Võ Tướng Cướp Cô Dâu
-
Chương 15
Không chút do dự, Uất Trì Tú nhanh nhẹn đuổi theo.
Ngụy Tề chậm chạp bước ra, không kém phần khiếp đảm khi trông thấy Tiểu Tự. Tâm phiếm lạnh, dự cảm bất an dâng lên trong lòng, hắn chột dạ hỏi, “Tiểu Tự......vừa rồi…..Trầm cô nương đứng ở đây hả?”
Tiểu Tự trừng mắt trách cứ , “Ngụy tướng quân! Người thật quá quắt!”
Nàng cùng tiểu thư cầm vải dệt tới đây, vừa đi qua đoạn hành lang gấp khúc thì nghe thấy tiếng Ngụy Tề oang oang trong thư phòng. Sửng sốt không biết phản ứng ra sao, nàng lén liếc sang phía bên cạnh-- dọa người a! Sắc mặt tiểu thư trắng bệch dị thường, nhìn tiểu thư mà tâm trí của nàng nhất thời trở nên căng thẳng tột độ.
Chưa kịp mở miệng an ủi, tiểu thư đã vội buông đống vải trong tay, xoay người chạy mất.
Ngụy Tề hít sâu một hơi, “Tiểu Tự! Nói với chủ tử nhà ngươi, ta có việc phải đi trước!” Thảm! Đại họa rồi! Cao minh là phải chuồn gấp.
“Ngụy tướng quân! Ngụy......” Tiểu Tự không kịp ngăn cản, mới nói đến câu thứ hai thôi mà kẻ gây rắc rối kia đã mất tăm mất dạng từ bao giờ.
Bực bội dậm chân, nàng bất đắc dĩ ngồi xuống nhặt mấy kiện vải rơi đầy trên đất, lòng thấp thỏm không yên.
Thiếu gia sẽ không coi tiểu thư là người thay thế chứ? Nếu đúng như vậy thì tiểu thư thực rất đáng thương a!
Nàng đã nghe thấy gì? Nàng nghe được những gì? Bóng dáng ư? Thì ra hắn coi trọng nàng chỉ vì ngoại hình của nàng rất giống một người khác......
Hoang mang! Hỗn loạn! Rối bời! Trầm Lâu Đậu không ngừng chạy, khuôn mặt nhỏ nhắn phút chốc tái nhợt. Vô định lao đi trong phủ, hai tay nắm chặt thành quyền, nàng không thể tin vào những điều mà mình vừa tận tai nghe được.
“Lâu Đậu!” Một lực lớn từ vai truyền lại buộc nàng phải ngừng bước.
Cảm giác tức giận lan tràn khắp cơ thể, nàng tức khắc xoay người, gạt mạnh cánh tay đang níu giữ mình…..
“Lâu Đậu.” Uất Trì Tú nhìn nàng, tâm nhói lên.
“Ta...... Ta không phải......” Run run không diễn đạt nổi thành lời, nàng không thể ức chế hàn ý xa cách đang liên tục khuấy đảo trong lòng mình.
Sao hắn có thể đối xử với nàng như vậy? Sao có thể?
Tại sao bỡn cợt của tình cảm của nàng? Tại sao lấy nàng để thay thế dáng hình kẻ khác? Tại sao?......
“Lâu Đậu, nàng hãy bình tĩnh một chút.” Uất Trì Tú đau lòng nắm lấy đôi vai mảnh dẻ. Những lời vừa rồi là đả kích lớn đối với nàng, khiến nàng vừa uất hận lại vừa bi thương; đôi mắt trước nay luôn trong trẻo giờ hóa u ám tĩnh mịch; đầy ai oán, ủy khuất, xót xa…
Càng nhìn hắn, trái tim nàng càng trở nên khốn quẫn….Vì sao giờ đây ngay cả hít một hơi cũng làm ngực nàng quặn thắt đớn đau? Đau đến giá buốt, tê liệt!
Vô số nghi vấn trào dâng trong lòng, thương tâm lắc đầu, giờ nàng chỉ muốn nói cho hắn hiểu, nàng là Trầm Lâu Đậu – là Trầm Lâu Đậu chứ không phải bất cứ kẻ xa lạ nào khác…..
Không ai biết lúc này nàng mong gào lên với hắn những lời đó ra sao?……Nhưng thật đáng thất vọng! Ngay cả khả năng kiềm chế cảm giác thống khổ đang điên cuồng giằng xé trong lòng nàng còn không làm được thì nói chi đến chuyện cao giọng nhiếc móc hắn đây?
“Lâu Đậu! Nàng hãy nghe ta giải thích, những gì Ngụy Tề vừa nói không phải là sự thật, hắn vốn là kẻ thích thêm bớt lung tung, huyên thuyên thành thói. Nàng đừng......” Không muốn nhìn người mình yêu vì cố ẩn nhẫn mà hành hạ bản thân, Uất Trì Tú vội lao đến ôm chặt lấy nàng.
“Không…. không cần!” Trầm Lâu Đậu ra sức vùng vẫy… Bật khóc tức tưởi, nàng kiên trì tránh né cánh tay của hắn. “Không được đụng vào ta! Không được!” Liều mạng lắc đầu, những giọt nước mắt kìm nén bấy lâu nay bỗng vỡ òa, thân thể nhỏ bé mềm mại không ngừng run rẩy.
Không để tâm đến sự giãy giụa của người trước mặt, Uất Trì Tú gắt gao khóa nàng trong lồng ngực vững chãi, “Đừng khóc! Chưa nghe phần trần, nàng tuyệt đối không được vứt bỏ đoạn tình cảm của đôi ta!” Thấy trong mắt giai nhân ánh lên vẻ lãnh liệt quyết tuyệt, nỗi sợ hãi mất nàng đột ngột dâng trào, khủng hoảng thiêu đốt tâm trí hắn. Sự điềm tĩnh thường ngày bị đánh bại, hắn không ngăn được bản thân lớn tiếng rít gào.
“Ta không phải thế thân của bất cứ kẻ nào! Ta không muốn...... Uất Trì Tú...... Ta không muốn thay thế người khác......” Đấm mạnh vào ngực hắn, nàng vô tình chôn mình trong lòng đối phương.
“Nàng là Trầm Lâu Đậu...... Người khiến ta không muốn rời xa chỉ có thể là nàng.” Hai tay nâng niu khuôn mặt mỹ nhân, thấy cặp mắt khóc đến nỗi sưng đỏ của nàng, hắn nhẹ giọng khẳng định.
Vẫn...... Chỉ là nàng?
Trầm Lâu Đậu khẽ nấc, “Nhưng......” Nàng rõ ràng nghe thấy thanh âm kia – thứ thanh âm phút chốc quật ngã lý trí của nàng, chia cắt trái tim nàng thành vô vàn mảnh nhỏ quay quắt.
“Ta bảo nàng giống một người, nhưng thực tình vẫn còn chưa nói xong.” Thương tiếc lau đi những giọt nước mắt oan ức đang vương trên mi nàng, tất cả đều là lỗi của gã Ngụy Tề!
Nàng nhìn hắn, mong chờ đáp án.
“Nàng giống nương của ta......” Dịu dàng thầm thì bên tai, Uất Trì Tú âu yếm ôm lấy nàng.
Hắn nhất quyết sẽ không để nàng đi! Từ lần đầu gặp gỡ đến những ngày tháng sớm tối bên nhau, hắn đã một lòng trao trọn tâm tư cho nàng. Thế nên dù có chết hắn cũng không cho phép nàng buông bỏ, phủ nhận chúng!”
“Nương của chàng?” Trầm Lâu Đậu mờ mịt khó hiểu. Hắn nói vậy là ý gì? (LL: ta xin phép thay đổi cách xưng hô, hai người này cũng đủ thân mật để xưng chàng - thiếp rồi, *cười gian*)
Uất Trì Tú gật đầu, thấy thái độ của nàng đã bình ổn trở lại, hắn mới yên tâm cặn kẽ giải thích: “Khí chất của nàng rất giống mẫu thân, vừa rồi ta nói với Ngụy Tề những lời kia mới chỉ có một nửa, chưa kịp hoàn câu thì hắn đã nhảy vào chọc ngoáy phá bĩnh.”
Kể từ ngày đầu chạm mặt tại tửu lâu, hắn đã không thể rời mắt khỏi nàng. Tuy dung mạo bất đồng, nhưng khí chất vừa ôn nhu, vừa ý nhị kiên cường tỏa ra trên người nàng lại có điểm khá giống thân mẫu đã quan đời của hắn; đôi vai mong manh gầy yếu kia vẫn không ngừng chống chọi với số phận oái oăm, ngang trái của mình.
Khoảng thời gian gần gũi bên nhau, những nét tương đồng giữa nàng và mẫu thân ngày càng được chứng nghiệm. Thủ nghệ tinh thông khéo léo của nàng là độc nhất vô nhị, nụ cười ngọt ngào cùng sự săn sóc tận tụy của nàng là thật ý chân tâm, nàng khiến trái tim hắn khôn nguôi rung động.
Mỗi lần nhìn nàng tươi cười bước đến cạnh bên, lòng hắn lại trở nên bay bổng. Tựa như có thứ gì đó buộc chặt tầm mắt, hắn chỉ có thể chiêm ngưỡng dung nhan của mình nàng.
Cảm giác mà hắn dành cho nàng rốt cuộc là gì? Lẽ nào hắn động lòng với nàng là do tình thân ảnh hưởng?
“Ta, ta không phải......” Nàng muốn nói nhưng không biết nên mở miệng ra sao. ( LL: đoán thử trong dấu … là gì nào các nàng?
Đặt chân đến bãi cỏ bên ngoài hậu viện, hắn lập tức trông thấy hai thân ảnh đang tíu tít ở phía xa; một là lão cha sống bên hắn từ nhỏ tới lớn, nữ nhân mảnh mai, duyên dáng còn lại chắc hẳn là nàng?
Ngụy Tề chậm chạp bước ra, không kém phần khiếp đảm khi trông thấy Tiểu Tự. Tâm phiếm lạnh, dự cảm bất an dâng lên trong lòng, hắn chột dạ hỏi, “Tiểu Tự......vừa rồi…..Trầm cô nương đứng ở đây hả?”
Tiểu Tự trừng mắt trách cứ , “Ngụy tướng quân! Người thật quá quắt!”
Nàng cùng tiểu thư cầm vải dệt tới đây, vừa đi qua đoạn hành lang gấp khúc thì nghe thấy tiếng Ngụy Tề oang oang trong thư phòng. Sửng sốt không biết phản ứng ra sao, nàng lén liếc sang phía bên cạnh-- dọa người a! Sắc mặt tiểu thư trắng bệch dị thường, nhìn tiểu thư mà tâm trí của nàng nhất thời trở nên căng thẳng tột độ.
Chưa kịp mở miệng an ủi, tiểu thư đã vội buông đống vải trong tay, xoay người chạy mất.
Ngụy Tề hít sâu một hơi, “Tiểu Tự! Nói với chủ tử nhà ngươi, ta có việc phải đi trước!” Thảm! Đại họa rồi! Cao minh là phải chuồn gấp.
“Ngụy tướng quân! Ngụy......” Tiểu Tự không kịp ngăn cản, mới nói đến câu thứ hai thôi mà kẻ gây rắc rối kia đã mất tăm mất dạng từ bao giờ.
Bực bội dậm chân, nàng bất đắc dĩ ngồi xuống nhặt mấy kiện vải rơi đầy trên đất, lòng thấp thỏm không yên.
Thiếu gia sẽ không coi tiểu thư là người thay thế chứ? Nếu đúng như vậy thì tiểu thư thực rất đáng thương a!
Nàng đã nghe thấy gì? Nàng nghe được những gì? Bóng dáng ư? Thì ra hắn coi trọng nàng chỉ vì ngoại hình của nàng rất giống một người khác......
Hoang mang! Hỗn loạn! Rối bời! Trầm Lâu Đậu không ngừng chạy, khuôn mặt nhỏ nhắn phút chốc tái nhợt. Vô định lao đi trong phủ, hai tay nắm chặt thành quyền, nàng không thể tin vào những điều mà mình vừa tận tai nghe được.
“Lâu Đậu!” Một lực lớn từ vai truyền lại buộc nàng phải ngừng bước.
Cảm giác tức giận lan tràn khắp cơ thể, nàng tức khắc xoay người, gạt mạnh cánh tay đang níu giữ mình…..
“Lâu Đậu.” Uất Trì Tú nhìn nàng, tâm nhói lên.
“Ta...... Ta không phải......” Run run không diễn đạt nổi thành lời, nàng không thể ức chế hàn ý xa cách đang liên tục khuấy đảo trong lòng mình.
Sao hắn có thể đối xử với nàng như vậy? Sao có thể?
Tại sao bỡn cợt của tình cảm của nàng? Tại sao lấy nàng để thay thế dáng hình kẻ khác? Tại sao?......
“Lâu Đậu, nàng hãy bình tĩnh một chút.” Uất Trì Tú đau lòng nắm lấy đôi vai mảnh dẻ. Những lời vừa rồi là đả kích lớn đối với nàng, khiến nàng vừa uất hận lại vừa bi thương; đôi mắt trước nay luôn trong trẻo giờ hóa u ám tĩnh mịch; đầy ai oán, ủy khuất, xót xa…
Càng nhìn hắn, trái tim nàng càng trở nên khốn quẫn….Vì sao giờ đây ngay cả hít một hơi cũng làm ngực nàng quặn thắt đớn đau? Đau đến giá buốt, tê liệt!
Vô số nghi vấn trào dâng trong lòng, thương tâm lắc đầu, giờ nàng chỉ muốn nói cho hắn hiểu, nàng là Trầm Lâu Đậu – là Trầm Lâu Đậu chứ không phải bất cứ kẻ xa lạ nào khác…..
Không ai biết lúc này nàng mong gào lên với hắn những lời đó ra sao?……Nhưng thật đáng thất vọng! Ngay cả khả năng kiềm chế cảm giác thống khổ đang điên cuồng giằng xé trong lòng nàng còn không làm được thì nói chi đến chuyện cao giọng nhiếc móc hắn đây?
“Lâu Đậu! Nàng hãy nghe ta giải thích, những gì Ngụy Tề vừa nói không phải là sự thật, hắn vốn là kẻ thích thêm bớt lung tung, huyên thuyên thành thói. Nàng đừng......” Không muốn nhìn người mình yêu vì cố ẩn nhẫn mà hành hạ bản thân, Uất Trì Tú vội lao đến ôm chặt lấy nàng.
“Không…. không cần!” Trầm Lâu Đậu ra sức vùng vẫy… Bật khóc tức tưởi, nàng kiên trì tránh né cánh tay của hắn. “Không được đụng vào ta! Không được!” Liều mạng lắc đầu, những giọt nước mắt kìm nén bấy lâu nay bỗng vỡ òa, thân thể nhỏ bé mềm mại không ngừng run rẩy.
Không để tâm đến sự giãy giụa của người trước mặt, Uất Trì Tú gắt gao khóa nàng trong lồng ngực vững chãi, “Đừng khóc! Chưa nghe phần trần, nàng tuyệt đối không được vứt bỏ đoạn tình cảm của đôi ta!” Thấy trong mắt giai nhân ánh lên vẻ lãnh liệt quyết tuyệt, nỗi sợ hãi mất nàng đột ngột dâng trào, khủng hoảng thiêu đốt tâm trí hắn. Sự điềm tĩnh thường ngày bị đánh bại, hắn không ngăn được bản thân lớn tiếng rít gào.
“Ta không phải thế thân của bất cứ kẻ nào! Ta không muốn...... Uất Trì Tú...... Ta không muốn thay thế người khác......” Đấm mạnh vào ngực hắn, nàng vô tình chôn mình trong lòng đối phương.
“Nàng là Trầm Lâu Đậu...... Người khiến ta không muốn rời xa chỉ có thể là nàng.” Hai tay nâng niu khuôn mặt mỹ nhân, thấy cặp mắt khóc đến nỗi sưng đỏ của nàng, hắn nhẹ giọng khẳng định.
Vẫn...... Chỉ là nàng?
Trầm Lâu Đậu khẽ nấc, “Nhưng......” Nàng rõ ràng nghe thấy thanh âm kia – thứ thanh âm phút chốc quật ngã lý trí của nàng, chia cắt trái tim nàng thành vô vàn mảnh nhỏ quay quắt.
“Ta bảo nàng giống một người, nhưng thực tình vẫn còn chưa nói xong.” Thương tiếc lau đi những giọt nước mắt oan ức đang vương trên mi nàng, tất cả đều là lỗi của gã Ngụy Tề!
Nàng nhìn hắn, mong chờ đáp án.
“Nàng giống nương của ta......” Dịu dàng thầm thì bên tai, Uất Trì Tú âu yếm ôm lấy nàng.
Hắn nhất quyết sẽ không để nàng đi! Từ lần đầu gặp gỡ đến những ngày tháng sớm tối bên nhau, hắn đã một lòng trao trọn tâm tư cho nàng. Thế nên dù có chết hắn cũng không cho phép nàng buông bỏ, phủ nhận chúng!”
“Nương của chàng?” Trầm Lâu Đậu mờ mịt khó hiểu. Hắn nói vậy là ý gì? (LL: ta xin phép thay đổi cách xưng hô, hai người này cũng đủ thân mật để xưng chàng - thiếp rồi, *cười gian*)
Uất Trì Tú gật đầu, thấy thái độ của nàng đã bình ổn trở lại, hắn mới yên tâm cặn kẽ giải thích: “Khí chất của nàng rất giống mẫu thân, vừa rồi ta nói với Ngụy Tề những lời kia mới chỉ có một nửa, chưa kịp hoàn câu thì hắn đã nhảy vào chọc ngoáy phá bĩnh.”
Kể từ ngày đầu chạm mặt tại tửu lâu, hắn đã không thể rời mắt khỏi nàng. Tuy dung mạo bất đồng, nhưng khí chất vừa ôn nhu, vừa ý nhị kiên cường tỏa ra trên người nàng lại có điểm khá giống thân mẫu đã quan đời của hắn; đôi vai mong manh gầy yếu kia vẫn không ngừng chống chọi với số phận oái oăm, ngang trái của mình.
Khoảng thời gian gần gũi bên nhau, những nét tương đồng giữa nàng và mẫu thân ngày càng được chứng nghiệm. Thủ nghệ tinh thông khéo léo của nàng là độc nhất vô nhị, nụ cười ngọt ngào cùng sự săn sóc tận tụy của nàng là thật ý chân tâm, nàng khiến trái tim hắn khôn nguôi rung động.
Mỗi lần nhìn nàng tươi cười bước đến cạnh bên, lòng hắn lại trở nên bay bổng. Tựa như có thứ gì đó buộc chặt tầm mắt, hắn chỉ có thể chiêm ngưỡng dung nhan của mình nàng.
Cảm giác mà hắn dành cho nàng rốt cuộc là gì? Lẽ nào hắn động lòng với nàng là do tình thân ảnh hưởng?
“Ta, ta không phải......” Nàng muốn nói nhưng không biết nên mở miệng ra sao. ( LL: đoán thử trong dấu … là gì nào các nàng?
Đặt chân đến bãi cỏ bên ngoài hậu viện, hắn lập tức trông thấy hai thân ảnh đang tíu tít ở phía xa; một là lão cha sống bên hắn từ nhỏ tới lớn, nữ nhân mảnh mai, duyên dáng còn lại chắc hẳn là nàng?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook