Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc
-
Chương 642: Anh yêu em 1 (chính văn Đại Kết Cục)
"Ôi chao! Đến đây, đến đây! Đòi bánh kẹo cưới ăn!" Hàn Văn Vũ cười lớn muốn xông vào, nhưng Hàn Văn Hạo đem một đám súc sinh ngăn cản ở bên ngoài, tức giận nói: die»ndٿanl«equ»yd«on"Rượu cũng uống rồi, các chú còn vào làm gì? Nếu muốn chào hỏi chị dâu, sáng mai trở lại đi?"
Hắn vừa nói xong, liền muốn đóng cửa lại! !
"Anh cả!" Trác Bách Quân vỗ cánh cửa kia một cái, nhìn Hàn Văn Hạo mỉm cười nói: "Anh không được như vậy! Bọn em cùng chú rễ uống rượu, chính là vì để cho anh không say không nghỉ a! Anh giả vờ uống say, lừa gạt bọn em, như vậy thật không có thành ý! Nếu như theo lẽ thường, giả say phải bị phạt 13 ly a!"
"Đây là vấn đề tửu lượng của riêng anh! Chẳng lẽ anh "ngàn chén không say", các chú muốn lãng phí rượu của nhà họ Hàn?" Hàn Văn Hạo nhìn Trác Bách Quân nhướng mày nói.
Hàn Văn Kiệt mỉm cười nói: "Anh cả! Rượu này mới hơn hai mươi đồng một chai! Không cần chúng ta suy nghĩ!"
"Ôi chao, ôi chao, chớ đẩy, chớ đẩy! Chớ đẩy a!" die»ndٿanl«equ»yd«onHàn Văn Vũ nhìn sau lưng, một đoàn Công Tử Ca nói xong, đột nhiên chen lấn đi vào, mọi người cũng như một ngọn núi tràn vào, Hàn Văn Hạo bất đắc dĩ nhìn rất nhiều nam nữ tân khách, bao gồm Mộng Hàm và Tĩnh Đồng, còn có Hi Thần, Hứa Mặc, Nhậm Phong đều tới! Hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn những người này!
"Khụ khụ khụ" Nhậm Phong ho khan một tiếng, dắt Hi Thần đi vào, gần đây hắn và Hi Thần khá thân thiết, Hứa Mặc vẫn luôn tò mò chuyện này, nghĩ tới người đàn ông này trong đầu có viên đạn, làm sao có một phụ nữ với hắn, nhưng sau đó lại phát hiện, lúc hai người bọn họ cùng đi làm nhiệm vụ, mười ngón tay cũng đã nắm chặt rồi, Hứa Mặc cứ như vậy bị ném bỏ !
Tĩnh Đồng không dám lên tiếng, nghĩ cúi đầu đi vào, Hàn Văn Hạo vươn tay, kéo bím tóc của cô, lạnh lùng nói: "Nuôi cô nhiều năm như vậy, học anh em của tôi thò chân ra ngoài?"
"Tôi sai rồi!" Vẻ mặt Tĩnh Đồng đau khổ, vừa muốn nhận lỗi, Trác Bách Quân lập tức ôm tới, lôi cô vào trong ngực, nói: "Đừng sợ, có anh bảo vệ em, chúng ta đi, đừng để ý đến hắn!"
Mặt của Tĩnh Đồng đỏ lên, vừa đi vào trong, vừa quay đầu lại nhìn Hàn Văn Hạo!
Hàn Văn Hạo nặng nề thở dốc một hơi, die»ndٿanl«equ»yd«onnhìn trong phòng khách tiếng người ồn ào, không biết có bao nhiêu là náo nhiệt, các người giúp việc vội vàng cầm cái mâm đi vào hầu hạ, ngay cả Trần lão và Hàn Trung Trí cùng Trang Minh Nguyệt, Lam Anh, Daniel cũng tới tham gia náo nhiệt, kết hôn không phải chuyện của hai người sao? Hàn Văn Hạo đành phải bất đắc dĩ đi vào, cũng đã nhìn thấy Hàn Văn Vũ đã nằm ở trên giường, muốn ôm Hạ Tuyết nói: "Chị dâu! ! Cho tôi một cái ôm ngọt ngào nhất!"
"Nếu chú dám ôm, chú sẽ không thấy mặt trời ngày mai!" Hàn Văn Hạo lạnh lùng nói với em trai mình.
Hàn Văn Vũ ngồi dậy, lập tức quay đầu nhìn anh trai của mình, ánh mắt sáng lóng lánh, cười nói: "Thật là! ý tứ náo động phòng, chính là vì để cho hai người ân ân ái ái! Hiểu không? Nếu anh cả đã chuẩn bị xong, chúng ta bắt đầu, oa!"
Ánh mắt của Hàn Văn Hạo nhíu lại!
Hạ Tuyết cũng có chút sợ nhìn Hàn Văn Vũ nói: "Này! Chú đừng náo loạn a! Lại chơi đề tài IQ sao? Vậy tôi chấp nhận để cho hắn cùng chú ở riêng một buổi tối!"
"Ai muốn cùng hắn ở riêng một buổi tối? Tối nay anh cũng không tin hắn có thể trêu cợt được anh?" Hàn Văn Hạo nhìn em trai nói!
"Đây chính là anh nói a!" die»ndٿanl«equ»yd«onHàn Văn Vũ lập tức đứng lên, nhìn anh trai cười âm hiểm, nói: "Lên bài!"
Hai người giúp việc cẩn thận đem bốn cái nệm màu vàng đặt ở trên ghế bạch đàn, lại dùng khăn tay, lau bàn thủy tinh, Hàn Văn Hạo, Hàn Văn Vũ, Hàn Văn Kiệt và Trác Bách Quân, bốn người cùng ngồi ở trên ghế sa lon, dựa vào nệm màu vàng, nhìn nhân viên phục vụ khách sạn, mang bao tay trắng, mở bài xì phé, để cho bốn người xem qua, rồi bắt đầu nhanh chóng chia bài!
Hàn Văn Hạo ngồi trên ghế sa lon, bộ dạng kiêu ngạo nhìn em trai phía đối diện, nhạo báng nói: "Chú cứ như vậy muốn thắng anh? Chú đừng để cho anh có cơ hội giễu cợt chú!"
Hàn Văn Vũ chỉ âm hiểm cười một tiếng, Trác Bách Quân cũng mỉm cười ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Anh cả, hôm nay anh là một chọi ba, nếu như không nắm chắc phần thắng, thì thua một cuộc Động Phòng Hoa Chúc, nhưng ngàn vạn lần không được để cho anh em chúng tôi a!"
"Cho tới bây giờ anh cũng không nhượng bộ cho bất cứ ai ! Trước kia, hai tên súc sinh này chính là bị anh đá ra khỏi Hàn thị, để mặc cho bọn họ tự sanh tự diệt đấy!" Hàn Văn Hạo thờ ơ nói!
Hàn Văn Kiệt và Hàn Văn Vũ phù một tiếng, nở nụ cười nói: "Đúng vậy! Năm đó bọn em, một lập chí muốn làm bác sĩ, một lập chí muốn làm diễn viên, anh cả không biết có bao nhiêu là đắc ý! Hắn không có đối thủ!"
Trác Bách Quân vừa dắt Tĩnh Đồng ngồi vào bên cạnh mình, nhìn ba anh em cười nói: "Các người khoan hãy nói, ngược lại lúc nhỏ tôi có một mơ ước vĩ đại”
Ba anh em, die»ndٿanl«equ»yd«onkể cả khách ở trong phòng cùng nhau nhìn hắn!
Trác Bách Quân có chút không không biết xấu hổ, cầm bài xì phé, xòe ra như cây quạt, che nửa bên mặt, nhìn mọi người có chút ngượng ngùng cười nói: "Mơ ước lúc nhỏ của tôi, chính là làm Đổ Thần ha ha"
"A! Đổ Thần!" Hàn Văn Hạo vừa xòe bài xì phé, vừa nhạo báng một chút, vừa kéo Hạ Tuyết đã thay đổi váy dài màu nude, chải bím tóc thật to, ngồi ở bên cạnh mình.
"Mở bài!" Hàn Văn Vũ chậm rãi xòe bài xì phé, trong lỗ tai gắn tai nghe Mini, truyền đến giọng nói trong vắt của Hi Văn: "Lúc đánh bài xì phé, nếu là cao thủ, hắn nhất định sẽ nhìn mặt mà nói chuyện! Thông qua vẻ mặt của chú, sẽ quyết định xuất bài! Nếu chú đã tính trước, hắn sẽ phòng chú, nếu khí thế của chú yếu đi, hắn sẽ thừa thế truy kích! Đem chú giết sạch không chừa mảnh giáp!"
Hắn nghe đến này câu, liền ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy anh trai thật dùng ánh mắt rất thâm trầm nhìn mình, ánh mắt của hắn đột nhiên sáng lên, cao xanh ơi, Phật tổ ơi, tại sao mình không phát hiện, người anh cả này thì ra quỷ dị đa đoan như vậy!
"Chú hai, bây giờ chú phải giữ vững bình tĩnh! Đối diện với chú là cha! Bên trái là chú ba, bên phải là chú Bách Quân, một phòng thủ, một tiến công, chú chỉ cần phụ trách giữ tốt lá bài tẩy, là đủ rồi! Cho nên nét mặt của chú nhất định phải bình tĩnh! Đừng để cho cha quan sát ra chuyện gì" Hi Văn vẫn ở phòng nhỏ của mình, cầm tai nghe, nhìn bài xì phé trong tay chú ba, đã truyền tới trong máy vi tính, cô bé tự mình chỉ huy!
"Một đôi bốn!" Trác Bách Quân mỉm cười để xuống một đôi bốn!
Hàn Văn Vũ ho khan một tiếng, ra trước một đôi năm, Hàn Văn Kiệt mỉm cười buông xuống một đôi sáu, Hàn Văn Hạo ngưỡng mặt lên, do dự một lát, nhìn Hàn Văn Vũ một cái, Hi Văn ở trong máy tính quan sát được nét mặt của cha, nói: "Chú hai, chú phải cẩn thận, cha đang chọn người ngốc nhất xuống tay! Chú chính là người ngốc nhất! Chú ngàn vạn kềm chế, đừng động, bài của chú rất tốt, đừng sợ! Cha đang dẫn chú để bài xuống, sau đó ra bài lẻ đè chết chú!"
Ánh mắt Hàn Văn Vũ sáng lên, die»ndٿanl«equ»yd«onnheo mắt nhìn trong tay mình, một đôi Q, một đôi J, một đôi A sĩ, một tám, một con chín, hắn ho khan một tiếng, liền nghe lời Hi Văn, nói "Qua"
Hàn Văn Hạo ngẩng đầu lên, cũng nhìn em trai với con mắt khác, cười lạnh nói: "Ơ? Tiến bộ a"
Trác Bách Quân mỉm cười ra một đôi chín, mới nói: "Con người luôn sẽ lớn lên nha, làm sao so với trong quá khứ được?"
Hàn Văn Hạo ném ra một đôi 10, Hàn Văn Kiệt lập tức ra một đôi Q, Hàn Văn Vũ có chút không kiên nhẫn, vừa định xuất bài, lại nghe đến Hi Văn nói: "Chú ngàn vạn đừng động, trong bài xì phé, một đôi có cơ hội cao nhất! Chú đừng sợ người khác chơi hết bàn! Chú còn có một con tám, con chín chưa hề đi ra, cho nên để cho chú ba qua trước, cha nhất định sẽ ra một cái!"
"Qua" Hàn Văn Vũ thu hồi bài xì phé, uống trà.
Tất cả mọi người nín thở yên lặng nhìn, die»ndٿanl«equ»yd«onngay cả Hạ Tuyết cũng có chút căng thẳng nhìn Hàn Văn Hạo, nhìn bộ dáng đã tính trước của chồng, cô hài lòng cười một tiếng, đối với hắn có lòng tin, Hàn Văn Hạo cảm thấy vợ vui vẻ, liền cúi đầu hôn lên trán của cô.
Quả nhiên Hàn Văn Kiệt ném ra một con bảy!
"Cơ hội tới! ! Mau!" Hi Văn lập tức ra lệnh.
Hàn Văn Vũ lập tức ném ra một con tám, Trác Bách Quân cũng thả ra một con tám bích, Hàn Văn Hạo lạnh lùng nói: "Qua"
"Tốt!" Hi Văn lập tức nói: "Cha để cho đi qua, theo như cháu đếm bài trong tay cha còn mười một lá! Nhất định cha có ba con, một con năm ! Yên tâm ra đi! Nếu như theo một đôi, bài trong tay chú là lớn nhất! Nếu như chú ba ra một con chín, như vậy chú sẽ thắng!"
Hàn Văn Vũ vừa nghe, die»ndٿanl«equ»yd«onhai mắt lập tức sáng lên!
Hàn Văn Hạo chú ý tới nét mặt của Hàn Văn Vũ, ngay sau đó liền ném ra một con K!
Ba người sững sờ, Hàn Văn Vũ lập tức nóng nảy, Hi Văn lại vui mừng nói: "Thật tốt quá, cha đã hủy bài! Để cho hắn ra! Cháu chính là chờ hắn ra! !"
Hàn Văn Vũ sững sờ, hoàn toàn không biết Hi Văn đang nói cái gì.
Quả nhiên Hàn Văn Hạo ra một đôi bảy! Hàn Văn Vũ lập tức theo như Hi Văn căn dặn ra một đôi Q!
Hàn Văn Kiệt và Trác Bách Quân nắm bài, giống như cảm thấy cái gì, đều không xuất bài!
Hàn Văn Hạo thả ra một đôi K!
"Để cho hắn ra!" Hi Văn hưng phấn nói.
"Qua" Hàn Văn Vũ nắm chặt bài xì phé trong tay.
Hàn Văn Hạo suy nghĩ một chút, liền ra một đôi hai, Hàn Văn Vũ lập tức ra một đôi J!
Rốt cuộc, Hàn Văn Hạo ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Vũ, hai mắt lộ ra một chút nghi ngờ, ném ra bài xì phé trong tay mình, tại trước mặt mọi người, đưa mắt nhìn thật lâu thật lâu, có chút không phục, rốt cuộc chậm rãi nói: die»ndٿanl«equ»yd«on"Tôi thua, không cần đánh"
"Ha ha ha ha ha! !" Hàn Văn Vũ vui vẻ nhảy dựng lên, cầm bài xì phé, vải ra bài xì phé cuối cùng của mình, nhìn anh cả nói: "Xem anh còn đắc ý không! Lập tức tiến vào cửa ải tiếp theo! ! Ha ha ha ha ha! !"
Hắn vừa nói xong, liền muốn đóng cửa lại! !
"Anh cả!" Trác Bách Quân vỗ cánh cửa kia một cái, nhìn Hàn Văn Hạo mỉm cười nói: "Anh không được như vậy! Bọn em cùng chú rễ uống rượu, chính là vì để cho anh không say không nghỉ a! Anh giả vờ uống say, lừa gạt bọn em, như vậy thật không có thành ý! Nếu như theo lẽ thường, giả say phải bị phạt 13 ly a!"
"Đây là vấn đề tửu lượng của riêng anh! Chẳng lẽ anh "ngàn chén không say", các chú muốn lãng phí rượu của nhà họ Hàn?" Hàn Văn Hạo nhìn Trác Bách Quân nhướng mày nói.
Hàn Văn Kiệt mỉm cười nói: "Anh cả! Rượu này mới hơn hai mươi đồng một chai! Không cần chúng ta suy nghĩ!"
"Ôi chao, ôi chao, chớ đẩy, chớ đẩy! Chớ đẩy a!" die»ndٿanl«equ»yd«onHàn Văn Vũ nhìn sau lưng, một đoàn Công Tử Ca nói xong, đột nhiên chen lấn đi vào, mọi người cũng như một ngọn núi tràn vào, Hàn Văn Hạo bất đắc dĩ nhìn rất nhiều nam nữ tân khách, bao gồm Mộng Hàm và Tĩnh Đồng, còn có Hi Thần, Hứa Mặc, Nhậm Phong đều tới! Hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn những người này!
"Khụ khụ khụ" Nhậm Phong ho khan một tiếng, dắt Hi Thần đi vào, gần đây hắn và Hi Thần khá thân thiết, Hứa Mặc vẫn luôn tò mò chuyện này, nghĩ tới người đàn ông này trong đầu có viên đạn, làm sao có một phụ nữ với hắn, nhưng sau đó lại phát hiện, lúc hai người bọn họ cùng đi làm nhiệm vụ, mười ngón tay cũng đã nắm chặt rồi, Hứa Mặc cứ như vậy bị ném bỏ !
Tĩnh Đồng không dám lên tiếng, nghĩ cúi đầu đi vào, Hàn Văn Hạo vươn tay, kéo bím tóc của cô, lạnh lùng nói: "Nuôi cô nhiều năm như vậy, học anh em của tôi thò chân ra ngoài?"
"Tôi sai rồi!" Vẻ mặt Tĩnh Đồng đau khổ, vừa muốn nhận lỗi, Trác Bách Quân lập tức ôm tới, lôi cô vào trong ngực, nói: "Đừng sợ, có anh bảo vệ em, chúng ta đi, đừng để ý đến hắn!"
Mặt của Tĩnh Đồng đỏ lên, vừa đi vào trong, vừa quay đầu lại nhìn Hàn Văn Hạo!
Hàn Văn Hạo nặng nề thở dốc một hơi, die»ndٿanl«equ»yd«onnhìn trong phòng khách tiếng người ồn ào, không biết có bao nhiêu là náo nhiệt, các người giúp việc vội vàng cầm cái mâm đi vào hầu hạ, ngay cả Trần lão và Hàn Trung Trí cùng Trang Minh Nguyệt, Lam Anh, Daniel cũng tới tham gia náo nhiệt, kết hôn không phải chuyện của hai người sao? Hàn Văn Hạo đành phải bất đắc dĩ đi vào, cũng đã nhìn thấy Hàn Văn Vũ đã nằm ở trên giường, muốn ôm Hạ Tuyết nói: "Chị dâu! ! Cho tôi một cái ôm ngọt ngào nhất!"
"Nếu chú dám ôm, chú sẽ không thấy mặt trời ngày mai!" Hàn Văn Hạo lạnh lùng nói với em trai mình.
Hàn Văn Vũ ngồi dậy, lập tức quay đầu nhìn anh trai của mình, ánh mắt sáng lóng lánh, cười nói: "Thật là! ý tứ náo động phòng, chính là vì để cho hai người ân ân ái ái! Hiểu không? Nếu anh cả đã chuẩn bị xong, chúng ta bắt đầu, oa!"
Ánh mắt của Hàn Văn Hạo nhíu lại!
Hạ Tuyết cũng có chút sợ nhìn Hàn Văn Vũ nói: "Này! Chú đừng náo loạn a! Lại chơi đề tài IQ sao? Vậy tôi chấp nhận để cho hắn cùng chú ở riêng một buổi tối!"
"Ai muốn cùng hắn ở riêng một buổi tối? Tối nay anh cũng không tin hắn có thể trêu cợt được anh?" Hàn Văn Hạo nhìn em trai nói!
"Đây chính là anh nói a!" die»ndٿanl«equ»yd«onHàn Văn Vũ lập tức đứng lên, nhìn anh trai cười âm hiểm, nói: "Lên bài!"
Hai người giúp việc cẩn thận đem bốn cái nệm màu vàng đặt ở trên ghế bạch đàn, lại dùng khăn tay, lau bàn thủy tinh, Hàn Văn Hạo, Hàn Văn Vũ, Hàn Văn Kiệt và Trác Bách Quân, bốn người cùng ngồi ở trên ghế sa lon, dựa vào nệm màu vàng, nhìn nhân viên phục vụ khách sạn, mang bao tay trắng, mở bài xì phé, để cho bốn người xem qua, rồi bắt đầu nhanh chóng chia bài!
Hàn Văn Hạo ngồi trên ghế sa lon, bộ dạng kiêu ngạo nhìn em trai phía đối diện, nhạo báng nói: "Chú cứ như vậy muốn thắng anh? Chú đừng để cho anh có cơ hội giễu cợt chú!"
Hàn Văn Vũ chỉ âm hiểm cười một tiếng, Trác Bách Quân cũng mỉm cười ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Anh cả, hôm nay anh là một chọi ba, nếu như không nắm chắc phần thắng, thì thua một cuộc Động Phòng Hoa Chúc, nhưng ngàn vạn lần không được để cho anh em chúng tôi a!"
"Cho tới bây giờ anh cũng không nhượng bộ cho bất cứ ai ! Trước kia, hai tên súc sinh này chính là bị anh đá ra khỏi Hàn thị, để mặc cho bọn họ tự sanh tự diệt đấy!" Hàn Văn Hạo thờ ơ nói!
Hàn Văn Kiệt và Hàn Văn Vũ phù một tiếng, nở nụ cười nói: "Đúng vậy! Năm đó bọn em, một lập chí muốn làm bác sĩ, một lập chí muốn làm diễn viên, anh cả không biết có bao nhiêu là đắc ý! Hắn không có đối thủ!"
Trác Bách Quân vừa dắt Tĩnh Đồng ngồi vào bên cạnh mình, nhìn ba anh em cười nói: "Các người khoan hãy nói, ngược lại lúc nhỏ tôi có một mơ ước vĩ đại”
Ba anh em, die»ndٿanl«equ»yd«onkể cả khách ở trong phòng cùng nhau nhìn hắn!
Trác Bách Quân có chút không không biết xấu hổ, cầm bài xì phé, xòe ra như cây quạt, che nửa bên mặt, nhìn mọi người có chút ngượng ngùng cười nói: "Mơ ước lúc nhỏ của tôi, chính là làm Đổ Thần ha ha"
"A! Đổ Thần!" Hàn Văn Hạo vừa xòe bài xì phé, vừa nhạo báng một chút, vừa kéo Hạ Tuyết đã thay đổi váy dài màu nude, chải bím tóc thật to, ngồi ở bên cạnh mình.
"Mở bài!" Hàn Văn Vũ chậm rãi xòe bài xì phé, trong lỗ tai gắn tai nghe Mini, truyền đến giọng nói trong vắt của Hi Văn: "Lúc đánh bài xì phé, nếu là cao thủ, hắn nhất định sẽ nhìn mặt mà nói chuyện! Thông qua vẻ mặt của chú, sẽ quyết định xuất bài! Nếu chú đã tính trước, hắn sẽ phòng chú, nếu khí thế của chú yếu đi, hắn sẽ thừa thế truy kích! Đem chú giết sạch không chừa mảnh giáp!"
Hắn nghe đến này câu, liền ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy anh trai thật dùng ánh mắt rất thâm trầm nhìn mình, ánh mắt của hắn đột nhiên sáng lên, cao xanh ơi, Phật tổ ơi, tại sao mình không phát hiện, người anh cả này thì ra quỷ dị đa đoan như vậy!
"Chú hai, bây giờ chú phải giữ vững bình tĩnh! Đối diện với chú là cha! Bên trái là chú ba, bên phải là chú Bách Quân, một phòng thủ, một tiến công, chú chỉ cần phụ trách giữ tốt lá bài tẩy, là đủ rồi! Cho nên nét mặt của chú nhất định phải bình tĩnh! Đừng để cho cha quan sát ra chuyện gì" Hi Văn vẫn ở phòng nhỏ của mình, cầm tai nghe, nhìn bài xì phé trong tay chú ba, đã truyền tới trong máy vi tính, cô bé tự mình chỉ huy!
"Một đôi bốn!" Trác Bách Quân mỉm cười để xuống một đôi bốn!
Hàn Văn Vũ ho khan một tiếng, ra trước một đôi năm, Hàn Văn Kiệt mỉm cười buông xuống một đôi sáu, Hàn Văn Hạo ngưỡng mặt lên, do dự một lát, nhìn Hàn Văn Vũ một cái, Hi Văn ở trong máy tính quan sát được nét mặt của cha, nói: "Chú hai, chú phải cẩn thận, cha đang chọn người ngốc nhất xuống tay! Chú chính là người ngốc nhất! Chú ngàn vạn kềm chế, đừng động, bài của chú rất tốt, đừng sợ! Cha đang dẫn chú để bài xuống, sau đó ra bài lẻ đè chết chú!"
Ánh mắt Hàn Văn Vũ sáng lên, die»ndٿanl«equ»yd«onnheo mắt nhìn trong tay mình, một đôi Q, một đôi J, một đôi A sĩ, một tám, một con chín, hắn ho khan một tiếng, liền nghe lời Hi Văn, nói "Qua"
Hàn Văn Hạo ngẩng đầu lên, cũng nhìn em trai với con mắt khác, cười lạnh nói: "Ơ? Tiến bộ a"
Trác Bách Quân mỉm cười ra một đôi chín, mới nói: "Con người luôn sẽ lớn lên nha, làm sao so với trong quá khứ được?"
Hàn Văn Hạo ném ra một đôi 10, Hàn Văn Kiệt lập tức ra một đôi Q, Hàn Văn Vũ có chút không kiên nhẫn, vừa định xuất bài, lại nghe đến Hi Văn nói: "Chú ngàn vạn đừng động, trong bài xì phé, một đôi có cơ hội cao nhất! Chú đừng sợ người khác chơi hết bàn! Chú còn có một con tám, con chín chưa hề đi ra, cho nên để cho chú ba qua trước, cha nhất định sẽ ra một cái!"
"Qua" Hàn Văn Vũ thu hồi bài xì phé, uống trà.
Tất cả mọi người nín thở yên lặng nhìn, die»ndٿanl«equ»yd«onngay cả Hạ Tuyết cũng có chút căng thẳng nhìn Hàn Văn Hạo, nhìn bộ dáng đã tính trước của chồng, cô hài lòng cười một tiếng, đối với hắn có lòng tin, Hàn Văn Hạo cảm thấy vợ vui vẻ, liền cúi đầu hôn lên trán của cô.
Quả nhiên Hàn Văn Kiệt ném ra một con bảy!
"Cơ hội tới! ! Mau!" Hi Văn lập tức ra lệnh.
Hàn Văn Vũ lập tức ném ra một con tám, Trác Bách Quân cũng thả ra một con tám bích, Hàn Văn Hạo lạnh lùng nói: "Qua"
"Tốt!" Hi Văn lập tức nói: "Cha để cho đi qua, theo như cháu đếm bài trong tay cha còn mười một lá! Nhất định cha có ba con, một con năm ! Yên tâm ra đi! Nếu như theo một đôi, bài trong tay chú là lớn nhất! Nếu như chú ba ra một con chín, như vậy chú sẽ thắng!"
Hàn Văn Vũ vừa nghe, die»ndٿanl«equ»yd«onhai mắt lập tức sáng lên!
Hàn Văn Hạo chú ý tới nét mặt của Hàn Văn Vũ, ngay sau đó liền ném ra một con K!
Ba người sững sờ, Hàn Văn Vũ lập tức nóng nảy, Hi Văn lại vui mừng nói: "Thật tốt quá, cha đã hủy bài! Để cho hắn ra! Cháu chính là chờ hắn ra! !"
Hàn Văn Vũ sững sờ, hoàn toàn không biết Hi Văn đang nói cái gì.
Quả nhiên Hàn Văn Hạo ra một đôi bảy! Hàn Văn Vũ lập tức theo như Hi Văn căn dặn ra một đôi Q!
Hàn Văn Kiệt và Trác Bách Quân nắm bài, giống như cảm thấy cái gì, đều không xuất bài!
Hàn Văn Hạo thả ra một đôi K!
"Để cho hắn ra!" Hi Văn hưng phấn nói.
"Qua" Hàn Văn Vũ nắm chặt bài xì phé trong tay.
Hàn Văn Hạo suy nghĩ một chút, liền ra một đôi hai, Hàn Văn Vũ lập tức ra một đôi J!
Rốt cuộc, Hàn Văn Hạo ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Vũ, hai mắt lộ ra một chút nghi ngờ, ném ra bài xì phé trong tay mình, tại trước mặt mọi người, đưa mắt nhìn thật lâu thật lâu, có chút không phục, rốt cuộc chậm rãi nói: die»ndٿanl«equ»yd«on"Tôi thua, không cần đánh"
"Ha ha ha ha ha! !" Hàn Văn Vũ vui vẻ nhảy dựng lên, cầm bài xì phé, vải ra bài xì phé cuối cùng của mình, nhìn anh cả nói: "Xem anh còn đắc ý không! Lập tức tiến vào cửa ải tiếp theo! ! Ha ha ha ha ha! !"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook