Vô Tự Thiên Thư
Chương 251: Siêu cấp đại lễ

Công lực của Diệt Sát Sanh cũng đầy đủ, trận pháp trong ngọc thai bị hắn vỗ đền nghiền nát tan tành, bản thân ngọc thai cũng bị rạn nứt khắp nơi, mắt thấy không dùng được nữa.

Tiểu cô nương hận hận nói: " Nghiêm chưởng môn vừa rồi đã quá khách khí với hắn, lẽ ra nên bắt hắn đền ngọc thai cho chúng ta mới đúng."

Tiểu Khai bật cười: " Ta hủy đi bổn mạng phi kiếm của hắn, hắn về lần này, có lẽ mười năm cũng không dám bước ra khỏi núi một bước, vậy mà còn kêu là khách khí sao?"

Cuộc chiến vừa rồi mấy vị nữ đệ tử căn bản là xem không hiểu, lần này nghe Tiểu Khai nói, trong lòng mỗi người đều giật mình, lời muốn nói tiếp rốt cuộc cũng không nói ra được.

Tiểu Khai nhìn ngọc thạch, bỗng nhiên giật mình, quay đầu hỏi Điền Tử Câm: " Ngọc thạch của tu chân giới giá trị lắm hay sao?"

Điền Tử Câm cười nói: " Trên thế tục giới, ngọc được cho rằng là vật nguyên chất tinh khiết hợp cơ thể người, thường đeo sẽ có thể cam đoan thân thể khỏe mạnh, mà tại tu chân giới chúng ta, ngọc càng là tài liệu dung nạp tiên linh khí đệ nhất, cơ hồ trong tất cả tiên khí đều có bao hàm thành phần của ngọc thạch, cũng không nói là giá trị tiền, bởi vì dù sao ngọc thạch sản lượng không ít, nhưng nếu là cực phẩm ngọc thạch, vậy thì trân quý rồi."

Tiểu Khai gật gật đầu, lại nói: " Ta có chút ít ma giới hắc ngọc và tiên giới bạch ngọc, thứ đó có đáng giá không?"

Điền Tử Câm lộ ra vẻ giật mình: " Chưởng môn, ngài không phải đang nói giỡn chứ."

Bàn tay Tiểu Khai vừa lật, nhất thời xuất ra một khối ma giới hắc ngọc, đặt lên ngọc thai: " Ngươi xem ta có nói giỡn hay không."

Hắn đi đến ma giới một chuyến, đồ gì cũng không đem về tới, duy nhất chỉ là ngọc thạch này, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, lúc ấy tại Ác Ma Thành đấu giá một hồi, thu hoạch vô số ngọc thạch, mấy thứ này hắn lại không cần, vẫn thu giữ trong Vạn Uẩn Bình. Vạn Uẩn Bình chính là thần phẩm, dùng để đựng ngọc thạch quả thật có đựng cả ngọn núi, cho nên ngọc thạch này đổ đầy trong chai, cả một góc cũng không chiếm hết, nhìn vào, cái chai phảng phất như chỉ là chai không mà thôi.

Khối hắc ngọc đặt lên ngọc thai, đám người tu chân ở đây nhất thời cùng hít sâu một hơi rét lạnh, Điền Tử Câm rốt cuộc so với những người này tỉnh táo hơn nhiều, gật đầu nói: " Chưởng môn ngẫm lại, ma tộc và tiên nhân so với người tu chân lợi hại hơn vô số lần, bọn họ đồng dạng cũng cần ngọc thạch, cho nên ngọc thạch của ma giới và tiên giới tự nhiên thì trân quý hơn ngọc thạch của tu chân giới vô số lần. Trên sự thật, lịch sử tu chân giới từng xuất hiện qua nhiều ma giới hắc ngọc và tiên giới bạch ngọc, ngẫu nhiên cũng sẽ bị đại môn phái tìm kiếm lấy đi, cung thờ thượng phẩm, đời đời lưu tồn, hoặc dùng để luyện thành tiên khí đỉnh cấp."

Hắn dừng một chút, cười nói: " Nếu dùng khối ma giới hắc ngọc này đến đổi Thiên Hương Phấn, có lẽ cũng đủ cho Linh Sơn chúng ta dùng một năm."

Hắn lắc đầu, nhịn không được có chút ít cảm thán: " Nếu trước ta trong tay ta có khối ma giới hắc ngọc này, có lẽ Thục Sơn và Nga Mi đã yêu cầu theo ta buôn bán rồi, ta làm gì phải chịu mất mặt xấu hổ."

Tiểu Khai gật đầu, lại nói: " Vậy ngươi có nghe nói qua ma giới cực phẩm hắc ngọc và tiên giới cực phẩm bạch ngọc?"

Lúc này đây, cả Điền Tử Câm cũng nhịn không được mà tức giận: " Chưởng môn, ta tự nhiên nghe nói qua hai thứ này, nhưng theo ta được biết, tu chân giới cho tới bây giờ không có xuất hiện qua hai thứ này, có lẽ chỉ là truyền thuyết thôi."

Tiểu Khai cũng không hỏi lại, cười nói: " Nửa năm qua, Lưu Vân Thủy Tạ thật sự giúp Linh Sơn chúng ta không ít, ta lấy mấy thứ ngọc thạch này đi cảm ơn các nàng, ngươi nghĩ thấy thế nào?"

Ánh mắt Điền Tử Câm sáng ngời, liên tục gật đầu: " Đúng vậy, ma giới hắc ngọc này trân quý vô cùng, còn đối với tu luyện lại có nhiều ích lợi lớn, nên đưa cho Lam chưởng môn bọn họ."

Tiểu Khai đưa tay cầm lấy ma giới hắc ngọc trên ngọc thai, thuận tay đặt vào trong tay nữ đệ tử đối diện, cười nói: " Cầm lấy đi."

Tiểu cô nương kia vừa giật mình vừa vui mưng, vội nhanh tiếp nhận, chỉ cảm thấy vào tay nặng nề, quả nhiên so với ngọc thạch bình thường nặng hơn nhiều lắm, nàng vui mừng nói: " Nghiêm chưởng môn yên tâm, một hồi ta về giao cho chưởng môn sư phó, bà nhất định sẽ rất vui vẻ."

Tiểu Khai trên tay không ngừng, lại móc ra vô số ma giới hắc ngọc, nhất nhất cấp cho mấy vị nữ đệ tử, người tu chân đứng xung quanh nhìn thấy mắt liền đỏ hồng, thanh âm nuốt nước bọt rõ ràng có thể nghe được, nhưng không có một người dám ra tay cướp đoạt, đám nữ đệ tử này mỗi người cười thật rạng rỡ như hoa nở, cầm chặt ma giới hắc ngọc trong tay, quả thực yêu thích không nỡ buông tay.

Điền Tử Câm thấy Tiểu Khai đã ngừng tay, nhân tiện nói: " Chưởng môn, ma giới hắc ngọc này vô cùng trân quý, ta xem hay là chúng ta hộ tống các nàng đi về Lưu Vân Thủy Tạ thì tốt hơn."

Tiểu Khai lại lắc đầu, thản nhiên nói: " Khu khu vài khối hắc ngọc bình thường, chỉ là lễ gặp mặt cho các vị cô nương thôi, nếu còn đem đi cấp cho Lam chưởng môn, vậy làm cho người khác chê cười rồi."

Mấy nữ đệ tử kia mỗi người đều mở to mắt ngẩng nhìn, ha ha nói: " Nghiêm chưởng môn, ngài…ngài đừng nói giỡn."

Tiểu Khai cười nói: " Các ngươi cứ thu lại đi, đây là lễ vật đưa cho các ngươi, nếu không nắm chặt, đợi lát nữa coi chừng ta thay đổi chủ ý nga."

Mấy vị cô nương vừa vui mừng lại vừa tò mò, người này nhìn người kia, đều có chút ít không thể tin. Các nàng đều là Thủy Tạ đệ tử vừa mới nhập môn, có khối hắc ngọc này, không hề nghi vấn trên đường tu luyện có chỗ tốt thật lớn. Mấy người dây dưa hồi lâu, hốt nhiên động thủ, nhất thời thu hắc ngọc vào trong trữ vật ngọc giản của chính mình, còn ngẩng đầu lên kinh hãi nhìn xem Tiểu Khai, phảng phất như sợ hắn sẽ thay đổi ý kiến.

Tiểu Khai bàn tay không ngừng, một khối tiếp một khối hắc ngọc từ trong lòng ngực hắn đào ra, phảng phất như biến ma thuật, trong phút chốc đã phô ra một tảng lớn, vừa lúc lại một khối chồng một khối, bày ra trong suốt tề tề, đổ đầy hết cả ngọc thai, cười nói: " Mấy thứ hắc ngọc này, cũng đủ luyện chế ngọc thai rồi chứ?"

Cả mấy vị nữ đệ tử kích động đến muốn chết, khuôn mặt so với lúc bị Diệt Sát Sanh khi dễ còn đỏ hồng hơn, rùng mình nói: " Đủ rồi, đủ rồi, nhưng dùng mấy bảo bối này luyện ngọc thai, thật sự là quá lãng phí."

Bế Quan chân nhân cười nói: " Luyện khí pháp của Lưu Vân Thủy Tạ, bần đạo năm đó đã học qua một ít, nếu không thì ngọc thai này để cho bần đạo đến luyện đi." Hắn năm đó là chưởng môn Thục Sơn, cùng chưởng môn đương đại lúc đó của Lưu Vân Thủy Tạ còn có ân tình, còn tân tân khổ khổ tu luyện ra Ngưng Hương bảo châu, hiểu được một ít Thủy Tạ pháp môn cũng không có gì là lạ. Nhưng mấy cô nương kia có chút ít không tin, kinh ngạc nói: " Tiền bối xưng hô như thế nào, sao ngươi có thể hiểu được bí pháp của Thủy Tạ chúng ta?"

Bế Quan chân nhân cười, trực tiếp đi thẳng tới phía trước, hai tay phất lên ngọc thai, nhất thời ma giới hắc ngọc toàn bộ bay lên, sắp hàng không chút rối loạn. Có cô nương kinh ngạc nói: " Di, chưởng môn sư phó cũng luyện giống như vậy đó, nhưng luyện khí còn cần đỉnh lô, nơi này không có lô hỏa, tiền bối định làm sao bây giờ?"

Bế Quan chân nhân cũng không thấy có động tác gì, phía dưới hắc ngọc bỗng nhiên " oanh" một tiếng, nhất thời trống rỗng toát ra màu kim hoàng sắc, ngọn lửa màu vàng kim, ngọn lửa này không phải lô hỏa, không phải thiên hỏa, so với thiên hỏa càng thêm mãnh liệt, trước mắt mọi người chỉ cảm thấy bỗng nhiên không còn, vô số hắc ngọc trong phút chốc hóa thành chất lỏng màu đen sáng bóng, liếc mắt nhìn lại, phảng phất như giữa không trung hé ra một chiếc giường nước bình thường, thậm chí còn thấy được sóng gợn trên mặt nước.

Tiếng hít thở dồn dập vang lên toàn trường.

Người khác nhìn không hiểu, nhưng Tiểu Khai xem hiểu, Bế Quan chân nhân toát ra hỏa này đích xác là phi thần lực ẩn chứa trong Ngũ Sắc Thạch, dùng thần lực đi luyện khí, tự nhiên là luyện hóa sạch sẽ toàn bộ hắc ngọc, hoàn hảo Bế Quan chân nhân kinh nghiệm phong phú không dám thúc giục toàn lực, nếu không có lẽ mọi người xem được không phải là chất lỏng màu đen, mà là khí thể màu đen rồi.

Từ xưa tới nay, người tu chân luyện ra tiên khí, mới có thể lợi dụng tiên linh khí ở trong tiên khí khắc họa trận pháp, nhưng giờ phút này cảnh giới của Bế Quan chân nhân rất cao, thế nhưng cũng không để cho hắc ngọc đọng lại, liền trực tiếp ở trong chất lỏng khắc họa lên, như vậy trận pháp khắc đi ra hoàn toàn khảm vào trong ngọc thai, hiệu quả càng tốt hơn rất nhiều.

Thần niệm của hắn bay nhanh, người bên ngoài căn bản nhìn thấy không rõ, nhưng Tiểu Khai lại thấy rõ tinh tường, trận pháp Bế Quan chân nhân khắc họa chính là chiêu bài của Lưu Vân Thủy Tạ: Nguyệt Bạch Phong Thanh Trận.

Mấy tiểu cô nương dù tu vi kém cỏi, nhưng ánh mắt cũng được, lập tức kinh hô lên: " Trời ạ, là Nguyệt Bạch Phong Thanh Trận, điều này sao có thể!"

" Đúng vậy, đây là trận pháp tập hợp toàn phái mới có thể bày ra, hắn thế nhưng trực tiếp khắc xuống tới!"

" Lần trước chưởng môn sư phó tìm ba ngày thời gian, mới khắc được một tòa tiểu hình trận pháp vào, đã mệt đến mức phải nghỉ ngơi một tháng, nhưng ngươi nhìn hắn…Hắn khắc chính là chín chín tám mươi mốt trận hình hoàn toàn của Nguyệt Bạch Phong Thanh Trận, ta không hoa mắt a?"

Đảo mắt, Bế Quan chân nhân đã đại công cáo thành, lại phất tay áo một cái, hắc ngọc thai trong suốt đã nhẹ nhàng rơi xuống, " ba đát" một tiếng, nghiêm chỉnh rơi xuống chỗ mấy giá kệ, ngọc thai tổn hại cũ nhất thời vỡ tan rơi đầy dưới đất.

Vốn mấy mảnh ngọc vỡ coi như cũng là luyện khí tài liệu, nhưng ở trong sảnh mọi người đã bị vô số ma giới hắc ngọc gây ấn tượng thật sâu, mắt thấy ngọc vỡ rơi xuống bên chân, cư nhiên không ai xoay người thu thập.

Một vị tiểu cô nương vui vẻ nói: " Như vậy thật tốt, cũng không cần để cho chưởng môn sư phó phải vất vả nữa, đa tạ ngài, tiền bối."

Bế Quan chân nhân cười nói: " Vậy đem đồ vật của các ngươi đặt vào đi thôi."

Tiểu cô nương lắc đầu nói: " Thiên Hương Phấn bán xong rồi, Thủy Tạ chúng ta cũng không còn gì để bán nữa, có lẽ giá trị của ngọc thai này, so với tất cả vật phẩm hôm nay còn quý trọng hơn biết bao lần."

Tiểu Khai nở nụ cười: " Đừng có gấp, vừa mới chỉ là lễ gặp mặt, ta còn một chút lễ vật chính thức, muốn nhờ các ngươi mang cho Lam chưởng môn đó."

Tiểu cô nương mở to hai mắt nhìn: " Nghiêm chưởng môn, ngươi không phải là còn ma giới hắc ngọc nữa chứ, ngài…Linh Sơn các ngài bây giờ xuất sản ma giới hắc ngọc hay sao?"

Tiểu Khai a a cười: " Ma giới hắc ngọc, cần bao nhiêu có bao nhiêu, nhưng thứ ta muốn đưa, so với ma giới hắc ngọc thì quý trọng hơn nhiều lắm." Hắn móc ra một vật từ trong lòng ngực, nhẹ nhàng đặt lên đài: " Các ngươi xem."

Hắc ngọc trong suốt chiếu sáng nằm trên đài, cùng là hắc ngọc, nhưng lại không hòa lẫn vào một chỗ, chỉ vì hắc ngọc kia thật sự là rất đen, rất rất đen, rất sáng, rất trong suốt, phảng phất như là mã não như nhung, ánh mắt long lanh, quả thực đã chói mắt đến làm cho người ta tâm động vô cùng!

Ngọc thạch là sự tồn tại có thể dung nạp tiên linh khí, nhưng linh khí trong ngọc thạch cũng là nội liễm nhất, mặc dù nội uẩn vạn ngàn, cũng khó lộ ra mảy may, phương hắc ngọc này thật sự vô cùng khác hẳn, nó vừa mới lộ diện, ở trong đại sảnh đều tràn ngập tiên linh khí vô cùng nồng đậm.

Tiên linh khí lộ ra ngoài còn như thế, tiên khí nội uẩn thì còn mênh mông như thế nào?

Ánh mắt của Điền Tử Câm đã ngây ra, trầm giọng nói: " Chưởng môn, chẳng lẽ đây là ma giới cực phẩm hắc ngọc trong truyền thuyết sao?"

Tiểu Khai nhẹ nhàng gật đầu: " Đúng vậy!"

Trong đại sảnh bỗng nhiên vang lên " a" một tiếng kêu điên cuồng, cũng là một người tu chân rốt cuộc không chịu được hấp dẫn, hai mắt đỏ ngầu xông lên cướp đoạt, người chưa tới, phi kiếm đã tới, hướng ngay ma giới cực phẩm hắc ngọc bay tới, nhưng hắc ngọc trên đài bỗng nhiên xẹt qua một đạo ánh sáng trắng như tuyết, một đạo kết giới ẩn ẩn bay nhanh thăng cao " bồng" một tiếng, đánh lên bên trên phi kiếm, nhất thời hất văng phi kiếm ra ngoài, người nọ đang lao tới chợt " oa" một tiếng nhổ ra một ngụm máu tươi, nhất thời nhuyễn nhuyễn rơi xuống, thanh phi kiếm " đương lang" một tiếng rơi xuống bên chân, nhất thời vỡ ra bốn phía, không ngờ đã bị vỡ nát thành bốn, năm mảnh.

Bế Quan chân nhân xuy cười nói: " Cả uy lực của Nguyệt Bạch Phong Thanh Trận đều nằm trong hắc ngọc thai, đó là cả sáu phái chưởng môn cũng khó phá vỡ, xin khuyên các vị bỏ đi tham niệm mới tốt."

Mấy tiểu cô nương nhìn thấy, lòng tràn đầy vui mừng, chỉ cảm thấy hôm nay thu hoạch to lớn, nhìn thấy chuyện thật kỳ lạ, quả thật không tiền tuyệt hậu, chúng nữ mỗi người đều vươn tay ra, muốn đi kiểm tra hắc ngọc trên đài, rồi lại phảng phất nằm mơ, sợ sờ vào sẽ tỉnh mộng, mấy bàn tay không ngừng rụt súc, thế nhưng không dám chính thức sờ vào.

Tiểu Khai cười nói: " Đừng dây dưa nữa, còn không mau thu hồi, chúng ta còn tranh thủ thời gian."

Mấy tiểu cô nương "a" một tiếng, lúc này mới vội vàng đưa tay cầm lấy hắc ngọc, cẩn thận bỏ lên hắc ngọc thai.

Tiểu Khai đưa tay vỗ " đương" một tiếng, lại đem một khối ma giới cực phẩm hắc ngọc bỏ lên hắc ngọc thai. Lúc ấy hắn ở tại Ác Ma Thành nhận hơn một ngàn vạn ma giới hắc ngọc, đã không nghĩ tới sẽ đổi thành cực phẩm hắc ngọc, cho nên trên người cất giữ những cực phẩm hắc ngọc, là đến từ Tê Bì Nhĩ Bá Cách. Lúc ấy Tê Bì Nhĩ Bá Cách vì phá giải Phong Ma Khẩu Quyết, đã vận dụng bảy ngàn phương cực phẩm ma giới hắc ngọc để chế tác phong ấn, bắt buộc Tiểu Khai dung luyện, cuối cùng để Tiểu Khai ngoài ý muốn luyện thành Sáng Thế Bảo Bình, cho nên bảy ngàn phương ma giới hắc ngọc thiên nhiên đã đánh mất trận pháp lực, đã rơi vào trong tay Tiểu Khai.

Giờ phút này, Tiểu Khai lấy ra một khối lại một khối ma giới cực phẩm hắc ngọc móc ra, tất cả mọi người có loại cảm giác như đang nằm mơ, nhìn vị thiếu niên vẫn cứ làm động tác buồn tẻ như vậy, trong lòng ngực phảng phất như cái động không đáy, cũng không biết đến tột cùng có bao nhiêu hắc ngọc còn chưa lấy ra, chợt nghe bên tai " đương đương đương đương" vang lên không ngừng, cả trên hắc ngọc thai giống như một tòa núi nhỏ, bảo bối trong truyền thuyết này ở trong đại sảnh lóe u quang, chiếu đến bên ngoài sáng rỡ đến không thể nhìn thẳng vào được. Cũng không biết đến tột cùng qua bao lâu, mới nhìn thấy thiếu niên kia vỗ hai tay, cười hắc hắc: " Bảy ngàn phương ma giới cực phẩm hắc ngọc, kính thỉnh cười nạp."

Mấy tiểu cô nương nhìn thấy ngọn núi nhỏ trước mặt, thanh âm đều phát run: " Nghiêm chưởng môn, này…Này lễ vật quá nặng rồi, ta…ta như thế nào cảm thấy sợ hãi như vậy?"

Tiểu Khai lắc đầu, chăm chú nói: " Không có gì quá trọng, Lưu Vân Thủy Tạ đối với Linh Sơn ta thâm ân nghĩa trọng, Linh Sơn chúng ta tự nhiên sẽ không phụ lòng ân nhân."

Mấy tiểu cô nương cũng cười không nổi, ấp a ấp úng nói: " Nhưng là…nhưng là chúng ta…chúng ta không dám đi trở về…"

Mạt Chược chân nhân cười nói: " Thất phu vô tội, hoài bích có tội, các nàng không dám trở về thì cũng bình thường, Tiểu Khai, dù sao chuyện hôm nay không quan hệ gì tới phái Hoàng Sơn ta, để cho bần đạo đưa các nàng trở về đi."

Trấn Nguyên chân nhân và Bác Học chân nhân cũng đều nói theo: " Chúng ta cùng đi."

Chỉ có Bế Quan chân nhân lắc đầu nói: " Ta còn muốn đi Thục Sơn nhìn xem, sẽ không đi với các ngươi."

Vì vậy mọi người chia tay, Tiểu Khai mang theo Bế Quan chân nhân cùng Điền Tử Câm đi ra cửa lớn, đi tới chỗ của phái Thục Sơn.

Lại nói, đây là một môn phái kết oán thâm sâu nhất với Tiểu Khai, năm đó hắn phá Thục Sơn kết giới, hủy Thục Sơn đại điện, hòa tan Hãm Không Đảo, phế bỏ Trường Sinh, mỗi một việc làm đều đủ làm cho đối phương nổi giận, Tiểu Khai vừa tới cửa, cư nhiên có điểm ngại ngùng, nhìn Điền Tử Câm cười cười: " Ngươi đi trước."

Điền Tử Câm cười nói: " Thục Sơn không có linh dược gì, bình thường ta cũng không đi vào, hôm nay coi như bồi chưởng môn đi xem náo nhiệt!"

Người trong đại sảnh Thục Sơn cũng không ít, làm môn phái có lịch sử lâu dài nhất tu chân giới, Thục Sơn mặc dù không có linh dược như Tạo Hóa Đan, nhưng cũng có rất nhiều thứ làm cho người ta thèm thuồng, kiếm ma của Thần Kiếm Phong, Thải Vân Tử của Tử Vân Cung, Băng Tâm Hoàn trong Băng Hỏa Cảnh, Vạn Độc Sa của Hoàng Sa Nguyên, đều là thiên tài địa bảo của Thục Sơn xuất sản, trong tu chân giới, không ai có được, cùng Thải Vũ Thiên Cầm và Bích Thủy Thiềm Thừ của Linh Sơn giống nhau, đều là sinh ý lũng đoạn chính thức.

Sáu người trực tiếp đi thẳng vào, đợi đi tới gần sát ngọc thai, Tiểu Khai lơ đãng liếc mắt nhìn đệ tử Thục Sơn, nhất thời có chút ngoài ý muốn, nguyên lai người này chính là Trường Sinh.

Trường Sinh năm đó bị Tiểu Khai phá rớt toàn thân công lực, từ nay về sau không thể tiến lên thiên đạo, mặc dù sư phó hắn Vô Danh Tử bày ra trăm cách, nhưng cũng không thể chữa trị kinh mạch bị phá hư của hắn, cho nên Trường Sinh bây giờ, đã không khác gì với đệ tử mới nhập môn, chỉ có thể giá ngự phi kiếm bay lên núi, Lục Mi tiên sinh bất đắc dĩ chỉ có thể để cho hắn phụ trách tiên đạo luận kiếm đại hội, đã coi như còn có chỗ dùng.

Trường Sinh vừa nhấc đầu, đã thấy được Tiểu Khai, toàn thân hắn run lên mãnh liệt, trên mặt nhất thời dũng khởi một hận ý khắc cốt, bật thốt lên nói: " Nghiêm Tiểu Khai!"

Tiểu Khai tự nhiên là không sợ hắn, thản nhiên nói: " Đúng vậy, là ta."

Toàn thân Trường Sinh đều run rẩy lên, qua hồi lâu, phảng phất kiệt lực nhịn xuống kích động trong lòng, thở ra một hơi thật dài, giọng căm hận nói: " Được, tốt lắm, nửa năm nay ta đều nghĩ là ngươi đã chết, còn tiếc hận thật lâu, không nghĩ tới cư nhiên ngươi không chết, xem ra là ông trời có mắt, nhượng ta có cơ hội tự tay báo thù!"

Tiểu Khai thần niệm hiện lên, ở trên người hắn đảo qua một lần, ngạc nhiên nói: " Chỉ bằng vào thực lực bây giờ của ngươi, như thế nào báo thù?"

Môi Trường Sinh vừa động, phảng phất muốn nói cái gì, rồi lại cố gắng nhịn xuống, hừ lạnh nói: " Ta dựa vào cái gì phải nói cho ngươi?"

Tiểu Khai nhún nhún vai: " Vậy bỏ đi."

Hắn cũng không quan tâm ánh mắt âm độc của Trường Sinh, tự đi tới đi lui trong đại sảnh nhìn chung quanh, Điền Tử Câm bình thường cũng không đi vào đại sảnh Thục Sơn, cho nên mấy đệ tử Thục Sơn cũng không nhận ra hắn, nhưng thật ra Bế Quan chân nhân có cách ăn mặc như người Thục Sơn, làm cho đệ tử Thục Sơn phải nhìn thêm vài lần, có đệ tử quay đầu hỏi một câu: " Tiền bối là sư thúc tổ thuộc Lục tự bối, sao trước kia đệ tử không nhìn thấy qua?"

Bế Quan chân nhân mặc kệ hắn, hừ một tiếng, tự đi nơi nơi quan sát, vị đệ tử kia càng không chính xác được sự sâu cạn của hắn, cư nhiên không dám tức giận, trái lại lùi về lo làm việc.

Trường Sinh giương mắt nhìn Tiểu Khai sau nửa ngày, bỗng nhiên lại nói: " Nghiêm Tiểu Khai, Linh Sơn các ngươi lạc phách đến tận giờ này, trong lòng ngươi có cảm tưởng gì?"

Trường Sinh người này, vẫn hung hăng không bỏ, không hề hiểu biết, những lời này nói ra vốn là muốn kích thích Tiểu Khai, nhưng ý đồ lại vô cùng rõ ràng, Tiểu Khai ngược lại không hề nổi giận, nhìn hắn thản nhiên cười: " Hoàn hảo."

Trường Sinh ngược lại tự mình nổi giận, nói tiếp: " Yêu tộc Linh Sơn các ngươi chết hết tám, chín, cả tông chủ cũng chết hai người, vậy còn kêu hoàn hảo?"

Tiểu Khai nhíu mày nói: " Mắc gì tới ngươi."

Trường Sinh vốn hận không chửi mắng Tiểu Khai đến cẩu huyết lâm đầu mới có thể hả được hận trong lòng, nhưng hắn tuổi nhỏ tu đạo, thực có thể nói lục căn thanh tịnh không nhiễm trần tục, muốn nói lời thô tục cũng không biết nói, ngược lại bị Tiểu Khai mắng một câu, buồn bực trong lòng đương nhiên có thể tưởng tượng mà biết, hắn đỏ mặt lên, suốt nửa ngày, mới cười lạnh nói: " Ta tự nhiên mừng rỡ các ngươi chết hết mới tốt, đợi ngày mai, số lượng thiên lôi còn tăng gấp đôi, đến lúc đó ta xem ngươi còn không đỡ được."

Hắn cũng không biết thực lực bây giờ của Tiểu Khai, chỉ nghĩ là còn trong phạm vi của tu chân giới, lời này nói ra, nhưng thật ra rất có khoái cảm.

Tiểu Khai lại nhạy cảm phát hiện một chút nghi vấn: " Ngươi như thế nào biết thiên lôi ngày mai sẽ gấp đôi?"

Trường Sinh ngẩn người, nói: " Ta vì cái gì phải nói cho ngươi?"

Hắn cũng là ít xã giao cùng người khác, lời kia vừa thốt ra, thuần túy đúng là thừa nhận chính mình biết chuyện, Tiểu Khai liền moi tận gốc rễ: " Chẳng lẽ thiên lôi có quan hệ với ngươi?"

Trường Sinh nghĩ nghĩ, cư nhiên không biết làm sao trả lời, nhất thời nổi giận: " Nghiêm Tiểu Khai, ta với ngươi thù sâu như biển, ta hận không tận mắt thấy ngày mai ngươi bị thiên lôi đánh chết, ngươi đừng hy vọng ta nói cho ngươi biết!"

Tiểu Khai càng nghi hoặc, Điền Tử Câm bỗng nhiên thấp giọng nói: " Chưởng môn, Vô Danh Phong có đám tiền bối, tiền bối của Thục Sơn phái là nhiều nhất đó." Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Tiểu Khai nói: " Ngươi muốn nói cái gì?"

Điền Tử Câm nói: " Trời giáng thiên lôi, khẳng định là mệnh lệnh do tiên nhân hạ xuống, nhưng Thục Sơn phái lại biết được chuyện này, có lẽ chỉ có một giải thích, chính là do đám tiền bối phi thăng có liên lạc với Thục Sơn."

Trên mặt hắn mang theo chút ít khốn hoặc, lại lắc đầu nói: " Nhưng ta có điểm không nghĩ ra, vì sao mỗi môn phái đều có người phi thăng, nhưng chỉ có mỗi Thục Sơn phái có liên lạc với tiên nhân thôi?"

Đôi mắt Tiểu Khai bỗng nhiên sáng ngời: " Chẳng lẽ bởi vì Tiểu Quang Minh Cảnh?"

Điền Tử Câm hơi chút sửng sốt, ánh mắt cũng sáng lên: " Đúng vậy, đúng là Tiểu Quang Minh Cảnh!"

Thục Sơn địa giới dị thường phức tạp, dưới có Tử Vân Cung, được xưng là dưới Cửu U, trên có Tiểu Quang Minh Cảnh, được xưng là thiên ngoại thiên. Tiểu Khai đến tột cùng không biết Tử Vân Cung có phải là ở dưới Cửu U, nhưng Tiểu Quang Minh Cảnh, hắn đã biết. Năm đó Chư Cát Thần Hầu lựa chọn tại tu chân giới niết bàn sống lại, lần đầu tiên xuất hiện ở địa phương chính là Tiểu Quang Minh Cảnh.

Đúng là năm đó người tu chân đã đưa tảng đá mà hầu tử dùng để niết bàn rời khỏi Tiểu Quang Minh Cảnh, mới làm cho linh khí ngàn năm giảm xuống đến thấp nhất.

Nói cách khác, Tiểu Quang Minh Cảnh đích thật là nằm ngoài tam giới, nếu người tu chân có thể đi tới, thì tiên nhân và ma tộc tự nhiên cũng có cơ hội đi tới.

Thục Sơn đệ tử ở tại Tiểu Quang Minh Cảnh cùng các tiền bối đã phi thăng của Thục Sơn gặp gỡ và trao đổi, loại sự tình này mặc dù hoang đường, nhưng vẫn là có thể.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương