Vô Ưu Truyền Kỳ
-
Chương 9: Tiền không dễ kiếm
"Hoàng tỷ, Bình nhi có chuyện xin gặp"
Bình nhi ngữ khí hớn hở ở ngoài cửa nói vọng vào
Tích nguyệt hơi liếc mắt cái người đang nằm tròn vo thành một đống ở trên giường của mình, nàng ta không sợ nóng sao?
"Vào đi " Ngữ khí bình thản, ung dung
Bình nhi đẩy cửa vào, ánh mắt ngạc nhiên nhìn Vô Ưu một bộ muốn chết, không thể sống. Điêu dân này lại làm sao đây
Cúi đầu làm lễ, Bình nhi nóng vội nói:
"Hoàng tỷ, tên điêu dân kia, ta muốn!"
Tích Nguyệt nhìn cũng không thèm nhìn nàng
"Không được "
"Tại sao nha, tên điêu dân kia dám mắng chửi ta, phụ vương nói đó là tội phạm thượng, ta muốn bắt hắn vào phủ làm nô bộc "
"Hắn là Vô Ưu, không phải điêu dân"
Tích Nguyệt bỏ quyển sách đang đọc xuống, một bộ vân đạm phong khinh "Hắn sắp thành phò mã của bản cung, An Bình quận chúa vẫn muốn hắn làm nô bộc cho Tương Vương phủ sao?"
An Bình nghe vậy, mở to mắt kinh hoàng nhìn nàng. Thấy An Bình cứ một lúc nhìn nàng, một lúc lại nhìn cục tròn vo trên giường, một bộ "Ai da, ta có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói với ngươi, nhưng không biết bắt đầu từ đâu" . Tích Nguyệt thản nhiên nói:
"An Bình, ta mệt mỏi, Vô Ưu trong người cũng không khỏe, ngươi nếu không có chuyện gì, vậy lui xuống trước đi"
An Bình lúc này mới hồi thần, lại không biết nói cái gì, chỉ đành cúi đầu làm lễ, rồi chật vật lui xuống.
"Ngươi đây là muốn làm đà điểu sao, phò mã " Tích Nguyệt vẫn cảm thấy Vô Ưu rất dễ thương, luôn khiến mình không tự chủ muốn chọc ghẹo nàng một chút
"Đà điểu" vẫn trùm chăn kín đầu, từ bên trong nói vọng ra
"Ai là phò mã của người, đừng nhận bừa "
Tích nguyệt cũng không giận, còn cười cười
"Được rồi, tốt lắm, Vô Ưu, đừng trùm chăn kín mít như vậy, ảnh hưởng sức khỏe. Ra đây ta có chuyện muốn thương lượng với ngươi "
Vô Ưu vẫn quằn quại một lúc, mới chậm rì rì khoanh tay nửa nằm nửa ngồi trên giường, một bộ "Đến đây đi, ta sẵn sàng rồi" nhìn cũng không nhìn Tích Nguyệt
"Ngươi chẳng phải kiếm tiền để quay về cố hương sao, ngươi làm phò mã của ta ba năm, ta liền cho ngươi ba ngàn lượng bạc, sau đó nhờ sứ giả phương Nam đưa ngươi về cùng, thế nào? "
Công chúa chính là công chúa, ra tay quả nhiên hào phóng!
Vô Ưu nhìn Tích Nguyệt, suy nghĩ xem vị công chúa này có ý định gì, sao cứ nhất định quấn quýt lấy mình không buông
"Vì sao phải làm vậy? "
"Ta năm nay 19 tuổi, phụ hoàng đã nhiều lần thúc giục ta tuyển phò mã, e rằng lần này hồi kinh, không thể trốn tránh được nữa "
Vô ưu mung lung nhìn nàng, rồi thở dài
" Vì sao lại là ta "
" Vì ngươi đẹp a "
Công chúa, ngươi tuyển chồng, hay tuyển hoa hậu vậy!
________________________
____________________________________
Gả cho người mình không biết, bị bắt đem bán, đưa lên rừng làm công việc nặng nhọc... còn thiếu mỗi mổ lấy nội tạng nữa là đủ bộ "Những điều có thể xảy ra khi bạn sang Trung quốc " mà mấy tờ báo lá ngón online của Việt Nam hay tung lên mạng
Số mạng mình chắc bị sao con rệp chiếu nên mới đen đủi thế này... huhu... Vô Ưu khóc không ra nước mắt.
Nàng hiện tại thật không có tâm tình ăn uống, cả gia đình Tương Vương đang nhìn chằm chằm nàng, một bộ muốn nuốt nàng vào bụng luôn. Vợ chồng Tương Vương thì thở dài thở ngắn, quận chúa điêu ngoa thì hồn cứ như bay đi đâu rồi, còn thế tử, Vô Ưu nghi ngờ hắn là gay nha, không thì làm gì cứ nhìn mình chằm chằm như thế.
"Vô ưu, thất thần cái gì, uống canh gà đi"
Công chúa dường như không nhận ra bầu không khí xấu hổ xung quanh, vẫn thản nhiên chậm rãi múc canh gà, một bộ : "Ai da, mọi người cứ tự nhiên nói chuyện, đừng làm phiền bản cung và phò mã ăn uống "
"Công chúa chăm sóc cho công tử Vô Ưu thật quá chu đáo " Thế tử Vũ Diệc nghiến răng nghiến lợi nói
"Ân, bản cung cũng cảm thấy vậy" Tích Nguyệt còn thật sự nói "Hắn có chút gầy, bản cung sợ hắn cơ thể hư nhược, phải tranh thủ tẩm bổ "
Cả phòng lại lập tức im lặng, vợ chồng Tương Vương, hai người nghĩ cái gì mà tự dưng xấu hổ. Quận chúa, ánh mắt đau lòng đó là làm sao. Thế tử, mặt ngươi từ nãy đến giờ đổi màu đủ 7 sắc cầu vồng rồi đấy.
"Khụ.... công tử Vô Ưu từ đâu đến đây? Ngươi không giống người của bản quốc " Tương vương lên tiếng, phá tan bầu không khí xấu hổ
"Ta từ phương nam tới " Vô Ưu một bộ mê man
"A, rất tốt rất tốt, ta nói công tử Vô Ưu, Tích nguyệt là trưởng công chúa, từ khi sinh ra đã là minh châu trên tay hoàng thượng, thái tử cũng trăm thuận chiều theo nàng, tựa hồ ngàn ân vạn sủng một mình nàng hưởng hết, Tích nguyệt đáng lẽ phải thành thân vài năm trước, nhưng hoàng thượng hoàng hậu vẫn chiều nàng, cho nàng nhâm tính tự do thêm vài năm, ta nhìn ngươi cũng là nhân trung long phượng, với Tích Nguyệt xem như hữu duyên, sau này tự biết mình là kẻ hoài bích, mà tận tâm chiếu cố nàng, hiểu không "
Vô Ưu lẳng lặng lắng nghe, tựa hồ đang suy nghĩ sâu xa vô cùng - Vị vương gia này dùng quá nhiều thành ngữ và cấu trúc câu phức tạp, mình nghe không hiểu, nhưng mà xem ra vẫn phải nói gì đó... -
"Vương gia an tâm, ta sẽ chăm sóc nàng" Vô Ưu chân thành nói, ít nhất trong 3 năm tiếp theo, kể cả không có yêu, thì cũng là một loại gánh vác trách nhiệm.
"Cô lậu quả văn" Vũ Diệc một bộ khinh bỉ nhìn Vô Ưu
( Học thức yếu kém )
"A, tại hạ mới đến quý quốc được 3 năm, tự nhận tài sơ học thiển (tài năng bạc nhược), nhưng cũng biết người nam tử quý ở đức bao dung, không biết thế tử có Dung nhân chi đức không đây"
Vô Ưu ngồi thẳng lưng, một tay chống cằm, mỉm cười nhàn nhạt nhìn thẳng vào mắt Vũ Diệc.
Ghét nhất mấy kẻ cậy già lên mặt, có giỏi thì ra đấy bình giảng văn thơ cách mạng với chị này, chị cho mày nát bét.
Khi nào đủ trình viết 3 trang giấy chỉ để phân tích hai câu thơ trong bài Tây Tiến, thì hãy chém gió với chị. Hứ
Tích Nguyệt giật mình, đem Học thức so với Đạo đức, đương nhiên Đạo đức vẫn đáng quý trọng hơn, học thức có thể từ từ dùng thời gian bồi đắp, nhưng cái Đức thì đôi khi dùng cả đời cũng không sửa được. Nàng ta một câu nói, vừa thanh minh cho việc mình mới đến đây, nên chưa có nhiều hiểu biết cũng là dễ hiểu, vừa đâm ngược lại Vũ Diệc một dao, chê hắn không có cái đức bao dung với khó khăn của người khác.
Xem ra vị phò mã này của mình cũng không phải dễ chọc.
"Ngươi.... " Vũ Diệc đỏ mặt tía tai hét lớn
"Kêu cái gì, ngồi xuống cho ta " Tương vương nghiêm khắc lên tiếng, hắn còn ngại chưa đủ mất mặt hay sao
"Công tử Vô Ưu, khuyển tử trẻ người non dạ, công tử đừng để ý đến hắn. Đến uống với bản vương gia một chén" Tương Vương cười làm lành, Tích Nguyệt ở đây, mà dám bắt nạt "phò mã" của nàng, vẫn là thật tâm chán sống hay một lòng muốn chết.
"A... " Vô Ưu ngơ ngác, nàng không biết uống rượu: "Vậy tại hạ không khách sáo, cảm tạ Vương gia" vẫn là một hơi uống hết, rượu cay nồng chảy qua cuống họng, làm Vô Ưu suýt sặc
Ghét nhất là mấy kiểu xã giao người đưa ta đẩy kiểu này, quá giả tạo. Huhu, nhưng đã đồng ý bán thân rồi, làm sao bây giờ
Ôi ôi, tiền đúng là không dễ kiếm mà, đường về nhà sao mà gian nan quá .....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook