Vô Ưu Truyền Kỳ
Chương 49: Nữ Vi Duyệt Kỉ Giả Dung

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.





Tích Nguyệt thấy Vô Ưu vẫn cứ đứng nguyên tại chỗ nhìn mình lóng ngóng, bèn không nói hai lời tức giận nện bước tiến đến, ý định cậy mạnh đẩy nàng ra ngoài cho khuất tầm mắt. Người này thực sự càng ngày càng quá đáng!


"Được rồi để ta tự đi.." Vô Ưu bối rối lùi lại tránh thoát khỏi tầm tay của Tích Nguyệt. Vẫn nghe nói Nhất triêu bị xà giảo, thập niên phạ tỉnh thằng, nàng dạo gần đây bị đánh nhiều quá nên phỏng chừng có chút sợ, thấy ai đến gần một chút là tự giác đề phòng rồi..
(Một lần bị rắn cắn, mười năm s dây thng)


Cẩn thận khép cánh cửa lại sau lưng, Vô Ưu thở dài bất lực ngồi xuống bậc thềm. Đây vẫn là lần đầu tiên nàng thấy công chúa tức giận như vậy, rốt cục là làm sao đây?


"Phò mã gia, như thế nào...?" Tiểu Hoa và Lạc Nhạn tò mò nhìn ai đó héo rũ héo rũ


"Hừm.." Vô Ưu cũng không ngẩng đầu, chỉ ủ dột nói: "Nữ nhân thời đại này...ý ta là... nữ nhân các ngươi thật khó đoán!"


"Như thế nào khó đoán a" Tiểu Hoa chậc chậc, một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Đã phí công tạo cơ hội cho phò mã dỗ dành công chúa, hắn không biết tận dụng thì cũng thôi, nay còn làm cho tình hình có vẻ tệ hơn trước....cứ như vậy giằng co, hạ nhân trong phủ làm sao sống tiếp?!


Vô Ưu không trả lời mà chỉ vùi mặt vào hai lòng bàn tay, suy nghĩ cũng dần dần trở nên mơ hồ. Càng ngày càng nhiều áp lực, đầu óc thực sự căng thẳng quá.


"Phò mã, giải linh hoàn tu hệ linh nhân...." Lạc Nhạn không đành lòng thấy nàng sa sút như vậy, đành uyển chuyển góp lời. "Công chúa thương ngài như vậy, ngài dỗ ngọt nàng vài câu là tốt rồi."
(muốn tháo chuông phải tìm người buộc chuông)


Vô Ưu ảm đạm ngồi nguyên tại chỗ, máy móc gật đầu tỏ ý đã biết. Hai tiểu thị nữ thấy vậy cũng nhìn nhau ăn ý cáo lui, để nàng lại một mình canh cửa.


Chiều hè, nắng chói chang như lửa đốt. Vô Ưu mỏi mệt dựa vào cột nhà bằng gỗ, mông mông lung lung nhìn trong sân hoa phượng bừng nở đến mức gai người, mỗi cây đỏ rực tựa như lửa cháy, đối lập tiên minh với bầu trời xanh lam không một bóng mây.
Nàng cứ như vậy tìm một góc khuất bất chấp nắng gió ngây ngốc chờ đợi, nhìn từng đoàn từng đoàn thị nữ năm lần bảy lượt vào vào ra ra.


Đến tối, hạ nhân trong phủ theo thói quen đi khắp nơi thắp đèn, thỉnh thoảng có vài người đưa mắt tò mò đánh giá Vô Ưu hiện đang ngồi như bức tượng, canh giữ cửa thư phòng vẫn một mực đóng kín.
Thế nhưng chuyện riêng của phò mã và công chúa hạ nhân như bọn họ lấy tư cách gì xen vào a? Hai vị quý nhân này cũng thật là, tân lang tân nương "Đầu giường đánh nhau, cuối giường làm lành" không tốt sao? cư nhiên đem đối phương ra ép buộc, giữa cái nắng như thiêu như đốt đứng đợi gần 4 canh giờ (8 tiếng)....Nhìn xem, khuôn mặt tú lệ của phò mã sạm cả đi rồi!! Không biết công chúa cảm thấy thế nào, chứ bọn họ thì đau lòng muốn chết. Lòng thương hoa ai cũng có a, hảo hảo một mỹ nhân ôn nhuận như ngọc cứ như vậy bị đạp hư...


Vô Ưu lúc này không có tâm tư đi suy đoán ánh mắt và suy nghĩ của người khác, trước mặt nàng bây giờ chỉ là một khoảng tối mịt mù, thỉnh thoảng sượt qua những khuôn mặt và bóng hình không hề quen biết.
Đưa tay áo lên máy móc lau mặt, lau đi mồ hôi, lau đi sương lạnh, cũng lau đi những mảnh ký ức mơ hồ....Vô Ưu vùi đầu vào hai lòng bàn tay, trong lòng chỉ còn một tiếng thở dài bất đắc dĩ, nếu Xuyên không là một giấc mơ, thì chắc hẳn nàng đang ở trong một cơn ác mộng...một cơn ác mộng vô cùng tồi tệ là đằng khác. Tiểu thuyết ngôn lù cái gì, đều là gạt người!


Két.


Vô Ưu giật mình ngây ngốc quay đầu lại nhìn Tích Nguyệt cuối cùng cũng chịu mở cửa bước ra khỏi thư phòng. Công chúa tay cầm đèn phụng, từ trên cao nhíu mày nhìn nàng, hỏi: "Ngươi còn làm gì ở đây?"


Vô Ưu luống cuống chân tay ngồi dậy, chân nam đá chân chiêu đi về phía nàng, mơ mơ hồ hồ nói: "Ta..ta đến cởi chuông..."


Tích Nguyệt nhíu mày càng sâu, đưa tay chạm vào khuôn mặt đỏ ửng của người đối diện, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Như thế nào nóng vậy?"


"Công chúa.." Vô Ưu theo bản năng bắt lấy bàn tay của nàng, đôi mắt cố gắng tìm lại tiêu cự, yếu ớt chân thành nói: "Ta sai rồi, ngươi đừng giận. Ta thực sự sợ lắm.."


"Nàng..."


Còn chưa đợi Tích Nguyệt nói xong, Vô Ưu đã đổ gục lên vai nàng, hơi thở hỗn loạn phả vào da thịt nàng nóng rát, như muốn đem tâm trí và trái tim ai đó đều thiêu đốt thành tro tàn.


"Người Tới!" Tích Nguyệt sợ hãi, vội vã đưa tay ôm lấy nàng, hướng phía ngoài cổng quát lên.


"Công chúa, đây là làm sao...?"


"Mau..mau truyền thái y!"


'


Gần nửa đêm, phò mã đột ngột ngất xỉu, phủ công chúa đương nhiên náo loạn bất an.
Vài vị nhất phẩm thái y dưới sự bảo hộ của cấm vệ quân rất nhanh đều được đưa tới. Biệt viện của Vô Ưu lúc này đã sáng rực ánh đèn ánh đuốc, quân lính canh giữ xâm nghiêm, thị nữ trên mặt căng thẳng, vội vã đi đi lại lại.
Thái y cũng bị tình huống như vậy làm cho dọa sợ, còn tưởng đại phò mã xảy ra vấn đề gì lớn, liền càng vội vàng nhanh hơn bước chân.


"Chúng thần tham kiến.." Nhóm thái y cung kính khom người


"Miễn miễn, mau đến xem phò mã của bản cung làm sao!" Tích Nguyệt không kiên nhẫn phất tay.


Một trong số lão ngự y tiến đến, nhìn công chúa ngồi ở bên giường nắm chặt bàn tay của phò mã, khó xử nói:
"Đại công chúa, thỉnh nhượng thần vì phò mã chẩn mạch"


Tích Nguyệt mờ mịt rời tầm mắt khỏi Vô Ưu, rồi bỗng như ngộ ra điều gì đó, nhíu mày suy nghĩ trong tích tắc, nàng rất nhanh đáp lời: "Phò mã...thể trạng đặc biệt, là trường hợp bỏ mạch theo chng"


Thông thường, mạch đập và triệu chứng bên ngoài thường tương ứng với nhau. Vì vậy với những trường hợp không thể bắt mạch được như cụt một hoặc hai tay, bị thương ở vị trí xem mạch, những người có mạch Phản quang, hoặc bẩm sinh mạch đập nhỏ bé phù phiếm..thì được gọi là những trường hợp Bỏ mạch theo chng, tức là không bắt mạch được mà phải dựa vào những triệu chứng quan sát được bên ngoài mà chẩn bệnh.


Vài vị thái y ở đây cũng từng nghe đồn về việc đại công chúa biết qua về y thuật, thế nên đối với lời nói của nàng cũng không có quá nhiều nghị luận nghi ngờ.


Dù sao thì theo Đông y, ngoài bắt mạch ra, muốn chẩn đoán bệnh còn có thể dựa vào phương pháp: Vọng (nhìn, quan sát) - Văn (nghe, ngửi) - Vấn (hỏi bệnh) - Thiết (sờ nắn, bắt mạch).
Tích Nguyệt ngoại trừ không đồng ý cho bọn họ bắt mạch, những phương pháp khác cũng xem như hài hòa hợp tác.
Nàng một bên vẫn nắm chặt tay Vô Ưu, một bên nóng lòng nhìn vài ba vị thái y đang chụm đầu nhỏ giọng bàn bạc.


"Rốt cục là làm sao..đại phò mã vì cái gì vẫn chưa tỉnh?" Tích Nguyệt hướng bọn họ sốt ruột hỏi.


"Khởi bẩm đại công chúa, phò mã đây là do mệt mỏi lao lực quá độ, lại bị cảm phong nhiệt mất nước dẫn đến sốt cao, cơ thể mới suy sụp như vậy" Một vị lão thái y đứng ra cẩn thận kết luận. "Lo lắng suy nghĩ quá nhiều dẫn đến tâm động, tâm động thì lục phủ ngũ tạng đều động, sinh lực cũng vì thế mà rối loạn kiệt quệ, nhất thời không thể tỉnh lại ngay"


Tích Nguyết vuốt mi tâm cúi đầu yên lặng lắng nghe, ưu tư quạnh quẽ nói: "Được rồi, thay bản cung cắt thuốc điều trị hảo cho phò mã, tuyệt đối phải dùng mọi loại nguyên liệu tốt nhất, chớ nên chậm trễ"


Đợi cho mọi người đều lục tục đi hết, Tích Nguyệt mới có thể dựa vào bóng đêm an tĩnh, mệt mỏi thở dài thành tiếng. Máy móc cởi ra áo ngoài, lại tháo xuống trâm vàng thoa ngọc, nàng nương theo ánh trăng nhấc chăn nằm xuống, quyến luyến nghiêng người nhìn khuôn mặt tái nhợt, mong manh như sứ của người đối diện.


"Nàng a..." Tích Nguyệt nửa như than thở, nửa như bất đắc dĩ: "...rất thích chơi đùa, chơi đến mức làm trái tim ta không cách nào bình tĩnh nổi. Lần này chơi cũng thật lớn đi, dùng đến cả khổ nhục kế trên người."
"...Ta không biết nàng có vui vẻ hay không, nhưng lòng ta thực sự đau quá..."


Thấy Vô Ưu vẫn hồn nhiên nhắm mắt, thanh thản chìm vào giấc ngủ. Tích Nguyệt khẽ nhích người, vòng tay qua ôm eo, gối đầu lên vai nàng, khuôn mặt tuyệt mỹ cứ như vậy vùi vào cần cổ trắng ngần của người đối diện, che lấp đi từng giọt từng giọt nước mắt như châu sa, vô thanh vô tức lẳng lặng rơi xuống..


Đng theo bọn họ tr về, Vô Ưu, đng theo bọn họ tr về.
Nàng đi rồi, ta cái gì cũng không có..


'


'


"Ưm..." Vô Ưu mắt nhắm mắt mở, lấy mu bàn tay che miệng ngáp.


Tại sao vừa tỉnh dậy liền cảm thấy đầu đau, vai đau, cổ họng đau, toàn thân đều đau..? Nàng là đi ngủ chứ đâu phải đi chạy Color me run...


"Tỉnh" Tích Nguyệt mềm nhẹ hỏi, uể oải chống tay ngồi dậy. "Nàng thấy thế nào?"


"Công chúa tại sao lại ở đây?" Vô Ưu nheo nheo mắt nhìn nàng, đầu óc vẫn một mảnh mờ mịt, phân không rõ thực hư.


Tích Nguyệt khẽ cười, tâm bình khí vại cúi xuống ôn nhu hôn lên má nàng, sủng nịnh hỏi: "Thế nào? lại muốn bản cung nhắc cho phò mã nghe ai mới là thê tử của ngài?"


"..."


Công chúa đúng là muôn hình vạn trạng, so với Color me run còn muốn nhiều màu đặc sắc.........Và vì cái gì mặt mình lại nóng lên!! đây không phải là lúc xấu hổ có được hay không? công chúa đè nàng nặng chết đi được!!!


"Hôm qua tại sao không hồi biệt viện nghỉ ngơi mà đem bản thân ép buộc thành như vậy. Hảo ngươi Vô Ưu! " Tích Nguyệt giả bộ tức giận giương giọng mắng nàng. "Một chiêu liền đem cả bản cung lẫn phủ công chúa loạn đến không nhận ra hình thù gì. Nàng biết tội của mình chưa?"


"Công chúa chỉ đuổi ta ra ngoài, không nói ta được hồi biệt viện" Vô Ưu lập tức thay mình phân trần.


"..."


"Công chúa không giận ta nữa?" Vô Ưu cảm thấy không khí dịu bớt, liền uông uông nhìn nàng, con ngươi đen thâm thúy sáng lấp lánh như bảo thạch, mang theo vô hạn chờ mong.


"Ân, tạm tha cho nàng" Tích Nguyệt gật đầu xác nhận, thuận miệng hướng cửa hô "Người tới."


"Khoan...khoan đã, chúng ta còn ở trên giường y phục không chỉnh đâu" Vô Ưu lắp bắp chui ngược vào chăn.


"Sợ cái gì, dù sao cũng bái đường thành thân rồi" Tích Nguyệt ngược lại vô cùng trấn định, vươn vai duỗi người đợi thị nữ đến hầu hạ. Làm như thuận miệng bổ sung: "Lần sau đi gặp đồng hương của nàng, nhượng ta đi cùng"


Vô Ưu nghe vậy, bỗng nhiên ho lên ho xuống. Tích Nguyệt vội vã thay nàng nhuận khí, từ trong màn che hướng vài hạ nhân đang líu ríu bên ngoài cao giọng hô: "Còn đứng đó làm gì, không mau đem thuốc đến cho phò mã"


"Được rồi, ta không sao. Cứ từ từ đừng vội" Vô Ưu xua xua tay, mặt cắt không còn giọt máu, lúng ta lúng túng nói: "Cái này.. cái kia...vẫn là không cần đi, ta không gặp bọn họ nữa"


"Tại sao không gặp? có cái gì không thể gặp?" Tích Nguyệt khoanh tay, nghiêm túc nhìn nàng hỏi.


"Không đi nữa, ở nhà cùng ngươi."


"..."


'


'


Những ngày tiếp theo trôi qua vô cùng êm đềm, Vô Ưu học ngoan, thành thành thực thực ở nhà dưỡng bệnh.


Nghe tin nàng "ốm nhẹ", các loại cực phẩm thuốc bổ tăng cường sinh lực, của ngon vật lạ từ trong cung đình và khắp nơi nườm nượp thi nhau đổ về phủ công chúa...
Vô Ưu mặt lúc xanh lúc đỏ, mắt trợn trắng nhìn vào đống thuốc bổ trân phẩm chồng chất trước mắt, gần một nửa trong số đó có tác dụng "một người khỏe hai người vui", bổ thận tráng dương tăng cường sinh lực..
Cái gì chứ?! rõ ràng thái y nói là ta lao lực làm việc, mệt mỏi quá độ, lại còn cảm nhiệt nên mới ngất xỉu... các ngươi lại nghĩ đi đâu? nghĩ đi đâu vậy??? không thể trong sáng một chút sao??


Mà mị hỏi thật nhé, người trung nguyên các bạn một mặt tỏ ra lễ nghĩa quân tử, coi chuyện đó là hạ lưu, thấp kém. Một mặt lại nghĩ ra Xuân cung đồ, rồi còn tìm đủ mọi cách để tăng dân số.....rốt cục là muốn thế nào a?!


Tích Nguyệt sau khi biết được, chỉ gật đầu hướng nàng che miệng cười: "Hảo a, đã vậy thì phò mã cũng chớ cô phụ ý tốt của các vị đại gia, thần thiếp còn chờ hưởng phúc đây"


"..."


Rõ ràng người trung nguyên các bạn bị ám ảnh bởi chuyện đấy! Thảo nào dân số lên đến 1,4 tỷ người!!


Công chúa thấy sắc mặt của Vô Ưu thay đổi như tắc kè, liền biết ai đó sắp sửa muốn chạy. Làm như thuận tiện vòng qua tay nàng, Tích Nguyệt có chút nén cười, nói: "Nàng ở trong phủ cũng đã gần nửa tháng, hôm nay ra ngoài dạo phố một chút thế nào?"


Vô Ưu quay sang nhìn nàng, chỉ thấy Tích Nguyệt trên mặt đạm trang, lông mi thật dài, nhẹ như cánh bướm, cặp mắt hoa đào mềm mại, phiêu miểu như mưa bụi gió xuân. Tóc dài như mực như gấm được vấn lên bằng một bộ trâm vàng mã não hoa mai, châu thoa cánh bướm, dưới ánh mặt trời lấp lánh rực rỡ, càng khéo tôn lên vẻ thanh xuân dào dạt, phú quý bức người.
Váy dài lụa mỏng ôm sát dáng người thon gầy, như liễu rủ trong gió, sợi dây lụa hồng uốn lượn theo đường cong tinh tế, thoạt nhìn vừa mềm mại xinh đẹp, vừa kiều diễm ngây thơ.


"Ồ ố Ô" Vô Ưu oa oa kêu lên "Công chúa, ngài hôm nay đi dạo phố thôi mà, có cần tỉ mỉ đến vậy không?"


"..." Vì cái gì nha đầu này còn dùng kính ngữ với mình!


Tích Nguyệt mỉm cười không cho là đúng, chỉnh chỉnh vạt áo cho Vô Ưu, ở bên tai nàng thì thầm nói: "N vi duyệt kỉ giả dung!"
(Người con gái làm đẹp vì người mình yêu)


"..."


Nếu không phải chính miệng công chúa nói ai thích mình mới là đứa ngốc, mình bây giờ chắc chắn đang ảo tưởng sức mạnh rồi...mờ mờ ám ám như vậy...hiểu lầm chết đi được.


Tích Nguyệt nhìn Vô Ưu một bộ ngớ ngẩn thất thần, liền biết nha đầu này lại một lần nữa hết hy vọng gọt đẽo. Nàng trong lòng hừ lạnh, tự giác xoay người đi lên xa giá...Ngày sau phải hướng thái y trong cung đòi ít thuốc bổ não cho nàng, người này chỉ cần ngốc thêm chút nữa liền thực sự biến thành mộc đầu nhân!


.


Xa giá rất nhanh liền tới một tửu lâu trang nhã trong kinh thành, Vô Ưu khoanh tay tâm bình khí ổn theo nàng song song bước vào một nhã gian xa hoa, nghe nói bánh ngọt ở đây ăn rất khá, hôm nay nhất định phải ăn thử...


Mùa hè, mùa của hoa sen, cũng là lúc thích hợp để...ăn bánh quế hoa rễ sen.
Vô Ưu một bên chống cằm, một bên nhàm chán ngắm hồ hoa sen đung đưa theo gió


"Ân, bánh này không tệ lắm, Vô Ưu không muốn nếm thử?"


"Một miếng đủ rồi, ta không thích ăn ngọt" Vô Ưu dụi đầu, che miệng ngáp. Nàng muốn ăn bánh kem matcha..


"Vậy thử một chút chè ngân nhĩ táo đỏ, mùa hè ăn giải nhiệt"


"Được rồ...."


- Khánh Vân, em đã đi đậy vậy? làm chị và anh cả tìm mãi... Hoa Lan và Chấn Quốc từ đằng xa thấy nàng cùng một nữ tử ung dung uống trà liền vội vàng tiến tới hô to gọi nhỏ, tự nhiên không từ mà biệt, mất tích gần nửa tháng trời, quả thực làm cho người ta lo lắng đây.


"Ngoại nhân to gan!!! từ đâu tiến đến làm kinh động công chúa phò mã! Còn không mau quỳ xuống tạ tội" Còn chưa đợi hai người tiến lại gần, một đám cấm quân vai hùm lưng gấu ăn mặc thường phục, đao gươm sáng loáng đã đột ngột quỷ dị xuất hiện.


Tích Nguyệt bình thản liếc mắt nhìn hai người bọn họ bị bủa vây xung quanh, hướng về khuôn mặt trắng bệch không huyết sắc của ai đó, ôn nhu nói: "Phò mã, ngài có bằng hữu tới chơi a."



'


'


'


(┐「ε:)_三┌(.ω.)┐三_(:3 」∠)_


(┐「ε:)_三┌(.ω.)┐三_(:3 」∠)_


(┐「ε:)_三┌(.ω.)┐三_(:3 」∠)_


(┐「ε:)_三┌(.ω.)┐三_(:3 」∠)_


(┐「ε:)_三┌(.ω.)┐三_(:3 」∠)_



'


'


'


Tác giả ngáp

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương