rót thêm, đứa nhỏ này là từ đâu tìm được người như vậy.
Quân cờ trên bàn chậm rãi gia tăng, thời điểm bắt đầu, Quân Hành Tuyệt hạ rất nhanh, nhưng lúc sau tốc độ của hắn đã chậm lại, một lần so với một lần lại càng chậm, thời gian suy nghĩ cũng càng dài. La Thái y buông chén trà xuống, biểu tình nhàn nhã đã không còn, nghiêm túc nhìn bàn cờ, Đỗ Thành không hiểu kì nghệ cũng có thể nhìn ra chủ tử bị vây ở thế hạ phong. Thượng Quan Khiêm biểu tình không thay đổi, tốc độ hạ kì cũng không thay đổi, mỗi khi Quân Hành Tuyệt buông quân cờ, y cũng sẽ không nhanh không chậm hạ xuống.
Diêm La vẫn trầm mặc như trước.
Lại sau một hồi, Quân Hành Tuyệt từ trong kì hạp (hộp đựng mấy quân cờ) lấy ra một quân cờ, thế nhưng lại thả lỏng tay ra để cho quân cờ rơi lại vào hộp, đã không còn tất yếu để đánh tiếp, hắn biết….mình đã thua.
~~~~~~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook