Vô Tự Thiên Thư
Chương 264: Ma thần chịu nhục

Vừa mới, chỉ mành treo chuông sống chết trước mắt, chính là con cự ngao này dùng đầu hung hăng đụng Diệt Ma Thần, đem thân thể hắn vỡ thành trọng thương, cũng làm bị thương nặng nguyên thần của Diệt Ma Thần trong Sát Thần không gian, dưới sự cuồng nộ, nguyên thần của Diệt Ma Thần từ trong không gian độn ra, muốn giết chết cự ngao cho hả giận, lại bị Tiểu Khai bắt lấy khe hở này, một côn đánh vào đầu, nhất thời đánh vỡ đầu hắn, đương trường trọng thương.

Những thứ này nói thật đơn giản. kỳ thật lại vô cùng mạo hiểm, nếu không phải Bác Học chân nhân quyết định rống lên một tiếng thật nhanh, chỉ sợ chỉ cần nửa giây, mọi người ở đây kể cả cự ngao đều phải chết dưới tay Diệt Ma Thần.

Càng là thời điểm này, càng có thể cảm giác được Bác Học chân nhân trí tuệ uyên bác cùng kiến thức như biển cả.

Tiểu Khai nhịn không được ngẩng đầu nhìn Bác Học chân nhân, Bác Học chân nhân lại cau mày nhìn cự ngao, tuy rằng hắn mới đi ra Diệt Thế Chi Môn, còn chưa biết xảy ra chuyện gì, lại lập tức phát hiện ra vấn đề cấp bách: " Con cự ngao này giống như muốn chết."

Đúng vậy, bị Diệt Ma Thần mạt sát nửa nguyên thần, nguyên thần còn sót lại của cự ngao đã không đủ để tiếp tục khống chế thân thể to lớn như vậy, khống chế không được hậu quả tự nhiên là tử vong, nó vô lực quỳ rạp trên đất, tuy rằng sắp lâm vào cái chết, nhưng ánh mắt lại bình thản, làm cự ngao bộ tộc do sáng thế thần đích tay sáng tạo, trong sinh mệnh đằng đẵng của nó, tuy rằng đánh thua cũng nhiều người, cũng nếm qua rất nhiều khổ, nhưng vẫn không buông tha cho sự tôn nghiêm của thượng cổ thần thú, nó được ân huệ của Tiểu Khai, lại sai lầm thả ra địch nhân của Tiểu Khai, liền nhất định phải đem Tiểu Khai cứu ra, giờ phút này, tuy rằng nó phải chết, nhưng có thể chết yên ổn thoải mái, nó dùng ánh mắt đục ngầu xem xét Tiểu Khai, phát ra một tiếng rít gào yếu ớt vô lực, hốt nhiên há mồm " lạch cạch" phun ra một viên hạt châu màu xanh biếc, Tiểu Khai nhẹ nhàng nhặt lên, bỗng nhiên cảm thấy được có chút muốn khóc, hiển nhiên, hạt châu này xem như là di ngôn của cự ngao a.

Nếu ngày khác có rảnh, ta nhất định phải đi đáy sông Vong Xuyên, đem hạt châu này đưa cho đồng loại của nó…Tiểu Khai lặng lẽ nghĩ.

Bác Học chân nhân lại hốt nhiên ôm đồm cánh tay Tiểu Khai: " Đợi đã."

Tiểu Khai kinh ngạc nói: " Cái gì?"

Bác Học chân nhân trầm giọng nói: " Ngươi đem chuyện trong mấy ngày này, chính là đặc thù của công pháp này nói lại cho ta nghe một phen, ta cảm thấy được con cự ngao này…còn cứu được."

Bác Học chân nhân nói chuyện từ trước đến nay rất có phân lượng, chuyện liên quan tính mạng, Tiểu Khai nào dám giấu diếm, lập tức đem hết tất cả trải qua từ đầu chí cuối thuật lại một lần, mà ngay cả Di Lạc Chi Tâm công pháp cũng đều nói hết ra, đương nhiên, nói đến đoạn đối thoại của Hoàng Bội và Vũ Ca về mình, vẫn là theo bản năng bỏ qua, Vũ Ca ở bên cạnh nghe, tự nhiên nghe được hương vị, nhịn không được vụng trộm quay đầu nhìn Tiểu Khai liếc mắt một cái, gương mặt hơi đỏ lên, thần sắc có chút mê mang, lại có chút buồn bã, quả nhiên là đủ mọi tư vị trong lòng.

Bác Học chân nhân trầm ngâm sau một lúc lâu, mới nói: " Xem ra thiên phú của vị Diệt Ma Thần này là mạt sát nguyên thần của sinh linh, theo ngươi nói, hắn cũng cơ hồ hủy diệt nguyên thần của ngươi, may mắn Vô Tự Thiên Thư ra tay hộ chủ, hắn mới phun nguyên thần của ngươi ra, như vậy nếu chúng ta nghĩ muốn cứu cự ngao, chỉ sợ cũng phải làm hắn tỉnh lại, làm cho hắn đem nguyên thần của cự ngao nhổ ra."

Bế Quan chân nhân gật đầu nói: " Không sai, phải nên như thế."

Tiểu Khai cúi đầu nhìn Diệt Ma Thần đang xụi lơ, giờ phút này, dưới thân hắn hãy còn toát ra từng đợt máu màu đen nhè nhẹ, theo dòng nước tán đi, đầu hắn bẹp xuống một phần ba, chất lỏng đen trắng chậm rãi phiêu tán, nếu đổi thành tiên nhân bình thường, chỉ sợ sớm đã chết mất, nhưng ma thần có thân thể bất tử bất diệt, cho dù cắt đầu hắn, hắn cũng chỉ mất hết lực lượng, vẫn giữ lại được tính mạng, Tiểu Khai nghĩ đến đây, cảm thấy có chút không được tự nhiên, cau mày nói: " Hắn có dạng này…còn gọi tỉnh được sao?"

Bác Học chân nhân không nói chuyện, cách đó không xa " hoa lạp" một tiếng, một con ngư đầu quái bơi lại, hướng mọi người toàn thân lắc lư không ngừng gật đầu, ý tứ kia như muốn nói: " Gọi tỉnh được, tuyệt đối gọi tỉnh được."

Ngư đầu quái là một trong những thủy quái cấp thấp nhất trong sông, mọi người tự nhiên không sợ, nhưng nhìn bộ dáng của nó, cũng có chút ngạc nhiên, Tiểu Khai cười nói: " Ngươi chỉ là một con thủy quái nho nhỏ, làm sao hiểu được huyền bí của ngũ giới ma thần, hay là ngươi lên mặt sông giỡn nước đi thôi."

Ngư đầu quái phát ra tiếng " hống hống" hơi có chút ủy khuất, nhưng cũng không dám không nghe lời Tiểu Khai nói, trong ánh mắt của nó có chút sợ hãi nhìn Định Thiên Côn trong tay Tiểu Khai, cái đuôi lay động, nhất thời xa xa bơi ra.

Một màn đơn giản này chỉ là nhạc đệm trên đường sát thần mà thôi, trôi qua thì trôi qua, chỉ sợ ai cũng không nhớ rõ. Ở đây Tiểu Khai, Vũ Ca cùng bốn vị chân nhân vĩnh viễn không thể tưởng được, con ngư đầu quái trước mắt này, chính là do Bàn Cổ ma thần biến thành, đáng thương Bàn Cổ thực lực bị phế hết, ngay cả bốn vị chân nhân cũng đánh không lại, biết rõ đứa con ở ngay trước mắt, đại cừu nhân đều ở đây, nhưng không thể không chịu nhục mà bơi ra xa, một ngụm răng nanh cắn khách khách, rốt cuộc răng rắc một tiếng cắn rơi một chiếc, nuốt luôn vào bụng cùng máu tươi.

Bác Học chân nhân cười nói: " Ma Thần nếu là thân thể bất tử, chúng ta đợi thêm lát nữa, nói không chừng hắn sẽ tỉnh lại."

Gương mặt Vũ Ca có chút sợ hãi, nàng do dự một lát, mới thấp giọng nói: " Vừa rồi chúng ta có thể đánh hắn trọng thương toàn bộ dựa vào ám toán, nếu làm cho hắn tỉnh lại, chỉ sợ…sợ là chúng ta không phải đối thủ của hắn a." Nàng nhìn nhìn Tiểu Khai, lại nhìn bốn vị chân nhân, âm điệu thấp hơn: " Nếu để hắn giết chết hết thảy, còn không bằng bảo trụ tính mạng của mình, chúng ta hay là…hay là rời khỏi Thiên Hà đi thôi."

Tiểu Khai dùng sức lắc đầu, quả quyết nói: " Nếu như không có cự ngao cứu mạng, chúng ta đã bị hắn giết chết, cự ngao lúc cứu chúng ta cũng không có nghĩ tới chính mình sẽ bị Diệt Ma Thần giận chó đánh mèo, hiện tại chúng ta được cứu trợ mà nó lại phải chết, chuyện này vô luận thế nào cũng không làm được."

Hắn thật sâu nhìn Vũ Ca, hốt nhiên cười: " Nếu cứu không được nó thì thôi, hiện giờ biết rõ có biện pháp, ta vô luận thế nào cũng phải thử xem, cho dù chết ở trong này, ít nhất trong lòng không thẹn a."

Vũ Ca nhìn biểu tình thoải mái trên mặt hắn, tự nhiên biết đều là làm cho mình xem, trong lòng nàng giống như đủ loại tư vị, vừa cảm khái vừa mâu thuẫn, miệng mở lại khép, chung quy cũng không nói ra, lại vụng trộm duỗi tay nắm lấy ống tay áo Tiểu Khai, dùng sức siết chặt.

Qua ước chừng thời gian bằng nửa chén trà nhỏ, thân hình Diệt Ma Thần hơi nhúc nhích, sau đó chậm rãi từ dưới bò lên, hắn có chút không dám tin tưởng đưa tay sờ lên đầu, đôi mắt màu vàng mờ mịt vòng vo chuyển, rốt cuộc ngưng tụ trên mặt Tiểu Khai, trầm giọng nói: " Sao các ngươi còn ở đây?"

Tiểu Khai cười nói: " Ngươi còn chưa đem nguyên thần cự ngao trả lại cho chúng ta, chúng ta đương nhiên sẽ không đi."

Vẻ mặt Diệt Ma Thần hiện lên giận dữ, cắn răng nói: " Con cự ngao này làm hỏng đại sự của ta, ta hận không thể bắt nó bầm thây vạn đoạn, ngươi cư nhiên dám muốn ta đem nguyên thần trả lại cho nó, thực nghĩ rằng Diệt Ma Thần ta dễ khi dễ phải không?"

Tiểu Khai khoát tay giơ lên Định Thiên Côn: " Có khi dễ hay không, phải đánh qua mới biết được."

Diệt Ma Thần giận dữ phản cười: " Được, được, vừa bị ngươi đánh lén một côn, ngươi thật đúng cho rằng ta đánh không lại ngươi sao, cũng được, ta khiến cho sinh linh tam giới các ngươi nhìn xem cái gì gọi là ma thần thực lực!"

Hai người này cũng không nhiều lời, nhất thời lại đấu võ lần nữa, bốn vị chân nhân lôi kéo Vũ Ca lui nhanh ra sau, Định Thiên côn pháp của Tiểu Khai triển khai, càng làm cho Diệt Ma Thần bị bao phủ đi vào.

Lực lượng Diệt thần lực của Diệt Ma Thần vốn cao hơn Tiểu Khai, chỉ tiếc trạng thái hiện tại lại quá kém, hắn từ trong Cửu Thiên Chi Môn đi ra, đã không còn lại bao nhiêu lực lượng, lại mạnh mẽ triển khai Sát Thần không gian, lại đem một thân lực lượng tiêu hao bảy tám, sau lại bị một gậy của Tiểu Khai phá tan đầu, giờ phút này lực lượng trên người, so với thời kỳ toàn thịnh chỉ sợ ngay cả một phần trăm cũng không đến, nghiêm khắc mà nói, ngay cả cự ngao cũng đủ xử lý hắn, giờ gặp phải Tiểu Khai mới thăng cấp lực lượng, làm sao chống đỡ được, Định Thiên Côn dày đặc như mưa, một côn lại một côn đánh xuống, tất cả đều đánh lên người hắn, trên đầu, cánh tay, đùi, thẳng đánh cho hắn máu tươi văng tung tóe, huyết nhục bay tứ tung, trong phút chốc bị đánh cả người đều là máu đen, đen sì sì giống như mới dùng máu để tắm, bộ dáng thật sự thê thảm.

Tiểu Khai nhìn xem có chút rầu rĩ, nhưng trong lòng hắn rõ ràng, địch nhân trước mắt đúng là kẻ cùng hung cực ác, không đem hắn đánh phục, đánh phế, vậy không có biện pháp đàm phán, cho nên nửa điểm tình cảm cũng không lưu, dù sao thần ma bộ tộc đánh không chết, vậy cứ hung hăng đánh a!

Như vậy ước chừng đánh hơn mười phút, toàn thân Diệt Ma Thần cũng không còn bao nhiêu thịt nữa, ngay cả xương cốt cũng đều lõa lồ hiện ra, thật có thể nói điển hình là " hành hạ đến chết", Vũ Ca ở xa nhìn xem ánh mắt đều nhắm lại, bốn vị chân nhân lại không nháy mắt nhìn chằm chằm vào chiến trường, Tiểu Khai đánh có chút nương tay, thu Định Thiên Côn, lớn tiếng nói: " Ngươi có phục hay không?"

Diệt Ma Thần cố hết sức ngẩng đầu lên, con mắt kim quang lòe lòe, nghiến răng nghiến lợi nói: " Lão tử chết cũng không phục."

Tiểu Khai cắn răng nói: " Ta liền đánh cho ngươi phục!"

Hai người này đều có sự cứng đầu tàn nhẫn, quả nhiên là một người lòng dạ như sắt, một lại như xương cốt kim cương, cư nhiên lại một hơi đánh hơn trăm côn, mắt thấy Diệt Ma Thần đã hoàn toàn không thể chống cự, liền đứng nơi kia giống như cái túi mặc cho quật đánh, lúc này Tiểu Khai lại dừng tay, nói: " Phục chưa?"

Diệt Ma Thần hồng hộc thở phì phò, cắn răng nói: " Lão tử là thân thể bất tử bất diệt, vĩnh viễn không phục."

Tiểu Khai nhìn xem thê thảm, cau mày nói: " Ngươi đem nguyên thần cự ngao trả lại cho nó, ta lập tức bước đi, cần gì biến thành như bây giờ?"

Thanh âm Diệt Ma Thần tràn ngập cừu hận thấu xương, nói từng chữ: " Không trả, chết cũng không trả, ngươi..ngươi tiếp tục đánh đi, một ngày nào đó, lão tử sẽ đem bút trướng hôm nay đòi lại!"

Tiểu Khai nghe được toàn thân phát lạnh, ngẫm lại bị một tên bất tử bất diệt như vậy nhớ thù, quả thật cũng là chuyên đáng sợ, nhịn không được hắn có chút sợ hãi trong lòng, hắn nhìn biểu tình Diệt Ma Thần, hiển nhiên là lợn chết không sợ nước sôi, kiên quyết kéo cự ngao cùng chết, Tiểu Khai nhất thời có chút làm khó, Bác Học chân nhân đứng ở nơi xa, bỗng nhiên ho nhẹ một tiếng: " Tiểu Khai…"

Vị lão huynh này vừa nói, trong lòng Tiểu Khai nhất thời vui vẻ, quay đầu nói: " Ngươi có biện pháp?"

Bác Học chân nhân khẽ gật đầu, cười nói: " Cự ngao sở dĩ nguyên thần không trọn vẹn, là bị Diệt Ma Thần cắn nuốt, một khi đã như vậy, nếu Diệt Ma Thần chết đi, thì nguyên thần của cự ngao có lẽ khôi phục đầy đủ, bần đạo có ý tưởng, không biết có thể hay không?"

Tiểu Khai liên tục gật đầu: " Ngươi nói xem."

Trong lòng Diệt Ma Thần cười lạnh, nhịn không được ngẩng đầu nhìn Bác Học chân nhân, nghĩ thầm: " Ngoại trừ sáng thế thần, ai có thể giết được ta, ngươi chỉ là một người tu chân, vọng ngôn giết thần, quả nhiên là người si nói mộng!"

Bác Học chân nhân nói: " Di Lạc Chi Tâm của ngươi, không phải có thể phục chế lực lượng sao, vừa rồi ngươi nói, ngay cả sáng thế lực của Tiểu Tiểu cô nương cũng có thể phục chế, như vậy Diệt thần lực của Diệt Ma Thần cũng có thể phục chế. Diệt thần lực có thể sát thần, ngươi dùng Diệt thần lực, chẳng lẽ không phải có thể giết chết Diệt Ma Thần sao?"

Diệt Ma Thần lắp bắp kinh hãi, nhịn không được vụng trộm nhìn Di Lạc Chi Tâm thanh quang lòe lòe nơi ngực Tiểu Khai, thầm nghĩ: " Công pháp này của hắn đích xác cổ quái, dấu hiệu thăng cấp thế nhưng còn hơn cả thần lực, hay là thật có thể phục chế Diệt thần lực của ta?"

Tiểu Khai nghe được rất là ngạc nhiên, tự nghĩ chưa từng làm qua chuyện cổ quái như vậy, lại cẩn thận ngẫm lại, rồi lại cảm thấy không chắc, có chút do dự nói: " Kia…ta thử xem a."

Tiểu Khai cũng rõ ràng, nếu đã quyết định, hướng Diệt Ma Thần quát một tiếng: " Chúng ta lại đánh!" Huy động gậy gộc vọt đi lên, lúc này đây, Diệt Ma Thần ngay cả động cũng lười động, " phốc" một gậy đánh lên cánh tay, nhất thời máu thịt bay tung.

Tiểu Khai ngạc nhiên nói: " Ngươi làm gì?"

Thần tình Diệt Ma Thần khắc cốt cừu hận, nghiến răng nghiến lợi nói: " Ngươi không phải muốn phục chế Diệt thần lực của lão tử sao? Ta có chết cũng không rat ay, nhìn ngươi như thế nào phục chế, ngươi đánh a, ta nếu trốn tránh một chút, thì ta là con của ngươi."

Hắn đường đường là ma thần, cũng đích thật là bị buộc nóng nảy, lời thô tục đều nói ra, cũng nói, người này thật sự là có điểm cứng đầu tàn nhẫn, Tiểu Khai một côn đi xuống, Diệt Ma Thần bị đánh tới toàn thân run run, lại thủy chung không rên một tiếng, cũng không nhúc nhích một chút, rất sợ thoáng vừa động, thần lực phát ra, bị đối phương phục chế.

Bác Học chân nhân ở phía sau nhìn xem mặt mày hớn hở, cười ha ha: " Được, được, đáng đánh, đánh cho thực thích, Tiểu Khai, ngươi dừng lại trước, làm cho bần đạo cũng tới thử xem."

Hắn vừa nói xong, sang một tiếng, phi kiếm ra khỏi vỏ, đối với cổ Diệt Ma Thần chém ngang đến, nhất thời " thương" một thanh âm vang lên, cổ ma thần quả nhiên cứng rắn, một kiếm này dĩ nhiên trảm không được, ngược lại còn toát ra ánh lửa.

Sự thật chứng minh, ngoại trừ Định Thiên Côn, thật đúng là không còn đồ vật gì có thể đối với thân thể ma thần cấu thành thương tổn.

Nhưng Bác Học chân nhân lại giống như tràn ngập hứng thú, một bên cười dài liên tục, một bên ngón tay lia lịa bắn ra, đem phi kiếm chém lên cổ Diệt Ma Thần, chém cho đốm lửa bắn ra bốn phía, chém tới sau lại còn cảm thấy không đã ghiền, thế nhưng lại dán sát cổ hắn kéo qua lại " kẽo kẹt kẽo kẹt" thanh âm làm cho răng người ta phát tê.

Diệt Ma Thần tức giận đến toàn thân run rẩy lên, thân phận của hắn vô cùng tôn quý, cho tới bây giờ chưa chịu nửa điểm ủy khuất, giờ phút này vì mạng sống phải chịu tiểu tử trước mắt loạn côn mà đánh, này cũng được đi, dù sao tài nghệ không bằng người, nhưng lại bị một người tu chân như con kiến cầm phi kiếm làm nhục nhã như thế, thật sự là có điểm không thể nhịn được nữa. Một cỗ huyết khí của Diệt Ma Thần bốc thẳng lên cao, đã nghĩ phải ra sức đánh trả, thề sống chết bảo vệ tôn nghiêm của chính mình, hắn vừa đưa cánh tay lên, bỗng nhiên trong lòng " lộp bộp" một tiếng, nhất thời thả cánh tay xuống, thầm nghĩ: " Phép khích tướng này của ngươi không phải là kích ta ra tay sao, đại trượng phu co dãn được, ta có thể nào trúng kế của ngươi?"

Bên này hắn nói thầm trong lòng, bên kia Bác Học chân nhân cũng không nhàn rỗi, liên tục thúc giục ba vị chân nhân kia: " Qua qua qua, lấy phi kiếm ra, mọi người cùng nhau chơi, bên kia là một vị ma thần nha, cơ hội làm nhục ma thần như thế quả thực ngàn năm một thuở, các ngươi cũng đừng lãng phí như thế, qua, chúng ta đồng loạt ra tay thế nào?"

Ba vị chân nhân lại rất nghe lời, bốn thanh phi kiếm như tuyết qua lại đáy sông Thiên Hà tung hoành khiêu vũ, từng đạo kiếm quang sáng như tuyết đem Thiên Hà ảm đạm không ánh sáng chiếu rọi như ban ngày, đáng thương Bàn Cổ ma thần đang rất xa lui tới thủy vực tuần tra ở cách vạn thước, một giọt lệ cá màu lam nhạt hạ xuống: " Đứa con ta đáng thương nha…"

Bác Học chân nhân càng chơi càng hăng say, thế nhưng ngay cả Vũ Ca cũng bị hắn giựt dây rục rịch: " Qua qua qua, không chơi thì uổng lắm, Vũ Ca tiểu thư, ngươi có phi kiếm hay không, lấy ra cùng chơi đùa a, như vậy đi, chân trái của Diệt Ma Thần giao cho ngươi, chỉ cần ngươi có thể cắt đứt thì coi như thành công, sao?"

Vũ Ca khiếp sinh sinh nói: " Ta…trên người của ta chỉ còn lại một cái túi hương."

Bác Học chân nhân ngạc nhiên nói: " Túi hương có thể làm vũ khí?"

Vũ Ca đỏ mặt nói: " Sư phó đem tu vi của ta toàn bộ phế bỏ, cho nên binh khí tiện tay cũng đều vứt bỏ hết, túi hương này lúc ta còn nhỏ đã may, bên trong là mấy hòn đá nhỏ ta luyện chế, chỉ dùng để đối phó chó sói."

Bác Học chân nhân cười ha ha: " Không tệ, không tệ, hay dùng túi hương của ngươi, đi đập vỡ Diệt Ma Thần thế nào?"

Vũ Ca cũng có chút nóng lòng muốn thử, cắn môi nói: " Kia..ta thử xem." Nàng giương tay lên, chuẩn xác cực cao, túi hương mềm dừng ngay bụng Diệt Ma Thần, bị nàng vẫy tay một cái, lại thu trở về.

Diệt Ma Thần sắp nổ tung lồng ngực, bị một nữ nhân còn kém hơn ma tộc cấp thấp trêu chọc, tuy rằng cảm giác như gãi ngứa, nhưng tâm lý lại hổ thẹn, coi như là hắn không làm sao nhịn nổi, huyết khí nơi ngực hắn đã sớm lên cao, lý trí đã sắp không áp chế được, nếu không phải Tiểu Khai vẫn gắt gao nhìn chằm chằm chờ phục chế thần lực của mình, chỉ sợ hắn đã sớm ôm nỗi hận ra tay.

Nhưng lúc này, đã có một luồng thanh âm như có như không tiến lại, thanh âm này xuất phát từ miệng Bác Học chân nhân, tuy rằng thật nhỏ, nhưng Diệt Ma Thần nghe được rất rõ ràng: " Hắc hắc, ba vị đồng đạo, các ngươi xem tên kia, cho dù hắn thân là ma thần, không phải bị bần đạo lừa một cái mà không dám hoàn thủ đó sao?"

Bế Quan chân nhân cũng đè thấp cổ họng bật cười: " Đúng vậy, đúng vậy, hắn thật đúng là đang nghĩ đến Tiểu Khai có thể phục chế được Diệt thần lực của hắn đó, phải biết rằng trong ngũ giới thần ma cao nhất, làm sao lại có công pháp phục chế thần lực tồn tại, oa ha ha ha."

Diệt Ma Thần chỉ cảm thấy cái mũi lên men, ngực khó chịu, đầu mơ hồ, cái loại cảm giác bị lường gạt thật không có lời nào có thể hình dung, suy nghĩ một chính mình bị những sinh linh thấp kém này dùng lời hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt, cư nhiên thật sự tin tưởng trên đời còn có công pháp phục chế thần lực, mặc cho bọn họ đánh đập đùa bỡn ước chừng nửa giờ, còn tự cho là mình thông minh. Loại sỉ nhục này, quả nhiên là sinh mệnh hàng tỉ năm qua cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp phải, có một lời nói, " là sinh mệnh không sao thừa nhận nổi" a!

Lửa giận của Diệt Ma Thần trong phút chốc nổ bạo, lý trí tan thành mây khói, hai ánh mắt màu vàng biến thành màu đỏ, hắn " oa nha nha" một tiếng gầm rú kinh thiên động địa, rốt cuộc ra tay!

Hắn vừa rat ay, cũng không đơn giản giống như vừa rồi, mà là ngưng tự toàn bộ thần lực còn sót lại trong cơ thể mình, đem toàn bộ thân thể cướp đoạt sạch sẽ, hóa toàn thân khí huyết da thịt tinh khí nguyên thần làm một thể, phát ra một kích liều mạng, mà tối trọng yếu là, không phải hướng Tiểu Khai tới, mà là hướng Bác Học chân nhân ở rất xa tới!

Đúng vậy, Tiểu Khai cố nhiên làm cho hắn thật giận, nhưng chân chính là cho Diệt Ma Thần nghiến răng thống hận, lại là con kiến hôi người tu chân hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt hắn chịu nhục nhã – Bác Học chân nhân.

Một chiêu này rat ay, Tiểu Khai nhất thời cười ha ha, lại đối với Bác Học chân nhân bội phục sát đát: " Cường hãn!" Đúng thực *** cường hãn, phép khích tướng tuyệt như vậy đều bị ngươi nghĩ ra được, ta còn không chạy nhanh phục chế Diệt thần lực, càng đợi khi nào?"

Nhưng lại là lúc này, ở đây mọi người có điểm đắc ý vênh váo, bọn họ đã xem nhẹ một chút. Diệt Ma Thần nói như thế nào cũng cùng thọ với thần ma bộ tộc, làm sao lại có sự ngây thơ nông cạn như vậy?

Đúng vậy, Diệt Ma Thần đích xác bị tức hôn mê cả đầu, cũng đích thật là bị Bác Học chân nhân cấp cho, nhưng giờ phút này hắn vừa rat ay, cũng không phải là cơn giận của một anh chàng thất phu lỗ mãng, mà là có tính kế.

Diệt Ma Thần tính kế chính là: ta đánh không lại ngươi Nghiêm Tiểu Khai, không có nghĩa là ta giết không được người khác, vô luận như thế nào, ta nhất định phải giết chết một người, mới có thể giải mối hận trong lòng của ta.

Cho dù hắn có dùng một kích toàn lực, Tiểu Khai cũng khẳng định chống đỡ được, cho nên chân chính công kích, không ở trong này.

Sát chiêu chân chính của hắn, là từ trong ánh mắt vọng lại, một chiêu này, tên là Diệt Tuyệt Ma Nhãn. Nguồn: http://qtruyen.net

Theo đồng tử màu vàng của hắn bắn ra hào quang màu đen, ngăm đem giống như thật thể, nhìn qua, liền giống như ánh mắt hắn bỗng nhiên biến thành hai hắc động, cái loại ánh sáng thâm thúy ngăm đen này, xoát đánh đi ra, đối diện Vũ Ca tiểu thư bay tới!

Đúng vậy, mục tiêu chân chính của hắn, chính là Vũ Ca tiểu thư, Bác Học chân nhân nhục nhã hắn cố nhiên không thể nhẫn nhịn, nhưng túi thơm của nữ ma tộc này lại là sỉ nhục trong sỉ nhục, huống chi, ma tộc cấp thấp là đối phó tốt nhất, nàng dù nháy mắt có cường đại hơn một trăm lần, cũng tuyệt đối không ngăn được chung cực tuyệt chiêu của ta: Diệt Tuyệt Ma Nhãn.

Khi Tiểu Khai dùng Định Thiên Côn hoàn toàn phong kín kích thứ nhất của Diệt Ma Thần, còn chưa tiến tới kịp thể hội Diệt thần lực tràn đầy trong Di Lạc Chi Tâm, liền kinh hãi khủng khiếp khi chứng kiến hai đạo quang mang đen thùi đối diện Vũ Ca bay tới, Định Thiên Côn hắn đã đẩy ra, rốt cuộc không kịp thu hồi, đi ngăn trở quang mang trí mạng này!

Phi kiếm bốn vị chân nhân trước tiên đón nhận hắc quang, sau đó nháy mắt bị hóa thành khí thể, bốn vị chân nhân đồng thời " oa" một tiếng, phun ra máu tươi, mà hai đạo quang mang lại không hề dừng lại, cứ như vậy bay thẳng tới ngực Vũ Ca tiểu thư, Tiểu Khai thậm chí đã nhìn thấy Vũ Ca bởi vì hoảng sợ mà gương mặt đã trắng bệch trong nháy mắt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương