Vô Ưu Truyền Kỳ
-
Chương 31: Người Lạ
"Công chúa, ý ngươi là gì?" Vô Ưu lại bắt đầu cười giả lả
"Ôn tuyền, chỗ tốt như vậy, ta cũng muốn xem qua" Tích Nguyệt chậm rãi đứng dậy cầm theo mã đao, tự để ý bản thân đi trước.
Chung đụng với Vô Ưu hơn nửa năm, công chúa đã hoàn toàn có kinh nghiệm đối phó với nàng. Đầu óc của Vô Ưu rất lợi hại, nếu chỉ tranh luận nói chuyện đạo lý, rất khó để có thể chiếm thượng phong, chi bằng cứ thẳng thừng làm tới, xem như mọi chuyện đã rồi, mới có thể đạt được mục đích của mình.
Quả nhiên, chưa đi được vài bước, đã thấy Vô Ưu mặt xám xịt thất tha thất thểu ôm quần áo chạy theo nàng.
Ôn tuyền cách chỗ bọn chỉ khoảng hai mươi phút đi bộ.
Từ đằng xa nhìn lại đã thấy tầng tầng lớp lớp hơi nước mơ hồ bốc lên, khói trắng hòa vào làn sương, mềm mại như những dải lụa đang tự do trong không trung bay múa. Từ trên nhìn xuống, tưởng như chỉ một bước chân, là có thể đạp lên trập trùng biển mây bồng bềnh mênh mông phía dưới
Nói là ôn tuyền, nhưng lại càng giống dao trì tiên cảnh, thật làm lòng người có chút ngỡ ngàng say đắm..
Vô Ưu tìm một tảng đá ngồi xuống, còn thật sự nói: "Công chúa chỉ nên bơi gần bờ thôi, càng ra xa càng nóng"
"Nàng không xuống?" Tích Nguyệt quay lại hí mắt hỏi
"Nope.. ý ta là, không xuống. Ta ở đây.. ngắm cảnh được rồi" Vô Ưu ngẩng đầu thành thật, mắt tròn xoe
Tích Nguyệt nhìn nàng cười nhạt, đi đến gần bờ suối đưa bàn tay lướt qua thăm dò độ ấm. Đôi mặt hổ phách tựa hồ ẩn hiện hơi nước, ba quang lưu động, thoạt nhìn vô cùng hiền lành ôn nhu.
Nàng đứng dậy, khóe mắt trộm liếc ai đó còn đang thực sự nhàn nhã vắt chân chống cằm,
Không giống Vô Ưu, Tích Nguyệt từ nhỏ đã hưởng thụ cuộc sống quý tộc, hưu mộc luôn có ít nhất hai người bên cạnh hầu hạ.
Theo lý, đây cũng không phải lần đầu tiên nàng cởi y phục trước mặt người khác, hơn nữa nàng với nàng, đều là nữ tử, càng không có gì phải thẹn thùng.
Nghĩ là nghĩ như vậy, thế nhưng hiện tại, vẫn không ngăn được bản thân có chút quẫn bách...Nàng thở dài, đè xuống trong lòng cảm giác không được tự nhiên, mặt ngoài vẫn lạnh nhạt chậm rãi cởi bỏ từng lớp, từng lớp y phục trên người.
Thân hình thon dài bàn bàn nhập hoạ theo động tác của nàng từ từ hiện lộ, lại vẫn như được che lấp bởi làn sương khói mờ ảo , đẹp đến câu hồn đoạt phách.
Công chúa chậm rãi bước xuống ôn tuyền, chân ngọc thon dài đạp nhẹ lên vài khối nham thạch tự nhiên, làn da gặp nhiệt có chút ửng hồng.
Hơi nước lượn lờ trong không trung, lại theo gió nhẹ, phiêu phiêu khởi vũ. Tích Nguyệt gặp lạnh, nhanh hơn động tác đắm chìm cả người vào ôn tuyền.
Cảm giác dòng nước ấm áp nhanh chóng quấn quanh thân thể, nàng trong lòng than nhẹ, thoải mái thở dài, hơi nhắm mắt ngửa đầu ra sau chậm rãi hưởng thụ.
Không hay ho chỉ có Vô Ưu..
Trời tối dần, càng lúc càng lạnh. Nàng vụng trộm co người, có chút rét run.
Lén lút quay đầu nhìn, công chúa vẫn một bộ vô cùng thoải mái, thong thả hưởng thụ không hề có ý định rời đi.
Vô Ưu trong lòng liên tục kêu khổ, bắt đầu tính toán nhặt củi khô đốt lửa.
Thật vất vả tìm về một chút ấm áp, còn chưa kịp thở phào, đã nghe giọng nói nhẹ nhàng tràn ngập dụ hoặc của công chúa từ đằng sau truyền lại: "Vô Ưu, lại đây"
Vô Ưu hơi dừng động tác trên tay, nghiêng đầu do dự. Chỉ thấy Tích Nguyệt bên bờ ôn tuyền, khoanh tay chống cằm ôn nhu nhìn mình , cả người vẫn đang ẩn hiện trong làn nước ấm, một bộ chờ mình kéo nàng bước lên.
Vô Ưu chần chừ một lúc, sau lại đứng dậy tiến đến, đầu vẫn nghiêng sang một bên, ánh mắt không dám nhìn thẳng, chỉ đưa cánh tay cho nàng bắt lấy.
Tích Nguyệt cười nhẹ, đưa tay nắm chặt cánh tay của nàng, lại giảo hoạt dùng một chút lực, kéo cả người Vô Ưu rời tùm xuống ôn tuyền.
Đ...ịnh!!!!M....ệnh
Vô Ưu bị bất ngờ, ọc ọc nước một lúc mới trồi được lên. Nàng lung tung bám vào vách nham thạch, một bộ không thể tin được nhìn Tích Nguyệt
"Thật có lỗi..." Công chúa ngược lại bằng phẳng nói ".. ta lỡ tay"
Em gái, xin lỗi có chút thành ý có được hay không????
Vô Ưu cả người ướt nhẹp, tóc dài tản ra bồng bềnh theo sóng nước. Nàng thở dài, lung tung vuốt đi những giọt nước bám dính trên mặt, chuẩn bị vươn người bò lên bờ.
Tích Nguyệt nhanh hơn một chút, kéo nàng lại, ôn nhu nói: "Lạnh như vậy, còn muốn lên?"
"Công chúa.." Vô Ưu miễn cưỡng cười "..ta còn mặc y phục đâu"
"Vậy cởi ra là được" Tích Nguyệt còn thực sự nói
"Haha" Vô Ưu gỡ tay nàng, bơi ra xa một chút nhợt nhạt nói
"Công chúa, vui đùa cũng phải có giới hạn"
Nàng cũng không quay đầu, chật vật trèo lên bờ tìm một góc khuất lẳng lặng thay y phục.
Một lúc sau trở lại, Vô Ưu đã thấy Tích Nguyệt chỉnh tề ngồi bên đống lửa sưởi ấm, da thịt có chút ửng hồng, nương theo ánh lửa phản chiếu nhàn nhạt quang mang.
Vô Ưu do dự một lúc, sau lại chậm chạp tiến đến, yên lặng ngồi cạnh, cùng nàng ngẩng đầu ngắm bầu trời đêm.
Trăng đã lên cao, có phần lạnh lẽo tỏa ra ánh sáng mung lung mờ ảo. Trời hôm nay rất trong, bạt ngàn ánh sao lấp lánh đang treo lơ lửng giữa thinh không, tưởng chừng đưa tay là có thể chạm tới.
"Vô Ưu.." Tích Nguyệt nhẹ giọng nói "..Ân...vừa rồi, thật xin lỗi"
"Ta lại không trách ngươi" Vô Ưu mỉm cười, bất đắc dĩ nói "Chỉ là bộ y phục cuối cùng của ta cũng ướt mất rồi, bộ này mà ướt nữa, liền thực sự phải khỏa thân"
"Khỏa thân thì khỏa thân thôi, đều là nữ tử, nàng sợ cái gì" Tích Nguyệt che miệng giảo hoạt cười, không khí lập tức trở nên hòa hoãn
"Công chúa" Vô Ưu khoanh tay mắt trợn trắng nhìn nàng nói "Ngươi khẩu vị thật nặng"
"Nàng mới kì quái, chuyện bé xé ra to, lần trước bôi thuốc cho nàng cũng vậy, rõ ràng cùng là nữ tử mà cứ nữu nữu niết niết, chắc chắn trong lòng có quỷ" Tích Nguyệt khó được một phen tính trẻ con, lập tức phản bác
"Ngươi ngậm máu phun người" Vô Ưu há mồm không thể tin được, ác nhân cáo trạng trước có phải hay không??
"Vậy nàng khỏa thân chứng minh trong sạch xem nào" Tích Nguyệt hừ lạnh, cho nàng một cái xem thường
"..."
Khỏa thân chứng minh trong sạch??!! Thiên tài như công chúa mới có thể nghĩ ra....
'
'
'
Những ngày tiếp theo, cuộc sống của hai người tiếp tục bình lặng trôi qua. Vẫn nói trong núi vô năm tháng, thoắt một cái, đã hơn hai mươi ngày.
Vết thương của Tích Nguyệt bắt đầu lên da non, không còn đau như trước. Nàng duỗi duỗi cử động bả vai, lại nhìn Vô Ưu yên bình ngủ bên cạnh mình, đưa tay thay nàng đem áo choàng đắp kín, cầm theo cung tên và mã đao ra ngoài làm chút vận động.
Tích Nguyệt từ nhỏ đã phải luyện võ, đối với cung tên và ám toán không hề xa lạ, thậm chí có thể nói là vô cùng thuần thục. Không mất nhiều thời gian, liền đã săn về một con thỏ béo mập.
Vô Ưu há mồm trợn mắt nhìn thành quả của nàng, trong lòng khóc không ra nước mắt
"Người với người, càng so càng tức chết, cái gì cũng giỏi như vậy, rất không có thiên lý!"
Hai người bàn bạc một chút, rất nhanh quyết định mang theo lá trà và vài vật dụng, đi ra ôn tuyền mở tiệc nướng ngoài trời.
Thực sự là Vô.Cùng.Biết.Hưởng.Thụ!
Tích Nguyệt cầm cung tên ra bờ suối bắt cá, Vô Ưu lúi húi nhóm lửa dựng bếp, tình cảnh thoạt nhìn vô cùng yên bình hài hòa, hai người hoàn toàn không giống như bị lạc mà giống như đi cắm trại hơn...
Vô Ưu thành thục chia thịt thỏ thành từng khối lớn nhỏ vừa tầm. Lại ra bờ suối tìm về một tảng đá xanh phẳng dẹp, chồng lên hai hòn đá to hai bên. Bắt đầu đốt lửa liu diu phía dưới.
Tảng đá rất nhanh liền nóng lên, mỡ cháy xèo xèo thơm phức. Lúc đó, nàng mới từ từ đặt lên trên những tảng thịt thỏ đã được cắt vuông vắn.
Thịt tươi gặp lửa, lập tức tỏa ra hương thơm vô cùng mời gọi, tảng thịt vừa chín tới, nàng liền lập tức lật mặt sau, mùi thịt nướng phiêu lãng trong không khí, giữa tiết trời lành lạnh... thật khiến lòng người thổn thức không thôi...
Tích Nguyệt đem cá trở về đưa cho nàng tự xử, tao nhã ngồi xuống, một mực nhìn chằm chằm.... thôi được, là trông chừng thịt thỏ.
Vô Ưu giở khóc giở cười, tìm một cành trúc, chẻ đôi khoảng 3/4, cẩn thận kẹp cá vào giữa, rồi buộc chặt hai đầu cắm gần ngọn lửa, làm cá nướng nguyên con..
Đợi cho cả hai mặt của miếng thịt chín vừa tới, Vô Ưu dùng đũa gắp lên, lấy tay quạt quạt cho nguội bớt, mới cẩn cẩn dực dực nịnh nọt đưa đến sát mép cho công chúa hưởng dụng.
Tích Nguyệt đương nhiên không khách khí, một ngụm cắn xuống, hương thơm phiêu lãng lập tức tràn ngập khoang miệng, chất thịt mềm mịn như bơ, lại vô cùng tươi mới, có vị ngọt rất đặc biệt, ngon miệng dị thường. Vô Ưu thấy công chúa nở nụ cười nhàn nhạt, một bộ hưởng thụ vô cùng, cũng tò mò nếm thử, thịt vừa vào miệng, cặp mắt liền sáng trưng...
Ngon VCL (vô cùng luôn)!!!!
Hai người cứ như vậy vui vẻ hòa thuận dùng hết bữa tối..
Mỹ thực trà ngon, trăng thanh gió mát... Cuộc sống, quả thật so với thần tiên còn muốn sung sướng..
Trời dần về đêm, sương mù bắt đầu bao phủ, hai người quyết định thu dọn, dẹp đường hồi phủ. Vô Ưu trên lưng đeo vài ống trúc, tay cầm ngọn đuốc cẩn thận soi đường.
Vừa mới bước thấp bước cao mở cửa bước vào gian phòng, liền đã thấy có người ngồi sẵn.
Vô Ưu bị bất ngờ, vô ý thức "OA" lên một tiếng, cả người lùi lại phía sau.
Tích Nguyệt nghe động, lập tức cầm mã đao xông tới, theo bản năng kéo Vô Ưu lại sau lưng mình.
Người lạ mặt đang chăm chú sưởi ấm, lúc đó mới chậm rãi ngẩng đầu, mặt nạ bằng bạc che kín nửa khuôn mặt, chỉ để lộ ra chiếc cằm trắng nõn tinh xảo, cùng đôi môi mỏng vô cùng tương xứng.
Đôi mắt lành lạnh ẩn sau lớp mặt nạ bình thản đánh giá hai người. Hoàn toàn không chút nào bị ảnh hưởng bởi không khí giương cung bạt kiếm xung quanh.
Tích Nguyệt nhíu mày nhìn người trước mắt, một lúc sau mới chậm rãi thu hồi trảm mã đao.
Gió luồn qua khe cửa, dội vào trong phòng, vô tình hất tung lớp mũ trùm đầu của người lạ mặt. Tóc dài theo đó tản xuống, nhẹ nhàng bay múa, chất tóc mềm mại, mượt như tơ, theo ánh lửa bập bùng hắt lên một màu nâu vàng kỳ lạ.
Vô Ưu trừng mắt ngạc nhiên nhìn người đối diện, màu tóc nâu vàng ở hiện đại không hề hiếm thấy, nhuộm cũng có, mà tự nhiên cũng nhiều
Nhưng ở cổ đại, đây vẫn là lần đầu tiên nàng gặp được người có màu tóc đặc biệt đến thế.
Còn chưa kịp để Vô Ưu kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, nữ tử lạ mặt đã chậm rãi lấy tay gỡ xuống mặt nạ.
Một đôi thâm thúy xanh lục con ngươi xuất hiện, mang theo nhàn nhạt tang thương, tựa như hồ nước sâu không thấy đáy, vô cùng quỷ dị lại cũng vô cùng quyến rũ.
Làn da quá phận trắng nõn, sống mũi cao nhỏ, cả người thoạt nhìn vô cùng yêu mị cuồng dã, lại vẫn hiển hiển một tia lạnh lùng, cách xa
"Oh my gosh, you are a foreigner!!!" Vô Ưu rất không thức thời há mồm hét lên.
Tích Nguyệt quay đầu nhìn nàng khó hiểu, sau lại lạnh nhạt hướng nữ tử trước mặt chắp tay, bình tĩnh nói: "Sư phụ, đã lâu không gặp"
"Oh my gosh, princess, your master is a foreigner" Vô Ưu không tự giác tiếp tục series Tiếng Anh với người nước ngoài của mình..
"Nói tiếng Hán..." Tích Nguyệt đau đầu hướng nàng sủng nịnh cười nhẹ, tiện tay kéo nàng vào phòng, khép lại cánh cửa phía sau lưng.
'
'
'
Ahihi, chap này chỉ để khuyến khích dụ dỗ các bạn có cơ hội thì đi cắm trại ngoại trời, sống kiểu Green life = )) cho tâm hồn tươi trẻ
Rất thú vị~~
Cho nhân vật mới xuất hiện, bạn nào thích sư sinh văn??? Thích không???? Thích không??????
Thích kệ bạn, chẳng liên quan đến mình .. ahihi
( ( (((_⊿_)
Hú hú, chap này lại hơi ngắn òi... ヽ(:3ノ ヽ)ノ
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook