Vô Ưu Truyền Kỳ
-
Chương 26: Không Cần Gấp!
Đúng hẹn, đoàn xe ngựa cùng binh mã xuất phát từ phủ công chúa rất nhanh liền tới chùa Tràng Can
Chùa Tràng Can tuy không quá bề thế, nhưng có thể được coi là một trong những ngôi chùa nổi tiếng nhất của bản quốc. Không những được xây dựng trên vùng đất long mạch của dãy Cửu Môn, nơi đây còn tập hợp rất nhiều những bậc tăng sư với hiểu biết chuyên sâu về Phật học.
Đội hộ tống vừa đến cổng, đã thấy trụ trì cùng vài chục vị cao tăng của chùa Tràng Can tự mình ra nghênh đón. Quý nhân lần này tới, không những là đại công chúa Tích Nguyệt của bản quốc, mà còn là Triệu gia thiếu chủ Triệu Niệm Mẫn.
Thân phận phú quý đến nhường này, đương nhiên vạn vạn lần không thể để xảy ra sơ suất.
Lại nói, Triệu gia nổi tiếng trong cả nước với nhiều con cháu trong tộc đều là đệ tử Phật môn thuần thành. Hằng năm cố định cung tiến cả vạn lượng bạc cho rất nhiều chùa chiền trên cả nước.
Tuy nói kẻ xuất gia không vướng bụi trần, nhưng cây cao thì đón gió lớn a. Mặt mũi thể diện của những bậc đại phú đại quý đến dâng hương, đương nhiên phải để ý.
"Bần tăng ra mắt đại công chúa"
Một vị lão tăng râu bạc phơ, thân hình quắc thước, thần thái phi phàm, mặc áo cà sa thêu chỉ vàng, tay cầm tích trượng thong dong tiến đến, không kiêu ngạo, không xiểm nịnh, vừa đúng lễ tiết hướng Tích Nguyệt và Vô Ưu chấp tay chào.
"Cảnh Y phương trượng xin chớ đa lễ, Tích Nguyệt lần này đến đây trước để cầu bình an, sau để cầu Phật học. Còn thỉnh phương trượng và các vị đại sư nhiều hơn chỉ giáo"
Tích Nguyệt mang theo cung kính chấp tay hồi lễ. Nàng đối với giáo lý nhà Phật hiểu biết cũng không phải rất sâu, nàng tín Phật, nhưng không thích Phật quá tị thế quyết tuyệt vô tình. Một người, không có tình cảm, không có thất tình lục dục, còn là con người sao? Chung quy, có lẽ bản thân càng thích hợp làm người phàm.
Đến với Phật giáo, không cầu đắc đạo, chỉ nguyện tâm hồn có thể thanh thản giữa nhân sinh vô thường vạn biến.
Cảnh Y phương trượng gật đầu, mỉm cười nhàn nhạt, lúc này mới đưa mắt nhìn Vô Ưu đang yên lặng đứng phía sau.
Nhất thời híp mắt nhíu mày.
Vô Ưu thấy Cảnh Y phượng trượng nheo mắt chăm chú nhìn mình một lúc lâu. Cảm giác có chút kỳ cục. Còn chưa kịp tiến đến hành lễ. Liền đã thấy Tích Nguyệt tiếp tục nói: "Cảnh Y phương trượng, đây là Công tử Vô Ưu, lần này cùng ta đến đây nghiên cứu Phật học, cũng thỉnh các vị đại sư trong chùa nhiều hơn quan tâm"
Tích Nguyệt hơi nhấn giọng vào hai chữ "công tử", ngầm biểu đạt ý kiến của mình. Nàng không chắc Cảnh Y phương trượng lão già đời này có nhìn ra điều gì không, thế nhưng cẩn tắc vô áy náy, nàng phải ngăn chặn trước mọi khả năng có thể xảy ra.
Nếu vạn nhất trở thành hậu họa, Tích Nguyệt tuyệt đối sẽ không nương tay
Kỳ thực, Vô Ưu và Tích Nguyệt cuộc sống và nhân sinh quan rất khác nhau.
Vô Ưu đến từ hiện đại, sinh mạng và sức khỏe của một người là thứ gì đó vô cùng lớn lao, không thể tùy tiện xâm phạm. Hơn nữa, nàng từ nhỏ cũng được tiếp nhận nền giáo dục vị tha, nên rất dễ dàng cảm thông, xót thương với khổ đau của người khác.
Tích Nguyệt thì không như vậy, công chúa sinh ra định sẵn đã là tầng lớp quý tộc cầm quyền, thửa thiếu thời học tập chính là thuật trị quốc, hoặc không, cũng là thủ đoạn làm ăn của đại thương nhân, mưu kế toan tính trong đại gia tộc.
Dù có là điều gì, thì đều không cho phép Tích Nguyệt dễ dàng mềm lòng thương hại kẻ khác.
Cây cao đón gió, thân phận phú quý vô ngần như vậy, nếu không cường thế, nàng sẽ không tồn tại được đến bây giờ.
Hơn nữa, Tích Nguyệt dù gì cũng chỉ là nữ tử, trong thời đại này nếu không quyết tuyệt, cũng sẽ không thể dễ dàng đem số phận của mình nắm trong tay.
"Nga..." Cảnh Y phương trượng rời đi tầm mắt, quay trở lại ôn hòa nhìn Tích Nguyệt
"...vị công tử này dung mạo bất phàm, thoạt nhìn lạ mắt thật sự, không giống người của bản quốc"
Có nên in vài cái các-vi-dit (Business card) không ta?
Vô Ưu trong lòng thật sự bất đắc dĩ, nàng là đứa trẻ duy nhất trong gia đình được di truyền gene Châu Âu, mặt mũi từ nhỏ đã rất sắc sảo khác biệt. Hồi ở hiện đại, đi trên đường cũng toàn bị nhầm lẫn là khách du lịch nước ngoài. Về thời cổ đại thì càng không phải nói.. thế nhưng, điều này là phúc hay họa còn chưa dám chắc a..
"Tại hạ là người phương nam, lần này đến đây tu tập Phật giáo, mong được các vị cao tăng trong chùa chỉ điểm một hai, tại hạ muôn phần cảm kích"
Vô Ưu chấp tay nghiêng người. Bà nội nàng ở hiện đại là một đệ tử Phật giáo vô cùng thành tín. Hồi nhỏ thường kéo nàng đi chùa, mong nàng bén duyên với cửa Phật.
Thế nhưng cuối cùng, nàng lại thích tìm hiểu Phật pháp ở góc độ khoa học, nghiên cứu hơn và tu tập giáo lý ảo diệu mênh mông.
"Công tử Vô Ưu nhưng thật ra có nhiều quý tướng" Cảnh Y phương trượng vuốt râu cười, mặt mũi họa thủy nhưng vẫn hiển lộ chính khí, đôi mắt thấu triệt thông minh, thần thái thoạt nhìn hòa nhã dễ gần. Hiếm thấy a hiếm thấy.
"Là phương trượng ưu ái" Vô Ưu cười ngại ngùng. Không quên ném cho Tích Nguyệt một cái ánh mắt vô cùng tự đắc.
Con gái chung quy là con gái a...
Tích Nguyệt mới mặc kệ nàng tự kỷ, không nhanh không chậm đi theo Cảnh Y phương trượng tiến nhập chùa Tràng Can.
Chùa Tràng Can được xây dựng trên lưng chừng của một dẫy núi cao, thấp thoáng trong biển mây cuộn cuộn. Không khí trong lành, linh khí dồi dào, an tĩnh mỹ hảo, quả thực vô cùng thích hợp để thanh tu....
.... nếu không có đám công tử ca ở kinh thành kéo đến....
Vô Ưu một bộ vui sướng khi người gặp họa, cười tủm tỉm uống trà nhìn Tích Nguyệt đau đầu đối phó với một đám thiếu niên hoa mỹ.
Lý Thần từ đợt đó vẫn chưa từ bỏ việc mai mối cho nàng
Khổ nỗi, công chúa ngoài tên tiểu tử Vô Ưu ra, xem chừng nhìn ai cũng đều chướng mắt, bao nhiêu lần phí công sắp xếp gặp mặt đều bị nàng lấy lý do bận việc từ chối, đưa người đến tận cửa thì thẳng thừng trắng trợn bế môn không tiếp.
Trăm phương ngàn kế tìm một vài ứng cử viên tiềm năng làm như "vô tình" gặp nàng trên đường, thế nhưng công chúa mặt mũi ra sao còn chưa nhìn rõ, liền đã bị thị vệ của nàng không chút lưu tình vứt sang một bên.
Lý Thần lần này có chút gấp gáp. Sang năm, Tích Nguyệt liền thực sự quá tuổi kết hôn. Nếu nàng khăng khăng một mực, người phải thỏa hiệp sẽ chính là mình.
Trong lúc đang đau đầu rối rắm, thì Lý Định Liêm từ đâu truyền đến tin tức công chúa sẽ đến chùa Trường Can cầu phúc nửa tháng. Lý Thần trong lòng lập tức tính toán, sắp xếp vài "rể hiền" tiềm năng, đóng gói đưa đến đây. Danh nghĩa tu tập Phật học.
Chuyện này làm thật sự bí mật, Tích Nguyệt vừa đến không kịp trở tay, đành bất đắc dĩ ôm đầu chịu trận.
Đám người này đều là con cháu thế tộc có quyền có thế trong kinh thành, nàng nhất thời cũng tìm không được cách thoát thân.
Hố hố hố, em gái, em cũng có ngày hôm nay. Vô Ưu vô cùng sung sướng nhìn công chúa mệt mỏi nói cười với một đám thiếu niên quần áo lụa là.
Còn chưa kịp vui vẻ lỉnh ra ngoài thăm quan cảnh chùa, nàng đã bị Tích Nguyệt không chút lưu tình kéo theo xuống nước: "Vô Ưu, chàng mau lại đây ra mắt các vị công tử"
Liên quan gì má??!
Vô Ưu đưa mắt nhìn Tích Nguyệt, nói có bao nhiêu đáng thương, liền có bấy nhiêu đáng thương.
Em gái, chị hai, cô cô nãi nãi, ở nơi thanh tu này, đừng ép ta tranh chấp với đời có được không hả?
Tích Nguyệt đương nhiên rất không nể mặt, lập tức trừng mắt trắng trợn nhìn nàng, nói có bao nhiêu nguy hiểm, liền có bấy nhiêu nguy hiểm.
Ai cho ta lương thiện??
Vô Ưu ngửa mặt lên trời khóc không ra nước mắt
"Khụ... Vô Ưu ra mắt các vị công tử" Nàng trong lòng gạt lệ, tiến đến giơ tay hướng bọn họ làm lễ.
"Ngươi là ai?" Một nam tử mặc áo xanh cẩm bào nghi ngờ lên tiếng hỏi, người này không phải từ đầu tới cuối chỉ vui vẻ tự đắc ở một bên uống trà thôi sao, tự nhiên tiến đến làm gì vậy.
"Tại hạ chỉ là... khách khanh của phủ công chúa" Vô Ưu ôn hòa cười
"Nga, không biết vị công tử này có điều gì chỉ giáo" Nam tử áo xanh tiếp tục hỏi.
"Vẫn nói chùa chiền là nơi thanh tịnh, tu thân dưỡng tính, người đến đây, hoặc cầu bình an, hoặc cầu phật học, không rõ các vị công tử có hay không cùng chúng ta hai người chung một chí hướng, để có thể bàn luận một hai?" Vô Ưu nhướn mày, vô cùng chân thành hỏi
Dám thử nói đến đây tán gái xem nào... nói thử xem nào..chưa cần đến Phật tổ, công chúa chỉ dùng một chưởng liền đánh bay các ngươi xuống núi.
Đám người lập tức nhìn nhau, gật đầu trợn mắt nói: " Đương nhiên, đương nhiên. Chúng ta đến đây cũng để cầu mong bình an, tham vấn Phật học"
"Thế nhưng..." Vô Ưu làm như suy nghĩ "... cầu bình an thì đến đại điện, cầu Phật học thì đi tìm các vị cao tăng. Chẳng hay mấy vị công tử còn đứng đây quấn quít công chúa làm gì?
"Công tử quá lời, chúng ta là đang cùng công chúa bàn luận Phật pháp"
Một người khác lập tức tiến đến đỡ lời
"Công chúa vừa đến, y phục còn chưa thay, các vị liền đã muốn tìm nàng bàn luận, tấm lòng nôn nóng học đạo thật khiến tại hạ cảm động vô cùng, chi bằng ta lập tức mời Cảnh Y phượng trượng đến đây chứng kiến... à không, đăng đàn diễn thuyết thế nào?"
Vô Ưu ngoài cười trong không cười nhướn mày hỏi. Ở trong chùa còn dám chim chuột nhau, xem Cảnh Y đại sư có đem tích trượng gõ cho các ngươi mỗi người một cái không!!
Đám thiếu niên nghe thấy vậy, lập tức tản ra, cứng nhắc nói: "Không cần gấp như vậy, thực sự không cần gấp như vậy"
Đợi cho bọn họ biết khó mà lui hết, Vô Ưu mới bĩu môi rót hai chén trà, ám muội hướng Tích Nguyệt tề mi lộng nhãn: "Công chúa, ta nói, nhiều thanh niên tài tuấn như vậy, thật sự không ai nhập được vào phượng nhãn của người sao?
"Có nàng đấy thôi" Tích Nguyệt thản nhiên đáp, ánh mắt chuyên chú nhìn chén trà trong tay "Lập xuân, ta sẽ vào cung xin ban hôn lần nữa, tránh cho đêm dài lắm mộng"
Cứ vài ngày lại bị quấy rối thế này, bản thân tốt tính đến mấy cũng sẽ tức giận.
Lần này đến lượt Vô Ưu mặt mũi cứng nhắc: "Không cần gấp như vậy, thực sự không cần gấp như vậy"
Cái gì gọi là gậy ông đập lưng ông a, cười người hôm trước hôm sau người cười a
Báo ứng, đây khẳng định là báo ứng!!
"Phò mã.." Tích Nguyệt ý vị thâm trường nhìn Vô Ưu "... mấy ngày ở đây hảo hảo thể hiện, chớ để người khác cướp nương tử của nàng đi mất"
Nói xong đặt cạch tách trà xuống bàn, không nhanh không chậm đứng dậy rời đi.
Vô Ưu nhìn bóng dáng của nàng trong lòng âm thầm kêu khổ, mỗi lần công chúa nói hảo hảo thể hiện, bản thân liền chết không biết bao nhiêu nơ-ron thần kinh, cũng đắc tội với không ít người.
Tính cách nàng từ nhỏ đã vô cùng ôn hòa, không thích tranh giành với người khác.
Mỗi lần đem bọn họ dồn vào thế khó xử, bản thân cũng cảm thấy rất không đành lòng.
Thật sự càng ngày càng không dễ dàng a..
'
Vô Ưu trên người mặc áo khoác thật dày, vô mục đích tản bộ xung quanh. Mùa đông trên núi trời tối rất nhanh, sương mù dày đặc che khuất hoàn toàn tầm nhìn phía trước.
Thế nhưng cảm giác hít thở hơi nước thuần khiết vào phổi thực sự rất dễ chịu, khiến bản thân cũng trở nên thanh tỉnh bình tĩnh.
"Thí chủ Vô Ưu thế nhưng có tâm sự?" Một vị đại sư dáng người phúc hậu, khuôn mặt tròn vo híp mắt tươi cười cầm một ngón đuốc cháy rừng rực tiến đến.
"Cảnh Thường đại sư" Vô Ưu cũng hơi cười cười, chắp tay chào hỏi.
"Ta lâu lắm rồi mới lại có cảm giác yên bình thế này, nên mới muốn ngồi ngẩn ngơ một lúc"
"Haha, đi chùa chính là để cầu thanh thản an tĩnh a, thế nhưng ít người hiểu được điều này"
Phật giáo coi trọng buông bỏ giải thoát, coi danh lợi tiền tài là thứ phù phiếm, khiến con người u mê chấp nhất. Tuy nhiên, nhiều người không hiểu, đến chùa một mực cầu may, cầu nhân duyên, cầu sức khỏe, cầu địa vị, cầu đủ thứ...
Họ không hiểu, Phật nói mọi thứ đều có nhân quả, không thể cứ quỳ xuống khấn vái ăn năn cầu xin là được.
Đức Phật vĩnh viễn không cứu vớt ai, cũng không trừng phạt ai. Ngài chỉ dùng nhân quả để cân đo thiện ác.
Vô Ưu từ chối cho ý kiến, chỉ cười hỏi: "Đại sư đi đâu đây?"
"A, vừa nãy ta quên nhắc thí chủ, buổi tối vạn vạn không nên ra sau núi. Địa hình ở đó hiểm trở, phức tạp như mê cung. Mùa đông sương mù lại dày, nếu đi lạc không tìm được đường về là rắc rối lớn rồi. " Cảnh Thường gật gù đáp, mùa hè thì còn có thể ra sau núi hái thuốc trồng rau. Chứ như bây giờ, giữa trưa còn không nhìn rõ mặt trời, hung hiểm thật sự
"Dữ vậy cơ à? Tạ ơn đại sư đã nhắc nhở, Vô Ưu sẽ chú ý" Dù sao binh sĩ của công chúa cũng đem nơi này canh gác cẩn mật nội bất xuất ngoại bất nhập rồi. Muốn cũng không ra được.
"Nhớ là tốt rồi, nhớ là tốt rồi. Sáng sớm mai còn có buổi lễ cầu an cùng thỉnh giải phật pháp, Vô Ưu thí chủ nhưng chớ có bỏ lỡ" Cảnh Thường lại chấp tay, cười vui vẻ đi mất.
Vô Ưu lúc này mới nhìn lên bầu trời, đưa tay chạm vào màn sương mờ đục trước mắt, hít sâu một hơi cảm nhận không khí lành lạnh đặc quánh từ từ đem nội tâm tẩy rửa thấu triệt.
Nàng cúi đầu, trong lòng thở dài
...Thôi thì, vạn sự tùy duyên a...
'
'
'
Tác giả cảm thán: Được 100 vote nên up sớm nà =))
Chương tiếp theo sẽ nói về Phật pháp.. hí hí, sợ sẽ có chút nhàm chán nên bật mí FUN FACT này
Vẻ ngoài và hình tượng của Vô Ưu giống một người mình biết đến 80%
Độc thân nữa mới chết chứ = )))
CẦU VOTE, CẦU COMMENT ĐỂ CÓ ĐỘNG LỰC THỨC ĐÊM VIẾT TIẾP
ヾ(≧∇≦)ゞ ヾ(≧∇≦)ゞヾ(≧∇≦)ゞ
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook