Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo
16: Hoắc Dận Bị Ngược Đãi!


Ôn Hủ Hủ không muốn nói những chuyện đó với con trai, cô đổi qua đề tài khác, muốn đứa bé này nhanh chóng trở về.

Nơi này gió thật sự quá lớn, cậu chơi máy bay không người lái tuy rằng không có nguy hiểm gì, nhưng trời đã khuya như vậy, mặt biển lại ẩm ướt, cô lo lắng cậu sẽ bị cảm lạnh.

Nhưng Hoắc Dận căn bản không nghe cô, thấy Ôn Hủ Hủ không trả lời câu hỏi của cậu, cậu lập tức quay đầu bỏ đi.

“Không cần anh quan tôi! Anh, đi lấy cho tôi mấy viên pin.


“Tiểu thiếu gia! ! ”
Vệ sĩ nhất thời lộ ra vẻ khó xử.

Ôn Hủ Hủ nhìn thấy cũng nóng nảy, đang muốn khuyên nhủ, nhưng lúc này, một bóng người đã từ boong tàu bên kia đi tới, thấy Hoắc Dận cô ta trực tiếp sải bước vọt tới.


"Hoắc Dận, không được chơi nữa, con đã chơi lâu rồi, nên về thôi, nếu không ba con sẽ mắng đấy!"
Ôn Hủ Hủ liếc mắt nhìn cô ta, cô liền thấy được một người phụ nữ trẻ tuổi trang điểm tinh xảo, ăn mặc cũng vô cùng quý phái.

Cố Hạ? Cô ta cũng ở trên thuyền à?
Ôn Hủ Hủ lộ ra một tia kinh ngạc, nhưng mà rất nhanh, khi cô nghĩ đến quan hệ của người phụ nữ này cùng tên đàn ông chó má kia thì cũng không có gì kỳ quái.

"Hoắc Dận, con xem, quần áo ướt hết rồi, tay cũng lạnh ngắt, cô đã nói con rồi, không được ra ngoài chơi nếu lại bị bệnh thì làm sao bây giờ?
Cố Hạ đi tới, thấy Hoắc Dận còn đang chơi, rất không kiên nhẫn sờ sờ trên người cậu, nhận ra quần áo của cậu đã ướt, sắc mặt cô ta lập tức trở nên vô cùng khó coi.

Nhưng Hoắc Dận sẽ không nghe lời cô ta, cậu hoàn toàn không để ý đến, tiếp tục điều khiển máy bay không người lái trong tay.

“Hoắc Dận! Sao cậu không nghe lời như vậy? Cậu lại muốn bị đánh phải không? Cậu mau buông xuống cho tôi!”
Không ngờ người phụ nữ này nhìn thấy đứa trẻ không nghe lời lại bắt bắt đầu quát tháo tháo đứa nhỏ, không chỉ như thế, cô ta còn dùng sức véo vào vào cánh tay bé nhỏ của cậu hai cái, sau đó còn cướp lấy máy điều khiển trong trongtay cậu.

Ánh mắt Ôn Hủ Hủ thoáng chốc đều sung huyết!
Hoắc Dận là một đứa trẻ rất cố chấp.

Cậu không giống Mặc Bảo, bởi vì từ nhỏ thân thể cậu yếu ớt nhiều bệnh, lại thiếu hụt tình thương của mẹ, dẫn đến tính cách cậu vô cùng quái gở bướng bỉnh, có đôi khi chỉ một việc nhỏ phải cùng cậu thương lượng rất lau.

Nhưng nếu càng quát tháo thì cậu càng không nghe theo.

Ôn Hủ Hủ đứng ở trong cửa sổ, nhìn thấy cô ta vừa đoạt lấy đồ chơi của cậu vừa dùng sức nắm lấy cánh tay nhỏ bé ấy, đôi bàn tay nhỏ bé trắng bệch, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu xanh mét nhưng hai hàm răng của cậu vẫn cắn chặt nhất quyết không chịu buông tay ra.

Sau khi Cố Hạ nhìn thấy cậu cố chấp không nghe lời, con quỷ trong người cô ta trổi dậy, dùng sức bóp chặt một cánh tay cậu rồi kéo lên cao, Ôn Hủ Hủ đứng ở khoảng cách xa như vậy còn thấy thấy đau đớn, huống gì một thằng bé mới năm tuổi.


Con khốn này! Đồ súc sinh!
Ôn Hủ Hủ rốt cục nhảy dựng lên: "Cố Hạ, côi đang làm gì? Con tiện nhân này, mau buông nó ra! Ai bảo cô làm như vậy? Cô đừng chạm vào nó, cút cho tôi!
Cô cực kỳ giận dữ, ở trong khoang thuyền dùng sức gào thét.

Cố Hạ đang bế đứa bé, thoáng chốc sắc mặt đại biến!
Chết tiệt! Vừa rồi cô ta sốt ruột giáo huấn Hoắc Dận mà đã quên nơi này còn giam giữ một người phụ nữ?
Làm sao bây giờ? Đều bị cô ta nhìn thấy, nếu cô quay đầu nói cho Hoắc Tư Tước biết thì làm sao bây giờ? Vảy ngược của người đàn ông kia chính là đứa bé này, nếu như hắn biết nhất định sẽ không buông tha cho cô ta.

Người phụ nữ này trong nháy mắt buông lỏng tay, thần sắc cũng xuất hiện bối rối chưa từng có.

"Cố Hạ, hóa ra năm năm nay cô đối đãi với nó như vậy sao? Lòng của cô độc ác đến thế à? Tuy rằng nó không phải do cô sinh ra, nhưng cũng là con trai của Hoắc Tư Tước, cô gả cho anh ta chẳng lẽ không thể đối tốt với nó một chút sao? Nó mới năm tuổi! năm tuổi thôi! Cố Hạ!"
“Ôn tiểu thư, cô đang nói gì vậy? Sao tôi nghe không hiểu? Tôi làm sao? Tôi không phải vì lo lắng nó bị cảm lạnh, lại đây bảo nó nhanh chóng trở về phòng, tôi làm sai sao?”
Không ngờ chỉ trong vài giây ngắn ngủi cô ta đã lấy lại bình tĩnh, còn dùng lời lẽ đanh thép phản bác lại Ôn Hủ Hủ.

Ôn Hủ Hủ nhất thời tức điên rồi!
“Vừa rồi tôi nhìn thấy rõ ràng, cô bẻ ngón tay nó, cô còn véo nó, tôi đều nhìn thấy cả!”
“Ai nhìn thấy không?"

Nhưng đáng sợ chính là, người phụ nữ này sau khi nghe cô nói vậy liền nở nụ cười quyến rũ đi tới bên cạnh vệ sĩ.

“Anh thấy à?”
“……”
Chưa đến vài giây đồng hồ, Ôn Hủ Hủ liền thấy trên trêntrans tên vệ sĩ lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt có có chút khẩn trương và sợ hãi.

“Không! ! không có, tôi không thấy gì cả’’
"Hhhaaa, cô cô cũng nghe rồi đấy, anh ta cũng nói không có, cho nên, Ôn tiểu thư cô đừng đổ oan cho tôi, hoặc là muốn nói xấu tôi, muốn đoạt lại vị trí nữ gia chủ của Hoắc gia phải không?”
“!!”
Ôn Hủ Hủ tức điên rồi!
Cô chưa từng nghĩ tới, người phụ nữ này dám trắng đen điên đảo, mà đáng sợ nhất chính là, những thủ hạ Hoắc gia này đều nghe lời cô ta, nếu như vậy Ôn Hủ Hủ có nói ra cũng không có người tin.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương